Giá như ngày ấy tôi có thể cảm nhận được sự cô đơn khi chỉ ích kỷ nhận yêu thương một mình thì có lẽ giờ đây tôi cũng giống Snow, có một cô em gái hoặc một cậu em trai luôn làm tôi cười.
Sân bay một ngày ảm đạm, mây đen giăng kín như muốn đổ mưa. Tôi chen chúc giữa những người lạ trong sảnh chờ sân bay, tôi đang chờ một chàng trai lần đầu tiên đến với Việt Nam và cũng là lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau.
Chàng trao cao gầy, nước da trắng của sứ Kim Chi nổi bật giữa đám đông. Cậu đeo kính đen, tay kéo vali tiến về phía tôi. Chúng tôi nhận ra nhau nhờ chiếc áo fanclub quen thuộc. Tôi mỉm cười, cậu tháo kính đen, cũng cười – nụ cười làm cô gái già như tôi phải ngẩn ngơ, chao đảo tâm hồn. 21 tuổi chưa thể già được, nhưng so với cậu nhóc 17 tuổi thì khác nào bà cô già ế ẩm, chưa có nổi một mảnh tình vắt vai.
- Có mệt lắm không?
- Không hề.
Chúng tôi giao tiếp với nhau bằng tiếng Anh, vì tôi không rành tiếng Hàn và cậu ấy thì không biết tiếng Việt. Cậu ấy lại đeo kính đen, bước đến đứng cạnh tôi, im lặng. Tôi cũng không hỏi thêm gì nữa, quay người bước đi trước, cậu ấy theo sau. Tôi gọi một chiếc taxi, cả hai cùng lên xe về khách sạn nơi tôi đã đặt trước phòng cho cậu ấy.
- Sắp mưa rồi. – Tôi nhìn ra ngoài qua cửa xe, nói vu vơ.
- Mưa? Có cần ô không?
- Tôi quên đem theo ô rồi. Cậu cứ về khách sạn nghỉ ngơi, khi nào trời đẹp hơn, tôi sẽ đến đưa cậu đi chơi.
Chàng trai gật đầu, cậu ngả lưng ra ghế, khoanh hai tay trước ngực. Tôi không biết sau lớp kính đen kia, đôi mắt cậu còn mở hay đã nhắm, nhưng 15 phút trước, đôi mắt tôi trông thấy có vẻ gì đó bí ẩn, lạnh lẽo, cô độc như chính cái tên tôi đặt cho cậu – Snow.
Tôi đã nhận được một số tiền với yêu cầu trở thành hướng dẫn viên cho Snow. Tôi vẫn chưa hiểu nổi nhà cậu ta giàu đến mức nào mà chỉ mới 17 tuổi đã có thể tự do đi đến một đất nước khác. Còn tôi, dù khao khát được như Huyền Chip, nhưng tôi nghĩ mình sẽ sớm bỏ mạng nơi đất khách quê người vì chết đói hoặc không có tiền đi lại. Thế nên giấc mơ đến một nước khác của tôi vẫn chỉ nằm trên những trang nhật ký.
Một cơn mưa đổ ào như trút, những giọt nước lớn thi nhau va vào cửa xe, tôi giật mình ngồi bật dậy. Cứ tưởng trời Sài Gòn chỉ hù dọa người ta, ai ngờ mưa thật, hỏng một số kế hoạch tôi đã sắp sẵn. Xe dừng lại, tôi mở cửa bước xuống xe và đứng giữ cánh cửa chờ Snow vì nghĩ sẽ đỡ ướt mưa. Nhưng đáng ghét, cậu ta lại xuống bằng cửa kia. Cuối cùng cả tôi và cậu ta vẫn bị ướt. Thật sự khi ấy tôi chỉ muốn cầm lấy tai cậu ta mà nhéo như thường làm với mấy cậu em họ trái tính, trái nết.
Sau khi bác tài xế xách chiếc vali đến chỗ chúng tôi rồi lái xe đi, tôi quay sang định trách Snow thì bắt gặp cậu ấy đang nhìn tôi, cậu không đeo kính nữa.
