Chúng ta có bao nhiêu thời gian tuổi trẻ để chùng chình, lãng phí? Yêu thì nói là yêu, cần gì phải cân nhắc giữa yêu và lòng tự trọng, giữa chấp nhận thua thiệt, hay khư khư giữ lấy sự tự cao.
Mảnh vỡ của trái tim ghép lại, không thể trả lại một nhịp đập như lúc ban đầu. Những gì đã quên, cho dù một thời điểm nào đó nhớ lại, vẫn chỉ là những mảng chắp nối. Nếu yêu một người giống như là một thử thách bắt buộc, thì chẳng thà chúng ta cứ ngẩng cao đầu mà đón nhận, cũng nên sẵn sàng chịu đau thương.
Bởi vì đằng nào cũng phải đối mặt, thà rằng cứ bình tĩnh chấp nhận, chứ không cần hèn nhát né tránh. Có như vậy, nỗi đau có thể sẽ giảm đi, một chút.
Phải chăng cái giá đắt nhất của tình yêu không phải chia ly, cũng không phải thương tổn, càng không phải là lừa dối, bội bạc. Cái giá đắt nhất chính là ký ức bỗng dưng bị đánh cắp, khi chúng ta nhìn đi nhìn lại mọi thứ đều trở nên mơ hồ?
Tôi đã từng hy vọng, nếu gặp được Thượng đế, tôi sẽ hỏi Người, rốt cuộc tạo ra yêu thương, có phải là một việc làm sai lầm?
Nhưng kỳ thực, nếu không có yêu thương, cuộc sống cũng sẽ vất vả hơn, chúng ta cũng sẽ trở thành những con búp bê vô tri giác. Chúng ta càng không có cảm xúc, càng sống một đời mê muội.
Còn tôi, tôi đã nhận ra, nếu thế giới này không có tình yêu, nếu tôi không biết yêu, cuộc đời của tôi sẽ trở nên thiếu thốn đến nhường nào.
Chắc có lẽ cũng là do duyên phận, để tôi gặp cô ấy ngày hôm đó. Là cô ấy, và nhất định phải là cô ấy, bước vào cuộc sống tràn ngập màu sắc của tôi, quệt thêm vào những mảng xám xịt. Người vốn luôn tự cao và ngạo mạn như tôi, bỗng chốc hóa thành một con người khác, để rồi nhận ra rằng, những năm tháng êm ả của cuộc đời mình sắp biến mất.
- Này, cậu nhìn cái gì thế?
Quân huých vai tôi, nháy mắt mang một vẻ tò mò đầy khiêu khích. Theo ánh mắt tôi nhìn là một cô gái lẫn trong đám đông người hâm mộ, mái tóc dài, lòa xòa che gần như toàn bộ khuôn mặt, hàng mi rợp xuống giấu đi ánh mắt ủ rũ. Không giống như những cô gái khác đang chen lấn để được lại gần chúng tôi. Cô ấy chỉ đứng đó, với nụ cười mê hoặc rọi vào một khoảng hư không trước mặt. Một vệt đen chặn lại trước mắt tôi, trong đầu bỗng dưng có một tiếng nổ đột ngột.
- Không có gì! – Tôi mơ hồ đáp lại, tránh đi ánh mắt của Quân, rồi rảo bước nhanh về phía trước. Có lẽ, tâm trạng tôi hôm nay không tốt.
Những ngày sau đó, tôi luôn bị ám ảnh bởi hình bóng cô gái ấy. Lúc đứng trên sân khấu cũng vô thức đưa mắt tìm kiếm xuyên qua những tiếng reo hò, cố tìm thấy cô ấy giữa đám đông. Nhưng, không thể. Cô gái của ngày hôm đó tựa như một cơn ảo giác, xuyên qua trí não tôi trong chốc lát, để rồi vĩnh viễn không xuất hiện lại lần nữa.
- Anh Quân này! – Huy mím môi vỗ vai Quân cười bí hiểm – Anh Phong dạo này bị làm sao ấy, cứ thất thần. Hay là thương nhớ em nào?
