Gặp chuyện nhức đầu.
Bảo mỉm cười vui vẻ khi nhớ tới buổi cần hồn tuần trước, hoàn hảo hơn hắn tưởng. Xem ra bao công sức bỏ ra của hắn cũng đáng lắm.
“Ting… ting… ting”
Tin nhắn của Nhi Hoa.
“Anh chuẩn bị xong chưa? Em chuẩn bị xong rồi, qua đón em nhanh một chút”.
“Ừm ok, anh sang đón em liền”.
Bảo vừa mới sang nhà ba mẹ vợ xin phép cho Nhi Hoa được đi ra mắt ba mẹ hắn ở quê. Từ ngày nhận được nhẫn và biết được ý nghĩa của nhẫn, Nhi Hoa lại thích nhắn tin hơn là gọi điện, điều đó làm Bảo rất vui, không phải là hắn muốn tiết kiệm kinh phí, mà là nhắn tin có chút gì đó hay ho hơn so với nói chuyện. Nhắn mãi vẫn không hết chuyện, còn gọi điện nói một chút thì lại thấy nhàm chán sao sao đó.
Lái xe về quê cũng hết nửa ngày, đi trên đường thưởng thức cảnh cũng hay hay. Đã lâu rồi Bảo không về quê, cũng chỉ là vì hắn sợ, về thì tất nhiên không thể đi một mình mà phải về cùng người yêu. Mà hắn thì đào đâu ra một cô người yêu để về cùng, chính vì vậy hắn mới khổ.
Còn nhớ lần trước về một mình, bị ba mẹ ông bà rồi cả ông anh lẫn chị lâu giảng cho cả một bản tình ca độc thân nhớ đời. Haizzz, chỉ cần nghĩ đến đó cũng khiến Bảo sởn gai ốc rồi.
Mà xem đã, hắn vừa nhắc đến ông anh và bà chị dâu, chết thật, hắn đúng là quá sơ suất.
“Sao thế?”
Nhi Hoa lay lay hắn hỏi.
“Chết thật, anh quên mất một chuyện quan trọng chưa kể với em”.
Bảo gõ đầu.
“Chuyện gì vậy anh?”
“Để anh kể cho em nghe”.
“Ừm, anh kể đi”.
“Cụ thể là thế này, nhà anh từ đời xưa vốn có một cái tục lệ là con cái trong nhà khi đưa vợ sắp cưới về nhà thì phải tiến hành một nghi lễ rất truyền thống, đó chính là bắt cô con dâu mới học lễ nghĩa của gia đình”.
Bảo nhức đầu, tại sao hắn lại quên một chuyện hệ trọng đến như thế cơ chứ. Chết thật.
“Lễ nghĩa gia đình là sao hả anh?”
“Là ngày đầu tiên, cô con dâu mới được bước sang một chậu than, sau đó sẽ được đọc cái quy định, tiếp đó là được cho xem gia phả, rồi nấu một nâm cơm cúng cho ông bà”.
“Thế tại sao anh lại sợ đến thế?”.
“Đấy là em chưa biết, quy định nhà anh rất nhiều, gia phả nhà anh cũng rất dài, hơn một nấu cơm thì em đâu có biết nấu”.
Bảo nhăn nhó mặt mày.
“Em cố gắng là được mà anh”.
Nhi Hoa vỗ vai Bảo an ủi.
“Em không biết đâu, anh họ anh năm nào cũng dẫn tới 3 4 cô về nhà, mà trong 6 năm anh họ anh mới lấy được vợ, cũng không phải là do anh họ anh xấu mà là do mấy cô gái ấy không chịu được kỉ luật của gia đình anh. Nên anh sợ…”.
Bảo kể, biết thế hắn đã kể trước cho Nhi Hoa để nàng còn biết mà tìm học trước, chứ giờ nước đã đến chân thì chết thật rồi.
“Anh đừng bận tâm, chuyện gì em cũng không sợ cả. Cứ tin ở em”.
