Tôi nghĩ, kẻ thu nhặt mảnh vỡ trong tình yêu ít nhất nên có một trái tim nồng ấm để sưởi ấm một cách chân thành nhất cho người mà mình yêu thương…
1. Tôi là một đứa con gái không quá nổi bật trong lớp, không thật sự xinh xắn, cũng không nhu mì nữ tính, lại chẳng quá cá tính. Nói chung, tôi rất bình thường. Vì lẽ đó mà tôi không nghĩ rằng có một đứa con trai nào đó thích tôi. Nhưng đứa ấy là có thật, nó tồn tại không quá xa lạ, là tên ngồi ngay sau bàn học của tôi.
- Tao thích mày, Linh ạ!
Nó nói vẻn vẹn ngần ấy từ, thêm một khuôn mặt đỏ lựng. Tôi chỉ cười, phẩy tay:
- Thích đánh nhau với tao có đúng không? Nhưng mà tao không thích!
Nó ngẩn người. Nhưng kể từ sau đó nó vẫn thích tôi, thích theo cái kiểu của riêng nó, không quá phô trương, cũng không quá thầm lặng, đơn giản là nó cho tôi biết, nó vẫn theo đuổi tôi, như cách một thằng con trai theo đuổi một đứa con gái.
Những năm cuối cấp hai trôi qua rất nhanh, tôi lãng quên đi chuyện có một đứa con trai thích mình, vẫn đối xử với nó rất bình thường. Ngày thi chuyển cấp, lúc biết kết quả, tôi đỗ còn nó trượt, nó phải học một trường bán công gần đó. Tôi có hỏi.
- Mày không sao chứ?
- Có sao. Vì không được học gần mày.
Sau cuộc trò chuyện đó chúng tôi hầu như không còn gặp nhau nhiều, bởi lịch học khác nhau, lại thêm một khoảng cách vô hình nào đó khiến hai đứa trở nên xa dần. Xa đến nỗi tôi thấy nỗi nhớ của mình lạc trong nỗi nhớ của nó, lạc cả về những khoảng thời gian trước kia. Trớ trêu là khi nó không còn bên cạnh nữa tôi mới bắt đầu hình dung ra một điều:
“Hình như mình thích nó!”
2. Những năm cấp ba của tôi trôi qua rất nhạt, lớp tôi đa phần là con gái vì học chuyên ban D. Tôi vẫn tiếp tục lẩn mình trong đám đông, trở nên nhạt nhòa và không có nhiều kỉ niệm đẹp như thời cấp hai. Nghĩ lại tôi mới thấy, hình như thời cấp hai của tôi sôi nổi hơn, lại đáng yêu hơn rất nhiều. Thời đó có một đứa hay đi bên cạnh tôi mỗi lúc tan trường, cũng là đứa hay kể chuyện cười cho tôi nghe. Tự nhiên tôi lại nhớ đến tên con trai đó, chính là tên con trai nói thích tôi rồi bị tôi từ chối một cách thẳng thừng.
Một lần bên trường tôi có văn nghệ, tôi ở trên sân khấu thực hiện qua loa tiết mục tốp ca cùng lớp, khi nhìn xuống dưới có bắt gặp một ánh mắt thân thuộc. Cũng khá lâu rồi chưa gặp lại, chưa trò chuyện, tôi có cảm giác xa lạ, nhưng má vẫn ửng hồng một cách lạ lẫm. Chính là tên con trai ấy, đứa thích tôi và bị tôi từ chối những năm cuối cấp hai.
- Hôm nay Linh xinh thật!
- Chứ mọi ngày xinh giả?
- À không.
Chúng tôi có nói chuyện sau khi buổi văn nghệ kết thúc, tôi thấy nó đứng lom khom cạnh cổng trường, trên chiếc xe đạp màu xanh biển, nó vẫn có thói quen nói chuyện hồ hởi, khiến tim tôi góc cạnh chùng chình, lại khiến bản thân tôi thấy mình nghiêng ngả. Tệ thật, nói chuyện với một đứa con trai từng thích mình và từng bị từ chối hóa ra không nhẹ nhàng như tôi vẫn tưởng. Đó là thứ cảm giác lạ lẫm, trong vắt như màu nắng, lại ngọt như sáp ong và ấm áp như dư vị của một thức quà nướng vào buổi Đông buốt lạnh.
- Đạt chờ ai?
- Bạn gái.
Lúc nó nói ra câu này khiến tim tôi nhảy nhót liên hồi. Rồi đi lại từ phía sau một cô bạn gái xinh xắn, nụ cười tươi như hoa đào, tiến về phía chúng tôi.
- Mình về thôi!
