Chúng tôi quẩn quanh đâu đó trong cuộc sống của nhau, những tưởng chẳng bao giờ gặp lại, xong đến khi nhìn thấy nhau thì trở nên lạ lẫm, cùng bất giác với những câu hỏi mà chẳng ai có thể trả lời: “Mình đã từng quen nhau sao?”
Tôi đến quán trú ẩn một ngày mưa tầm tã, dư vị của ngày mưa xộc vào mũi, quấn quýt mùi của đất, mùi của cỏ và mùi nước mưa vẫn đâm xiên từng hạt xuống nền đất ẩm. Xoay vòng cốc café trên tay, thi thoảng nhấc lên áp vào một bên má, tôi cười hiền với những màn độc thoại của bản thân. Vốn dĩ, tôi thích mưa, thích đến lạ kỳ.
Người con trai đó xuất hiện, ngồi trước mặt tôi, cũng nhìn ra phía ngoài hiên, dõi mắt theo màn mưa giăng trắng xóa. Trước khi kịp nhận ra người quen cũ, tôi còn thơ thẩn đuổi bắt tâm trạng ở một nơi rất xa nào đó, với những vùng kí ức mờ nhạt.
- Không ngờ rằng lại gặp em ở đây.
Vẫn là người con trai đó mở lời trước. Hai năm trước cũng vậy, hai năm sau khi gặp lại cũng vậy. Anh ấy khiến tôi tin tưởng rằng, dù chúng tôi có đi với nhau bao lâu, cách nhau bao xa, thì khi hạnh ngộ đều có thể mở lời một cách dễ dàng. Vì lẽ gì mà trở nên dễ dàng như thế? Vì chúng tôi không thường xuyên liên lạc với nhau, nên đối với nhau cũng như những người xa lạ lần đầu gặp gỡ hay sao?
Kỳ thực, người ta vẫn dễ dàng mở lời với một người xa lạ hơn là với một người đã từng quen, nhất là, đã từng yêu.
- Em cũng vậy. Lâu lắm mới gặp anh.
Trong màn mưa của một ngày cuối tuần lãng đãng, tôi chạm phải vùng ký ức mà mình đã cố gắng khoanh tròn lại để lánh xa đi. Hóa ra, ký ức vốn không phải để lánh xa, càng đau thương càng phải biết đối mặt. Tôi gặp lại anh mà vẫn cảm giác được tim mình nhói, ngần ấy thổn thức của tuổi mười tám ùa về. Tôi còn yêu anh chứ?
- Dạo này, em thế nào rồi?
Những câu hỏi chỉ như những người quen biết dùng để xã giao với nhau, nhưng tôi thoáng thấy chạnh lòng. Bởi cũng là người ấy, những năm về trước luôn biết mọi biến động trong cuộc sống của tôi, luôn san sẻ vui buồn cùng tôi, tất thảy mọi chuyện xung quanh cuộc sống của tôi, anh đều được biết.
2. Sau lần gặp gỡ kỳ lạ ấy, tôi cố gắng không nghĩ đến anh nhiều hơn. Thật sự quá khứ luôn trở nên ám ảnh một cách bướng bỉnh. Có những khi tôi cố gắng vùi mình vào công việc, cố để mọi thứ khác tràn vào tâm trí, dù là những việc xa tận đẩu tận đâu, miễn đừng là anh, miễn không phải là anh. Nhưng rồi khi kết thúc một ngày, anh vẫn hiện hữu, cùng với một nụ cười rất ấm và một hơi thở quá đỗi nồng nàn. Tôi vẫn luôn để mình đắm chìm trong thứ men say ảo tưởng đó, dù đã cố gắng né tránh những cuộc gọi của anh, ngày một nhiều.
Có lần, khi lang thang siêu thị cùng bạn để chọn món ăn cho một buổi liên hoan cuối tuần, tôi lại gặp anh ở đó. Anh đi cùng với một cô gái, có vẻ như trạc tuổi anh, hoặc lớn hơn anh một chút. Tôi không rõ cảm xúc lấn chiếm trọn vẹn tim mình là gì nữa, nó dần trở nên thôi thúc, rồi mạnh bạo đến mức nghẹt thở. Tôi rõ ràng thấy mắt mình đang cười, môi mình đang nói, vẫn đang trò chuyện với họ nhưng lồng ngực tức tối như muốn nổ tung. Anh đi với một người con gái khác, sau rất nhiều ngày, sau cả sự chia ly, tôi vẫn thấy không vui.
- Lại gặp em nữa rồi, đúng là anh em mình có duyên, nhỉ?
Anh vô tư chào tôi, có quay sang giới thiệu người bạn đi cùng. Tôi nghe loáng thoáng hình như chị cùng chỗ làm, anh cũng làm nhiệm vụ tháp tùng chị đi chọn đồ cho bữa liên hoan ở công ty.
- Vâng. Em có việc phải đi rồi!
Tôi thoái lui một cách yếu ớt. Giá như lúc đó tôi đủ dũng cảm để đứng lại lâu hơn một chút, muốn lén nhìn xem họ trở nên thân thiết như thế nào. Nhưng tôi lại không đủ dũng cảm. Tôi nhận ra rằng, dù ở lứa tuổi nào, tôi vẫn cứ là một đứa trẻ non nớt chờ đợi người khác ban phát tình yêu, hơn là tự giành lấy cho mình.
Cuộc sống của tôi trở nên khó chịu nhiều lần hơn trước, nhiều lần hơn kể từ sau khi gặp lại anh. Tôi đã từng nghĩ chúng tôi sẽ có rất nhiều chuyện để nói với nhau, sẽ có thể trở nên như bạn bè thân thiết, hai người bạn đủ thấu hiểu mọi thứ về nhau. Nhưng hóa ra tôi nhầm lẫn thật rồi. Sẽ chẳng ai đủ can đảm làm bạn với người mà mình đã từng yêu, tôi cũng vậy.
3. Tôi và anh yêu nhau từ năm tôi mười tám tuổi, anh hơn tôi hai tuổi. Thứ tình yêu bồng bột trẻ thơ ấy vẫn luôn là thứ tình yêu thần thánh nhất, ít ra là đối với tôi. Chúng tôi không nghĩ nhiều đến những chuyện khác ngoài lề, chỉ nghĩ đến tình cảm của nhau, chỉ biết trao đi yêu thương một cách rất vụng về.
