Từ bé tôi đã luôn mơ ước sau này mình sẽ trở thành một Mô-da vĩ đại.
Hai hai tuổi. Giấc mơ đó chỉ còn đúng một nửa: Tôi trở thành nhạc sĩ… Nhưng tôi không vĩ đại như Mô-da.
Mẹ giục tôi mau chóng tìm người yêu khi bà thấy tôi đã quá đam mê nghệ thuật. Trong mắt bà, âm nhạc là một điều gì đó viển vông hết sức, và những thằng nhạc công chơi đàn cốt chỉ để nhận chút bố thí và thương hại từ những người thừa tiền. Sự hắt hủi nghệ thuật càng được thể hiện rõ ràng hơn khi suốt mười lăm năm qua tôi sống trong những lời đay nghiệt. Điều này trái ngược hoàn toàn với anh trai tôi- Anh ấy như một vầng mặt trời tỏa rạng.
- Mẹ giục chú mau dẫn một em ngon ngon về ra mắt đấy! – Anh hai vỗ vỗ vai tôi, đoạn cười hề hề, móc trong cặp táp ra tập tiền mới cứng rồi ném toẹt lên mặt bàn.
Chiếc ô tô bóng lộn phóng vụt đi bỏ lại đằng sau một lớp bụi mù mịt. Tôi vẫn chơi đàn cho các quán Bar, những lúc không tìm được mối, tôi chấp nhận lời mời chơi nhạc cho cả những đám cưới của các cặp tình nhân trẻ. Anh Hai bĩu môi cười, vẫn cái ánh mắt khinh miệt như lần đầu tiên ông thầy dạy nhạc nói rằng tôi hoàn toàn có năng khiếu cảm thụ âm nhạc còn anh Hai thì không. Anh Hai bô bô với cả nhà và cả công ty về tình thương của mình với một thằng em “nhạc sĩ nghèo” tội nghiệp. Tôi nín lặng. Tình thương thật sự đâu cần phải nói ra bằng lời? Hơn mười năm rồi, tôi vẫn nín lặng như vậy. Những bản nhạc mới thật sự là tiếng nói của tôi…
Tôi vẫn chưa có người yêu. Nhưng anh Hai lấy vợ.
Ngày anh Hai dẫn chị dâu về ra mắt bố mẹ, tôi sững người. Chị dâu không đẹp, nói một cách thẳng thắn, chiếc cằm gãy khiến gương mặt chị xấu một cách tệ hại. Tôi đã chứng kiến cảnh anh Hai cặp với rất nhiều những bóng hồng xinh như mộng, nhưng hoàn toàn không hình dung được chị dâu của tôi sẽ như thế này. Bố tôi thở dài, còn mẹ tôi, bà cố gắng nở một nụ cười gượng gạo khi nhìn cơ man những chai rượu ngoại và những món đồ đắt tiền chị dâu mang đến. Nếu tôi là mẹ, có lẽ tôi sẽ không cần phải cười giả tạo như vậy. Tôi sẽ mặc sức phá lên cười ha hả khi thấy cái dáng vẻ khép lép đến tội nghiệp của chị lúc cúi chào mẹ tôi.
- Vì sao anh lại quyết định lấy chị ấy ? Anh có yêu chị ấy không ? – Lúc chỉ còn hai anh em với nhau, tôi khẽ hỏi.
- Chú hỏi lạ ! – Anh Hai châm điếu thuốc, rít một hơi dài rồi chậm rãi nói- Không yêu thì lấy “NÓ” về làm cảnh à ?
- Có thật không ? – Tôi nhìn chằm chằm vào đốm sáng lập lòe của tàn thuốc cháy dở trên tay anh Hai, lòng đầy ngờ vực.
Lời trả lời cho câu hỏi của tôi chỉ là những tràng cười ha hả đầy ngạo nghễ. Anh Hai chưa bao giờ làm việc gì mà không suy tính cẩn thận về kết quả hay ít nhất cũng phải nắm chắc đến 90% lợi ích trong tay.
Hai tuần sau ngày anh Hai làm đám cưới, tôi nhận ra ý nghĩa của nụ cười ha hả hôm nào.