- Chị bị ướt rồi – Cậu đưa tay phủi đi những giọt nước mưa trên tóc tôi – cẩn thận bị cảm lạnh.
Tôi đứng ngơ, không nói được gì. Tôi tự hỏi sao đôi mắt một mí kia lại có vẻ đặc biệt đến vậy? Rồi cả cái cách cậu ta ân cần với tôi giống như những nam chính dành cho nữ chính trên mấy bộ phim Hàn Quốc lãng mạn. Tất cả chỉ có thể trả lời bằng câu: Vì cậu ta là người Hàn Quốc. Tôi nghĩ thế.
- Tối nay nếu trời không mưa nữa, chị qua khách sạn ăn tối cùng tôi nhé!
- Nếu tôi từ chối thì sao? – Tôi làm cao.
- Nếu thế thì chị là đồ ngốc – Cậu ta nghiêm mặt, khẽ cau mày như suy nghĩ gì đó – nhưng tôi nghĩ chị sẽ không bỏ mặc tôi!
Cùng với phán xét chắc chắn như thế, Snow nháy mắt rồi quay đi, không quên đưa tay lên vẫy chào tôi. Tôi chỉ còn biết ú ớ không thốt nên lời. Bình thường tôi có bị ngố rừng đến mức này đâu, dù không phải thứ dữ, nhưng cũng không hề hiền lành một cách khờ dại như thế. Tôi thở dài, quay đi. Đâm lao thì phải theo lao, ai bảo tôi đã đồng ý tạm thời trở thành bảo mẫu cho Snow khi cậu ta ở Việt Nam cơ chứ, nhưng quả thực giờ tôi thấy mình giống osin của cậu ta hơn. Tôi cũng đã nghĩ đến cả chuyện trong vài ngày tới, có thể tôi sẽ phải khóc bằng thứ tiếng không phải tiếng Việt mà là tiếng Đan Mạch, Ả Rập hoặc đại loại như thế vì tôi cảm thấy Snow không phải đứa bé dễ quản.
Về đến nhà, đối diện với cái giường êm ấm, tôi định bụng sẽ không đến khách sạn nữa mà ngủ luôn một giấc. Cầm điện thoại soạn một tin nhắn bằng tiếng Anh đủ sướt mướt, hoàn cảnh, lúc bấm danh bạ tìm số gửi, tôi mới nhớ ra một chuyện ngớ ngẩn nhất từ trước đến giờ. Không số điện thoại, không facebook, không Kakao talk… của Snow, thứ tôi có chỉ là một cái tên tài khoản trên diễn đàn fan. Tôi muốn đập đầu vào gối để tự tử vì sự ngu xuẩn của mình ngay lập tức.
…
7h tối, mưa đã tạnh, tôi ngoan như một con cún phóng xe đến khách sạn để ăn tối cùng Snow. Xét cho cùng thì lần đi này cũng chẳng mất mát gì cho tôi, được ăn ngon, lại còn miễn phí, thế cho nên tôi sẽ cố làm bảo mẫu tốt, không bỏ rơi cậu bé Snow đáng thương.
Đang loay hoay ở sảnh chở, tôi giật bắn người vì có ai đó đặt tay lên vai mình. Quay vội người lại định dùng món võ taekwondo dạy tên nào láo toét dám sàm sỡ phụ nữ chân yếu, tay mềm giữa ban ngày ban mặt thì nhận ra người quen nên tôi thu món nghề lại.
- Ơ, tôi đứng ở dưới cầu thang đợi cậu, sao cậu lại xuất hiện sau lưng tôi?
- Tôi ngồi kia đợi chị, tại chị không nhìn thấy thôi.
Snow chỉ tay về hướng dành cho khách chờ. Tôi tự lấy tay đập lên trán mình. Cảm giác lúc này không phải là ngại ngùng mà là tự trách bản thân kém cỏi, để đối phương thấy quá nhiều thiếu sót của bản thân.
