Chiếc ghế đá đã cũ, phủ rêu nấp mình sau gốc bàng lớn với cành lá vươn dài khẳng khiu. Dưới chân ghế, lá bàng cuối mùa rụng đầy, trải dày thành lớp đệm êm màu nâu đỏ. Uyên tựa nhẹ vào mặt đá lạnh ngắt sau lưng, nhịp nhịp chân thật đều trên tấm thảm lá êm êm và thơ thẩn ngân nga một vài câu hát vọng ra từ chiếc loa phát thanh ẩn mình bên trong tầng lá thông rậm rạp. Uyên đưa mắt nhìn quanh mặt hồ xanh rì gờn gợn sóng nhỏ vô tư nghịch ngợm chơi đùa với vạt nắng nhõng nhẽo cuối ngày.
Công viên giữa lòng thành phố. Bốn giờ chiều, nắng chưa tắt nhưng đã thưa người.
Hải đến sau Uyên gần nửa tiếng. Anh lặng lẽ xuất hiện sau những luống hoa đủ màu từ cổng phụ công viên rồi tiếp tục bước nhẹ trên con đường đầy lá. Bước chân anh đủ nhẹ để không làm bóng nắng rụt rè nằm lười trên bãi cỏ giật mình nhưng vẫn chưa đủ nhẹ để đánh lừa cảm giác của Uyên. Uyên quay người nhanh về phía sau, làm mặt xấu với anh.
“Hù! Lần sau phải tập khinh công đạp gió đi nhá!”
“Em thính tai thật đấy!” Hải đưa hai tay lên ra dấu đầu hàng rồi nheo mắt cười vỗ nhẹ đầu Uyên như cưng nựng một đứa trẻ.
Nụ cười trên môi Uyên vụt tắt. Ánh mắt thôi lấp lánh. Cô cụp mắt xoay người nhìn về phía hồ nước xanh. Hải cũng không cười nữa, anh ngồi xuống một bên của chiếc ghế, đưa tay xé vụn chiếc lá vàng rồi thả vào cơn gió nhẹ. Họ lặng yên ngồi bên nhau rất lâu. Vì họ biết, hôm nay họ cần nói chuyện gì.
Nắng cuối ngày tắt hẳn, công viên chìm vào một khoảng không lặng lẽ giữa thành phố náo nhiệt đang vội vàng trở mình cho cuộc sống về đêm. Hồ nước ngủ yên thu mình vào tấm chăn xanh thẫm điểm xuyến vài đốm sáng lửng lơ từ chiếc đèn đường cao cao chiếu xuống mặt nước. Uyên chậm rãi cất tiếng, đánh thức bầu không khí nặng trịch như bức màn nhung đen và đáng sợ.
“Anh sẽ đi thật hả?”
“Ừ!” Hải trả lời ngắn gọn đúng như tính cách vốn kiệm lời của anh. Anh không nói nhiều hơn, cũng chẳng hề giải thích vì những quyết định vốn đã là lời giải thích tốt nhất trên thế gian.
“Anh có về không?”
“Anh không biết. Có lẽ là không.”
“Sao lại không biết, anh không thể ra đi chỉ để lại một từ ‘có lẽ’. Về hay không không nhẽ anh không tự quyết định được à?” Giọng Uyên hét lên khe khẽ đè nén cơn nóng giận bất chợt trào lên ngang cổ.
“Em vốn biết vì sao anh đi mà. Không cần làm khó anh với những câu hỏi như vậy đâu. Anh cần cơ hội này. Em nghĩ một đứa mồ côi, tay trắng có thể ngẩng cao đầu bước vào văn phòng trụ sở chính ở Mỹ được sao? Nếu anh buông tay với tương lai, thì bản thân anh còn được gì? Đến với thế giới là tay trắng, không lẽ ra đi cũng trắng tay?” Hải gằn giọng. Anh vốn ít nói nhưng lúc này anh cần ép mình nói ra tất cả. Nói để Uyên thôi cố chấp, để có thể buông bỏ mọi thứ một cách dễ dàng.
