May nói cô yêu Hà Nội, bởi Hà Nội sinh ra một chàng trai của riêng cô. Những lần thì thầm câu nói ấy, đôi mắt cô thoáng ngại ngùng, đuôi mắt ánh lên sắc màu của hạnh phúc lấp lánh.
1. Quân có thói quen vác máy ảnh và leo lên con Cub 50 đen trắng đi rong ruổi khắp ngõ nhỏ, phố nhỏ giữa lòng Hà Nội tìm tư liệu viết bài. Hiện đang là một biên tập viên của một tòa soạn, Quân phụ trách về mảng đời sống – xã hội của giới trẻ, những trào lưu mới nổi, những câu chuyện “hot” trên vỉa hè trá đá xôn xao. Như những chiều cuối tuần rảnh rỗi, Quân đến một góc café quen có thể ngắm nhà thờ ở một góc nhìn đẹp, nhởn nhơ đuổi bắt những luồng suy nghĩ về công việc, học tập hay chuyện tình cảm. Kể từ khi May, bạn gái của Quân nhận được thông báo về suất học bổng ở Singapore về ngành quản trị khách sạn đúng như mong ước của cô, giữa hai người vô hình chung xuất hiện nhiều vết nứt trong chuyện tình cảm. Thiết nghĩ, không phải là không đủ tin tưởng cho một tình yêu xa, mà là sợ dằn vặt nhau trong đau khổ và tủi hờn. Quân chủ động chia tay May, nói rằng anh ủng hộ quyết định của cô, ủng hộ ước mơ hoài bão của cô, nhưng anh không đủ tự tin để là người dừng chân chờ đợi. Nếu kết thúc khóa học, May vẫn chọn Việt Nam, vẫn chọn trở về Hà Nội, hai người vẫn là những người đơn độc trên chặng đường riêng của mình, và còn tình cảm, họ sẽ lại là người yêu của nhau. Tất nhiên, chỉ là nếu, một chữ lửng lơ lơ lửng không biết trước kết cục ra sao. Vậy mà May vẫn gật đầu chấp nhận.
- May, ra The Jamoda đi em, tầng 4, bàn ngoài ban công nhé!
Quân gọi cho May như một phản xạ có điều kiện. Khi nghe tiếng chuông từ bên nhà thờ vọng sang, khi dưới lòng đường ngập vàng xác lá và gió thổi xôn xao, anh nghe trong lòng dội lên miền ký ức khe khẽ gọi tên hai người. Họ từng dắt díu nhau đi qua những quãng đường đầy nắng và lá bay, trải dài những đơn côi hun hút, thổi đi những ngày quay quắt chờ mong. Quân yêu May tròn một năm, kể từ khi cùng cô ngồi ở góc bàn tại ban công quán café Jamoda.
- Cuối cùng anh cũng chịu gọi cho em. Em, rất nhớ anh!
May là cô gái lai Việt – Pháp, với sống mũi cao và thẳng, đuôi mắt dài, rèm mi vút cong, gò má cao lấm tấm những đốm tàn nhang nhỏ xíu trên nước da trắng hồng mịn màng. Khi May cúi xuống hôn lên trán Quân, mái tóc vàng óng rớt trên vai anh mềm mại. Quân khẽ thở dài, níu giữ khoảnh khắc bên cạnh cô một cách vụng về đầy đau khổ.
- Ừ. Anh đầu hàng nỗi nhớ em!
Hai người ngồi lặng bên nhau, từ khi nắng tắt, quán lên đèn, những bóng đèn quả nhót được lồng khéo léo trong những vuông gỗ nhỏ lúc lắc phía trên đầu, hắt xuống mảng tường xen kẽ đường sơn xanh – trắng đặc trưng. May đan những ngón tay thon và dài vào bàn tay của Quân, đôi lúc siết khẽ, đôi lúc chợt buông, đôi mắt cô hướng sang phía nhà thờ, lại nhìn xuống lòng đường lúc này đã thưa thớt người qua lại.
- Đột nhiên em sợ, sẽ mất anh, Quân ạ!
- …
- Je t’aime!
2. Có những khoảng thời gian mà tất cả mọi thứ đều muốn quay sang chống lại bạn. Quân từng nghĩ chỉ cần anh đủ mạnh mẽ, mọi chuyện sẽ trôi qua, như những vết nước chảy qua một tấm kính mỏng, trong suốt, có thể cảm nhận rõ đường đi của nước, cũng lại nhẹ nhàng và lững lờ trôi như thế trong cuộc đời anh. Cách thôi miên niềm đau trong tim là một cách làm hiệu quả. Song, bất cứ việc gì, nếu áp dụng triệt để, hiệu quả sẽ bị ngược lại. Chẳng hạn như việc ngừng nhớ thương một người, ngừng yêu và ngừng nuôi hy vọng. Lúc bấy giờ giống hệt như cái cây thiếu nắng, sống sót một cách yếu ớt đậu trên ban công. Lần trước sau khi từ quán café trở về, Quân đã dừng lại rất lâu trước cổng nhà May, thì thầm với cô rằng anh sẽ đợi. Nhưng trái ngược lại với tưởng tượng của anh, May lắc đầu, chỉ khẽ hôn lên đuôi mắt anh một cái như lời chúc ngủ ngon và đi vào nhà ngay sau đó.
Người không thể đợi người khi không đủ niềm tin?
Người không thể tin người khi tim yêu trao nhau không còn đủ ấm?
Trong góc bàn có tiếng chuông điện thoại từ đồng nghiệp, Quân nhận lời thay bạn đi phỏng vấn một nhân vật trẻ tuổi đang khá nổi trên cộng đồng mạng. Quân xách theo người một máy ảnh và tấm thẻ phóng viên như thói quen khó bỏ, chạy nhanh ra khỏi tòa soạn để lại phía sau những bộn bề toan lo.
