Có lẽ, tình yêu của Thùy với Tuân, sự gặp gỡ của họ, đều là những dấu phẩy rất sai lầm của Thượng Đế. Vì tình yêu là bản giao hưởng đẹp nhất, mà họ lại tựa hồ như những nốt nhạc lạc loài, chẳng thể nào giao cảm được…
- Đường đến trái tim anh dài bao xa?
- Bằng đúng một giấc mơ.
…
11 giờ đêm. Chuyến bay số 202 từ Tokyo vừa đáp xuống sân bay Tân Sơn Nhất.
Vừa thấy Tuân bước ra khỏi cửa check vé. Thùy đã chạy ngay đến ôm lấy anh. Không thể nói được một lời nào. Tuân đưa tay vỗ nhẹ lưng Thùy. Cả hai bước lên taxi và đến một quán cà phê quen thuộc.
Thùy ngồi đối diện. Tuân vẫn không khác gì nhiều so với hai năm trước. Vẫn cái dáng người vừa vững chãi vừa dịu dàng. Giọng nói trầm ấm. Đôi mắt đẹp mà luôn chứa đựng buồn thẳm, run rẩy và mềm yếu như Sapa một ngày mùa đông muốn vỡ òa.
2 năm. Đó không phải là thời gian quá dài cho những người yêu nhau. Nhưng là sự thử thách rất lớn đối với một cuộc tình đơn phương. Đến nỗi mẹ Thùy cứ khăng khăng khẳng định rằng, Tuân đã có người yêu khác, đã quên mất Thùy, Thùy không phải là định mệnh của Tuân. Rằng Thùy, rồi sẽ để tuổi thanh xuân của mình trôi đi trong vô vọng. Thùy đã khóc, và nói với Mẹ cô rằng :
- Mẹ, con không quan tâm anh ấy có yêu con không. Hoặc là anh ấy đột ngột mắc chứng bệnh alzheimer để rồi cũng quên luôn rằng con yêu anh ấy rất nhiều. Con chỉ cần biết, anh ấy vẫn sống, chỉ cần anh ấy còn hiện hữu trên đời này thôi. Chỉ cần như vậy thôi.
Mẹ nói, con sẽ trả giá bằng tuổi trẻ của mình, bằng quãng thời gian vĩnh viễn không thể lấy lại. Nhưng con sẽ trả, bằng bất kì giá nào. Chỉ riêng những năm tháng này thôi, xin mẹ, hãy cho con sống và yêu theo cách của mình. Xin hãy để con yêu cho riêng mình, nhé mẹ.
—
Tuân. 32 tuổi. Độc thân. Phó phòng kinh doanh của một công ti nổi tiếng.
Là người không bao giờ nói quá nhiều về bản thân mình. Từ những ngày đầu tiên gặp Thùy ở phòng trà, anh đã luôn chỉ lắng nghe cô nói. Đôi khi chỉ là vì một vài tranh cãi cỏn con với đồng nghiệp, hoặc là cô buồn vì ngày chủ nhật mà vẫn bị sếp réo, lo lắng vì hình như con mèo tam thể nhà cô bị ốm nghén, hoặc là hôm qua cô mua được một món hàng giá hời hơn nhiều so với giá thị trường.
Tuân đã luôn lắng nghe, tất cả, bằng sự kiên nhẫn kì lạ.
Thi thoảng, Tuân cũng nói với Thùy một vài điều. Nhưng quanh đi quẩn lại, những gì Thùy biết, cũng chỉ là anh dị ứng với mùi hoa lài và phụ nữ dùng Chanel No.5. Thích BvlGari, Ferrari, Piano và trượt băng nghệ thuật. Tuyệt nhiên, anh không bao giờ nhắc đến quá khứ của mình. Và anh, cũng không nói với ai về người yêu cũ. Một người mà Thùy được nghe người khác loáng thoáng mơ hồ kể lại, rằng đã qua đời vì một tai nạn giao thông 5 năm về trước. Vào đúng ngày sinh nhật của Tuân. Từ đó, không một ai thấy anh tiếp tục một mối quan hệ yêu đương nào. Tuân từng nói với Thùy: “Anh không muốn nhận quá nhiều tình cảm.”
