Tiểu thuyết Ăn Hết Tiểu Bạch Thỏ-full
Lượt xem : |
mặt càng lúc càng lớn, chờ nhìn xem Lý Hòa có phản ứng gì.
Tuyên Lý Hòa trong nháy mắt vừa ngoan ngoan cũng hít một hơi.
“Anh làm gì chị tôi?”
“Cô nam quả nữ sống chung một phòng, cậu cảm thấy còn có thể làm cái gì?”
“Phó Kỳ Tu, ngươi này cầm thú, lại dám ăn chị của ta ——”
Lý Hòa tức giận rống lên, hoàn toàn trúng kế.
Ăn? Phó Kỳ Tu cười nhẹ mấy tiếng, anh và Vũ Đồng tiến triển cũng mới đến hôn môi mà thôi, cách trình độ chân chính đem cô ăn hết còn kém xa lắm đi.
Mặc dù thật sự anh muốn đem cô cấp ăn.
“Kỳ Tu, anh đang nói điện thoại với ai vậy?”
Tuyên Vũ Đồng đem trà giải rượu mới nấu xong bưng đến bên bàn ăn, buồn bực nhìn Phó Kỳ Tu.
“Cùng em trai yêu quý của em.”
Anh cố nhịn cười, đem điện thoại di động đưa cho cô.
“Tìm em.”
“A?”
Cô vội vàng tiếp lấy điện thoại di động, rốt cục nhớ tới đã trễ thế này cũng không có báo cho Lý Hòa một tiếng, cậu nhất định sẽ lo lắng.
“Lý Hòa, thật xin lỗi thật xin lỗi, chị đã quên liên lạc với em…”
“Chị, chị không phải đang ngủ?”
Tuyên Lý Hòa phát hiện điện thoại di động thay đổi người nghe, tức giận vẫn chưa nguôi, cảm thấy buồn bực không giải thích được.
“A? Ai nói cho em chị đang ngủ?”
“Vậy không phải là…”
Anh đột nhiên trầm xuống.
“Chị, chị mới vừa rồi đang làm cái gì vậy?”
“Ở nấu trà giải rượu.”
“… Cái kia chết tiệt Phó Kỳ Tu, lại như vậy đùa bỡn ta!”
Tuyên Lý Hòa tức giận lớn tiếng hô khiến Tuyên Vũ Đồng nhịn không được đưa di động cách xa khỏi tai, ngay cả Phó Kỳ Tu ở một bên cũng nghe được nhất thanh nhị sở.
“Giúp anh nói lại với em trai em —— ‘một đều’ .”
Bọn họ mỗi người đùa bỡn đối phương một lần, coi như là huề nhau, ai cũng không nợ ai.
“Có ý gì?”
Tuyên Vũ Đồng khốn hoặc nhẹ nhíu mày.
“Chị, chị hiện tại ở đâu? Nói cho em biết, em lập tức đi đón chị!”
Anh không yên lòng để cho cô tiếp tục ở lại bên cạnh Phó Kỳ Tu, chỉ sợ Phó Kỳ Tu thật sự thừa cơ ăn cô.
“Ách… Cái này… Cái kia…”
Phải làm sao? Hiện tại mới cho Lý Hòa biết Phó Kỳ Tu mua nhà ở đối diện nhà bọn họ, cậu ấy có hay không rất tức giận,
“Thật ra không cần phải phiền phức như thế, tự chị có thể trở về…”
“Không được, một mình chị nửa đêm về nhà quá nguy hiểm, để Phó Kỳ Tu đưa cũng rất nguy hiểm , cho nên mau nói cho em biết chị hiện tại đang ở đâu, em, ngay, lập, tức, đi, đón, chị!“
Câu nói sau cùng được Lý Hòa dùng sức tăng thêm âm điệu, chính là không để cho cô cự tuyệt.
Làm sao bây giờ làm sao bây giờ? Cô trì hoãn không dám trả lời cậu.
“Vũ Đồng, nếu cậu ấy muốn đích thân tới đây đón em, cứ để cậu ấy tới, anh không để ý.”
Phó Kỳ Tu dứt khoát tiếp lấy điện thoại di động của cô, muốn giúp cô trả lời, dù sao sớm muộn Tuyên Lý Hòa cũng phải biết.
