Thế là đã được 2 năm Hà và Hiếu yêu nhau. Duyên phận đã đưa Hiếu gặp Hà khi anh mới là cậu sinh viên năm 2 trường Bách Khoa Tp.HCM. Lúc đó Hà mới chỉ là tân sinh viên, lại là một cô gái vùng quê hẽo lánh của tỉnh Trà Vinh nên rất gây khó khăn cho cô trong việc làm quen với môi trường mới trên đất Sài thành này. Cảm thấy hứng thú với cô bé ngây thơ, Hiếu đã chủ động đến làm quen và giúp cô rất nhiều điều. 2 người bắt đầu yêu và chính thức yêu nhau khi Hiếu đã là sinh viên năm cuối, còn Hà dĩ nhiên cũng đã bước sang năm 3 học tại mái trường này. Sau 2 năm trời sống gần nhau, tìm hiểu nhau và thế là có một thứ tình cảm đã nãy sinh giữa 2 người. Tình yêu của họ xuất phát từ lòng chân thành, trong sáng.
Hôm ấy là một ngày cuối tuần, sáng sớm từ dưới nhà bếp của một khu chung cư đã thơm phức. Hiếu bước xuống dưới bếp và nhẹ nhàng luồng tay ôm Hà từ sau lưng.
- hôm nay tính đãi anh món gì đây cô nội trợ nhỏ.
- đơn giản, nhanh chống và anh thích ăn nhất.
- Nhớ chiên phần anh thật nhiều đó nha!
- Khỏi nhắc, em giành cho anh 3 trứng luôn, xem anh ăn có hết không!
- 10 trứng hay 100 trứng anh vẫn ăn hết, miễn là do chính tay em nấu.
- Thôi đừng có nịn bợ quá ông ơi, bê vài cái đĩa lên bàn ăn giùm em đi.
- Yes sir!
2 người trò chuyện với nhau thật hạnh phúc. Trong lúc Hiếu đang bê vài cái đĩa lên bàn thì…
“xoãng”…
Một cái đĩa bị rớt xuống choáng cả tai. Hiếu vội bước xuống bếp xem thì đã thấy Hà đa nằm bất động.
- Hà…Hà…em mau tĩnh lại đi, em đừng làm anh sợ mà._rồi anh vội nhất bỗng cô lên chạy ra ngoài đón taxi đến bệnh viện.
Sau 2 tiếng đồng hồ ngồi trằng trọc suy nghĩ và lo lắng trước phòng viện cuối cùng cũng mở. Một ông bác sỹ già dặn bước ra.
- em ấy thế nào rồi thưa bác sỹ.
Ông bác sỹ lắc đầu tỏ vẽ bất lực: – sao giờ cậu mới đưa cô ấy đến đây, bây giờ đã chuyển sang giai đoạn cuối rồi, cô ấy bị ung thư ác tính, chắc sẽ không còn sống dược bao lâu nữa đâu, cậu hãy chuẩn bị tâm lí trước.
- bác…sỹ…nói…sao…?_giọng anh bất lực rồi 2 đầu gối đập mạnh xuống nền.
- Cô ấy có thể xuất viện bất cứ lúc nào nếu tĩnh lại, mong cậu hãy giành nhiều thời gian bên cô ấy hơn trong những ngày tháng còn lại.
…
Sáng hôm sau.
- anh…anh Hiếu_cô khẽ lắc nhẹ bờ vai của anh khi thấy anh gục kế bên cô, bàn tay còn nắm chặt lấy bàn tay cô như sợ sẽ có một ai đó cướp mất từ tay anh.
- Em tĩnh rồi sau_anh khẽ hé một nụ cười hạnh phúc.
- Sao emlại ở đây?
- Hôm qua em bất tĩnh nên anh đưa em vào.
- Thế em phải nằm đây bao lâu nữa.
- Ta có thể về bây giờ!
- Sao? Được về giờ luôn àk!
- ừkm, em nói em ghét cảm giác trong này lắm mà.
- ừkm…vậy ta về thôi.
(truyền thuyết có kể rằng, vào đêm trăng tròn, nếu ta cùng ngồi chung với người con gái mình yêu thương nhất, thả nhữnn chiếc ngọn đèn nước có khắc tên 2 người đó, thì 2 người sẽ sống bên nhau mãi mãi)
Hôm ấy là một đêm rầm, trăng tròn đầy đặn, sáng như gương chiếu bống cả mặt hồ. Những cơn sóng gợn tí cứ nhấp nhô, lăn tăn làm bống trăng trên mặt hồ cũng nhấp nhô theo. Không biêý làm cách nào mà từ đầu hôm, Hiếu đã dắc Hà đến đây mang theo rất nhiều những chiếc ngọn đèn nước lấp lánh, khắc điều đặn tên cô và anh cho từng ngọn đèn trong rất đẹp.
- woa…đẹp quá! Anh kiếm đâu ra nhiều thế này?
- Anh tự làm đấy, tất cả là vì em.
- Hôm nay anh làm em hạnh phúc lắm. Em yêu anh!
- ừkm anh cũng rất yêu em…thôi mình xuống dưới đó thả đi nào.
- ừkm…
Rồi Hiếu nhẹ nhàng nắm bàn tay Hà bước xuống đến mặt hồ, lấy những ngọn đèn nước, đốt từng cây nến lắp lánh rồi đưa cho cô thả xuống mặt hồ.
…
1 tháng sau, một hôn lễ được diễn ra nhưng chỉ có mặt cô dâu và chú rễ. Hôm nay Hiếu mặt bồ đồ vest trắng trong rất lịch lãm, trên tay anh còn cầm theo một bó hoa và cặp nhẫn trong rất đẹp.
- nếu một mai em không còn trên đời này nữa thì anh vẫn mãi yêu em, vẫn mãi là người bạn trai chung tình với em và sẽ mãi là chồng của em…em có nghe rõ những lời anh nói không Hà…
Tự đeo vào ngón tay một chiếc nhẫn, chiếc còn lại anh nhẹ nhàng đặt trước tấm bia của một người con gái đang cười tươi cùng anh. Từng giọt nước mắt lăn dài trên má anh…
…
1 tháng trước lúc anh đang cùng cô thả những ngọn đèn nước, Hà đã hỏi anh:
- nếu một mai em có chuyện gì thì anh vẫn còn yêu em không?
Tay anh đang đốt những ngọn nến bỗng khựng lại khi nghe dứt câu hỏi của cô. Tim anh có gì đó nhói đau.
- ngóc! Tim anh đã bị em cướp mất rồi, anh sẽ chỉ mãi yêu mình em thôi.
- Nếu một mai em không còn trên đời này nữa…liệu anh có quên em không, anh có yêu người khác…anh có giữ được lời hứa là sẽ lấy em làm vợ của anh không?_dùng những sức cuối cùng để hỏi anh rồi cô nhẹ nhàng ngã vào lòng anh và ra đi mãi mãi.
Tác giả: Lynk nee