- Tôi cũng thấy cậu rồi, nhưng cố tình đứng đây xem cậu có nhận ra tôi không thôi. Ai mà chẳng biết cậu đang ngồi kia.
Tôi làm bộ, khoanh tay như để chứng tỏ cho Snow thấy tôi không kém cỏi.
- Thôi được, thôi được, tôi đã nhận ra chị. Đúng mục đích của chị rồi chứ? Giờ thì chúng ta đi ăn.
Snow đi trước, tôi theo sau. Cái cảm giác trở thành cô gái ngốc nghếch như thế này khiến tôi khó chịu, vì dù sao tôi cũng hơn Snow tới 5 tuổi, chẳng lẽ không thể uy lực hơn để ra dáng đàn chị. Nghĩ thế, tôi bước nhanh hơn để đi ngang bằng với Snow, rồi bước lên trước vài bước. Phải nói thật là cảm giác đi trước cậu ta một bước cũng thú vị lắm, nó làm tôi buồn cười nhưng kìm nén không dám cười lớn, chỉ tủm tỉm cười thôi.
- Ăn cái này tốt nè! – Tôi gắp thức ăn vào đĩa của Snow để tỏ thiện ý quan tâm, nhưng cậu ta lại nhìn tôi với ánh mắt kì lạ, không chỉ thế mà còn nhìn rất lâu không chớp mắt. Tôi cũng mở cặp mắt to của mình để nhìn lại, nhưng chưa đầy một phút, mắt tôi cay xè, phải chớp mắt rất nhiều lần mới khiến mắt tôi bình thường trở lại. Tôi bỗng nhiên cảm thấy e ngại, cúi mặt cắm đầu vào đĩa thức ăn, ăn lấy ăn để tưởng chừng như có thể mắc nghẹn mà chết.
- Chị ăn chậm thôi, sẽ bị nghẹn đấy!
Tôi ngừng ăn, ngẩng mặt lên nhìn Snow. Nhanh như chớp, cậu ta cầm lấy đĩa của tôi rồi đi về phía bàn có thức ăn, còn tôi chỉ biết ngồi mà quan sát như đứa hồn siêu, phách lạc. Snow đang đi lựa món cho tôi, có lẽ cậu ta nghĩ tôi đói vì thấy thái độ ăn ngấu nghiến của tôi. Thật là mất mặt.
- Sao cậu lấy nhiều thế? Tôi có phải là… – Tự dưng tôi không biết ví mình như con gì – đứa chết đói đâu!
- Thế mà nhìn chị ăn như cả năm rồi bị bỏ đói.
Snow nhìn tôi, phán một câu tỉnh bơ. Không liên quan, nhưng cậu ta có cặp môi quyến rũ vô cùng. Mặc dù bị hiểu lầm là kẻ bị bỏ đói cả năm, nhưng tôi lại không hề buồn, vì ít nhất cậu ấy cũng đã quan tâm đến tôi.
Vừa mở cửa phòng, chưa kịp trả lời câu hỏi của mẹ, tôi đã ào đến chiếc tổ của mình, phi người bay lên rồi hạ cánh an toàn trên giường nệm êm ái mà chẳng buồn thay quần áo. Nằm duỗi thẳng chân tay, nhìn lên trần nhà, trong đầu tôi tưởng tượng ra đôi môi chưa cười của Snow, thầm mong được nhìn thấy cậu ta cười. Chẳng hiểu sao giờ phút này tôi lại nghĩ đến Snow, mà còn nghĩ ngay cái thứ đẹp đẽ, lôi cuốn nhất trên khuôn mặt cậu ta. Tôi tự cảm thấy xấu hổ, ôm mặt… cười khúc khích như đứa hâm. Rồi cái đứa hâm ấy mang trên môi một nụ cười chưa tắt, ngủ lúc nào không hay.
