Cô vừa đưa tay vẽ lên mặt kính ướt mưa, vừa thủ thỉ cho anh nghe. Có những khoảng thời gian cô im lặng không nói gì, chỉ nhìn ra bên ngoài đường rồi bất giác đếm những ánh đèn xe lập loè sáng.
- Tình yêu nó có vị gì, anh có biết không?
- Sao em lại hỏi anh như vậy?
- Vì anh đã từng yêu.
Cô vừa đưa tay vẽ lên mặt kính ướt mưa, vừa thủ thỉ cho anh nghe. Có những khoảng thời gian cô im lặng không nói gì, chỉ nhìn ra bên ngoài đường rồi bất giác đếm những ánh đèn xe lập loè sáng. Quả nhiên không hề nghe thấy tiếng còi xe khi bước chân vào quán cafe thân quen này. Hơn một năm nay cô vẫn thường như vậy, ngồi quán quen, lấy điện thoại gọi cho một người quen, gọi một món đồ uống quen mà không cần nhìn menu, nhưng câu chuyện cô và anh trao đổi mỗi lần đều khác nhau. Có lẽ vì vậy mà cô không chán khi nói chuyện với anh và hình như anh cũng vậy.
Thế giới của cô và của anh chưa bao giờ chạm vào nhau, họ chỉ vô tình tạo ra một sợi dây vô hình gắn kết họ lại với nhau. Anh hơn cô nhiều tuổi, anh đã từng có người yêu và hiện giờ vẫn còn độc thân. Cô đang là sinh viên, cô chưa từng có người yêu và hiện giờ cũng đang độc thân. Nhiều lúc cô hỏi đùa anh rằng tại sao hai người họ không trở thành người yêu của nhau, thế có lẽ sẽ thú vị biết mấy. Nhưng sau câu hỏi ấy, cô lại ngăn anh không được trả lời. Vì dù anh trả lời như thế nào đi chăng nữa, cô cũng không muốn nghe, cô chỉ là muốn anh một ngày nào đó tự động nói ra chứ không phải trả lời câu hỏi của cô.
Sài Gòn đẹp nhất về đêm, đặc biệt là những đêm như thế này – trước giáng sinh. Người Sài Gòn đón giáng sinh không cần khăn len, không cần áo ấm, không cần găng tay… Bởi Sài Gòn không có mùa đông.
Cô giật mình rồi mỉm cười khi bản nhạc giáng sinh trong quán vang lên. Anh có việc bận phải ra ngoài nên anh hẹn sẽ gọi lại cho cô khi trở về. Cô đặt điện thoại lên bàn, tự mỉm cười cho sự chờ đợi của mình. Lắc đầu, cô cố gắng đẩy hết những ảo tưởng khó thành hiện thực đang cám dỗ mình.
Ngồi một mình không buồn sao?
Một giọng nói trầm ấm vang lên từ phía sau lưng cô. Cô nhận ra là ai và không quay lại.
- Sao cậu biết mình ở đây?
- Mình hiểu cậu quá mà, ngoài nơi này ra thì cậu có còn cái xó xỉnh nào mà rúc vào đâu.
- Này, ăn nói cho cẩn thận nha, mình xử đẹp bây giờ!
- Cứ tự nhiên!
Nguyên kéo ghế ngồi xuống, cậu nhắm mắt, đưa khuôn mặt về phía Kim. Kim giật mình, ngửa người ra sau. Nhưng chỉ sau vài tích tắc, Kim nhanh gọn tóm lấy hai tai của Nguyên, kéo vừa phải.
- Này thì thách.
- Á á đau đau, bỏ tay ra nào.
- Chừa chưa?
- Trong tình huống này có đứa nào ngu đến mức trả lời chưa không? Cậu hỏi thừa.
Kim buông tay, cười đầy mãn nguyện.
Giữa đất Sài Gòn này, đêm sẽ chẳng bao giờ cô đơn nếu ta có một ai đó ngồi cùng, dù không nói gì cả, nhưng sẽ ấm áp hơn. Với Kim, Nguyên như một món quà bí mật. Vì không một ai biết hai người thân thiết với nhau. Trên lớp sẽ không bao giờ ngồi cùng nhau, nói chuyện với nhau rất ít và hiển nhiên, đó là giao kèo của hai đứa – người bí mật. Chỉ đêm đến, người bí mật mới xuất hiện và tìm đến nhau, ngồi với nhau ở một nơi mà khả năng xuất hiện người quen ít nhất có thể.
Thỉnh thoảng Kim vẫn thắc mắc rằng tại sao những người hợp nhau đến như vậy lại không thể trở thành người yêu, trong khi đó lại cứ chờ đợi, hy vọng vào một thứ tình cảm xa vời, đoán trước là không có kết quả gì. Tình yêu thật kỳ lạ. Giống như câu chuyện của Kim bây giờ, rõ ràng người giúp đỡ và ở bên cạnh cô là Nguyên chứ không phải người con trai cách xa cô hàng ngàn cây số, chỉ có thể cho cô nghe thấy giọng nói ấm áp, ngoài ra, lúc cô đau buồn, cần người giúp đỡ, anh lại không thể đến bên. Trên đời này vốn có những điều nghịch lý luôn xảy ra, dù muốn hay không thì Nguyên cũng không thể đánh lừa cảm xúc của mình, rằng cô muốn ở bên người con trai kia chứ không phải bất kỳ ai khác đang tồn tại ngay bên cạnh cô.
