Cái tin Hoài béo làm mất nhật kí lớp khiến tập thể 11A7 xôn xao chẳng khác gì dại dịch H1N1 đổ bộ. Con “bé” đầy-tội-nghiệp ấy phải mất tới 15p, vừa sụt sùi, vừa lắp bắp mới diễn giải đc sự việc cho lớp trưởng Tóc Xù. Ngay tối hôm ấy, Tóc Xù gọi cho Bí Ngô, Bí Ngô alo cho Thợ Rèn, Thợ Rèn èn èn bắn tin cho Tổ Cú, Tổ Cú trong lúc đang bù khú với hội chim Điêu đã kịp thời loan tin cho anh em cùng biết. Loạn, loạn thật rồi, thế này thì có tai hại ko cơ chứ. Sau mười phút bàn bạc, lên án chán chê con Hoài béo vì tinh thần trách nhiệm nhẹ hều của con bạn, Tóc Xù ý kiến:
- Thôi, có cho nó ăn bánh phạt tơi bời cũng ko thay đổi đc tình hình hiện tại. Đề bài đưa ra bây giờ là: Làm thế nào để tìm đc cuốn nhật kí? Dày cộp, to uỳnh, ảnh ọt các kiểu chứ có nhỏ bé gì đâu mà bốc hơi nhanh thế nhỉ?
- Ờ, theo trình báo của chị béo là hôm đất tới phiên nó chấp bút. Rồi lúc về mải vù theo tiếng gọi chè chè của em Thúy vịt mà quên khuấy mất “kho báu quốc gia” trong ngăn bàn. Sau 2 tiếng xử lí hết chè tới kem xôi, chị gái nhà ta thấy cặp nhẹ bẫng, thần trí tình ra quay trở lại tìm thì nhật kí lớp đã èn èn… – Bí Ngô thở dài.
- Em đề nghị đưa sự việc này lên mức báo động số 1. Huy động toàn dân toàn quân đi tìm, bao nhiêu tinh hoa văn chương của gần 2 năm học chứ ít ỏi gì… – Hải vịt gãi đầu.
- Nhưng có 1 điều còn nghiêm trọng hơn! Nếu nó rơi vào tay 1 người thì anh chị em chỉ có nước lũ lượt.. xin phép chuyển lớp.
Chẳng chờ lớp trưởng Tóc Xù chấm hết cho cái câu hỏi đầy tính đe dọa kia, bất giác các cặp mắt nhìn nhau đầy lo lắng. Rằng thì là mà, lên cạnh những mẩu chuyện nho nhỏ nhue pha vồ hụt rất ấy ấy của Vịt vào.. èn èn chị Béo, hay anh Thợ Rèn gửi thư tình cho cô em khóa chiều mà vẫn… viết sai chính tả, bị người ta trả lại với lá thư chằng chịt bút đỏ.. thì trong cuốn nhất kí đó có 1 nội dung đã tiêu tốn biết bao công sức của cái lớp “tai quái” gần nhất thành phố chứ ko chỉ dừng ở cấp trường này. Tóm gọn trong 4 chữ, suỵt, “nói-xấu-chủ-nhiệm”.
Ngay từ đầu năm lớp 10, chúng nó đã nghe phong thanh các anh chị khóa trên cũng như các thầy cô vui miệng nói chuyện, chủ nhiệm của A7 sẽ là 1 cô giáo, nói thế nào nhỉ, mà mức độ nổi tiếng đc phủ sóng từ thế hệ này qua thế hệ khác, với bước sóng từ trường này lan qua trường khác. Như thể, cứ gặp 1 học sinh trường nó, câu hỏi đầu tiên để xã giao sẽ là: Ấy học người đấy ko, có biết cô Lịch ko? Kèm theo là vô vàn tiếng eo ơi, những giao thoại có kể tới mòn ghế quán chè cũng ko hết, những cái lắc đầu ái ngại cảm thông, những nụ cười đầy an ủi… Thế cơ mà, tức là cô Lịch nổi tiếng lắm lắm, bắt nguồn từ sự nghiêm khắc “khét tiếng” của cô.