Từng lời anh thốt ra như vô số mũi tên nhọn hoắc rạch ngang không gian chùng chình màu khói, xuyên thẳng vào tim người đối diện.
Uyên như ngừng thở, môi cô mím lại, sắc mặt trắng bệch. Cuối cùng cô cũng đã biết, cô yêu cầu một sự rõ ràng nhưng chỉ là tự đẩy mình đến với tổn thương mà thôi. Uyên mở to mắt, cố gắng nhìn rõ từng đường nét khuôn mặt Hải đang lẩn khuất trong không gian mờ mịt. Khoảng cách giữa hai người như bị kéo dài về hai cực của vô tận. Hải trong mắt Uyên bỗng trở nên xa xôi lạ lẫm đến vô cùng.
“Em cũng là một đứa mồ côi. Em cũng không có gì ngoại trừ anh, nhưng em vẫn chỉ cần có chừng ấy.” Uyên nghẹn ngào, nước mắt không rơi ra khóe mi nhưng đã tích đầy nơi tim, nghẹn ứ nơi cổ. Lời nói ra là tất cả sức lực còn lại của Uyên. Đau đến không thở được có lẽ là cảm giác này.
“Vì anh khác em. Những điều em muốn không giống với những thứ anh cần. Em hãy nghĩ đến tương lai của mình. Em cũng nên một lần đừng suy nghĩ bằng tình cảm yếu đuối được không? Em có thể có được nhiều hơn những gì em có lúc này, nếu em biết dẹp đi tất cả những điều nhỏ nhặt.”
“Nó là thứ nhỏ nhặt! Nó bé nhỏ đến mức ấy sao?”
“Ừ!” Hải mệt mỏi ngã lưng về phía sau, châm cho mình một điếu thuốc rồi nhả ra không trung những vệt khói trắng xám, mỏng tan, lẫn mình vào những góc tối. Gió khẽ thổi qua từng tán lá thưa của cây bàng già, lại một lần nữa, âm thanh quẩn quanh chỉ còn lại tiếng lộp độp của lá rơi.
Uyên nấc lên từng tiếng nấc rời rạc, đưa tay vuốt lên khóe mắt khô khốc của mình. Mãi một lúc sau, khói thuốc đã vây dày quanh Hải, Uyên mới khẽ gật đầu. Giọng cô về lại với âm thanh nhẹ nhàng vốn có.
“Em biết rồi! Em không ích kỉ nữa. Anh đi bình an, em cũng sẽ sống một cuộc sống bình an.”
“Đừng buồn. Rồi em sẽ gặp được những điều tốt hơn, những người tốt hơn….”
“Em biết chứ! Trái đất vẫn xoay tròn và điều tốt hơn vẫn đang ở trước mắt. Em biết nên em sẽ không níu kéo một người muốn bỏ đi.”
“Em hiểu cho anh.”
“Em hiểu!” Uyên chồm đến đặt lên má Hải một nụ hôn nhẹ. Cú chạm môi tích tắc chỉ bằng nhịp thở vô hình của gió, không lưu lại bất kì cảm giác gì. Cô khoác túi xách lên vai, cúi người kéo anh đứng dậy. Đôi mắt đen láy lấp lánh những đốm sáng kì ảo cong nhẹ hiện lên một nét cười. “Anh về đi, mai còn nhiều việc phải làm. Cuối tháng đã đi rồi còn gì.”
“Ừ!” Hải lúng túng cười gượng. Anh vuốt nhẹ lên má cô rồi quay người bỏ đi. Những bước chân vội vã đạp trên nền lá. Có lẽ, anh đang trốn chạy. Chạy trốn cảm giác tội lỗi bủa vây chính mình.
Uyên đứng nhìn dáng lưng anh cho đến lúc hình bóng ấy hòa tan hoàn toàn vào tuyệt vọng. Cô khuỵu xuống, đưa tay ôm lấy mặt. Nước mắt nóng hổi thi nhau tràn qua kẽ tay.