Anh Hai lên chức Phó Tổng Giám Đốc, đứng trên vạn người và chỉ đứng dưới duy nhất một người – Bố vợ anh Hai, ông Trần Kim Hải. Mọi người trong công ty đồn ầm lên về nguyên nhân đám cưới chóng vánh của anh Hai, chỉ anh Hai luôn gạt đi mọi chuyện. Một người thành công luôn biết đạp lên dư luận và làm những gì mình muốn! Tôi không phải một người thành công, huống hồ lại chỉ là một “thằng nhạc sĩ nghèo kiết xác’, vậy nên, tôi chứng kiến mọi chuyện với sự nín lặng tuyệt đối.
Chị Thùy đúng chất một tiểu thư nhà giàu quen được nuông chiều và chẳng thạo việc nấu nướng. Về nhà tôi được hai tuần, chị vẫn không thể nấu cơm một cách thành thục. Hôm thì chị quên bật nút nên đến lúc ăn mà nồi cơm vẫn còn nguyên gạo và nước, hôm lại cho quá ít nước nên cơm khô không khốc, hôm lại lênh láng như một nồi lẩu H2O thập cẩm. Các món ăn được nấu một cách vụng về. Mẹ tôi cau mày khó chịu, bố tôi buông đũa bỏ ra ngoài phòng khách hút thuốc. Chỉ còn tôi ngồi lại. Tôi cắm cúi ăn tất cả những gì chị nấu.
- Hưng đừng ăn nữa…Chị không phải nấu ăn bao giờ nên vụng quá! Để chị chạy ra ngoài tiệm mua cơm Tàu cho Hưng ăn nha. Ăn cơm khô hại dạ dày lắm đó! – Chị Thùy nói, đôi mắt đượm buồn.
Tôi bỏ tọt miếng đậu kho mặn chát vào mồm, và một lèo hết sạch bát cơm khô không khốc rồi đứng dậy bỏ lên phòng. Lúc trở xuống đã thấy chị đang lúi húi dọn dẹp căn bếp. Anh Hai không về. Tôi đứng bên ngoài cửa, lặng lẽ quan sát chị qua tấm kính mờ. Bất giác tôi thấy chị đưa tay gạt nhanh giọt nước mắt lăn vội.
Sáng sớm, phía căn bếp vang lên tiếng lạch cạch, leng keng của xoong nồi. Dụi mắt, đẩy cửa bước vào phòng, tôi giật mình khi thấy chị Thùy tất bật chuẩn bị bữa sáng. Chiếc tạp dề quấn quanh cái eo thon nhỏ nhìn rất ra dáng một bà nội trợ đảm đang.
- Rau chỉ cần trần qua thôi nếu không nó sẽ bị nát đó. Trứng luộc xong thì phải ngâm vào nước lạnh ngay để khỏi sát vỏ.
Chị Thùy giật mình quay người lại trong khi tôi tỉnh bơ bóc vỏ quả trứng gà và ăn một cách ngon lành. Đôi má chị đột nhiên đỏ bừng lên và cái miệng khé mím lại. Lúc ngượng nghịu hình như con gái ai cũng rất xinh đẹp. Tôi điềm nhiên ăn hết quả trứng rồi quay lưng bỏ đi, vẫn cảm giác cái nhìn của chị hút chặt vào tấm lưng rộng của mình.
Bữa trưa hôm đấy, chị Thùy nấu ăn không tệ lắm.
Bố mẹ đi miền Nam thăm dì Út ốm nặng. Anh Hai bận việc công ty, viện lí do phải tiếp đối tác nên bỏ cả bữa tối ở nhà. Căn nhà vốn đã trống trải chỉ còn mình tôi và chị. Chị Thùy dọn dẹp xong, ngồi nín lặng trên ghế sô-fa đợi anh Hai trở về, thi thoảng lại liếc đồng hồ với vẻ sốt ruột. Chỉ có tôi là cắm cúi ăn trái cây, không nói một lời nào.
- Hưng có người yêu chưa ?- Đột nhiên chị Thùy ngẩng đầu lên, nở một nụ cười thật hiền rồi cất tiếng hỏi.
- Em…em chưa !
- Hưng cao ráo, đẹp trai thế này mà không làm cô nào chết mê chết mệt thì lạ đó nha!- Chị Thùy khẽ đùa.
- Nhạc sĩ nghèo…- Tôi cố gắng kéo dài cái chữ “Nghèo” ra với sự mai mỉa không giấu giếm- …Nuôi mình không nổi thì ma nào thèm yêu hả chị ?
