Tình yêu đâu phải chỉ là chuyện của một người. Vẫn có những mối nối một chiều, vẫn có những sự khổ đau riêng biệt…
Đôi lúc, sự buông bỏ cũng chỉ bởi vì chưa sẵn sàng…
Diệu Linh quay ngoắt về phía Thủy, khuôn mặt lộ rõ vẻ kinh ngạc, như thể chuyện Thủy vừa kể là một câu chuyện hoang đường nhất thế giới.
- Mày nói thật chứ? Mày nhận lời Hưng rồi? Nhưng tại sao?
- Tại sao là tại sao?
- Rõ ràng mày vẫn đang thích Nam cơ mà?
- Ừ, nhưng tao bỏ cuộc rồi.
- Có lý nào không chứ!
- Bởi vì mệt rồi, quá mệt rồi, nên không muốn tiếp tục nữa, cậu ấy vẫn chỉ thích một người khác…
- Kể cả như thế cũng không nên tìm Hưng thay thế chứ!
- Không phải, tao đang muốn tập chấp nhận sự thật thôi!
- Sự thật? Sự thật gì?
- Sự thật là tao với Nam là không thể, tao chỉ có thể bắt đầu với người khác, tao phải từ bỏ, hoàn toàn từ bỏ.
- Mày đúng là hết thuốc chữa!
Nam tựa nhẹ lưng vào lan can bên ngoài hành lang lớp học, nheo mắt nhìn khoảng mây trôi lờ đờ trên nền trời xám xịt. Rõ ràng là nặng nề như vậy vẫn không chịu tha cho mưa xuống, cũng giống cậu, dẫu biết rằng tình cảm của mình không có kết quả, vẫn gượng ép bấu víu.
Nhiều khi cố chấp níu kéo không phải vì vẫn còn sức để níu kéo, mà bởi vì không thể tìm ra sự can đảm để buông tay.
Nhớ lại cuộc đối thoại với Thủy cách đây vài phút, trán cậu đột nhiên nhăn lại, đôi mắt bất giác khép hờ. Bọn họ cuối cùng vẫn chỉ là những kẻ đáng thương, không thể có hạnh phúc, cũng chẳng dám đôi co với tình cảm. Chỉ biết dằn vặt đối phương bởi những suy nghĩ chứa đầy mâu thuẫn, mà rốt cuộc thì ai cũng đã bị tổn thương.
- Nam, có lẽ tớ sẽ thử buông tay với cậu!
- Cậu làm như thế là đúng, tớ không đáng để cậu phải khổ sở.
- Từ bỏ cũng là một việc quá khó khăn… nhưng tớ nhất định sẽ làm được. Không biết là đúng hay sai, nhưng sẽ là tốt nhất với tớ, lúc này!
- …
- Tạm biệt, Nam!
Câu nói cuối cùng của Thủy xoáy sây vào tận trong tim Nam, quá khứ và hiện tại đảo lộn cho nhau, xoắn xít lại thành một mớ hỗn độn. Những gì đã trải qua đã không còn nhớ rõ, chỉ biết rằng, yêu là tự chuốc lấy khổ đau. Chỉ vì chọn sai đối tượng yêu mà trở nên bất hạnh, tất lẽ, việc quay đầu cũng là quá khó.
“Mong là cậu ấy làm được, đừng như mình!”
Nam nói rất nhẹ cùng với nụ cười ảm đạm bước vào không gian lắng đọng. Âm thanh ồn ào nhanh chóng nuốt chửng nó, như hạt cát bay biến không một vết tích tồn tại. Càng muốn không bị tổn thương, lại càng dễ bị tổn thương. Có những câu chuyện chỉ toàn dựng lên những nỗi chua chát như vậy.
Ở góc độ này, cậu hoàn toàn không biết, có một cô gái đang đứng dưới sân khẽ rơi nước mắt. Thủy đưa tay đón tia nắng yếu ớt duy nhất len lỏi qua những đám mây xám, lời tạm biệt nói với người thì dễ, nhưng nhắc lại cho bản thân nghe thật sự khó vô cùng. Như một kiểu khoét sâu thêm vào nỗi đau, không thể lảng tránh.
