Vì có một buổi tiệc, cho nên nhà hàng hôm nay đóng cửa rất trễ. Bàn giao công việc xong, cô vội vã đến nỗi không kịp thay quần áo, cứ mặc thế chạy về nhà, bước thấp bước cao trên đôi giày bệch màu đen của mình.
Cô nhìn đồng hồ trên tay rồi ra sức chạy, mặc kệ cho đôi chân đã gần như rã rời vì phải đứng cả ngày trời, cô chỉ mong làm sao có thể chạy về nhà thật nhanh. Bởi vì cô không muốn bỏ lỡ, mặcdù cô đã bỏ lỡ từ rất lâu rồi.
Cũng may, nhà hàng nơi cô làm việc cách nơi cô ở chỉ tầm 10 phút đi bộ mà thôi.
Bình thường cô chậm rãi đi trên con đường này sau mỗi giờ tan làm, cố gắng bước thật chậm, vẫn luôn cảm thấy con đường quá ngắn, ngắn đến nỗikhiến cho tâm trạng cô hút hẫng. Nhưng hôm nay cô lại cảm thấy con đường dường như dài ra, rất dài, dài đến nỗi dù cô ra sức chạy, vẫn chưa thấy tới nơi.
Gió Đà Lạt lạnh thổi thốc vào mặt cô, từng hơi lạnh bám vào da mặt cô, trên chiếc áo đồng phục phong phanh mà côchưa kịp thay ra, cái lạnh bao trùm khiến cô có chút rùng mình. Mặc dù trênmặt đã bươn ra những giọt mồ hôi vì gắng sức.
Cuối cùng thì cũng có thể về đến nhà, nói đúng hơn là nơi cô đang ở nhờ.
Đây là nhà của bạn cô, Thùy Anh, cô bạn học cùng thời đại học với cô. Căn nhà rất đẹp, làm bằng gỗ tốt, trang trí bắt mắt, nằm trên một đoạn đồi dốc. Xung quanh ngôi nhà là những cây thông caophẳng phiu, những căn nhà khác, cách căn nhà này khá xa, lác đác như lá mùa thu rơi. Nhưng đây là ngôi nhà mà cô từng mơ ước cùng anh xây dựng nên.
Ánh đèn chiếu ra từ căn nhà như xua đuổi đi cái lạnh và sự tĩnh mịch đầy thơmộng của thành phố Đà lạt. Xung quanh rất vắng vẻ, chỉ có những ngọn đèn đường hiu hắt, càng khiến căn nhà trống trải hơn.
Cô thở hổn hển, khi đứng trước cửa nhà. Lập cập tìm chìa khóa để mở, đến khi cho chìa vào ổ khóa và vang lên cái cạch cô mới mừng rỡ đẩy cửa vào. Nhanh chóng đóng cửa, tháo giày rồi chạy thẳng vào phòng của mình, chẳng kịp làm gì, cô vội vàng bật chiếc latop của mình lên. Sau đó mới bắt đầu bình ổn lại hơi thở hổn hển vì chạy vội của mình.
Cô đưa mắt nhìn đồng hồ, đã 10 giờ 40 phút rồi. Trong lòng cô có chút hụt hẫng, có lẽ đã quá trễ.
Cô ngồi phịch xuống ghế, đưa mắt nhìn màn hình latop đang sáng dần lên, ánh sáng đập vào mắt cô gây khó chịu, bởi vì mắt cô đang kéo một màn nước chuẩn bị chực trào ra bên ngoài.
Dù biết là sẽ không còn, dù biết là quá trễ, nhưng cô vẫn không nguôi một hy vọng, những ngón tay run run trong hơithở đứt quãng của mình, cô mở yahoo messenger đăng nhập vào.
Đèn vàng vẫn sáng.
Ánh mắt cô bỗng rạng rỡ vui mừng, khiến cho đôi mắt ngấn ngấn nước của cô đang kìm nén cuối cùng cũng rơi xuống, lăn dài trên gương mặt cô.
Anh vẫn còn trên mạng, vẫn chưa offline. Anh vẫn chờ cô……
Rồi hộp tin nhắn hiện lên trước mặt cô, là tin nhắn của anh.
