watch sexy videos at nza-vids!
XEMMIENPHI.WAP.SH
Kho game online mới nhất
Tiểu thuyết ngôn tình cảm động
Tải những game đánh bài hay nhất 2015
Tải những game chiến thuật mới nhất

Truyện ngắn cảm động Nếu một ngày không còn bên nhau

“Hạnh phúc đơn sơ tôi tìm sao chẳng thấy. Chỉ thấy xót xa khi con khờ hỏi mẹ đâu cha…”

8 giờ sáng. Bên ngoài, trời âm u mù mịt như sắp mưa. Từng cơn gió bấc lạnh buốt tràn qua phố rồi như gom tất lại, ùa cả vào căn phòng 12m2 trống huơ trống hoác của Giang. Rúc sâu hơn vào tấm chăn mỏng, Giang cố tìm lại giấc ngủ chập chờn, nặng nhọc mới chỉ bắt đầu 5 tiếng trước đây. Lăn qua lăn lại một hồi, cuối cùng Giang tung chăn ngồi dậy, co ro như chú mèo mắc mưa tội nghiệp. Cái lạnh thấu xương thấm qua từng cm2 da làm máu Giang gần như đông cứng lại. Trên bàn học, cuốn giáo trình đã mở sẵn nằm ủ ê buồn bã như đứa trẻ bị bỏ rơi.

Với tay lấy chiếc áo khoác, Giang uể oải đứng dậy. Trong gương là một cô gái mặt mũi bơ phờ, hai mắt thâm quầng vì thiếu ngủ, nước da tái xanh như da người ốm mới khỏi. Cơn gió lạnh bất chợt tràn qua làm Giang thoáng rùng mình, co rúm người. “Ước gì lúc này có Huy ở đây nhỉ!” – một ý nghĩ thoáng qua, ý nghĩ mà Giang đã cố tìm quên bằng mọi cách. 

 Lần đầu tiên bước chân vào giảng đường Đại học, Giang lơ ngơ như chú cừu non lạc mẹ. Tất cả mọi thứ với Giang đều mới mẻ, xa lạ và đầy bí ẩn. Giang ở kí túc xá, trừ hai bữa cơm và những buổi lên lớp hay lên thư viện, Giang không bước chân ra khỏi phòng. Giang chẳng biết đi đâu giữa cái thành phố ồn ào, náo nhiệt này. Không có chỗ nào dành cho Giang cả.

 Học kỳ I trôi qua yên ả với những cuốn sách dày cộm, những đêm nước mắt đẫm gối vì nhớ nhà và cả những toan tính để tiết kiệm một cách tối đa những đồng tiền còm cõi của mẹ. Và có lẽ, bốn năm Đại học của Giang cũng sẽ trôi qua như thế nếu không có một buổi chiểu – buổi chiều ấy Giang gặp Huy.

 - Cô bé! Anh ngồi cùng được không?

            Giang giật mình ngẩng lên. Người con trai xa lạ một tay bưng khay đồ ăn, tay kia cầm ly nước đang nheo nheo mắt nhìn Giang dò hỏi. Giang bối rối kéo bát canh về phía mình, lí nhí:

 - Dạ! Mời anh!

- Ăn thức ăn đi chứ, cô bé! Bộ định tự tử bằng rau à?

 Giang lúng túng chưa kịp phản ứng thì khúc cá đã nằm gọn trong bát.

 - Anh… Anh…

 - Anh Huy! Cô bé tên chi?

 - Dạ, Giang!

 - Chà! Tên đẹp quá! Đẹp như người vậy.

 Mặt Giang nóng bừng. Chưa có ai khen Giang như thế!

 Những ngày sau đó, Huy đưa Giang đi “làm quen” với thành phố. Lần đầu tiên sau hơn một năm làm “người Hà Nội”, Giang biết đến một Hồ Tây thơ mộng, biết những bảo tàng, những công viên, phố cổ… Cũng lần đầu tiên Giang hưởng cái thú ngồi trong quán cà phê kín đáo, thả hồn theo những sợi khói mỏng manh bay lên từ li cà phê thơm phức, nóng hổi. Chính nơi đây, Giang đã kể cho Huy nghe về xóm núi nơi Giang ở, về căn nhà nhỏ nơi có Giang và mẹ. Huy nghe say sưa như nuốt từng lời của Giang. Có lúc, Giang thấy hình như mắt Huy mờ đi, vì khói cà phê hay vì cái gì Giang chẳng biết. Lâu lắm Huy mới nói:

 - Mẹ em thật tuyệt vời! Em là cô bé hạnh phúc nhất trên đời này đấy cô bé!

