Bạn phải đi bao lâu để gặp được người dành cho mình? Và phải đến bao nhiêu trái tim nữa, để biết đó có phải là một nửa của mình hay không?
Mấy hôm trước tạt qua Giang Văn Minh, tình cờ tôi có đi ngang qua một showroom đàn piano các loại. Đôi mắt tôi như dán chặt vào chiếc Grand piano màu trắng trang trọng giữa khán phòng. Màu gỗ mun nâu sẫm của sàn nhà, chiếc đèn pha lê tinh xảo treo phía trên tiệp vào cái màu trắng tinh khiết của chiếc đàn tạo nên một bức tranh đẹp hoàn hảo. Tôi lặng đi. Cái màu trắng đến nhức mắt đó, những phím đàn đó… Gần mà xa lắm… Tôi nhớ một người không nhớ đến tôi. Biết đâu người đó cũng chưa bao giờ tồn tại. Tôi cười thầm cho cái sự ngốc nghếch của mình. Buổi chiều trôi nhanh.
Bỗng dưng, tôi nhớ đến cuốn sách có nhan đề “Hãy nói yêu thôi, đừng nói yêu mãi mãi”. Không biết trong đó nói những gì, nhưng nếu bạn đọc cái nhan đề này trong khi đang nghe bản Forever của Stratovarius – bài hát gắn liền với mối tình đầu của mình thì bạn sẽ hiểu. Cảm xúc hòa lộn. Tôi cũng muốn tiếp tục yêu, muốn xúc cảm lại hướng về một kẻ-xa-lạ nào đó. Nhưng khó quá. Có thể người ấy chưa tới, có thể tới rồi mà tôi lại để quên thì sao? Tôi không giỏi níu giữ, tôi chỉ biết làm theo những gì trái tim tôi chỉ thôi…
Và trái tim tôi có thời đã gạt phăng lý trí một cách đắng đót rằng. “Yêu, và làm những gì có thể. Để giữ? Một phần thôi. Hơn cả. Là để hết mình cho tình yêu và không hối hận với tình yêu đó”. Tôi không chỉ ngốc nghếch mà đôi khi còn rất bướng bỉnh nữa. Một cô gái 20 tuổi, có đủ ngang bướng và bản lĩnh, nhưng cũng không thiếu sự nhạy cảm và mỏng manh.
Bỗng dưng ngực trái tôi đau nhói. Tôi lại trở về với yếu mềm của màn đêm rồi. Có cô gái nào mạnh mẽ thực sự đâu, có chăng cũng chỉ là giả vờ mạnh mẽ mà thôi. Nếu bạn thấy nước mắt vẫn chảy dài trên gương mặt tôi, đừng lo lắng, mà hãy vui cho tôi. Chẳng phải ai cũng thế sao, hạnh phúc có khi chính là lúc bạn biết khóc đấy!
Chàng trai thứ 1.
Kí ức về những giọt đàn piano mỏng tang của màn đêm…
Tôi quen Trà qua một cậu bạn, chị ấy ở cách nơi tôi đang sống cả ngàn cây số. Chị ấy xinh đẹp, dịu dàng, và vô cùng tinh tế về nghệ thuật. Giọng nói miền Nam ngọt ngào có chút gì yếu ớt của chị có thể khiến tất cả chàng trai ở gần chị rung động. Một lượt xoay người điêu luyện trong vũ điệu bale, một khúc violin da diết bằng cây vĩ cầm màu hạt dẻ, một cú đảo phách bất ngờ trong bản dương cầm trong như suối… chị ấy gần như có thể làm hoàn hảo tất cả. Và chị ấy, chính là người anh yêu. Là người Hoàng yêu, chứ không phải là người yêu Hoàng.