Địa điểm phỏng vấn là một shop chocolate hanmade nằm ngay ngắn ở một góc trên đường Tô Hiệu, vốn không xa tòa soạn là bao nên Quân chỉ phóng ít phút là tới nơi. Không gian quán khá nhỏ, nhưng nhanh chóng chiếm được thiện cảm của khách hàng ngay từ cái nhìn đầu tiên bởi những khối bàn ghế bằng gỗ nhỏ nhắn xinh xắn đặt phía bên trong. Quân gặp được nhân vật được phỏng vấn, làm công việc một cách thuần thục không gặp chút trở ngại nào. Sau khi hẹn hò rằng sẽ chỉnh sửa lại ảnh chụp của ngày hôm nay, kèm theo câu từ của bài phỏng vấn sẽ gửi lại cho bên khách mời phỏng vấn để duyệt lại lần cuối, Quân bất chợt hỏi một câu hỏi nhỏ.
- Tại sao Linh lại chọn quán này để làm địa điểm phỏng vấn?
- À, vì quán này gần tòa soạn, tiện cho các anh hơn.
Linh nhoẻn cười, Quân nháy mắt:
- Chỉ vậy?
- Không hẳn. Vì em thích. Quán mới chưa đông khách, nhưng cô chủ quán dễ thương, chococale làm cũng rất ngon, muốn tặng anh phóng viên làm quà.
Nói rồi Linh đi về phía trong quầy phục vụ, cầm ra một túi nhỏ với bao bì khá bắt mắt đặt lên bàn uống nước. Buổi phỏng vấn kết thúc, Quân nán lại chờ thời gian trôi qua như những nhịp thở kéo dài. Quả thật, ngoài công việc thì anh không còn biết chọn lựa điều gì để làm sau giờ tan sở. Nếu như bình thường, Quân có thể gọi cho May và cùng cô lên phố cổ, ghé những hàng ăn quen thuộc, nhâm nhi café ở một quán cạnh nhà thờ, chờ đợi đêm buông xuống và cả hai cười khúc khích với những câu chuyện vặt được kể suốt dọc đường về nhà.
Mọi suy nghĩ đều hướng về một người, về những kỉ niệm thân thuộc và ấm áp như hơi thở của mình. Quân nhíu mày, chạy nhanh ra khỏi quán và cố lách mình ra khỏi những thanh âm va đập từ đường phố lúc giờ tan tầm. Đột nhiên Quân muốn đến tìm gặp May, lấy cớ tặng cho cô một gói chocolate làm quà và sau đó… Và sau đó… Mặc kệ những bối rối quẩn quanh, Quân vẫn vít ga lao nhanh trên con phố nhỏ.
Chiều tàn, một vài tia nắng hắt đám lá khô màu vàng úa, con phố quanh co, lòng người khúc khuỷu.
3. Mối quan hệ giữa May và Quân vẫn chưa được định đoạt. Quân mặc định sẽ yêu cô, chờ cô. Nhưng May không đủ tự tin. Cô vẫn nói rằng cô đang yêu anh ở hiện tại, yêu rất thật. Nhưng cô sợ rằng một ngày nào đó xa xôi, một cô gái Hà Nội sẽ cuốn hút Quân thay vì những email trơ lì cảm xúc từ đám emotion vô cảm trên màn hình. Nỗi sợ của May thành hình lớn dần, đến nỗi mỗi lần gặp nhau, May chỉ vụng về hôn phớt nhẹ lên má Quân, không chạm môi, không vòng tay qua cổ và luồn tay vào tóc anh như thường lệ. Thậm chí, câu “Je t’ aime” cũng nhỏ dần nhỏ dần, có những lúc chìm vào làn gió mỏng manh của những đêm lấp lánh sao.
- Anh từng yêu một người trước em, đúng không?
May nói tiếng Việt như người bản xứ, bởi cô sống với mẹ tại Việt Nam từ nhỏ. Bố cô vì một lý do nào đó đã không còn thiết tha trở về Việt Nam với hai mẹ con. Nét đẹp lai Việt – Pháp là nét cuốn hút riêng biệt của May, nhưng mẹ May lại không thích điều đó. Bà nói chỉ cần nhìn thấy cô là có thể thấy chuỗi quá khứ ám màu buồn của bà. Chính vì điều đó, May vẫn luôn mặc cảm và tự ti. Vì sao cô không giống mẹ nhiều hơn, không có màu tóc đen, không có nước da vàng, và cũng không có một chút nào giống người Hà Nội. Quân vuốt lên mái tóc vàng xõa trên vai đang rũ xuống như thở dài thay cho thân chủ.
- Anh không biết!
- Lần ấy gặp anh, em có thấy ảnh cô ấy trong ví của anh. Cô ấy rất đẹp.
Có một lần Quân mở mắt ra đã thấy mình nằm trong bệnh viện, bên cạnh là dáng ngồi lo lắng của May. May cho hay rằng Quân đã gặp một tai nạn giao thông trên tuyến đường gần nhà cô. Nhưng tên tài xế taxi bỏ đi mất, để lại anh với vũng máu không ngừng túa ra cùng xe đạp địa hình bị gãy khung. Những mảng kí ức từ từ quay lại giống như một thước phim đã cũ. Cả hai người hoài niệm về những ngày đầu tiên. Cuối cùng, Quân bật cười.
- Ví của anh mất rồi. Trí nhớ của anh về người ấy… cũng không tìm lại được. Vậy nên… anh không biết.
- …
- Nhưng May, anh yêu em!
Quân xoay khuôn mặt May lại đối diện với mình, cọ vào gờ mũi cao và thẳng tắp của cô hôn điệu eskimo ngộ nghĩnh. May nhoẻn cười, một thoáng buồn vương trên mi chợt tan đi.