“A? Chờ… Chờ một chút…”
Không còn kịp rồi, Phó Kỳ Tu đã đem địa chỉ nói cho Tuyên Lý Hòa, sau đó đưa điện thoại di động trả lại cho cô, cô khẩn trương đưa điện thoại di động dán lên lỗ tai, lại phát hiện bên kia an tĩnh không tiếng động, hại cô lại càng kinh hãi.
“Lý Hòa? Uy uy uy…”
Tuyên Lý Hòa trầm mặc hạ xuống, mới mở miệng.
“Chị, chị hiện tại… Ở đối diện nhà của chúng ta?”
“… Đúng vậy .”
Khẩu khí của Lý Hòa đột nhiên tỉnh táo, cô ngược lại cảm thấy chíp bông, rất kinh khủng.
“Căn nhà kia là của hắn?”
“Đúng.”
“Hắn chuyển tới đây bao lâu rồi?”
“Ách… Có chừng bốn, năm tháng.”
“Cho nên… Chị bốn, năm tháng trước đã biết chuyện này, nhưng không có nói cho em biết?”
“…”
Cô chột dạ không đáp nổi.
Cô tận lực tránh ở trước mặt cậu cùng Phó Kỳ Tu liên lạc, làm sao dám đem loại chuyện này nói cho cậu biết?
“Đó, cho nên chị buổi tối đôi lúc sẽ ra ngoài cho ‘chó lạc’ ăn, nguyên lai là loại cho ăn này?”
“…”
Anh biết cô không nói lời nào chính là chấp nhận. Tuyên Lý Hòa không nghĩ tới, chị mình lại dấu diếm anh suốt bốn, năm tháng nay, nếu như không phải là tối nay Phó Kỳ Tu cố ý nói ra, không biết cô còn muốn dấu diếm bao lâu?
Anh có một loại cảm giác bị phản bội, giận đến mau hộc máu, khẩu khí trong nháy mắt bão tố cao rít gào.
“Chị, chị thật chỉ biết nối giáo cho giặc!”
Sự tình bộc lộ, Tuyên Vũ Đồng vốn là cho là cuộc sống của cô sẽ trở thành một đám hỗn loạn, nhưng trên thực tế, cũng không giống như như vậy bết bát.
Tuyên Lý Hòa thật đúng là vọt tới tòa nhà đối diện đón cô về nhà, bày ra bộ mặt khó coi đối diện với cô vài ngày, không chịu cùng cô nói chuyện. Nhưng khí là khí, dù sao hai người bọn họ cũng là chị em ruột, lại sinh hoạt chung một chỗ, vài ngày sau tức giận của cậu cũng tiêu đi, còn dư lại cũng chỉ là bất đắc dĩ.
Anh thực không hiểu, Phó Kỳ Tu có chỗ nào tốt, cô tại sao lại ngây ngốc yêu người ta?
Mà từ sau chuyện đó, chuyện tốt Tuyên Vũ Đồng chưa từng nghĩ tới cũng bắt đầu xảy ra, đó chính là ——
Cô rốt cục có thể ở trong nhà mình quang minh chánh đại giúp Phó Kỳ Tu chuẩn bị điểm tâm, không cần tiếp tục lén lén lút lút nói muốn đi “cho chó lạc ăn” .
Trong phòng bếp, Tuyên Vũ Đồng đang đem bữa ăn tối cho vào hộp cơm, vừa chuẩn bị vừa vui vẻ hát ca, trên mặt trước sau vẫn một nụ cười ngọt ngào, chờ lát nữa muốn đích thân đưa cơm đến cho Phó Kỳ Tu vẫn bận rộn ở công ty.
Anh gần đây rất baanh rộn, công ty vừa có một dự án mới, thường phỉa làm việc tới tối muộn mới xong, cô không nỡ thấy anh khổ cực như vậy, liền chủ động đề nghị giúp anh chuẩn bị bữa ăn tối.
Tình yêu của hai người thật vất vả mới sáng tỏ, hận không được thời thời khắc khắc được dính chung một chỗ, cô nguyện ý làm cơm cho anh, Phó Kỳ Tu dĩ nhiên vui vẻ đáp ứng.
Sau khi đóng gói xong, cô rời nhà đi, ngồi lên tắc xi, ước chừng nửa giờ sau, liền tới tòa nhà công ty điện tử Phó Đạt.