…
Đang mơ ngon lành cành đào giấc mơ ngọt ngào với chàng trai hoàn hảo, tiếng chuông điện thoại réo bên tai làm tôi giật mình, phá tan sự đẹp đẽ tôi đang ôm lấy.
- Đưa tôi đi chơi.
Mắt vẫn nhắm, giọng hết sức lảm nhảm, tôi hỏi:
- Ai đấy? – Tôi hỏi bằng tiếng Việt.
- Cho hỏi đây có phải số điện thoại của cô An?
- Phải rồi! Xin lỗi ai vậy? – Tôi có chút tỉnh táo hơn, đáp lại bằng tiếng Anh.
- Người hôm qua ăn tối cùng chị đây. Sao chị chưa chịu lưu số điện thoại của tôi?
Mất vài giây để quay lại đoạn băng ký ức trong đầu. Tôi cố mở hé một mắt, nhìn màn hình điện thoại rồi khi đã nhìn được số lạ, tôi tiếp tục nhắm mắt.
- À, chưa lưu thôi chứ không phải quên. Mà mấy giờ rồi?
- 7 giờ sáng rồi.
Bằng giọng thều thào đầy mệt mỏi, tôi ngáp một lần rồi nói với Snow như người mất sức.
- Thế cậu đợi đi, 9 giờ tôi qua. Giờ này kẹt xe lắm, đi không được đâu. Vậy nha.
Tôi cúp máy, quay người ôm gối tiếp tục ngủ. Nhưng đáng ghét, điện thoại lại đổ chuông.
- Chị dậy đi, con gái gì mà ngủ nướng. Dậy đưa tôi đi ăn sáng! – Giọng cậu ta trong điện thoại như đang gắt lên.
- Cậu đang bắt chước giống như “Hà Nội, em yêu anh” hả? Tôi không có bị mất trí, bảo đợi thì đợi, con trai gì mà nhiều chuyện.
Tôi gắt gỏng, tắt máy rồi nhắm mắt. Nhưng quả thực không thể ngủ nổi nữa. Tôi ngồi bật dậy. Thôi chết, vừa nãy tôi có nhắc đến tên phim ngắn, nhưng lại không nói rõ đó là phim mà chỉ nói tên, thế có dễ gây hiểu lầm không? Lại còn quát nạt cậu ta nữa, tiêu rồi.
Cái cách hành xử vừa rồi là một trong số những thói xấu của tôi. Khi ngủ, ai phá giấc ngủ của tôi thì đồng nghĩa với việc kẻ đó phạm tội. Dù không xử chết, nhưng khó dung tha. Ai bảo Snow chọc đúng vào thói xấu của tôi, bị chửi có oan ức gì đâu. Tôi phủ mền kín đầu, cố gắng ngủ lại, nhưng tai thì vẫn đang cố dỏng lên để nghe tiếng chuông điện thoại kêu lần nữa, vậy mà chẳng có gì. Vẫn phải nhắc đến hai chữ “trách nhiệm”, mà tôi là một con người vô cùng có trách nhiệm nên ngủ tiếp là điều không thể. Tung mền, lấy hết sức ngồi bật dậy, tôi tự do ngáp một cái thật đã rồi xuống giường.
- Ôi, con gái hôm nay dậy sớm thế? Đi học à?
Tôi cũng đã đoán trước mẹ sẽ hỏi như vậy, vì bình thường nếu không đi học, tôi sẽ ngủ nướng đến 8h mới mắt nhắm mắt mở xuống nhà ăn sáng.
- Con cũng đang ngạc nhiên với chính mình đây mẹ ạ. Hôm nay con có việc phải ra ngoài sớm.
- Chà, chắc việc quan trọng lắm. Ngồi ăn sáng cùng mẹ luôn con gái.