“ Em đi làm về chưa?”
“ Hôm nay có mệt không?”
…………..
Đó là những lời quan tâm đầy cảm động, nhưng lại khiến cô cảm thấy đau xót nhiều hơn. Anh không biết rằng những lời quan tâm của anh lại khiến trái tim cô đập loạn nhiều thêm và nỗi nhớ anh càng ngập tràn trong cô hơn nữa. Bởi vì sự quan tâm của anh chỉ là tình cảm quan tâm đơn thuần với một người bạn hay chỉ là sự áy náy của anh dành cho cô mà thôi.
Trên màn hình chat, nick name “ Neungaymaitoi” đang nhấp nháy chữ gọi cô.
“ Em có đó không?”
………….
“ Anh biết em có đó mà”
…………
“ Trả lời anh đi!”
…………
Lâu thật lâu, cuối cùng cô cũng chạm tay vào bàn phím, nhẹ nhàng gõ máy chữ:
“ Chào anh!”
“ Em khỏe không?” – Anh lập tức gõ lại tức thì như sợ cô sẽ không nhận được.
“ Em rất khỏe”
………..
Vẫn là những câu hỏi và câu đối đáp như thường lệ, anh hỏi và cô đáp.
Cuối cùng anh ngập ngừng một lát rồi cũng quyết định hỏi cô:
“ Em đang ở đâu?”
“ Anh biết không? Nắng ở đây rất đẹp, bầu trời cũng trong xanh”
Lần nào anh hỏi cô đang ở đâu, cô cũng đều trả lời như vậy.
“ Hai người thế nào rồi? Khi nào thì đám cưới? Nhớ thông báo cho em, em nhất định trở về tham dự” – Cô run rẩy bấm từng chữ hỏi. Khi gửi đi câu hỏi rồi, cô cảm thấy hối hận vô cùng, bởi vì cô sợ câu trả lời. Cô rất sợ anh sẽ nói “ Anh và cô ấy sẽ đám cưới….” Cô rất sợ, nhưng lại không ngừng muốn biết.
Cô không biết vì sao lại muốn biết nhiều như thế, có lẻ là để kết thúc một tình yêu trong cô. Cô không muốn làm một người ngốc nghếch hoài mộng một tình yêu không thuộc về mình.
Lần nào cũng vậy, khi hỏi xong câu hỏi này, cô cũng vội vàng tắt màn hình chat. Cô không dám đợi câu trả lời của anh, càng không dám nhìn vào câu trả lời. Cô sợ rằng trái tim mình sẽ tan vỡ ra thành hàng ngàn mảnh.
Cô rất muốn đánh hàng chữ “ Em nhớ anh lắm”, cũng không biết bao nhiêu lần, cô đã gõ mấy chữ này. Nhưng ngón tay sau khi gõ xong lại không thể di chuyển tiếp được nữa, nên mãi mãi dòng chữ này vẫn không gửi đến được anh.
Nhìn màn hình nền mập mờ trước mặt,hai hàng nước mắt nóng hổi chảy dài trên mặt, cô mới biết mình đang khóc. Cuối cùng, cô không thể kìm chế được nữa, gục mặt xuống bàn khóc nức nở.
Thùy Anh nhìn thấy cô như thế thì thở dài rồi mắng:
- Đồ ngốc, khóc cái gì mà khóc, quên anh ta đi thôi.
Đây đã trở thành thói quen của cô mỗi khi tối trước khi ngủ. Dù mệt thế nào đichăng nữa, dù nhiều lúc khi trở về, cô đều muốn ngã lên giường và cuộn tròn trong chăn ấm, đánh một giấc dài thật thoải mái, nhưng cô vẫn cố gắng mở máy vào yahoo chỉ để nhìn thấy ánh đèn bên kia của anh sáng mà thôi.
Nhiều lúc cô thật sự cảm thấy mình rất ngốc, ngốc vô cùng, thậm chí là còn thua một kẻ ngốc.
Vì một kẻ ngốc sẽ dễ dàng quên đi điều làm mình đau khổ để rồi chìm vào một sự ngốc nghếch khác, còn cô vì sao có mỗi một sự đau khổ mà mãi vẫn không thoát ra được như thế cơ chứ, thật là quá ngốc nghếch mà.