Thùy đã gật đầu, và mỉm cười.
—
Có một lần, khi cùng nhau đi ngang qua một ngã tư, Tuân đã lặng người đi một lúc rất lâu, và hỏi Thùy :
- Em, có muốn rõ thêm một ít, so với những gì mọi người biết không ?
Thùy im lặng. Tuân tiếp lời :
- Hôm đó, giữa những tiếng la hét, giữa những tiếng thắng xe ghê người đến cuồng loạn. Người ấy đã tĩnh lặng mà nằm thật ngoan ở đây, đôi mắt nhắm chặt và môi thì như mỉm cười vì bó hoa hướng dương mua mừng sinh nhật anh. Hiện hữu xung quanh đó, là một hồ máu tươi… Đến tận bây giờ, anh vẫn không thể hiểu nổi. Tại sao số phận đã chối từ tuổi trẻ của anh, theo một cách tàn nhẫn như thế. Và có những cánh cửa, phải vĩnh viễn khép lại, như thế.
Tuân ngoái loại, nhìn Thùy và cười rất buồn.
Lần đầu tiên được Tuân sẻ chia, sau bấy nhiêu thời gian ở cạnh, dù chỉ là một chút, một chút thôi. Cũng khiến Thùy thấy bồi hồi và nghẹn ngào xúc động. Thùy biết, Thùy đã yêu một người đàn ông chân chính. Một người đàn ông không ồn ã phô trương mà mềm mại, dịu dàng, da diết như những nốt nhạc trầm của bản piano không lời. Khiến Thùy mê đắm đến lạ lùng.
Đã có rất nhiều cô gái đến bên Tuân. Muốn nhẹ nhàng hôn lên những nỗi đau, tổn thương và mất mát để mãi mãi xóa nhòa hình ảnh của người cũ trong anh. Để rồi sau đó, chính họ phải thở dài mà bước ra khỏi đời anh. Vì cảm thấy bất lực, vô cùng, trước đôi mắt buồn thẳm ấy. Có lẽ, họ đã không hiểu. Sự chiếm hữu không bao giờ làm nên một tình yêu thật sự.
Không phải Tuân không hiểu được lòng Thùy. Thùy quá đỗi thánh thiện, quá đỗi trong sáng, quá đỗi yêu Tuân. Nhưng, có những giới hạn người ta không thể nào bước qua. Có những tình yêu của thiên thần, mãi mãi chỉ là sự tổn thương…
Tuân từng nói với Thùy. Trong một buổi chiều tràn gió ở bờ biển :
- Tình yêu, nó không đủ cứu rỗi một con người và cứu chuộc một cuộc đời. Em hãy thôi yêu anh, hãy đừng chờ đợi anh nữa. Bởi sau tất cả mọi điều, anh chỉ muốn được ở lại một mình. Em vĩnh viễn và vĩnh viễn không thể là người anh yêu. Em có thể nói rằng em sẽ chờ đợi anh, yêu anh. Mà không cần bất kì sự đáp trả nào. Nhưng, Thùy, tuổi trẻ con gái ngắn ngủi lắm em biết không, đừng phí hoài nó trong một sự chờ đợi vô vọng. Dù sao, một ngày nào đó, anh vẫn hi vọng hơn bất kì ai được ngắm nhìn em xinh đẹp trong chiếc váy cưới. Em sẽ mỉm cười rạng rỡ. Và ở phía cuối thánh đường, sẽ có một người đàn ông đủ nhạy cảm, tinh tế, can đảm và sâu sắc đứng đó chờ đợi. Để nắm lấy tay em, bảo bọc em và đưa em đi hết đoạn đường còn lại. Và Thùy ạ, anh vẫn cám ơn rất nhiều cho sự ủi an của số phận vì chúng ta đã gặp được nhau trong đời. Dù rằng, chẳng thay đổi được điều gì.
Thùy gật đầu. Và mỉm cười.
