Khi những hạt mưa mùa đông đang vội vã rơi , gieo cái buốt lạnh đến từng nơi trên thế gian này , trên đường những đôi tình nhân đang tìm nơi trú ẩn …. Nó vẩn lầm lủi , lặng im dỏi theo 1 bóng hình phía trước , những hạt mưa vẩn lả chả rơi vào mặt nó , quên đi cái buốt lạnh của tạo hóa , mắt nó vẫn đang rưng rưng những giọt nứoc mắt mặn đắng …. Phía trước nhỏ vẩn đang khóc , những giọt nước mắt như đang vô thức rơi ,hòa cùng cơn mưa kia , giữa khoãng không bao la , giữa những hạt mưa rơi đều , nước mắt nhỏ trỡ nên quá nhỏ bé , bước những bước chân vô hồn như đang cố tìm về 1 nơi vô định , quẹt ngang những giọt nước mắt đang giàn giụa trên mi , nhõ khẽ nhếch miệng cừoi chán nản ….
_ anh làm ơn đừng đi theo tôi nữa có được không ? ( nhỏ nói )
_ xin lổi anh không thể !
_ tại sao anh phải làm vậy ?
_ tại vì anh yêu em!
_ ngu ngốc … anh có cảm thấy tiếc nuối 2 năm qua mải theo đuổi 1 ngừoi con gái như tôi không ?
_ không !
_ mặc dù biết tôi đã có ngừoi yêu ???
_ phải .. tình yêu mà em , mình không thể bắt trái tim mình làm khác đuợc !
Nhỏ lại tiếp tục buớc , lại hòa mình vào cơn mưa , nguớc mặt lên nhìn trời nhỏ như đang cố che đi cái nổi đau giằn xé tâm cang mình … tự đặt 1 câu hỏi cho chính bản thân … " tại sao ngừoi tôi yêu lại không yêu tôi , còn ngừoi ….." hj, nhỏ nhẹ cừoi ngoái nhìn nó phía sau , nhìn thẳng vào đôi mắt đã đỏ bưng từ lâu , nứoc mắt nhỏ vẫn không ngừng rơi … lại tiếp tục bước … những vũng nước lầy lội vương vải khắp mặt đuờng , bị những đôi chân nó và nhỏ làm vỡ tan …
_ tới nhà tôi rồi … anh có thể về!
_ uhm , anh biết rồi , em nhớ giữ sức khõe!
Không 1 lời , không 1 đông tác ngoái nhìn , nhỏ đóng sầm cánh cữa … nó lặng nhìn , rồi buớc những bứoc giật lùi , mắt không rời về phía căn nhà nhỏ , nó nỡ 1 nụ cừoi mản nguyện …. Lặng bước …
2h sáng , nhỏ vẩn đang dán mắt vào cái màn hình sáng trắng trên cái máy vi tính , dỏi nhìn theo 1 cái nick đang sáng , dõi đọc theo những dòng status của 1 ai đó , không giành cho nhỏ , chốc chốc nhỏ lại cúi mặt bật khóc … Sơn , ngừoi con trai nhỏ yêu đã mãi rời xa nhỏ để chạy theo 1 niềm vui khác , nghe như buốt đắng từ trong từng nhịp thỡ , nhỏ vẩn chưa tin và chưa bao giờ chấp nhận cái thật tại đau xót đó , nhìn những dòng yêu thuơng của Sơn giành cho ngừoi con gái khác … nhỏ lại khóc …2 năm yêu nhau … giờ kết thúc như vậy sao ???
" buzz" em chưa ngủ à, em phải giữ gìn sức khõe chứ , đừng ngồi online suốt như vậy không tốt đâu !
_ đừng làm phiền tôi !
