Nguyên nói cậu ấy muốn leo núi, chúng tôi trốn khỏi bệnh viện, thuê xe, rồi đến một thị xã nhỏ, có những dải núi hẹp nhưng kề sát nhau để lại những lối mòn.
Tôi đang đếm những tia nắng cuối cùng còn yếu ớt đọng lại trên tán cây trước cửa phòng bệnh viện. Có người nói với tôi, ánh mặt trời vào lúc thu muộn là đẹp nhất, vì lúc đó nó đẹp, và vô hại, có thể cho người ta cảm giác ấm áp và an toàn.
Người ấy đã nói với tôi rất nhiều thứ, cũng đã dạy cho tôi cách yêu thương người khác như thế nào. Nhưng cuối cùng thì tôi vẫn không có cách nào có thể chạm tới người ấy nữa.
Ngày người ấy ra đi cũng chính là lúc thu muộn thế này, nắng dường như muốn tắt, nhưng từng vệt mảnh dẻ vẫn kiên trì bám trụ cho đến cuối ngày, trơ mắt nhìn tôi tiễn biệt người mà tôi suốt đời không thể nào quên, người mà tôi cho rằng, khi cậu ấy đi, là mang một nửa cuộc đời tôi đi mất.
Và lại một lần nữa, sau cái chết của bố mẹ tôi từ khi tôi còn nhỏ, tôi bỗng dưng trơ lại một mình.
Chúng tôi khi đó, còn quá trẻ để học cách vượt qua những nỗi đau, cũng còn quá trẻ để ngăn bản thân mình không cảm thấy tổn thương sau những mất mát quá lớn.
Lúc đó tôi chỉ biết, khi không thể chết thì vẫn phải sống, mà không cho mình cơ hội để sống một cuộc sống khác đi, tôi đã buộc tương lai và hiện tại để chôn vùi cùng quá khứ, để khước từ những người yêu thương tôi.
Lúc đó, tôi đã sai lầm, và tôi có lẽ vẫn sẽ sai lầm như thế, nếu không có một người chìa bàn tay ra với tôi, kéo tôi lên khỏi cái hố mà chính tôi tự đào cho mình…
***
“Xoẹt” – Âm thanh khiến tôi chợt giật mình, sau đó là một loạt những tiếng động huyên náo của tiếng còi xe cấp cứu, tiếng khóc, tiếng bánh xe chở người bị thương ma sát lên gạch lát nền, tiếng các bác sĩ bàn nhau về tình hình bệnh nhân trước khi vào phòng mổ. Tôi nắm chặt tay thành nắm đấm, bước đi như ngây dại vào trong, đôi chân run rẩy bởi mới một lúc trước tôi nhận được tin báo rằng Tuấn gặp tai nạn trên đường đi tình nguyện vùng cao. Chiếc xe chở đoàn tình nguyện của Tuấn gặp núi lở, tài xế mất lái, lao xuống vực.
Tôi chỉ kịp nhìn thấy Tuấn sau tấm ga trắng phủ lên khuôn mặt nhợt nhạt, khuôn mặt không một vết máu nhìn chỉ giống như đang ngủ, tay cậu ấy vẫn nắm chặt như đang cố bảo vệ một vật gì quý giá lắm. Tôi nắm lấy bàn tay lạnh lẽo, khẽ mở ra, đôi mắt ầng ậc nước bắt đầu rơi xuống làm nhòa đi cảnh vật trước mặt.
Trong tay cậu ấy, chính là chiếc mặt dây chuyền của tôi. Là chiếc mặt dây chuyền tôi đã tặng cậu ấy trong sinh nhật năm ngoái, là thứ quan trọng nhất tôi vẫn luôn giữ bên người.
Đấy là lần cuối cùng tôi gặp cậu ấy. Cũng là lần cuối cùng tôi chạm vào sợi dây chuyền đã theo tôi suốt hơn 20 năm cuộc đời.
Sợi dây chuyền bảo hộ sinh mạng, cuối cùng đã không thể bảo hộ người tôi yêu, vẫn mang cậu ấy đi khỏi cuộc sống của tôi.
Tôi suy sụp hoàn toàn, như bất chợt không tìm thấy chỗ để bấu víu, khoảng trống bên cạnh biến mất để tôi hẫng hụt, loạng choạng giữa những nỗi đau vô hình. Tôi khóc nhiều đến nỗi chính tôi không biết mình đã khóc bao lâu, chỉ biết là nước mắt cứ rơi không ngừng, một cách mất kiểm soát, cho tới khi tôi cảm thấy toàn bộ nước mắt có trong người đã được đem ra khóc hết, cảm thấy tất cả sức lực đã tuột khỏi tay, tôi để mặc bản thân đốt đi chút ấm áp cuối cùng còn sót lại trên cơ thể.