- Ừ, mày cũng thấy thế phỏng? Mấy hôm nay cứ thấy tâm hồn treo ngược trên cành cây. Có khi yêu rồi cũng nên! – Nói rồi Quân ném chiếc rubic trong tay sang một bên, quay sang bám vai tôi, vịn mạnh xuống.
- Phong, khai thật đi, “cảm” em nào rồi?
- Làm gì có! Bọn ông đừng có lắm chuyện, để tôi yên!
- Xời, làm gì mà cáu bẳn thế, ông không nhận thì bọn tôi cũng biết rồi! Nói đi, ai lại lọt vào mắt xanh của Phong, thành viên đẹp trai lại tài năng nhất của “Touched”
- Hai người cứ ở đấy mà hoang tưởng, tôi đi ngủ, phiền chết đi được!
- Này, nhớ đặt báo thức chiều còn đến phòng tập đúng giờ nhé!
- Biết rồi!
Không thể phủ nhận, ngày hôm đó của tôi, là một khoảnh khắc trái tim bỗng dưng lỡ nhịp. Trong số ngàn vạn người, tôi bắt đầu chú ý đến một cô gái vốn dĩ là kém nổi bật, để rồi không tự chủ được mà nhớ nhung, để rồi không tự chủ được mà tìm kiếm.
Cho đến khi tôi sắp xua đi hết những hình ảnh lởn vởn bám trụ trong đầu mình những chuỗi ngày lặp đi lặp lại thì cô ấy xuất hiện. Một sự xuất hiện vừa ngẫu nhiên, vừa là tất nhiên.
Như là một sự ràng buộc của số phận, ánh mắt tôi lại chạm vào cô ấy, rồi không thể tự giác rời đi. Sau này tôi vẫn luôn tự hỏi mình, nếu như hôm đấy tôi không nhìn thấy cô ấy, có lẽ giữa chúng tôi cũng sẽ không xảy ra thật nhiều chuyện như vậy.
Rất tiếc, hai chữ “nếu như” luôn được dùng để dày vò con người ta. Có thể hối hận, có thể muốn khước từ, nhưng đột nhiên không thể xóa bỏ.
…
Lách qua đám đông đang đứng chắn trước lối ra, tôi kịp đỡ lấy một cô nhóc bị xô đẩy đến suýt ngã để xin chữ ký. Trước khi bước vào xe, tôi nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đang đứng tựa lưng vào chiếc hàng rào sắt cạnh cổng an ninh. Khuôn mặt hơi cúi, bàn chân di di trên nền đất lạo xạo, tay cầm điện thoại buông thõng xuống, màn hình vẫn còn sáng, nhấp nháy một cuộc gọi đến.
Tôi yêu cầu tài xế quay lại, đám đông lúc này đã giải tán hết, chỉ riêng cô ấy vẫn đứng trơ trọi một mình, dựa lưng lặng lẽ ở nguyên vị trí cũ. Mái tóc lòa xòa lúc này đã được buộc lại gọn gàng, bờ vai bắt đầu run rẩy vì lạnh. Tôi tiến lại gần, bất giác cảm thấy thương xót.
Đầu óc tôi vẫn quay mòng mòng. Tại sao tôi lại thích cô ấy? Tôi chỉ nhìn thấy cô ấy vẻn vẹn có hai lần thì lý do gì khiến tôi lưu luyến mãi không buông như vậy? Nếu phải cho câu trả lời chính xác, tôi chắc chắn không biết.
Nhưng cảm giác trong tim rõ ràng là thật, vậy thì tôi còn chờ đợi cái gì?
- Lạnh không?
Bất ngờ trước câu hỏi của tôi, cô gái ngẩng mặt lên nhìn về phía phát ra âm thanh, khuôn mặt ngơ ngác kết hợp cùng đôi mắt tròn xoe lại vì ngạc nhiên khiến tôi bật cười.
- Đang hỏi em đấy, lạnh không?
- …
- Ủa? Sao không trả lời vậy?
- Bởi vì nhất thời em… em không biết nói gì… Có đúng là anh không ạ?