Thật không may, Trà mắc một căn bệnh về máu quái ác. Căn bệnh phải lọc máu hàng tuần, mà nôn ra máu và ngất xỉu chỉ là những biểu hiện rất nhỏ… Trà đã có người yêu, nhưng anh ấy lại ở xa. Cái thiệt thòi nhất của việc yêu xa, chắc có lẽ là không thể được ở bên cạnh người mình yêu thương trong lúc họ đau đớn nhất. Và Hoàng, người đã cùng lớn lên với chị từ nhỏ, đã đảm nhiệm việc đó, bằng chính tình yêu nhen nhóm lâu nay của mình.
Tôi biết anh tình cờ lắm. Hôm đấy, tôi nhận được một tin nhắn lạ từ số máy của Trà:
- Chào em, Rosie.
- Anh là ai?
- Anh là bạn của Trà. Chị ấy đang ngủ, sau khi tiêm thuốc. Chúng ta nói chuyện với nhau được không?
Câu chuyện bắt đầu như thế đấy. Từ đó, chúng tôi tiếp tục nói chuyện với nhau, bằng số điện thoại của Trà, sau mỗi lần chị ấy ngủ hoặc bị ngất, hoặc quá mệt vì hóa chất điều trị. Những câu chuyện chỉ xoay quanh Trà, xoay quanh bệnh tật hay về tình yêu ở xa của chị ấy. Cũng không ít lần, Hoàng nói về tình cảm của mình cho Trà. Anh nói chân thật, nói không ngại ngần dù anh và tôi không quen biết và cùng không lấy gì làm thân thiết.
Anh nói đó là tình yêu duy nhất và cuối cùng của anh, rằng Trà là một người con gái đặc biệt, rằng mái tóc chị ấy thơm mùi oải hương ra sao, rằng bàn tay chị ấy mềm như thế nào… Rồi Trà thích ngồi bên cửa sổ u buồn nhìn mưa rơi, hay cô ấy có thói quen ghi lại mọi thứ trong một cuốn sổ, rồi những chàng trai xung quanh cô ấy đang tìm cách lấy lòng cô ấy ra sao… Anh nói hết với tôi như đang tự viết một cuốn tự truyện về tình yêu đơn phương của mình, hay như đang tìm kiếm một chút đồng cảm nào đó từ một kẻ xa lạ – là tôi?
Anh gọi tôi là Rosie – hoa hồng. Tôi thắc vì sao anh lại gọi tôi như thế. Anh bảo tôi như một đóa hoa hồng đầy sức sống đang vươn mình lên trong sương mai. Rằng tôi giống Trà của ngày xưa – những ngày Trà còn chưa mắc bệnh, chị ấy cũng lạc quan, cũng yêu đời, cũng thích đùa nghịch như tôi vậy. Vẫn tiếp tục là câu chuyện liên quan tới Trà. Chắc các bạn sẽ nghĩ tôi thật ngốc nghếch khi lại trò chuyện với một người không quen biết, hơn nữa lại luôn nghe họ tâm sự về tình yêu của mình mà không quan tâm quá nhiều đến việc bạn đang nghĩ gì hay đang cảm thấy ra sao.
Nhưng thật lạ là, tôi chưa bao giờ thắc mắc về điều đó. Tôi thoải mái lắng nghe anh, nói chuyện với anh, an ủi anh, chia sẻ với anh một nỗi niềm mà mình chưa bao giờ trải qua. Và lạ lùng hơn nữa, trò chuyện với anh đã trở thành thói quen của tôi hàng ngày từ lúc nào mà tôi cũng không còn biết nữa.
- Có khi nào anh nên ngừng yêu Trà, và cố ép mình yêu một người con gái khác không em? Trà không yêu anh, anh biết. Nhưng sao cô ấy không để mắt tới người con trai sẵn sàng hi sinh vì cô ấy thật nhiều thứ, mà luôn dành nước mắt để khóc, để buồn cho chàng trai vô tâm đang ở rất xa đấy hả em?
