watch sexy videos at nza-vids!
XEMMIENPHI.WAP.SH
Kho game online mới nhất
Tiểu thuyết ngôn tình cảm động
Tải những game đánh bài hay nhất 2015
Tải những game chiến thuật mới nhất

Truyện ngắn tình yêu mới Tạm biệt nhé rung rinh!

Tình cảm tuổi học trò dở dở ương ương nhưng trong sáng và hồn nhiên thế đấy. Có những xúc cảm chẳng thể gọi thành tên, có những khi trái tim chệch nhịp, như là nhớ, như là thương nhau lắm đó nhưng rồi lại không phải. À, thì ra chỉ là rung rinh thôi.

***

- Ngồi xích vào cho ngồi với.

Phịch.

Chiếc cặp ném thẳng xuống chỗ nó ngồi kèm theo một câu nói không chút nhã ý. Nó ngẩng mặt lên nhìn, gườm gườm khó chịu nhưng không nói gì mà tự động xích vào.

- Tên gì?

- Lam Uyên.

- Ờ, tên hay đấy.

Nói xong rồi tên đó chạy biến đi, nó nhìn theo bóng hắn khuất hẳn rồi cười cười, nó cũng chẳng biết mình cười vì cái gì nữa.

Tiếng trống báo hiệu vào lớp, nó nhìn sang bên cạnh vẫn thấy chỗ ngồi trống trơn. Không biết hắn ta là ai và tại sao lại tới đây ngồi với nó. Khi thắc mắc vẫn đang trong đầu thì cô giáo bước vào lớp, và đi theo cô chính là hắn.

- Đây là Sơn Tùng, bạn mới chuyển vào lớp mình, các em giúp đỡ bạn ấy nhé.

Cả lớp vỗ tay, cười cười nói nói, ai cũng hoan hỉ cả. Chả là lớp 11A2 này được thầy cô ưu ái gọi với cái tên “động quỷ” với nữ chiếm phần đông, mấy đứa con trai trong lớp bị bọn con gái gọi là “chị”, thậm chí còn bị coi như vô hình hết nay bỗng nhiên có một thằng con trai “đúng chuẩn” thì đúng là mừng rơi nước mắt.

Khi cô giáo nói hắn chọn chỗ ngồi thì lớp bỗng dưng ngoan lạ, chẳng ai buồn nói với ai câu nào, bọn con gái trong lớp e ấp, cười cười dịu dàng, ai cũng tự động xích vào những mong hắn sẽ ngồi cùng. Không ngờ hắn đi thẳng xuống cuối lớp. Cả lớp đứa lườm, đứa nguýt, đứa tiếc rẻ.

- Hi, Lam Uyên.

- Ừ, hi cậu.

Thái độ của hắn hòa nhã chứ không giống lúc hỏi tên nó. Nó nở nụ cười thật tươi đáp lại.

Hắn cũng cười, nụ cười nhẹ nhàng tựa mùa thu tỏa nắng. Nụ cười ấy khiến tim nó nhảy nhót. “Này chậm lại, đừng có đập nhanh thế nữa chứ” – nó nhủ thầm. Thế mà trái tim nó vẫn không chịu nghe lời. “Đồ phản chủ, mày có nghe tao nói không đấy”.

Thường ngày nó chỉ ngồi một mình cuối lớp, nó không thích ngồi với ai cả, nay bỗng nhiên có bạn ngồi cùng khiến nó tâm trạng nó thật lạ, vui vui, tiết học nhàm chán như vậy mà trôi qua nhanh chóng.

Reng…

Tiếng chuông vừa báo hiệu tiết học kết thúc hắn đã ra khỏi lớp. Đâu đâu cũng thấy bàn tán về nhân vật mới trong lớp. Bên đó là giọng Hương mềm mại “ôi bạn ấy thật nam tính, tao chết mất thôi chúng mày ơi”. Hương vừa cất giọng thì bên này Mai chen vào, vừa nói mắt vừa chớp chớp mơ màng: “đâm mù mắt tao đi, người đâu mà đẹp trai thế.”

Cái chợ đang họp hết công suất thì bỗng “rầm”, Quỳnh đập bàn, đứng lên tay chỉ chỉ từng đứa kèm theo ánh mắt sát thủ, la lớn:

- Tùng là của tao, cấm đứa nào để ý.