- Ồ, đúng là anh, nhưng anh là ai?
- Phong…
- Ừ, còn người nào khác giống anh đến như thế này không? Sao em lại ngồi đây mà không về đi? Muộn lắm rồi!
- Em không biết phải về đâu…
- Về nhà em ấy!
- À, về nhà…
- Anh đưa em về nhé?
- Không cần đâu ạ, anh ngồi với em một lúc là được, lát nữa em sẽ gọi người đến đón!
- Được!
Tôi cá rằng mình điên rồi, hoặc là bất giác trở nên mất trí nhớ. Tôi quên bản thân là ai, và quên cô gái trước mặt mình là ai. Không phải là ca sĩ thần tượng và người hâm mộ nữa. Chúng tôi tựa như những người bạn đã quen biết từ rất lâu rồi, nói những câu chuyện lệch tông nhưng lại vô cùng ăn ý, đôi lúc cười phá lên thích thú, đôi lúc lại thừ người ra để tâm hồn trôi lập lờ về những điểm vô định.
Những tháng ngày trước mắt bỗng chốc hóa thành một chiếc đại dương không đáy. Mảng màu xám di chuyển trong thế giới đa sắc của tôi chậm chạp, nhưng ngấm dần vào thành một phần không thể thiếu. Tôi loay hoay nhìn nó bay lượn xung quanh mình, muốn đưa tay bắt lấy, nhưng lại không nỡ buông ra.
Sau cuộc nói chuyện định mệnh ngày hôm đó, tôi và Hà Vân vẫn lén lút gặp nhau. Tôi hiểu, vì tôi không phải là người thường, vì tôi là một ca sĩ thần tượng, nên cô ấy ngay cả gặp gỡ với tôi cũng luôn khó xử. Đôi lúc là chúng tôi phải đến một quán café kiểu cổ trong một con hẻm sâu tít bên trong khu phố cổ, đôi lúc là tôi tự tìm đến cô ấy ở một ngóc ngách lạ kỳ nào đó. Trên sân thượng một tòa nhà, hoặc chiếc ban công bằng gỗ cọt kẹt dẫn lên hành lang của một ngôi nhà bỏ hoang mà cô ấy tìm được, để rồi mang đến đó những giỏ xương rồng treo lơ lửng.
Tôi hỏi vì sao lại là xương rồng. Nhưng cô ấy không trả lời, chỉ cười. Con gái vốn không phải là thích những loài hoa có hương có sắc hay sao? Người con gái kỳ lạ này cớ sao luôn mang niềm yêu thích với những thứ gai góc như vậy? Là vì tâm hồn quá yếu đuối, quá cô đơn, hay vì phản xạ tự vệ có điều kiện?
- Anh vẫn thắc mắc, nếu em là fan thì trong nhóm bọn anh, em thích ai?
- Em không thích ai!
- Hả?
- Em thích âm nhạc của các anh, chứ không phải thích các anh!
- Ồ, lần đầu tiên anh phát hiện tài năng của mình có giá trị đến như vậy chứ không phải nhan sắc đấy!
- Thế âm nhạc của anh có gì?
- Sự tự do, phóng khoáng, sự mạnh mẽ và không có quy luật, cái mà em không bao giờ với tới được!
- Em không có tự do?
- Từa tựa như thế…
Tôi không hiểu lắm về những câu trả lời của Hà Vân. Tâm hồn cô ấy tựa như chiếc rương được dán một mảnh niêm phong kín mít, không cho bất cứ ai có cơ hội mở cửa để nhìn vào. Và một thằng như tôi vốn dĩ không hiểu, cô ấy đã phải chịu đựng sự cô đơn đến nhường nào.
Ban đầu, tôi đơn thuần chỉ là nghĩ, mình thích cô ấy, thì sẽ khiến cho cô ấy cảm thấy vui vẻ, sẽ mang đến cho cô ấy nhiều điều bất ngờ. Thế nhưng không phải, tình yêu giữa chúng tôi quá khó khăn. Mặc dù tôi thích cô ấy, nhưng tôi phát hiện, ngay từ khi bắt đầu mình chưa từng một lần được chạm sâu vào trong khoảng không thế giới nội tâm của cô ấy. Mặc dù cảm nhận được cô ấy thích tôi, nhưng cô ấy chưa từng chủ động đến gần tôi.