Chị Thùy im lặng. Trong một phút thôi, đôi mắt của chị chăm chú nhìn vào tôi rồi nhanh chóng chuyển cái nhìn sang chiếc đồng hồ quả lắc đang mệt nhọc điểm những tiếng chuông rệu rã. Chị thở dài. Rồi rất nhanh, chị Thùy lảng sang chuyện khác:
- Đợi anh Bình lâu quá. Hưng đàn cho chị nghe một bài có được không ?
Tôi nhún vai đứng dậy, đoạn đưa tay với lấy cây ghi-ta ở trên nóc tủ. Khẽ gẩy gẩy mấy nốt vu vơ, tôi vừa ngẫm nghĩ về bài hát sẽ đàn cho chị. Ngay khi những giai điệu đầu tiên của bản Yesterday one more vang lên, chị Thùy đã lắng nghe chăm chú. Tôi cứ gẩy hết khúc này tới khúc khác…Chị Thùy ngồi tựa lưng vào chiếc ghế dài, đôi mắt mơ màng.. Chẳng biết tôi đã đàn trong bao lâu nhưng lúc dừng đàn, chị Thùy đã say sưa ngủ như một đứa trẻ. Nhìn quen, chiếc cằm gẫy không làm tôi thấy phản cảm nữa. Điều duy nhất đọng lại trong tâm trí tôi là nụ cười buồn đến nao lòng của chị Thùy. Đêm đấy anh Hai không về. Đối tác của anh yêu cầu tiếp qua đêm(!) Đợi chị Thùy mệt mỏi đứng dậy đi về phòng, tôi ôm đàn ra cửa ngồi. Màn đêm yên tĩnh nâng tiếng đàn của tôi lan khắp không gian, chạm vào cả vầng trăng bị che khuất một nửa bởi tòa nhà chung cư trước mặt.
Gương mặt chị Thùy ẩn hiện trong từng nốt nhạc…Mộng mị… Mê đắm…
Một năm sau…
Anh Hai lên chức Tổng Giám Đốc. Công việc nhiều hơn và anh Hai vắng nhà thường xuyên hơn. Mẹ giục anh chị mau mau có cháu bế, đoạn lại giục tôi mau mau kiếm người yêu dẫn về ra mắt bà. Tôi vẫn rong ruổi ở khắp các quán bar, chơi đàn và thi thoảng vẫn hạ mình trong các tiết mục góp vui ở đám cưới. Chị Thùy giờ đã là một đầu bếp cừ khôi, nhưng điều đáng buồn, những món ăn chị nấu chẳng bao giờ anh Hai thưởng thức.
- Hưng thấy món cá sốt hôm nay thế nào?- Chị Thùy phấn khởi hỏi, đoạn gắp một khúc cá nạc cho vào bát tôi.
- Ngon lắm!- Tôi đáp cụt lủn rồi và cơm vội vã. Hạt cơm thơm bùi và dẻo ngọt thật khác mùi vị một năm trước đây.
- Trông Hưng giống con heo ham ăn chưa kìa…Ngon thì ăn nhiều vào nha để có sức làm việc nữa…- Chị Thùy vừa nói vừa gắp một miếng trứng cá bỏ vào miệng tôi.
Nếu ai đó không biết và nhìn cảnh chúng tôi ăn cơm sẽ nhầm tưởng tôi và chị là một gia đình. Ông chồng có vẻ thật tham ăn còn bà vợ thật hiền lành và đáng yêu như một chú mèo ngoan ngoãn. Tôi và chị Thùy đã có vẻ thân thiết hơn và không còn giữ kẽ như trước. Thi thoảng, chị Thùy còn khẽ vuốt nhẹ những cọng tóc loăn xoăn rủ xuống gương mặt tôi. Sự động chạm mang theo hơi ấm từ bàn tay mềm của chị làm tôi khẽ rùng mình…
Bàn tay con gái thật nhỏ…
Anh trai tôi thường xuyên vắng nhà cho các cuộc nhậu nhẹt và bù khú với bạn bè. Tôi chưa từng hình dung quyền hạn của một vị Tổng Giám Đốc lại ghê gớm đến như vậy. Khi người ta thăng tiến càng nhanh và địa vị càng cao, người ta có quyền bỏ quên mọi thứ- ngay cả gia đình mình! Mẹ tôi đã thôi suýt xoa về anh Hai, bà cũng thôi tua đi tua lại “trang lịch sử đầy hào hùng” về thành tích từ hồi mẫu giáo của anh cho đến tận lúc đi làm với vẻ tự hào không giấu giếm. Bà chuyển sự lo lắng sang tôi, thằng Út kém cỏi mãi không kiếm nổi mảnh tình vắt vai lên hồn. Tôi mặc kệ- Tình yêu trong tôi chỉ là những thanh âm kì diệu của những bản đàn bất hủ.