Mùa đông lá khô giòn, yêu thương đánh rơi rồi cũng khô giòn như lá.
***
Uyên ngồi co mình trên chiếc ghế sô pha hẹp, vây xung quanh là màn đêm dày mịt mùng. Đồng hồ điểm một tiếng lớn báo hiệu đã qua ngày mới. Cả tòa chung cư chìm hẳn trong tiếng thở đều đều của giấc ngủ say. Uyên ngồi một mình giữa lạc lõng cô đơn, trong căn hộ nhỏ tưởng chừng như chỉ vươn tay là ôm trọn tất cả. Ánh đèn bàn màu cam nhạt lững thững tỏa sáng, chiếu vào từng trang ảnh của cuốn album nặng trịch trên chân Uyên. Khoảng thời gian chậm để Uyên ngoái đầu điểm lại quá khứ.
Uyên còn nhớ ngày đầu tiên được dắt tay bước vào cánh cổng ghỉ của cô nhi viện. Một cô nhi viện nhỏ lạc mình giữa những hàng phi lao xanh đưa mình trong gió. Năm tuổi, ba mẹ qua đời, họ hàng bỏ rơi…. Uyên một mình đối diện với cuộc sống chỉ toàn người lạ. Bơ vơ, sợ hãi, thỉnh thoảng lại tủi thân òa khóc trong những ngách tối không ai để ý. Đó là lúc Uyên gặp Hải, người đầu tiên kéo Uyên ra khỏi cô đơn và cũng là người luôn cho Uyên tựa vào vai mình để khóc.
Hải năm đó vừa tròn mười ba tuổi. Già dặn, đảm đang, ra dáng một người anh cả giữa bầy em lóc chóc chẳng chung dòng máu. Anh hơi ít nói, thỉnh thoảng cộc cằn nhưng bao giờ cũng là chỗ dựa vững chắc nhất trong mắt Uyên. Một người có thể tin tưởng, một người sẽ không buông bỏ tay Uyên ra để biến mất. Ít nhất, Uyên đã từng nuôi những suy nghĩ ấy trong một chiếc chăn màu hồng.
Album ảnh chi chít những tấm ảnh lớn nhỏ được đặt xéo trên nền giấy dày đã ngả màu vàng ố. Những đoạn thời gian lặng lẽ được ghi lại trong quá trình trưởng thành của mỗi người.
Lần đầu tiên đi học xa.
Những buổi lễ tốt nghiệp.
Tấm bằng xanh, đỏ cầm chắc trên tay.
Bức ảnh cuối cùng trước khi dòng đời đẩy mỗi người về một hướng.
Hải xuất sắc được nhận vào làm ở một vị trí danh giá trong một công ty đa quốc gia. Uyên may mắn được phát hiện và chập chững bước vào con đường nghệ thuật. Mỗi người một số phận nhưng chưa bao giờ có ý nghĩ sẽ rời xa…. Mãi cho đến lúc này.
Uyên gục đầu vào album sau một đêm thức trắng. Những mệt mỏi rã rời xen lẫn tuyệt vọng từ từ tìm đến, đè chặt Uyên trong giấc ngủ nặng nề, mộng mị.
***
“Cậu có cảm thấy hối hận không?” Người giám đốc đứng tuổi đưa bàn tay nhăn nheo đón lấy từng kẹp giấy tờ màu xanh mà Hải đem tới. Ông ta ngước mắt nhìn anh một lúc lâu rồi không khỏi buột miệng thắc mắc đôi điều.
“Có gì để hối hận ạ?” Hải khẽ cười đáp lại.
“Nghe nói, chuyến đi Mỹ lần này vốn không dành cho cậu. Là do cậu dùng đủ mọi cách để được đi. Lần trước điều cậu đến Nhật cậu cứ khăng khăng đòi ở lại vì những thứ quan trọng hơn. Tại sao lần này lại cố sống cố chết để đi?”