- Con không ăn đâu, trễ giờ của con rồi…
Tôi trả lời lưng chừng rồi vội vàng đi giày, lao ra khỏi cửa. Thật ra tôi muốn tránh sự tò mò của mẹ, nếu tôi ngồi vào bàn ăn sáng thì mẹ sẽ hỏi một loạt câu tương tự như: Con ra ngoài làm gì? Con đi cùng ai? Người đó tên gì, ở đâu… bla… bla… Bạn đừng nghĩ làm con một sướng, có trăm điều khổ mà tôi không thể kể hết. Nói gì thì nói, con một khó mà yêu sớm và cũng chưa chắc dễ dàng được kết hôn trước tuổi 30, tin tôi đi, vì ba tôi đã tuyên bố anh chàng nào muốn rước tôi đi, phải vượt qua kỳ kiểm tra của ba. Rất đáng sợ đấy!
Sau khi ăn sáng xong, tôi chở Snow chạy lòng vòng quanh quận Nhất. Cái tướng cao hơn 1m80 của cậu ta trông thật buồn cười khi ngồi phía sau, nhưng tôi lại không thể cho cậu ta chở, bởi cậu ta không có bằng lái xe, mà cũng chưa đủ tuổi chạy xe máy theo luật của Việt Nam. Tôi chỉ cho Snow nhà thờ Đức Bà, cậu ấy đã hỏi rất nhiều về lịch sử những nơi tôi đưa cậu đi qua. Café bệt là điểm dừng chân cho buổi trưa nắng nóng. Có vẻ như Snow chưa thích nghi được với cái nóng ở Việt Nam nên nước da trắng của cậu cứ đỏ hồng lên mỗi lần ra nắng, nhưng nhìn đáng yêu cực. Tôi phát hiện ra Snow rất thích uống café, cậu còn khoe với tôi những gói café G7 pha sẵn mà cậu mua ngày hôm qua tại siêu thị nhỏ đối diện khách sạn.
- Bên Hàn Quốc không có thứ này sao?
- Hình như có, mà tôi không biết.
- Sao cậu không nói với tôi sớm hơn là cậu thích uống café? Tôi cũng rất thích nên sẽ cho cậu biết loại nào ngon nhất!
- Thật sao? – Snow tỏ vẻ thích thú, nhưng chưa đầy 3 giây đã trở về vẻ điềm tĩnh – Nhưng cái gì tôi cũng biết thì đâu cần đến người hướng dẫn. Để lần sau đi!
Tôi nhìn sang, đang định thắc mắc về cái lần sau mà Snow vừa nói thì bắt gặp khuôn mặt đầy ngạc nhiên xen lẫn thích thú của cậu, tôi vội nhìn theo ánh mắt của Snow. Cách chỗ chúng tôi ngồi không xa, một đoàn học sinh trung học đang tổ chức chơi trò chơi lớn. Trong đầu tôi chợt nảy ra ý nghĩ hay ho, tôi đứng dậy nắm lấy tay Snow kéo đi đến chỗ có mấy em học sinh.
- Các em đang làm gì đấy?
- Bọn em đang làm hoa tú cầu bằng giấy. – Một cô bé tóc búi cao, mặt dễ thương đưa bông hoa tú cầu đang làm dở lên khoe với chúng tôi.
- Wao! Giỏi quá! Cho anh chị tham gia với được không?
- Dĩ nhiên là được ạ!
Một cô bé khác có răng khểnh, cười rất xinh bước lại chỗ tôi, đưa cho tôi và Snow mỗi người một xấp giấy nhiều màu. Tôi chưa kịp giải thích cho Snow hiểu thì cậu ta đã mỉm cười với bé gái rồi ngồi xuống tìm cây kéo để cắt giấy. Tôi tròn mắt ngạc nhiên đến mức không biết miệng mình đang há to cỡ nào. Snow biết làm hoa tú cầu bằng giấy, hơn nữa lại còn có vẻ như rất rành về việc này, cậu ta khiến cho lũ nhóc hoan hô tán thưởng nhiều lần. Còn kẻ to xác, vô dụng như tôi đến gấp giấy thế nào để thành hoa còn chẳng biết, huống hồ…
- Cậu có biết ý nghĩa của hoa tú cầu không?