Valentine. Quán Bar quen thuộc tổ chức tiệc nhạc cho tất cả các đôi tình nhân trẻ đến quán ngày hôm đó. Họ mời tôi làm người chơi nhạc chính với khoản thù lao khá khẩm, tôi vui như một đứa trẻ mà không hề nhận ra trong quán chỉ có tôi là đến một mình. Trong khi các đôi nhảy bận rộn nâng ly uống mừng trong lời chúc tụng ầm ĩ, nghĩ ngợi thế nào, tôi rút máy điện thoại bấm số gọi cho chị Thùy.
- Chẳng biết anh Bình có về không nữa… Nhưng mà kì chết… Hôm nay Valentine, Hưng gọi bạn gái Hưng đi đi- Giọng nói nhẹ nhàng của chị Thùy vang lên trong điện thoại.
- Rốt cuộc chị có đi không ?- Tôi gào lên như quát để át tiếng loa cực mạnh ở gần đó.
Dường như tiếng quát và thái độ nôn nóng khác với ngày thường của tôi làm chị Thùy sợ hãi thật sự. Chị ấp úng:
- Ừ…chị…chị ra… Hưng đừng vậy… Chị sợ lắm….
Hai mươi phút sau, chị Thùy xuất hiện ở cửa quán. Tôi bỏ đàn rồi lăng xăng chạy ra cửa đón chị, mặt không giấu nổi vẻ mừng vui khôn xiết. Chị Thùy mặc một chiếc váy xòe màu tím, phần eo ôm sát thân người làm cơ thể chị thật đẹp. Gương mặt trang điểm nhẹ trông cũng khá đáng yêu, thật khác với dáng vẻ tất bật ngày thường. Nhìn thấy tôi, chị líu ríu như một đứa trẻ:
- Hưng ơi… Chị nè… Chị tìm cái quán Bar này mệt muốn xỉu luôn!
- Ngốc… Em đã nói rõ địa chỉ rồi mà…- Tôi nói rồi nhanh tay kéo chị Thùy đi vào bên trong quán.
Tiếng nhạc ầm ĩ có vẻ khiến chị Thùy khó chịu nhưng chị vẫn cười thật tươi để tôi yên lòng. Chọn một bàn phía góc khuất, chị Thùy ngồi xuống và chăm chú ngước mắt nhìn lên sân khấu xem tôi chơi đàn. Xung quanh mọi người cũng ngồi nín lặng lắng nghe những âm thanh thánh thót của bản Romance ngọt ngào. Tôi không quan tâm đến xung quanh… Trong căn phòng lúc đấy, tôi chỉ nhìn thấy duy nhất một đôi mắt- Đôi mắt của chị Thùy mà thôi.
Buổi tiệc kết thúc, tôi và chị Thùy đi bộ về nhà. Trong đầu tôi văng vẳng những thanh âm réo rắt của bản nhạc…
- Đi thế này, không khéo người ta tưởng chị em mình là một đôi đấy Hưng ạ- Chị Thùy đột nhiên mở lời rồi cười khúc khích.
- Một đôi thì sao chứ? Điều đó chứng tỏ chị vẫn còn rất trẻ khi đi bên cạnh một người đẹp trai như em.- Tôi nói rồi cười nhăn nhở.
- Khiếp !- Chị Thùy bĩu môi- Hôm nay Hưng ăn nói có vẻ bạo dạn thế? Chị già rồi mà… lại còn xấu nữa!
- Không… Chị đâu có già đâu- Tôi quay sang bên ngó trân trân gương mặt chị, cái nhìn như thiêu đốt làm chị Thùy bối rối- …Hưng thấy chị rất đẹp mà.
