Tiểu thuyết Âm Mưu Của Cô Ấy-full
Lượt xem : |
bản ăn không vô, quyết định né tránh, “Cháu no rồi, cậu, ta hơi khát, cháu đến cửa hàng tạp hóa mua đồ uống, thuận tiện giúp cậu mua thuóc lá.”
“Này!” Nhìn cháu gái kích động chạy ra khỏi cửa, Nghiêm Quân Dịch nhíu mày. “Nha đầu kia, nhất định có quỷ!”
Bàn tay to cào tóc, anh tùy tay lấy một điếu thuốc, đôi mày đang nhíu lại chậm chạp không có giãn ra, anh cả người thực phiền.
Không phải vì Mạnh Nhược Kiều, mà là vì người phụ nữ họ Mạnh khác.
Dáng vẻ lúc rời đi của cô vẫn luôn ở trong tâm trí anh, muốn khóc không khóc, muốn cười không cười, ai nhìn thấy cũng ảo não.
Cô dựa vào cái gì mà dám bày ra biểu tình kia, làm như là anh làm tổn thương cô vậy, anh có hứa hẹn gì với cô sao?
Quan hệ hai người rất rõ ràng, là chính cô nói bị người thầm mến cự tuyệt nên cần an ủi, mà anh cũng thích thân thể của cô, rõ ràng chính là theo như nhu cầu, cái gì tình yêu, có đùa hay không, giữa anh và cô không thể xảy ra chữ này!
Cô không thương anh, anh cũng không để ý cô!
“shit!” Nghiêm Quân Dịch phiền chán bỏ lại điếu thuốc. “Nha đầu kia mua mấy thứ thôi mà lâu như vậy?” Anh phiền muộn bước đi, chuẩn bị ra khỏi cửa tìm người. Nhưng cửa vừa mở ra, lại nhìn thấy người khởi xướng sự phiền não của anh.
Không dự đoán được cửa đột nhiên mở ra, Mạnh Uyển Lôi ngẩng đầu, giật mình nhiên nhìn Nghiêm Quân Dịch.
Nhìn thấy cô, Nghiêm Quân Dịch lập tức nhăn mặt, sắc mặt cô vẫn tái nhợt, thậm chí có điểm tiều tụy, cả người gầy nhom, giống như bị gió thổi cái sẽ bay.
Cô không ăn cơm có phải không?
“Sao cô lại đến đây? Nơi này không phải nơi cô nên đến.” Lời nói lạnh lùng không dùng đầu óc, lập tức từ bạc môi bật ra.
Lãnh đạm của anh đúng như cô dự kiến, cô căn bản không nên tới, nhưng mà…… Cô rất muốn gặp anh, mấy ngày nay, cô nôn nghén khó chịu, cả người động một chút đã muốn khóc.
Hơn nữa cô rất nhớ anh, cuối cùng, cô rốt cuộc không khắc chế được, không chút nghĩ ngợi bỏ chạy đến đây.
Lại nhìn thấy dáng vẻ lạnh lùng của anh, cô lại cảm thấy bản thân hành động thật buồn cười, cô tới đây làm gì? Biết rõ mình không được hoan nghênh.
“Nói chuyện! Không thì cút!” Anh không phải muốn nói những lời này, nhưng lại khống chế không được bản thân, ánh mắt của cô làm cho anh khó chịu, cũng làm cho anh phẫn nộ.
Đừng dùng cái loại ánh mắt bị tổn thương này nhìn anh!
Anh chịu không nổi liền tiến về phía trước bắt lấy cô, dùng sức hôn lấy miệng cô, anh hôn thô lỗ, một chút cũng không dịu dàng, miệng cô vẫn ngọt như vậy, thân thể yếu ớt làm cho anh muốn dùng lực nhét vào trong lòng. Ý tưởng này làm cho anh sợ hãi cả kinh.
“Ưm……” Cánh môi bị anh hôn đau quá, Mạnh Uyển Lôi hơi hơi nhíu mày, nhưng anh lại đột nhiên đẩy cô ra, cô phản ứng không kịp, lui lại mấy bước.0
“Kiều Kiều sắp trở lại, cô nên đi đi, về sau đừng đây nữa.” Ngữ khí của anh lãnh đạm, cũng không thèm liếc mắt nhìn cô một cái, lập tức đóng cửa lại.
Nhìn cánh cửa, Mạnh Uyển Lôi cắn môi, cố gắng hít sâu, nhịn xuống chua xót trong hốc mắt, nói cho bản thân không cần để ý.