Tôi cố bon chen, chứng tỏ chút năng lực của bản thân.
- Nó có ý nghĩa gì ư? – Snow ngạc nhiên hỏi tôi, chỉ chừng ấy thôi đủ hiểu cậu ta không biết gì.
- Có chứ! Ngày xưa bên Trung Quốc, các cô gái nhà giàu sẽ chọn chồng tương lai bằng cách tung một quả tú cầu màu đỏ, quả đó trông giống hoa này nè.
- Kỳ diệu thật! Thế dùng để chọn người yêu hay vợ tương lai có được không? – Snow hỏi tôi với giọng nghiêm túc.
- Cái đó thì…
- Anh chị ra chơi nhảy dây với bọn em đi!
Thật may, tôi không biết câu trả lời và đang định nói dối Snow thì một bé trai đến kéo tay tôi. Tôi nhìn Snow, cười trừ rồi đứng lên đi theo, còn Snow thì vẫn ngồi mân mê bông hoa tú cầu, vẻ mặt nghĩ ngợi, suy tư.
Đã rất lâu rồi, chắc cũng gần 7 năm rồi tôi chưa chơi lại trò nhảy dây nên cứ bị dây quấn vào chân. Phải cố gắng lắm mới nhảy được 10 cái, làm cho lũ nhóc được một phen cười rũ rượi vì vẻ ngốc nghếch của tôi khi nhảy dây. Đang tập trung cao độ để phá kỷ lục 10 cái thì bất ngờ Snow từ xa chạy tới, lao vào nhảy điên cuồng như một đứa con nít. Tôi ngạc nhiên đến mức quên cả việc phá kỷ lục nên chỉ đến cái thứ 8 thì dây đã quấn vào chân, dừng lại. Snow trách tôi:
- Sao chị dừng lại? Chị nhảy tệ quá!
- Hả? Cái gì?
- Chị nhảy tệ! – Snow nhắc lại, đưa ngón tay cái chỉ ngược xuống dưới đất ám chỉ cho điều cậu vừa nói. Cậu ta làm tôi vừa quê, vừa giận.
- Tôi không nhảy nữa! Cậu đi mà nhảy.
Tôi làm mặt giận, đi ra khỏi dây. Nhưng Snow không mảy may để tâm, cậu ta tiếp tục nhảy, cười toe, lâu lâu nhìn về phía tôi với ánh mắt và khuôn mặt tỏa đầy sự hạnh phúc. Tôi nghĩ mình sẽ tức điên lên được, nhưng… tôi lại cảm thấy bình yên. Lạ thật.
…
Những buổi tôi phải lên lớp học, Snow sẽ ở khách sạn hoặc tự mình đi loanh quanh những nơi đường dễ đi, nếu không biết đường sẽ gọi điện hỏi tôi. Có hôm tôi cùng Snow lang thang ngoài phố cho tới tận khuya, chỉ đơn giản là đi bộ, nói chuyện và thường thì sẽ kể về cuộc sống của mình cho nhau nghe. Snow nói với tôi cậu có một cô em gái rất hay giành tivi với cậu, luôn kéo chân cậu vào mỗi buổi sáng nếu cậu không chịu dậy, rồi còn bắt cậu trở thành chuột bạch cho những món ăn mà cô bé tự sáng tạo ra. Còn tôi thì chỉ kể cho cậu nghe quanh quẩn chuyện học hành, công việc, bởi tôi chẳng có đứa em nào để kể, tôi là con một mà.
- Tôi ước mình có một cô em gái như em của cậu.
- Phiền lắm đấy!
- Không sao. Miễn là vui. Như tôi thì cô đơn lắm.
- Chị nói cũng đúng, cô bé luôn làm cho tôi cười.