Sau câu nói đó chị Thùy có vẻ ngượng nghịu và lúng túng thật sự. Chị cúi xuống vân vê lọn tóc loăn xoăn, gương mặt có lẽ cũng ửng hồng đôi chút. Tất cả các cô gái đều thích được khen ngợi, huống hồ lời khen với một người phụ nữ đã có chồng càng trở lên xa xỉ. Dưới ánh sáng của ngọn đèn đường, gương mặt chị Thùy đẹp một cách khó hiểu. Tôi nhìn như thôi miên vào gương mặt đó rồi đến lúc không kìm nén được cảm xúc, tôi đột nhiên xoay người, nắm chặt lấy tay chị. Chiếc đàn ghi-ta trên vai tôi rơi xuống đất. Chị Thùy mở to mắt, hoảng hốt nhìn chằm chằm vào tôi nhưng đôi tay chị vẫn để yên trong tay tôi ấm nóng. Chị Thùy lắp bắp:
- Hưng…Bỏ chị ra…Hưng…Hưng làm chị đau đấy….
Nhưng tôi bỏ ngoài tai những lời chị Thùy nói. Tôi nắm tay chị chặt hơn, đoạn bóp nhè nhẹ và cảm giác đôi tay mềm ấm đó run rẩy trong bàn tay mình. Tôi nhìn chân chân vào đôi mắt chị, cái nhìn mê đắm của một kẻ si tình lãng mạn.
- Hưng yêu chị, chị à…
Chị Thùy gần như bất động. Gương mặt trở lên thất thần và hoảng hốt đến tội nghiệp… Đột nhiên chị giật mạnh tay ra khỏi tôi rồi vùng chạy. Tôi đứng im lặng, nhìn hút theo cái bóng người bước vội trên đường.
Một tuần sau đó, tôi lang thang cùng cây đàn ở các quán Bar và không ló mặt về nhà. Mẹ gọi điện giục tôi về ăn cơm. Tôi tắt máy. Tôi sợ cảm giác phải đối diện với chị Thùy và suy nghĩ đơn giản “ Cứ bám trụ ở mấy cái quán Bar này cũng có chết đói được đâu”… Nhưng đến hôm thứ bẩy, mọi chuyện thay đổi. Đang ngồi thơ thẩn bên ly chanh muối, điện thoại của tôi chợt có tin nhắn. Là chị Thùy. Dòng tin vẻn vẹn có mấy chữ:
- Hưng về nhà được không?
Tôi nốc một hơi cạn ly chanh muối rồi cầm điện thoại nhắn lại:
- Để làm gì hả chị ?
- Chị có việc …Cần lắm… Hưng giúp chị được không ?
Khỏi cần chị Thùy gửi đến cái tin thứ hai, tôi gửi đàn ở quán, trả tiền nước rồi phóng xe thẳng về nhà. Bố mẹ tôi đi sinh hoạt Tổ Thơ khu phố. Anh Hai chưa đi làm về. Chị Thùy ngồi bất động ở ghế sô-pha phòng khách. Nhác thấy bóng tôi, chị khẽ nhoẻn cười, nụ cười buồn hiu hắt.
- Hưng đưa chị đến chỗ này nhé. – Chị Thùy nói rồi với tay lấy cái túi sách trên mặt bàn, đoạn vội vã khóa cửa.
Cái chỗ mà chị Thùy muốn tôi đưa đến kì thực là một phòng khám tư nhân. Chị thản nhiên bước xuống xe, không nói một lời nào với tôi mà cắm cúi đi vào bên trong phòng khám. Tôi gửi xe rồi hấp tấp chạy vội theo chị:
- Chị! Chị bệnh gì mà phải đến đây khám…- Tôi hỏi dồn dập- Chị bệnh sao không nói với Hưng ?
Chị Thùy nhìn chăm chăm vào đôi mắt mở to ngỡ ngàng của tôi rồi cúi đầu đáp khẽ:
- Chị có thai rồi…
- Hả?- Tôi nghe như không tin vào tai mình- …Có thai… Anh Hai em biết chuyện này chưa?
- Biết… Nhưng anh Bình không muốn chị giữ cái thai đó..- Giọng chị Thùy đột nhiên trầm xuống và mặt tái đi hoảng hốt.
- Sao lại thế? – Tôi gào lên-.. Chị để em… Em phải hỏi anh ấy cho ra nhẽ !