Lúc này đã hết giờ làm việc, không phải là nhân viên làm việc không cách nào tiến vào, cô hướng cảnh vệ ở cổng báo tên, vị cảnh vệ trước đó đã được báo trước liền hướng dẫn cô đi tiếp.
“Tuyên tiểu thư, xin trực tiếp lên tầng mười!”
“Cám ơn.”
Đây là lần đầu tiên cô đến công ty tìm anh, cảm thấy rất mới mẻ, nhưng cũng có chút khẩn trương.
Đến lầu mười, cô đi ra khỏi thang máy, bốn phía im ắng, cô đi qua chỗ bàn làm việc của thư ký, mới đến căn phòng có treo bảng “Giám đốc” trước cửa, đưa tay nhẹ gõ cửa.
Bên trong truyền ra thanh âm của Phó Kỳ Tu.
“Mời vào.”
Cô vui vẻ đưa tay vặn nắm đấm cửa, vốn tưởng rằng trong phòng làm việc chỉ có mình anh, không nghĩ tới còn một nâm nhân khác mặc đồ tây đang ở trước bàn làm việc cùng anh thảo luận, hơn nữa hai người nét mặt cũng đều rất nghiêm túc.
“Em quấy rầy các anh sao?”
Cô tiểu tâm dực dực hỏi thăm.
Đây là lần đầu tiên cô thấy bộ dạng anh lúc làm việc, một thân âu phục thẳng thớm, nét mặt nghiêm túc chăm chú, trong đôi mắt đen và sâu có một loại cảm giác sắc bén, toàn thân mơ hồ tản ra uy nghiêm không thể mạo phạm.
Anh như vậy đối với cô mà nói thực xa lạ, cô thậm chí thật không dám tới gần.
“Không có.”
Phó Kỳ Tu đem công văn cầm trong tay thu về, giao cho Đặc Trợ, giọng nói như cũ nghiêm túc.
“Trợ lý Phương, cậu đi ăn cơm rồi nghỉ trước đi.”
“Dạ.”
Trợ lý Phương thu hồi công văn, xoay người rời đi phòng làm việc, khi đi qua Tuyên Vũ Đồng, hữu lễ hướng cô gật đầu thăm hỏi, thế hai người bọn họ đóng cửa phòng làm việc.
Đợi trong phòng làm việc chỉ còn lại hai người bọn họ, Tuyên Vũ Đồng vẫn đứng ở cạnh cửa, do dự rốt cuộc có nên hay không đi lại gần anh ——
“Vũ Đồng, thế nào đến đây?”
Phó Kỳ Tu khẽ khiêu mi, cô mới vừa sau khi vào cửa nét mặt vẫn rất vui vẻ, thế nào chỉ chớp mắt liền trở nên là lạ ?
Cô trầm mặc hồi lâu, mới thật tình nói.
“Anh thật sự rất nghiêm túc.”
“Ách?”
Anh đầu tiên là sửng sốt, tới lúc hiểu ra ý của cô mới cười ra tiếng, thật là đối với tiểu bạch thỏ nhát gan của anh không có biện pháp.
“Thế nào, bị hù dọa rồi?”
Anh từ trên ghế đứng dậy, đi thẳng tới trước mặt cô, kéo tay cô đi qua bộ salon ở một bên.
Muốn quản lý một công ty cũng không phải là chuyện đơn giản, nếu khí thế không thể áp chế thuộc hạ, sợ rằng người khác đã sớm leo đến trên đầu của anh làm loạn .
“Mới rồi không phải bị hù dọa, em chỉ là.. Không thấy quen mà thôi.”
Cô có chút khó xử trả lời.
Anh phá ra cười, cảm giác bị áp bách xa lạ mới vừa rồi tất cả đều biến mất tích.
Hai người vừa đến bên salon, anh liền cầm lấy hộp cơm trong tay cô đặt lên bàn. Sau đó anh ngồi xuống trước, công khai đem cô kéo lên ngồi đàng hoàng trên đùi của mình, hai tay đặt ở hông của cô, tư thế phi thường thân mật.
Khuôn mặt cô ửng đỏ, cũng không có giãy dụa, bởi vì cô biết giãy dụa cũng vô dụng, anh vẫn là có thể như vậy ôm cô.
“Anh… Tiết chế một điểm.”
“Anh đã rất tiết chế.”