Có lẽ Tuân không bao giờ biết. Trong một đêm đầy mưa rơi nào đó, Thùy đã ghi vào trang cuối cùng quyển nhật kí của mình: “Anh biết không? Trên thế giới này có hàng trăm hàng vạn hàng triệu kiểu tình yêu. Nhưng cùng một thứ tình yêu đó, trong thời khắc đó, không gian đó, sẽ không bao giờ trở lại. Dẫu tất cả hi vọng và niềm tin chỉ cho em 1% cơ hội. Thì em cũng nhất định sẽ không từ bỏ. Phải đi đến cuối cùng mới biết nó vô vọng. Anh có nghe thấy không? Em sẽ không từ bỏ!
Xin lỗi, vì em đã yêu anh…”
—
Sau đó. Tuân quyết định đi tu nghiệp ở Nhật. Trước khi anh bước đi, Thùy đã nhìn thẳng vào mắt anh, dõng dạc mà nói với anh một cách rất rành mạch rằng :
- Lần dừng lại này không phải vì em đã mệt mỏi hay chán chường, chỉ vì anh muốn như thế mà thôi. Và cũng vì em muốn mình chờ anh, thật sự chờ đợi anh. Chờ anh với tất cả sự kiên nhẫn mà em đã học được. Đơn giản là vì em yêu anh. Và em chờ anh.
Tuân cười. Nụ cười vẫn chứa đựng một điều gì đó xa xôi, mềm yếu và buồn thẳm. Có lẽ Thùy không biết, hoặc Thùy biết nhưng đã quên, người ta cần mặt trời để sống. Nhưng không một ai có thể chạm được vào nó.
Có lẽ, tình yêu của Thùy với Tuân, sự gặp gỡ của họ, đều là những dấu phẩy rất sai lầm của Thượng Đế. Vì tình yêu là bản giao hưởng đẹp nhất trong đời mà họ lại tựa hồ như những nốt nhạc lạc loài, mãi mãi chẳng thể nào giao cảm được. Nhưng họ đều mang riêng trong tim mình những tình yêu đích thực. Đó là tình yêu của những điểm giới hạn cuối cùng, là thứ tình cảm có thể “cho đi” và “vì nhau” mà không cần bất kì lí do nào. Sẽ không phải là mãi mãi bên nhau, mà gặp nhau nơi cuối con đường dừng chân đứng lại. Không chỉ đơn thuần là tình yêu trai gái, mà là tình yêu còn sót lại của những niềm đau.
…
- Anh sẽ trở về hẳn chứ ? – Thùy cất tiếng hỏi.
- Không – Gương mặt Tuân cương nghị trả lời – Anh đã nhận được đề nghị làm việc ở bên đó. Lần này về, cốt yếu chỉ là lo thủ tục thôi.
- Thế à… – Thùy hỏi vờ, Tuân có thể thấy cô đang sắp khóc.
- Dạo này em sống có ổn không ?
- Em ổn.
Tuân ngồi lặng yên nhìn Thùy. Rồi như không muốn để cô phải chịu tổn thương thêm một phút nào nữa. Anh đứng dậy và nói :
- Chúng ta về thôi?
- Anh bận như thế ư?
- Ừ, và chúng ta cũng đã có vừa đủ thời gian rồi. – Tuân nhẹ nhàng trả lời.