- Thôi…đừng…- Chị Thùy vội vàng ngăn tôi lại-… Anh Bình nói công ty đang mắc nợ, tiền bạc chẳng dư dả gì, công việc lại ngập mặt nên sẽ rất khó khăn nếu chị sinh con lúc này-… Ánh mắt chị Thùy như phát khóc-… vả nữa, anh ấy đe, nếu sinh con, anh ấy nhất định không nhận làm cha đâu…
-Anh ta điên à? Chị…Không thể thế được…- Tôi lay mạnh hai vai chị Thùy, mạnh đến độ làm chị cau mày đau đớn.
- Không được mà Hưng…
- Anh ta vốn dĩ đã chẳng có trách nhiệm gì với chị rồi! Anh ta không làm cha thì em…sẽ làm cha! – Tôi nói xong câu đó chợt thấy chị Thùy ngước ánh mắt hoảng hốt nhìn mình, cái nhìn thất thần đến ngây dại.
Chị Thùy vùng khỏi tay tôi, khẽ tát vào mặt tôi một cái…cái tát không đủ mạnh cũng chẳng đủ đau nhưng làm tôi thấy tê tái lòng….
- Không được nói như thế nữa…! Không được nói như thế nữa! Chị là chị dâu em, anh Bình là anh trai em!
Mưa ướt áo tôi, ướt cả gương mặt tôi. Mưa hay là nước mắt, tôi cũng không rõ nữa! Nhưng rõ ràng, chúng có vị mặn.
“Chị là chị dâu em, anh Bình là anh trai em”
Câu nói đó theo tôi cả vào giấc ngủ và những cơn mơ chập chờn. Tôi ở lại nhà bạn, hai thằng cùng chơi đàn cho quán Bar với mức lương còm cõi. Tôi nhắn tin cho chị Thùy…Một tin…Hai tin…Hàng chục tin nhưng nội dung chị độc một câu duy nhất. “Hưng yêu chị, chị đừng làm điều gì dại dột nghe chị”
Chị Thùy không nhắn tin lại. Nhưng tôi biết chắc chắn chị ấy sẽ đọc nó… Ít nhất là như vậy.
Nhưng đến đêm thứ ba, khi đang say ngủ cùng thằng bạn, điện thoại tôi như vỡ ra bởi những cuộc gọi dồn dập từ nhà. Cả bố, cả mẹ, cả anh hai, tất cả đều như gào lên trong điện thoại bắt tôi về nhà gấp. Linh cảm có điều gì chẳng lành, tôi vội vã mặc quần áo. Tin nhắn cuối cùng lại từ chị Thùy, tin nhắn ngược lại với tất cả cuộc gọi của những người thân yêu trước đó. Tin nhăn cụt lủn: “Hưng ơi, trốn đi em.”
Nhưng tôi đã không bỏ trốn.
- Thằng khốn nạn ! – Tiếng anh Hai gầm lên như sấm, chiếc cốc cầm trên tay bị anh ném thẳng xuống nền đất vỡ tan tành- Đồ loạn luân! Tại sao mày lại dám yêu chị Dâu mày!
Chừng như để minh chứng cho lời nói của mình, anh Hai cầm điện thoại của chị Thùy dứ dứ về phía tôi, về cả phía bố mẹ. Gương mặt bố tôi tối sầm lại, mẹ tôi thì rơm rớm nước mắt thất vọng. Nhưng thứ làm tôi quan tâm duy nhất lại là chị Thùy lúc đấy đang ngồi gục mặt ở xó nhà, tóc tai rũ rượi. Tôi không nhìn thấy gương mặt chị, nhưng kịp để ý thấy chiếc áo chị mặc bị xé rách một mảng ở vai và chỗ đó đó tím thâm lại.
- Bố mẹ xem thằng súc sinh này nó tằng tịu với chị dâu nó này! Khốn khiếp! Nhà này kiếp trước làm gì để kiếp này chịu nhục.- Anh Hai gầm lên lần nữa.
- Không phải như thế….Không phải như thế đâu…- Chị Thùy ngước mắt nhìn anh Hai, đôi mắt đỏ quạch và gương mặt dàn dụa nước-… Không phải như thế.
- Cô còn già mồm à?- Anh Hai chẳng ngần ngại dùng chân đạp thẳng vào người chị Thùy như đạp bịch rác ngoài đường- Còn chối nữa à? Còn bênh nhau à?