Dù cho tôi cố gắng xóa đi khoảng cách giữa chúng tôi, vẫn không thể.
Cho đến khi tôi bỗng dưng cảm thấy tức giận với chính mình, và với cả cô ấy. Cho đến khi tôi cảm thấy tình yêu của tôi trao đi chẳng được cô ấy mở lòng đón nhận. Tôi vẫn giậm chân tại chỗ ở cùng một điểm với lần đầu tiên chúng tôi gặp gỡ, cái hố sâu trước mặt vẫn cứ lớn dần.
Bất giác, tôi cảm thấy mình như một đứa trẻ cứ chạy theo để với lấy một quả bóng bay đang trôi giữa không trung, làm cách nào cũng không thể chạm tới, đuổi cách nào cũng không thể theo kịp.
- Rốt cuộc là em có thích anh hay không?
- Hả?
- Em thừa biết là anh thích em rồi mà, còn em thì sao? Em có thích anh không?
- Sao đột nhiên anh lại…
- Anh muốn câu trả lời!
- Anh lạ quá, bỗng dưng nổi cáu với em?
- Được rồi, em đừng có đánh trống lảng, anh chỉ muốn nghe câu trả lời của em!
- Đột ngột quá, em…
- Thực ra anh cũng biết đáp án rồi, em không cần nói nữa!
- Phong…
- Đừng gọi tên anh, thế giới của em sâu quá, dày quá, anh không cách nào bước vào nổi. Em, cũng đâu cho anh cơ hội bước vào…
- …
- Hà Vân, vì cớ gì mà làm khổ anh thế này? Anh cảm thấy mệt mỏi lắm…
Từ hôm đó, tôi không đến tìm Hà Vân nữa, bỏ mặc cho hình bóng cô ấy cứ luẩn quẩn quanh đầu. Mặc dù biết không có tác dụng, nhưng tôi vẫn cố gắng áp chế bản thân mình đừng nhớ đến cô ấy nữa. Ấy vậy mà vô phương, đôi mắt hoang mang của cô ấy ngày hôm đó cứ như là một giấc mơ đáng sợ cứ lặp đi lặp lại, ẩn hiện xung quanh tôi.
Thật ra, ngày hôm đó tôi đã hạ quyết tâm, chỉ cần cô ấy nói thích tôi, tôi sẽ bỏ mặc tất cả để chạy theo cô ấy, tôi sẽ không quan tâm việc mình làm là đúng hay sai, tình yêu của tôi là ngờ nghệch hay vụng dại, tôi sẽ chỉ bám chặt lấy cô ấy.
Nhưng, cái tôi nhận được chỉ là những tia hoang mang toát lên thật rõ trên khuôn mặt ngày thường vẫn phủ một lớp ảm đạm ấy. Tôi tuyệt vọng hơn là buồn. Cái sự tuyệt vọng của một gã trai kiêu ngạo bỗng dưng một ngày nào đó bị thất tình. Sự vô lý nảy sinh từ tình cảm một chiều đè nén làm cái thứ vẫn đập trong lồng ngực trái của tôi muốn vỡ tung ra.
Kỳ thực, tôi đã tổn thương rồi!
Tình yêu trao đi không được đón nhận, có ai mà không cảm thấy bị tổn thương? Tôi cố thuyết phục mình rằng cô ấy chỉ là một người hâm mộ bình thường, còn tôi là thần tượng, để rồi tự an ủi bản thân rằng, cô ấy vốn dĩ không thể nhận được tình yêu của tôi. Nhưng dù sao đi chăng nữa, tôi vẫn chỉ như một đứa trẻ, hờn dỗi để được nhận lấy sự quan tâm, cố dỗ dành bản thân, vẫn cảm thấy mình quá đáng thương.