_ anh ….. uhm … anh sẽ thức cùng em vậy …
Nó lại dõi theo nhỏ qua cái nick yahoo … vẫn lặng im chỉ mong làm nhỏ vơi đi cái nổi đau hiện tại , nhỏ đâu biết khi nhỏ đang rơi những giọt nứoc mắt cho 1 ngừoi khác là lúc nó đang cố gắng nuốt trôi những giọt nước mắt chãy nguợc vào tim mình vì nhỏ .. có lẽ ông trời luôn thế .. luôn thích tạo ra những bi kịch cho cuộc đời này .. tại sao nó lại yêu nhỏ chứ , yêu ngay cái lần đầu tiên gặp gở , tại sao nó lại phải đau khổ vì 1 ngừoi con gái mãi mãi không thuộc về nó….
Sau cơn mưa trời lại sáng , 1 đêm trôi qua với nhỏ thật dài , nuớc mắt đã giành cho đêm hôm qua nay gần như đã cạn , nhỏ uốn éo thân hình như muồn tìm 1 chút thoãi mái , mỡ toang cánh cữa , nhỏ đón lấy những tia nắng đầu tiên của ánh ban mai , bất chợt nhỏ thấy 1 chiếc hộp đựoc gói xinh xắn đặt truớc cữa , mỡ vội nó ra , bên trong là 1 đôi bao tay nhỏ nhắn .. chưa hiểu chuyên gì .. nhưng nhỏ vẩn đem nó vào nhà và cất giữ …. Hôm nay nhìn nhỏ đã khá hơn ngày hôm qua rất nhiều , nhỏ đã biết cừoi với những sự vật xung quanh , dù đó chỉ là những nụ cừoi guợng …. Diện cho mình 1 chiếc váy thật đẹp , chọn cho mình 1 góc ngồi khuất trong 1 quán cà phê yên tĩnh , nhỏ đang cố tìm lại cuộc sống của riêng mình …
_ em có cần anh ngồi cạnh để trò chuyện không ?
_ lại là anh à , sao anh biết tôi ở đây .
_ không … là do anh đi theo em từ sáng đến giờ !
_ anh đừng xem tôi như 1 đứa con nít đựoc không ? ( nhỏ gắt )
_ anh…
_ và anh cũng đừng ghĩ là tôi sẽ chọn anh khi tôi đã chia tay , đàn ông các anh .. không ai tốt cả … không ai đến với phụ nử chúng tôi mà không có mục đích ! Tình dục đúng không … anh mơ đi …
Nhỏ đứng phắt dậy , bỏ đi , để lại nó với nổi đau dâng trào , trong mắt nhỏ nó là ngừoi đàn ông tệ đến thế sao ?…
Kể từ ngày hôm đó .. cuộc sống cũa nhỏ trở nên bình lặng hơn , phía sau nhỏ không còn nó dõi theo nữa , nhỏ nghĩ trong đầu , chắc là nó bị nhỏ lật tẫy rồi , nên không dám vác mặt tới gặp nhỏ nửa , nhỏ lại nhếch mép cừoi " đàn ông luôn thế" … hằng đêm nhỏ vẩn tiếp tục dõi theo cái nick của Sơn , duờng như đó đã là 1 công việc quen thuộc với nhỏ , dù biết là những lần như thế tim nhỏ sẽ lại rĩ máu …
_" buzz" em khõe không? ….
Sơn đang pm nó ???
Thực hay là mơ đây … nhìn vào dòng status trên nick Sơn , nhỏ không còn thấy những lời yêu thuơng dành cho ngừoi con gái kia nữa , thay vào đó chỉ vỏn vẹn " Thư anh chờ em !" là tên nhỏ .. ngỡ ngàng … bàng hoàng .. và xen lẩn cái niềm vui suớng … cái cảm giác mà đã lâu rồi nhỏ không được tân huỡng … đôi bàn tay nhỏ nhắn .. run run …
_ em khõe …. Còn anh ?
_ anh thì không được khõe .. hjhj … nhưng bây giờ thì anh lại đang rất nhớ em …
_ anh nói vậy là sao ?
_ anh sắp phải phẩu thuật để thay tim rồi … bây giờ anh mới thật sự nuối tiếc khoãng thời gian qua đã bỏ rơi em … em có thể cho anh 1 cơ hội được không ?
_ anh … anh phảiỉ thay tim ??? anh bị bệnh tim à ?