“Vì Mỹ hấp dẫn hơn Nhật nhiều thầy ạ!” Anh vẫn tiếp tục cười nhẹ đối đáp với người ngồi trước mặt, thản nhiên đối diện với ánh nhìn tò mò của một chuyên gia về đánh giá tâm lý nhân sự.
“Những thứ quan trọng bỗng đột nhiên hết quan trọng rồi hả? Lần này đi ba năm, đừng khóc lóc với tôi là muốn về.”
“Vẫn thế thôi ạ! Nhưng quan trọng cũng tùy thời điểm. Đã lựa chọn thì không bao giờ có chỗ cho từ ‘hối hận’ đâu thầy.”
“Giỏi đấy!”
Hải bước ra khỏi phòng giám đốc, tiến về bàn làm việc của mình rồi quay ghế hướng ra phía cửa kính. Khói thuốc lại một lần nữa lãng đãng trong không khí, vây lấy đầu ngón tay của anh. Trên bàn, phong bì giấy màu nâu có dấu bưu điện vừa được gởi đến, vừa được xé ra. Tất cả sự chú ý đều dồn vào ba chữ ‘Được chấp nhận’.
Uyên thả mình bên những âm thanh trầm bỗng của phím đàn dương cầm thánh thót. Bên cạnh cô, một người phụ nữ nhỏ bé với những ngón tay thon dài thoăn thoắt nhịp lên phím đàn đen trắng. Âm thanh trong trẻo chấm dứt, Uyên giật mình tỉnh khỏi trạng thái ngẩn ngơ.
“Thế nào? Cô đàn được chứ?” Người đạo diễn già với chiếc bụng phệ nặng nề bước đến. Ông cười thật tươi nhìn cô, nụ cười hiền như một bức tượng di lặc sống động.
“Vâng! Có thể ạ…. Bài nhạc này đem lại cảm giác rất hạnh phúc.”
“Đúng thế! Mở đầu phim là một cô gái đang chìm trong muôn tầng hạnh phúc, nhưng kết thúc lại không phải là một cuộc sống êm ái trọn vẹn. Cô có thể hiểu nhân vật không?”
“Xuất phát không giống nhưng có thể hiểu ạ!” Cô gật gù, ánh mắt long lanh nhìn ông vừa cười lại vừa không.
“Tốt! Nếu phim này thành công, trong năm nay cô có thể hoành tráng trở thành người nổi tiếng.” Ông vỗ nhẹ vào đầu cô như xoa đầu cô con gái nhỏ. Đặt lên đó rất nhiều hy vọng về một tài năng do bản thân mình khai quật nên.
“Em cũng hy vọng như thế ạ! Hy vọng thế…. Hy vọng thế!!”
***
Đêm giáng sinh cô nhi viện mở một buổi tiệc nho nhỏ, như một cách kỉ niệm mùa đông nữa đã tới và đi. Uyên chạy trốn khỏi tiếng la hét đùa nghịch của lũ nhóc đang trong trạng thái phấn khích. Cô lẩn ra một góc tối, nơi chiếc xích đu bằng gỗ buộc dây thừng treo chông chênh dưới tán lá xanh của cây xoài già trong vườn. Uyên bước thong thả, đá chân cho viên đá nhỏ lăn dài trên đoạn đường cô đi. Viên đá bất ngờ dừng lại trước mũi giày da bóng, chân Uyên cũng khựng lại.
Hải đứng đó, lẩn mình trong bóng tối, tựa lưng vào thân cây xù xì rêu mốc. Điếu thuốc vẫn ngậm trên môi tỏa ra thứ ánh sáng yếu ớt lập lòe chỉ đủ để Uyên nhìn rõ chóp mũi vào đỉnh cằm của anh. Uyên đưa tay giữ lấy ngực ngăn cho con tim mình nỉ non thút thít. Cô đi đến bên cạnh anh. Khoảng cách đủ gần để có thể hít hà mùi thuốc lá hăng nồng quen thuộc.