Sau hai cái đạp mạnh bạo, chị Thùy nằm lăn ra sàn nhà đầy đau đớn. Tôi vội nhào đến đỡ chị dậy, nhưng chị Thùy xua tay và vội vàng đẩy tôi ra. Chị càng xua, tôi càng cố gắng nâng chị đứng dậy. Mẹ tôi cũng lại gần và vội vàng dìu chị ra ghế. Chỉ có bố tôi vẫn ngồi im, nín lặng.
Đến lúc này, sức chịu đựng của tôi đã vượt quá giới hạn. Nước mắt tôi cũng trào ra từ lúc nào. Tuyệt đối tôi không sợ cái kẻ mà được gọi là anh Hai đang đứng trước mặt, kẻ đó đang hành hạ người con gái tôi yêu. Tôi chỉ thấy thương chị Thùy, và thấy uất hận cho cả tôi và chị.
- Làm một thằng đàn ông mà đánh đàn bà…- Tôi nhấn mạnh từng chữ một- Anh mới là đồ nhục không bằng con chó!
- Mày còn dám nói- Anh Hai gầm lên nạt, ánh mắt quắc lại .
- Phải! Tôi yêu chị ấy. Nhưng tôi không làm điều gì đi quá giới hạn. Anh thử hỏi lại chính anh xem, anh lấy chị ấy về, anh có yêu thương được chị ấy không hay tối ngày ôm ấp con đàn bà khác. Chị ấy có thai rồi, anh có biết không? Chính anh còn bắt chị ấy đi phá cái thai đó.
Câu nói cuối cùng làm anh Hai chùn lại một chút. Mẹ tôi hoàng hốt quay sang nắm chặt tay chị Thùy, và xoa bụng chị. Cả mẹ và chị đều ôm nhau khóc nức nở. Nước mắt lại một lần nữa trào ra trên gương mặt tôi. Chỉ có anh Hai tôi, dường như con người mất hết nhân tính đó không có chút mảy may xúc động. Anh ta ném cái nhìn khinh khỉnh và hằn học về phía mẹ và chị Thùy, chị Thùy co rúm người lại hoảng sợ, rồi cái nhìn hằn học đó lại chuyển sang tôi:
- Việc của vợ chồng tao, đâu khiến mày can thiệp! Yêu chị dâu ư? Cái loại loạn luân như mày không có quyền nói!
Nhưng quyền nói hay không, không chỉ tôi và anh Hai được phép quyết định. Ngay khi anh Hai vừa dứt lời, tiếng đập bàn ầm ầm làm cả tôi và anh ta giật mình. Bố tôi ngồi trên ghế, đôi vai ông buông thõng, mệt mỏi và chán chường. Ông đưa tay đấm thùm thụp vào ngực, rồi vừa ho lụ khụ, ông vừa nói với giọng rầu rĩ:
- Thôi! Chúng mày im hết đi cho tao! Nhà này ăn ở thất đức nên mới chịu cái họa này!
Chị Thùy bỏ đi rồi. Hai ngày sau hôm họp gia đình căng thẳng đó.
Tôi điên cuồng gọi điện vào số máy chị, không ai nghe máy cả. Tôi điên cuồng nhắn tin vào số máy chị, cũng chẳng ai trả lời. Nhưng đến buổi tối của hôm thứ hai chị bỏ đi, điện thoại tôi rung chuông bần bật. Giọng chị Thùy nhẹ như phát khóc:
- Hưng….Hưng xin lỗi anh Hai, quay về nhà và quên chị đi Hưng nhé…
- Hưng không quên – Tôi gào lên át cả tiếng chị- Hưng có thể quên mọi thứ, nhưng không thể quên được chị.
Đầu dây bên kia im lặng, cảm giác như tôi có thể lắng nghe nhịp tim chị đập mạnh nhường nào
- Thùy…Em yêu chị… Chị có hiểu không? Chị đừng chối nữa…Chị cũng có tình cảm với em… Chị cũng có…Đúng không Thùy…
Đầu dây bên kia vẫn im lặng, rồi rất khẽ…. Tiếng thở dài vang lên….Giọng chị Thùy buồn như khóc:
- Đúng… Nhưng đã quá muộn rồi.
Sau câu nói đó, chị Thùy ngắt điện thoại. Tôi bấm điên cuồng vào màn hình, số máy tôi gọi không thể kết nối được.