Nhi Hoa làm bộ mặt quyết tâm.
“Nhưng mà…”..
“Không nhưng nhị gì cả, em nói được là em làm được”.
Nhi Hoa cắt lời Bảo mà nói, trông nàng khí thế vô cùng, còn Bảo thì lại lo đến nổi cả da gà.
Đánh nhau
Một quãng đường khá dài khiến cho Bảo và cả Nhi Hoa đều khá mệt.
Trời cũng gần xế chiều, không khí trong xe đã bớt nóng hơn.
“Mệt quá”.
Nhi Hoa than.
“Sắp tới rồi, không sao đâu”.
Bảo an ủi, hắn cũng mệt nói gì thân thể bé nhỏ của Nhi Hoa chứ. Haizzz, xem ra hôm nay, ngày mai, ngày kia, đều sẽ là những chuỗi ngày mệt mỏi.
“Anh, dừng xe, dừng xe nhanh”.
Nhi Hoa đột nhiên lay tay Bảo khiến hắn suýt chệch tay lái. Giọng nói vô cùng nghiêm túc.
“Có chuyện gì vậy em?”.
Bảo nhanh chónh đỗ xe ở cạnh đường.
Chưa kịp nghe câu trả lời thì đã thấy bóng Nhi Hoa nhảy ra khỏi xe một cách nhanh chóng.
“Nhi Hoa, em đi đâu thế? Chờ anh với”.
Bảo chạy phía sau.
“Tất cả dừng lại, cảnh sát đây”.
Nhi Hoa hét lớn.
Bảo nhìn phía trước, thì ra là một toán thanh niên đánh nhau ở gần cầu. Tình hình học sinh thời này thật loạn.
“Nhi Hoa, em làm gì vậy?”
Bảo chạy ở sau hét, hắn đang rất lo cho Nhi Hoa của hắn, bởi vì nàng chả có vũ khí trong tay, mà người thì nhiều, làm sao hắn có thể yên tâm.
Chưa kịp nhìn tình hình, thì đã thấy Nhi Hoa lao vào đánh người, à không, là mấy tên thanh niên lao vào Nhi Hoa trước.
“Này, dừng lại”.
Bảo hét lớn, tay cầm điện thoại ra gọi 113. Sau đó nhảy vào đánh nhau.
“Anh ra đi, để em giải quyết tụi nhóc này”.
“Không được”.
Bí bò bí bô…. Là tiếng cảnh sát tới.
“Chạy thôi tụi mày, cảnh sát đến rồi”.
Tất cả lũ thanh niên chạy đi.
Sau đó Nhi Hoa nhảy xuống cầu.
“Nhi Hoa”.
Bảo hốt hoảng hét, tự nhiên nàng lại nhảy xuống cầu khiến hắn vô cùng lo lắng. Hắn chạy nhanh đến thành cầu để xem xét. Hóa ra là Nhi Hoa nhảy xuống để cứu một thanh niên đầy thương tích bị đẩy xuống sông.
Giận.
Rời khỏi đồn cảnh sát, Bảo đi trước còn Nhi Hoa đi sau. Phải, là hắn đang giận, giận vì nàng cứ luôn làm theo ý mình, không kể nguy hiểm gì cả. làm hại hắn lo đến sợ muốn chết. Hơn nữa hắn cũng giận chính bản thân mình, bởi vì hắn chả giúp gì được cho Nhi Hoa cả, chỉ biết hành động sau.
Người ta nói là con trai ai cũng có lòng tự trọng, Bảo cũng có lòng tự trọng của chính hắn, ấy thế mà hôm nay bất lực nhìn người yêu lao vào đánh nhau, rồi lao xuống sông cứu người, hắn lại cứ như rô bốt, không làm được gì cả.
“Con trai”.
Tiếng nói thân thuộc vang lên sau tai khiến Bảo phải quay lại nhìn.
“Mẹ”.