4. Khoảng thời gian cuối gấp rút chuẩn bị cho việc đi du học, May gặp ít nhiều căng thẳng. Nhưng Quân vẫn luôn cố gắng ở bên cạnh cô, cùng cô sắp xếp công việc, dùng chút thời gian rảnh rỗi để đi đến những nơi May thích. May nói cô yêu Hà Nội, bởi Hà Nội sinh ra một chàng trai của riêng cô. Những lần thì thầm câu nói ấy, đôi mắt cô thoáng ngại ngùng, đuôi mắt ánh lên sắc màu của hạnh phúc lấp lánh. Một lần, May muốn được đến shop chocolate hanmade mà Quân từng nói với cô. Cả hai người chọn một góc bàn nhỏ cạnh cửa sổ. Bất chợt ngoài trời đổ mưa, May nhìn ra phía ngoài phản chiếu những hình ảnh lạ lẫm của một chiều mưa trên phố. Quân tiện tay cầm máy ảnh, chụp những bức ảnh có khuôn mặt quay nghiêng của May, có nụ cười nửa miệng của cô, một bên gò má với sống mũi cao thẳng tắp và những lọn tóc xõa dài trên vai. Lọt vào khung hình giữa những bức ảnh liên tiếp là hình ảnh chủ quán đang đưa chocolate tự chọn lên cho hai người. Khi cùng xem lại ảnh chụp, May thơ thẩn.
- Cô gái này… nhìn quen quá!
Quân quay sang phía đối diện, bắt gặp ánh mắt ngạc nhiên cực độ của chủ quán. Cô gái ấy đeo trước ngực một tạp dề hoa xinh xắn, hai tay vặn vẹo trước mặt, nửa muốn nói điều gì đó với anh, nửa như hoảng hốt không thành lời. Cuối ngày, khi Quân cùng May ra về, phía đầu xe có một dáng người đang đứng chờ đợi, không để một trong hai người Quân và May cất tiếng hỏi, cô ấy chủ động.
- Quân, có nhận ra em không? Hơn một năm qua anh ở đâu?
May đứng bên cạnh níu tay ôm lấy cánh tay Quân, cô dõi theo ánh mắt không rõ đang suy tư hay nghĩ ngợi điều gì của anh. May thoáng buồn, cố chấp mím môi gần như bật máu.
- Bạn… bạn cũ của anh à?
Quân cảm giác được May được run rẩy bên cạnh, anh sợ rằng những đợt gió buổi đêm mang sương xuống khiến cô cảm thấy lạnh, liền ôm cô nép sát vào người mình, mặt khác vẫn dõi mắt nhìn thẳng về phía cô gái đối diện.
- Chúng ta có quen nhau?
Đối diện với một người mình từng yêu thương đến thắt lòng thắt dạ, lại phải lừa dối và tự lừa dối rằng chưa từng quen anh. Đó là việc làm tàn nhẫn nhất.
1. – Chúng ta có quen nhau?
Đan không nghĩ rằng câu đầu tiên anh nói với cô sau một năm dài không gặp lại là câu vô tình đến thế? Dáng vẻ của anh không khác khi xưa là bao, đến cái chớp mắt của anh Đan cũng có thể nhận ra, có thể đoán được khi nào anh sẽ thôi nhìn cô và quay về một phía khác xa xăm. Bởi Đan biết, đó là thói quen cố hữu mỗi khi anh lẩn tránh câu trả lời hay ấp úng vì không biết sẽ tiếp tục cuộc hội thoại như thế nào. Vì quá ngạc nhiên và bối rối khi gặp lại Quân, Đan quên mất rằng đi bên cạnh anh còn có một cô gái khác. Dáng vẻ cô ấy nhìn anh, khoác lấy tay anh giống như hai người đã gắn bó thân thuộc với nhau từ lâu. Đan nhíu mày, hơi thở nặng nề đè nén trong lồng ngực cùng những tức tối bủa vây. Người yêu cô vì lý do nào đó đã không còn bên cạnh cô nữa, và sau hơn một năm trời, anh xuất hiện cùng một người con gái khác hoàn toàn xa lạ.
- Xin lỗi, có lẽ… tôi nhầm!
Đan cố gượng cười che đi những băn khoăn và nghi ngại trong lòng mình. Cô mơ hồ nhận ra một con người xa lạ đang đứng đối diện mình trong dáng hình của Quân. Vẻ bề ngoài là của anh, hoàn toàn không sai lệch, nhưng ánh mắt vô hồn trống rỗng, một tia nhỏ nhoi tình cảm dành cho cô cũng không có. Đan chỉ hy vọng là một sự nhầm lẫn nào đó. Có thể vì cô quá nhớ anh, vậy nên không muốn làm phiền những vị khách của mình, Đan nhẹ nhàng nói câu xin lỗi.
Quân cùng May ra về ngay sau đó, trên dọc đường về May hoàn toàn im lặng. Cô chỉ tựa đầu vào vai Quân, vòng tay ôm lấy anh và thở đều nhè nhẹ. Quân nghĩ rằng May đã quá mệt mỏi trong công việc cho những ngày chuẩn bị rời xa Việt Nam, anh buông một tay siết lấy tay cô, không muốn đánh thức cô ra khỏi những phút giây thư giãn tĩnh tại. Còn về cô gái lạ đã nhận nhầm anh với ai đó cũng khiến dòng suy nghĩ bất chợt dừng lại, lắng sâu. Quân không nhớ ra tên cô gái ấy, càng không biết anh với cô đã từng có quan hệ gì trước đây trong cuộc sống của nhau. Nhưng Quân biết chắc một điều, rằng cô ấy không nhầm lẫn. Chắc chắn họ từng quen biết nhau, nếu không, anh đã không có cảm giác nhói trong tim đúng lúc nhìn vào đôi mắt ngạc nhiên đến sững sờ của cô ấy. Cả khi anh cùng May quay bước đi, cô ấy vẫn dõi theo, với đôi tay che lên ngang miệng như giấu một nỗi sợ hãi mơ hồ chợt vỡ òa cùng nước mắt. Quân cảm nhận một điều rõ rệt rằng, cô ấy không phải là ngoài hoàn toàn xa lạ và bỗng dưng xuất hiện trước mặt anh. Có lẽ, anh sẽ tìm gặp lại cô ấy, tại shop chocolate handmade vào một ngày không quá bận rộn, và lần đó sẽ chỉ có một mình anh.