- 3 năm rồi, Tuân ạ – Thùy òa khóc – Em chờ đợi anh đã 3 năm rồi. Và suốt 2 năm không thể biết được dù chỉ là một chút tin tức từ anh. Ngoài những email năm thi mười thoảng cũng chỉ gói gọn trong ba từ “quên anh đi”. Em đã hi vọng biết mấy, rằng rồi sau những mỏi mệt bộn bề anh cũng cần có một tình yêu. Và cần một ai đó yêu thương anh, quan tâm đến anh một cách chân thành. Em từng nói với anh, em không ở bên anh với cái tham vọng ngông cuồng là xóa đi hình bóng của chị ấy. Em chỉ mong anh cứ giữ hình ảnh, kí ức của chị ấy nhiều đến chừng nào anh muốn, lâu đến chừng nào anh có thể. Và chấp nhận em. Em nói dối đấy, Tuân. Em nói dối đấy. Em cố gắng giấu đi cảm xúc thật trong em. Em ích kỉ lắm, em chỉ muốn giữ anh cho riêng mình mà thôi. Em muốn anh quên chị ấy đi, em muốn anh chia tay với kỉ niệm đi. Em đã cố tỏ ra cao thượng, một sự cao thượng giả tạo. Vì em hiểu dẫu anh có biết được lòng em, thì anh cũng không đáp lại. Và thậm chí là né tránh. Như cái cách anh đang làm. Nhiều ngày dài không thấy anh, em làm mọi cách chỉ để biết anh vẫn ở đấy. Còn anh thì không thấy em, hoặc tệ hơn, anh không thèm để tâm đến. Vì anh đã dành hết mọi thứ cho chị ấy. Cho người duy nhất trên thế giới này khiến anh điên đảo. Bây giờ thì anh không cho phép cả việc em chờ đợi anh nữa ư? Đến kẻ ăn mày cũng có sự kiêu hãnh của riêng họ. Anh đừng nghĩ chỉ anh mới bị tổn thương vì tình yêu. Có bao giờ anh nghĩ em đau đớn đến mức nào chưa? Có lẽ em tổn thương hay vui vẻ thì anh cũng chẳng quan tâm, bởi vì em không phải là chị ấy. Em biết chứ, em biết em đang tự gánh khổ cho mình. Ừ, ngu ngốc thật. Nhưng em không sao mà dừng lại được. Em thật không biết làm sao mà dừng lại…
Thùy nói hết, nói tất cả. Và Tuân thì vẫn đứng lặng im. Khoảng cách giữa họ chưa đầy một mét. Mà mãi mãi không thể khỏa lấp đầy.
Tuân thở dài :
- Đi nào, Thùy. Anh sẽ cho em biết, tại sao em vĩnh viễn không thể làm người anh yêu. Không thể nào thay thế người ấy được. Để rồi sau đó, em hãy quên anh đi như quên một cơn ác mộng giữa đời thường.
Thùy theo Tuân đến một ngôi nhà nhỏ. Với hàng rào màu trắng và vài chậu phong lan tím trên bậc tam cấp trước hiên nhà. Thùy tự động ngồi xuống chiếc ghế giữa phòng và nôn nóng chờ đợi được nghe Tuân nói. Còn Tuân thì đang đứng bên khung cửa sổ, lặng lẽ nhả khói thuốc và suy nghĩ một điều gì đó.
- Căn nhà này – Tuân cất tiếng – Là nơi anh đã từng sống với người ấy. Là khoảng thời gian đẹp nhất trong cuộc đời của anh. Bọn anh đã có những thời khắc rất vui vẻ, rất hạnh phúc. Có những điều không biết trân trọng thì sẽ mất đi, nhưng đôi khi rất trân trọng rất nhiều thì cũng không thể nào giữ được. Người ta thường nói, ông trời không cho ai tất cả, cũng không lấy của ai tất cả. Rằng những nỗi đau rồi sẽ được đền bù theo một cách khác, bằng một người khác. Nhưng có những thứ, khi đã mất đi rồi, thì trả lại bằng điều gì cũng vô nghĩa cả mà thôi. Bởi vốn dĩ chẳng ai có thể thay thế ai trong cuộc đời này. Khi em mất đi điểm tựa duy nhất của cuộc đời. Cái duy nhất em cảm thấy chỉ là sự cô độc. Dù nó được biểu hiện bằng nhiều trạng thái như khóc lóc, gào thét, im lặng hay chấp nhận. Thì cũng chỉ bởi sự cô độc mà thôi. Em có hiểu nó là gì không ? Là có những buổi tối trên đường về, trong phút chốc em tưởng như mình đã mất trí, không còn biết đường về ở đâu và nhà là ở chỗ nào. Em cứ như đang đi qua một cơn ác mộng không kể đêm ngày. Em cảm thấy mình rất lạnh, rất rất lạnh. Nhưng lại không thể quay về, như con cá nhỏ bơi lạc đường trong Bắc Cực. Anh đã mãi luôn nhớ đến người ấy, Một người từng khiến anh không thể cầm nổi hàng lệ khi phải vật lộn với nỗi nhớ trong những đêm lạnh vắng. Một ngôi mộ phủ xanh thời gian và những khoảnh khắc sâu thẳm.