_ ừh đúng rồi … ca phẩu thuật đó rất quan trọng với anh …
_ em sẽ đến cùng anh ngay bây giờ !!! đợi em nhé.
Mặc vội 1 chiếc áo khoác nhỏ lứơt đi trong đêm … " kinh koong" nhỏ bấm chuông nhà Sơn inh ỏi , cánh cữa đuợc mở , truớc mặt nhỏ là Sơn , đả lâu không gặp, nay bao yêu thuơng lại trỡ về , kéo vội tay nhỏ vào nhà . Sơn đặt lên môi nhỏ 1 nụ hôn , tay Sơn như đang cố tìm đến những phần da thịt của nhỏ… họ ân ái …
_ em vẩn như ngaỳ nào … vẩn quyến rủ anh mổi lần bên nhau …
_ bây giờ thì anh có thể nói cho em nghe đuợc không … bệnh của anh như thế nào ?
_ à … anh bị bệnh tim giai đọan cuối rồi .. may mà có 1 ngừoi hiến tim cho anh … nữa tháng nữa anh sẽ phẩu thuật … và anh thật sự cần em lúc này … bởi anh nhận ra .. ngừoi anh yêu … chính là em …
_ nhỏ khẻ cừoi " em sẽ bên anh mải mải" … họ lại lao vào nhau như đang cố tìm kiếm thiên đuờng …
Ngày hôm sau , Sơn dắt nhỏ đến những nơi ngày xưa thuờng đến , nhỏ như chết đi sống lại , cái cảm giác bình yên và hạnh phúc ngày nào giờ lại chợt ùa về , nó còn mặn nồng thấm thiết hơn truớc , Sơn ôm nhỏ từ phía sau , hôn lên má nhỏ nhẹ nhàng , êm dịu và dâng trào , nhỏ xoay ngừoi ôm chặt lấy Sơn : " anh đừng xa e nữa nhé".
_ anh hứa nè , sẽ không bao giờ xa em nữa , anh yêu em !
Sơn đặt lên môi nhỏ 1 nụ hôn thấm thiết . nhỏ và Sơn quấn lấy nhau những ngày liên tục sau đó , nhửng gì có thể làm nhỏ thích và cừoi Sơn đều cố gắng thực hiện , chưa bao giờ nhỏ cảm thấy hạnh phúc như bây giờ , nhỏ nghe trái tim mình như đang hòa chung nhịp đập cùng Sơn …
_ em nè , em có thích cái áo khóac này không , anh mua tặng em đấy ….
_ em … thích … nhưng sao anh lại tặng em áo khoác …
_ hj, ngốc thì đông đến rồi , anh sợ em lạnh …
_ không phải mùa đông này anh bên cạnh em sao?
_ dỉ nhiên rồi … nhưng có cái áo này và vòng tay của anh nữa ..em sẻ không bao giờ lạnh !
Nhỏ tít mắt cừoi hạnh phúc . Trời đông gió vẩn thổi từng cơn se lạnh , cái lạnh như muốn đóng băng mọi vật mà nó đi qua , ngồi cạnh Sơn , nhỏ ghì chặt , cái ấm từ 2 cơ thể lan tỏa , cái ấm từ chiếc áo khoác Sơn mua , và cái ấm từ đôi bàn tay săn chắc của Sơn làm nhỏ quên đi rằng ngoài kia đang là mùa đông, ngoài trời tỉnh lặng , những chiếc cây khô trơ lá nay đang cố gắng đâm chòi giữa cái buốt , không có những tiếng chim ríu rít hót vui tai , không có những ánh nắng lung linh cho cuộc sống thêm tuơi sáng … nhưng với nhỏ .. chỉ cần có Sơn thì đã đủ rồi … cuộc sống của nhỏ đả đầy ắp sức sống ,nó còn mãnh liệt hơn những chiêc lá non vuơn mình kia , nhỏ đã thấy cuộc sống quá nhộn nhịp rồi khi trái tim nhỏ có thể nghe từng nhịp đập của Sơn … có lẽ nhỏ đang hạnh phúc .. và nhỏ đâu biết cái hạnh phúc ấy đuợc đánh đổi như thế nào …
_ anh à … mai là anh phải đi phẩu thuật rồi ….