Tôi thường không trả lời những tin nhắn như thế, vì tôi chẳng biết nói gì để xoa dịu nỗi đau đó trong anh. Cảm giác nhìn người mình yêu đau khổ vì một người khác, chắc chắn sẽ rất buồn mà. Nhưng anh vẫn yêu Trà mãi thế…
Trà bảo Hoàng đẹp trai, giỏi giang, thành đạt và anh chơi piano rất cừ. Nhưng Trà không yêu anh, không thể yêu anh dù đã cố thử. Với Trà, Hoàng quan trọng, gắn bó như chính dòng máu đang chảy trong người mình vậy. Và anh mãi là một người anh trai của cô. “Nhìn anh ấy ngồi đàn bên chiếc Grand piano trắng trông tuyệt như một hoàng tử”. Tôi vẫn nhớ như in lời Trà nói. Và thế là, tôi mặc nhiên gắn anh với hình ảnh của cây đàn piano đầy sang trọng kia. Một hoàng tử biết chơi piano, và một tình yêu chân thành, tha thiết… với tôi thế là quá đủ.
Trà cho tôi xem một vài bức ảnh của anh và tôi đã ngỡ ngàng. Anh đẹp như một chàng bạch mã hoàng tử mà tôi vẫn hay tưởng tượng. Những nét trên khuôn mặt anh cứ như được tạc ra từ một bức tượng mĩ nam nào đó vậy. Rồi Trà kể về gia cảnh nhà anh, về những thành tích của anh. Tôi chỉ biết trầm trồ và thán phục. Với tôi, anh thật hoàn hảo.
- Nếu lúc anh trở về, Trà không còn cạnh anh nữa. Anh sẽ tìm em, dù chuyện gì xảy ra, dù em có ở đâu đi nữa.
Anh đã nói với tôi như thế, khi tôi hỏi về sức khỏe hiện tại của Trà. Dù tôi còn chưa một lần được nghe thấy giọng nói của anh nhưng tôi mỉm cười và tin rằng có ngày nào đấy anh sẽ tìm đến tôi. Chẳng phải, mọi người vẫn mong ước “giá đâu đó có người đợi tôi” đấy sao?
Tôi có một người hứa sẽ đi tìm mình, dù huyễn hoặc, dù ảo tưởng nhưng tôi vẫn vui vì điều đó. Tôi không yêu Hoàng, cũng không thích anh, tình cảm của tôi có thể xem như là một thứ xúc cảm đặc biệt khó định nghĩa… Có thể chia sẻ mọi thứ, có thể tâm sự mọi điều, có thể yên lặng lắng nghe nhau, có thể chạm vào những ngõ ngách sâu nhất trong lòng nhau… Nhưng tuyệt nhiên, không làm tổn thương nhau, và không làm đau nhau…
Có một tối, Hoàng gửi cho tôi một khúc piano mà chơi, bản nhạc cover lại bài hát “Because I’m stupid”. Anh nói đây là đoạn nhạc anh chơi cho Trà, tâm trạng anh cũng như cái tên của bài hát vậy. Những ngón tay lướt nhanh trên từng phím đàn màu trắng, từng giọt nhạc trong như nước đọng lại cho tôi một cảm xúc khó tả. Tôi vẫn hạnh phúc, dù đó chẳng phải khúc nhạc được chơi cho riêng mình. Rồi anh đề nghị chơi tặng tôi một bản đàn. “Kiss the rain” – tôi gần như ngay lập tức trả lời như thế. Đó là bản nhạc không lời tôi thích nhất. Và anh đã đàn khúc nhạc ấy. Thật tình cờ làm sao, đêm ấy trời có mưa… Tôi nghe như mưa ướt cả lòng mình vậy. Tôi khóc, nhưng giọt nước mắt vô cớ lăn dài trên má.