Đã có lúc… – Giọng nói Tuân run run, nhưng anh vẫn không quay lại nhìn Thùy – đã có lúc anh nghĩ mình có thể yêu em. Hoặc là, có thể giữ em ở bên cạnh mình. Em thông minh, tài giỏi, dịu dàng, sâu sắc và tinh tế. Là sự lựa chọn hoàn hảo của bất kì chàng trai nào. Nhưng mà, anh lại không thể ích kỉ như vậy. Bởi vì anh yêu quí em biết bao. Đừng biến sự gặp gỡ của chúng ta là một cách nói khác của việc làm khổ nhau, Thùy ạ. Hãy ghi nhớ rằng, chúng ta gặp nhau, là để cho nhau nghị lực vượt qua chính mình.
—
Lúc này, Thùy đã khóc. Và Tuân cũng khóc. Họ nhìn nhau nhưng không hề nói gì. Bàn tay run rẩy của Thùy bấu chặt vào ghế salon. Cô hít một hơi thở dài và nói với Tuân bằng giọng nghẹt mũi :
- Em hiểu. Anh yêu người ấy cũng như em yêu anh. Mà có khi, còn hơn rất nhiều. Anh biết không? Em luôn rất ghét hai từ “Game over”, em chỉ thích “Time’s up”. Bởi tình yêu đâu phải là trò chơi. Đơn giản chỉ là thời gian chờ đợi đã hết. Cuối cùng thì những chờ đợi lặng lẽ và tình yêu sâu sắc của em cũng không thể nào rung động anh… Em biết. Người ta, đâu thể ép buộc một ai đó yêu mình. Nhưng ít ra, ít ra… – Thùy đứt tiếng vì nấc nghẹn.
- Em luôn muốn biết tại sao mình không thể bằng người ấy phải không ? Đi theo anh nào, Thùy. Anh sẽ dẫn em đến căn phòng của người ấy – Tuân vừa nói, vừa đưa tay ra đón lấy tay Thùy kéo cô đi cùng.
…
Thùy bước lên lầu sau ngay lưng Tuân. Khi đến trước cửa phòng. Anh tách nhẹ người qua bên phải và gật đầu với Thùy. Tay Thùy nắm chặt núm cửa và xoay với một gương mặt tò mò.
Cửa mở.
Ngoài kia gió đã ngừng thổi.
Nhưng Thùy phải tựa lưng vào thành cửa để cố giữ mình không ngã bởi sự bàng hoàng trước mặt.
Ở chính giữa phòng. Là bức ảnh chân dung lớn được đặt cẩn thận trong khung ảnh gỗ màu nâu đỏ sang trọng với hoa văn được chạm trổ kĩ lưỡng. Với đôi mắt sâu thẳm và nụ cười dịu dàng…
Của một người đàn ông khác.
—
Cái gì không thể vứt bỏ, thì hãy trân trọng nó. Kí ức nào không thể lãng quên, thì hãy nhớ lấy. Người nào không thể níu giữ, thì hãy để họ ra đi. Những điều không thể thay đổi, thì hãy chấp nhận nó. Con đường nào nếu không thể tiếp tục, thì hãy dừng lại.
Cuộc sống này, vốn dĩ và sau cùng chỉ là gói gọn như thế mà thôi: từ bỏ, hoặc bị từ bỏ, tổn thương, hoặc bị tổn thương.
…
Tại sao Tuân không thú nhận với Thùy sớm hơn?
Thùy sẽ đối diện với những ngày tiếp theo như thế nào?
Giữa họ liệu có giữ được tình bạn hay không?
Hãy để mỗi chúng ta, là người viết nên đoạn kết cho câu chuyện dang dở này…