Và tôi phải nhập viện, trong những ngày thành phố bị nhuốm màu bàng bạc của những trận mưa rả rích dường như chẳng có ngày tạnh. Vẻ ủ dột của những con người đi lại qua nhau như một cái xác, và tôi chìm trong màu u tối ấy, không muốn thoát ra.
***
- Hoài!
Tiếng gọi khiến tôi giật mình, một phút lơ đãng vụt qua, rồi tôi nhìn lên người đang đứng cạnh giường bệnh. Tôi không thể nhớ nổi gương mặt quen thuộc chất chứa vẻ đau xót đang nhìn mình là ai, chỉ thấy người ấy lại gần ngồi xuống, giơ tay chạm vào khuôn mặt tôi lạnh giá.
Tôi mơ hồ không rõ, là cái lạnh từ trên khuôn mặt tôi, hay cái lạnh bám trên bàn tay ấy?
- Có còn muốn sống nữa hay không?
Cậu ấy hỏi tôi, tiếng khàn đục như trách móc, nhưng rất nhẹ. Và tôi đã nhận ra, đây chính là người trước đây đã từng rất quan trọng với tôi. Vốn dĩ là mối tình đầu mà tôi vẫn đơn phương, không dám chạm tới, vậy mà bẵng đi một thời gian dài không gặp mặt, tôi đã suýt quên mất cậu ấy rồi.
- Là cậu à, Nguyên?
Tôi mỉm cười, nhưng chỉ thấy khóe miệng khô rát. Nguyên thu tay về, rồi nhìn sâu vào trong mắt tôi.
- Hỏi lại cậu lần nữa, có muốn sống nữa hay không?
- Không biết!
- Tức là muốn chết à?
- Không biết!
- Là sao?
- Là chẳng muốn gì hết.
- Có muốn nhìn bộ dạng của chính mình bây giờ không?
- Không!
- Rất thảm hại!
- Ừ, nhưng không quan tâm!
Tôi nghe thấy tiếng thở dài nhè nhẹ của Nguyên, nhưng không thấy cậu ấy bỏ đi. Vài tiếng đồng hồ trôi qua, chúng tôi vẫn cứ ngồi nguyên như thế. Tôi chợt thấy buồn cười, có những chuyện trên đời này luôn xảy ra hệt như những trò đùa của số phận. Còn chúng tôi thì luôn khổ sở với những trò đùa ấy.
***
Từ hôm đó, Nguyên luôn đến bên cạnh tôi, như thể cậu ấy đang tìm cách bước dần vào trong thế giới của tôi vậy. Tôi không đồng ý, cũng chẳng khước từ, vì tôi đã quên cách bộc lộ bất cứ một thứ cảm xúc nào ra ngoài.
Nguyên nói nhiều, cậu ấy kể lại những thứ diễn ra trong cuộc sống cho tôi nghe, những chuyện vui, những chuyện buồn, những chuyện khúc mắc nhỏ nhặt đời thường. Nhưng tôi luôn yên lặng, phần lớn là cậu ấy độc thoại, thi thoảng tôi có đáp lại. Phòng bệnh vẫn chỉ vang lên tiếng nói của một người, đều đều chậm rãi, kiên trì, nhẫn nại. Đến mức tôi nghĩ rằng có thể người đang ở bên cạnh tôi sắp bỏ cuộc, đến mức tôi nghĩ có thể một ngày nào đó cậu ấy sẽ phát điên lên, và tức giận, rồi rời khỏi cuộc sống của tôi, như tôi đã buông tay với cuộc sống của mình.
- Hoài, hôm nay sen nở đẹp, không phải cậu thích hoa sen sao, tớ có mua về đây, ngắm một chút nhé?
- …
- Hôm nay có gió mùa, có lạnh không?
- …
- Mặc thêm áo vào này!
-…
Những lúc nghĩ về khoảng thời gian ấy, tôi không hiểu mình đã sắt đá đến thế nào, để khước từ sự quan tâm từ cậu ấy như thế. Và tôi cũng càng không hiểu, người con trai vốn kiêu hãnh như cậu ấy, lại có thể nhẫn nại ở bên cạnh một đứa khiến người ta chán ghét như tôi, khi đó.
Tôi không hiểu, và cũng chưa bao giờ hiểu được. Giống như việc tôi luôn nhớ về Tuấn và những chuyện trước đây, luôn nhớ để rồi luôn ao ước sống trong những đoạn hồi ức đó. Thế nhưng, thói quen ấy bắt đầu bào mòn tôi bởi những nỗi đau.