 Lúc ấy, Giang chưa hiểu hết ý nghĩa câu nói của Huy, chỉ thấy vui vì Huy đã hiểu hoàn cảnh và những suy nghĩ của Giang. Giang thấy mình không còn lẻ loi nữa, những chiều thứ 7 với Giang đã hết buồn tẻ. Huy thường đạp xe chở Giang lang thang dọc các phố. Giang thích nhất những buổi chiều cùng Huy tản bộ quanh hồ Gươm thơ mộng. Gió thổi tung mái tóc thiếu nữ dài mượt của Giang. Những sợi tóc lòa xòa như mơn trớn, vuốt ve mặt Huy. Có lần, Huy đã kể cho Giang nghe về sự tích Hồ Gươm – một câu chuyện chưa bao giờ Giang được nghe.

Ngày xưa, có chú bé mồ côi sống bên người cha ở ven một khu rừng nọ. Chú không biết mẹ mình là ai. Hàng ngày, hai cha con vào rừng đốn củi, săn bắn. Tối về, bên bếp lửa, cha kể cho chú nghe bao nhiêu là chuyện về các anh hung hiệp sĩ vượt mọi gian khổ, trừ gian diệt bạo cứu người. Chú nghe say mê và ước mai này mình cũng sẽ trở thành hiệp sĩ… Cuộc sống cứ thế êm đềm trôi qua cho đến một buổi chiều đi rừng về,cha chú không gượng dậy được nữa. Gió sương, lam lũ và kham khổ đã quật ngã ông. Chú bé quyết định ra đi tìm mẹ. Chú đi mãi, đi mãi, vượt qua bao nhiêu khu rừng, bao nhiêu con suối. Gai cào, thú cắn không ngăn nổi chân chú. Nhưng mọi cố gắng của chú đều là vô vọng. Người mẹ vẫn mịt mờ biệt tăm. Mệt mỏi, thất vọng, chú gục xuống gào thét tên mẹ. Nước mắt chú chảy mãi, rồi cả người chú cũng tan thành nước, chảy thành hồ. Người ta gọi là Hồ Tả Vọng, bây giờ mới đổi thành Hồ Gươm.

 Giang thở dài:

 - Chuyện sao buồn thế, anh!

 Huy nhìn Giang, khẽ mỉm một nụ cười héo hắt:

 - Hay thật! Nếu không có những bà mẹ vô tình thì sẽ chẳng có một hồ Gươm thơ mộng thế này.

 - Anh…

 - Anh chỉ nói theo suy nghĩ của mình thôi.

 Những lúc bên Huy, Giang thấy Hà Nội sao mà đẹp và thơ mộng thế, chả bù với thái độ khinh khỉnh, xa lạ của nó hồi Giang mới đến. Nghe Giang nhận xét vậy , Huy cười cười khen Giang tinh tế. Huy bảo, Hà Nội giống như một thiếu nữ kiêu sa nhưng cũng rất thân thiện. Nó chỉ xa lạ với những ai không hiểu nó, còn khi đã gắn bó thì Hà Nội trở thành máu thịt, thành một phần tâm hồn, không thể nào rời xa hay vứt bỏ. Giang che miệng khúc khích:

 - Anh nói cứ như triết gia ấy!

 Huy quả quyết:

 - Thật đấy! Rồi em xem.

 - Ờ! Vậy chúng ta cá nhé!

 - Cá thế nào?

 - Nếu em đủ can đảm rời xa Hà Nội, anh sẽ thua.

 - Em đủ can đảm rời xa anh sao?

 - Nhưng anh đâu phải Hà Nội.