Anh nói đều là lời nói thật, bằng không anh đã sớm hôn lên môi của cô, nơi nào sẽ chỉ là đơn thuần ôm mà thôi.
“Nơi này là phòng làm việc, lúc nào cũng có thể có người đi vào.”
“Hiện tại đã tan tầm, người lưu lại không có mấy, huống chi trợ lý Phương cũng đã đi nghỉ, ăn cơm rồi.”
Anh cười đắc ý nói. Nói một cách khác, nếu là anh thật muốn đối với cô “Làm loạn”, cũng sẽ không có người xông tới.
Cô tức giận trừng mắt liếc anh một cái, thật là đối anh không có biện pháp.
Mặc dù cô… thật ra cũng rất thích được anh ôm, thích rúc vào trong lòng ngực của anh ngọt ngào ấm áp, nhưng cho dù Phương Đặc Trợ ra đi ăn cơm , sẽ không có trở lại, co vẫn là cảm thấy căng thẳng.
“Anh không thấy đói bụng sao? Nhanh lên một chút ăn…”
“Để cho anh ôm em một lát nữa.”
Anh siết chặt hai cánh tay, để hai người không có chút khe hở nào, dán hợp chung một chỗ.
“Cơm cũng sẽ không chạy mất, không vội.”
Anh tựa vào vai của cô khẽ hít hà, Tuyên Vũ Đồng mặc dù là điều hương sư, nhưng không có thói quen bôi nước hoa, bất quá anh phi thường thích mùi thơm tự nhiên nhẹ nhàng khoan khoái phát ra trên người cô.
Cả ngày căng thẳng tâm thần lao lực, vào giờ khắc này rốt cục có thể tạm thời buông lỏng, anh chỉ cần như vậy lẳng lặng ôm cô, tâm lý có thể thư giãn, sự mệt mỏi thể xác cũng dần dần tiêu tan.
Tuyên Vũ Đồng lẳng lặng rúc vào trong lòng ngực của anh, hưởng thụ lấy sự ngọt ngào cùng thỏa mãn, nụ cười trên mặt càng ngày càng ôn nhu. Nhưng chuông điện thoại di động không thức thời vào thời khắc này vang lên, phá hư không khí yên lặng ấm áp.
Thấy anh tức giận nhíu mày, cô vội vàng từ trong túi lấy điện thoại di động ra, nhìn thấy số điện thoại của Khang Văn Thăng, không suy nghĩ nhiều liền nhấn phím nhận cuộc gọi.
“Uy?”
“Vũ Đồng, cô đang bận sao? Có tiện nói chuyện điện thoại không?”
Cô nhìn Phó Kỳ Tu một cái, như vậy rốt cuộc có coi là bận hay không bận?
“Được, có chuyện gì?”
“Tôi muốn mời cô thứ sáu tuần này đi xem triển lãm tranh, cô có rãnh không?”
“Xem triển lãm tranh?”
“Đúng, dù sao cũng là nhàn rỗi, thay vì ở nhà, chẳng thà đi ra ngoài một chút cũng không tồi.”
Khang Văn Thăng khẩu khí thành khẩn mời .
“Này…”
Tuyên Vũ Đồng do dự .
Phó Kỳ Tu theo trực giác nam nhân lập tức cảnh giới, anh nhìn chằm chằm ánh mắt của cô, mặc dù không có mở miệng quấy rầy cô nói điện thoại, nhưng ánh mắt này thâm thúy giống như đang hỏi cô —— là ai gọi tới ?
Cô cảm nhận được cái nét mặt “Cấp bách giết người” của anh, còn nữa, bàn tay anh ở tay cô cũng khẽ chặt lại, tham muốn giữ lấy không nói cũng hiểu.
Khang Văn Thăng thấy cô chậm chạp không đáp lại, không thể làm gì khác hơn là chủ động hỏi:
“Có phải hay không cô không tiện?”
“Vâng… Có chút không tiện.”
Cô sợ Kỳ Tu tức giận nha, lúc trước coi như xong, nhưng hiện tại cô là người đã có bạn trai, phải suy nghĩ đến cảm thụ của anh.
Lúc trước anh hiểu lầm quan hệ bằng hữu của cô cùng Khang Văn Thăng, mà biểu hiện ra sức ghen, cô vẫn khắc sâu ấn tượng, cho nên nếu như dễ d
Tuyên Lý Hòa trong nháy mắt vừa ngoan ngoan cũng hít một hơi.