Tôi nhớ tôi đã từng có những trò hờn dỗi trẻ con và thử thách rất dại dột, chỉ để biết rằng anh có yêu tôi không, có thật lòng hay không, có dám khẳng định sẽ là mãi mãi hay không… Nhưng rốt cuộc, thứ mà cô gái mười tám tuổi nhận được cũng chỉ là tình yêu mà thôi. Tình yêu tròn vẹn không có một vết xước, cũng không có bất kỳ một lời hứa nào.
“Anh yêu em thật không?”
“Thật”
“Anh yêu em nhiều không?”
“Nhiều”
“Anh yêu em mãi mãi chứ?”
“…”
Câu cuối anh không trả lời, hỏi hàng trăm hàng vạn lần thì anh vẫn không trả lời. Những ngày đầu tôi vẫn thấy là do anh còn ngại ngùng gì đó, hoặc anh không muốn nói, đơn giản vậy thôi. Dần dần, chúng tôi có những điểm bất đồng nào đó, và vẫn câu hỏi ấy, vẫn sự im lặng đáp lời, tôi lại có những màn suy nghĩ lung tung.
Chuyện tình cảm của tôi, giống như một tấm tranh thêu đã cố sức để dệt nên những gì đẹp đẽ nhất, cuối cùng lại bị chính người nghệ nhân vì bị một vết kim đâm vào tay mà vò nát, cả một bức tranh, cả những gì đẹp đẽ nhất.
Dẫu vậy chúng tôi vẫn chưa thật sự chia tay. Bên cạnh anh tôi cảm nhận được tất thảy những quan tâm nhẹ nhàng và ấm áp. Tôi dư sức nhận ra rằng anh thật lòng với mình, chỉ vì một chút ích kỷ của con gái, vì ích kỷ muốn được chiến hữu nên tôi luôn trở nên khó chịu với những câu trả lời bằng thinh lặng của anh. Điều đó, mãi về sau này, tôi mới biết rằng, hóa ra im lặng cũng là một câu trả lời rất đáng giá. Đáng giá hơn nhiều lần so với sự phủ nhận.
4. Anh liên lạc trở lại với tôi. Những lần đầu tiên còn ngượng ngùng vì cả hai đều không biết sẽ phải trò chuyện như thế nào cho phải. Đã rất lâu rồi kể từ sau khi chia tay, cũng kể từ sau khi anh rời xa tôi, chúng tôi không một lần nào liên lạc trở lại.
Có lẽ, cái tôi giữa chúng tôi quá lớn, đều tồn tại song song và không một ai muốn dẹp bỏ nó đi. Tình yêu đôi lúc là sự hy sinh, thậm chí hy sinh cả bản thân mình. Nhưng với một cô gái mười tám tuổi, với một chàng trai hai mươi tuổi, với vốn liếng tình đầu chỉ là những ngày chập chững biết yêu, chúng tôi chưa kịp trưởng thành để nhận ra điều đó.
Sau này, khi va vấp nhiều hơn trong cuộc sống, khi dần trở nên trưởng thành, tôi mới thấm thía một điều. Rằng nếu tôi thật sự yêu thương, tôi có thể hy sinh tất cả.
Vậy đấy! Con gái sẽ trưởng thành hơn rất nhiều sau khi chia tay. Chuyện tình cảm có tác động quá lớn đến với chúng tôi, xâm nhập vào suy nghĩ hằng ngày, len lỏi vào hoạt động hằng ngày, thậm chí ảm ảnh vào cả những giấc mơ. Và rồi bất cứ một cô gái tuổi mười tám nào cũng sẽ vấp ngã, sẽ biết cách tự lau đi vết thương, tự gạt đi nước mắt, tự đứng lên để mỉm cười.
- Hôm nay em rảnh không?
- Hôm nay… em bận rồi.
- Vậy còn ngày mai?
- Em… cũng có việc…
- Hôm nào em sẽ… hết bận?
- …
Tôi thấy mình hoán đổi vị trí cho anh, bây giờ đến lượt tôi im lặng. Thật ra tôi đang bị đấu tranh dữ dội, việc có nên gặp lại anh hay không? Có nên tiếp tục giữ mối quan hệ với anh hay không? Giữa chúng tôi chẳng phải bạn bè, chẳng phải thân sơ gì cả, thậm chí còn từng chia tay… Vậy thì mối quan hệ bây giờ là gì?
Nói cho tôi biết, mối quan hệ sau khi chia tay hai năm, sau khi xa cách nhau một khoảng đủ lâu, người ta là gì với nhau?
Mặc dù tôi nhận thấy mình có trưởng thành hơn đôi chút, nhưng trong chính chuyện tình cảm của mình, tôi vẫn loay hoay.
Một ngày không hẹn trước, tôi lại gặp anh, nơi quán cũ. Anh ngồi cùng chị ấy và một số người bạn. Lần thứ hai tôi thấy mình dành cho chị ánh mắt của sự ngưỡng mộ, và cả ghen tỵ nữa. Chị có thể ngồi bên cạnh anh, cười đùa vui vẻ với anh, đôi lúc còn chỉnh lại cổ áo cho anh. Còn tôi thì không? Chẳng biết tôi đã bị gạt ra và đứng bên ngoài lề cuộc sống của anh từ lúc nào nữa. Như kiểu, chỉ cần tôi tiến lại gần họ hơn một chút, là tôi có thể òa khóc, như một đứa trẻ, đứa trẻ thèm thuồng que kẹo mút chẳng phải là của mình.
- Hôm nay, em không bận à?
Anh đã nhìn thấy tôi và chủ động hỏi. Lúc bấy giờ, chị cũng quay sang nhìn tôi, trong ánh mắt của chị có gì đó khác lạ.
- Vâng. À không… em đi gặp bạn.
Tôi ngồi dí ở một góc, quay lưng lại với họ, tự thấy chất lỏng ươn ướt ở khóe mắt tràn ra. Tôi chẳng có bạn nào để gặp vào một ngày mưa gió này cả. Tôi cũng không đủ can đảm thừa nhận ra rằng tôi đi café một mình, rằng tôi nhớ anh, rằng tôi sợ hãi khi nhìn thấy anh đi cùng chị ấy. Chỉ vì… chúng tôi chẳng là gì của nhau cả.