“Sao anh lại đứng đây? Muỗi lắm đó.” Uyên dịu giọng.
“Trong đấy ồn ào quá!”
“Vào đi chứ! Lâu lắm mới về đã vậy tuần sau đã đi xa rồi. Không định nói gì với các mẹ hay với đám nhóc à?”
“Chẳng có gì để nói cả. Đi làm chứ có phải đi đánh trận đâu mà chia tay với chả chia chân.” Hải buông điếu thuốc xuống nền đất, dụi tắt. Tất cả ánh sáng còn lại chỉ là một mảng nhàn nhạt hắt ra từ phía xa xa.
“Thế còn em!?” Uyên cười khúc khích. Câu nói lửng lơ nửa như đùa, nửa như thật.
“Thế em muốn như thế nào?” Hải cũng cười nhẹ nhướn mày cố nhìn rõ khuôn mặt Uyên trong bóng tối.
Uyên cười lớn hơn nữa, cô dang rộng hai tay, ánh mắt sáng lấp lánh cong lên hiện rõ nét cười ngây thơ sinh động vốn có. “Ôm một cái! Ôm thật tình vào…. Nào! lẹ lên!”
“Ừ! Lại đây.” Hải choàng tay ôm lấy Uyên, ôm chặt lấy cô gái nhỏ đã cùng mình lớn lên, trưởng thành và cùng có những kỉ niệm ngọt ngào rất đẹp. Anh vùi mặt mình vào mái tóc mềm, dài, thoang thoảng mùi oải hương nồng nàn ngây ngất. Có lẽ, anh sẽ nhớ lắm, nhớ lắm cái ôm này.
“Anh! Em sẽ nhớ anh.” Uyên thỏ thẻ.
“Anh cũng thế!”
***
Đoạn nhạc cuối dồn dập réo rắt và thê lương cất lên. Những ngón tay đặt trên phím đàn bỗng buông thỏng. Ngọn lửa đỏ rực tỏa ra từ bốn phía bao vây lấy những âm vang, nhấn chìm nụ cười nhàn nhạt trên môi cô gái trẻ.
Bộ phim đóng máy sau tiếng hô vang hào hứng của đạo diễn. Bình cứu hỏa được xách ra từ bốn phía xịt thẳng vào ngọn lửa cho đến lúc chúng chỉ còn là đốm nhỏ màu cam nhạt leo lét.
Uyên bước ra từ sau những tàn lửa đó. Chiếc váy dài màu trắng nhẹ nhàng khiến cô giống như một thiên thần vừa rơi khỏi tầng mây. Vị đạo diễn già khoan thai tiến đến vỗ vào vai cô thật mạnh kèm theo vô số lời khen chân thật từ sâu thẳm trong lòng.
“Tốt lắm…. khúc nhạc cuối rất tuyệt! Vừa day dứt tuyệt vọng lại vừa tỏ ra mạnh mẽ dứt khoát. Cô làm tôi rất ngạc nhiên.”
“Vâng ạ! Vì em cũng đang tuyệt vọng muốn chết đây.” Uyên cất giọng ảo não đầy mỏi mệt.
“Gì cơ?”
“Hi hi… em đùa đấy!” Uyên cười lớn ôm chầm lấy ông mặc cho nét mặt ông vẫn còn đang ngỡ ngàng.
Ừ! Uyên đùa đấy…..
***
Uyên đứng đối diện Hải, chiều đông gió lạnh, sân bay rộng lớn thưa người. Uyên đưa tay vuốt lại nếp nhăn trên áo sơ mi của anh, chỉnh lại cổ áo cho thật ngay ngắn rồi nhìn sâu vào mắt anh mỉm cười hạnh phúc.