“Anh làm gì chị tôi?”
“Cô nam quả nữ sống chung một phòng, cậu cảm thấy còn có thể làm cái gì?”
“Phó Kỳ Tu, ngươi này cầm thú, lại dám ăn chị của ta ——”
Lý Hòa tức giận rống lên, hoàn toàn trúng kế.
Ăn? Phó Kỳ Tu cười nhẹ mấy tiếng, anh và Vũ Đồng tiến triển cũng mới đến hôn môi mà thôi, cách trình độ chân chính đem cô ăn hết còn kém xa lắm đi.
Mặc dù thật sự anh muốn đem cô cấp ăn.
“Kỳ Tu, anh đang nói điện thoại với ai vậy?”
Tuyên Vũ Đồng đem trà giải rượu mới nấu xong bưng đến bên bàn ăn, buồn bực nhìn Phó Kỳ Tu.
“Cùng em trai yêu quý của em.”
Anh cố nhịn cười, đem điện thoại di động đưa cho cô.
“Tìm em.”
“A?”
Cô vội vàng tiếp lấy điện thoại di động, rốt cục nhớ tới đã trễ thế này cũng không có báo cho Lý Hòa một tiếng, cậu nhất định sẽ lo lắng.
“Lý Hòa, thật xin lỗi thật xin lỗi, chị đã quên liên lạc với em…”
“Chị, chị không phải đang ngủ?”
Tuyên Lý Hòa phát hiện điện thoại di động thay đổi người nghe, tức giận vẫn chưa nguôi, cảm thấy buồn bực không giải thích được.
“A? Ai nói cho em chị đang ngủ?”
“Vậy không phải là…”
Anh đột nhiên trầm xuống.
“Chị, chị mới vừa rồi đang làm cái gì vậy?”
“Ở nấu trà giải rượu.”
“… Cái kia chết tiệt Phó Kỳ Tu, lại như vậy đùa bỡn ta!”
Tuyên Lý Hòa tức giận lớn tiếng hô khiến Tuyên Vũ Đồng nhịn không được đưa di động cách xa khỏi tai, ngay cả Phó Kỳ Tu ở một bên cũng nghe được nhất thanh nhị sở.
“Giúp anh nói lại với em trai em —— ‘một đều’ .”
Bọn họ mỗi người đùa bỡn đối phương một lần, coi như là huề nhau, ai cũng không nợ ai.
“Có ý gì?”
Tuyên Vũ Đồng khốn hoặc nhẹ nhíu mày.
“Chị, chị hiện tại ở đâu? Nói cho em biết, em lập tức đi đón chị!”
Anh không yên lòng để cho cô tiếp tục ở lại bên cạnh Phó Kỳ Tu, chỉ sợ Phó Kỳ Tu thật sự thừa cơ ăn cô.
“Ách… Cái này… Cái kia…”
Phải làm sao? Hiện tại mới cho Lý Hòa biết Phó Kỳ Tu mua nhà ở đối diện nhà bọn họ, cậu ấy có hay không rất tức giận,
“Thật ra không cần phải phiền phức như thế, tự chị có thể trở về…”
“Không được, một mình chị nửa đêm về nhà quá nguy hiểm, để Phó Kỳ Tu đưa cũng rất nguy hiểm , cho nên mau nói cho em biết chị hiện tại đang ở đâu, em, ngay, lập, tức, đi, đón, chị!“
Câu nói sau cùng được Lý Hòa dùng sức tăng thêm âm điệu, chính là không để cho cô cự tuyệt.
Làm sao bây giờ làm sao bây giờ? Cô trì hoãn không dám trả lời cậu.
“Vũ Đồng, nếu cậu ấy muốn đích thân tới đây đón em, cứ để cậu ấy tới, anh không để ý.”
Phó Kỳ Tu dứt khoát tiếp lấy điện thoại di động của cô, muốn giúp cô trả lời, dù sao sớm muộn Tuyên Lý Hòa cũng phải biết.
“A? Chờ… Chờ một chút…”
Không còn kịp rồi, Phó Kỳ Tu đã đem địa chỉ nói cho Tuyên Lý Hòa, sau đó đưa điện thoại di động trả lại cho cô, cô khẩn trương đưa điện thoại di động dán lên lỗ tai, lại phát hiện bên kia an tĩnh không tiếng động, hại cô lại càng kinh hãi.