À không, chúng tôi không còn là gì của nhau cả… từ hai năm trước.
5. Tôi vẫn kịp nhớ mình là một đứa thích mưa, nhưng lại sợ hãi sấm chớp. Tôi xa nhà từ nhỏ, sống tự lập từ nhỏ, nhưng những cơn mưa kèm theo sấm chớp vẫn khiến tôi lạnh người. Khi tôi yêu anh, anh biết và thấu hiểu tất thảy những điều đó. Anh luôn gọi điện để chuyện trò cùng tôi, những câu chuyện cười anh kể làm át đi tiếng sấm. Có những lần tôi ngoan cố áp chặt điện thoại vào tai, nằm xuống gối và thiếp đi vì sợ. Anh vẫn ở bên kia điện thoại, vẫn hỏi han tôi, cho đến khi nghe thấy tiếng thở đều đều anh mới yên tâm gác máy.
Vẫn là một trong số những đêm mưa lạnh lùng lướt qua cuộc sống cô độc, như tấm gương phản chiếu lại những ngày xưa từ vùng ký ức nhàu nhĩ. Tôi bó gối ở một góc giường, cố gắng mím chặt môi để không phải nghe thấy tiếng khóc của mình. Tôi thật sự thấy mình nhỏ bé, giống như một con mèo ướt nước, muốn có một chỗ để vùi vào nũng nịu, nhưng tìm mãi, quẩn quanh, lại chỉ có một mình.
- Em… ổn chứ?
- …
Anh gọi cho tôi khi mà đồng hồ đã báo nửa đêm. Vào cái giờ ấy, mọi người đều đã ngủ. Duy chỉ có tôi và anh là thức. Tôi thì vì sợ. Còn anh?
- Có đang sợ không?
- …
- Anh… qua nhé?
- …
Tôi không trả lời, mãi mãi chỉ là im lặng. Những lần nói chuyện điện thoại gần đây với anh đều thế. Bởi tôi không biết sẽ trả lời như thế nào. Tôi chỉ sợ, nếu tôi mở lời, chuyện tôi nhớ anh sẽ bị nói ra mất, rồi cả bao nhiêu điều điên khùng mà chỉ một mình tôi biết. Tôi sợ bị anh nhìn thấu, nên cố gắng giấu nhẹm đi.
- Được rồi, anh không qua nữa. Nhưng anh ở đây, đừng sợ!
Thời gian như quay ngược về những tháng ngày xưa cũ trước. Tôi vẫn là con bé nũng nịu biết làm đủ mọi trò hờn dỗi, chỉ để được anh dỗ dành, chỉ để được hóa nhỏ bé trong vòng tay của anh. Rồi vì đâu mà tình yêu ấy vụt đi mất?
Chúng tôi đã bao giờ đủ tin tưởng vào đối phương chưa? Hay chỉ biết yêu và… hoài nghi lẫn nhau? Chúng tôi chưa bao giờ đủ tin tưởng vào sự chân thành trong nhau, đến khi cái móng không đủ vững chắc thì tình yêu cũng vì thế mà sụp đổ. Sụp đổ ngay cả khi chúng tôi còn yêu nhau. Một đứa con gái mười tám tuổi, không đủ tin tưởng vào một anh chàng hai mươi tuổi. Một anh chàng hai mươi tuổi lại cũng không đủ tin tưởng vào một đứa con gái mười tám tuổi. Vậy thì… sau bao nhiêu ngày xa nhau như thế, chúng tôi đã bì bõm đi qua những vết thương, cũng đã biết đối mặt, chúng tôi đã đủ tin tưởng nhau chưa?
- Anh ơi…
- …
- Chị ấy là gì thế? Và em… em là gì thế?
Tôi bất giác hỏi, giọng nghèn nghẹn nơi cổ họng. Tôi không rõ vì sao tự nhiên lại mở lời. Tôi đã giữ im lặng lâu đến thế. Đã giữ im lặng đến mức đẩy anh rời xa tôi, kể cả khi quay trở lại cũng cố chấp giữ im lặng mà lánh xa anh. Vì lẽ gì mà một phút trở nên nông nổi? Tôi có thật sự đang hỏi, hay là tự dành cho tình cảm của mình một lối thoát?
- Em còn ở đó không?
Tiếng tút… tút… kéo dài vô tận. Điện thoại mất sóng, cuộc gọi với anh kết thúc. Tôi vội vàng quay lại số thì có tín hiệu báo không liên lạc được. Tôi còn chưa kịp nghe câu trả lời của anh, thấy nước mắt lem nhem trên má. Dù sao thì, một đứa con gái yếu lòng như tôi, đâu thể chạy trốn mãi mãi được tình cảm của mình?
Em và tôi đã có nhiều sự khác biệt, điểm ít khác biệt duy nhất chỉ là tình cảm mà tôi dành cho em: vẫn nhiều ngần ấy, vẫn nồng nàn ngần ấy.
1. Tôi không biết chính xác khi yêu một cô gái nên làm những gì, cần phải làm những gì để cô ấy luôn cảm thấy an toàn. Dù vậy, tôi cũng cố gắng ở bên cạnh em, cố gắng dành mọi sự quan tâm cho em. Điều duy nhất tôi không thể cho em, có lẽ, chính là cái cảm giác an toàn ấy.
Chúng tôi chia tay từ những chuyện vặt vãnh nào đó xảy ra trong quá khứ. Và cứ thế tự nhiên dần xa nhau. Sự thật là chỉ có em lánh xa tôi, còn tôi vẫn giữ một khoảng cách nhất định. Chỉ có điều em không biết, chẳng hề hay biết.
Có lần, thằng bạn hỏi tôi:
- Sao mày có thể yêu một cô gái vô tâm như thế?
Ý nó nói em, nó cũng trách em. Nó là người ngoài cuộc, bằng con mắt của người ngoài cuộc, nó nhận xét về em như thế. Điều tôi có thể lý giải cho nó, chỉ duy nhất một từ, là tình yêu thôi.
- Mày thử yêu đi!