2. Việc đầu tiên của Đan khi về đến nhà là chạy lên phòng của mình, lục tung những cuốn album ảnh để tìm hết tất cả những tấm ảnh chung cô đã chụp cùng Quân. Cô biết dù thời gian có trôi qua lâu như thế nào đi chăng nữa, cuộc sống có xô bồ tấp nập đến thế nào chăng nữa, hình ảnh anh vẫn là những hình ảnh rõ nét nhất mà cô muốn lưu sâu trong tâm trí của mình. Thế nhưng Đan vẫn phải bấu víu vào một niềm tin mơ hồ đầy mâu thuẫn, rằng cô không tin mình đã gặp lại được anh, với không chút khác biệt, lại càng không chút cảm tình nào từ câu trả lời khô khốc ngắn gọn:
“Chúng ta có quen nhau?”
Những tấm ảnh trải đều từ mốc thời gian ba năm trở về trước cho đến ngày mà Quân biến mất khỏi cuộc đời cô. Đan nhớ rằng đó là một ngày mùa mưa, khi anh cùng cô chọn tên cho shop chocolate handmade mà hai người dự định sẽ khai trương vào mùa lễ hội cuối năm. Giữa Đan và Quân đã có một số mâu thuẫn, mỗi người dự định đặt một cái tên khác nhau, với ý nghĩa khác nhau hoàn toàn. Khi Đan muốn hướng về giới trẻ và phong cách sành điệu thì Quân muốn hướng về đối tượng các đôi tình nhân và sự ngọt ngào trong tình yêu. Mọi chuyện đúng ra không có gì quá phức tạp, chỉ cần hai người chịu khó ngồi lại, bỏ bớt cái “tôi” của mình để lắng nghe đối phương thì mọi chuyện đã khác. Tuy vậy, mỗi lần gặp nhau giữa Đan và Quân lại bùng lên một đợt mâu thuẫn mới, từ phong cách màu chủ đạo cho quán, đến slogan hay logo. Mặc dù yêu nhau nhưng cả Đan và Quân đều là những người trẻ độc lập và sáng tạo, luôn đi theo bảo vệ ý kiến của mình đến cùng. Trong một lần, vào đúng ngày kỉ niệm ba năm yêu nhau, Đan tiếp tục nói về công việc, và Quân đã bỏ lại phía sau những hờn dỗi, anh đặt lên trên bàn một bó hoa rum trắng được bó lại cẩn thận:
- Anh đã nghĩ ngày hôm nay sẽ khác, nhưng hóa ra không phải vậy.
Nói rồi Quân bước nhanh ra phía ngoài quán, lấy xe đạp địa hình của mình bắt đầu chạy đi nhanh nhất có thể. Đan ngồi lại trong quán với nét mặt thẫn thờ, nhìn những hạt mưa đầu tiên rơi xuống, làm ướt nhòe ánh mắt cô, ướt nhòe dáng người cao lênh khênh của Quân ngày một xa dần phía sau con ngõ nhỏ.
Đan mím môi, nước mắt lăn dài trên gò má. Cô vô thức bấm một dãy số để gọi nhưng từ rất lâu sau ngày mưa hôm ấy đã không còn ai trả lời lại cô ngoài giọng nữ vô cảm của tổng đài báo số máy không liên lạc được. Đan lạc mất Quân từ ngày đó, khi dự định về shop chocolate còn dang dở, khi tình yêu còn đang phiêu lưu chùng chình giữa hai trái tim non trẻ chưa tìm được điểm chung sau ba năm yêu nhau. Đan bật khóc nức nở, ôm vào lòng những tấm ảnh cũ có hình ảnh Quân. Cô nhớ anh, nhớ anh hơn bao giờ hết. Khi gặp lại một người giống anh y hệt, cô muốn tin rằng đó là anh để có thể chạy lại ôm chầm lấy, để có thể thút thít nũng nịu, để cô trách anh rằng sao nỡ bỏ cô ở lại, sao nỡ bỏ mặc cô với vò võ cô đơn. Nhưng rồi ngay sau đó Đan sẽ xin lỗi anh, sẽ thừa nhận rằng cô quá bướng bỉnh, vì muốn được anh chú ý nên lúc nào cũng tỏ ra bướng bỉnh.
Bất giác điện thoại rung, Đan gạt nước mắt, cố lắng lòng để người bên kia điện thoại không nhận ra cô đang khóc một cách yếu ớt thảm thương.
- Chào Đan, chủ shop chocolate handmade ở góc ngõ Tô Hiệu, hôm nay Đan có mở quán không? Tôi là Quân, muốn gặp Đan hỏi một số chuyện. Không biết, Đan có phiền không?
Đan vội vã gật đầu, cô lại nhận ra rằng mình đang nói chuyện điện thoại với anh, không phải là đang đứng đối diện. Dù vậy, cô vẫn có thể hình dung ra cảnh anh đang mỉm cười như an ủi, đuôi mắt hơi cong lên, một tay cầm điện thoại, một tay bất an làm động tác chạm nhẹ liên tục giữa đầu ngón trỏ và ngón cái. Ngày xưa, mỗi lần chờ đợi câu trả lời thuộc dạng yes/no, anh vẫn luôn làm động tác ấy.
- Vâng. Đan dự định mở quán lúc ba giờ chiều. Nếu rảnh, anh Quân cứ qua nhé!
3. Đan ngồi ở quán bất an chờ đợi, giống như những lần trước đây cô chờ đợi Quân để nói lời xin lỗi sau mỗi lần hai người xảy ra cãi vã. Quán của Đan vốn dĩ không có nhiều khách, mọi người chủ yếu gọi điện và đặt hàng thông qua kênh bán hàng trên facebook, việc kinh doanh như thế mang lại nhiều hiệu quả hơn vì khách hàng không phải tốn thời gian đi lại, chỉ cần bỏ ra chút thời gian online đặt hàng hoặc gọi một cuộc điện thoại chưa đầy một phút là nhận được hàng ngay sau đó hai giờ đồng hồ. Tuy nhiên, vì lời hứa với Quân, vì dự định cùng kinh doanh với Quân vẫn còn đang dang dở, Đan muốn tiếp tục nuôi lớn giấc mơ của mình, cũng coi như đó là một cách để bấu víu vào tình yêu thầm lặng dành cho Quân. Mặc dù từ ngày hôm ấy, không biết vì lý do gì, Quân đã lánh xa hoàn toàn ra khỏi cuộc sống của cô.
