Anh,
Xin chính thức thông báo với anh rằng: EM ĐÃ QUÊN ANH. Lá thư này có tư cách chính thức về mặt pháp lý và những gì đuợc thông báo trên sẽ chính thức trở thành hiện thực khi em gửi lá thư này cho anh.
Quên nghĩa là đã từng nhớ!
Một quán cà phê nhỏ với hàng rào trắng và những dây thuờng xuân xanh ngắt.
Trời mưa.
Em.
Chiếc dù xanh lá.
Anh.
Chiếc dù xanh lá.
Hai con nguời xa lạ đừng giữa trời mưa trước cổng quán cà phê Xanh lá, nhìn vào mắt nhau, thật lâu. Và ta biết nhau từ dạo ấy.
Em không tin vào tình yêu sét đánh, đó là thứ tình cảm có sức huỷ diệt như bom nguyên tử, mãnh liệt nhưng sau đó là tro tàn. Em tin vào những gì chắc chắn, bền lâu, như giọt mưa thấm đất.
Nhưng… Em thích nhìn những gì tréo ngoe trên cuộc đời này: một ông 50 vừa đi vừa ăn kem để thỏa lòng cô bồ trẻ trung xinh xắn, một bà xồn xồn vừa ngồi sau lưng chiếc mô tô phân khối lớn của “chàng phi công trẻ” vừa hét toáng lên “Em yêu anh”, một bà nhà giàu tay đeo vàng và nước hoa sực nức kèn cựa với chị bán rau để được giảm 500 đồng.
Và… Em thích Anh: Một người đàn ông đeo nhẫn. Anh tự tin, từng trải, có sự nghiệp. Và anh có một gia đình.
Em yêu Anh!
Không phải những chiếc xe hiệu anh đến chở em đi chơi.
Không phải những bữa tối lãng mạng trong các nhà hàng sang trọng.
Không phải những món quà đáng giá cả mấy tháng lương của một công chức.
Không phải những vòng tay siết chặt hay những cái ôm nóng bỏng.
Em yêu anh!
Vì cách anh nắm tay em khi qua đường, luôn đừng về phía có xe để che chở em.
Vì cách mà anh cười hết cỡ khi kể cho em nghe một câu chuyện cười mà em không hiểu tại sao anh lại cười được như thế.
Vì cách anh ngồi nghiêng nghiêng trong nắng, tay cầm quyển sách, trán nhăn nhăn và lâu lâu lại mỉm cười nhẹ nhõm.
Vì cách anh bàn chuyện đá bóng thật sôi nổi với một bác xe ôm trong lúc đợi em.
Vì cách anh nhăn nhăn trán khi lựa chọn món đồ chơi cho con gái anh, trông nghiêm trọng như anh phải ra một quyết định gì ghê gớm lắm!
Chị đến gặp em cũng tại quán màu Xanh lá.
Đẹp.
Duyên dáng.
Có học thức.
Nụ cười đẹp.
Và khuôn mặt… rất giống em.
Hoang mang.
Và khuôn mặt… rất giống em.
Chị nói rằng vô tình thấy ảnh của em trong cặp anh. Chị ngạc nhiên vì có người giống mình như thế nên hỏi anh. Anh chỉ nói: “Bạn…”
Và chị muốn gặp em.
Vô tình ly cà phê nóng trên tay chị đổ xuống, ướt hết cả một mảng váng màu Xanh lá.
Em không bao giờ uống cà phê. Đắng! Em thích trà sữa bạc hà. Bạc hà màu Xanh lá.
Anh đợi em ở cổng. Dáng đứng nghiêng nghiêng.
- Chia tay em nhé!
Em nhìn vào mắt anh: Khuôn mặt của chị, nụ cười của chị, ly cà phê đổ, sự dằn vặt… Và em hiểu.
- Vâng.
Em rút điện thoại, xóa số của anh.
Em mượn điện thoại anh, xóa số của em.
Em tháo chiếc nhẫn em vẫn đeo từ khi biết anh.
Rơi…
- Tại sao em đeo nhẫn đôi trong khi chưa có người yêu hả nhóc?
Em chưa bao giờ trả lời câu hỏi đó.
- Vì em biết anh sẽ không bao giờ đeo nhẫn vào tay em!
Em quay lưng đi. Em là thế. Chẳng bao giờ níu kéo.
Một con nhìm nếu muốn được yêu thương thì phải nhổ hết những cái gai trên mình nó. Dù biết đau, nhưng vẫn chịu đựng. Nhưng có ai cho nó biết: bao lâu thì gai trên mình nhím mới mọc lại hay không?
VÀ EM ĐÃ QUÊN…
Viết cho những dại khờ, ngu ngơ của tuổi ô mai...