Những lúc như thế, ký ức nhắc lại cho chúng ta nhớ, rằng những người đã thật sự đi khỏi cuộc sống của chúng ta, sẽ không bao giờ trở lại.
Cho đến một ngày, tôi phát hiện Nguyên không được khỏe. Cậu ấy ho nhiều, khuôn mặt đẹp vốn là niềm kiêu hãnh dần chuyển sang trắng bệch. Tôi ngoảnh mặt quan sát, nhưng chỉ thấy cậu ấy mỉm cười, dịu dàng nhìn tôi, đôi mắt trong suốt ẩn dưới cặp lông mày rất gọn. Mắt cậu ấy rất đẹp, và cái cách cậu ấy nhìn người khác cũng vậy.
Có lẽ cậu ấy thường nhìn tôi như thế, nhưng tôi không biết, hoặc chưa từng biết.
- Nguyên – lần đầu tiên tôi mở miệng bắt chuyện với cậu – Có thấy mệt không?
- Mệt gì?
- Vì ở bên cạnh một đứa như tớ?
- Không mệt! Là tớ tự nguyện mà!
- Ồ!
- Bắt đầu quan tâm à?
- Không!
- Thế sao tự dưng lại hỏi thế?
- Thì chỉ hỏi vậy thôi!
Dường như bắt đầu từ lúc đó, tôi đã bắt đầu sợ hãi cuộc sống của mình một ngày nào đó sẽ không có cậu ấy. Khi ấy, tôi láng máng nhận ra, tôi bắt đầu hơi quan tâm đến mọi thứ xung quanh mình, tôi bắt đầu giơ tay chạm vào khung cửa sổ để ngóng chờ những tia nắng ấm áp, nhưng đợi mãi vẫn chỉ thấy hơi lạnh cóng.
***
Tôi ra viện, trở về căn nhà nhỏ của chính mình, những chậu cẩm tú cầu trên bệ cửa sổ đã héo quắt khiến tôi ngẩn người. Thời gian đã trôi qua bao lâu, để rồi mang đi toàn bộ sức sống của cây cỏ đi hết? Hay là do tôi từ chối sinh mệnh của chúng, và của chính mình?
Nguyên đem đến cho tôi một chậu cây khác thay cho những cây đã héo, rồi cậu ấy lặng lẽ đem đến một chiếc hộp nhạc cỡ hai lòng bàn tay. Tiếng nhạc nhè nhẹ phát ra, và tôi đã ngủ một giấc thật sâu, không mộng mị. Lần đầu tiên sau cái ngày kinh hoàng kia xảy ra với tôi, tôi đã tìm được một chút cảm giác an toàn, để yên tâm dựa vào không lo, không sợ.
- Thích không?
- Thích!
- Thích thì tốt, cậu nghỉ thêm đi!
- Nguyên, sao lại tốt với tớ như thế?
- Chẳng sao cả, vì tự dưng muốn thế!
- Là thương hại à?
- Không, đừng nghĩ linh tinh!
- Nếu thương hại thật thì cũng không sao mà!
- Hoài – Nguyên xoay người tôi lại, đôi mắt sáng trong của cậu ấy kiên định nhìn sâu vào trong mắt tôi –
Tớ không thương hại cậu, vì cậu chẳng có gì để tớ phải thương hại. Tớ chỉ cảm thấy muốn ở bên cạnh cậu thôi, được chứ?
- Ừ!
Nguyên, nếu cậu thật sự là chỗ dựa duy nhất của tớ lúc này, thì xin đừng biến mất như Tuấn, vĩnh viễn đừng biến mất, tớ xin cậu…
Tôi đã tự nói với mình như thế, và tôi cũng nuôi một niềm hy vọng, sẽ không còn ai đột ngột bước ra khỏi cuộc sống của mình nữa.
Nhưng có lẽ tôi đã nhầm. Cuộc đời luôn bất ngờ lấy đi của chúng ta những thứ quý giá nhất, một cách bất thình lình. Kể cả tôi có muốn phớt lờ hoặc tự lừa dối bản thân mình, cũng không thể ngăn cuộc sống của mình bớt bi kịch hơn.
Nguyên đã biến mất khỏi cuộc sống của tôi chẵn 4 ngày. Khi tôi phát hiện không còn bóng lưng kiên nhẫn và ánh mắt dịu dàng nhìn mình nữa, tôi đã hoang mang nghĩ rằng, mình đã mất đi chỗ dựa còn sót lại trên đời. Tôi thậm chí không thể cho mình cái quyền trách móc hay oán hận, nhưng tôi bắt đầu lo lắng cho cậu ấy một cách tự nhiên. Cho đến khi cậu ấy lại xuất hiện, sự lo lắng ấy mới bắt đầu mất đi.