Cô luôn ao ước mình sẽ làm những việc này cho anh mỗi ngày cho đến khi cả hai cùng già đi và biến mất. Cô vẫn luôn hy vọng anh sẽ ở mãi bên cô, như lúc còn bé, như lúc bỡ ngỡ bước chân ra đời, như lúc này và mãi mãi về sau. Nhưng những điều đó bây giờ vỡ tan giống hệt bong bóng xà phòng trong nắng. Anh không hề yêu cô nhiều như cô vẫn tưởng, anh không hề muốn ở bên cô thật lâu như cô đã nghĩ…. Anh cần những khoảng trời lớn hơn mà vòng tay cô thì quá chật chội.
“Em sẽ sống thật hạnh phúc, quên đi những việc đã qua, quên anh, quên quá khứ. Hứa không?” Anh vuốt lấy mái tóc mềm rối tung vì gió, cẩn thận, nhẹ nhàng vén sang hai bên tai cho cô.
“Không hứa được không? Quên anh khó lắm đấy!”
“Thế thì hãy tập quên đi. Sống tốt vào vì còn nhiều thứ tốt đẹp hơn dành cho em.”
“Anh là một kẻ xấu. Tham vọng. Vô tình. Nhẫn tâm…” Cô đấm mạnh vào ngực anh. Nước mắt lưng lưng cọ vào hàng mi mềm cong vút.
“Ừ! Anh cần điều tốt hơn và em thì cần một người tốt hơn. Hơn mười năm bên nhau cứ coi như em có một người anh trai rất tài giỏi là ổn.” Nụ cười của anh càng lúc càng rộng, càng nhẹ đến mức thanh thản, vô lo.
“Em sẽ sống tốt cho anh tức chết.”
“OK! Hãy làm thế.”
“Cho em hôn một cái nhé! Một cái cuối thôi.”
“Ừ! Hôn lẹ, ở đây nhiều người lắm.”
Uyên rướn người chạm môi mình vào môi Hải. Nụ hôn hời hợt không chút dư vị, chỉ thấy ấm ấm nơi đầu môi, cay cay nơi khóe mắt và đắng nghẹn trong lòng. Một nụ hôn nhẹ thoáng qua như cơn gió, tất cả để lại chỉ là nỗi ngẩn ngơ.
Uyên chùng người ôm lấy khuôn mặt anh lần cuối.
Anh dứt khoát gỡ mạnh tay Uyên ra, vẫy chào và đi thẳng. Đi thẳng mãi, không ngoái đầu.
***
Bộ phim ngắn được công chiếu.
Mở màn là bản nhạc ngọt ngào ấm áp như nắng, mềm mại như những đợt gió se, như tấm lòng người con gái tuổi vừa biết yêu đầy mơ mộng. Một bức tranh hạnh phúc màu hồng, nụ cười nhoẻn miệng lung linh dưới nắng, bó hồng thắm đặt trên khung cửa trắng buông rèm tím nhạt.
Rồi những giông tố bất ngờ kéo qua, mất mát, đau thương, hụt hẫng…. Những gì còn lại chỉ là một tông màu xám trắng nhợt nhạt. Những giọt nước mắt làm hoen ghỉ đôi mắt long lanh, bào mòn một trái tim nguyên vẹn.
Ngón tay trắng xanh dạo trên phím đàn…. Âm thanh phát ra nỉ non như tiếng khóc, day dứt dồn dập như tiếng hét nhói lòng. Lửa bùng lên mạnh mẽ, âm nhạc cũng lên đến cao trào. Tất cả giấc mơ đều nhấn chìm trong một màu đỏ rực và nụ cười nhạt ngạo nghễ, bi thương.
Bộ phim chấm dứt, những tràng vỗ tay giòn giã cất lên làm rung động cả một hội trường rộng lớn. Vị đạo diễn già đưa mắt nhìn quanh tìm kiếm nữ diễn viên chính như lại không thể thấy bóng áo trắng như thiên thần ở đâu nữa. Cô ở đâu?