Cứ 10 giờ tối cô lại lên mạng, dù vẫn offline, chưa bao giờ hiện lên, cứ lặng lẽchờ đợi như thế. Chờ đến khi ánh đèn vàng của anh sáng lên rồi lại tắt.
Anh biết cô luôn lên mạng vào lúc 10 giờ tối, dù luôn luôn để off.
Đôi khi cô không hiểu, anh vì sao cứ đến10 giờ là lại hiện online như thế. Cô thường đoán anh hiện lên chỉ để cho cô biết anh muốn nói chuyện với cô, hay chỉ đơn thuần là hiện lên như thế mà thôi. Cô không biết câu trả lời, bở vì cô mãi mãi không đủ can đảm pm cho anhtrước. Cô chỉ lẳng lặng nhìn ánh đèn hiện oline của anh hy vọng anh sẽ nói với cô một câu gì đó.
Giống như một trò chơi, xem ai là người nhẫn nại nhất. Người lên tiếng trước là người thiếu kiên nhẫn nhất. Vàcô luôn là người nhẫn nại nhất, bởi vì anh luôn là người pm trước tiên.
Cô hạnh phúc khi nhận được những dòng pm của anh, nhưng sau đó chỉ là nỗi đau.
Bởi vì cô luôn kết thúc cuộc trò chuyện của hai người bằng việc hỏi anh và cô ấy khi nào đám cưới.
Và cuối cùng câu trả lời mà cô không hềmuốn biết cũng đã xuất hiện dù cô vẫn chưa kịp đặt câu hỏi. Anh nhắn tin và nói:
“ Anh sắp kết hôn”
Cô như chết lặng trước câu chữ này. Cảm thấy đầu óc trở nên hỗn độn và tim của cô có cảm giác đau, đau vô cùng, đau hơn cả lúc cô quyết định rời xa anh.
Những ngón tay run run đặt lên bàn phím rồi lại hạ xuống, sau đó lại đặt lên.Cô cố gắng mĩm cười, mặc dù anh sẽ không thấy, chỉ là tự cổ vũ cho bản thânmình vui vẻ đón nhận cái tin này.
Cô hít thật sâu, cảm thấy lòng ngực muốn vỡ ra, khó thở vô cùng. Nhưng vẫn cố gõ từng chữ từng chữ chậm rãi rõ ràng ba tiếng:
“ Chúc mừng anh”
Sau đó cô cố gắng gõ thêm một dòng chữ hỏi:
“ Khi nào thì cưới”
“ Anh hy vọng em sẽ có mặt “ . Anh thayvì trả lời câu hỏi của cô đã đưa ra một đề nghị.
Cô đau lòng nhưng vẫn cắn chặt răng gõ hai chữ “ Tất nhiên”, cô cố tình dùng hai chữ tất nhiên để cho thấy mình rất bình thản tiếp nhận cái tin này và thật lòng muốn tham dự hôn lễ của anh.
Cô biết mình sẽ đi, sẽ đi với tâm trạng vui vẻ, thành tâm chúc phúc cho anh hạnh phúc.
“ Quyết định vậy đi. Chào em”.
Thế là anh đã out.
Từ trước đến giờ, luôn luôn là cô tắt máy trước, chưa khi nào cô thấy anh rời trước cô, vậy mà sau khi anh nhắn tin như thế cho cô đã vội vã rời đi.
Là anh không muốn tiếp tục đối mặt với cô sau khi thông báo hay vì anh bậnrộn lo cho việc đám cưới mà không có thời gian nói chuyện với cô nữa. Cô không biết, thật sự không thể biết và càng không muốn biết. Bởi giờ phút này, tim cô như đã chết.
Cuối cùng họ cũng thật sự ở bên nhau rồi. Còn cô vẫn ở nơi này gậm nhắm nỗi đau.
Cửa sổ chát đã khép lại nhưng trong laptop vẫn vang lên điệu nhạc bài hát “ Một chút quên anh thôi”.