Vứt nó lại với những ngổn ngang suy nghĩ, tôi chạy đến quán, nơi mà em vẫn ngồi, vào một ngày mưa giăng trắng xóa. Tôi không nghĩ mình sẽ ra trò chuyện với em, vẫn giữ ý định quan sát em từ xa mà thôi. Với tôi, việc chạm vào em là điều không chắc chắn, cũng chưa đủ tự tin để làm. Vì em và tôi đã có nhiều sự khác biệt, điểm ít khác biệt duy nhất chỉ là tình cảm mà tôi dành cho em: vẫn nhiều ngần ấy, vẫn nồng nàn ngần ấy.
- Không ngờ rằng lại gặp em ở đây.
Tôi cố tỏ ra tự nhiên hết sức, nhoẻn cười, song trong đôi mắt tôi không ngừng phô ra sự sợ hãi. Tôi vẫn sợ em sẽ lánh xa tôi, sẽ phủ nhận tôi từng là quá khứ của em. Hoặc nhẫn tâm hơn, em sẽ im lặng. Sự im lặng của người con gái mà mình yêu thương là điều nhẫn tâm nhất, tôi vẫn luôn trở nên lo sợ trước điều đó. Có lẽ vì vậy mà tôi mất hai năm chỉ để đi bên cạnh em, đi bên cạnh chứ không bao giờ cố tìm kiếm một điểm giao nhau nào khác cả.
- Em cũng vậy. Lâu lắm mới gặp anh.
Em đáp lại, nụ cười thản nhiên trên khuôn mặt. Tôi có chút hụt hẫng, song lại thấy mình hạnh phúc. Chí ít, em đã không phủ nhận tôi, cũng không im lặng với tôi. Điều đó đã là điều lớn lao khiến cho tôi mãn nguyện.
2. Tôi không định hình được em sẽ làm gì vào những khung thời gian rảnh rỗi. Tôi thì thường hay nhớ đến em, thi thoảng việc mường tượng ra hình ảnh về em cũng khiến cho công việc trở nên trôi chảy hơn và ngày làm việc bớt căng thẳng hơn.
Có lẽ có những sự khác biệt nào đó. Tôi nhận ra em có xu hướng né tránh quá khứ. Còn tôi, vẫn sống với quá khứ như một thói quen. Dường như em muốn quên tôi, muốn quên sạch đi những ký ức về tôi, về chuyện giữa tôi và em. Em không nói ra, cũng không thể hiện điều đó, nhưng tôi cảm nhận được điều đó, và nỗi buồn cứ thế lan rộng, đến mức tôi cảm thấy mình đã trở nên quá yếu đuối rồi.
Có lần đi cùng chị trong công ty ra siêu thị, gặp em ở đó, thái độ của em trở nên lạnh lùng khiến tim tôi như phát sốt. Tôi nhận ra một điều rằng, có thể người ta vẫn sẽ yêu thương một người sau một quãng thời gian dài, sau một khoảng thời gian không gặp gỡ. Nhưng đại đa số, nhiều người sẽ chọn cách lãng quên đi.
Em là một cô gái yếu đuối, em không phô ra cái vẻ yếu đuối ấy mà tìm cách giấu nó vào tận sâu bên trong. Tiếc là, tôi luôn đọc được điều đó. Khi gặp lại em, khi trò chuyện cùng em, có những lúc tôi nghĩ em đã hoàn thành rất tốt vai diễn của mình, đã tỏ ra không quan tâm đến tôi, hoặc chỉ quan tâm ở một mức độ quen biết bình thường. Nhưng hóa ra, em cũng không làm điều đó tốt cho lắm. Tôi vẫn kịp nhận ra sự mâu thuẫn ở đâu đó lẩn khuất trong đôi mắt biết cười. Chỉ là… tôi vẫn chưa thu đủ can đảm để gần lại em hơn. Bởi tôi vẫn sợ, nếu như em chỉ im lặng…
- Có muốn chị giúp cho không?
Chị làm cùng công ty lại gần chỗ tôi ngồi, đặt lên trước mặt tôi một cốc trà nóng, thơm dịu.
- Thử lòng con gái thì cũng chỉ nên dùng con gái mà thôi. Có hiểu không?
Chị ấy nháy mắt. Tôi vẫn còn ngỡ ngàng chưa kịp hiểu, cho đến khi chị đi mất, một tin nhắn chạy nhanh đến điện thoại.
“Để chị làm bạn gái của em. Một thời gian ngắn thôi. Hy vọng kết quả sẽ không làm em thất vọng.”
Chúng tôi ngầm định một bản giao kèo, như một sự thử thách dành cho tình cảm của tôi. À không, chính xác là giống như một phép thử.
Thật sự, người ta chỉ dám làm phép thử khi đã quá tự tin với kết quả của mình, sẽ không sợ phải đón nhận một kết quả xấu. Hoặc là đã quá trở nên mông lung và không biết tiếp theo nên làm gì, cuối cùng chỉ đón nhận kết quả để rồi quyết định xem có tiếp tục ôm hy vọng hay không.
3. Có lẽ bản giao kèo ngầm định giữa tôi và chị phần nào có tác động đến em. Mỗi lần vờ vô tình gặp em, vờ vô tình thân mật trước ánh nhìn của em, tôi không định hình rõ cảm xúc trong mình, nhưng chắc chắn một điều, em đang dao động.
Tôi đã dành một khoảng thời gian đủ lâu để yêu em, để xa em, và cũng dành ngần ấy thời gian để quay trở về bên em. Tôi nhớ trong quá khứ chúng tôi đã từng yêu nhau như thế nào. Thứ tình yêu đầu tiên ấy vẫn đủ làm tôi say, vẫn đủ ám ảnh suốt cuộc hành trình dài đằng đẵng sau này, dù tôi không chắc chắn em có tiếp tục đồng hành cùng tôi hay không. Dù sao, nỗi ám ảnh vẫn khắc sâu, không bao giờ có thể gột bỏ được.
Chúng tôi từng bên cạnh nhau hầu như tất cả các ngày trong tuần mà không biết chán. Em vẫn thường có những trò hờn giận trẻ con lúc ngộ nghĩnh đáng yêu, lúc lại làm tôi phát bực mình. Nhưng chúng tôi vẫn yêu nhau đấy thôi, yêu giống như bao nhiêu cặp đôi khác, bản thân không thể nào tự lý giải được.
Cho đến khi chúng tôi chọn cách lặng lẽ rời xa nhau. Thậm chí không đủ can đảm nói một câu chia tay nào dứt khoát. Cứ thế, tự nhiên rời xa nhau.