_ uhm .. em yên tâm … anh sẽ không sao mà …
_ rồi anh sẽ lại về bên em chứ ….
_ anh hứa nè ! ngốc của anh.
***
Ngày 20/11
Rồi cái ngày … không ai muốn cũng đến , ngồi trên chiếc xe taxi đang lầm lủi , nhỏ lại ôm chặt lấy Sơn , như đang lo sợ 1 điều gì đó… Sơn đuợc chuyển lên phòng mổ , nhỏ lặng im , run rẩy , tim nhỏ như muôn nổ tung ra ngoài , có cái gì đó đang bồn chồn trong nhỏ , hết đứng lên rồi lại ngồi xuống , suốt 6 tiếng đồng hồ trôi qua , mồ hôi nhỏ căng tràn trên trán … nhỏ gục xuống ghế vì quá mệt mỏi …
_ chúc mừng cô … chúng tôi đã thay tim thành công cho nguời yêu cô …
Nhỏ giật mình bởi 1 giọng nói lạ , ngước nhìn lên nhỏ thấy đó là vị bác sỉ trực tiếp phẩu thuật cho Sơn , nuớc mắt vỡ òa trong niềm vui sướng , nhỏ như 1 đứa trẻ , cừoi vui hớn hở ….
_ thưa bác sỉ , tôi có thể gặp anh ấy được chứ …
_ bay giờ thì chưa thể , anh ấy còn mê man , ngày mai cô có thể quay lại …
Suốt đêm hôm đó nhỏ không ngủ , nhỏ mong trời mau sáng , mong cái thời gian chóng qua để nhỏ được gặp Sơn , để trái tim nhỏ không còn lo sợ …. Màn đêm buông xuống bao phủ tất cả nhỏ ngồi co ro trong phòng , hết suy nghĩ này lại tới suy nghĩ khác … nhỏ điều giành cho Sơn , nhỏ đang nhớ lại những tháng này đã qua , nhỏ bật cừoi sung suớng vì nhỏ biết cái hạh phúc đó sẽ còn theo nhỏ … chỉ ngày mai nữa thôi … ngày mai nữa thôi ….
_anh Sơn ơi , em đến rồi nè!
Nhỏ hét lớn như quên mất đây là bệnh viện , là nơi cần sự yên tỉnh, và rồi cái không khí yên tĩnh đó cũng đựoc nhỏ trả lại …. Truớc mắt nhỏ Sơn đang đựoc 1 cô gái chăm sóc .. từng miếng ăn … từng ngụm nứoc… tay chân quờ quạng … nhỏ dựa hẳn thân mình vào bức tường gần nhất … mắt nhỏ nhòe cay … miệng nhỏ lấp bấp…
_ Anh Sơn ….
_ à em đến rồi...đó à ….
_ cô gái này là ???
_ là bạn gái của anh ….
_ còn … em ….
_ hj … em sao vậy … thì em cũng là bạn gái của anh … nhưng chỉ nữa tháng trứoc thôi ….
_ ý anh là …
_ em thật là phiền phức … vì em mà anh phải xa ngừoi yêu của anh nữa tháng đó … xem như nữa tháng qua em đền bù cho anh …. Vậy là không ai nợ ai ….
_ anh …. Anh… vậy anh tìm về tôi để làm gì ….
_ để làm gì à ….để thực hiên lời hứa cho 1 thằng ngu … thằng ngu đó muốn anh làm cho em hạnh phúc… nhưng tiếc là nó không nói khoảng thời gian bao lâu … nên anh nghỉ nữa tháng là đã quá nhiều với em rồi … kaka (Sơn cừoi lớn, em theo là cái nheo mắt của cô gái ngồi cạnh Sơn)
Tai nhỏ ù ù , chân nhỏ đứng không vững , ….. gục …..
_ lời hứa … thằng ngu …. Là sao ?
Nhỏ nói trong diên dại .
_ này em tự coi đi !