Bẵng đi một thời gian, tôi bận rộn với học hành thi cử. Nhưng tin nhắn thưa thớt dần, những cuộc trò chuyện bớt lại. Sau khi thoát khỏi vòng quanh mệt mỏi đầy áp lực đấy, tôi hỏi Trà về anh. Và Trà nói, Hoàng đã sang Anh rồi, “anh ấy đã bỏ mặc chị em mình rồi…”. Tôi không hỏi thêm gì nữa, có lẽ anh ấy đã lựa chọn đúng chăng? Không phải là chạy trốn tình yêu, mà là học cách để yêu một ai đó ở một nơi khác, một khoảng cách đủ xa để nhung nhớ từng ngày, để quặn lòng từng cơn vì một giọng nói, một gương mặt; nhưng cũng đủ gần để quan tâm, để sẻ chia với người ta yêu mà không phải nhìn thấy nước mắt người đó rơi nữa, những giọt nước mắt không dành cho chính mình… Có một hôm Trà nhắn, “Hoàng có gọi về, và bảo là nhớ em đấy…”
Tôi vẫn nhớ về anh, như nhớ về một hoàng tử tôi từng đọc trong một câu chuyện cổ tích nào đấy. Và hoàng tử đó, biết chơi piano. Nhiều đêm nhớ lại, tôi tự hỏi mình liệu anh có tồn tại hay không… Những lời anh nói có đúng là sự thật… Trên đời này, tồn tại một chàng hoàng tử như anh thật chứ? Tôi vẫn nhớ về anh ấy, như một thói quen, như một câu chuyện cổ tích giữa đời thường này vậy. Thật khó để cắt nghĩa cảm xúc trong tôi. Cứ gọi anh là Hoàng tử piano vậy… Dù sao thì, cổ tích sẽ tồn tại, nếu bạn tin.
Một chàng trai nói sẽ tìm bạn dù bạn ở bất cứ đâu. Bạn sẽ làm gì nếu những gì bạn biết về anh ấy chỉ là vài tấm ảnh, một khúc nhạc, những sms rời rạc và đôi khi đứt quãng vì anh ấy phải chăm sóc cho người con gái anh ấy yêu? Liệu bạn có nhớ anh ấy như tôi đã từng nhớ? Và liệu tôi có đang bị ảo ảnh hay không, về một chàng trai hoàn hảo như thế?
Nhưng tất cả sẽ chẳng quan trọng nữa, khi bạn hiểu được những thứ mơ hồ cũng có thể mang lại những điều rất thật. Mấy ai đủ kiên nhẫn để yêu một người con gái suốt từng ấy năm, từ những ngày còn dắt tay nhau chơi trốn tìm trên bãi bồi vàng đầy nắng, đến những ngày cô bé đem lòng yêu tha thiết một chàng trai học thiết kế ở xa… mà không được một lời đáp trả. Mấy ai tự mình lau nước mắt cho một người con gái hằng đêm, lắng nghe tâm sự của cô ấy về mối tình của mình, rồi nghe cô ấy nói “em nhớ anh” trong mộng mị dù biết chắc câu nói ấy không dành cho mình… Mấy ai đủ mạnh mẽ để chứng kiến người con gái mình yêu mệt mỏi dần vì bệnh tật, dùng rượu để tự hủy hoại và làm đau bản thân mình… Mấy ai sẵn sàng đưa tay mình cho y tá bảo rằng “máu tôi, cứ lấy cho cô ấy, bao nhiêu cũng được”… Có mấy ai…
Dù sao thì, cổ tích sẽ tồn tại, nếu bạn tin… Đó là lý do, tôi nhớ anh khi nhìn thấy chiếc piano trắng ấy. Và vẫn nhớ, cho đến bây giờ.
Chàng trai thứ 2.
“Would you wait for me forever?”
“Em vẫn chờ anh đấy mà anh có về đâu? Sao cứ ghé môi để nói một điều không thể, mãi mãi là bao xa hả anh?”
- Nếu đã quá mệt vì phải bên cạnh em, thì em cho phép anh rời xa em rồi đấy!