Cô đã sớm biết anh sẽ như vậy, cũng sớm đã quen với sự lạnh lùng đó, không có gì phải để ý, không có gì……
Cô xoay người rời đi, đi được vài bước, lại nhìn thấy một bóng người đang đứng dưới bóng đèn, cô ngẩng đầu, nhìn thấy vẻ mặt khiếp sợ của Mạnh Nhược Kiều.
Mạnh Uyển Lôi sửng sốt, hiểu được cô đã nhìn thấy. “Em đã thấy.” Cô xả ra một chút tươi cười.
“Chị……” Mạnh Nhược Kiều run run chỉ vào cửa nhà mình, nghĩ lại hình ảnh mình vừa nhìn thấy, ông trời của cô……
“Đừng nói ra ngoài.” Nhìn em gái, Mạnh Uyển Lôi mở miệng thỉnh cầu, “Kiều Kiều, có thể chứ?”
“Chị, hai người……” Mạnh Nhược Kiều căn bản nói không ra lời.
“Ngoài Sĩ Hách ra, em là người thứ hai biết việc này.” Mạnh Uyển Lôi mỉm cười, nghĩ đến mình đã nói dối Kiều Kiều.
Mấy ngày hôm trước, Phạm Sĩ Hách cùng cô đến bệnh viện kiểm tra, ra khỏi bệnh viện cô lại gặp Kiều Kiều, mà cô lừa rằng đứa bé là con của Phạm Sĩ Hách.
“Phạm Sĩ Hách cũng biết?” Mạnh Nhược Kiều trừng lớn mắt, “Đứa bé……”
“Không phải Sĩ Hách.” Đối với chuyện cô lừa gạt, Mạnh Uyển Lôi tuyệt không hối hận. “Ngày đó ở bệnh viện tất cả đều lừa gạt em.”
Bởi vì ghen tị, cô lừa Kiều Kiều, cô ghen tị Kiều Kiều có được nhiều như vậy, mà cô lại không có gì cả, cô nhịn không được muốn thương tổn Kiều Kiều.
Cô muốn nhìn Kiều Kiều khổ sở, cô ghen tị Kiều Kiều trên mặt hạnh phúc, cho nên có ý muốn phá hỏng một chút, nhưng cô lại phát hiện, nhìn dáng vẻ Kiều Kiều khổ sở, cô lại không vui vẻ như trong tưởng tượng.
Bởi vì trừ bỏ ghen tị, cô còn có hâm mộ, cô hâm mộ Kiều Kiều dũng cảm, Kiều Kiều thẳng thắn, không giống cô, luôn không bỏ được kiêu ngạo.
Lại nói, Phạm Sĩ Hách cũng thực vô tội. Cô không chiếm được hạnh phúc, ít nhất cũng phải làm cho vị hôn phu hạnh phúc đi? Nhìn em gái con mẹ kế, Mạnh Uyển Lôi giải thích tất cả, sau đó cô nhìn Kiều Kiều chạy vội rời đi, trước khi đi, cô đột nhiên quay đầu không được tự nhiên nói: “Tuy rằng chị nói chị chán ghét em, nhưng em muốn nói, em không ghét chị, còn có…… Cám ơn chị đã nói tất cả với em.” Nói xong, Mạnh Nhược Kiều vẫy tay, xoay người chạy đi.
Mạnh Uyển Lôi kinh ngạc nhìn thân ảnh em gái rời đi, nhịn không được nở nụ cười, “Kỳ thật chị không phải thật sự chán ghét em như vậy.” Kiều Kiều làm cho người ta ghét bỏ cũng không được, cô hâm mộ Kiều Kiều, rất hâm mộ……
“Tình yêu liên quan gì đến tự tôn? Lòng tự trọng rất cao, nhưng cuối cùng người đau khổ không phải mình sao?”
Cô nghĩ lại lời Mạnh Nhược Kiều vừa nói với cô, cánh môi gợi lên một chút chua xót, là nha…… Kiêu ngạo của cô làm cho cô bị tổn thương.
Nhưng, nếu cô thật sự buông tự tôn, anh sẽ yêu cô sao?