Nó bĩu môi định nhảy vào phân bua nhưng Quỳnh nổi tiếng là bà chằn của lớp nên chả ai muốn dây vào, kể cả nó. Nó rủ Chi – con bạn thân nhất xuống căng tin. Vừa xuống tới nơi nó đã xổ một tràng:

- Thật là tức quá đi mất, Tùng nào là Tùng của nó. Con Quỳnh thật vô lí.

- Ờ, ờ. Nhưng mà chả sao. Chả liên quan tới tao. – Chi đáp một câu thờ ơ nhất có thể rồi với tay lấy ly nước trước mặt nó hút một hơi làm cho nó tức ói máu.

- Nhưng mà liên quan tới tao. – Nó hậm hực đáp.

Chi như muốn phun hết chỗ nước trong miệng ra ngoài, mắt chữ A, miệng chữ O:

- Cái …cái gì, liên quan tới mày?

- Ờ, hình như tao thích Tùng rồi mày ơi.

Sốc, chắc chỉ có thể dùng từ đó lúc này. Chi nhấc ly nước lên, uống ừng ực, sau đó đầu lắc lắc như vừa phải nghe phải điều gì kinh khủng lắm. Sau khi hoàn hồn Chi dùng hai tay đập đập nhẹ vào mặt nó:

- Tỉnh lại đi con. Mày điên rồi, mày mới chỉ biết nó cách đây 45 phút, biết gì mà thích với chả không.

- Mày không biết thế nào là tình yêu sét đánh à?

- Vâng, sét đánh trúng bà, rồi cũng khét lẹt thôi.

Chi tức tối đứng dậy bỏ về lớp. Con bạn này tuy mê trai nhưng nó luôn tôn thờ “chủ nghĩa độc thân”, nó nói chỉ thích ngắm, không thích yêu. Nào có ai ngờ nó lại thích Tùng một cách chớp nhoáng như vậy. Ờ thì thích trước rồi sẽ tiến triển thành yêu thôi mà.

Nghĩ thế Chi càng thêm tức giận. Gì mà “tao với mày sẽ không yêu ai nhé”, gì mà “độc thân muôn năm”. Giả dối, giả dối hết. Chi cảm thấy mình như bị phản bội vậy.

Thực ra cảm giác của Chi lúc này chỉ là cảm thấy mất mát, không cam tâm khi phải san sẻ bạn thân của mình với người khác mà thôi nhưng Chi lại không nhận ra điều đó. Tự dưng thấy khó chịu trong lòng.

Trước khi về Chi không quên ném cho nó một cái nguýt kèm theo câu nói lạnh lùng nhất có thể:

- Tự trả tiền đi. Tao về lớp. Cứ ở đây mà sống với cái thứ tình cảm vớ vẩn ấy đi.

- Ơ cái con khùng này. – Nó chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra chỉ kịp lẩm nhẩm câu đó khi nhìn bóng Chi khuất dần.

Mặc dù bị con bạn thân nhất bỏ lại nhưng tâm trạng nó rất vui vì bây giờ nó đã có bạn ngồi cùng bàn, những tiết học sẽ không còn nhàm chán nữa. Cậu ấy lại đẹp trai mà với một đứa “mê trai” như nó thì đây quả là một cơ hội trời cho. Nghĩ thế là nó lại mỉm cười.

Ngày nắng.

Sáng nay sao nó thấy trời đẹp lạ. Nắng lên nhè nhè, trời quang đãng. Nó đạp xe chầm chầm vừa đi vừa hít hà không khí trong lành buổi sớm. Cứ nghĩ lát nữa được gặp hắn nó lại tủm tỉm cười vì thế mà con đường đến trường dường như gần hơn. Vừa đi nó còn vừa khe khẽ hát.

- Lam Uyên, nhà cậu trên đường này à?

Tiếng nói khiến nó giật mình. Quay sang bên cạnh thì thấy Tùng đang cười toe với mình. Xem nào. Sơ mi trắng, mũ lưỡi trai, quần jean, giày thể thao đi xe địa hình. Nhìn hắn cứ như chàng hoàng tử cưỡi bạch mã bước ra từ trong truyện cổ tích ngày thơ ấu mẹ kể vậy. Nó chép miệng: “đẹp”.

- Gì cơ?

- Hihi, không có gì đâu.