Lẽ dĩ nhiên, chúng nó, tức là cái tụi 10A7 thuở thơ dại ấy mang theo 1 hành trang sẵn sàng để “phòng thủ” trước tân chủ nhiệm. Khỏi phải nói, trong cái lớp mà tới quá 2/3 chọn khối D và các khối khác để thi đại học, môn Lý đc nhắc tới đầy ngán ngẩm. Mà cô Lịch, tức là chủ nhiệm tụi nó, cứ như kiểu đi theo những bước tai hại của định mệnh mà dạy môn này ý. Thực mục sở thị, chúng nó thấy cô giáo của mình với tin đồn còn cách xa nhau nhiều lắm. Tức là tin đồn còn xa mới đuổi kịp cô ý. Ko bao giờ cười, mà thực ra là cũng có, nhưng mà khi cô cười thì còn đáng lo hơn nhiều. Kiểu như nụ cười khi hỏi, cả lớp hôm nay làm bài về nhà chưa, trong cái ko khí dạ ran đầy lạc quan: “Chưa ạ!” – cô vẫn cười! Vầng, cô cười, đúng 5 giây! Giây thứ 6, “Các em lấy giấy ra làm bài kiểm tra!”. Xong, thế là xong, và chỉ kiểm tra đúng những bài dạng như bài tập về nhà. Cho làm hẳn 1 tiết lấy điểm 15p. Hậu quả khỏi nói cũng biết, trứng ngỗng và gậy khuân về mệt nghỉ trong ánh mắt hình viên đạn của bố mẹ. Và hệ lụy sau đó, một buổi họp tức thời bàn về “tình hình học các môn tự nhiên của các con” đồng nghĩa với thời gian cấm túc chơi bời theo đó mà tỉ lệ thuận. Uh, lớn rồi chứ có phải như tụi cấp 2 khăn xanh khăn đỏ đât! Thế mà vẫn bị quản, quản kinh lên đc.
Cái ko khí ngột ngạt lan mạnh từ lớp trưởng tới lớp viên, từ bàn trưởng tới bàn phó, để đi đến 1 quyết định mang tính lịch sử là cho chào đời 1 tác phẩm bất hủ với tên gọi “Nhật kí lớp”, cũng là để xả ra những ấm ức, “cay cú” đè nén từ sự nghiêm khắc đến lạnh lùng của cô. Cuốn nhật kí lập tức trở thành diễn đàn của 1 cơ số các con vịt chuyên quác quác nói xấu cô giáo các kiểu. Từ “hôm nay nàng đến lớp với 1 bộ trang phục mang hơi hướng Trung cổ”, tới “đầy phẫn nộ, cô giáo vớ lấy chiếc thước dài, đập gẫy chân con ruồi xấu số bay ngang qua lúc bí thở lên bảng trả bài mãi ko xong”, hay “giờ trừng phạt đến, tụi nhỏ ngồi lo lắng nhìn cô giáo thân yêu dò dò sổ tử thần. Tóc Xù lên bảng, thôi xong. Có đứa nào độc miêng đã lỡ ghi ngay tên con bé vào bảng tổ chức ghi công, vì đã cố câu giờ cho đủ 15p kiểm tra bài cũ để trăm họ đc yên ổn…”. Nếu những mỹ từ đấy cô chủ nhiệm đọc đc, sẽ có khối đứa phải xác định, mà ko, chắc chắn là cả lớp, sẽ đc chuyển từ sổ điểm qua sổ tử thần! Ôi, thảm thương thay!
Buổi học đầu tiên sau sự kiện nhật kí biến mất, cô giáo bước lên bục giảng. Vẫn như mọi khi, 1 phong cách lành lạnh, ít nói, 1 nụ cười nhiều ẩn ý mỗi khi gọi kiểm tra bài. Nhưng hôm nay, như 1 game của Đấu trường 47, với 1 cô giáo vs. 47 học sinh, chúng nó cảm giác như 1 người chơi ngu ngơ đã chọn nhân đôi lo lắng. Liệu có phải cô đã đọc đc và lên hản 1 danh sách những đứa đã “chém gió” tơi bời trong cuốn nhật kí vô (số) tội của chúng nó? Bí Ngô bị gọi lên! Đấy, tiếng xì xào nổi lên, nói chẳng sai đâu mà, đại văn su hào Bí Ngô, người “sáng tạo” ra đại từ nhân xưng “nàng” chỉ.. cô giáo, kẻ sĩ ngang tàng ko bao giờ quên kí tên sau mỗi đoạn chấp bút, đã bị gọi lên “dằn mặt”. Nhắm mắt đưa chân, thằng cu chậm rãi bước lên với cuốn vở bài tập trắng xóa, miệng lẩm bẩm vài đoạn kinh cầu nguyện mà nó học lỏm đc. Dĩ nhiên, chuyện mà ai cũng biết là cái gì đấy đã xảy ra. Ko khí u ám ko khác những ngày Harry Potter và đồng bọn, í quên, đồng đội đối phó với kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy ở Học viện phù thủy.
- Cứ thế này xem chừng ko ổn- Tóc Xù cất tiếng- Có vẻ như danh sách nạn nhân sẽ dài ra thêm, trong trạng thái vô phương vãn hồi.
- Phải sống chứ, hứ! Bí Ngô cay cú, nhưng lại xuội lơ ngay! Mà bằng cách nào?
- Có đúng 1 cách thôi!
- Sao?
- Mình ko thể cứng mãi đc! Cô Lịch sẽ còn là chủ nhiệm năm 12 nữa. Mà bố mẹ chúng ta thì gửi trọn niềm tin cho người chăn dắt, à nhầm, chắm sóc tận tâm rồi.