Ném tất cả quần áo vào ba lô, tôi lại xách ba lô đến nhà thằng bạn. Nó cũng chán ngấy tôi rồi.
Tôi nghỉ chơi đàn ở Bar, tối tối rong ruổi khắp các ngõ ngách và nhà trọ để tìm chị. Chị có thể đi đâu được chứ? Anh Hai tôi điềm nhiên đi công tác trong Nam, chẳng đoái hoài bận tâm, cũng chẳng có ý định đi tìm lại chị Thùy. Anh ta còn rêu rao khắp nơi về một thằng em đốn mạt và một con vợ hư hỏng với tất cả mọi người trong họ hàng và bè bạn. Tôi không mảy may bận tâm đến điều đó. Điều duy nhất tôi cần là tìm ra chị Thùy…
Năm tháng sau, hi vọng tìm ra chị Thùy đã dần dần tắt nơi tôi. Nhưng lại có một hi vọng mới. Một công ty nhạc Sài Gòn đã để ý đến tôi và mời tôi tham gia nhóm nhạc đang triển vọng của họ. Tôi nghĩ mông lung. Tôi nghĩ nhiều lắm…. Nhưng ý nghĩ nào cũng có hình ảnh chị Thùy…
Một tuần sau, tôi ở Sài Gòn. Nhóm nhạc biểu diễn đêm đầu tiên, vé bán hết veo khiến anh trưởng nhóm của chúng tôi rất hài lòng, Đa phần là người dân trong khu phố đến xem buổi biểu diễn. Khi tiếng đàn và giọng hát của ca sĩ chính cất lển, tôi gác toàn bộ suy nghĩ lại và tập trung hết mình cho bài hát. Cảm giác thăng hoa khiến tôi lại trở về là tôi như một năm trước kia. Cuồng nhiệt và rực lửa…
Mười hai giờ đêm, cả nhóm thu dọn đồ nghề diễn. Mấy cô nàng xinh xắn sống gần đó nán lại xin chữ kí mấy thằng đẹp trai trong nhóm nhạc của tôi, tiện thể nói chuyện và trao đổi số điện thoại rôm rả. Tôi chẳng có một ngoại hình bắt mắt gì, lại chỉ là tay chơi đàn chứ không phải người hát chính nên vui vẻ thu dọn đồ nghề mà không hi vọng ai đó hỏi đến mình. Nhưng lúc lúi húi quấn lại dây điện, bất chợt một bàn tay mềm mại đặt lên vai tôi. Và giọng nói thân quen tưởng như không thể quen hơn được nữa vang lên ấm áp:
- Hưng cho chị xin chữ kí được chứ ?
Chị Thùy đứng sau lưng tôi… Vẫn gương mặt hơi gãy và gầy gò đó, đôi vai mỏng manh và bé nhỏ đó. Nhưng trên tay chị bồng một đứa bé đang say sưa ngủ. Giọng nói lại cất lên, lần này có vẻ ngại ngùng nhưng rành rọt.
- Cháu nó cũng muốn nghe chú Hưng đàn nên đòi mẹ cho đi theo nè.
Tôi bật cười, nhưng nước mắt đã lăn dài từ lúc nào. Chợt để ý nước mắt cũng ướt đẫm trên gương mặt chị. Ướt cả bên má bầu bĩnh của đứa bé đang say sưa ngủ.
Chúng tôi ra về. Mẹ con chị bước bên tôi, cái bóng bé nhỏ hơn bao giờ hết. Trăng sáng đầy trời như cái đêm tôi lấy hết can đảm tỏ tình với chị bất chấp tất cả. Một thoáng im lặng rồi tôi hỏi, thật khẽ:
- Chị làm khai sinh cho bé chưa ?
- Chưa Hưng ạ.
- Vậy thì tốt – Tôi mỉm cười trước ảnh mắt ngạc nhiên của chị Thùy, đoạn nhìn thẳng vào mắt chị – Vì em tên là Hưng nên bé sẽ tên là Hùng và mang họ của em. Tạ Thế Hùng là con của em.
Phải mất rất lâu tôi mới hiểu được ý nghĩa của những giọt nước mắt. Đôi khi khóc cũng là biểu hiện của hạnh phúc. Hạnh phúc khi sau tất cả mọi sóng gió, tôi và chị vẫn thuộc về nhau một cách trọn vẹn.