Sơn thẩy vội 1 sắp hồ sơ về phía nhỏ ….
* *
HỒ SƠ BỆNH ÁN
Người hiến tim : Trần Cao Nhân
Ngừoi nhận tim : Dõan Nam Sơn
Ca phẩu thuật thành công .
* *
Nhỏ như đang rơi giữa từng không , ngừoi hiến tim cho Sơn lại là nó … ngừoi con trai đả âm thầm lặng lẽ dỏi theo nhỏ suốt hơn 2 năm qua ….. "đau"…. Nhỏ gào khóc trong vô vọng … tay bấu chặt chiếc áo khoác như muốn xé toang nó ra …
_ này này … em đừng làm rách áo thằng ngu nó tặng em chứ … dù sao anh cũng có công chuyển giúp dùm em … còn nữa đôi bao tay trúơc nhà nữa .. toàn bộ là nó mua cho em đấy … thằng này hay đáo để … nó biết thế nào em cũng lạnh nên mua đầy đủ
Giọng Sơn dứt kèm theo tiếng cừoi khanh khách , như đang muốn trêu tức nhỏ …
_ anh … anh là … đồ đểu….
_ hihi… đời mà em , anh không đểu thì thằng khác cũng đểu …. Trên đời chỉ có 1 thằng ngu thôi …anh không muốn làm thằng thứ 2 đâu …. Kaka
Sơn cừoi lớn , nhỏ vụt chạy khỏi căn phòng , nuớc mắt nhỏ theo từng cơn gió nguớc chiều thổi nguợc lại phía sau …bấu chặt lấy ngực như đang cố kiềm hảm những cơn đau đang dằn xé , nhỏ vẩn chạy , chạy để không ai kịp nhìn nhỏ khóc , chạy … để lại phía sau những cơn đau âm ỉ , chạy… để tìm 1 ai đó có đứng chờ nhỏ phía truớc không và chạy… để khi nhỏ ngoái nhìn còn có "ai" dỏi theo nhỏ không …vụn vỡ…..
Nhỏ đứng lặng ở cây cầu cao nhất của thành phố .. giang thật rộng đôi cánh tay , nhỏ ôm trọn những cơn gió đông vào lòng , dòng sông vẩn đang siết chảy không bao giờ dừng lại , những ngôi sao không ngừng nhấp nháy tô điểm cho cái bầu trời đêm huyền dịu … những đôi tình nhân tay trong tay cạnh nhau đón chờ những giây phút êm đềm của đêm giáng sinh an lành .. đâu đó ngừoi ta lại thấy 1 cô gái đang giang rộng đôi cánh tay của mình , khóe mi cô đang tuôn trào những giọt núơc mắt , đôi bờ môi run run , thu đôi cánh tay lại nhỏ siết chặt lấy chiếc áo khoác, cô buông mình xuống dòng sông đang chảy siết , ai nấy điều sững sờ , ngừoi ta với tay theo cái thể xác cô … đang dần xa khỏi thế gian… ngừoi ta thấy nuớc mắt cô theo những cơn gió bây ngựoc lên không trung , nó như những hạt tuyết hiếm hoi của vùng nhiệt đới, "lung linh"... Khi vớt nhỏ lên ngừoi ta thấy mắt cô nhắm nghiền , miệng cô nở 1 nụ cừoi chua chát , ngừoi ta thấy tay cô siết chặt lấy chiếc áo khoác như không muốn rời xa … có lẽ đó là thứ duy nhất trên cỏi đời này làm cô ấm áp... Dòng nước lạnh lẽo nhưng lại có tình nó ko để cho nhỏ trở về với bình yên, một tiếng ho sặc nhỏ từ từ mở mắt ra trở lại với cuộc sống đầy kay nghiệt….
*
Ngày 19 /11
Vậy là ngày mai anh đã không còn cơ hội gặp em nữa
Anh không còn cơ hội đựoc lặng lẽ dỏi búơc theo em
Không đựoc nhìn thật sau đôi mắt lòng lánh của em
Không còn đựoc nghe những tiếng em quát mắng anh nửa
Anh biết , anh sinh ra la để yêu em
Chỉ cần thấy em cưòi tưoi trong hanh phúc thì anh mản nguyện rồi.