“Nam… làm thế nào để quên, làm thế nào để hoàn toàn quên được?”
…
Thế mới nói, cho dù bất cứ chuyện gì xảy ra, cho dù phải đối mặt với tất thảy mọi diễn biến cuộc đời. Có thể lừa được người khác, nhưng không thể nào dối gạt được bản thân.
Cũng như việc ngoài miệng nói quyết tâm buông nhưng trong lòng chưa thể trút bỏ. Kết quả là, chỉ khiến bản thân thêm thương tổn.
Chuỗi ngày sau đó, Thủy ở bên cạnh Hưng. Không có tình yêu cũng tốt, chỉ cần được yên ổn mà dựa dẫm vào cậu ấy, cô tin rằng, một lúc nào đó sẽ có thể đứng lên.
Người ta vẫn nói, con gái, nên lựa chọn người yêu thương mình. Như thế sẽ bớt khổ, như thế sẽ bớt lênh đênh. Nhưng rõ ràng, Thủy biết, cô không có sự chọn lựa nào khác, cô chỉ có thể bắt đầu để chấm dứt, lấy sự quyết tâm để ép uổng bản thân.
Nhưng, cô vẫn không nghĩ đến, người cô bám víu lấy trong lúc cùng kiệt này, là Hưng, sẽ cảm thấy như thế nào.
Rõ ràng là, cậu ấy xứng đáng với một người tốt hơn.
Thế nhưng, tình yêu đâu phải chỉ là chuyện của một người. Vẫn có những mối nối một chiều, vẫn có những sự khổ đau riêng biệt. Để mà chung quy lại, hóa ra đã yêu rồi thì ai cũng phải nhận lấy tổn thương.
Hưng luôn biết Thủy không yêu cậu. Người ta khi yêu thường nhạy cảm vô cùng, đối với tình cảm của đối phương, nặng nhẹ, nông sâu, chỉ cần để ý cảm nhận là có thể biết rõ.
Thủy là một cô gái kín đáo, so với mọi người luôn giữ khoảng cách nhất định. Thế nhưng, sự lạnh nhạt của cô với Hưng, lúc xa lúc gần, lúc thờ ơ, lúc mất tập trung, cho dù là có giấu kín thế nào, cậu cũng sớm nhận ra.
Nhưng, nhận ra thì sao? Cho dù cô ấy không yêu cậu cũng được, cho dù cô ấy có dùng cậu làm bia che chắn cũng được. Chỉ cần cậu có thể làm được chuyện gì cho cô ấy, chỉ cần có thể giúp cô ấy đạt được mục đích.
Như thế, đã khiến cậu cảm thấy được an ủi.
Ngốc nghếch cũng được, dại dột cũng được, tình yêu vốn dĩ đâu phải là đem ra so đo xem đối phương yêu mình bao nhiêu, mà cái quan trọng là, có thể khiến người ấy cảm thấy tìm được chỗ dựa mỗi khi mỏi mệt.
- Ông yêu quá hóa điên rồi à? Có dùng cái đầu gối cũng nhận ra nó chả có tình cảm quái gì với ông hết!
Tuấn gắt, cảm thấy hoàn toàn hết kiên nhẫn với tên bạn chí cốt quá si tình. Đeo đuổi cái gì là khó? Chẳng phải là đeo đuổi những cái ngoài tầm với chính là định sẵn sẽ vô vọng hay sao? Vậy mà tên ngốc nghếch này luôn chọn cách hành hạ chính bản thân mình như thế?
- Ừ, nhưng tôi chỉ biết Thủy cần tôi lúc này, tôi sẽ làm chỗ dựa cho cậu ấy!
- Thế còn bản thân ông sẽ ra sao? Sau khi con nhỏ đó vững chãi rồi, nó sẽ bỏ đi, lúc đấy ông có ngồi đấy mà khóc!