May quá, suýt nữa thì lộ rồi.

Những tia nắng buổi sớm chiếu vào hắn khiến người hắn cứ như phát ra hào quang khiến người ta không nỡ rời mắt.

- Này, cậu còn chưa trả lời câu hỏi của tớ.

Tùng có vẻ hờn dỗi. Trời ơi đến lúc dỗi cũng đáng yêu đến thế. Hình như khi yêu người ta lúc nào cũng thấy nửa kia đẹp trong mọi khoảnh khắc thì phải. Nó cười cười:

- Hi, ừ.

- Thật hả, thế là từ mai tớ có thể đi học cùng cậu rồi, nhà tớ cũng ở trên đường này đấy.

Thật bất ngờ. Trái tim nó lại được dịp nhảy nhót trong lồng ngực.

Rung rinh.

Rung rinh.

Hắn nhẹ nhàng bước vào cuộc sống của nó như thế. Hai đứa ngày càng thân thiết hơn. Khi là cãi nhau về một bài tập nào đó, khi thì cùng nhau chơi cờ caro, khi thì đi cổ vũ hắn đá bóng. Hai đứa cứ như hình với bóng khiến mọi người tự mặc định chúng nó là một đôi, nó khoái chí về điều đó lắm. Những giờ ra chơi nó dành cho Tùng hết, nó từ chối những lời rủ rê xuống căng tin của Chi, tan học nó cũng đi cùng Tùng chứ không phải là Chi như mọi lần. Cứ thế nó và hắn thêm thân thiết, còn nó và Chi thì cứ xa dần mà nó không hay. Nó đã mơ về những chiều hắn chở nó quanh con đường đầy hoa sữa, tay nó vòng nhẹ qua eo hắn chầm chậm cảm nhận thu đang về, ôi thật là hạnh phúc!

Thực ra đi với hắn nó hãnh diện vô cùng. Hắn đẹp trai, học khá tốt lại còn đá bóng hay nữa. Cứ mỗi lần hắn nhìn nó nó lại “vênh mặt” với mấy đứa khác. “Haha, nhìn đi, nhìn đi, Tùng đang nhìn tui đó mấy bà biết chưa, ghen tị chưa haha”. Nó cứ tự nghĩ như thế mặc dù biết có mấy đứa con gái trong lớp ghen ghét và nói ra nói vào nhưng nó không quan tâm. Điều nó quan tâm là hắn chỉ dùng ánh mắt đó nhìn nó mà thôi.

Một lần nọ hai đứa đang đi học trên con đường quen thuộc bỗng dưng nó hỏi hắn vẻ thăm dò:

- Này, bọn trong lớp nói tớ với cậu một đôi đấy. Thật nhiều chuyện.

Nó cố tỏ vẻ mệt mỏi và đáp lại nó là gương mặt tỉnh queo của hắn:

- Vậy hả, thú vị đấy chứ cậu không thấy thế sao? Mà nếu chúng mình là một đôi thì thật tốt.

Nó len lén nhìn hắn. Nửa gương mặt đã bị che bởi chiếc mũ lưỡi trai nên nó không nhìn rõ biểu hiện của hắn lúc này. Nhưng nó thực sự rất vui. Đêm qua nó nghĩ mãi và nay phải lấy hết can đảm nó mới dám thăm dò hắn như thế. Nó đã tưởng tượng đến tình huống xấu nhất rằng hắn sẽ phản bác lại ý kiến đó, sẽ chửi cho mấy đứa nhiều chuyện kia một trận. Nhưng không, câu trả lời của hắn nằm ngoài dự đoán của nó. Dù sao cũng không bị bẽ mặt.

Mà hắn nói “Nếu chúng mình là một đôi thì thật tốt” là ý gì nhỉ? Haizzz, hắn lại khiến trái tim nó “phản chủ” và phải suy nghĩ nữa rồi.

***

- Này, cậu đang ngồi lấn sang chỗ của tớ rồi đấy.

Nó quay sang nhìn hắn, tay giơ chiếc thước kẻ, dúi dúi gầm ghè. Nó nói vậy để kiếm cớ nói chuyện với hắn thôi tại nay tự dưng hắn im bặt không như mọi khi chứ thực ra nó rất muốn hắn ngồi gần hơn nữa. Mỗi khi hắn vô tình huých nhẹ vào tay nó đã khiến nó sướng điên rồi.