Mưa đâu cố ý vương trên vai người
Rơi nghiêng trong nỗi cô đơn nào có ai hay
Chỉ muốn bên anh thôi, dù đời chông chênh theo bước anh đi
Hai tư nỗi nhớ cho anh một ngày
Em loay hoay với nhớ quên gần gũi xa xôi
Yêu đương thắt tim em rồi, rằng tình yêu anh đau đớn nhường này.
Một chút quên anh thôi, một chút đâu xa vời mà sao em tiếc nuối.
Vì muốn con tim em yêu anh đến khi hơi thở bớt nồng nàn,
và đôi tay thôi nắm chặt..
Yêu tới khi chẳng còn điều gì hối tiếc..
Someday if I were you,
I could love you less, so I can forget
Vì muốn con tim em yêu anh đến khi hơi thở bớt nồng nàn,
Và đôi tay thôi nắm chặt..
Yêu tới khi chẳng còn điều gì hối tiếc.
Lúc nào cũng vậy, khi mở yahoo chat với anh, đồng thời cô cũng mở nghe bàihát này. Lời bài hát giống như nỗi lòng của cô với anh. Là lời khẩn cầu xin cho cô dù chỉ một chút thôi có thể quên anh….hay là vì cô đã yêu không hối tiếc.
Cô ngồi nghe bài hát hết lần này đến lần khác, mắt vẫn nhìn màn hình vẫn chưa tắt. Không hiểu vì sao bây giờ cô lại không thể rơi nước mắt được.
Thùy Anh đã ở sau lưng cô từ bao giờ, nhẹ nhàng đặt tay lên vai cô vỗ về, nhẹ nhàng nói:
- Nếu muốn khóc, thì hãy khóc đi.
Cô lắc đầu, mĩm cười nhìn Thùy Anh hỏi:
- Thấy mình thế nào? Có phải là quá ốm so với trước đây hay không?
- Ừ, rất ốm.
- Thế có còn xinh không?
- Kém xinh rồi. Gầy như thế kia mà….
- Vậy thì từ ngày mai, phải cố gắng ăn uống thôi.
Thùy Anh nghi ngại nhìn cô hỏi:
- Thật sự có thể quên sao?
- Không biết. Nhưng mình không muốn xuất hiện trước mặt anh ấy với bộ dạng thảm hại.
Cô nói xong rồi thì đi vào nhà tắm, tắm rửa thật sạch. Thùy Anh nhìn theo dángvẻ gầy liêu xiêu của cô thở dài.
Khi cô gặp anh, anh vừa bị bạn gái cũ bỏ rơi chỉ sau lời nói chia tay, không có lấy một lí do. Đối với anh lúc đó, tình yêu là thứ đã sụp đỗ hoàn toàn, không thể nào tin tưởng được nữa. nhưng nhìn thái độ của anh với những đồ vật cũ mà cô ấy để lại, đó là một sự trân trọng, giữ gìn thì có thể hiểu, anh yêu cô gái ấy rất nhiều. Là dành chọn cả tráitim vào tình yêu với cô gái ấy. Cho nên khi cô ấy ra đi, đã để lại cho anh một trái tim vỡ nát.
Thật khó thật khó để có thể làm anh cười. Thật khó để thu hút ánh mắt anh nhìn về phía cô.
Ngày lại ngày cô kiên nhẫn từng chút một, ở bên cạnh anh, nhẹ nhàng như gió thổi, như nước trong làm trái tim anh hàn gắn lại, cuối cùng cũng có thể khiến anh cười.
Cuối cùng, cô có thể cùng anh nắm tay trên một con đường, cùng bắt đầu vệt nên ngôi nhà mà họ mơ ước.
Khi cô những tưởng mọi thứ đều là những giai điệu ngọt ngào, thì bản nhạc bị lỗi nốt. Một nốt nhỏ khiến cho cả một bài nhạc hỏng.
Cô ấy đã trở về và tim anh. Cô ấy giải thích lí do vì sao chia tay với anh mà không một lí do. Ngày đó cô ấy bị bệnh. Cô ấy không dám chắc, bản thân có thể lành bệnh hay không, cho nên mới giấu anh nói lời chia tay như thế. Giờ đây, cô ấy trở về tìm anh, muốn nối loạn đoạn tình yêu bị đứt giữa họ.