Hy vọng trái tim anh trong thể xác Sơn sẻ 1 lần nửa lại được yêu em…
Em ở lại bình yên …. Ngừoi anh yêu nhất cỏi đời này......
Những dòng sms cuối cùng mà nó gửi cho nhỏ trước lúc ra đi...
đó à …. _ cô gái này là ??? _ là bạn gái của anh …. _ cò...
Các bạn thân mến "Đừng mãi mãi chạy theo một bóng hình mãi mãi không thuộc về bạn, và đang đánh mất một con người hiện hữu đằng sau lưng"
.... Gần 1 năm sau....
Kít ... Chiếc xe Mercedes đen sang trọng dừng lại trước một con ngõ nhỏ dẫn vào xóm trọ sinh viên. Cánh xửa xe mở ra từ trong xe bước ra một cô gái với đôi chân thon dài trong bộ váy ngắn màu hồng rất là gợi cảm. Tuy đôi mắt cô nhìn có vẻ mệt mỏi nhưng khuôn mặt cô vẫn toát nên một vẻ đẹp rất baby như một thiên thần.
Chiếc xe lăn đi, cô gái lững thững tiến về cái phòng trọ nhỏ hẹp... ah không phải gọi là cái hang ẩn náu khi cô đang đóng vai là một cô sinh viên nghèo xa quê. Vừa vào đến phòng cô thả mình xuống dường mắt lim dim thư giãn sau những phút giây mệt mỏi vừa qua.
_ Ê... Sao mày có vẻ mệt mỏi thế? - Con nhỏ cùng phòng (và cùng nghề) hỏi.
_ Cái lão già chết tiệt này tuổi thì già mà sức ko già chút nào.
_ Cho mày chết... haha. Mà tao nghe nói lão giàu lắm đúng ko, hình như là tổng giám đốc công ty bất động sản.
_ Uhm... Lão sở hữu cả mấy cái biệt thự to đùng mà chả có ai ở
_ Thế thằng bồ tên là Sơn gì đó sao rùi?
_ Thằng đấy hết vị rùi, tao cho nó nghỉ rùi.
_ Sao mày ko cắt đuôi nó đi để nó cứ gọi điện đến đây nheo nhéo làm phiền tao.
_ Nó yêu tao như ăn phải bả ấy, mà nó bị di chứng bệnh tim nên tao sợ nó die bất cứ lúc nào.
_ Mày sướng thật đấy Kiều ạ, mày được trời phú cho nét đẹp bẩm sinh. Chẳng bù cho tao đứng đường cả đêm chả ma nào thèm ngó ngàng.
_ Tao "Sướng"?... Haiz... (cười nhạt toẹt). Thôi im để tao ngủ.
.***.
Chắc các bạn còn nhớ cô gái trong bệnh viện cùng Sơn. Vâng tên cô ấy là "Thúy Kiều" ^ ^ đúng là người đẹp như tên. Kiều là một cô sinh viên nghèo lên thành phố học đại học, với vẻ ngây ngô và nét đẹp thiên thần Kiều lọt vào mắt của vô số gã trai hiếu sắc. Và rùi Kiều cũng phải lòng một gã trai thành phố hào hoa học trên Kiều một khóa. Hắn ta đã ruồng bỏ Kiều khi hắn đã đạt được điều hắn muốn. Từ khi bị tước mất cái thứ quý giá nhất của đời con gái Kiều trở lên hận đời, hận tình, hận đàn ông. Cô đã trả thù đời bằng cách đi vào con đường mà người ta gọi là "Gái điếm cao cấp" cô sẵn sàng cặp với kỳ thằng đàn ông nào có tiền. Từ những va vấp cuộc đời đó đã huấn luyện cô trở thành một con quỷ đội nốt thiên thần. Tuy nhiên một góc nhỏ nào đó trong cô vẫn cảm thấy đau đớn, hằng đêm khi cô ko phải đi làm cái việc thường ngày của cô, cô thường lang thang trên internet, trên các bạn xã hội để tìm thấy cho mình một chút bình yên. Nick name trên yahoo của cô là "Đời Thúy Kiều" (doithuykieu).