Tùng cũng không vừa, cười cười:

- Tớ thích như này hơn.

Hắn nói rồi ngồi xích lại gần nó, mặt nó đỏ tưng bừng. Mặc dù chơi thân với nhau nhưng chưa bao giờ hai đứa ngồi sát nhau như vậy. Lúc nào nó cũng giữ khoảng cách nhất định với hắn. Tai nó lúc này đã nóng ran, trái tim đập thình thịch trong lồng ngực. Đang định xích ra thì câu nói của hắn khiến nó gần như bất động:

- Tớ thích cậu, Lam Uyên.

Nó mở to mắt nhìn thẳng vào hắn. Vẫn chưa đến giờ vào tiết nên lớp khá ồn, hơn nữa hai chúng nó nói chuyện rất nhỏ chỉ đủ để người đối diện nghe thôi nên khi nó cứ ngỡ mình nghe nhầm.

Im lặng.

Cả hai bối rối nhìn nhau, thời gian như ngưng lại, mọi tạp âm dường như chẳng thể lọt vào tai nó. Nó chỉ nghe thấy tiếng trái tim mình đập. Rất nhanh, rất mạnh.

- Cậu biết tại sao khi mới vào lớp tớ lại ngồi với cậu không? Bởi cậu là đứa con gái tóc ngắn đầu tiên tớ thấy khi chuyển về đây, tớ thích con gái tóc ngắn. Ấn tượng ban đầu khá tốt, càng chơi với cậu tớ càng thấy thích cậu. Thật đấy.

Lần này thì đầu óc quay cuồng rồi. Bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh. Mặt nó lúc này chẳng khác gì quả gấc. Hắn véo má nó:

- Sao mặt cậu đỏ thế, dễ thương thật đấy hì hì.

Đây có thể được coi là hành động thân mật đầu tiên của hai đứa mà theo như nó từng đọc trong các tiểu thuyết khi nam chính tỏ tình với nữ chính thường ở một nơi rất lãng mạn chỉ có hai người thôi, sẽ nói những lời cực tình cảm, sau đó nam chính sẽ nắm tay nữ chính, hai người họ sẽ hôn nhau thật sâu. Đầu óc của nó đã lạc tới một nơi xa xăm nào đó. Nó lắc lắc đầu để bỏ những suy nghĩ đen tối ra khỏi đầu. Nhưng mà…lời tỏ tình của hắn.

Không gian: Lớp học.

Thời gian: trước khi vào lớp.

Hành động sau khi tỏ tình: véo má.

Gì thế này, sao không giống trong tiểu thuyết. Sao lại thế này? Nó cười khổ. “Thôi thì tỏ tình không giống trong tiểu thuyết thì mình sẽ thay đổi diễn biến luôn vậy”. Nghĩ là làm nó nhìn thẳng vào mắt hắn, hít một hơi thật dài, gật đầu lia lịa:

- Ờ, ờ, ờ…

- Này, cậu bị sao thế?

Hắn nhìn nó nghi ngại, mặt nó thì không thể đỏ hơn được nữa. Nó cũng chẳng hiểu nổi bản thân mình đang làm gì, thật là xấu hổ mà.

- Tớ cũng thích cậu.

Nói xong nó chạy biến khỏi lớp mặc dù đã sắp tới giờ vào lớp. Nó mà ở đó nữa chắc nó sẽ phát nổ vì sức nóng trong cơ thể mất.

Ngồi dưới căng tin rồi mà tim vẫn đập rất nhanh, mặt vẫn không bớt đỏ.

- Nè, uống đi, hoặc là áp vào má cho bớt nóng ấy đồ ngốc.

Nó ngẩng mặt lên thấy hắn đang đứng trước mặt, tay cầm lon nước lạnh chìa về phía nó. Nó cười hi hi cho đỡ ngại.

- Nghe lời tớ đi, đầu cậu sắp bốc khói rồi đó.

Câu nói của hắn làm nó ngượng chín cả mặt. Thì ra có người yêu vui và thú vị như thế.

Tối nó nhắn tin cho Chi:

- Tùng tỏ tình với tao rồi mày ơi. Hi hi. Vui quá.

- Rồi sao?

- Thì tao nói tao cũng thích hắn thôi.