Giang nghe tiếng thở dài rất khẽ. Hình như có làn khói mỏng nào vừa bay qua mắt Huy, tạo thành một thứ sương khói lãng đãng khiến Huy trở nên xa lạ và khó hiểu với Giang. Chưa bao giờ Huy kể về mình. Điều duy nhất Giang biết là Huy học cùng trường, trên Giang hai khóa. Giang muốn hỏi nhiều lắm, nhưng câu trả lời của Huy bao giờ cũng là một nụ cười lảng tránh hay một câu nói chẳng liên quan gì đến câu hỏi của Giang. Mãi mãi với Giang, Huy vẫn là một ẩn số. 

Tin quê nhà đến với Giang bất ngờ và đau đớn. Huyện của Giang bị lũ quét. Nhà cửa, hoa màu ngập nước trôi hết trơn. Lòng Giang quặn thắt khi nghĩ đến mẹ. Rồi mẹ sẽ ăn đâu, ở đâu? Giang phải về với mẹ. Giang không thể bỏ mẹ một mình.Thời gian qua Giang đã quá ích kỉ. Giang sống hạnh phúc với tình yêu, với mơ mộng, với những chiều dạo phố… Còn mẹ… một thân vò võ trong căn nhà lá chông chênh, ọp ẹp… đã bỏ mặc mình mẹ chống chọi với bão tố thác ghềnh, với những đêm rừng sâu yên ắng đến đáng sợ…

 Huy giữ tay Giang:

 - Em làm gì vậy?

 - Em phải về!

 - Không được! Ở đó nguy hiểm lắm!

 Giang vùng mạnh tay, mắt đỏ ngầu:

 - Nguy hiểm nên em không nên về? Anh nói hay nhỉ! Thế còn mẹ em?

 Huy lúng túng:

 - Nhưng… nhưng em về thì giải quyết được gì? Có cứu được mẹ em không?

 Giang nhìn Huy khinh bỉ:

 - Tôi thật không ngờ! Nếu sợ nguy hiểm thì anh cứ việc ở lại. Tôi có bắt anh đi cùng đâu.

 Huy lấp vấp chạy theo Giang:

 - Giang! Ý anh không phải vậy.

 - Buông tôi ra!

 - Giang! Nghe anh nói đã.

 Mặt Giang tái nhợt vì giận dữ và lo lắng:

 - Tôi không muốn nghe gì cả. Loại người như anh thì hiểu gì về tình mẫu tử cơ chứ!

 Giang thấy tay mình nhẹ hẫng. Huy loạng choạng lùi lại. Đôi môi tái nhợt run bắn. Miệng anh méo xệch như mếu:

 - Em… em… Ai nói với em như vậy?

 - Anh sao thế?

 Phải mất 5 phút Huy mới trấn tĩnh được:

 - Không… không có gì! Anh không có ý ngăn cản em. Anh chỉ muốn em suy nghĩ thật kỹ trước khi hành động.

 Giang cười nhạt:

 - Về với mẹ thì có gì mà phải suy nghĩ cơ chứ!

 Huy gần như hét lên:

 - Em định cứ thế mà về để nộp mạng hay sao?

 Giang quay bước, không them nhìn Huy:

 - Nói đi nói lại cũng chỉ vì anh sợ chết. Tôi nói rồi, tôi có bắt anh chết theo tôi đâu.

 Huy lại chặn trước mặt Giang:

 - Sao em không chịu hiểu ý anh thế hả? Muốn về thì cũng phải tính xem nên về bằng cách nào chứ. Em tưởng cứ thế ngồi ô tô mà về được à?

 - Em…

 Huy thở ra nhè nhẹ:

 - Chúng ta đi xe máy sẽ tiện hơn.

 Chiếc túi xách tuột khỏi tay Giang. Giang lao vào vòng tay Huy:

 - Anh Huy! Em xin lỗi! Em…

 - Thôi nào, Cô bé mít ướt. Lau nước mắt đi rồi còn về chứ. Miền Trung bây giờ nhiều nước lắm rồi, không cần thêm nữa đâu.

Giang xấu hổ dụi mặt vào vai Huy. Có Huy bên cạnh, mọi chuyện lại trở nên thật dễ dàng.

 Trầy trật mãi Giang và Huy mới đẩy được chiếc xe cà khổ mà Huy mượn của một người bạn vượt qua những thân cây đổ. Trước mặt, nước trắng băng cuồn cuộn chảy. Có nhà, nước đã xâm xấp ngập gần đến nóc.