Cuộc sống của em hầu như vẫn được bao bọc bởi một tấm màn bình yên mỏng manh mà em tự ý phủ lên đó. Cuộc sống của tôi thì đảo lộn với rất nhiều cung bậc khác nhau.
Tôi cũng đã từng ngủ quên trong những mối quan hệ không tên, với những cô gái quen chưa đủ lâu, yêu chưa đủ sâu, tình cũng chưa bao giờ là đủ nhiều.
Có lẽ khoảng thời gian đầu sau khi chia tay là khoảng thời gian tồi tệ nhất. Nếu ai đó đã từng, chắc chắn sẽ hình dung ra được, cái cảm giác khi đối diện với những người con gái khác, yêu thương họ, ở bên cạnh họ, nhưng đầu óc trống rỗng, chỉ toàn là hình ảnh của người con gái mình cố gắng quên đi.
Tất nhiên, tôi chưa bao giờ quên em thành công. Chẳng thế mà tôi vẫn lặn ngụp trong những nỗi nhớ rất sâu và rất lâu về một người con gái cũ. Điều đó ám ảnh đến mức tôi phải tự thôi thúc mình tìm lại em.
Em khác tôi, em không tự chồng chéo thêm nhiều mối quan hệ. Em giữ cho cuộc sống độc thân luôn tươi mới, hài hòa giữa công việc và cuộc sống. Em sống bên bạn bè, bỏ quên những vệ tinh xoay quanh. Có lẽ, điều cơ bản khác nhau giữa con gái và con trai khi yêu đó là cách để trưng bày nỗi đau…
4. Gặp em trong quán cũ, lần này tôi đi cùng chị và mấy người bạn, không hề cố ý muốn gặp em. Lúc nhìn thấy em vẫn còn ngỡ ngàng dõi theo tôi từ xa, tôi tự nhiên thấy nên đến gần chào em một tiếng. Một lần nữa tôi vẫn phải thừa nhận rằng tôi không bao giờ có thể giấu nỗi sợ hãi mất em ngay cả khi em đang đứng trước mặt mình. Nỗi sợ hãi dâng lên trong đáy mắt, nhìn em như thôi miên.
- Hôm nay, em không bận à?
Từ bao giờ chủ đề nói chuyện giữa tôi và em chỉ xoay quanh ngần ấy chữ. Bận và không bận. Sau khi tôi xuất hiện trở lại, em cố gắng làm cho guồng quay cuộc sống của em bộn bề hơn, như thể không muốn chứa chấp tôi thêm một phút giây nào nữa. Em luôn khất lần những cuộc hẹn, luôn từ chối gặp mặt tôi, cũng luôn tỏ ra xa cách. Mặc dù em luôn đẩy tôi ra xa em nhưng tôi lại luôn cảm nhận được một điều gì đó khác lạ đang diễn ra trong em. Cái cách mà em từ chối, cái cách mà em luôn bỏ chạy,… lại khiến tôi muốn ở lại, gần em hơn.
- Vâng. À không… em đi gặp bạn.
Tôi biết rất rõ rằng em đang nói dối. Một lời nói dối hiển hiện rõ trong đôi mắt lờ mờ nước. Nhưng tôi tôn trọng em. Có lẽ, em cần nhiều thời gian hơn để có thể xác định rõ thứ tình cảm mơ hồ còn sót lại đối với tôi. Tôi vẫn nuôi hy vọng, rằng em không phủ nhận tôi từng là quá khứ của em.
Sau lần đó, chúng tôi lại gần như mất hút trong cuộc sống của nhau. Không phải vì em né tránh tôi, mà vì tôi gặp một rắc rối khác, khi mà chị lại nói rằng chị yêu tôi.
- Chị biết người em yêu là ai mà, đúng không?
Tôi cố gắng nói nhẹ từng từ, nhưng từ yêu được nhấn mạnh một cách kiên định nhất. Tôi và chị là đồng nghiệp, tôi quý chị giống như một người chị gái trong gia đình. Mặc dù bạn bè trong công ty vẫn tìm cách gán ghép chúng tôi với nhau, đặc biệt là sau khi giữa tôi với chị có ý định diễn vai người yêu của nhau, mọi người càng được thể trêu hùa vào. Tôi vẫn nghĩ chị biết mình đang đi đâu, cuối cùng, chị lại là người đi lạc.
- Nhưng cô gái đó đâu có yêu em?
- …
- Em vẫn còn nuôi hy vọng vào phép thử đấy à? Hôm đó không phải đã rõ rồi sao? Cô ấy thấy chị đi với em lần nào cũng tỏ ra bình thản, thấy chị quan tâm chăm sóc cho em cũng không hề có phản ứng gì. Thậm chí, sau đó còn có bạn trai xuất hiện…
- Thật ra, chị giúp em làm phép thử đó cũng là tự làm phép thử cho mình. Hóa ra, chị chưa bao giờ có thể bình yên khi nghĩ đến việc em yêu một ai đó khác.
5. Tôi loay hoay giữa những suy nghĩ rất tầm thường. Trước đây, tôi có thể dễ dàng yêu một cô gái khác, không phải em, cũng không phải là chị. Bởi những cô gái ấy sẽ không bị tổn thương bởi tôi. Cách mà chúng tôi đến với nhau như đã biết trước rằng chỉ là một bến đỗ tạm thời. Việc làm tổn thương đến một ai đó khác, hẳn phải là việc khiến người ta thấy day dứt và đau lòng, nhất là trong chuyện tình cảm. Mối quan hệ càng khăng khít bền chặt, vết thương sẽ càng lớn, hố sâu trống hoác thành hình, rồi chẳng còn ai nhận ra nhau nữa, thậm chí không muốn nhớ rằng chúng ta đã từng quen nhau…
Tôi đã có những lúc mệt mỏi đến mức vùi mình đi trong bao nhiêu bộn bề công việc. Việc tôi có thể làm duy nhất mà không biết mệt mỏi là dõi theo và nhớ nhung em, một cách thầm lặng.