- Mày không cảm thấy đó chỉ là những rung rinh thôi sao. Mày nghĩ mà xem, chúng mày mới chỉ quen nhau, thời gian ngắn thế sao tình cảm có thể phát triển nhanh vậy được. Chẳng qua là Tùng quan tâm mày nên mày ngộ nhận thôi, không phải mày thích nó đâu.

- Sao lại là rung rinh, tao thích Tùng thật mà. Tao nhận lời làm bạn gái Tùng rồi. Đến giờ tao vẫn lâng lâng đây này.

Chi cảm thấy nghèn nghẹn. Thế là xong, con bạn của Chi giờ đã thuộc về người khác chứ không còn là của riêng mình nữa, Chi cảm thấy mình như đứa trẻ bị cướp đi món đồ mà mình yêu thích nhất. Từ bao giờ nó không nghe lời mình như thế nhỉ? Chi uể oải rep lại:

- Vậy thì chúc mừng mày. Tao ngủ trước đây. Ngủ ngon.

Nó đang tràn ngập trong hạnh phúc nên cũng chẳng nhận ra sự thay đổi của con bạn thân nhất của mình. Đêm đó nó ngủ rất ngon. Phải rồi, nó mới có người yêu cơ mà. Nó lấy bút màu khoanh tròn ngày trên tờ lịch, ghi note “ngày có người yêu”. Nó mang theo cả nụ cười vào giấc ngủ, đêm đó nó mơ về hắn.

Những ngày sau hắn quan tâm nó hẳn ra dáng người yêu lắm. Mấy đứa con gái nhìn nó với ánh mất ghen tị và ngưỡng mộ, nó lấy làm khoái chí lắm. Mọi người trong lớp bắt đầu bàn tán về mối quan hệ giữa nó và hắn, trước kia là chúng nó tự mặc định hai đứa là một đôi nhưng cũng không ít người nghi ngờ, bây giờ chúng nó ngày càng dính lấy nhau thì sự bàn tán càng sôi nổi. Tất cả xúm lấy Chi hỏi nhưng chỉ nhận được câu không biết từ Chi. Chi thấy hậm hực vì nó quên mất mình. Có khi như nhớ tới Chi, nó rủ Chi đi chơi cùng nó và hắn. Chi chỉ bực dọc mà quát: “Tao đi làm kì đà cản mũi à”.

Chi như lặn mất khỏi cuộc đời nó. Nó cũng chẳng còn tâm trí đâu mà để ý tới việc đó. Nó đi xem Tùng tập luyện, nó cùng Tùng đi xem phim và làm những việc mà các cặp gà bông khác thường làm. Hai đứa cư như hình với bóng chẳng lúc nào rời. Xa nhau tí thì lại nhắn tin, điện thoại, dường như cuộc sống chẳng thể thiếu nhau. Nó thực sự hạnh phúc với tình yêu của mình.

Cũng như như những đôi mới yêu nhau khác hai đứa hứa hẹn với nhau đủ điều, vẽ ra viễn cảnh đẹp thật đẹp. Hắn còn nói với nó khi nào tròn một tháng hai đứa yêu nhau hắn sẽ dành trọn một ngày bên nó, sẽ khiến nó bất ngờ. Nó cười, mong lắm ngày đó.

Nhưng thời gian hạnh phúc đó chỉ kéo dài trong vòng một tuần. Thời gian sau cả hai chẳng còn đi cùng nhau, chỉ gặp nhau trên lớp. Sắp thi đấu nên Tùng bận rộn tập luyện. Mấy lần nó ngỏ ý muốn đi xem hắn tập luyện, hắn đều gạt đi:

- Thôi, cậu đi làm tớ mất tập trung trong lúc tập lắm. Bao giờ thi đấu thì đi cổ vũ cho tớ.

Nó bí xị nhưng cũng chẳng làm gì được. Hai đứa chẳng cãi nhau nhưng nó cảm nhận được khoảng cách vô hình kéo chúng nó ra xa nhau. Lúc trước nó vẫn đi xem hắn tập luyện cơ mà, sao thế nhỉ?

Hai tuần sau…

Nay là chủ nhật cũng là tròn một tháng nó và hắn chính thức hẹn hò. Sáng sớm nó đã tự tay làm một chiếc bánh rồi mặc chiếc váy thật đẹp đi tới công viên trước nhà. Nó muốn dành cho hắn sự bất ngờ.