Sẽ sao……
Chương 8
“Chị, em thật sự không nghĩ đến…… À…… nói sao đây?” Mạnh Nhược Kiều thật cẩn thận mở miệng, cô vẫn không có dũng khí nhắc tới hai chữ kia, một đôi mắt chăm chú nhìn chằm chằm về phía bụng Mạnh Uyển Lôi vẫn còn bằng phẳng. Cô cùng Phạm Sĩ Hách đã muốn kết hôn, hơn nữa ba cũng đã biết, chỉ có cậu cô còn chưa dám nói, cô không có dũng khí nha! Nếu cậu biết cô cùng vị hôn phu của chị gái kết giao…… Mạnh Nhược Kiều khẽ đánh cái rùng mình, cậu nhất định sẽ phát điên lên, hơn nữa…… Nghĩ đến cậu cùng chị gái mình có quan hệ, cô liền mông lung khó nghĩ. Cô cũng không dám hỏi cậu, chỉ có thể tiếp tục làm bộ như không biết, nhưng loại sự tình này sao có thể giấu diếm cả đời? Nói thế nào, cô cùng Phạm Sĩ Hách cũng không thể lén lút cả đời nha! Cậu sớm hay muộn cũng sẽ phát hiện, đến lúc đó…… Mạnh Nhược Kiều càng nghĩ càng cảm thấy khủng bố, nhưng là trước mặt nữ nhân vật chính lại có vẻ mặt vô cùng bình tĩnh, giống như chuyện gì cũng chưa từng phát sinh. “Chị, nói gì đó đi!” Đừng để cho cô một người độc xướng độc diễn có được không? “Không có gì hay để nói.” Mạnh Uyển Lôi không phải không muốn đi tìm Quân Dịch, mà là thái độ hắn lạnh nhạt, vô tình, làm cho cô căn bản không biết nên nói cái gì. Tay nhỏ bé xoa xoa bụng, sự lãnh đạm của hắn làm cho cô bi ai, không phải không nói ra được nhưng mà rất khó khăn, thật ra là cô không thể ở trước mặt hắn thẳng thắn bày tỏ. Cô rất quật cường, mà hắn…… Cách cô quá xa. “Làm ơn, bụng của chị dần dần sẽ to lên, chị cho là có thể giấu giếm được bao lâu? Chuyện của em và Sĩ Hách, cậu sớm muộn cũng sẽ biết……” “Bạn trai của chị nhất định chỉ có thể là hắn hoặc Sĩ Hách sao?” Cô sẽ không có người đàn ông khác sao? “Chị……” Mạnh Nhược Kiều bị cô dọa sợ tới mức trừng mắt. “Chị, chị, chị là có ý gì?” “Muốn làm ba của đứa nhỏ có rất nhiều người.” Bằng điều kiện của cô còn sợ không tìm thấy được đàn ông sao? “Nói gì đi nữa, chị cũng không nhất định phải lập gia đình, đứa bé này chị có thể tự mình nuôi dưỡng.” Cô đã tính toán rất kĩ lưỡng, qua mấy ngày nay cô nghĩ sẽ ra nước ngoài dưỡng thai, thậm chí không bao giờ nữa quay trở lại. Về phần hắn…… Mạnh Uyển Lôi nhắm mắt lại, không muốn nghĩ đến nữa. “Đúng vậy, chị có thể tự mình nuôi dưỡng, vấn đề là em như thế nào giải thích với cậu? Chị đừng quên thân phận của Phạm Sĩ Hách!” “Đó là chuyện của em.” Mạnh Uyển Lôi trả lời từ tốn, lãnh đạm, liếc em gái một cái. “Tóm lại, em đừng cho hắn biết là được.” A…… Mạnh Nhược Kiều thật sự cảm thấy đầu đau quá. Hiện tại là tình huống gì? Chị gái cô cá tính quật cường đến thế sao? Chị ấy không phải luôn cư xử cao nhã, từ tốn hay sao? Như thế nào hiện tại muốn làm khó như vậy? Cô thừa dịp cậu bận rộn công tác thời điểm, liền theo đó trốn lên Đài Bắc, nguyên bản tưởng cùng Mạnh Uyển Lôi thương lượng nên làm cái gì bây giờ, ai biết Mạnh Uyển Lôi thầm nghĩ làm đà điểu, làm cho sự tình đi đến bế tắc, chính là không nghĩ cùng cậu cô nói chuyện cho rõ ràng. Mạnh Nhược Kiều đau đầu xoa huyệt thái dương, bất đắc dĩ nhìn Mạnh Uyển Lôi. “Em thật sự không hiểu chị đang nghĩ cái gì, thích thì cứ nói là thích nha! Cần gì phải làm khổ lẫn nhau?” “Chẳng lẽ em đối với Sĩ Hách có thổ lộ trực tiếp sao?” Mạnh Uyển Lôi nhẹ nhàng ngữ khí lên tiếng. “Chuyện đó không giống với chuyện này nha!” Làm ơn, chị gái với cô bất đồng ý nghĩ? “Lúc trước Phạm Sĩ Hách là vị hôn phu