“Lý Hòa? Uy uy uy…”
Tuyên Lý Hòa trầm mặc hạ xuống, mới mở miệng.
“Chị, chị hiện tại… Ở đối diện nhà của chúng ta?”
“… Đúng vậy .”
Khẩu khí của Lý Hòa đột nhiên tỉnh táo, cô ngược lại cảm thấy chíp bông, rất kinh khủng.
“Căn nhà kia là của hắn?”
“Đúng.”
“Hắn chuyển tới đây bao lâu rồi?”
“Ách… Có chừng bốn, năm tháng.”
“Cho nên… Chị bốn, năm tháng trước đã biết chuyện này, nhưng không có nói cho em biết?”
“…”
Cô chột dạ không đáp nổi.
Cô tận lực tránh ở trước mặt cậu cùng Phó Kỳ Tu liên lạc, làm sao dám đem loại chuyện này nói cho cậu biết?
“Đó, cho nên chị buổi tối đôi lúc sẽ ra ngoài cho ‘chó lạc’ ăn, nguyên lai là loại cho ăn này?”
“…”
Anh biết cô không nói lời nào chính là chấp nhận. Tuyên Lý Hòa không nghĩ tới, chị mình lại dấu diếm anh suốt bốn, năm tháng nay, nếu như không phải là tối nay Phó Kỳ Tu cố ý nói ra, không biết cô còn muốn dấu diếm bao lâu?
Anh có một loại cảm giác bị phản bội, giận đến mau hộc máu, khẩu khí trong nháy mắt bão tố cao rít gào.
“Chị, chị thật chỉ biết nối giáo cho giặc!”
Sự tình bộc lộ, Tuyên Vũ Đồng vốn là cho là cuộc sống của cô sẽ trở thành một đám hỗn loạn, nhưng trên thực tế, cũng không giống như như vậy bết bát.
Tuyên Lý Hòa thật đúng là vọt tới tòa nhà đối diện đón cô về nhà, bày ra bộ mặt khó coi đối diện với cô vài ngày, không chịu cùng cô nói chuyện. Nhưng khí là khí, dù sao hai người bọn họ cũng là chị em ruột, lại sinh hoạt chung một chỗ, vài ngày sau tức giận của cậu cũng tiêu đi, còn dư lại cũng chỉ là bất đắc dĩ.
Anh thực không hiểu, Phó Kỳ Tu có chỗ nào tốt, cô tại sao lại ngây ngốc yêu người ta?
Mà từ sau chuyện đó, chuyện tốt Tuyên Vũ Đồng chưa từng nghĩ tới cũng bắt đầu xảy ra, đó chính là ——
Cô rốt cục có thể ở trong nhà mình quang minh chánh đại giúp Phó Kỳ Tu chuẩn bị điểm tâm, không cần tiếp tục lén lén lút lút nói muốn đi “cho chó lạc ăn” .
Trong phòng bếp, Tuyên Vũ Đồng đang đem bữa ăn tối cho vào hộp cơm, vừa chuẩn bị vừa vui vẻ hát ca, trên mặt trước sau vẫn một nụ cười ngọt ngào, chờ lát nữa muốn đích thân đưa cơm đến cho Phó Kỳ Tu vẫn bận rộn ở công ty.
Anh gần đây rất baanh rộn, công ty vừa có một dự án mới, thường phỉa làm việc tới tối muộn mới xong, cô không nỡ thấy anh khổ cực như vậy, liền chủ động đề nghị giúp anh chuẩn bị bữa ăn tối.
Tình yêu của hai người thật vất vả mới sáng tỏ, hận không được thời thời khắc khắc được dính chung một chỗ, cô nguyện ý làm cơm cho anh, Phó Kỳ Tu dĩ nhiên vui vẻ đáp ứng.
Sau khi đóng gói xong, cô rời nhà đi, ngồi lên tắc xi, ước chừng nửa giờ sau, liền tới tòa nhà công ty điện tử Phó Đạt.
Lúc này đã hết giờ làm việc, không phải là nhân viên làm việc không cách nào tiến vào, cô hướng cảnh vệ ở cổng báo tên, vị cảnh vệ trước đó đã được báo trước liền hướng dẫn cô đi tiếp.