Tôi đã kết thúc mối tình đầu của mình như thế, một cách thẳng thắn và mạnh mẽ nhất có thể. Sau 3 tháng yêu nhau, anh nói với tôi rằng lời yêu tôi chỉ là một sự ngộ nhận quá xa của tình bạn. Và anh không yêu tôi. Người bắt đầu mối tình ngộ nhận này là anh, và người kết thúc chính là tôi dù tôi biết bản thân mình yêu anh nhiều lắm. Tôi đã mơ hồ nhìn ra cái sự ngộ nhận đó sau một quãng thời gian bên cạnh anh. Hoàng – người yêu “ngộ nhận” của tôi đã hát cho tôi nghe bài hát Forever của Stratovarius vào cái ngày anh ấy nói yêu tôi. Và tôi đồng ý.
Chúng tôi học chung trường cấp 3, và tôi đã để ý anh từ khá lâu rồi. Nhà chúng tôi ở gần nhau, anh và tôi vẫn thường xuyên về chung đường. Bố mẹ hai bên đều biết nhau và bạn bè cũng thường xuyên gán ghép chúng tôi với nhau, nên khi họ biết chúng tôi trở thành người yêu của nhau, họ cũng không mấy ngạc nhiên.
Những ngày đầu, anh cưng chiều tôi lắm. Trái tim cô gái 17 tuổi lần đầu tiên biết yêu và được yêu gần như tan chảy trong những lời nói ngọt ngào, tình tứ; những món quà bất ngờ mà bất cứ đứa con gái nào cũng thích; những cái nắm tay mỗi lần hò hẹn, những cái tựa đầu vào nhau, những cái ôm từ đằng sau thật chặt… Tôi hạnh phúc và hãnh diện về tình yêu đó, như một lẽ thường tình. Nhưng rồi, kết quả của một sự ngộ nhận, của một sai lầm chắc hẳn sẽ khiến ai đó rất buồn.
Những lần lỡ hẹn nhiều thêm, những lần giận dỗi mà tôi phải tự làm hòa dù tôi có lỗi gì đâu cơ chứ, những cuộc gọi thưa dần, những tin nhắn vắng hẳn. Và tôi đã nhận ra, có cái gì đó đang khác, ít nhất là khác với tình yêu của bạn bè tôi.
- Mình chia tay đi!
Tôi đã nói thế trong một lần giận dỗi, như những đứa con gái khác vẫn thường làm mỗi khi dỗi người yêu. Và khi đó tôi vô tình quên mất rằng, người yêu tôi chỉ xem tôi là “một tình bạn đi xa”.
- Nếu em đã nói thế, anh đồng ý!
Và chúng tôi chia tay, trở lại làm bạn bình thường như thể chưa bao giờ nhận nhau là người yêu. Và người bị chia tay – là anh – đã không hề níu kéo. Thế nên, người yêu anh tha thiết – là tôi – phải học cách níu giữ lại những gì mình thương yêu, dù gì đi nữa. Người nói chia tay là tôi, và người níu kéo cũng lại là tôi. Tôi tìm cách níu lấy anh, bằng tất cả mọi thứ, nhưng không thể.
Và trái tim tôi có thời đã gạt phăng lý trí một cách đắng đót rằng. “Yêu, và làm những gì có thể. Để giữ? Một phần thôi. Hơn cả. Là để hết mình cho tình yêu và không hối hận với tình yêu đó”.
Hai từ “ngộ nhận” anh nói khiến tim tôi đau nhói. Chẳng lẽ những thứ đã qua chỉ là giả dối hay sao? Tôi đã thấy hạnh phúc gần đến thế cơ mà… Tôi suy sụp hoàn toàn như một kẻ thất tình vẫn thế. Mọi thứ xung quanh tôi đều trở nên vô nghĩa và nhạt nhòa kì lạ. Hình bóng anh quẩn quanh mãi trong tôi, từng câu nói, từng buổi hẹn hò đi chơi, từng cái nắm tay, từng cái ôm… tôi nhớ tất cả. Và tôi nhớ anh, đến vô cùng.