Bảo hét lớn, hắn tuy đã “cao tuổi” nhưng vì xa nhà nên mỗi lần về gặp được ba mẹ anh chị thì tính tình hắn lại trở nên trẻ con vô cùng.
“Con bé sao rồi?”
Bà Trang- mẹ Bảo hỏi.
“Con bé nào hả mẹ?”
Bảo hỏi.
“Thì con bé đi cùng con ý, nó sao rồi?”
“Cô ấy kia”.
Bảo chỉ tay sang Nhi Hoa ở sau lưng mẹ hắn.
“Con chào cô”.
Nhi Hoa lễ phép chào, còn Bảo thì nhìn mà tức đến ói máu, mới đây còn xông xáo đánh nhau hùng hùng hổ hổ, thế mà giờ lại nói năng hiền lành đến thế. Ghét.
“Con có sao không?”.
Ba hắn, ông Hùng hỏi.
“Dạ, con không sao, nhưng mà anh Bảo thì có đó chú”.
Nhi Hoa tủm tỉm cười.
“Bảo, con sao thế? Có bị nặng không? Cần đi bệnh viện không?”
Bà Trang cuống quýt hỏi.
“Con không sao”.
“Anh ấy nói dối đó cô, anh ấy là đang nóng trong người”.
Nhi Hoa nói xong thì phì cười.
Chuyện lạ.
Tình hình đến 10 giờ đêm, hắn mới có mặt tại nhà mình.
“Hai đứa đi tắm đi rồi xuống ăn cơm”.
Anh Vương, anh họ hắn nói.
“Dạ”.
“Anh, nhà tắm ở đâu?”.
Nhi Hoa chạy ôm tay hắn hỏi.
“Kia”
Bảo chỉ hướng trước mặt.
“Này, giận em à?”.
“Không thì sao mà có thì sao?”.
“Thôi mà, người ta đã xuống nước rồi còn lên mặt, em biết lỗi rồi mà”.
“Nói thế mà nghe được à?”.
“Thôi, em biết sai rồi, lần sau không tái phạm nữa, đừng giận nữa mà, anh giận em rồi thì ai làm đồng minh với em đây? Hay là anh tính cho em tử trận ở cái nhà này?”.
Bảo im lặng, hắn đúng là thiếu sót, người đưa Nhi Hoa về đây là hắn, thế mà giờ hắn hành động như thế này thì không được rồi. Haizzz.
“Em đi tắm đi”.
Bảo dịu giọng.
“Ừm, đừng giận em nữa đấy”.
“Ok, biết rồi”.
Bảo chạy lên phòng của hắn lấy áo quần rồi đi tắm. Hôm nay quả là một ngày đau đầu.
Ăn xong, nói chuyện một chút thì tất cả họ hàng đều đi về nhà, đi cả ngày đường cũng khiến cho Bảo và Nhi Hoa đều mệt mỏi.
Nhi Hoa thì ngủ chung với mẹ, ba qua ngủ chung với hắn.
Haizzz mẹ chồng và nàng dâu nằm với nhau một phòng, thật khiến cho Bảo lo lắng. Nhưng mà dù so thì hắn cũng tin vào bản lĩnh phi thường của Nhi Hoa.
***
Sáng sớm, bởi vì hôm qua mệt nên mãi đến khi Nhi Hoa lên phòng gọi Bảo mới chịu dậy, ăn sáng với không khí khá là vui vẻ, Bảo cũng không hiểu vì sao bà mẹ chồng và cô con dâu tương lai cứ nhìn nhau mà cười tủm tỉm. Nhưng mà dù sao thì thế cũng tốt, không sao cả.
Theo quy định, Bảo phải lánh đi chỗ khác, để cho Nhi Hoa cùng gia đình bàn luận, nói là bàn luận chứ thực ra thì là để cho Nhi Hoa học các quy định của gia đình.
Đi từ sáng đến tận trưa mới được về nhà, haizz, cả buổi làm Bảo rất chi là lo lắng, thế mà về nhà thì thấy Nhi Hoa cười vui vẻ, ông, bà, ba, mẹ, anh, chị và họ hàng đầu thấy vẻ mặt rất vui mừng. Thấy vậy, Bảo cũng bớt lo lắng.