Đàn ngưng tiếng…. âm thanh chìm hẳn vào một miền suy tư. Bàn tay trắng xanh của Uyên trượt dài, mái tóc đen xõa tung che kín một góc đàn. Cô tựa đầu mình thật nhẹ lên những phím đàn sáng bóng, đưa mắt tuyệt vọng nhìn lên bầu trời cao, môi khẽ mỉm cười một nụ cười mạnh mẽ.
Mây trắng chồng mây trắng. Chiếc máy bay xanh len lỏi giữa những đụn mây, vươn dài hai cánh tay lớn lao về phía trước. Cho đến khi tất cả nhỏ dần, xa dần….
***
Uyên ngồi lặng yên nhìn Hải. Ánh mắt cô buồn bã, lo lắng đăm đăm nhìn anh như vẻ mặt anh trước đây mỗi khi ngồi chăm cô ốm. Anh gầy quá rồi, mùa đông của Mỹ lại khắc nghiệt nên khiến sắc mặt anh càng trắng xanh. Hải mệt mỏi tựa người vào chiếc gối mềm sau lưng, cố rướn người nhìn ra bên ngoài cửa sổ đầy tuyết phủ. Anh đã ở đây hai năm, thời gian quá nhanh và cuộc sống bấp bênh cũng quá ngắn. Anh khẽ thở dài, đưa tay vuốt lại tóc, lún người sâu hơn vào gối rồi nhắm mắt lim dim chìm vào giấc ngủ lười biếng.
“Này! Hai ngày nay anh ngủ ngày càng nhiều rồi đấy. Dậy ngay, dậy đi làm việc đi chứ!” Uyên hét lên, tung chân đá vào thành giường của anh một cú thật kêu nhưng chiếc giường chẳng nhúc nhích và Hải cũng lười chẳng nhấc nỗi mí mắt lên.
“Ầy! Tưởng anh sang đây làm gì to tát. Té ra là lại hết ăn rồi nằm đã thế còn trông gầy đến phát chán. Biết vậy ở nhà với em chẳng phải tốt hơn à? Đồ ngốc!” Uyên càm ràm, dựa vào giường anh, một tay chống má còn một tay vuốt nhẹ từng đường nét trên khuôn mặt của anh.
Anh ngày càng mất dần sức sống.
Cánh cửa mở, bác sĩ người Mỹ với cái đầu hói bóng, áo blouse trắng tinh tươm sạch sẽ bước vào. Ông tiến đến gần Hải, đưa tay lật mí mắt anh lên, luồn ống nghe vào lồng ngực anh rồi quay qua nói gì đấy với cô y tá bên cạnh. Uyên cố căng tai nhưng chỉ loáng thoáng chữ hiểu chữ không, còn ông và cô y tá chỉ khẽ thở dài. Họ hí hoáy viết gì đó vào một cuốn sổ dày… không phải sổ khám bệnh mà giống như một biên bản nghiên cứu gì đó hơn.
“Này Hải! Dậy đi, anh sắp thành con chuột bạch rồi. Em nghe người ta nói thuốc tiêm cho anh chỉ là thử nghiệm thôi. Chậc, em đã bảo mà…. ở Mỹ người ta hay nghiên cứu này nọ, nguy hiểm lắm.” Uyên lay lay người anh nhưng anh chỉ hé mắt nhìn lên trần nhà một chút rồi lại tiếp tục ngủ say. “Hải! Em đưa anh đi trốn nhé?”
“Này sao không trả lời em…. Ngủ lắm là chết đấy!”
“Sao anh lại ngu ngốc thế nhỉ, bao nhiêu bệnh không mắc lại cứ thích khác người, mắc bệnh hiếm, bệnh khó gặp thế này.”
“Hải, anh đi là vì muốn em không lo hả? Đừng có điên, cuối cùng em cũng tóm được anh. Anh sẽ biết tay em…. Đồ độc ác.”