Hà Vân cuối cùng cũng đến gặp tôi. Vượt qua những gì tôi đã tưởng tượng trong đầu, cô ấy gầy đi rất nhiều. Đối diện với con mắt kinh ngạc rồi sau đó là phớt lờ cố ý của tôi, cô ấy vẫn giữ tay tôi lại.
- Phong, hay là mình yêu nhau một tháng?
- Em nói sao?
- Nếu đã như vậy, cứ yêu nhau đi, một tháng hay một năm, 30 ngày hay vài trăm ngày có gì khác nhau?
- Em nghĩ tôi sẽ đồng ý? Một tháng em cho là đủ với một cuộc tình?
- Anh sẽ đồng ý!
- Em nhầm rồi! – Tôi khoát tay, gạt cô ấy sang một bên – Tôi không cần những cái gì tạm bợ. Em đừng xúc phạm tôi! Về đi!
- Được rồi, em hiểu, xin lỗi đã làm phiền anh!
Bóng lưng cô ấy quay đi, bỏ lại tôi một mình với đôi tay khép hờ trong không khí. Thì ra, ai yêu nhiều thì người đấy sẽ bị tổn thương, càng yêu càng tổn thương. Người ta vẫn thường đánh cược rất lớn để đổi lấy hạnh phúc, còn tôi vừa khước từ cơ hội để níu kéo yêu thương.
Tôi đang chờ đợi cái gì? Tôi đang tự cao cái gì? Chẳng phải tôi yêu cô ấy sao? Cho dù không có kết quả, cho dù cô ấy không yêu tôi, cũng được! Tôi phải nắm lấy cơ hội của mình.
Một tháng, thậm chí chỉ một tuần, được ở bên cô ấy, không phải vẫn là điều tôi mong muốn hay sao?
Tôi kịp kéo Hà Vân lại khi cô ấy mới ra đến bến xe bus bên kia đường. Đập vào mắt tôi là khuôn mặt giàn giụa nước mắt, tôi đưa tay ra chạm vào thì bị cô ấy gạt ra.
- Anh xin lỗi, là anh sai, anh không nên như thế với em!
- …
- Đừng khóc nữa, anh đồng ý, em muốn thế nào cũng được, anh đồng ý hết!
- Anh có biết em đã lấy ra bao nhiêu dũng cảm không? Anh có biết em phải vượt qua bao nhiêu rào cản tâm lý để mở lòng ra và bước về phía anh không? Thế mà anh nói sao? “Xúc phạm anh”? Em đã có lỗi gì cơ chứ?!
- Anh…
- Em thích anh, ngốc ạ, tại sao anh lúc nào cũng tự suy đoán theo ý mình?
- …
- Em im lặng, em ngạc nhiên, em khó chấp nhận cũng vì em quá tự ti. Anh thì giống như ngôi sao tỏa sáng, còn em thì chỉ là một đứa con gái lập dị khác thường. Em vốn không đủ tự tin để dành tình cảm cho ai. Nhưng em đã lặng lẽ thích anh, âm thầm thích anh. Và em chỉ muốn giấu thật kỹ tình cảm này, em sợ sẽ là gánh nặng với anh…
Tôi đứng im lặng nhìn Vân. Người con gái tôi yêu, cũng yêu tôi, cô ấy còn vì tôi, mà từ một cô gái sống khép kín trong một thế giới của riêng mình, bất chợt một ngày nào đó cố sức mở cánh cửa đã đóng chặt từ bao lâu, để cho tôi cơ hội bước vào. Còn tôi chỉ biết trách móc cô ấy, tức giận với cô ấy, ích kỷ chờ đợi tình cảm của cô ấy.
- Anh xin lỗi, Vân!
- Cho dù em muốn thể hiện tình cảm thì sao? Em đến cùng cũng chỉ là người hâm mộ, em lấy tư cách gì để nhận tình cảm của anh?
Ngoài câu xin lỗi, tôi không biết phải nói gì lúc này. Nếu nói là hạnh phúc, tôi tin đây chính là niềm hạnh phúc lớn nhất của mình. Nhưng còn cô ấy? Cô ấy rốt cuộc đã phải chịu bao nhiêu ấm ức, bao nhiêu thiệt thòi? Cô ấy đã vì yêu tôi mà đã trải qua những gì, tôi cũng không biết.