- Đan đã chờ tôi lâu chưa?
Quân lại gần từ khi nào, đặt lên bàn một bó hoa rum trắng được gói cẩn thận. Đan không trả lời câu hỏi, chỉ mỉm cười và gật đầu chào, thay vào đó, hỏi một câu hỏi khác.
- Anh chuẩn bị đi gặp bạn gái sao? Có phải định mua chocolate để tỏ tình với cô ấy không?
Quân nhìn theo ánh mắt Đan, cô đặt điểm nhìn vào đóa hoa rum trắng, anh nhoẻn cười:
- Ừ, Đan tinh tế thật. Sau cuộc hẹn với Đan, tôi sẽ đi gặp May, bạn gái tôi, cũng là người hôm nọ đi cùng tôi đến đây. Cô ấy thích rum trắng, thích cả chocolate ở đây. Nhưng mà điều quan trọng hôm nay tôi muốn hỏi Đan là…
- …
Đan cúi mắt nhìn xuống đôi giày cao gót đang đi ở chân, di di mũi giày vô định trên nền gạch Tàu màu đỏ. Cô khẽ hắng giọng, nuốt trôi những gì định nói với Quân mà cô đã lẩm nhẩm suốt dọc đường từ nhà đến quán. Quả thật, bây giờ hỏi rằng anh còn nhớ cô là ai không đã quá sức vô duyên. Dù không biết đã có chuyện gì xảy ra với Quân, nhưng Đan biết rõ một điều, anh đang yêu một cô gái khác, vốn dĩ không phải là Đan, và anh đang hạnh phúc.
- Tôi muốn biết, có phải, chúng ta từng quen biết nhau không?
Quân khó nhọc mở lời. Hai bên vành tai đỏ nhừ, như biểu hiện của một sự bối rối cực độ. Anh tiếp lời ngay sau đó vài giây.
- Thú thật, tôi gặp một tai nạn xe, sau đó bị mất trí nhớ và không còn nhớ gì nhiều nhặn về những mối quan hệ xung quanh mình. Tôi chỉ kịp nhớ mình tên gì, bao nhiêu tuổi theo giấy tờ tùy thân kèm theo trên người. Ngoài ra, tôi không còn nhớ gì khác cả. Kể cả công việc, tôi cũng đang làm một công việc mà không hề biết rằng có liên quan gì đến những công việc trước đây hay không.
Đan lặng lẽ thở dài, bàn tay xoay xoay cốc nước để trên mặt bàn kính. Cô vẫn dành sự chú ý cho bó hoa rum trắng đặt bên cạnh vòng tay khoanh của Quân.
- Anh có bao giờ nghĩ tới chuyện sẽ tìm lại quá khứ của mình chưa? Cuộc sống hiện tại của anh… ổn chứ?
Quân khẽ gật đầu. Đối với anh, có công việc ổn định, có thể tự nuôi lấy bản thân mình không có gì là không tốt. Có một người yêu thương, chăm sóc và bên cạnh mỗi ngày, cũng không có gì là không tốt. Nhưng như thế không có nghĩa là anh không cần tìm lại quá khứ của anh. Anh nhớ rằng có những trận đau đầu lúc giữa đêm khiến anh khóc lóc như một đứa trẻ. Nhiều lúc Quân nhận ra anh yếu đuối đến độ có thể buông bỏ tất cả chỉ vì không biết rốt cuộc mình đã từng là ai, đã từng là người như thế nào. Cuộc sống của một người nếu thiếu đi những mảnh ghép từ quá khứ hẳn đã trở nên vô nghĩa. Anh cũng từng tìm đến gặp bác sĩ, nhưng câu trả lời của họ là câu trả lời không chắc chắn. Anh sẽ tìm lại được ký ức vào một thời gian hạn định nào đó. Một năm, hai năm, cũng có thể không bao giờ những ký ức đi lạc ấy trở lại bên anh một lần nào nữa. Vạn sự tùy duyên.
- Sao lại tìm tới Đan để hỏi về quá khứ của anh?
- Là do… biểu hiện hôm trước của Đan. Đan đã xin lỗi và nói nhầm lẫn. Nhưng tôi không nghĩ vậy. Tôi chắc chắn rằng… chúng ta đã từng quen biết nhau.
Đan bấu chặt những ngón tay vào lòng bàn tay, cố kìm nén những dòng cảm xúc đau đớn đang len lỏi và bủa vây lấy mình. Đối diện với một người mình từng yêu thương đến thắt lòng thắt dạ, lại phải lừa dối và tự lừa dối rằng chưa từng quen anh. Đó là việc làm tàn nhẫn nhất. Cô cảm thấy yếu đuối và bất lực, giống như việc cô đã không thể níu kéo anh trong ngày mưa năm đó.
- Chúng ta từng là bạn bè, quen biết xã giao thôi. Phải, đã từng là bạn bè.
- Là bạn bè? Thật sao?
Quân nhíu mày hỏi lại một lần nữa. Đan không đáp lời, chỉ chớp mắt tỏ ý rằng đúng như thế. Một vài giây sau, cô lặp lại điều đó một lần nữa.
- Từng là bạn bè…
Bên ngoài lất phất những hạt mưa mỏng tang, Đan đưa ánh mắt nhìn vào vô định vì không đủ mạnh mẽ để nhìn Quân lâu hơn. Anh vẫn ngồi trầm ngâm đối diện, tiếng thở dài nghe não nề hơn. Thật ra, Quân đã cảm giác thân thuộc khi gần cô, cảm giác vết nhói trong tim dâng lên liên hồi, một thứ tiếng vọng ra từ trong tâm tưởng của anh, rằng Đan là một người con gái đặc biệt, có thể là người anh từng yêu, rất yêu. Nhưng cuối cùng, câu trả lời của cô khiến anh loay hoay giữa hai miền lạc lõng. Rốt cuộc, anh là ai, và cô là ai? Giữa họ, từng có một tình yêu không?