- Tôi cũng dự đoán được trước rồi, nhưng là tôi tự nguyện. Thế nên tôi sẽ không quá khổ sở nếu như Thủy ra đi.
- Ông ngu thật hay giả vờ ngu đấy? Không khổ sở cái đầu nhà ông ấy, ông thế nào chẳng lẽ tôi không hiểu? Nói chung ông có dẹp ngay cái trò yêu đương trên danh nghĩa này không thì bảo?
- Ông không hiểu đâu!
- Ừ, tôi chả bao giờ cần hiểu cái kiểu yêu đấy, ông thích thế nào thì tùy, đợi đến lúc bị nó làm khổ rồi thì đừng gọi tôi.
Hưng thở dài nhìn tên bạn sập cửa đi ra. Đôi khi, chúng ta vẫn phải làm những việc khiến người khác không thể hiểu, cũng sẽ bị biến thành kẻ ngốc, kẻ điên. Vẫn biết xung quanh có rất nhiều người ở bên, nhưng nhiều lúc bất chợt vẫn cảm thấy sao quá cô đơn.
Kỳ thực, những người cảm thấy cô đơn, chính là những người nhận ra, giữa bản ngã của mình, và con người bên ngoài luôn sinh ra một khoảng trống mà bất cứ ai cũng không thể tiếp cận. Kể cả có là bố mẹ hay người thân, tình yêu hay tri kỷ, cho dù có thấu hiểu đến mấy, vẫn sẽ chừa ra những điểm mâu thuẫn. Từ đó, cô đơn mới từ đâu len lỏi, khiến chúng ta vì thế mà càng cảm thấy đau lòng hơn.
“Nếu như chỉ có thằng ngu mới không nuôi hi vọng vào việc mình đang làm, thì kể cả có trở thành thằng ngu nhất trên thế giới đi chăng nữa, tớ cũng chỉ hi vọng cậu sống thật tốt, Thủy ạ!”
Những ngày thu lãng đãng, những mảnh tình vắt ngang qua gió để chùng chình. Cứ như toàn bộ đã được lập trình sẵn, không phải người ta cố chấp, mà trái tim đã quá mệt mỏi để thay đổi.
Thôi thì, cứ như vậy đi!
…
Thư viện trường ngày cuối tuần vắng một cách lạ kỳ. Thủy biếng nhác nằm gục xuống bàn, áp một bên má xuống chồng sách vừa tùy tiện chọn lấy khi nãy. Nắng chiếu tới ngón tay đang co lại đặt hững hờ bất động, vạt nắng li ti đổ nhào xuống, cuốn vô số những hạt bụi nhỏ bay lơ lửng giữa không trung.
Mái tóc đen bóng của Thủy bỗng nhiên nhuốm màu của cầu vồng rực rỡ.
Hưng đưa tay gạt mấy sợi tóc lòa xòa trước mắt Thủy, tay còn lại gõ nhè nhẹ lên mặt bàn tạo thành những âm thanh vui tai.
- Cậu ngủ đấy à?
- Ừ… sao thế?
- Mệt à?
- Ừ, hôm qua thức khuya chuẩn bị nốt tài liệu cho mấy môn đang học.
- Đã bảo cậu rồi, đừng có cố, trông cậu bây giờ chả có tí sức sống nào hết!
- Thôi được rồi, cho tớ ngủ gật một lát là được…
- Lấy cái này che mắt vào, sẽ thoải mái hơn đó.
Thủy tròn xoe mắt ngạc nhiên, trên tay Hưng là chiếc băng mắt khi ngủ hình pororo đáng yêu đang thịnh hành. Vì cậu ngồi ngược với ánh sáng nên cô không thể nhìn rõ khuôn mặt cậu lúc này, chỉ thấy ánh mắt sáng hấp háy ánh cười còn vương đọng trong không gian yên ắng.