“Tuyên tiểu thư, xin trực tiếp lên tầng mười!”
“Cám ơn.”
Đây là lần đầu tiên cô đến công ty tìm anh, cảm thấy rất mới mẻ, nhưng cũng có chút khẩn trương.
Đến lầu mười, cô đi ra khỏi thang máy, bốn phía im ắng, cô đi qua chỗ bàn làm việc của thư ký, mới đến căn phòng có treo bảng “Giám đốc” trước cửa, đưa tay nhẹ gõ cửa.
Bên trong truyền ra thanh âm của Phó Kỳ Tu.
“Mời vào.”
Cô vui vẻ đưa tay vặn nắm đấm cửa, vốn tưởng rằng trong phòng làm việc chỉ có mình anh, không nghĩ tới còn một nâm nhân khác mặc đồ tây đang ở trước bàn làm việc cùng anh thảo luận, hơn nữa hai người nét mặt cũng đều rất nghiêm túc.
“Em quấy rầy các anh sao?”
Cô tiểu tâm dực dực hỏi thăm.
Đây là lần đầu tiên cô thấy bộ dạng anh lúc làm việc, một thân âu phục thẳng thớm, nét mặt nghiêm túc chăm chú, trong đôi mắt đen và sâu có một loại cảm giác sắc bén, toàn thân mơ hồ tản ra uy nghiêm không thể mạo phạm.
Anh như vậy đối với cô mà nói thực xa lạ, cô thậm chí thật không dám tới gần.
“Không có.”
Phó Kỳ Tu đem công văn cầm trong tay thu về, giao cho Đặc Trợ, giọng nói như cũ nghiêm túc.
“Trợ lý Phương, cậu đi ăn cơm rồi nghỉ trước đi.”
“Dạ.”
Trợ lý Phương thu hồi công văn, xoay người rời đi phòng làm việc, khi đi qua Tuyên Vũ Đồng, hữu lễ hướng cô gật đầu thăm hỏi, thế hai người bọn họ đóng cửa phòng làm việc.
Đợi trong phòng làm việc chỉ còn lại hai người bọn họ, Tuyên Vũ Đồng vẫn đứng ở cạnh cửa, do dự rốt cuộc có nên hay không đi lại gần anh ——
“Vũ Đồng, thế nào đến đây?”
Phó Kỳ Tu khẽ khiêu mi, cô mới vừa sau khi vào cửa nét mặt vẫn rất vui vẻ, thế nào chỉ chớp mắt liền trở nên là lạ ?
Cô trầm mặc hồi lâu, mới thật tình nói.
“Anh thật sự rất nghiêm túc.”
“Ách?”
Anh đầu tiên là sửng sốt, tới lúc hiểu ra ý của cô mới cười ra tiếng, thật là đối với tiểu bạch thỏ nhát gan của anh không có biện pháp.
“Thế nào, bị hù dọa rồi?”
Anh từ trên ghế đứng dậy, đi thẳng tới trước mặt cô, kéo tay cô đi qua bộ salon ở một bên.
Muốn quản lý một công ty cũng không phải là chuyện đơn giản, nếu khí thế không thể áp chế thuộc hạ, sợ rằng người khác đã sớm leo đến trên đầu của anh làm loạn .
“Mới rồi không phải bị hù dọa, em chỉ là.. Không thấy quen mà thôi.”
Cô có chút khó xử trả lời.
Anh phá ra cười, cảm giác bị áp bách xa lạ mới vừa rồi tất cả đều biến mất tích.
Hai người vừa đến bên salon, anh liền cầm lấy hộp cơm trong tay cô đặt lên bàn. Sau đó anh ngồi xuống trước, công khai đem cô kéo lên ngồi đàng hoàng trên đùi của mình, hai tay đặt ở hông của cô, tư thế phi thường thân mật.
Khuôn mặt cô ửng đỏ, cũng không có giãy dụa, bởi vì cô biết giãy dụa cũng vô dụng, anh vẫn là có thể như vậy ôm cô.
“Anh… Tiết chế một điểm.”
“Anh đã rất tiết chế.”
Anh nói đều là lời nói thật, bằng không anh đã sớm hôn lên môi của cô, nơi nào sẽ chỉ là đơn thuần ôm mà thôi.
“Nơi này là phòng làm việc, lúc nào cũng có thể có người đi vào.”