- Thế thì sao?
- Thì.. phải mềm chứ sao. Đã nghe câu “đánh kẻ chạy đi, ko ai đánh người chạy lại chưa”? Phải tích cực lập công chuộc tội đi thôi!
Sau 1 hồi bàn cãi chán chê, chả đứa nào đưa ra đc phương án thuyết phục hơn cả. Chúng nó đành âm thầm theo cái cách “tự thân cứu mình”, tức là học hành môn Lý tử tế hơn. Ban đầu, tình hình chả nhúc nhích đc tý xíu nào. Nhưng sau 1 tháng, sự kiện động trời nổ ra khi Bí Ngô, cái thằng giỏi vật tay hơn là Vật Lý lên bẳng, ẵm con 6 ngon ơ trong ánh mắt pha chút khó hiểu của cô chủ nhiệm. Thấy bảo nhà nó đã lồng khung kính treo ngày cuốn vở có điểm 6 Lý của anh con giai treo chính giữa phòng khách. Chưa biết thật hư ra sao, nhưng dần dần, chúng nó đã bớt sợ môn Lý. Những con 5, con 6, rồi con cháu của chúng là điểm 7, điểm 8 bắt đầu lác đác. Cô giáo thì vẫn vậy, vẫn nghiêm khắc, nhưng phải đứa nào tinh ý lắm mới thấy ánh mắt cô nhìn tụi nó đã dịu dàng hơn, rất nhiều!
Nhưng chẳng đứa nào trong cái tập thể quỷ ma kia, tinh ý để nhận ra, dạo này cô chủ nhiệm ho nhiều hơn. Rất khó khăn để nói to, cô đến lớp với 1 chiếc mic nhỏ cầm tay, gạt vẻ mệt mỏi qua 1 bên để diễn đạt bài giảng cho chúng nó dễ hiểu. Có những buổi cô xin nghỉ ốm, cô khác dạy thay, chúng nó đã ko còn hồ hởi như trước nữa. Thoáng lo âu hiện lên gương mặt Tóc Xù.
Rồi đột ngột. Ngày đầu tiên của mùa Thu, cả lớp nó đc nhà trường đặc cách cho nghỉ. Nối thành 1 hàng dài, chúng nó lặng lẽ bước đi quanh cô giáo, để chào cô lần cuối cùng. Dường như cô chỉ ngủ thôi, nhẹ nhõm và dịu dàng, như chưa hề biết đến căn bệnh ung thư phổi quái ác. Có vài đứa lén lau nước mắt.
Khi bược vào phòng đợi, con gái cô đã chờ sẵn, giao lại cho Tóc Xù 1 món quà hình chữ nhật đc bao gói gọn gàng. Con bé ngẩn người khi lớp giấy bọc bị tách ra, bên trong lộ ra cái vật quen thuộc mà thời gian trôi đi chúng nó cũng đã thôi lăn tăn về vụ mất tích lịch sử. Cuốn nhật kí lớp, những trang viết quen thuộc giờ đã đc nối thêm những dòng nghiêng nghiêng rắn rỏi của 1 cô giáo dạy tự nhiên. Chữ cô giáo ko đẹp, nhưng dễ đọc. Tiếp nối mỗi đoạn văn “nói xấu” của tụi nó, là những suy nghĩ của cô. Có chỗ là lời bình luận dí dỏm về cách hành văn của chúng nó. Chỗ lại là 1 lời xin lỗi dịu dàng. Có đoạn, cô bỗng dưng trầm tư, viết ra những suy nghĩ của cô về đứa viết trang nhật kí đó, rồi dự đoán vui về nghề nghiệp tương lại của chúng nó. Và ở những trang còn bỏ trắng là những trang nhật kí của chính cô trong những ngày đến lớp cuối cùng. Cô sợ sẽ ko theo đc lớp cho đến ngày đi thi, lo lớp phải thay giáo viên sẽ xáo trộn tinh thần học tập. Rồi cô thấy có lỗi khi cả lớp phụng phịu vì phải làm bài kiểm tra đột ngột mà thực ra là vì cô đang giảng bài bỗng thấy kiệt sức, ko đứng lớp đc nữa nhưng ko muốn cả lớp nhận ra, lại lo lắng.
Cả cuốn nhật kí, ko 1 lời oán thán chê trách tụi nó. Dòng chữ cuối cùng đập vào mắt Tóc Xù: “Hơn tất cả, cô yêu các con rất nhiều!” khiến mắt nó cay cay. Bất giác, nó nhìn lên trời, nơi ẩn sau những đám mây xốp bềnh kia là 1 thế giới khác, mà cô giáo yêu quý của tụi nó sẽ đến.
Rất tự nhiên, dù mắt đỏ hoe, con bé nhoẻn miệng cười. Vì nó biết chắc rằng, ở trên thiên đường, các thiên sứ chẳng khóc bao giờ…