Tôi biết mình ích kỷ, tôi đã không buông tha cho quá khứ, nhưng lại muốn níu kéo hiện tại. Tôi không biết rồi đây sẽ phải làm gì, nhưng tôi không muốn phải đơn độc một mình.
Nếu như lúc đó tôi biết, Nguyên đang bị bệnh nặng, và cậu ấy cũng đang phải chiến đấu từng giờ từng phút với sự đau đớn, thì có lẽ, tôi đã bắt bản thân mình phải thức tỉnh. Và giá như lúc đó tôi hiểu được ý nghĩa của sự sống, tôi đã không sống mà như chỉ tồn tại, tôi đã không u mê bởi nỗi đau của mình, để rồi chưa bao giờ quan tâm đến nỗi đau của người khác.
Khuôn mặt Nguyên nhợt nhạt giấu sau chiếc chăn trắng muốt, nơi mà cách đây không lâu tôi đã ẩn mình bằng chiếc vỏ trầy trật vết thương, còn cậu ấy ra sức tìm cách chữa lành cho tôi. Còn bây giờ, chúng tôi đã đổi vai, chỉ tiếc là, cậu ấy không giống tôi, cậu ấy vẫn có một niềm hy vọng mãnh liệt vào sự sống.
- Nguyên, có còn muốn sống không?
- Có!
- Đau lắm không?
- Có!
- Đau như thế mà vẫn muốn sống?
- Ừ! Còn hơn là chết!
- Tại sao?
- Bởi vì chúng ta còn quá trẻ, nên không thể lãng phí sự sống, bởi chúng ta còn quá nhiều thứ để làm, còn quá nhiều ước mơ để thực hiện, cũng còn quá nhiều người để yêu. Vậy thì tại sao phải muốn chết?
-…
- Hoài, những lần mất mát, là chặng đường tất yếu để trưởng thành. Cậu không thể vì ai đó rời bỏ cậu mà từ bỏ sự sống của chính mình. Bởi vì chỉ cần cậu chết, cậu sẽ vĩnh viễn không có cơ hội được sống lần thứ hai!
Những câu nói của Nguyên rất nhẹ, rất dịu dàng, nhưng lại ghim vào tim tôi lạnh toát. Tôi đã sai, và sai lầm của tôi đã lãng phí thời gian của một người đang rất cần sự sống. Tôi có lỗi với cậu ấy và còn có lỗi với chính mình.
Nguyên nói cậu ấy muốn leo núi, chúng tôi trốn khỏi bệnh viện, thuê xe, rồi đến một thị xã nhỏ, có những dải núi hẹp nhưng kề sát nhau để lại những lối mòn.
Chúng tôi chỉ lặng lẽ đứng nhìn lên đỉnh núi cao nhất, bởi vì sức khỏe của Nguyên rất yếu, nên cậu ấy không thể leo núi, chỉ có thể dựa vào tôi.
-Nguyên, ngày trước, thật ra là mình thích cậu!
- Mình biết!
- Sao cậu biết được?
- Vì khi ấy mình cũng thích cậu mà!
- Thế tại sao không nói với mình? Để mình khổ sở suốt một thời gian dài.
- Sao không phải là cậu nói chứ? Mình cũng không dám mà …
Chúng tôi nói chuyện quá khứ như đang tham dự cuộc thi kể chuyện, thi thoảng lại ồ lên vì vài ba điều bất ngờ, thi thoảng lại vui vẻ cười vì những chuyện đáng nhớ. Nhưng chỉ tiếc rằng khi đó, chúng tôi đã bỏ qua một lần dũng cảm nói lên tình cảm của mình.Giả sử, tôi nói là giả sử thôi, nếu như lúc đó chúng tôi nói ra, thì có lẽ kết cục của bây giờ sẽ đổi khác đúng không?
- Tại sao lại biết chuyện của tớ, để mà đến bên cạnh tớ?
- Vì ngày tớ nhập viện cũng là ngày bạn cậu mất trong bệnh viện. Tớ nhìn thấy cậu suy sụp, nhưng đã không có cách nào để vực cậu dậy. Khi ấy chỉ có một ý định là ở bên cậu, khiến cho cậu muốn sống, khiến cho cậu không vì mất mát mà chịu thua.
Tối hôm ấy, Nguyên bắt đầu hôn mê, tôi vội vã đưa cậu ấy quay trở lại bệnh viện. Chưa bao giờ tôi cầu nguyện trong đầu nhiều như thế, chỉ biết tôi đã khóc, và cầu xin thượng đế đừng cướp mất người bạn cuối cùng của tôi đi.