Mùa mưa, những dư âm của ngày cũ xộc vào mắt, cay xè. Tôi nhớ rằng trong quá khứ từng có một cô bé khờ khạo khóc mếu khi nghe thấy sấm. Vốn cũng chẳng phải bé bỏng gì cho cam, chỉ tại vì tôi đã quá nuông chiều, nên mỗi lần mưa to đều có cớ để tôi phải dỗ dành. Nghĩ lại, vẫn là những ngày quá khứ bình yên ấy là hạnh phúc nhất. Nếu đánh đổi, tôi có thể chấp nhận đánh đổi tất cả. Chỉ tiếc rằng, tôi thì có thể, còn em thì không?
Chị xuất hiện trong cuộc sống của tôi sau em, yêu tôi cũng sau tình yêu của em. Và điều quan trọng là, chị chưa bao giờ có được tình yêu nơi tôi. Có chăng, là sự đồng cảm, là những tâm hồn đồng điệu cô đơn và đau đáu nỗi niềm. Chưa bao giờ tôi thừa nhận tình cảm tôi dành cho chị là tình yêu, nó có thể lớn lao hơn, nhưng chắc chắn không bao giờ là tình yêu.
Chị giống như nhiều người, nghĩ rằng tình cảm hoàn toàn có thể bị khuất phục, bằng thời gian, bằng tuổi tác, bằng quan niệm hôn nhân, bằng định luật xa gần. Nhưng tôi thì phủ nhận tất cả. Bằng chứng là tôi vẫn luôn yêu tình cũ bằng một trái tim nồng nàn nhất, dù có xa em bao xa, cách một khoảng bao lâu, vẫn đủ tự tin giữ vững tình yêu ấy. Chỉ có điều, tôi không kịp phô nó ra, cũng chưa bao giờ đủ can đảm để tiếp tục phô thứ tình cảm ấy ra, nếu như không có lần em hỏi tôi.
- Chị ấy là gì thế? Và em… em là gì thế?
Anh mỉm cười, quay người đặt một nụ hôn khẽ lên trán tôi. Lần đầu tiên sau rất nhiều những ngày của chúng tôi, cả cuộc tình đứt đoạn mà chúng tôi trải qua, anh đã nói ra từ ấy.
1. Sau lần nói chuyện với anh qua điện thoại của đêm mưa giông sấm chớp ấy, tôi nhận ra rằng mình có cố gắng muốn tách ra khỏi anh thì càng trở nên bế tắc. Không phải vì thói quen dựa dẫm của quá khứ ùa về, mà vì tôi cảm nhận được trái tim mình nấc từng nhịp.
Khi tôi cô đơn vì chia tay, tôi đã học cách để quên đi anh, chỉ đơn giản vì anh trao tôi yêu thương quá nhiều. Khi một ai đó yêu thương bạn nhiều hơn bạn có thể tưởng tượng, vì một lý do nào đó, họ ngừng yêu thương bạn, cảm giác hụt hẫng đủ để khiến bạn rơi vào một trạng thái lãng quên, mong muốn được lãng quên. Dù sao đó cũng là cách để đông lạnh nỗi đau và tôi thì luôn chuộng dùng cách đó.
Vậy mà chỉ một khắc lắng nghe giọng anh bên điện thoại, nghe giọng điệu hỏi han nhắc nhở ấy, mọi cảm xúc lại bung ra.
Thật sự muốn sở hữu anh cho riêng mình, chỉ một mình tôi thôi. Tôi lại tham lam muốn đắm chìm trong ánh mắt ấy, muốn thuộc về trọn vẹn bàn tay ấy, muốn là duy nhất cũng là tất cả của người ấy. Anh vẫn mãi là một người đặc biệt, theo một lẽ đặc biệt và được tôi yêu thương cũng như học cách lãng quên một cách đặc biệt. Để rồi đây, tôi thấy mình trở nên quá bé nhỏ, dại khờ trong muôn vàn cái đặc biệt tôi dành cho anh.
Tôi đã tự sỉ vả mình, tự châm biếm và mỉa mai mình, rằng tôi quá dễ bị đốn gục. Chẳng có ai tắm hai lần trên một dòng sông, cũng chẳng có ai lại dễ dàng bị cưa đổ bởi cùng một người, lại còn xa cách nhau lâu đến thế. Tôi luôn tìm cách để né tránh câu hỏi của mình. Thật ra, tôi có yêu anh không?
Không, phải chính xác là: Tôi có còn yêu anh không?
Vì tôi luôn né tránh, nên tôi không bao giờ có câu trả lời, giống hệt như chuyện tình cảm của tôi, cứ vương vất đâu đó trong từng góc kỉ niệm. Khi thì mới mẻ sống động như chuyện đang hiện hữu, lúc lại trở nên cũ kỹ từ những vết ố của thời gian. Cho đến khi có một người xuất hiện, người nhất định sẽ mang anh đi mất.
2. Chị mỉm cười, nhưng vẻ điềm nhiên không giấu nổi cơn bão trong lòng đang nổi lên. Tôi không khá khẩm hơn là mấy, tôi lại quá non nớt để biết cách giấu nhẹm đi cảm xúc của mình.
- Gặp chị thế này, có làm phiền em lắm không?
Cuộc nói chuyện giữa chúng tôi không giống như tôi vẫn nghĩ. Chủ yếu xoay quanh những câu chuyện của chị, từ chuyện chị đi làm, phong cách sống, những cuốn sách chị đọc. Điều duy nhất tôi nhận thấy đó là trong bất cứ mảnh cắt nào từ cuộc sống của chị đều khéo léo có tên anh trong đó. Anh mà tôi biết không si mê một cô gái đến mức cùng cô ấy ngồi trò chuyện cùng mèo con, lại càng không phải là người có thể kiên nhẫn nấu một nồi cháo chăm người ốm. Tôi chỉ tự nhiên thấy tội nghiệp chị. Hóa ra, có những lúc người ta dùng vỏ bọc để yêu thương nhau. Thế thì thứ tình yêu ấy liệu có bền chặt được không?
Tôi nhận ra rằng mình đích thị là một kẻ ích kỷ. Tự nhiên tôi lại thấy hả hê. Vốn dĩ vẫn biết dù tôi có hả hê thế nào đi chăng nữa thì việc anh yêu chị vẫn là sự thật, nó vẫn hiện diện, vẫn hiển nhiên đấy thôi. Tôi chẳng qua là đang tự lừa dối bản thân mình, lại cố gắng tránh làm cho mình bị tổn thương.