- Hôm nay Đan mệt nên đóng cửa quán sớm, Quân chọn một loại chocolate tặng May để Đan làm cho. Làm xong cho Quân, Đan cũng về nhà.
Đan mỉm cười, đứng dậy đi ra phía quầy, Quân dõi theo dáng người nhỏ bé của Đan, bất giác nắm lấy tay cô níu khẽ:
- Không phải chúng ta từng yêu nhau sao?
Họ từng yêu nhau, từng có nhiều dự định cùng nhau, thậm chí còn chưa có bất cứ một câu chia tay nào giữa hai người.
1. May thu dọn lại tủ sách, thấy rơi ra từ trên kệ sách một tấm ảnh chân dung của một cô gái rất đẹp. Nếu như May không nhận lầm thì đó cũng chính là Đan, chủ shop chocolate trên đường Tô Hiệu mà lần trước Quân dẫn cô đến đó. May mím chặt môi, nắm tay một góc tấm ảnh để lộ sự sợ hãi đến yếu lòng. Những giọt nước mắt trong veo rơi xuống tấm ảnh đã xuất hiện một vài vết ố của thời gian.
Một khoảng thời gian dài trước đây May đã lặp đi lặp lại những giấc mơ kỳ quặc, về một sự chia ly đau đớn dẫu cho khi giật mình tỉnh giấc, nhận ra tất cả những gì diễn ra chỉ là hình ảnh trong mơ thì cảm giác đọng lại trong tim vẫn rất rõ ràng. May bắt đầu sợ mất Quân, sợ không thể níu được anh ở bên cạnh mình, yêu thương mình như những ngày trước đây nữa. Cầm tấm ảnh của Đan trên tay, nhìn vào nét cười duyên dáng của cô ấy, May chỉ lẩm nhẩm như tự thôi miên bản thân, tự bằng lòng với lời xin lỗi của mình. May xin lỗi một cách vô thức, xin lỗi vì đã rút tấm ảnh Đan từ trong ví của Quân, xin lỗi vì đã nói với Quân rằng điện thoại của anh bị thất lạc sau vụ va chạm buộc anh phải sử dụng một số liên lạc khác hoàn toàn. May đã cố ý để biến Quân thành một con người khác mất sạch vốn liếng từ quá khứ. Tất cả chỉ vì cô yêu anh từ cái nhìn đầu tiên.
May dành một ngày dài giam mình trong phòng và nhớ lại chuỗi ngày quen Quân. Cô bắt đầu đào sâu chuỗi kỉ niệm, những ngày ngọt ngào hạnh phúc và mát lành như một miền đất hoang vắng chỉ có riêng hai người. Anh là một chàng trai quá sức hoàn hảo. Mặc dù gặp nhiều bất trắc trong việc tìm lại quá khứ của mình, song anh vẫn luôn luôn lạc quan, cố gắng đi tìm công việc mới để bắt đầu vào một guồng quay mới. Trong guồng quay hằng ngày của Quân có sự xuất hiện của May. Cho đến trước khi nhận được kết quả thông báo về chuyến đi du học, May vẫn nghĩ cô và Quân sẽ không gặp bất trắc nào trong việc đến với nhau. Quân yêu May và không e dè thể hiện điều đó với cô, với bạn bè và cả mẹ của cô.
Nhớ đến cuộc hẹn với Quân vào lúc chiều sau khi cô thông báo sắp xếp công việc xong xuôi, anh sẽ qua nhà đón cô lên bờ hồ cùng đi ăn và lượn lờ một vài shop quen nào đó. May vội vã chạy đến Love Chocolate – tên shop chocolate handmade mà Đan làm chủ quán. May nghĩ, cô có nhiều hơn một câu chuyện để kể cho Đan nghe. Dù May yêu Quân, nhưng cô là người sai lầm từ những ngày đầu tiên, cô nên thú nhận mọi chuyện. Khi bạn yêu thương một ai đó, bạn sẽ thấy đồng cảm với một người cũng dành tình yêu cho người ấy. Mặc dù không đứng cùng chiến tuyến, mặc dù cảm giác phải tranh giành rất khó chịu. Nhưng không thể không thừa nhận, tình yêu của những cô gái vẫn luôn nồng nàn và mãnh liệt, đặc biệt là khi cô ấy vẫn còn chờ đợi anh người yêu sau hơn một năm trời không có bất cứ một liên lạc nào. Sự chờ đợi dài dằng dẵng ấy quả thật rất đáng được ngưỡng mộ.
“Không phải chúng ta từng yêu nhau sao?”
Khi May đứng bên ngoài cửa quán có thể nghe thấy rất rõ câu nói của Quân. Qua khe cửa hẹp, May nhìn thấy cảnh tượng Quân níu lấy bàn tay Đan, chờ đợi một câu trả lời từ cô. May không định hình được cảm xúc của mình lúc này, lồng ngực tức tối như muốn nổ tung, trái tim bé bỏng nhảy nhót liên hồi, trên mi tràn những giọt nước mắt nóng hổi. May mím môi, cầm chặt tấm ảnh Đan trong tay.
2. May lui khỏi quán vì muốn tránh gặp mặt Quân. Sau đó nhắn cho anh một tin báo bận để hủy cuộc hẹn. Cô tự mình đến The Lamoda, lên tầng bốn và ngồi góc bàn ngoài ban công như thường lệ, tự gọi cho mình một capuccino và nhâm nhi vị cô đơn len khẽ trong trái tim bỏng rát. Một trái tim khờ khạo yêu thương để rồi bị tổn thương bởi chính tình yêu của mình. Nếu như ngày ấy May không cố chấp, Quân có đem lòng yêu May như bây giờ hay không? Giữa Quân và Đan từng có một quãng thời gian bên nhau, hẳn rằng họ cũng đang hạnh phúc. Bằng chứng là trong ví Quân luôn có ảnh của Đan. Vậy thì May dù vô tình hay cố ý, đều trở thành người thứ ba xen giữa hai người. Lý trí và con tim liên tục đưa ra những lý lẽ mơ hồ để tranh đấu. Cuối cùng, càng tranh đấu càng mỏi mệt, cái May cần không phải là một câu trả lời yêu hay không yêu từ Quân, cũng không cần một câu trả lời đúng hay sai cho hành động từ quá khứ. Câu trả lời mà cô cần là liệu rằng cô có góp đủ can đảm để buông tay Quân hay không? Buông một món đồ mình rất thích, dù chẳng phải của mình, cũng đã là một việc làm khó. Huống hồ đằng này lại là buông tay một người mà mình rất yêu!