Ký ức bắt đầu xẹt qua trong não để nhớ về những tháng ngày cậu ấy ở phòng bệnh cùng tôi, thêm cả ấn tượng đáng sợ về quãng thời gian cậu ấy biến mất để điều trị, tôi đã sợ hãi và hoảng hốt, tôi sợ rằng sẽ không thể níu kéo được sự sống cho cậu ấy.
Mẹ cậu ấy đón chúng tôi ở cửa phòng bệnh, cô không trách tôi, chỉ lặng lẽ nói với tôi về việc chữa trị cho cậu ấy.
Có những lúc, người ta luôn muốn đặt hết lòng tin vào những sợi dây hy vọng mỏng manh, dù niềm tin ấy có thể sẽ khiến người ta thất vọng, nhưng thà tin vào đó còn hơn là buông xuôi …
Trước khi cậu ấy đi, còn kịp trao cho tôi chiếc hộp nhạc, từng nốt nhạc phát ra chạm vào trái tim tôi, tỏa hơi ấm áp đến lạ lùng.
Cậu ấy vẫn cười với tôi như thường lệ, còn hai hàng nước mắt của tôi vẫn cứ chảy không ngừng. Nhưng tôi vẫn hứa với cậu ấy, sẽ sống tốt, và đặt niềm tin vào sự sống của cậu ấy.
Không hiểu sao khi ấy, tôi lấy cơ sở gì để tin chắc rằng, cậu ấy sẽ trở lại …
***
Tôi đến thăm nơi an nghỉ của Tuấn, đã tròn hai năm kể từ khi chúng tôi không còn cơ hội gặp lại nhau lần nữa, tôi đã trở lại cuộc sống của mình. Mọi chuyện vụt đi qua, để lại cho tôi vết tích của sự trưởng thành, làm cho tôi hiểu rằng, con người ta buộc phải đánh đổi bằng những nỗi đau, để biết trân trọng sự sống và sinh mạng.
Chỉ có điều, tôi vẫn chưa nhận được tin tức gì của Nguyên.
Cho đến một ngày, trước thềm nhà tôi xuất hiện một chậu cẩm tú cầu, tôi nghe thấy tiếng nhạc phát ra như âm thanh của tiếng nước chảy róc rách. Khuôn mặt mỉm cười, ánh mắt đẹp dịu dàng nhìn tôi trong veo như nước, tôi biết, cậu ấy đã trở về.
- Nghe nói Hà Nội đang nắng cơ mà, sao bây giờ tớ về lại thành lạnh thế này?
- Ngốc, giữa mùa đông thì làm sao có nắng cơ chứ!
- Không sao, không có nắng thì đi đón nắng!
- Đón đi, dù sao thì lạnh cũng đủ rồi!
Thế rồi tôi thấy cậu bạn tôi mỉm cười. Chúng tôi cuối cùng cũng đã vượt qua những tháng ngày khó khăn nhất để trở lại với cuộc sống, bám vịn lấy nhau mà sống, dựa dẫm vào nhau để sống. Để rồi cho đến bây giờ, đứng đối diện với nhau mới cảm thấy dường như đã cùng trải qua rất nhiều chuyện.
Sẽ có người thắc mắc rằng liệu tôi và Nguyên có yêu nhau để hoàn thiện cho cái kết trong câu chuyện của tôi hay không. Nhưng tôi nghĩ là không, bởi vì trong tim tôi vẫn tồn tại hình bóng của một người, và có lẽ, Nguyên cũng sẽ không chấp nhận như vậy. Chúng tôi vẫn sẽ ở bên cạnh nhau, như những người bạn, hoặc hơn cả tình bạn, nhưng tình yêu thì chưa phải bây giờ.
Đôi khi, người ta vẫn tin vào kỳ tích, và gọi mọi sự thật khó tưởng tượng là kỳ tích. Thế nhưng tôi biết, thật ra chẳng có kỳ tích gì cả, chỉ có sự nỗ lực của từng người mới có thể đem lại cho họ cảm giác được sống.
Chúng tôi đã phải trải qua những lằn ranh nguy hiểm để trở lại với cuộc sống của chính mình, vượt qua những nỗi đau để biết trân trọng sự sống hơn. Và cho dù có tiếp tục phải nhận thử thách, tôi cũng sẽ sẵn sàng.
Bởi vì chỉ cần nỗ lực, là nhất định sẽ làm được. Tôi đã tin như thế, và sẽ mãi tin như thế!