 - Ơ… mẹ em…

Huy nhìn theo tay Giang. Trên một quả đồi cao còn khô ráo, hàng chục người đang chen chân cố bám víu chút hi vọng mong manh chờ xuồng cứu hộ đưa đến nơi an toàn hơn. Giang lội ào xuống nước, bị Huy kéo giật lại:

 - Bình tĩnh, em. Ca nô sắp tới rồi.

 Nhưng kìa! Bị nước xói mãi, quả đồi ruỗng chân rồi sụp xuống. Hơn chục con người chới với. Giang chỉ kịp hét lên kinh hoàng rồi ngất lịm, không nhìn thấy Huy đã lao ra giữa dòng nước xoáy.

Nhung cai nam tay trong doi truyen ngan tinh yeu 

 Khi tỉnh lại, Giang thấy mọi người đang lo lắng nhìn mình. Mẹ âu yếm vuốt tóc Giang, những giọt lệ lăn dài trên gò má nhăn nheo:

 - Ôi… con tôi! Sao con lại về giữa lúc này?

 Đôi môi nhợt nhạt của Giang khẽ hé cười:

 - Mẹ… Mẹ không sao chứ ạ?

 - Ừ! May mà… – Mẹ đột ngột dừng lại.

 Giang đưa mắt nhìn quanh, tim đập dồn. Linh tính mách bảo Giang có chuyện gì đó vừa xảy ra.

 - Anh Huy…

 Mọi người đưa mắt nhìn nhau. Im lặng! Giang vùng dậy, cảm giác mất mát hiển hiện ngày càng rõ trong Giang.

 - Anh Huy đâu?

 Trả lời Giang vẫn là sự im lặng nặng nề. Chú Hùng – trưởng công an xã gạt đám đông chạy vào:

 - Tìm thấy cậu ấy rồi. Nhưng… yếu lắm! Giang! Đi theo chú!

Quên hết tất cả, Giang lao theo chú Hùng:

 Trên sân bệnh xá, Huy đang ngồi dựa vào hai thanh niên, mặt nhợt nhạt. Giang nấc lên:

 - Anh Huy!

 Huy đã yếu lắm! Bàn tay anh không nắm nổi tay Giang nữa. Ánh mắt Huy nhìn Giang tha thiết. Có lẽ suốt cuộc đời mình sẽ chẳng bao giờ Giang quên được ánh mắt ấy. Giang ghé sát tai, nghe giọng anh thều thào:

 - Em… còn… nhớ… sự tích… Hồ Tả Vọng… chứ…?

 - Em nhớ! – Giang thấy hai má mình nóng hổi.

 - Anh… là… chú… bé… đi tìm mẹ. Hãy… hãy thay anh… ở… lại… căn phòng đó… chờ… chờ mẹ. Rồi… mẹ… sẽ về…

 Tim Giang vỡ òa. Những mảnh vụn tan thành nước mắt…

 “Huy ơi! Em biết rồi. Em sẽ chờ. Anh ra đi cho bao nhiêu đứa con được sống hạnh phúc. Sao cuộc đời không cho anh một người mẹ?

“Hạnh phúc đơn sơ tôi tìm sao chẳng thấy. Chỉ thấy xót xa khi con khờ hỏi mẹ đâu cha…” – tiếng nhạc từ phòng bên vọng sang làm Giang bừng tỉnh, dứt khỏi chuỗi ký ức đau buồn. Bàn tay Giang vuốt nhẹ khuôn mặt Huy trong khung hình:

 - Anh… Em đi học đây. Biết đâu khi em về, mẹ đã đợi ở đây rồi.

 Ngoài kia, hình như mây mù đã tan, trời mỗi lúc một sáng sủa hơn.

Anh Đào


QUAY LẠI

Truyện ngắn tình yêu hay

VỀ TRANG CHỦ
Tiểu thuyết nhiều người thích
Tiểu thuyết ngôn tình hoàn thành
Tiểu thuyết ý nghĩa sâu sắc
Tiểu thuyết ngôn tình Trung Quốc
Tiểu thuyết ngôn tình hấp dẫn
Tiểu thuyết ngôn tình hiện đại
Tải game mobile miễn phí
Từ khóa Google : , ,
© Anhhungpro.info wap giải trí tổng họp
Sitemap.html,Sitemap.xml,Ror.xml,Urllist.txt
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
1/1