của chị, tương lai là anh rể! Em cho dù có thích anh ấy cũng không dám thừa nhận nha! Bởi vì chúng em có trở ngại quan hệ ngăn cản, phức tạp tâm tình, nhưng là chị cùng…… Ách, là bất đồng.” Mạnh Nhược Kiều tiếp tục giải thích, dừng lại một chút, hơn nữa cuối cùng nói ra một câu. “Cho nên vì cái gì phải so sánh?” Nhìn vẻ mặt thẳng thắn của em gái, Mạnh Uyển Lôi nở nụ cười. “Kiều Kiều, chị thực hâm mộ em.” “A?” Nói cái gì vậy? Cô rên lên kinh ngạc, Mạnh Uyển Lôi nhàn nhã mở ra một câu mạc danh kỳ diệu? “Chị với hắn không có đơn giản như vậy, hắn…… Không có khả năng thích chị, trừ em ra, hắn chán ghét mọi người trong Mạnh gia.” “A?” Mạnh Nhược Kiều lắc lắc đầu, trực giác nghĩ đến đầu sỏ gây nên. “ Tất cả là tại ba bọn họ?” “Ừa!” Mạnh Uyển Lôi nhíu mày, vẻ mặt buồn bã. “Dì mất, hắn vẫn quên không được.” “Mẹ mất cũng không phải lỗi của chị……” “Ai cũng biết vậy, chị so với ai khác càng hiểu rõ hơn.” Cô biết Nghiêm Quân Dịch cho rằng sự hy sinh của dì không đáng giá, đem cả đời lãng phí trên người đàn ông đa tình. Mạnh Nhược Kiều ngậm miệng, cô đương nhiên nhớ rõ, cô khi đó cũng rất tức giận ba mình, một thời gian dài cũng không quan tâm đến. “Rõ ràng là lỗi của ba……” “Là con gái của ba.” Mạnh Uyển Lôi tỏ ra một chút chua chát cười “Hắn không hận chị, chính là không khả năng đi yêu chị, bởi vì chị là người nhà họ Mạnh mà hắn thì vô cùng chán ghét, hơn nữa……” Cô dừng một chút, nhìn về phía Mạnh Nhược Kiều “Hơn nữa, chị từng thương tổn qua em.” “A?” Mạnh Nhược Kiều sửng sốt. “Em còn nhớ sinh nhật của mình lúc mười tuổi, ngày hôm đó em bị ngã rớt xuống bể bơi hay không?” “Nhớ rõ nha!” Mạnh Nhược Kiều gật đầu. “Đó là do chị……” “Em biết là chị đẩy em xuống nước.” “Cái gì?” Mạnh Uyển Lôi kinh ngạc “Em như thế nào biết?” “Làm ơn, em khi đó đã mười tuổi, cho dù tuổi còn nhỏ nhưng có trí nhớ tốt lắm?” Mạnh Nhược Kiều tỏ vẻ xem thường. “Em té xuống nước liền có người nhìn thấy, ai cũng biết hung thủ chính là chị.” “Vậy sao không nói ra?” “Là cậu muốn em không nên nói.” Mạnh Nhược Kiều nhíu mày, cố gắng hồi tưởng. “Em nhớ rõ cậu nói chị không phải cố ý, chị chính là cô độc mới có thể xúc động lỡ tay đẩy em xuống nước, kỳ thật chị cũng rất hối hận. Cậu còn muốn bảo em hãy tha thứ cho chị, không cần đem chuyện này nói ra, khi đó em còn cùng cậu ngoắc tay, ước định đây là của bọn họ bí mật.” Vì sao…… Nghe được lời nói của Kiều Kiều, Mạnh Uyển Lôi mờ mịt khó hiểu, không rõ ràng lắm hắn vì sao phải làm như vậy…… Hắn không phải chán ghét cô sao? Cô nhớ rõ vẻ mặt hắn khi đó vô cùng chán ghét, nhưng hắn lại yêu cầu Kiều Kiều không nên nói ra, hắn vì sao phải làm như vậy? “Em cảm thấy cậu hẳn là không ghét chị?” Mạnh Nhược Kiều lắc đầu“Cá tính của cậu em hiểu mà, nếu cậu ghét một người, ngay cả liếc mắt một cái cũng không muốn, chị có nhìn ra thái độ của cậu đối với ba là biết.” Cậu đáng ra phải tỏ vẻ thân thiện mới thích hợp, nhưng là cư xử với ba thật sự là vờ như không nhìn thấy. Lời nói của Mạnh Nhược Kiều làm cho lòng Mạnh Uyển Lôi nổi lên dao động, có thể sao? Hắn thật sự không chán ghét cô sao? “Nhưng là……” “Có thể, đừng nghĩ ngợi đoán mò.” Mạnh Nhược Kiều chịu không nổi “Nghĩ nhiều như vậy tốt lắm sao? Chị nên thẳng thắn cùng cậu nói chuyện!” Thật là, không thể chịu nổi! C
“Này!” Nhìn cháu gái kích động chạy ra khỏi cửa, Nghiêm Quân Dịch nhíu mày. “Nha đầu kia, nhất định có quỷ!”