- Đeo như thế này vào… – Hưng vén tóc Thủy cho gọn gàng rồi kéo băng mắt đến trước trán cô – Đó, bao giờ buồn ngủ thì cậu kéo xuống che mắt là được, như thế ánh sáng không chiếu vào, ngủ sẽ ngon hơn.
- Sao cậu lại mua cái này?
- À, vì thấy hay, mua để tặng cậu có lúc cần dùng, ai ngờ đúng dịp luôn.
- Cảm… cảm ơn cậu!
- Sao lại phải nói câu khách sáo thế! Cho cậu ngủ 30 phút, xong là phải dậy soát lại một lượt, mai cậu thi còn gì.
Cơn buồn ngủ bay đi mất một nửa, Thủy bất chợt muốn ngắm nhìn cậu bạn trước mặt thêm một chút. Chính vì trước kia chưa bao giờ có được hạnh phúc, nên khi hạnh phúc đột ngột ghé thăm một chút mới dễ dàng cảm động. Hưng đã đối xử tốt với cô bao nhiêu, tôn trọng và dịu dàng với cô đến nhường nào, cho đến giờ cô mới nhận ra rõ ràng.
Người ta thường ít chú ý đến những việc ai đó đã làm cho mình. Nhưng bỗng dưng một ngày nào đó, họ phát hiện ra rằng, tất cả những gì mình đã nhận được hoàn toàn không phải là cơ may cuộc sống mang đến, mà chỉ là từ tay của một người. Khi ấy, ngoài sự ngọt ngào còn là cảm giác day dứt.
Rõ ràng Hưng không phải là tùy ý mua cái đó, là do Thủy có thói quen chỉ ngủ ngon được khi hoàn toàn ở trong bóng tối. Cậu ấy, đã để ý đến từng cái nhỏ nhặt nhất, để mà đem toàn bộ yêu thương lặng lẽ và âm thầm trao cho cô.
Ấy vậy mà cô đã làm gì? Cô hoàn toàn không xứng đáng, hoàn toàn là một đứa con gái đáng khinh, khi đành tâm ỷ lại hoặc nói khó nghe hơn, là lợi dụng một người con trai, toàn tâm toàn ý yêu mình.
Mệt mỏi khép mắt lại, Thủy bất giác nói một câu rất nhỏ, nhưng đã bị cơn buồn ngủ lại ùa đến nhấn chìm.
- Hưng, đừng quá tốt với tớ, tớ không xứng đáng… không xứng đáng…
Hưng gấp sách, cúi đầu nhìn cô gái đang lơ mơ trong giấc ngủ. Khẽ thở dài, cậu đi đến khép hờ cánh cửa sổ cho nắng rọi vào bớt gắt gao. Tiếng lá cây khô rụng lạo xạo, mùa thu lãng mạn, mùa thu lắng đọng, chậm rãi, nhưng mùa thu cũng thật dễ dàng khiến tâm trạng người ta trở nên nặng nề.
“Không, cậu xứng đáng, hoàn toàn xứng đáng! Cậu, và chỉ một mình cậu thôi, là người duy nhất xứng đáng…”
Sau sự nhận thức khác biệt của ngày hôm đó, Thủy dần trở nên cởi mở với Hưng hơn. Cô cũng không biết lý do vì sao bản thân mình lại trở thành một đứa con gái có thể hoạt bát như vậy. Khoảng cách giữa hai người thi hẹp dần, à không, nói đúng hơn là khoảng cách duy nhất được Thủy tạo ra, bắt đầu thu hẹp lại, sự gần gũi bỗng chốc hóa thành quen thuộc.
Đôi lúc, Thủy bỗng nhớ đến Nam, nhưng những tảng đá đè nặng lên trái tim mệt mỏi của cô bắt đầu được dỡ đi dần. Mặc dù vẫn đau xót, nhưng đã bắt đầu bớt tiếc nuối.
Bởi vì rõ ràng, ngay từ đầu, cô không thể giành được trái tim của Nam. Chưa bao giờ có, thế nên sẽ bớt tiếc nuối, sẽ bớt kỳ vọng, và sự hồi phục hy vọng cũng sẽ nhanh hơn.
