Nước mắt cứ rơi trong vô thức khi nỗi đau lại quay về hành hạ mọi miền kí ức tại một thời điểm nào đó trong cuộc sống hiện tại này em lại nhớ về anh. Sài Gòn buồn quá, những ngày không anh thật sự… buồn quá.
Em còn lại gì cho những đống đổ nát hoang tàn của bản thân…
Mùa đông, em thật sự cảm thấy ghét cái không khí này, khi mà các cặp tình nhân đang tay – trong – tay đan vào nhau, hơi ấm giữa hai cơ thể tạo nên sự ấm áp không thể chối từ. Còn em, em cứ phải tự đeo găng tay, tự mặc áo khoác và giữ ấm cơ thể của mình. Mà thèm lắm những lời quan tâm: “Em có lạnh không?”. Thèm lắm… những ngày xưa cũ.
Là những ngày mà, kí ức chạy ngang dọc lung tung trong đầu như mạch máu, em chầm chậm cầm khung ảnh của một người đặc biệt nào đó, đã từng tồn tại và yêu em trong một khoảng thời gian nào đó. Em cùng người đó tay trong tay, tựa đầu vào vai và cùng nở nụ cười tươi tắn tạo nên nét đẹp hoàn chỉnh cho bức ảnh.
Em nhớ anh, người yêu cũ ạ!
Nhớ người đã từng dậy thật sớm từ 5 giờ sáng, mặc dù không phải đi làm, nhưng vẫn chạy qua nhà em, lấy trong túi áo ra một cái bánh bao nóng hổi. Hai má đỏ ửng, nhìn em cười: “Em ăn đi cho nóng, còn đi học.”
Nhớ người luôn mắng em phải giữ ấm cơ thể, phải mặc áo khoác, găng tay, khăn choàng cổ khi thời tiết bắt đầu chuyển hướng xấu đi, gió nhiều và không khí bắt đầu se lạnh.
Nhớ người luôn dặn em phải ăn sáng, ăn trưa, ăn tối, ăn đầy đủ tất cả các bữa để không bị đau bao tử, mà em thì vẫn cứ lì lợm và cứng đầu, đôi lúc lại mải học mà bỏ bữa, và thế là em bị anh nhéo cho sưng hết cả hai bên má.
Nhớ người khi trời vào đông, đeo khăn choàng cổ cho em hay nghịch quấn quanh đầu em rồi cười hì hì bảo em là xác ướp ai cập, rồi phóng thật nhanh đi mua một ly cappucino nóng về cho em.
Nhớ người đạp xe chở em đi đều đều qua tất cả các con phố, hẻm nhỏ, lớn , cứ chút chút lại giả vờ thắng gấp để em ôm, những lúc em không ôm, mặt lại xìu xuống, làm đủ kiểu đáng yêu khiến em động lòng.
Sao em nhớ anh quá.
Nước mắt cứ rơi trong vô thức khi nỗi đau lại quay về hành hạ mọi miền kí ức tại một thời điểm nào đó trong cuộc sống hiện tại này em lại nhớ về anh. Sài Gòn buồn quá, những ngày không anh thật sự… buồn quá.
Sẽ không biết đến khi nào, em sẽ lại yêu thương một ai đó như em đã yêu anh.
Sẽ không biết đến khi nào, em lại choàng tay qua vai nhõng nhẽo đòi ai đó cõng.
Sẽ không biết đến khi nào, bàn tay em sẵn sàng mở ra và đón nhận một bàn tay khác nắm bàn tay mình.
Sẽ không biết đến khi nào, em mới… có thể quên được anh.
Người dưng thân thương ạ!
An Nhiên