Thời gian trôi nhanh, đã 3 năm trôi qua rồi đấy. Có ai đó nói rằng “thời gian là liều thuốc tốt nhất để xoa dịu nỗi đau” và có lẽ nó đã đúng với tôi. Tôi thấy trái tim mình đã bớt đi nhiều những lần quặn thắt, nỗi đau khi kết thúc mối tình đầu cũng dần nhòa nhạt, nhưng có một điều tôi không thể phủ nhận, rằng tôi vẫn nhớ anh.
Hoàng – mối tình đầu của tôi. Dù đã có lúc anh gần với tôi đến thế, tình yêu tôi cảm nhận đã đủ đầy, đã gần đến thế… Nhưng anh cũng đã rời xa tôi đấy thôi.
- Would you wait for me forever? (Em sẽ đợi tôi mãi chứ?)
- Em vẫn đợi đấy, nhưng anh có về đâu…
Chẳng phải vô tình người ta vẫn nhắc đến bài hát Forever cùng với bộ phim Mối tình đầu… Có lẽ một phần nào đó trong tôi vẫn còn yêu anh ấy, và mong ngóng anh ấy quay lại. Nhưng lâu dần, tôi không còn biết chắc rằng nếu được trở lại, thì tình yêu có thể nguyên vẹn được nữa hay không?
Chàng trai thứ 3
Em xin lỗi vì đã mượn anh để quên anh ấy…
Hà Nội chào đón tân sinh viên xa nhà không được niềm nở. Khói bụi, tắc đường, giá cả leo thang, môi trường mới, bạn bè mới, cách học mới… tôi gần như phát chán! Tôi thường thu mình vào một góc và ngại tiếp xúc với mọi người. Cũng có một vài chàng trai muốn tiếp cận tôi, nhưng phản ứng gần như duy nhất của tôi là lảng tránh. Càng nghe nhiều, biết nhiều về tình yêu của những người xung quanh, tôi càng thấy tình yêu với mình thật nhạt. Và đáng buồn hơn nữa, tôi chẳng còn tin vào con trai… Trừ anh!
Tôi biết anh vì chúng tôi cùng tham gia một Hội đồng hương trong trường Đại học. Tôi vẫn xem anh như một người lãnh đạo trong nhóm, như một người anh tận tình chỉ bảo cho đàn em những điều chưa nắm rõ, anh là anh trai của chúng tôi. Anh tên Sơn. Một lần, anh mời tôi đi chơi và tôi đã đồng ý.
Đứng trên cầu Long Biên, gió mùa đông thổi mạnh, cái lạnh của miền Bắc khiến tôi run lên. Anh nhanh chóng tháo chiếc khăn anh đang mang rồi quấn quanh cổ tôi. Tôi nhìn anh ngơ ngác mà không biết phải nói gì. Buổi tối ấy trôi thật lâu.
Tôi tiếp tục cuộc sống sinh viên không mấy thú vị của mình với những guồng quay mỗi ngày vẫn đều đặn như thế. Anh vẫn thường quyên nhắn tin trò chuyện và hỏi thăm tôi. Tôi vẫn hồn nhiên đáp lại những tin nhắn ấy một cách thoải mái và vui vẻ. Anh cũng hay đưa tôi đi đây đi đó để biết thêm nhiều thứ về Hà Nội. Có một lần anh và tôi đang đi bộ dọc Bờ hồ, anh nắm lấy tay tôi và cả hai cùng bước đi bên nhau như những đôi tình nhân khác. Tôi không bất ngờ vì đó không phải lần đầu anh nắm lấy tay tôi. Và trái tim tôi không run lên như những người con gái khác khi nắm tay một chàng trai, tôi chỉ thoáng nhớ về một điều gì đó xa xôi đã trôi tuột đi thôi. Thật lạ là tôi chưa bao giờ thấy khó chịu khi anh chủ động nắm lấy tay mình như thế. Tôi chỉ nhớ rằng, bàn tay tôi luôn duỗi thẳng và chưa bao giờ đan thật chặt vào ngón tay anh…