“Có sao không?”.
Bảo hỏi nhỏ Nhi Hoa.
“Không sao, tất cả đều bình thường, gia đình anh rất thú vị”.
“Không sao thật à?”.
Bảo ngờ vực hỏi lại thêm một lần nữa.
“Đã nói là không sao cơ mà”.
“Ừm, nhưng mà chiều nay em phải nấu một mâm cơm đấy, có làm được không?”.
Bảo lo lắng hỏi.
“Không sao, nhất định em sẽ làm tốt mà”.
Chiều….
Bảo lại phải lánh đi chỗ khác, hắn là đang rất lo lắng, bởi vì sao? Bởi vì hắn biết Nhi Hoa của hắn không giỏi nấu ăn. Mà khi phải làm một mình, chắc chắn là Nhi Hoa sẽ không vượt qua.
Vò đầu bứt tai, cả chiều Bảo cứ phải nhìn đồng hồ mãi, thời gian trôi thật chậm, chậm đến mức Bảo bực mình phải đi mua thêm vài cái đồng hồ treo tường cho cái quán cà phê để xem giờ.
Mãi đến tối, hắn mới được về nhà, Nhi Hoa mặt lấm lem, trông rất mệt mỏi.
“Không sao chứ?”.
Bảo lo lắng hỏi .
“Hoàn toàn không, mọi thứ đều rất tốt”.
“Nhi Hoa, vào đây bưng dĩa gà lên đặt trên bàn thờ cho mẹ”.
Tiếng bà Trang, mẹ của Bảo gọi từ trong phòng bếp.
“Dạ”
“Thôi em đi đã, tí mình nói chuyện”.
Nhi Hoa chạy nhanh vào trong phòng bếp.
Bảo đứng im, mẹ hắn gọi Nhi Hoa là con, là con đấy, không phải là cháu, mà nàng cũng dạ, a ha, xem ra Bảo lo lắng hơi bị thừa rồi. Hơn nữa quy định của nhà họ Hoàng của hắn là cô con dâu mới phải tự làm mọi thứ, rồi tự đặt mâm lên trên bàn thờ, thế mà giờ lại có mẹ hắn giúp, hà hà, vậy là hắn lo lắng vớ vẩn rồi, Nhi Hoa thực sự là làm rất tốt.
“Em dâu rất khá”.
Tiến-anh họ tới đánh lên vai Bảo.
“Sao hả anh?”.
Bảo ngơ ngẩn hỏi.
“Rất tốt, còn giỏi hơn cả vợ anh nữa, khiến cho cả nhà trên dưới đều rất thích, còn vào bếp giúp nấu ăn”.
“Thật thế hả anh?”.
“Ừm”.
Bảo cười vui vẻ, quả là Nhi Hoa của hắn thật giỏi. Nhà hắn có chuyện vào bếp giúp nàng nấu ăn đã là chuyện cổ tích xuất hiện rồi. Thế thì việc gì hắn phải lo nữa. Chắc chắn lần này Bảo sẽ không gặp khó khăn gì trong việc cưới hỏi cho mà xem.
Chuẩn bị cưới.
Sau ba ngày ở quê, Bảo và Nhi Hoa cuối cùng cũng trở về, nhưng không phải là hai người trở về mà là 10 người.
Gia đình Bảo vớ được cô con dâu tốt quá nên từ ông, bà rồi đến ba, mẹ, anh, chị đều cùng đi tới nhà hắn, không phải là thăm mà là đi hỏi cưới. Xem ra ngày cưới của Bảo và Nhi Hoa sẽ không còn xa.
“Anh này, ba mẹ nói là ngày 1 tháng sau sẽ đi hỏi, rồi ngày 12 tháng sau nữa sẽ cưới”.