Bàn tay to cào tóc, anh tùy tay lấy một điếu thuốc, đôi mày đang nhíu lại chậm chạp không có giãn ra, anh cả người thực phiền.
Không phải vì Mạnh Nhược Kiều, mà là vì người phụ nữ họ Mạnh khác.
Dáng vẻ lúc rời đi của cô vẫn luôn ở trong tâm trí anh, muốn khóc không khóc, muốn cười không cười, ai nhìn thấy cũng ảo não.
Cô dựa vào cái gì mà dám bày ra biểu tình kia, làm như là anh làm tổn thương cô vậy, anh có hứa hẹn gì với cô sao?
Quan hệ hai người rất rõ ràng, là chính cô nói bị người thầm mến cự tuyệt nên cần an ủi, mà anh cũng thích thân thể của cô, rõ ràng chính là theo như nhu cầu, cái gì tình yêu, có đùa hay không, giữa anh và cô không thể xảy ra chữ này!
Cô không thương anh, anh cũng không để ý cô!
“shit!” Nghiêm Quân Dịch phiền chán bỏ lại điếu thuốc. “Nha đầu kia mua mấy thứ thôi mà lâu như vậy?” Anh phiền muộn bước đi, chuẩn bị ra khỏi cửa tìm người. Nhưng cửa vừa mở ra, lại nhìn thấy người khởi xướng sự phiền não của anh.
Không dự đoán được cửa đột nhiên mở ra, Mạnh Uyển Lôi ngẩng đầu, giật mình nhiên nhìn Nghiêm Quân Dịch.
Nhìn thấy cô, Nghiêm Quân Dịch lập tức nhăn mặt, sắc mặt cô vẫn tái nhợt, thậm chí có điểm tiều tụy, cả người gầy nhom, giống như bị gió thổi cái sẽ bay.
Cô không ăn cơm có phải không?
“Sao cô lại đến đây? Nơi này không phải nơi cô nên đến.” Lời nói lạnh lùng không dùng đầu óc, lập tức từ bạc môi bật ra.
Lãnh đạm của anh đúng như cô dự kiến, cô căn bản không nên tới, nhưng mà…… Cô rất muốn gặp anh, mấy ngày nay, cô nôn nghén khó chịu, cả người động một chút đã muốn khóc.
Hơn nữa cô rất nhớ anh, cuối cùng, cô rốt cuộc không khắc chế được, không chút nghĩ ngợi bỏ chạy đến đây.
Lại nhìn thấy dáng vẻ lạnh lùng của anh, cô lại cảm thấy bản thân hành động thật buồn cười, cô tới đây làm gì? Biết rõ mình không được hoan nghênh.
“Nói chuyện! Không thì cút!” Anh không phải muốn nói những lời này, nhưng lại khống chế không được bản thân, ánh mắt của cô làm cho anh khó chịu, cũng làm cho anh phẫn nộ.
Đừng dùng cái loại ánh mắt bị tổn thương này nhìn anh!
Anh chịu không nổi liền tiến về phía trước bắt lấy cô, dùng sức hôn lấy miệng cô, anh hôn thô lỗ, một chút cũng không dịu dàng, miệng cô vẫn ngọt như vậy, thân thể yếu ớt làm cho anh muốn dùng lực nhét vào trong lòng. Ý tưởng này làm cho anh sợ hãi cả kinh.
“Ưm……” Cánh môi bị anh hôn đau quá, Mạnh Uyển Lôi hơi hơi nhíu mày, nhưng anh lại đột nhiên đẩy cô ra, cô phản ứng không kịp, lui lại mấy bước.0
“Kiều Kiều sắp trở lại, cô nên đi đi, về sau đừng đây nữa.” Ngữ khí của anh lãnh đạm, cũng không thèm liếc mắt nhìn cô một cái, lập tức đóng cửa lại.
Nhìn cánh cửa, Mạnh Uyển Lôi cắn môi, cố gắng hít sâu, nhịn xuống chua xót trong hốc mắt, nói cho bản thân không cần để ý.
Cô đã sớm biết anh sẽ như vậy, cũng sớm đã quen với sự lạnh lùng đó, không có gì phải để ý, không có gì……
Cô xoay người rời đi, đi được vài bước, lại nhìn thấy một bóng người đang đứng dưới bóng đèn, cô ngẩng đầu, nhìn thấy vẻ mặt khiếp sợ của Mạnh Nhược Kiều.