- Vân, anh có phải là một thằng khốn không?
- Không!
- Anh làm khổ em, anh đúng là thằng khốn, thằng khốn nhất trên đời!
- Em đã bảo không phải mà…
- Phạt anh đi, phạt anh phải yêu em mãi mãi…
- Làm sao thế được, chúng ta quá khác nhau, cùng lắm chỉ có thể duy trì trong một thời gian ngắn!
- Khác cái gì? Vì anh là ca sĩ à? Anh không cần nữa, anh chỉ cần em!
- Không được!
- Tại sao?
- Sau này anh sẽ ân hận, anh sẽ trách cứ em vì phá hủy ước mơ của anh. Em hiểu âm nhạc của anh, anh đứng trên sân khấu là vì niềm đam mê.
- Nhưng cũng không thể từ bỏ em được. Em xem, tại sao chỉ cho anh có một tháng? Anh cần 1 năm, 10 năm, còn hơn như thế nữa! Đừng nghĩ nhiều, chúng ta chỉ yêu nhau thôi, chúng ta đâu có lỗi?
Vân chợt im lặng, sự im lặng tỏa hơi lạnh buốt, ngấm dần vào tim tôi. Bàn tay tôi nới lỏng, có lẽ tôi đã quên mất điều gì đó quan trọng. Một giả thiết lướt nhanh qua đầu tôi, khiến tôi bất giác thấy nghẹt thở.
- Một tháng sau em sẽ không ở đây nữa đúng không? Vì thế nên em mới cho chúng ta một cơ hội? Vì thế nên em muốn bù đắp cho anh?
- Ơ, em… Sao anh biết?
- Em muốn nói, rồi em cũng sẽ rời xa anh đúng không?
Bàn tay tôi rời khỏi tay Vân, nhưng nhanh chóng được cô nắm lấy. Cô ấy nhìn xoáy sâu vào trong mắt tôi, một tia nhìn kiên định.
- Phong, có đợi được em không?
- Là sao?
- Một tháng sau, em phải theo gia đình ra nước ngoài định cư. Nhưng chỉ cần anh nói là sẽ đợi, em nhất định trở về.
Tình yêu, luôn luôn phải trải qua thử thách. Nếu bạn không đủ dũng khí, không đủ kiên nhẫn, bạn sẽ thua cuộc. Nếu bạn không chấp nhận đánh cược, bạn sẽ vĩnh viễn để lỡ mất cơ hội.
Chúng ta có bao nhiêu thời gian tuổi trẻ để chùng chình, lãng phí? Yêu thì nói là yêu, cần gì phải cân nhắc giữa yêu và lòng tự trọng, giữa chấp nhận thua thiệt, hay khư khư giữ lấy sự tự cao. Bởi suy cho cùng, chúng ta nên sống cho mình, sống để tìm kiếm hạnh phúc, chứ không phải cố chấp ích kỷ ôm lấy hư vinh.
Cho đến thời điểm này, tôi không dám chắc mình có thể đợi được cô ấy bao lâu. Là 5 năm, 10 năm hay chỉ vẻn vẹn vài tháng là trái tim sẽ thay đổi. Thế nhưng tôi nhất định giữ lời hứa, sẽ chờ, và cất giữ thật cẩn thận hình bóng của cô ấy.
- Anh sẽ đợi!
Bởi vì nếu chần chừ, tôi đoán là, tôi sẽ để lỡ mất hạnh phúc ngay trước mặt, chỉ cần tôi chần chừ một chút thôi, là sẽ không bao giờ có cơ hội đến gần cô ấy!
Dù sao, chúng tôi cũng vẫn còn một tháng nữa. Một tháng sau, có thể câu chuyện sẽ khác đi? Cần gì biết kết cục, cần gì suy tính cho tương lai. Chúng tôi bây giờ đang yêu nhau, và chúng tôi yêu nhau, tạm thời, chỉ cần như thế là được…