Tối dần, trời buông gió, màn giương giăng đậu khẽ trên những nhánh cây phía ngoài ban công quán. Những khung đèn gỗ nhỏ cũng thắp sáng bằng thứ ánh sáng vàng ấm áp quen thuộc, khẽ đung đưa theo từng đợt gió thổi từ phía bên ngoài. May so vai vì lạnh. Lúc chạy khỏi Love Chocolate cô đã đi thẳng đến đây chỉ với một váy maxi mỏng mà quên không mang theo áo khoác. Đưa tay lên xoay vần cốc capuccino đã nguội ngắt từ bao giờ, May chậm chạp thở dài, lại nhìn xuống lòng đường đang lấp lánh nhiều thứ sắc màu xanh đỏ từ các biển hiệu quảng cáo giăng đầy hai bên vỉa hè. Cô chợt nghĩ, Hà Nội đẹp đến thế, có Đan dịu dàng đến thế, Quân còn không thể hạnh phúc sao?
- Hóa ra là trốn anh ở đây. Lạnh thế này còn ngồi đây một mình đến bao giờ?
Quân choàng lên vai May áo vest của anh, đồng thời kéo ghế ngồi phía đối diện với cô, Quân nắm lấy bàn tay đang đặt trên mặt bàn kính siết khẽ. Khi nhìn thấy May ngạc nhiên vì sự xuất hiện của mình, anh nhoẻn cười.
- Có chuyện gì muốn nói với anh không?
- Sao biết em ở đây? À không…
- Em sao thế?
- Cũng vừa lúc, em có chuyện muốn nói với anh!
- Đợi một lát, có cái này tặng em!
Quân nhanh tay đặt lên bàn bó hoa rum trắng được bó cẩn thận, liền theo đó là một túi giấy nhỏ in logo của Love Chocolate.
- Đan biết anh muốn tặng em nên ưu ái ở lại làm riêng cho em đấy. Hôm nay, em là một người đặc biệt!
May cúi gằm mặt xuống, vờ bỏ rơi những câu nói từ Quân. Cô cũng muốn mình trở thành người đặc biệt, người duy nhất trong lòng Quân. Nhưng cuối cùng cô vẫn phải từ bỏ. May không cho phép mình ích kỷ yêu anh, giành lấy anh từ một người con gái khác vốn đã xuất hiện trước cô. May lại càng không thể ích kỷ bắt anh chờ đợi cô trong suốt những năm du học của mình.
- Em biết không, có một câu chuyện, ngộ nghĩnh lắm! Chuyện kể rằng… trong quá khứ, anh và Đan từng yêu nhau. Đan, chính là người yêu của anh.
3. May cùng Quân ra về khi quán café đến giờ đóng cửa. Thay vì về nhà May, Quân đưa cô đi vòng qua những tuyến đường Hà Nội. May vẫn nói rằng đường Hà Nội về đêm rất đẹp, một vẻ đẹp cô đơn đến thắt lòng. May nói, cả những người yêu nhau khi đi cạnh nhau vẫn cảm nhận được vị cô đơn thấm vào nơi đầu lưỡi, chạm vào tận sâu trong tim, cô đơn trong chính cái bóng tình yêu dành cho nhau. Vị đắng như chocolate, lại pha chút ngọt lành như một ly café sữa buổi bình minh.
Khác với tưởng tượng của mình, May can đảm nhìn sâu vào mắt Quân và nghe anh kể lại cuộc nói chuyện với Đan. Họ từng yêu nhau, từng có nhiều dự định cùng nhau, thậm chí còn chưa có bất cứ một câu chia tay nào giữa hai người. Cứ tự nhiên như thể thời gian trôi qua là điều tất yếu, vụ tai nạn đẩy Quân rời xa Đan, cùng sống trong một thành phố, hai người vẫn không tài nào gặp lại nhau thêm một lần nào nữa.
- Anh sẽ quay về với Đan chứ? Đan cần anh.
- Vậy còn em?
- Em không sao. Em sẽ đi du học. Chúng ta cũng đã từng nói sẽ chia tay nhau mà, đúng không?
- …
- Thật ra, em biết Đan. Em cũng từng giữ ảnh của cô ấy. Em sai rồi!
May khóc lặng lẽ, giống như mặt hồ phẳng lặng chỉ bị lay động chốc lát bởi một cơn gió nhẹ thoảng qua. Cô đưa tấm ảnh chụp Đan đang mỉm cười ra đặt lên tay Quân. Những ngón tay trắng xanh run rẩy, May có thể kìm nén được tiếng nấc nhưng không còn đủ sức để kìm nén nỗi sợ hãi vô hình đang bao trùm lên mình. Quân nắm lấy tay cô, siết chặt, anh vồn vã:
- Mình về thôi! Hôm qua anh yêu em, hôm nay người anh yêu cũng là em. Và ngày mai sẽ không có gì đổi khác, nếu có, chỉ là tình yêu dành cho em nhiều hơn hôm nay mà thôi!
May im lặng, cô muốn nức nở lên và nói cho Quân biết rằng cô không xứng đáng. Đến một lúc nào đó anh tìm lại được ký ức của mình, anh sẽ nhận ra anh yêu Đan, người anh yêu từ trước đến nay vẫn là cô ấy. Còn May, cô chỉ là một người đến khuất lấp nỗi tổn thương không rõ lằn ranh trong tim anh mà thôi. Nếu có tồn tại, chắc chỉ là một khoảnh rất nhỏ trong tim anh, qua thời gian sẽ bị lãng quên, sẽ bị trôi tuột đi mất. Nhưng dù như vậy, May cũng cảm thấy đó đã là niềm hạnh phúc của mình. Cô chấp nhận bước ra khỏi cuộc sống của anh. Vì vốn dĩ cuộc sống đó trước khi gặp cô vẫn luôn bình lặng, và anh vẫn luôn có một người khác để yêu thương. Đó là Đan.