Tôi nhìn vào khoảng không, bầu trời đêm không thể thấy sao vì đèn đường quá sáng, hay tại thứ nước mằn mặt nơi khóe mắt đang làm nhòe đi cảnh vật xung quanh. Tôi cũng từng hỏi mẹ tại sao không sinh thêm một đứa em cho tôi, nhưng mẹ chỉ cười rồi nói muốn dành hết yêu thương cho tôi nên mới như vậy. Giá như ngày ấy tôi không cảm thấy hạnh phúc, tôi có thể cảm nhận được sự cô đơn khi chỉ ích kỷ nhận yêu thương một mình thì có lẽ giờ đây tôi cũng giống Snow, có một cô em gái hoặc một cậu em trai luôn làm tôi cười.
…
Ngày Snow trở về Hàn Quốc, tôi đã đưa cậu ra sân bay. Điều lạ là ngày cậu đi, mưa cũng lại rơi. Tôi bỗng thấy lòng mình nặng trĩu, không thể cười tự nhiên mà cứ gượng gạo cho tới khi Snow làm thủ tục lên máy bay. Lúc Snow sắp bước vào phòng chờ, tôi kéo tay cậu lại, mở túi, lấy ra một hộp quà.
- Tôi rất vui vì được gặp cậu. Cậu trở về Hàn Quốc, tôi không biết mua cho cậu thứ gì về làm quà nên tôi đã tự làm cái này, hy vọng cậu không chê tôi tệ.
Snow nhận lấy hộp quà, nhìn tôi không chớp mắt khiến mặt tôi bắt đầu nóng ran. Tôi nhìn về hướng khác để tránh ánh mắt của Snow. Bỗng Snow tiến lại gần tôi, vòng tay ôm lấy tôi khiến người tôi đông cứng, không nói được gì, không dịch chuyển được. Cậu vỗ bàn tay vào lưng tôi như an ủi. Tôi òa khóc.
- Đừng khóc. – Snow lại vỗ bàn tay vào lưng tôi.
Một lúc sau, câu buông tôi ra, đưa lại hộp quà cho tôi, bảo tôi cầm lấy. Cậu tháo đôi hoa tai đang ở trên tai cậu, đặt vào tay tôi.
- Tại sao lại đưa tôi thứ này?
- Con gái thì phải có thứ gì đó để làm cho mình trở nên đẹp hơn chứ. Món quà này tôi nhận của chị, vì thế chị cũng nhận món quà của tôi. Công bằng mà.
Nói rồi cậu lấy hộp quà.
- Về đến nơi tôi sẽ liên lạc với chị. Hy vọng sẽ được gặp lại chị. Tôi đi nhé!
Snow quay đi. Giờ phút ấy tôi muốn níu kéo cậu, nhưng không biết phải làm sao và cũng không có lý do gì để níu kéo. Lúc cậu chưa khuất sau cánh cửa phòng chờ, tôi nói với theo:
- Min Young! Tạm biệt!
- Hẹn gặp lại! Người… tương lai!
Snow đi nhanh hơn mà không nhìn lại. Tôi bật cười. Hóa ra tuổi 17 sẽ dễ rung động và có những tình cảm thuần khiết như vậy, thế mà tuổi 17 của tôi qua đi lặng lẽ đến mức tôi không nhận ra ở hiện tại mình đã 21, không nhớ nổi 18 tuổi của tôi đến như thế này, 19 tuổi kết thúc ra sao. Tôi lại thèm được nhìn thấy nụ cười ấy, dù mới chỉ 5 phút trôi qua.
Nhìn ra ngoài trời, tôi ước những hạt mưa kia sẽ hóa thành tuyết. Giữ lại chút gì đó giống như là hy vọng trong lòng, tôi tự đeo cho mình đôi hoa tai Snow đã tặng, tự cười mình ngốc nghếch như kẻ vừa biết yêu. Giờ thì có một lý do nữa để tôi gọi Min Young là Snow. Vì tôi thích tuyết!
…
Máy bay cất cánh, nụ cười vẫn hiện hữu trên đôi môi chàng trai người Hàn. Trên tay cậu cầm một chiếc hộp màu nâu nhạt, ở trong hộp là một bông hoa tú cầu bằng giấy màu xanh lam.