Uyên cứ ngồi bên lải nhải bên tai Hải thế nhưng cũng chẳng thể đánh thức được anh. Hải vẫn thở đều, hơi thở nhẹ, yếu ớt nhưng mãi vẫn chẳng chịu tỉnh dậy. Mặc cho Uyên khóc lóc làm ầm ĩ, anh cũng không thèm thức giấc lau nước mắt cho cô. Với anh, giấc ngủ lúc này đã không thể khống chế được nữa.
***
Sáng sớm hôm nay Hải tỉnh táo đến lạ. Anh thức dậy từ sớm, ăn hết một phần cháo người ta chuẩn bị sẵn rồi lại ngồi trên giường lúi húi viết gì đó. Uyên nhảy xuống từ bậu cửa sổ, chạy đến bên cạnh anh, dụi đầu vào vai anh chăm chú nhìn những con chữ mảnh mai xiêu vẹo của anh trên nền giấy trắng.
Thư gởi cho Uyên.
Anh chúc Uyên hạnh phúc, sống vui vẻ vô tư.
Anh mong Uyên gặp được một người đàn ông tốt để dựa dẫm.
Anh xin lỗi vì những lời nói dối.
Anh nuối tiếc vì những giây phút đã qua. Tiếc vì mình đã phải buông tay từ quá sớm.
Anh viết toàn những lời không có hy vọng. Nhìn mỗi chữ anh viết ra Uyên lại rơi nước mắt, mếu máo không nói nỗi thành lời.
Cuối bức thư dài anh viết: ‘Từ bé đến giờ anh luôn là người đứng lại nhìn từng người từng người ra đi khỏi cuộc đời mình. Chỉ đến hôm nay anh mới được đứng ở vị trí người bước đi. Có lẽ anh ích kỉ, nhưng anh sợ cảm giác còn lại một mình lắm vì thế anh đi trước, em ở lại sống vui vẻ nhé! Em còn nợ anh một lời hứa đó, có nhớ không?’
Uyên gật đầu, choàng tay ôm chầm lấy cổ anh rồi siết chặt. “Em biết rồi, biết rồi anh ạ…. Em xin lỗi anh nhiều.”
Bức thư gấp gọn đặt trên bàn, anh ngả người xuống giường nằm im nhìn lên trần nhà một lúc lâu cho đến khi cơn buồn ngủ triền miên lại kéo đến. Mí mắt anh khẽ khép, Uyên đặt vội một nụ hôn nhẹ nhàng lên môi anh. Nụ hôn lạnh như gió đông, trong như không khí, không cảm giác, không mùi vị. Uyên nhắm mắt, nắm chặt lấy tay anh…. Anh dần dần chìm vào giấc ngủ sâu không tỉnh.
***
Bác sĩ, y tá kéo đến. Điện tim của Hải cũng vừa dừng. Người khóc, người thở dài. Một người đàn ông Việt Nam mặc comple đen bước đến đặt vào bàn tay anh một bức thư nhỏ ông giữ đã lâu. Bức thư được cất giấu hai năm trời vẫn chưa dám đưa cho anh, đến bây giờ dường như đã quá muộn… nhưng cũng là điều tốt nhất ông từng làm.
‘Anh à! Đến phút cuối cùng em cũng không muốn rời xa anh. Cho dù anh không chọn em thì em vẫn phải có anh cho đến hết cuộc đời. Anh đi đi! Em sẽ đi theo anh. Mãi mãi….
Uyên’
Ngày máy bay của Hải cất cánh, đoạn nhạc cuối cùng của Uyên cũng vừa chấm dứt ở nốt cuối cùng. Uyên ru mình bằng những viên thuốc ngủ trắng xóa để mãi mãi không bao giờ tỉnh giấc.
Cuối cùng, ước nguyện đều đã hoàn thành!
***
Thật ra trên đời không có lựa chọn nào là đúng là sai. Chỉ có lựa chọn ta cho là phù hợp nhất và sẽ không bao giờ nuối tiếc.
Tác giả: Thanh Diệu