Cả anh và cô đều bất ngờ vì điều này. Côlặng lẽ nhìn anh và thầm hy vọng, hy vọng anh sẽ nắm chặt tay cô và từ chối yêu cầu của cô ấy. Vậy mà anh lại buông tay cô ra.
Cô biết anh đang rất khó xử, đang lưỡng lự trước hai con đường trước mặt. Cô không hối thúc anh, cũng khôngdám hối thúc. Cô chọn cách yên lặng chờ đợi.
Cô nhìn thấy anh ngồi thừ trước những kỉ vật cũ của anh và cô ấy rất lâu. Cô lại nhìn thấy anh và cô ấy ôm nhau rất chặt. Và cô đã hiểu….cô hiểu mình chỉ làngười thứ ba trong tình yêu đó, là một ngõ rẻ nhỏ trên con đường của anh mà thôi. Cô quyết định ra đi, cô muốn quên anh.
Cũng may, Thùy Anh đã dang rộng vòng tay đối với cô, gọi cô đến ở cùng, xin cho cô làm quản lý ở nhà hàng của gia đình cô ấy.
Sáng hôm nay, là một ngày trời nắng đẹp, nắng trong lành nhất trong mấy ngày qua. Dù rằng cái lạnh se se vẫn cứ lởn vởn trong không khí.
Cô như thường lệ thức dậy thật sớm dùđêm hôm qua lại vẫn là một đêm mất ngủ của cô. Thùy Anh nằm ngay bên cạnh cô vẫn còn đang cuộn tròn thân mình trong chăn ấm.
Cô định đưa tay gọi cô ấy dậy, nhưng nghĩ lại, dù sao hôm nay cũng là thứ hai, thôi thì để cô ấy ngủ thêm một chút vậy. Công việc ở nhà hàng cô làm là như vậy. Đầu tuần luôn luôn rảnh rỗi.
Cô thư thả bận một bộ đồ đơn giản, khoát thêm một cái áo len mỏng rồi đi tảng bộ bên ngoài. Trời hôm nay thật làthích, có nắng vàng rực rỡ, dù cái lạnh vẫn thổi qua, nhưng không còn sương mờ bao phủ nữa.
Đà lạt nổi tiếng với những loài hoa đẹp rực rỡ, vào một ngày trời đẹp như hôm nay, các cánh hoa càng nở rộ hơn bao giờ hết.
Mấy hôm trước, cô đã gọi điện cho hai đứa bạn thân báo rằng mình đang ở Đàlạt, đợi sắp xếp công việc ở đây xong, cô sẽ trở về nhà. Cô còn nhờ họ chuẩn bịgiúp cô quà cưới cho anh, mặc dù cô không biết rõ là ngày nào.
Mấy hôm nay, cô ra sức ăn thật nhiều, nhiều đến nỗi, dạ dày biểu tình vì bị dồn ép quá nhiều thứ vào trong nó, đếnnỗi tức giận mà tống khứ những thứ côvừa nhét vào trong nó ra ngoài. Cho nên cô vẫn chưa thể lên cân được.
Hôm nay tâm trạng tốt, cô muốn ăn một bữa thật ngon, cho nên đi bộ đến nhà hàng và gọi món. Trong lúc cô chờ đợi thì một người đã ngồi xuống trước mặt cô.
- Sao anh lại ở đây.
Cô ngạc nhiên đến độ gần như hét lên khi thấy anh đang mĩm cười nhìn mình.Sau đó cô thấy buồn vô cùng, cố gắng nở nụ cười dù cô biết là méo xẹo hỏi anh:
- Anh ra đây công tác hay là hai người đã đám cưới và ra đây hưởng tuần trănmật.
- Anh vẫn chưa đám cưới.
- Vậy khi nào?
- Khi lựa xong nhẫn cưới.
- Dù vẫn chưa tới những vẫn chúc mừng anh trước.
- Cám ơn – Anh nhẹ nhàng cười, ánh mắt anh vẫn vậy, vẫn sáng và đầy thu hút, nhìn cô đề nghị – Có thể giúp anh lựa nhẫn cưới hay không?
Cô chết lặng trước lời đề nghị của anh, nhưng vẫn cứ gật đầu. Sau đó, cô dẫn anh đến một tiệm trang sức cao cấp nhất ở Đà lạt và giúp anh chọn nhẫn.