Có những lần tôi nhớ anh đến mức bật khóc ngon lành giữa đêm. Không phải là một đêm mưa gió, không hề có tin nhắn hay cuộc gọi nhỡ nào từ anh. Chỉ đơn giản là bắt gặp dáng hình ai đó lướt qua trên phố, nhìn từ phía sau có nét giống anh, rồi tối về nằm khóc rưng rức. Con người ta vẫn nói tình yêu hữu hạn và dòng người là vô hạn. Giữa biển người vô hạn ấy, lại chỉ có thể yêu say đắm, yêu điên dại một người duy nhất. Thứ tình yêu của tôi chẳng phải bị thần thánh hóa hay bị ảnh hưởng tư tưởng bởi những bộ phim Hàn, chỉ đơn giản là nó chân thực đến sống động như vậy đấy. Tôi yêu anh, vẫn yêu trong khi đã tưởng rằng mình có thể quên đi được.
Cũng vẫn là anh, trong những lần vô tình gặp lại ở quán quen. Tôi chỉ cúi đầu chào chứ không mở lời, rồi đi lướt qua anh. Nhưng những lần ấy, tôi vẫn lén nhìn theo cái dáng cao gầy mảnh khảnh, cái dáng đơn độc giữa một vùng mù mịt tranh tối sáng. Tôi nhởn nhơ và tự huyễn hoặc mình với một chút bình yên. Rằng nếu tôi và anh lại yêu nhau, chắc chắn rằng tôi sẽ ngồi ngay bên cạnh, luồn tay vào mái tóc của anh rồi nghe anh kể những câu chuyện cười. Hoặc giả như anh gặp chuyện gì đó bất trắc ở công ty, tôi sẽ ngồi ngoan phía sau thì thầm cho anh những suy nghĩ điên rồ nào đó, chúng tôi sẽ lại phá lên cười.
Tình yêu trong tưởng tượng đôi lúc lại đẹp đến mức người ta không muốn dứt ra. Mà đôi khi, vì quá đẹp trong ảo tưởng nên nỗi đau thực tại nó mang lại cũng gấp nhiều lần như thế. Tôi đã quên mất việc mình cũng cần phải yêu thương một ai đó, cũng cần phải gạt anh ra khỏi cuộc sống đơn độc của mình. Có thể nhớ anh, có thể mong anh, nhưng tuyệt nhiên không được cho anh biết. Vậy mà tôi bất tài, chẳng thể làm được nổi.
“Em cứ cô độc thế? Em nói xem, em cô độc thế thì anh muốn gần em phải làm như thế nào mới được?”
Đã từng có những chàng trai nói với tôi như thế. Mỗi lần từ chối tình cảm của ai đó, tôi lại lấy hình ảnh của anh ra để thầm mắng. Chỉ vì anh mà tôi mới nên nông nỗi ấy. Chẳng ai muốn mình là một người cô độc. Một cô gái đang tuổi yêu, đang tuổi xinh đẹp lại càng không muốn mình cô độc. Vậy mà vì tình yêu quá sâu, vì vết thương dù đã lành da nhưng còn để lại sẹo khiến cô gái ấy không đủ can đảm để yêu thêm một ai khác nữa. Hoặc là cứ tự chui mình vào một vỏ ốc rồi sẵn tiện ghi lên đó hai chữ “cô độc” trưng ra cho thiên hạ nhìn vào xôn xao bàn tán.
3. Anh đã chuyển chỗ ngồi sang đối diện tôi, vẫn cách nói chuyện rất tự nhiên, tôi vẫn thấy mình bé nhỏ.
- Nghe nói chị Thanh đến tìm em? Chị ấy… có làm phiền em không?
- Không có gì đâu ạ.
- Anh xin lỗi…
Tôi chợt giật mình sợ hãi. Tôi nhớ có lần tôi đã thấy cảnh này trong một giấc mơ hoang đường nào đó. Sau câu xin lỗi anh sẽ nói với tôi vài lời, chính xác là mời tôi tới dự lễ đính hôn của hai người. Vậy mà lúc đó tôi cứ ngây mặt ra chờ đợi anh sẽ nói yêu tôi. Tôi khóc lóc như mưa, nước mắt ướt đẫm gối. Hóa ra việc biết tin anh kết hôn đau lòng hơn tôi vẫn nghĩ, và tất nhiên, tôi còn mất ngủ vài ngày sau đó, chỉ vì quá hoảng loạn, chỉ vì sợ rằng sẽ lặp lại giấc mơ đó.
Bây giờ, anh đang hiện hữu, giấc mơ đang hiện hữu.
- Anh định…
Tôi vội vã vùng bỏ chạy, quên cả phép lịch sự thông thường. Tôi sợ phải nghe thấy điều gì đó, chính xác thì điều đó có thể giống như những mũi kim nhọn hoắt sẵn sàng tấn công vào cái khối nhỏ màu đỏ thẫm bên ngực trái. Anh đuổi theo tôi một đoạn dài, chẳng thấy tay anh cầm thiệp hồng mà tim tôi vẫn cứ đập thình thịch, chân vẫn chạy, đầu óc còn vảng vất, nước mắt vẫn rơi. Cuối cùng thì anh vẫn bắt kịp tôi, giữ lấy vai tôi và nhìn thẳng vào mắt tôi. Lúc ấy tôi vẫn nghĩ không khí đã bị ai xấu xa hút sạch, người tôi không còn sức để thở, oxi cũng vì lẽ đó mà không được cung cấp cho não bộ, nhìn anh trước mặt hóa ra thành ba bốn hình hài khác nhau. Tôi chạy đến kiệt sức, chỉ muốn gục xuống, may mà anh vẫn giữ lấy vai tôi.
- Em chạy gì thế? Sao đang nói chuyện với anh lại bỏ chạy?
- Em… em…
- Thôi, không cần phải nói nữa. Để anh cõng em về. Xem này, tóc bết vào nhau, môi nhợt nhạt, người ngợm như sắp ngất đến nơi. Em mà cứ thế, làm gì có ai yêu em nổi.