Tôi đã không còn liên lạc với Hoàng – người yêu cũ của tôi nữa. Gần đây, bạn tôi có nói anh ấy đã có người yêu mới. Tôi chỉ cười, chẳng phải đó là một điều bình thường hay sao. Anh ấy đâu còn là của tôi nữa? À không, đã bao giờ anh là của tôi đâu… Trà vẫn nhắn tin bảo Hoàng nói nhớ em đấy. Hoàng tử biết chơi piano, hình như em cũng nhớ anh như thế…
Sơn vẫn đưa tôi đi chơi như mọi khi, nhưng cái lần này thật khác… Anh đưa tôi đến một quán cà phê có phong cách trang trí khá lạ. Tôi thích thú với cái quán này, những hình vẽ kì quái, những dây bóng đèn sáng tối đầy bí ẩn. Quán khá vắng, tôi chọn một bàn gần cửa sổ, nơi khuất sau một bức tượng giả của ca sĩ nhạc Rock nổi tiếng nào đó. Anh gọi đồ uống và ngồi xuống cạnh tôi. Chúng tôi trò chuyện một về một vài thứ xung quanh mình, rồi lại yên lặng, những khoảng lặng nặng nề… Anh nhìn vào mắt tôi, và tôi thấy ngại về điều đó. Tôi cố tình nhìn đi hướng khác, nhưng bàn tay anh đặt sau gáy tôi đã xoay đầu tôi lại. Anh hôn tôi. Trái tim mình đứng sững. Tôi không biết có nên gọi nó là một nụ hôn hay không, chỉ biết rằng môi anh đã chạm vào môi tôi, và tôi chạy ra khỏi quán đấy gần như ngay sau đó…
Tôi không trả lời một cuộc gọi hay một sms nào từ Sơn sau ngày đó. Tôi đưa anh vào danh sách đen và xóa bỏ hết mọi thứ liên quan đến anh. Đến bây giờ tôi mới biết, anh đã yêu tôi, và có thể là anh nghĩ tôi cũng có tình cảm như thế. Tôi cũng đã thắc mắc về mình rất nhiều, về những xúc cảm, những hành động khi ở cạnh anh. Mọi thứ không rõ ràng như một tình yêu vẫn thế, cũng không giản đơn như một tình bạn vốn có. Tôi chỉ nhớ rằng cái giây phút môi anh chạm vào môi tôi ấy, gương mặt Hoàng đã xuất hiện trong tâm trí tôi. Và tôi bỏ chạy. Đó là cái sự bỏ rơi một người yêu tôi hay là cái sự trốn chạy quá khứ của chính mình? Tôi không rõ. Tôi cũng không còn gặp Sơn nữa. Đúng hơn là, anh ấy không còn tìm đến tôi…
Tôi cũng muốn tiếp tục yêu, muốn xúc cảm lại hướng về một kẻ-xa-lạ nào đó. Nhưng khó quá. Có thể người ấy chưa tới, có thể tới rồi mà tôi lại để quên thì sao?
Ba chàng trai xuất hiện trong cuộc đời tôi, họ đến lặng lẽ và ra đi cũng nhẹ nhàng như thế. Là họ rời bỏ tôi, hay chính tôi là kẻ đã không chịu thừa nhận sự xuất hiện đó. Người cần tôi, tôi đã không níu giữ… Người muốn rời xa tôi, tôi lại tìm cách để người ấy quay về… Trong tôi bây giờ vẫn còn những mảng kí ức loang lổ của những ngày đã qua. Tôi vẫn nhớ những người đã đi qua cuộc đời tôi, như một thói quen, như một lần tự mình nhìn về quá khứ…
Có lẽ cuộc đời là thế, những lần đến và đi… Bạn phải đi bao lâu để gặp được người dành cho mình? Và phải đến bao nhiêu trái tim nữa, để biết đó có phải là một nửa của mình hay không? Hãy tự tìm câu trả lời cho chính bản thân mình…