“Hiện tại đã tan tầm, người lưu lại không có mấy, huống chi trợ lý Phương cũng đã đi nghỉ, ăn cơm rồi.”
Anh cười đắc ý nói. Nói một cách khác, nếu là anh thật muốn đối với cô “Làm loạn”, cũng sẽ không có người xông tới.
Cô tức giận trừng mắt liếc anh một cái, thật là đối anh không có biện pháp.
Mặc dù cô… thật ra cũng rất thích được anh ôm, thích rúc vào trong lòng ngực của anh ngọt ngào ấm áp, nhưng cho dù Phương Đặc Trợ ra đi ăn cơm , sẽ không có trở lại, co vẫn là cảm thấy căng thẳng.
“Anh không thấy đói bụng sao? Nhanh lên một chút ăn…”
“Để cho anh ôm em một lát nữa.”
Anh siết chặt hai cánh tay, để hai người không có chút khe hở nào, dán hợp chung một chỗ.
“Cơm cũng sẽ không chạy mất, không vội.”
Anh tựa vào vai của cô khẽ hít hà, Tuyên Vũ Đồng mặc dù là điều hương sư, nhưng không có thói quen bôi nước hoa, bất quá anh phi thường thích mùi thơm tự nhiên nhẹ nhàng khoan khoái phát ra trên người cô.
Cả ngày căng thẳng tâm thần lao lực, vào giờ khắc này rốt cục có thể tạm thời buông lỏng, anh chỉ cần như vậy lẳng lặng ôm cô, tâm lý có thể thư giãn, sự mệt mỏi thể xác cũng dần dần tiêu tan.
Tuyên Vũ Đồng lẳng lặng rúc vào trong lòng ngực của anh, hưởng thụ lấy sự ngọt ngào cùng thỏa mãn, nụ cười trên mặt càng ngày càng ôn nhu. Nhưng chuông điện thoại di động không thức thời vào thời khắc này vang lên, phá hư không khí yên lặng ấm áp.
Thấy anh tức giận nhíu mày, cô vội vàng từ trong túi lấy điện thoại di động ra, nhìn thấy số điện thoại của Khang Văn Thăng, không suy nghĩ nhiều liền nhấn phím nhận cuộc gọi.
“Uy?”
“Vũ Đồng, cô đang bận sao? Có tiện nói chuyện điện thoại không?”
Cô nhìn Phó Kỳ Tu một cái, như vậy rốt cuộc có coi là bận hay không bận?
“Được, có chuyện gì?”
“Tôi muốn mời cô thứ sáu tuần này đi xem triển lãm tranh, cô có rãnh không?”
“Xem triển lãm tranh?”
“Đúng, dù sao cũng là nhàn rỗi, thay vì ở nhà, chẳng thà đi ra ngoài một chút cũng không tồi.”
Khang Văn Thăng khẩu khí thành khẩn mời .
“Này…”
Tuyên Vũ Đồng do dự .
Phó Kỳ Tu theo trực giác nam nhân lập tức cảnh giới, anh nhìn chằm chằm ánh mắt của cô, mặc dù không có mở miệng quấy rầy cô nói điện thoại, nhưng ánh mắt này thâm thúy giống như đang hỏi cô —— là ai gọi tới ?
Cô cảm nhận được cái nét mặt “Cấp bách giết người” của anh, còn nữa, bàn tay anh ở tay cô cũng khẽ chặt lại, tham muốn giữ lấy không nói cũng hiểu.
Khang Văn Thăng thấy cô chậm chạp không đáp lại, không thể làm gì khác hơn là chủ động hỏi:
“Có phải hay không cô không tiện?”
“Vâng… Có chút không tiện.”
Cô sợ Kỳ Tu tức giận nha, lúc trước coi như xong, nhưng hiện tại cô là người đã có bạn trai, phải suy nghĩ đến cảm thụ của anh.
Lúc trước anh hiểu lầm quan hệ bằng hữu của cô cùng Khang Văn Thăng, mà biểu hiện ra sức ghen, cô vẫn khắc sâu ấn tượng, cho nên nếu như dễ d
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦTải game mobile miễn phí
© Anhhungpro.info wap giải trí tổng họp
Sitemap.html,Sitemap.xml,Ror.xml,Urllist.txtTải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
878/1260