- Cậu đang làm gì đấy tới công viên trước nhà tớ được không?

- Tớ đang chuẩn bị đi tập bóng rồi.

- Cậu đá xong rồi tới cũng được, tớ chờ được mà.

- Đá xong cả đội còn đi chơi nữa cơ, thôi nhé tớ đang bận.

Tắt điện thoại, nó buồn. Cảm giác hụt hẫng trào lên. Nó ném mạnh chiếc bánh vào thùng rác cạnh đó như trút hết sự bực tức. “Phải rồi cậu ấy là thành viên của đội bóng mình sao quan trọng bằng đội bóng của cậu ấy chứ”. Ý nghĩ ấy cứ xâm chiếm nó khiến lòng tự trọng của nó bị tổn thương. Từ ngày chính thức là một cặp chỉ có tuần đầu tiên chúng nó vui vẻ còn sau đó ngoài thời gian gặp nhau trên lớp hắn dành hết thời gian cho bóng.

Nó cũng hiểu vì phải chuẩn bị cho giải đấu sắp tới nên hắn và các bạn phải tập trung luyện tập. Nhưng trước kia có thế đâu. Lúc vẫn làm bạn hắn vẫn dẫn nó đi xem hắn tập bình thường, vẫn hay đi học cùng nó, hai đứa nói chuyện rất vui vẻ. Còn bây giờ thì sao? Dường như hắn cố tình tránh mặt nó? Không cho nó đi xem tập luyện, không còn những tin nhắn tám chuyện với nhau, gặp nhau cũng không còn nói chuyện tự nhiên như lúc trước. Rốt cục là có chuyện gì? Tại sao lại thay đổi nhanh như thế?

Nó đã suy nghĩ rất rất nhiều, lần trước hắn nói kỉ niệm một tháng yêu nhau sẽ có bất ngờ cho nó nhưng khi nó gọi thì hắn lại đi đá bóng. Có lẽ hắn đã quên thật rồi. Hắn đã giúp nó vẽ ra một viễn cảnh thật đẹp nhưng rồi lại tự tay đẩy nó xuống hố sâu mà không tài nào nó lên được. Ngồi trong công viên một lúc lâu nó mới đi về. Từng bước chân chưa bao giờ nặng nề đến thế. Về tới nhà lúc nào không hay. Căn nhà im lìm, nay là cuối tuần nên bố mẹ nó về quê thăm ông bà. Như vậy cũng tốt ít nhất sẽ không ai thấy cái vẻ mặt đưa đám của nó lúc này, nó có thể thoải mái gào thét.

17 tuổi nó chính thức biết thế nào là đau khổ của tình yêu. Mà cũng chẳng phải là yêu mà chỉ là thích thôi nhưng nó vẫn cảm thấy hụt hẫng kinh khủng. Lao vào xem một bộ phim hài để giải sầu mà nước mắt rơi. Trên màn hình tivi, diễn viên cứ diễn còn nó thì cứ khóc. Lần đầu tiên nó xem phim hài mà lại ngồi khóc nức nở như thế này. Khóc mãi rồi nó thiếp đi lúc nào không hay. Tỉnh dậy đã bảy giờ tối, nhìn vào điện thoại vẫn im lìm. Lòng tự trọng của nó bị tổn thương, bóng tối bao trùm càng khiến nó buồn hơn bao giờ hết.

Lấy hết sĩ diện còn lại nó nhắn cho hắn một tin: “cho cậu một tuần suy nghĩ về tất cả”. Nước mặt lại lăn dài trên gương mặt bầu bĩnh của nó.

***

12 giờ đêm.

Thế là hết một tuần.

Tuần qua hai đứa gặp nhau trên lớp cũng chỉ chào hỏi nhau như những người bạn bình thường. Nó cũng chẳng còn buồn nhiều nữa, chỉ thấy hơi hụt hẫng.

Chuông điện thoại báo tin nhắn, chẳng biết ai lại nhắn lúc khuya thế này.

- Xin lỗi cậu, Lam Uyên. Thời gian qua tớ tránh mặt cậu, chắc cậu buồn lắm. Bên cậu tớ rất vui, thật đấy. Nhưng hình như chúng mình là bạn hợp hơn thì phải, khi bên cậu với danh nghĩa người yêu tớ thấy mình như mặc một chiếc áo quá khổ vậy. Tớ xin lỗi vì đã nhầm tưởng tình cảm với cậu. Mình làm lại từ đầu được không, như ngày chúng mình mới quen nhau ấy.