Mạnh Uyển Lôi sửng sốt, hiểu được cô đã nhìn thấy. “Em đã thấy.” Cô xả ra một chút tươi cười.
“Chị……” Mạnh Nhược Kiều run run chỉ vào cửa nhà mình, nghĩ lại hình ảnh mình vừa nhìn thấy, ông trời của cô……
“Đừng nói ra ngoài.” Nhìn em gái, Mạnh Uyển Lôi mở miệng thỉnh cầu, “Kiều Kiều, có thể chứ?”
“Chị, hai người……” Mạnh Nhược Kiều căn bản nói không ra lời.
“Ngoài Sĩ Hách ra, em là người thứ hai biết việc này.” Mạnh Uyển Lôi mỉm cười, nghĩ đến mình đã nói dối Kiều Kiều.
Mấy ngày hôm trước, Phạm Sĩ Hách cùng cô đến bệnh viện kiểm tra, ra khỏi bệnh viện cô lại gặp Kiều Kiều, mà cô lừa rằng đứa bé là con của Phạm Sĩ Hách.
“Phạm Sĩ Hách cũng biết?” Mạnh Nhược Kiều trừng lớn mắt, “Đứa bé……”
“Không phải Sĩ Hách.” Đối với chuyện cô lừa gạt, Mạnh Uyển Lôi tuyệt không hối hận. “Ngày đó ở bệnh viện tất cả đều lừa gạt em.”
Bởi vì ghen tị, cô lừa Kiều Kiều, cô ghen tị Kiều Kiều có được nhiều như vậy, mà cô lại không có gì cả, cô nhịn không được muốn thương tổn Kiều Kiều.
Cô muốn nhìn Kiều Kiều khổ sở, cô ghen tị Kiều Kiều trên mặt hạnh phúc, cho nên có ý muốn phá hỏng một chút, nhưng cô lại phát hiện, nhìn dáng vẻ Kiều Kiều khổ sở, cô lại không vui vẻ như trong tưởng tượng.
Bởi vì trừ bỏ ghen tị, cô còn có hâm mộ, cô hâm mộ Kiều Kiều dũng cảm, Kiều Kiều thẳng thắn, không giống cô, luôn không bỏ được kiêu ngạo.
Lại nói, Phạm Sĩ Hách cũng thực vô tội. Cô không chiếm được hạnh phúc, ít nhất cũng phải làm cho vị hôn phu hạnh phúc đi? Nhìn em gái con mẹ kế, Mạnh Uyển Lôi giải thích tất cả, sau đó cô nhìn Kiều Kiều chạy vội rời đi, trước khi đi, cô đột nhiên quay đầu không được tự nhiên nói: “Tuy rằng chị nói chị chán ghét em, nhưng em muốn nói, em không ghét chị, còn có…… Cám ơn chị đã nói tất cả với em.” Nói xong, Mạnh Nhược Kiều vẫy tay, xoay người chạy đi.
Mạnh Uyển Lôi kinh ngạc nhìn thân ảnh em gái rời đi, nhịn không được nở nụ cười, “Kỳ thật chị không phải thật sự chán ghét em như vậy.” Kiều Kiều làm cho người ta ghét bỏ cũng không được, cô hâm mộ Kiều Kiều, rất hâm mộ……
“Tình yêu liên quan gì đến tự tôn? Lòng tự trọng rất cao, nhưng cuối cùng người đau khổ không phải mình sao?”
Cô nghĩ lại lời Mạnh Nhược Kiều vừa nói với cô, cánh môi gợi lên một chút chua xót, là nha…… Kiêu ngạo của cô làm cho cô bị tổn thương.
Nhưng, nếu cô thật sự buông tự tôn, anh sẽ yêu cô sao?