“Ừ, được đấy, xem nào, tháng sau là tháng 12, vậy nếu mà cưới ngày 12 tháng 12 năm 2012 thì quá đẹp rồi”.
Bảo hai mắt sáng lên nhìn Nhi Hoa.
“Ừm, ngày đó là ngày đẹp đó anh”.
“Tất nhiên rồi”.
Chỉ còn một tháng nữa là cuối năm, Bảo bận bịu với bao nhiêu là công việc, nào là dnah hiệu giáo viên dạy giỏi của năm, chuẩn bị ôn thi cho học sinh khối 12, rồi lễ cưới của chính hắn, mọi việc cứ như là đang chờ hắn vậy.
Chính xác, hôm nay là ngày hắn đi hỏi cưới, Bảo háo hức lên xe, hôm nay hắn cùng lũ bạn, rồi học sinh, gia đình cùng nhau hò reo sang nhà Nhi Hoa, Bảo khá phấn khích, không biết Nhi Hoa tâm trạng như thế nào chứ hắn thì vô cùng sung sướng, đến nổi tối qua hắn không tài nào ngủ được, may mà mệt quá nên thiếp đi chứ không hắn cũng thức vì cái cảm giác lâng lâng như có hơi men trong người.
Người ta nói là chỉ có cô dâu mới háo hức, lo lắng và hay suy nghĩ, nhưng mà Bảo cũng háo hức, cũng lo lắng, cũng tưởng tượng, cũng suy nghĩ. Có lẽ là vì hắn dạy văn, nên tâm hồn cũng bay bổng.
Ai cũng chúc mừng , tuy hôm nay chỉ mới hỏi cưới thôi nhưng mà Bảo đã vui vẻ mât ngủ rồi, không biết đến hôm cưới, tâm trạng Bảo sẽ như thế nào nữa.
“Xuống xe, nhanh nhanh một chút nào, chú rể chuẩn bị nhanh một chút”.
Tiếng anh Tiến- anh họ hối thúc khiến Bảo tỉnh lại sau hàng loạt suy nghĩ.
Cả nhà cùng lật đật đi vào, nhà dâu chuẩn bị cũng rất chu đáo. Bảo mỉm cười khi thấy Nhi Hoa trong bộ áo dài truyền thống. Đúng là lâu lắm rồi hắn mới thấy nàng mang áo dài. Nhi Hoa nói là tuy nàng mang áo dài đẹp, nhưng mà nàng là người yêu thích tự do và thoải mái, chính vì thế mang áo dài có vài phần là bị ép buộc.
Hai bên gia đình cử ra hai người lớn tuổi được kính trọng ra nói chuyện xin hỏi, rồi cùng thắp hương kính tổ tiên.
Một ngày mệt mỏi và đầy lo lắng, nhưng mọi thứ đều diễn ra rất tốt, buổi hỏi cưới diễn ra vô cùng tốt đẹp.
Ting… ting … ting.
Nhi Hoa gọi cho hắn.
“Alô, em hả?”.
“Tất nhiên là em rồi, không em thì là ai nữa”.
“Ừm”.
“Hôm nay mệt quá anh ạ”.
“Mệt nhưng vui là được, anh thấy rất vui, em không thấy vui sao?”.
“Có, vậy là chả mấy chốc nữa anh là chồng của em rồi”.
“Không, em là vợ của anh chứ”.
“Xì, mặc kệ anh đấy. À mà anh chuẩn bị cho tiệc cưới xong chưa? Mai sang ghi thiệp với em nhé”.
“Ừ, anh biết rồi”.
“Thế nhé, em phải làm việc đây, xin nghỉ phép nhưng chưa làm xong mấy việc vặt, phải dàn xếp đã”.
“Ừm, anh cũng phải làm việc”.
“Thế thì bye anh”.
“Ừm, bye vợ”.
“Bye chồng”.
Bảo mỉm cười, hắn và Nhi Hoa đang thống nhất cách gọi, tập gọi vợ chồng cho quen, sau này cưới rồi đỡ phải ngại ngùng.