Nhưng, cô biết rõ, kể cả như vậy thì cô vẫn không hề yêu Hưng!
Sự trống rỗng cứ kéo dài ra tưởng như không thể thu hẹp lại được. Thủy cảm thấy cô ở bên Hưng hệt như một kẻ phạm tội, như một tên lừa đảo, nỗi bất an cứ lớn dần. Thế mà, cho dù Thủy có bất an đến cỡ nào, có lo lắng và biểu lộ sự thất thường ra ngoài thế nào, Hưng cũng vẫn như thế, vẫn dịu dàng quan tâm, vẫn luôn chu toàn mọi thứ.
Dường như cậu đang dồn hết sức mình để làm mọi việc có thể cho Thủy trong thời gian này. Dường như cậu cũng đã tính đến thời hạn của mối quan hệ này. Cho nên mới gấp gáp, cho nên mới vội vàng.
Yêu thương thôi đã khó, yêu đơn phương còn khó hơn gấp vạn lần.
- Hưng, con người cậu tại sao lại quá tốt như vậy? Cậu càng như thế, tớ càng cảm thấy bản thân mình là một đứa con gái tồi tệ. Thà cậu cứ đối xử với tớ thật phũ phàng, thà cậu cứ trút giận lên tớ đi, tớ xứng đáng bị như vậy…
Thủy bật khóc, cô thấy ấm ức. Sự ấm ức không biết là xuất phát từ đâu cứ bò dọc trái tim cô ngứa ngáy. Tại sao cô luôn cảm thấy mắc nợ Hưng? Còn hơn hết, sự xót xa cô dành cho cậu ấy ngày càng lớn dần đến nỗi cô không thể hiểu nổi bản thân mình.
Cậu ấy đối với cô là ai? Đơn thuần chỉ là một chỗ dựa tạm thời, hay chính là một nơi có thể yên tâm tin tưởng và là điểm tựa bất cứ lúc nào.
Cô yêu Nam, nhưng còn Hưng thì sao? Cô phát hiện mình không thể làm bất cứ điều gì có thể gây tổn thương cho cậu ấy, càng không thể dứt khoát ra đi như đã định. Mối mâu thuẫn dày vò trái tim cô, và nổ tung lúc nào không hay.
- Tớ không phải là người tốt, tớ chỉ tốt với một mình cậu, Thủy ạ! – Hưng lấy tay gạt tóc mái của Thủy bị gió thổi rối tung sang một bên, giọng vẫn thật dịu dàng, nhưng đã có phần mỏi mệt – Tớ biết, rồi sẽ có ngày cậu bỏ đi, tớ muốn trước khi ngày đó đến kịp thực hiện tất cả những gì tớ muốn mang đến cho cậu, người duy nhất tớ yêu cho tới thời điểm này.
- Cậu…
- Tớ không hối hận, thật đấy, Thủy ạ, một chút cũng không! Cậu có thể xấu xa, nhưng tớ vẫn thích cậu, thích cậu kể cả cậu có là con người như thế nào. Thế nên tớ phải trân trọng, thế nên tớ không thể đối xử tệ bạc với cậu, không thể!
- Nhưng tớ không hề xứng đáng một chút nào…
- Trong chuyện tình cảm còn tồn tại xứng đáng hay không xứng đáng sao? Tớ chỉ biết tớ thích cậu, tớ muốn cậu được hạnh phúc, kể cả có phải chịu tổn thương, vẫn nên là tớ chịu một mình là đủ…
- Cậu là đồ ngốc, cậu tự vác lên vai bao nhiêu thứ, cũng đặt lên lưng tớ một gánh nặng mà tớ không thể mang vác nổi. Tình cảm của cậu… nó quá lớn… tớ… không thể nhận nổi.