- Hi, ừ. Tớ cũng vậy. Xin lỗi cậu, xin lỗi bản thân và xin lỗi tình bạn của chúng mình. Mình vẫn làm bạn tốt của nhau nhé. Và cậu sẽ vẫn giành chỗ ngồi với tớ đúng không?

- Hehe, tất nhiên rồi.

Thì ra cảm giác chia tay là như thế này. Nó cứ tưởng mình sẽ khóc thật to như những diễn viên trong phim khi thất tình cơ nhưng sao nó lại thoải mái đến lạ. Trả tình cảm về đúng chỗ rồi, nó sẽ lại độc thân, nhưng đổi lại nó sẽ có một người bạn thực sự quan tâm nó như trước, là Tùng.

Tình cảm tuổi học trò dở dở ương ương nhưng trong sáng và hồn nhiên thế đấy. Có những xúc cảm chẳng thể gọi thành tên, có những khi trái tim chệch nhịp, như là nhớ, như là thương nhau lắm đó nhưng rồi lại không phải. À, thì ra chỉ là rung rinh thôi.

Nó biết tình cảm này sẽ theo nó suốt chặng đường tiếp theo, trong sáng quá, đáng yêu quá làm sao nó nỡ quên. Rồi sau này lớn, có người yêu, nó sẽ kể cho anh ấy nghe chuyện tình ẩm ương của nó, chắc anh sẽ cười cho mà xem. Nhưng chẳng sao cả, dù gì đây cũng là “mối tình đầu” của nó mà.

Nó với Tùng, ừ, thì làm bạn, biết đâu sau này có duyên lại trở thành người yêu.

Nó cười cười với ý nghĩ đó. Chuông điện thoại lại kêu. Nó tưởng của hắn nhưng không phải. Là Chi.

- Mai hẹn nhau ở chỗ cũ nhé, lâu lắm rồi không tâm sự.

- Ừ, đúng là lâu thật. 8 giờ sáng nhé.

Tự dưng nó nghĩ tới Chi, lâu lắm rồi, từ ngày quen hắn chúng nó ít đi chơi cùng nhau. Nó thấy cần Chi lúc này, cảm thấy có lỗi với Chi.

Chi tới chỗ hẹn sớm hơn nó. Tới nơi nó đã thấy Chi ngồi đó cùng một tờ báo hoa học trò trước mặt. Chi chưa kịp mở lời nó đã nói:

- Khét lẹt thật rồi mày à.

- Ờ, giờ sao?

- Chả sao, mày nói đúng, là bọn tao ngộ nhận tình cảm thôi. Bọn tao quyết định quay lại làm bạn như xưa mày à.

Chi cười lớn rồi vỗ đùi cái đét:

- Haha, chào mừng mày trở lại hội “độc thân vui vẻ”.

- Tao thất tình mà mày sung sướng thế?

- Nói thật là tao ghen với Tùng, tự dưng nó cướp mày của tao, nhưng giờ thì ok rồi haha.

Chi cười lớn khiến nó hơi sượng sùng. Nó thấy có lỗi với Chi. Lẽ ra nó nên nghe lời Chi. Lẽ ra nó không nên bỏ mặc đứa bạn thân nhất của mình như thế. Nhìn Chi nó thấy mình thật may mắn. Dù không có người yêu nhưng vẫn có những người bạn tốt như Chi, như Tùng. Nó nhủ thầm “Tao với mày sẽ mãi là bạn tốt, còn bây giờ những rung rinh hãy đi đi nhé, tạm biệt”.


Đọc truyện ngắn tình yêu mới

VỀ TRANG CHỦ
Tiểu thuyết nhiều người thích
Tiểu thuyết ngôn tình hoàn thành
Tiểu thuyết ý nghĩa sâu sắc
Tiểu thuyết ngôn tình Trung Quốc
Tiểu thuyết ngôn tình hấp dẫn
Tiểu thuyết ngôn tình hiện đại
Tải game mobile miễn phí
Từ khóa Google : , ,
© Anhhungpro.info wap giải trí tổng họp
Sitemap.html,Sitemap.xml,Ror.xml,Urllist.txt
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
1/2