Sơn cũng là công tử con nhà đại gia. Khi đó Sơn và Thư đang có một tình yêu thắm thiết. Họ thường liên lạc với nhau trên yahoo, một lần Sơn lang thang trên các room chat yahoo bắt gặp cái nick name đặc biệt doithuy_kieu. Anh quyết định PM và thế là Sơn và Kiều quen nhau từ đó, qua những tâm sự sâu lắng của Kiều Sơn rất hiếu kỳ về người phụ nữ này và đã hẹn cô ra gặp. Ngay giây phút đầu tiên Sơn hoàn toàn bị choáng ngợp với nét đẹp nghiêng nước nghiêng thành của Kiều. Với một con quỷ như Kiều thì một gã trai như Sơn cũng ko khác nào một đứa trẻ miệng còn hôi sữa dễ dàng à ơi. Sơn đã lãng quên Thư để đến với Kiều. Chính bản thân Sơn cũng không hiểu nổi vì sao Kiều lại có sức hút lớn như vậy đến nỗi như một một món ăn tinh thần ko thể thiếu trong cuộc sống của Sơn, một ngày mà ko được nghe giọng nói, ko được nhìn thấy vóc dáng ấy là ko chịu dc.
****
Sơn ngây thơ thơ những tưởng cô gái nhà quê ngây thơ Thúy Kiều vẫn một lòng một dạ với mình. Hôm nay là kỷ niệm một năm ngày quen kiều, Sơn muốn dành một điều bất ngờ cho kiều, chàng ta chuẩn bị nào nến, nào hoa, nào bánh ngọt,... Tối đó Sơn đến phòng trọ tìm Kiều mà không báo trước. Vừa đến con ngõ nhỏ đã thấy chiếc Mercedes đen ở đó, bất giác trong lòng bất an. Sơn đi rón rén lại gần cửa phòng trọ chưa đi đến nơi đã nghe tiếng khúc khích từ bên trong phát ra. Qua khe cửa "Ôi cái gì thế này? Thúy Kiều người con gái ngây thơ trong sáng của Sơn... cô ấy... cô ấy... đang lõa thể ngồi chễm chệ, nhấp nhổm trên bụng một lão già bụng phệ có khi tuổi đời còn nhiều hơn cả tuổi ba cô". Cả thế giới dường như xụp đổ trước mắt Sơn, đôi tay run rẩy, bó hoa hồng rơi bịch xuống đất, một cơn đau nhói nơi nồng ngực... Sơn khụy xuống... Hàng ngàn ký ức hiện về trong chốc lát rồi vụt tắt như ngọn nến trong đêm bỏ lại bóng tối sâu vô tận....
****
... Nhỏ sau khi được sinh ra lần thứ 2 nhỏ đã ko còn nghĩ tới cái chết, nhỏ sống để tự mình chừng phạt bản thân. Hằng đêm vẫn như ngày xưa vẫn lên yahoo về đêm vẫn dõi theo cái màn hình máy tính nhưng nhỏ ko dỏi nhìn theo 1 cái nick đang sáng như trước nữa. Mà nhỏ dõi nhìn cái mặt smile ngủ yên kia, ánh mắt nhỏ như muốn la lên trong vô vọng "Cái nick kia, sáng lên đi, sao anh cứ ngủ thế, anh phải thức dậy làm phiền tôi chứ, a đúng là tên ngốc mà, ngốc lắm a biết không..." bất giác nước mặt cô lại dơi lăn dài trên gò má tiều tụy...