Hưng cứ thế nhìn theo bóng Thủy chạy đi xa dần. Cậu không đuổi theo, cũng không kéo cô lại. Chỉ là trái tim ướt nhẹp của cậu cũng đã quá mệt mỏi, chỉ là cậu cũng cần thời gian để nghỉ ngơi, cũng là cho cô ấy thời gian để tiếp nhận.
Kể cả có là dấu chấm hết, thì dừng ở đây, có phải quá đáng tiếc hay không?
Nhưng dẫu cho có đáng tiếc, có lưu luyến, kết cục vẫn chỉ có vậy. Những mũi tên một chiều rồi vẫn sẽ chung một kết cục, hoặc là rơi xuống đất, hoặc là neo đậu ở một điểm nào đó không xác định. Yêu một người tưởng như là hạnh phúc, nhưng lại chuốc lấy đau khổ. Thế nhưng, kể cả có cho lựa chọn lại, vẫn cứ yêu.
Không hề hối hận, cũng không hề oán trách.
…
Thủy lại tìm đến trước cửa nhà Nam. Bóng đèn vàng vọt hắt lên mặt cô những tia sáng vàng vọt mà yếu ớt. Vài hạt mưa li ti bay lượn theo gió, đọng lên trên những chậu hoa treo lơ lửng trên ban công sơn xanh.
Hình bóng Nam dần dần hiện ra giữa một màn sương mờ ảo trong ký ức của Thủy, chính là dáng vẻ thường ngày mà cô đã từng trốn dưới cột đèn này ngắm nhìn biết bao nhiêu lần.
Đã bao lâu rồi? Cô đã âm thầm từ đây nhìn lên khoảng ban công ấy đã bao lâu rồi?
Mọi sự chờ đợi trong tình yêu đều là những sự chờ đợi không mỏi mệt. Yêu đơn phương tuy đau khổ, nhưng luôn song hành bên cạnh là những ký ức ngọt ngào. Sự cất giữ một bóng hình không bao giờ thuộc về mình không hẳn đã là một bi kịch, đó còn là dấu ấn của yêu thương.
Latte hay trà sữa, đều mang vị ngọt ngào của yêu thương. Chẳng là latte mang phong vị của tình yêu đơn phương mâu thuẫn, còn trà sữa ngọt dịu lại mang dáng dấp của tình yêu vô điều kiện, không chấp niệm.
Bạn yêu đơn phương một người, như uống một cốc latte. Bạn được người khác yêu, lại như đang uống một ly trà sữa. Vị của nó khác nhau, nhưng chắc chắn đến một lúc nào đó khi thử vị qua lại, bạn sẽ nhận ra, chúng giống nhau. Bởi vì trong quá trình thử, bạn đã vô tình đem chúng trộn lại làm một.
Mỗi người đều có trong tay những cốc latte và trà sữa như vậy. Chỉ có điều chọn uống thế nào, và uống theo cách nào.
Bất chợt, Thủy nhận thấy toàn bộ câu chuyện của bọn họ chỉ là rượt đuổi, tìm kiếm rồi cuối cùng là bỏ lỡ. Quanh đi, quẩn lại vẫn chỉ là những câu chuyện của tuổi thanh xuân, có thể sẽ khiến bất cứ ai mang cảm giác đau lòng đến chết. Nhưng cuối cùng vẫn là thời gian trôi, và ai cũng đều trưởng thành. Cuộc sống hậu đãi thêm những lần bước qua nỗi buồn như thế, để thay đổi và sống khác đi, chứ không phải cứ mãi nhỏ bé.
Để rồi, sau này có vô tình nhớ lại, cũng bất giác mỉm cười hoặc cảm thấy hạnh phúc, rằng đã từng yêu một người đến đau khổ, tổn thương, nhưng cũng đã từng được một người khác yêu thương vô điều kiện.
Chẳng cần phải nói lời tạm biệt, cũng không cần phải giơ tay chào. Cái gì đến, sẽ theo thời gian mà tìm đến, và những gì phải ra đi bất chợt một ngày nào đó cũng sẽ biến mất.
Còn lại chỉ là hồi ức, là kỷ niệm, là những gì đã qua…