10 giờ đêm, Kim và Nguyên rời khỏi quán. Vẫn như thường lệ, Nguyên sẽ đưa Kim về tận phòng trọ rồi sau đó mới quay về, dù cả hai ngược đường. Họ đã từng giao kèo với nhau rằng cho đến lúc một trong hai người có người yêu thì họ sẽ cùng nhau làm những điều mà sau này sẽ làm cho người mình yêu. Chẳng hạn như Nguyên muốn sau này đưa bạn gái đi đến nơi – về đến chốn, muốn tặng hoa và quà vào những ngày đặc biệt, muốn hát cho cô gái của cậu nghe mỗi khi cô ấy buồn.
Thế nên cậu đã thực hiện những điều đó với Kim. Còn Kim, cô muốn sau này có người yêu sẽ nấu cơm cho anh ăn, tự tay làm những món đồ handmade như gối, cốc nước… để tặng anh, và cô đã làm như vậy với Nguyên. Dĩ nhiên, có những giới hạn được đặt ra giữa hai người họ, giới hạn quan trọng nhất đó là không trở thành người yêu của nhau, bởi như vậy sẽ đánh mất nhau nếu chia tay. Giao kèo đơn giản thế thôi, và Kim tin mình sẽ thực hiện tốt, vì trong trái tim cô giờ đây chỉ có anh.
- Kim! Cho mình mượn tay. – Nguyên bỗng nhiên dừng lại, quay sang yêu cầu nghiêm túc.
- Làm gì?
- Mình lại có thêm một điều muốn thực hiện với bạn gái tương lai. Giờ phải tập luyện trước.
Kim chưa hiểu lắm, nhưng cô cũng đưa tay ra. Nguyên đứng im một hồi nhìn vào bàn tay của Kim, rồi nhanh chóng đưa tay nắm lấy tay Kim, Kim giật mình theo phản xạ rút tay lại.
- Sao thế?
- Sao cái gì mà sao, tại sao lại nắm tay mình?
- Vì mình muốn nắm tay bạn gái tương lai, giờ chưa có nên phải nhờ cậu vậy. – Nguyên cười mỉm dễ thương, ánh mắt như van xin. – Làm ơn đi mà…
- Cậu lạm dụng mình quá rồi đấy nhé! Thế sau này có đòi ôm hay hôn mình không? – Kim thẳng thừng hỏi, vẻ vừa đùa vừa thật.
- À không, chỉ nắm tay thôi. Mình muốn dành nụ hôn đầu cho người mình yêu cơ. Mà cậu cũng phải giữ gìn đi chứ, con gái con đứa gì mà cứ nói chuyện ôm hôn như không có gì.
- Ơ, thì mỗi với cậu mình mới hỏi thế chứ, bản cô nương đây cũng ngoan hiền lắm chứ bộ, còn chưa nắm tay ai đâu đấy!
- Nói nhiều quá! Đi thôi!
Nguyên xua tay rồi nắm tay Kim kéo đi không thương tiếc. Vì với người bí mật thì những điều này cũng trở thành bí mật nên Kim không phản đối, hơn nữa không yêu thì nắm tay cũng đâu có cảm xúc gì. Quả đúng thật, Nguyên nắm chắc tay Kim, nhưng cô chỉ có cảm giác như đang nắm quai túi xách hoặc một món đồ gì đó trong tay. Rồi cô lại tự hỏi, nếu chàng trai đang nắm tay cô là anh, liệu trái tim cô có thổn thức?
Anh gọi điện cho Kim, anh nói sẽ bay vào Sài Gòn vào lễ giáng sinh năm nay, anh muốn thăm một người mà anh nhớ. Kim bỗng cảm thấy trái tim mình đập nhanh hơn bao giờ hết, mặt nóng ran. Vì anh chưa bao giờ nói ở trong này anh có quen ai khác ngoài Kim nên cô cứ đinh ninh người anh đang nói là mình, nhưng cho đến khi anh ngập ngừng kể với cô câu chuyện cô chưa từng biết thì Kim chỉ muốn òa khóc.
“Đó là người anh đã từng yêu, giờ đây anh vẫn yêu cô ấy. Bọn anh chia tay vì khoảng cách địa lý, nhưng giờ anh có đủ can đảm để gặp cô ấy rồi. Anh cũng muốn gặp em, muốn biết người em gái đã chia sẻ với anh biết bao niềm vui nỗi buồn có khác với những gì anh tưởng tượng hay không…”
Kim đã im lặng, nói đúng hơn là cô chết lặng vì có thứ gì đó đã vỡ tan. Có lẽ là niềm hy vọng, sự chờ mong và cả ảo tưởng trong cô đã vỡ ra, lăn lóc ở khắp nơi trên đường tình, muốn nhặt lại cũng không thể, vì giờ đây mắt cô đang nhòa đi vì thứ nước mằn mặn.