Sau đó nó vẫy tay chào tôi đi mất. Tôi có thể hình dung đoạn đường mà hai người sẽ đi, có những tiếng cười trong trẻo, có những ánh mắt lấp lánh niềm vui, có những nhịp tim thổn thức. Duy chỉ có tôi đứng lặng lẽ ở lại, chôn chân trước cổng trường nghe tim dội ra thứ âm thanh chát chúa, tựa hồ như trái tim vừa vỡ vụn, và nước mắt lăn, kèm theo đó là tiếng thở dài.
3. Ba năm cấp ba trôi qua nhanh hơn tôi tưởng, chúng tôi đều lao vào guồng quay học hành và thi cử. Hình như tôi và Đạt có trò chuyện trở lại, những cuộc trò chuyện kéo dài trên đường đi học thêm khi chúng tôi có buổi ôn trùng lớp. Nó kể cho tôi nghe về bạn gái mới, một cô bé kém bọn tôi một tuổi, học cùng trường cấp ba với tôi và là người mà nó đứng đợi trước cổng trường. Chúng tôi cũng nói về tương lai, về dự định nghề nghiệp. Có lần tôi không nén được tò mò liền hỏi nó.
- Nếu mày lên Hà Nội học thì bạn gái để cho ai?
Nó cười trừ:
- Yêu xa thôi. Có niềm tin là được mà.
Tôi thở dài. Người ta còn đủ can đảm để nuôi tình yêu xa, còn tôi, một chút dũng khí để thừa nhận tình cảm của mình cũng không có. Tôi chợt nhớ những khoảng trời mơ mộng của riêng tôi, từng ước ao rất nhiều, ấp ủ rất nhiều, cuối cùng tôi lại chỉ ước một ước muốn giản dị đứng thứ hai sau việc đỗ đại học, đó là được yêu thương một người thật sự hiểu mình. Tôi biết tôi đang tự nhắc đến ai, cũng đang tự nhớ ai, nhưng tôi lại cố né tránh, cũng gạt đi rằng người ta đã không thuộc về mình, lại có người mới bên cạnh, tôi mãi mãi không thể cạnh tranh được. Có chăng giữa chúng tôi là quá khứ từng có một thứ tình cảm trong trẻo, từng có một lời tỏ tình bị khước từ, và có những đoạn tình bạn dài ngắn khác nhau, nối từ ngày này sang tháng khác.
Kết quả thi cuối cùng của chúng tôi không quá khả quan. Tôi đỗ trường nguyện vọng hai và trượt trường nguyện vọng một. Nó trượt. Tôi chọn ở lại quê để ôn cho năm sau, nhất định phải vào bằng được nguyện vọng một mà tôi theo đuổi. Còn nó, chuyển xuống học cao đẳng ở một trường tại Hà Nội. Chúng tôi chính thức cách xa nhau quá nhiều, từ khoảng cách không gian cho đến quan điểm sống, và cả những ngày tháng không biết bao giờ mới gặp lại.
Nhưng mọi chuyện không quá tệ. Tôi có thể dõi theo nó nhiều hơn trên mạng xã hội. Tôi chăm chú đọc những status mà nó viết, like thầm lặng những bức ảnh nó đăng, thỉnh thoảng comment hỏi han xem tình hình của nó dạo này thế nào. Tôi vô thức nhận ra rằng mình vẫn luôn quan tâm đến nó, theo một cách rất đặc biệt, như thể càng ngày nó càng chiếm vị trí đặc biệt trong tim tôi. Lạ thật, với một tên con trai từng thích tôi và từng bị tôi từ chối, điều đó thật lạ!
Có một đợt nó về quê đều đặn mỗi tuần, vì vẫn nuôi dưỡng tình yêu xa với em gái kém chúng tôi một tuổi. Lần nào nó về chúng tôi cũng gặp nhau, khi đi ăn kem, khi ăn ốc, khi lại ngồi ăn chè và trò chuyện rất thoải mái về những gì diễn ra bên lề cuộc sống của mình. Nó hay vỗ vai tôi đùa:
- Linh này, mày là đứa con gái thân nhất với tao, thật đấy!
Má tôi chợt đỏ bừng lên. Tôi biết tôi thân thiết với nó, cũng không có quá nhiều tường ngăn vô hình giữa chúng tôi. Nhưng có một điều mà tôi ấp ủ, đó không phải là tình bạn, đó phải là thứ tình cảm khác. Nhưng tôi lại không muốn chen ngang vào chuyện tình cảm của nó, tôi chỉ biết đứng bên lề thầm lặng thở dài. Hình như tôi là một đứa con gái rất ngốc, đã từng đẩy tình yêu ra khỏi tầm tay của mình, bây giờ lại khờ dại nuôi nấng từng chút một, đi kiếm tìm những mảnh vỡ vụn và ghép nối trong vô vọng. Tôi cũng tự thấy mình thật ngốc.