Sẽ sao……
Chương 8
“Chị, em thật sự không nghĩ đến…… À…… nói sao đây?” Mạnh Nhược Kiều thật cẩn thận mở miệng, cô vẫn không có dũng khí nhắc tới hai chữ kia, một đôi mắt chăm chú nhìn chằm chằm về phía bụng Mạnh Uyển Lôi vẫn còn bằng phẳng. Cô cùng Phạm Sĩ Hách đã muốn kết hôn, hơn nữa ba cũng đã biết, chỉ có cậu cô còn chưa dám nói, cô không có dũng khí nha! Nếu cậu biết cô cùng vị hôn phu của chị gái kết giao…… Mạnh Nhược Kiều khẽ đánh cái rùng mình, cậu nhất định sẽ phát điên lên, hơn nữa…… Nghĩ đến cậu cùng chị gái mình có quan hệ, cô liền mông lung khó nghĩ. Cô cũng không dám hỏi cậu, chỉ có thể tiếp tục làm bộ như không biết, nhưng loại sự tình này sao có thể giấu diếm cả đời? Nói thế nào, cô cùng Phạm Sĩ Hách cũng không thể lén lút cả đời nha! Cậu sớm hay muộn cũng sẽ phát hiện, đến lúc đó…… Mạnh Nhược Kiều càng nghĩ càng cảm thấy khủng bố, nhưng là trước mặt nữ nhân vật chính lại có vẻ mặt vô cùng bình tĩnh, giống như chuyện gì cũng chưa từng phát sinh. “Chị, nói gì đó đi!” Đừng để cho cô một người độc xướng độc diễn có được không? “Không có gì hay để nói.” Mạnh Uyển Lôi không phải không muốn đi tìm Quân Dịch, mà là thái độ hắn lạnh nhạt, vô tình, làm cho cô căn bản không biết nên nói cái gì. Tay nhỏ bé xoa xoa bụng, sự lãnh đạm của hắn làm cho cô bi ai, không phải không nói ra được nhưng mà rất khó khăn, thật ra là cô không thể ở trước mặt hắn thẳng thắn bày tỏ. Cô rất quật cường, mà hắn…… Cách cô quá xa. “Làm ơn, bụng của chị dần dần sẽ to lên, chị cho là có thể giấu giếm được bao lâu? Chuyện của em và Sĩ Hách, cậu sớm muộn cũng sẽ biết……” “Bạn trai của chị nhất định chỉ có thể là hắn hoặc Sĩ Hách sao?” Cô sẽ không có người đàn ông khác sao? “Chị……” Mạnh Nhược Kiều bị cô dọa sợ tới mức trừng mắt. “Chị, chị, chị là có ý gì?” “Muốn làm ba của đứa nhỏ có rất nhiều người.” Bằng điều kiện của cô còn sợ không tìm thấy được đàn ông sao? “Nói gì đi nữa, chị cũng không nhất định phải lập gia đình, đứa bé này chị có thể tự mình nuôi dưỡng.” Cô đã tính toán rất kĩ lưỡng, qua mấy ngày nay cô nghĩ sẽ ra nước ngoài dưỡng thai, thậm chí không bao giờ nữa quay trở lại. Về phần hắn…… Mạnh Uyển Lôi nhắm mắt lại, không muốn nghĩ đến nữa. “Đúng vậy, chị có thể tự mình nuôi dưỡng, vấn đề là em như thế nào giải thích với cậu? Chị đừng quên thân phận của Phạm Sĩ Hách!” “Đó là chuyện của em.” Mạnh Uyển Lôi trả lời từ tốn, lãnh đạm, liếc em gái một cái. “Tóm lại, em đừng cho hắn biết là được.” A…… Mạnh Nhược Kiều thật sự cảm thấy đầu đau quá. Hiện tại là tình huống gì? Chị gái cô cá tính quật cường đến thế sao? Chị ấy không phải luôn cư xử cao nhã, từ tốn hay sao? Như thế nào hiện tại muốn làm khó như vậy? Cô thừa dịp cậu bận rộn công tác thời điểm, liền theo đó trốn lên Đài Bắc, nguyên bản tưởng cùng Mạnh Uyển Lôi thương lượng nên làm cái gì bây giờ, ai biết Mạnh Uyển Lôi thầm nghĩ làm đà điểu, làm cho sự tình đi đến bế tắc, chính là không nghĩ cùng cậu cô nói chuyện cho rõ ràng. Mạnh Nhược Kiều đau đầu xoa huyệt thái dương, bất đắc dĩ nhìn Mạnh Uyển Lôi. “Em thật sự không hiểu chị đang nghĩ cái gì, thích thì cứ nói là thích nha! Cần gì phải làm khổ lẫn nhau?” “Chẳng lẽ em đối với Sĩ Hách có thổ lộ trực tiếp sao?” Mạnh Uyển Lôi nhẹ nhàng ngữ khí lên tiếng. “Chuyện đó không giống với chuyện này nha!” Làm ơn, chị gái với cô bất đồng ý nghĩ? “Lúc trước Phạm Sĩ Hách là vị hôn phu của chị, tương lai là anh rể! Em cho dù có thích anh ấy cũng