Tôi chẳng còn chút tỉnh táo nào để đấu trí lại với anh, cũng mặc cho tình cảm cứ chực vỡ òa ra. Tôi nằm ngoan ngoãn trên lưng anh, cảm nhận bờ vai rộng và ấm, nghe được cả tiếng thở và giọng nói của anh. Tất cả đều trở nên thân thuộc. Tôi chỉ muốn mình được mãi như thế này, không cần phải tỏ ra mạnh mẽ, không cần phải trốn chạy, cứ ở bên cạnh anh, được nép vào người anh, được an yên yêu anh mà chẳng lo sợ bất cứ một ai sẽ cướp anh đi mất…
Vậy đấy, khi mê man tôi vẫn thường phát sốt lên với ý định cướp anh làm của riêng. Thế mà thực tế thì nửa lời nói tử tế với anh, tôi cũng không thể thốt ra được. Rốt cuộc, tình yêu của tôi sao cứ phải lận đận khó khăn thế?
4. Anh đưa tôi về nhà, sau đó lại toan đi mất. Tôi cẩn thận níu lấy tay anh, khó nhọc cất lời. Thật ra giữa chúng tôi nên có ít nhất một lần thẳng thắn nói chuyện cùng nhau. Nếu không phải là bây giờ, e rằng sẽ không là bao giờ nữa, bởi tôi đã thu hết tất thảy can đảm để níu lấy tay anh, lần đầu tiên chủ động sau nhiều ngày cố gắng lánh xa.
- Hôm đó… có một câu hỏi mà anh chưa trả lời em.
- …
- Đêm mưa và anh gọi cho em lúc nửa đêm ấy, đang nói chuyện thì bị mất tín hiệu…
- Ừ. Em hỏi đi. Anh nghe đây.
- Chị ấy là ai? Em là ai? Trong anh?
Một thoáng im lặng lướt qua. Tôi đã từng tin tưởng rằng khi người ta yêu nhau, chỉ cần nhìn vào mắt nhau là có thể thấu hiểu mọi thứ, nhiều lúc còn chẳng cần dùng đến lời nói. Nhưng thật ra chẳng phải vậy đâu. Nhìn vào mắt anh, tôi chỉ thấy mơ hồ bóng nước, thấy quá khứ của chúng tôi ngập dần lên đôi mắt ấy, thấy yêu thương tôi dành cho anh sau bao nhiêu năm vẫn chẳng hề đổi khác, thấy cả sự yếu mềm nơi trái tim tôi… Đúng là thấy rất nhiều, nhưng chỉ thấy từ đơn phương một phía – từ phía tôi mà thôi. Cái tôi cần, điều tôi muốn, vẫn là thấu hiểu được anh, một cách toàn vẹn nhất.
- Có thật sự muốn nghe không?
Tôi gật nhẹ, khẽ khàng và bẽn lẽn như lần đầu tôi nhận lời yêu anh, mặc dù tình huống này không phải. Tôi còn chưa biết rốt cuộc câu trả lời của anh là gì, chỉ là cảm giác thấy tôi như trẻ hơn, thấy tim mình tươi trẻ hơn.
- Một người là đồng nghiệp, hoặc có thể hơn thế. Nhưng một người là người anh yêu, mãi mãi vẫn là người anh yêu.
- Mãi mãi?
- Ừ. Câu trả lời cho em là mãi mãi.
Anh mỉm cười, quay người đặt một nụ hôn khẽ lên trán tôi. Lần đầu tiên sau rất nhiều những ngày của chúng tôi, cả cuộc tình đứt đoạn mà chúng tôi trải qua, anh đã nói ra từ ấy. Thật ra tôi chẳng phải là trẻ con để có thể tự dụ dỗ mình trong ảo tưởng với một tình yêu màu hồng, với thời gian mãi mãi như mọi người vẫn nghĩ. Chỉ là khi nghe được anh nói câu ấy, tôi tự thấy trách nhiệm với tình yêu của mình. Ít nhất thì chúng ta không thể kéo dài tuổi thọ cho một mối tình chỉ với trái tim đến từ một phía.
Tôi đã từng loay loay, đã từng trải qua thời vụng dại với những khờ khạo ban đầu. Tôi biết tôi và anh yêu nhau không phải là sự nối tiếp của chuyện tình mười tám tuổi với hai mươi tuổi, mà là sự khẳng định từ một mối quan hệ mới, mối quan hệ đủ chín chắn và trưởng thành. Chỉ có điều, chúng tôi đã dành mất khá nhiều thời gian để làm điều đó. Bởi lẽ chúng tôi đều chọn đi đường vòng, không đủ can đảm để trực diện đánh úp vào đồn địch, đành lặng lẽ đốt cháy thời gian bằng cả nhung nhớ và yêu thương.
Điều quan trọng của tuổi trẻ không phải là sợ yêu và sợ thất bại, mà điều quan trọng là dám yêu, dám thất bại, dám thử thách với tình cảm của mình. Thật ra, đôi khi cũng nên để tình yêu của mình đi dạo, lạc quẩn quanh đâu đó, chỉ cần chắc chắn vẫn luôn dõi theo, vẫn luôn nuôi hy vọng và biết đặt điểm dừng đúng lúc, tình yêu sẽ cho chúng ta nhận thấy nhiều điều hơn là chúng ta vẫn tưởng. Thời gian vốn là kẻ vô tình bạc bẽo, song cũng lại là kẻ ban cho chúng ta nhiều hơn một sự lựa chọn. Nhiều người chọn lãng quên nhau, nhiều người chọn làm lành vết thương, nhiều người lại chọn sự chờ đợi và lặng lẽ ở bên đời nhau.
Tôi đưa tay ôm lấy anh, áp thật chặt vào người anh gần như khiến anh ngạt thở. Tôi đã chờ đợi điều này từ rất lâu trước đó. Có ai đó sẽ cho rằng tôi dại khờ ngốc nghếch, cũng có ai đó cười khẩy vì tôi đã quá trẻ con. Nhưng thử hỏi, nếu tôi không đánh đổi, không can đảm một lần thì làm sao có thể chạm tay được vào hạnh phúc của ngày hôm nay? Chúng tôi hôn một nụ hôn thật chậm, mê say và chìm hẳn vào hạnh phúc, để dư vị của tình yêu tan nơi đầu lưỡi.
- Thật ra thì… em vẫn luôn yêu anh, đúng không?
Anh hỏi nhỏ, tôi không đáp lời, cũng chẳng gật đầu, chẳng lắc đầu, mải mê nhìn sâu vào mắt anh. Câu hỏi của anh vốn dĩ đã là một câu trả lời rồi mà, đúng không?
(Hết)