Lúc này lại là mùa đông,... Khi những hạt mưa mùa đông đang vội vã rơi, gieo cái buốt lạnh đến từng nơi trên thế gian này, trên đường những đôi tình nhân đang tìm nơi trú ẩn... Những hạt mưa vẩn lả chả rơi vào mặt cô, quên đi cái buốt lạnh của tạo hóa, mắt cô vẫn đang rưng rưng những giọt nứoc mắt mặn đắng. Những giọt nước mắt như đang vô thức rơi, hòa cùng cơn mưa kia, giữa khoãng không bao la, giữa những hạt mưa rơi đều , nước mắt nhỏ trỡ nên quá nhỏ bé, bước những bước chân vô hồn như đang cố tìm về 1 nơi vô định, quẹt ngang những giọt nước mắt đang giàn giụa trên mi, chạnh lòng lại thèm cái cảm giác có cái đuôi lẽo đẽo theo sau...
Bước đi trong vô thức bỗng "dịch"... nhỏ đâm thẳng vào một vật đứng nghênh ngang giữa đường, ko đó là một con người, một người đàn ông. Ngước mắt lên nhìn,... niềm sung sướng vỡ òa trong hạnh phúc... Đó là Nhân, Nhân ở ngay trước mắt cô bằng xương bằng thịt. Nhân nở một cười hiền khô như ngày nào "Anh sẽ không đi theo em nữa mà anh sẽ chờ em ở ngay phía trước..."
*******
... èo... éo... eo... tiếng xe cứu thương đưa Sơn vào bệnh viện...
Ông bác sĩ mồ hôi nhễ nhại bước...ra khỏi phòng mổ...
_ Con tôi sao rồi bác sĩ!!?
_ Xin lỗi ông bà và gia đình chúng tôi đã cố gắng hết sức. Quả tim nhân tạo của cậu ấy đã không kịp bơm máu do súc động quá mức. Như đã trao đổi với ông bà 1 năm trước, cần phải giữ cho cậu ấy tinh thần thoải mái đừng để cậu ấy bị chấn động tinh thần quá mạnh...
_ Bà mẹ khóc òa lên trong nỗi đau đớn mất con...
.***.
Sơn đã ra đi như vậy như một quả báo cho những tên Sở Khanh. Chắc các bạn đang tự hỏi vì sao quả tim của Sơn lại là "Quả tim nhân tạo". Một năm về trước khi phẫu thuật thay tim cho Sơn mà người cho tim là Nhân như các bạn đã biết. Đã có một bất ngờ sảy ra trong ca phẫu thuật đó... Khi mở nồng ngực của Nhân ra các bác sĩ phát hiện rằng có một dị tật ngay nơi cuống tim của Nhân mà các xét nghiệm đều ko thấy được nó, cái dị tật đó nó đang dần lớn lên... Đương nhiên một quả tim dị tật đâu thể sống trong cơ thể người khác... Vì vậy thay vì cắt lấy quả tim của Nhân ra, các bác sĩ lại chỉ cắt cái dị tật kia đi để cứu sống quả tim của Nhân. Là phẫu thuật thay tim nên cả hai đều phải phẫu thuật cùng lúc, tình huống vô cùng cấp bách nồng ngực Sơn đã banh ra rùi sao hoãn lại dc và các bác sĩ đã cho Sơn 1 "Quả tim Nhân tạo". Vì những người đã dùng tim nhân tạo thường chỉ sống được tối đa là 10 năm nên Ba Mẹ của Sơn đã xin bác sĩ dấu kín chuyện này ko cho Sơn biết để cậu ta yên tâm sống vui vẻ. Chính vì vậy chính bản thân Sơn cũng nghĩ rằng mình đang mang quả tim của Nhân.
Về phần Nhân thì ca phẫu thuật đó chẳng những ko lấy đi tính mạng của cậu mà ngược lại lại cứu mạng cậu. Sau khi tỉnh giấc thấy mình vẫn sống và Sơn cũng được cứu sống. Nên vẫn tin tưởng rằng Sơn sẽ thay cậu chăm sóc Thư như đã hứa. Cậu quyết định ra đi mà không từ biệt... Sau đó thì như trên...
.***.
.. Hết...
P/s: Truyện đã chỉnh sửa / Nguyên tác kết cục bi thảm... (đến đoạn Thư nhay xuống sông tự vẫn và chết câu chuyện kết thúc ở đó!)