không dám thừa nhận nha! Bởi vì chúng em có trở ngại quan hệ ngăn cản, phức tạp tâm tình, nhưng là chị cùng…… Ách, là bất đồng.” Mạnh Nhược Kiều tiếp tục giải thích, dừng lại một chút, hơn nữa cuối cùng nói ra một câu. “Cho nên vì cái gì phải so sánh?” Nhìn vẻ mặt thẳng thắn của em gái, Mạnh Uyển Lôi nở nụ cười. “Kiều Kiều, chị thực hâm mộ em.” “A?” Nói cái gì vậy? Cô rên lên kinh ngạc, Mạnh Uyển Lôi nhàn nhã mở ra một câu mạc danh kỳ diệu? “Chị với hắn không có đơn giản như vậy, hắn…… Không có khả năng thích chị, trừ em ra, hắn chán ghét mọi người trong Mạnh gia.” “A?” Mạnh Nhược Kiều lắc lắc đầu, trực giác nghĩ đến đầu sỏ gây nên. “ Tất cả là tại ba bọn họ?” “Ừa!” Mạnh Uyển Lôi nhíu mày, vẻ mặt buồn bã. “Dì mất, hắn vẫn quên không được.” “Mẹ mất cũng không phải lỗi của chị……” “Ai cũng biết vậy, chị so với ai khác càng hiểu rõ hơn.” Cô biết Nghiêm Quân Dịch cho rằng sự hy sinh của dì không đáng giá, đem cả đời lãng phí trên người đàn ông đa tình. Mạnh Nhược Kiều ngậm miệng, cô đương nhiên nhớ rõ, cô khi đó cũng rất tức giận ba mình, một thời gian dài cũng không quan tâm đến. “Rõ ràng là lỗi của ba……” “Là con gái của ba.” Mạnh Uyển Lôi tỏ ra một chút chua chát cười “Hắn không hận chị, chính là không khả năng đi yêu chị, bởi vì chị là người nhà họ Mạnh mà hắn thì vô cùng chán ghét, hơn nữa……” Cô dừng một chút, nhìn về phía Mạnh Nhược Kiều “Hơn nữa, chị từng thương tổn qua em.” “A?” Mạnh Nhược Kiều sửng sốt. “Em còn nhớ sinh nhật của mình lúc mười tuổi, ngày hôm đó em bị ngã rớt xuống bể bơi hay không?” “Nhớ rõ nha!” Mạnh Nhược Kiều gật đầu. “Đó là do chị……” “Em biết là chị đẩy em xuống nước.” “Cái gì?” Mạnh Uyển Lôi kinh ngạc “Em như thế nào biết?” “Làm ơn, em khi đó đã mười tuổi, cho dù tuổi còn nhỏ nhưng có trí nhớ tốt lắm?” Mạnh Nhược Kiều tỏ vẻ xem thường. “Em té xuống nước liền có người nhìn thấy, ai cũng biết hung thủ chính là chị.” “Vậy sao không nói ra?” “Là cậu muốn em không nên nói.” Mạnh Nhược Kiều nhíu mày, cố gắng hồi tưởng. “Em nhớ rõ cậu nói chị không phải cố ý, chị chính là cô độc mới có thể xúc động lỡ tay đẩy em xuống nước, kỳ thật chị cũng rất hối hận. Cậu còn muốn bảo em hãy tha thứ cho chị, không cần đem chuyện này nói ra, khi đó em còn cùng cậu ngoắc tay, ước định đây là của bọn họ bí mật.” Vì sao…… Nghe được lời nói của Kiều Kiều, Mạnh Uyển Lôi mờ mịt khó hiểu, không rõ ràng lắm hắn vì sao phải làm như vậy…… Hắn không phải chán ghét cô sao? Cô nhớ rõ vẻ mặt hắn khi đó vô cùng chán ghét, nhưng hắn lại yêu cầu Kiều Kiều không nên nói ra, hắn vì sao phải làm như vậy? “Em cảm thấy cậu hẳn là không ghét chị?” Mạnh Nhược Kiều lắc đầu“Cá tính của cậu em hiểu mà, nếu cậu ghét một người, ngay cả liếc mắt một cái cũng không muốn, chị có nhìn ra thái độ của cậu đối với ba là biết.” Cậu đáng ra phải tỏ vẻ thân thiện mới thích hợp, nhưng là cư xử với ba thật sự là vờ như không nhìn thấy. Lời nói của Mạnh Nhược Kiều làm cho lòng Mạnh Uyển Lôi nổi lên dao động, có thể sao? Hắn thật sự không chán ghét cô sao? “Nhưng là……” “Có thể, đừng nghĩ ngợi đoán mò.” Mạnh Nhược Kiều chịu không nổi “Nghĩ nhiều như vậy tốt lắm sao? Chị nên thẳng thắn cùng cậu nói chuyện!” Thật là, không thể chịu nổi! C
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦTải game mobile miễn phí
© Anhhungpro.info wap giải trí tổng họp
Sitemap.html,Sitemap.xml,Ror.xml,Urllist.txtTải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
291/673