Kim nhắn tin cho Nguyên hẹn cậu ra bờ sông quen thuộc. Trước khi Nguyên có mặt, Kim đã tự nhủ sẽ không khóc nữa, vì trước đó cô đã khóc nhiều rồi, giờ cô chỉ đang cần một bờ vai để dựa vào cho vơi đi mệt mỏi vì những ảo tưởng trong thời gian qua của mình.
Nguyên đến nơi, trời tối nên cậu không thể nhìn thấy cặp mắt sưng húp vì khóc của Kim. Bờ sông lặng gió, nhưng lục bình vẫn cứ trôi như việc vốn dĩ nó phải thế, dù không có gió, lục bình vẫn có nước. Ai cũng nghĩ gió sẽ đưa lục bình đi, vậy mà sự thật là chính nước mới là nguyên nhân. Giờ phút này Kim cảm thấy mình giống như đám lục bình phụ thuộc kia, mong chờ gió là anh, nhưng lại lợi dụng nước là Nguyên để trôi đến nơi muốn đến.
- Sao hôm nay lại muốn ra đây?
- Không có gì, chỉ là nghĩ ra muốn được dựa vào vai người yêu tương lai nên gọi cậu ra để tập luyện trước.
- Giọng cậu sao thế? Ốm à? Hay là khóc?
- Không sao cả. Ngồi xuống và im lặng, chỉ cần cho mình mượn vai để dựa là được.
Nguyên làm theo lời Kim, cậu không nói thêm tiếng nào nữa, nhưng Kim thì lại nghe rất rõ tiếng trái tim cậu đang đập, nghe cả tiếng ký ức ùa về, chúng dồn dập đến mức Kim như đang bị ép vào góc tường đến nghẹt thở. Rồi một tiếng nấc, hai tiếng nấc, nhiều tiếng nấc khác phát ra, Kim òa khóc.
Tưởng Nguyên sẽ cuống cuồng lên hỏi lý do, nhưng cậu lại vẫn ngồi yên, im lặng.
- Ôm mình được không? – Kim nói trong sự nghẹn ngào. Giờ phút này cô muốn được ở bên mẹ để nằm trong lòng mẹ, nhưng giờ cô đủ khôn lớn để hiểu rằng mẹ sẽ buồn thế nào nếu nhìn thấy cô khóc. Bây giờ cô cần một cái ôm, của ai cũng được.
Nguyên nhẹ nhàng quay sang, vòng tay ôm Kim, bàn tay cậu đặt lên lưng cô vỗ về. Rất lâu sau, Kim mới thôi khóc khi nhận ra chiếc áo sơ mi của Nguyên đã dính đầy cả nước mắt và nước mũi của cô. Mọi thứ lại trở về trạng thái yên lặng.
- Giờ kể mình nghe có chuyện gì nào? – Nguyên quay sang nhìn Kim.
- Cậu chưa yêu phải không? Thế thì cậu không hiểu cảm giác của mình lúc này đâu. – Kim nhìn vô thức trong đêm đen, giọng nói đã không còn nước mắt.
- Đúng, mình không biết cậu đang đau như thế nào, nhưng ai nói với cậu mình chưa yêu? Chỉ là vì mình chưa nói với người ấy biết tình cảm của mình thôi, và người ta cũng quá ngốc nên không thể nhận ra tình cảm của mình.
Cậu đang nói gì thế? Giờ mình không đủ tỉnh táo để suy luận những câu nói khó hiểu của cậu đâu.
- Rồi cậu sẽ hiểu thôi. Nhưng cậu đừng có trở thành một đứa mít ướt chỉ vì chuyện tình cảm vớ vẩn của cậu, cái chuyện mà không thể kể ra thì có gì đáng để khóc cơ chứ.
Kim cố gắng trợn tròn mắt nhìn cậu bạn. Nguyên nói đúng, chuyện của cô thậm chí chỉ là chuyện của một người, chỉ mình cô cảm nhận rồi ngộ nhận, anh cũng chưa bao giờ nói yêu cô.
Kim nhắm mắt lại để ép cho giọt nước mắt đang ngân ngấn phải trào ra ngoài. Lục bình không có gió vẫn sống được nếu có nước. Cô cũng thế, anh không thuộc về cô nên có chờ mong cũng thành vô vọng. Tình yêu ư?
Đôi khi nó chỉ là chuyện của một người thôi, chuyện không thể kể cho ai nghe từ lúc nó bắt đầu cho đến khi nó kết thúc. Nó na ná tình đơn phương, mà cũng không hẳn là đơn phương. Chấp nhận nó như một cơn gió ngang qua cuộc đời, mọi thứ rồi cũng sẽ ổn cả thôi.
Nghiêng đầu dựa vào vai Nguyên, Kim mỉm cười nhẹ. Bỗng cô thấy lòng nhẹ tênh.