4. Sau buổi tối hôm đó, May không còn bất cứ liên lạc nào với Quân. Cô cũng đến Love Chocolate để trò chuyện cùng Đan, hoàn trả lại cho Đan bức ảnh chân dung của cô ấy. May ngượng nghịu nói lời xin lỗi dù cô biết cô có nói bao nhiêu lần thì cũng không đủ để bù đắp cho Đan. Ngạc nhiên là Đan từ chối, Đan mỉm cười và ngồi trò chuyện thân tình với May như hai người bạn thân đã gặp nhau từ rất lâu trước đó.
- Chúng tôi từng yêu nhau không có nghĩa là Quân sẽ quay trở về với tôi sau khi cô đi. Người anh ấy yêu hiện tại là cô, đối với tôi bây giờ anh ấy không còn cảm xúc yêu thương nữa. Chúng tôi chỉ có thể là bạn, như những người bạn cũ lâu ngày gặp lại. May, đừng ngốc nghếch như thế!
May không nói gì, lồng tay vào bàn tay Đan. Cô vẫn cúi mặt nhìn xuống chứ không đủ tự tin để nhìn thẳng vào khuôn mặt Đan ở đối diện.
- Đan, dù sao thì… tôi vẫn muốn xin lỗi! Nếu không có tôi, chắc chuyện giữa hai người sẽ khác!
Chiều cuối cùng trước khi đi du học, May ra The Jamoda như dành một lời từ biệt với Hà Nội, với anh người yêu cũng là người con của nơi đây. May không quen mỗi lần đi xa mà không có anh đi tiễn cô như thường lệ. Cô nhận ra rằng khi chấp nhận buông tay nghĩa là phải chấp nhận đánh đổi hạnh phúc mình đang có. Dẫu có nuối tiếc cũng cần phải can đảm để vượt qua. Có thể Quân của cô mới đủ an lòng tìm về với tình yêu xưa cũ cùng Đan. May tin, với một cô gái xinh xắn và dịu hiền như Đan, Quân sẽ là một người con trai hạnh phúc.
Một tháng sau khi ổn định chỗ ở tại Singapore…
Ngày nắng đẹp, May nghe thấy tiếng chuông cửa.
- Je t’aime!
Khi cánh cửa gỗ vừa mở, một dáng người cao gầy dùng sức mạnh bật tung cánh cửa lao đến ôm chầm lấy May. Cô hốt hoảng nhìn thẳng vào khuôn mặt đang từng chút từng chút dịu dàng cọ lên mái tóc vàng của cô. May nhận ra Quân, với một nụ cười tươi tắn và đuôi mắt hơi cong lên. Anh nhìn cô say đắm, quên mất rằng hai người còn đang đứng giữa cửa nhà. Khi May toan cất lời, Quân lập tức lấp lấy môi cô bằng một nụ hôn sâu nồng nàn, tâm trạng nửa mừng vui hạnh phúc, nửa thấp thỏm lo âu.
- Anh đăng ký học một khóa học thiết kế. Mặc dù khóa học của anh kết thúc sớm hơn em, nhưng anh vẫn hy vọng trong thời gian đó có thể khiến em yêu anh thêm một lần nữa, với Quân của đầy đủ ký ức từ xưa đến nay, không bị thiếu sót một phần nào cả!
May ngỡ ngàng, cô nhanh chóng bị Quân kéo vào trong nhà và cố định cô ngồi trên sofa để anh gối đầu lên chân cô. Anh bắt đầu kể cho cô về những mảng ký ức bị thiếu hụt trước đây. Rằng nghề nghiệp của anh là một kiến trúc sư chứ không hề liên quan tới viết lách. Rằng anh thích đi xe đạp địa hình thay vì đi cub như bây giờ. Còn rất nhiều điều thú vị khác đã thay đổi kể từ sau vụ tai nạn. Quân thổ lộ, anh thật sự không nhận ra đâu mới là con người thật của mình. May vui cùng niềm vui của anh, bất giác cảm thấy lo lắng:
- Vậy còn Đan?
- Đan và anh là bạn bè. Cô ấy bây giờ rất tốt, ngoài điều hành Love Chocolate còn mở một shop quần áo riêng thực hiện những mẫu thiết kế của cô ấy. Dù sao, Love Chocolate cũng là tên mà anh đã đặt cho dự án của bọn anh, và cô ấy đã tôn trọng quyết định đó. Đan thật sự là một cô gái rất tốt!
- Và cô ấy cũng rất yêu anh! – May tiếp lời.
- May, anh biết. Nhưng chúng ta không thể yêu một người chỉ vì họ tốt với mình. Chúng ta chỉ có thể chấp nhận yêu một người vì cảm giác mà họ cho ta khi ta ở bên cạnh. Với anh, người đó là em.
Quân đặt một nụ hôn phớt nhẹ lên trán May. Anh mơ hồ nhớ lại khoảnh khắc tiễn biệt tại sân bay. Có một câu nói về một chuyện tình đã qua, cũng là một câu rất đau lòng. Đó chính là câu chúng ta đã từng yêu nhau trong hồi ức mà Đan nói với Quân. Trùng hợp đó cũng chính là câu nói mà Quân định mở lời với Đan khi rời khỏi Love Chocolate vào ngày anh nhận ra cô. Cuối cùng, chuyện tình cảm khi đi đủ một vòng tròn cũng sẽ trở về nơi bắt đầu. Hồi ức về tình yêu đã qua dù đau buồn hay đẹp đẽ cũng sẽ được gìn giữ và trân trọng. Điều cốt yếu là chúng ta có thể nhận ra người mình yêu thật sự, an yên bên cạnh cuộc đời họ với niềm tin về một tương lai lâu dài.