- Em đeo thử xem?
- Làm sao có thể? – Cô lắc đầu từ chối, lànhẫn cưới của anh và cô ấy, bảo cô đeo,chẳng khác nào bóp nát tim cô.
- Chỉ là thử thôi mà. Nếu không vừa thì mua chiếc khác.
“Chỉ là thử thôi mà”, cô nói với chính mình như thế rồi đưa tay để mặc anh đeo vào. Chiếc nhẫn tinh xảo rất đẹp, đẹp không hề có khuyết điểm, chỉ là đeo nhầm vào ngón áp út của cô, cho nên cảm thấy thật lạnh lẽo.
Chiếc nhẫn thật vừa với tay cô, chỉ tiếc rằng nó không thuộc về cô, cô định tháonó ra trả lại cho anh thì anh đã nắm taycô thật chặt tính tiền rồi nắm tay cô kéo đi.
Tim cô run lên trước vòng tay ấm áp của anh. Cô tham lam để mặc cho anh nắm tay mình, vì cô muốn được bên anh thêm chút nữa.
Hai người cứ đi lặng lẽ bên nhau như thế dọc theo hồ Xuân Hương, nơi được xem là điểm hẹn hò lãng mạn của nhưng đôi tình nhân.
Cuối cùng, anh vẫn là người lên tiếng trước.
- Cô ấy lên máy bay về mỹ rồi.
Cô ngạc nhiên nhìn anh hỏi lại.
- Đi khi nào?
- Sau khi em đi một ngày.
- Vì sao?
- Vì anh yêu em.
Tim cô vỡ òa sau câu nói của anh, môi cô khẽ run. Anh đã nhẹ nhàng vòng tay ôm lấy cô, thổn thức bên tai cô:
- Anh nhìn những kỷ vật cũ vì anh quyếtđịnh trao trả chúng lại cho cô ấy. Anh ôm cô ấy chỉ là muốn nói lời tạm biệt mà thôi. Ngốc à, anh yêu em.
Nước mắt cô như cơn lũ bị đê chặn lại cuối cùng cũng phá tan đê mà tràn ra, cô ôm lấy anh khóc nức nở.
- Vì sao anh không nói cho em biết – Cô nhìn anh oán trách. Họ xa nhau những hai tháng trời, trong hai tháng này, không ngày nào mà cô không nhớ anh, không ngày nào mà cô không khóc vì anh. Anh ngô nghê trả lời cô:
- Vì anh sợ em không tin, sợ em lại lần nữa trốn mất, cho nên mới im lặng chờ đến khi em nói ra nơi mình đang ở. Anh đã chạy cả đêm đến đây, tìm mấy nhà hàng ở quanh đây, mới có thể tìm thấy em.
Cô nhìn anh bằng đôi mắt long lanh đầy nước mắt. Anh nói đúng, nếu anh nói cho cô biết anh yêu cô lúc đó, có lẽ cô sẽkhông tin, cho rằng anh lừa cô để cô trởvề.
- Làm vợ anh nhé, cô bé ngốc của anh.
Trong lúc cô còn đang hạnh phúc trước lời tỏ tình của anh thì anh lại khiến cho cô hạnh phúc đến tận thiên đàn khi cầu hôn cô.
Cô đẩy anh ra, phụng phịu lau đi nước mắt nói.
- Ai muốn làm vợ anh.
- Em đã đồng ý rồi mà.
- Em đồng ý khi nào?
- Em đã đeo nhẫn rồi mà.
- Ơ, em đeo khi nào – Cô nhất thời quên mất .
Anh cười giơ tay cô lên, nơi chiếc nhẫn lấp lánh ở ngón tay út của cô.
- Anh lừa em…..
Cô vẫn chưa nói xong thì anh đã hôn cô.Nụ hôn ngọt lịm, cuốn lấy nhau, không dứt ra nổi bởi vì nổi nhớ hai tháng trời kia.
Trên cao, gió lạnh nhè nhẹ thổi, nụ hôn của họ xuyên qua mọi thứ chạm vào tianắng ấm, thể hiện một tình yêu nồng cháy của đôi lứa.