4. Một thời gian rất dài sau lần đó không thấy nó lui về quê nữa, lúc hỏi ra mới biết nó chia tay tình yêu xa. Tôi thấy nó liên tục up những status tâm trạng, những dòng văn đọc buồn tưởng chết, những bức ảnh với tông màu trầm gợi cho người ta cái cảnh chán ngắt của sự cô đơn. Tôi hỏi han nó nhiều, chia sẻ cùng nó nhiều, mới biết một điều, nó còn yêu người cũ.
“Người yêu hờ ơi, ngủ ngon!”
Nó viết lên tường facebook nhà tôi như thế, kèm theo một hình trái tim chẳng rõ cảm xúc. Nhưng tôi khi đọc thấy má mình đỏ bừng, tim đập nhanh loạn nhịp. Tôi còn ngốc nghếch ước ao, giá như nó bỏ chữ “hờ” đi thì tốt. Bạn bè của tôi không biết xúm vào, hỏi han đủ chuyện, ngỡ rằng tôi với nó nối lại tình xưa. Mặc dù chuyện trước đây tôi từ chối nó ai cũng biết, chuyện nó có người yêu mới ai cũng biết, nhưng hai đứa hay đi cùng nhau thì ai cũng đặt dấu hỏi chấm trong mối quan hệ này. Tôi không giải thích nhiều, cảm thấy việc đó không cần thiết, hơn nữa đã có chữ “hờ” ở đó, rồi ai cũng sẽ nhận ra.
Một lần hiếm hoi nó về quê nhân dịp gia đình có chuyện gì đó, tôi từng bắt phạt nó phải khao kem cam tội dám gọi tôi là người yêu hờ công khai trên facebook, nó vui vẻ nhận lời. Tối đó nó qua nhà đèo tôi đi ăn kem như đã hẹn, lúc đứng trước cửa còn gọi kiểu với theo.
- Người yêu… hờ ơi, đi ăn kem thôi!
Tôi ngồi sau lưng nó nghe nó kể đủ thứ chuyện, tự thấy tim rung lên miền bình yên khe khẽ, lại tự thấy ấm áp, cảm giác thân thuộc như những ngày cấp hai tràn về. Hóa ra, tôi ôm ấp bóng hình nó từ những ngày tháng ấy, cũng lại khờ khạo ôm thương nhớ một mình qua những ngày tháng ấy. Tính ra, cứ coi như là tôi yêu đơn phương, cũng đã là một khoảng thời gian đủ dài.
- Thế nào, vẫn chưa làm lành với người yêu à?
- Ừ. Không lành được nữa, vỡ tan rồi còn đâu.
Giọng nó buồn, ánh mắt nó buồn, tim tôi cũng buồn rười rượi. Nếu nói là mong người mình yêu luôn được hạnh phúc thì tôi e là quá cao thượng, nhưng quả thật khi chứng kiến cảnh nó buồn vì một đứa con gái khác, tôi cũng bất giác chạnh lòng, lại bất giác thấy đau, tôi không quen nhìn nó buồn như thế.
Hôm sau nó lên Hà Nội, tôi ngồi tần ngần soạn một tin nhắn để chào nó, nhưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn không biết nên nói thế nào cho tự nhiên nên cuối cùng lại thôi. Tôi mong nó về quê đều đặn hơn trước, không phải gặp tôi cũng được, vì tôi sẽ tự tìm gặp nó. Tôi mong nó quên được người yêu cũ một cách bình yên nhất, không phải để chấp nhận tôi cũng được, vì tôi sẽ cố gắng để nó chấp nhận tôi theo một cách khác hơn.
Tôi thấy mình giống như một kẻ thu nhặt những mảnh vỡ trong tình yêu. Có thể là khờ khạo và vụng dại, cũng có thể là đang làm một chuyện viển vông. Không ai biết trước kết quả giữa tôi và cậu bạn sẽ như thế nào, liệu có một cái kết đẹp nào dành cho tôi hay không. Nhưng tôi biết một điều, một cách chắc chắn, rằng những kẻ thu nhặt mảnh vỡ trong tình yêu là những kẻ mạnh mẽ, lại dễ dàng bị tổn thương bởi chính cảm xúc của mình. Tôi tự biết những kẻ ấy phải đấu tranh rất nhiều, lại hoang mang rất nhiều, nhưng cũng mang một con tim yêu thành thật. Tôi nghĩ, kẻ thu nhặt mảnh vỡ trong tình yêu ít nhất nên có một trái tim nồng ấm để sưới ấm một cách chân thành nhất cho người mà mình yêu thương, lại đủ đức tin để kéo người ấy vực dậy, mặc dù sau khi họ đứng lên chưa chắc đã nắm lấy tay mình.
Đó chính là sự hy sinh trong tình yêu, của những kẻ sẵn lòng nhặt nhạnh từng mảnh vỡ rơi ra từ quá khứ!