Tiểu thuyết Ăn Hết Tiểu Bạch Thỏ-full
Lượt xem : |
ẽ chết đuối, nhịn không được cảm giác sợ hãi, liều mạng ôm lấy anh, khóc lên.
“Em khóc cái gì?”
Anh trong nháy mắt luống cuống tay chân, bị tiếng khóc của cô hù dọa. Anh chưa bao giờ biết thế nào là an ủi người khác, lại đừng nói đến cần phải an ủi một tiểu nữ sinh, chỉ có thể phi thường ngốc vỗ nhẹ lưng của cô.
“Đừng khóc, đã không có chuyện gì , không có chuyện gì …”
Luôn luôn vừa vui vẻ vừa nhận mệnh giống như chuyện gì cũng không thể khiến cho cô khóc, điều này làm anh rung động không nhỏ, rốt cục ý thức được, cô chẳng qua cũng chỉ là một cô bé con bình thường, tinh tế mảnh mai, nên được hảo hảo mà che chở.
Anh nhẹ nhàng ôm lấy cô, cảm giác được cơ thể cô xinh xắn, mềm mại, trong tim dường như xuất hiện một loại cảm thụ kỳ quái, có chút ấm áp, có chút mềm mại, giống như… có vật gì đó đã được hòa tan.
Rốt cuộc là “Cái gì” hòa tan? Anh nói không nên lời, chỉ biết không nên làm cho cô tiếp tục khóc, anh phải nhanh dụ dỗ cô ngừng khóc mới được.
“Ô… Khụ khụ… Em nghĩ là mình sẽ phải chết đuối…”
“Không có việc gì, có anh ở đây, em sao có thể dễ dàng như vậy chết đuối?”
Anh kiên nhẫn tiếp tục dụ dỗ , ngược lại cảm giác bản thân sắp bị tay cô siết chết
“Ô ô… Thật là đáng sợ… Khụ khụ khụ…”
“Tốt, chớ sợ chớ sợ…”
Anh bất đắc dĩ trợn trắng mắt, chỉ có thể tiếp tục vỗ nhẹ lưng của cô, hy vọng cô có thể nhanh tỉnh táo lại.
Cô nấc nghẹn khóc nức nở, anh khó khăn lại ôn tồn dụ dỗ lần nữa, đột nhiên cảm thấy tình cảnh này thật buồn cười.
Anh đường đường là một Đại thiếu gia, lại phải ăn nói khép nép, dỗ dành một tiểu người hầu, chỉ sợ cô khóc không dứt. May là tạm thời không có người hầu nào đi qua, bằng không anh thật không mặt mũi nào tiếp tục dụ dỗ cô.
Tuyên Vũ Đồng gục trên vai anh khóc một lúc, tâm tình rốt cục bình tĩnh trở lại, trong lúc bất chợt bụng lại mơ hồ đau, cô mới bất chợt nhớ tới bản thân đang trong chu kỳ sinh lý, không thể ngâm mình trông hồ bơi.
“A! Em… Em muốn ra khỏi hồ bơi!”
Cô bắt đầu giãy dụa, trong nước chân loạn đã một phen, làm hại Phó Kỳ Tu thiếu chút đứng không vững, lại muốn ôm cô cùng ngã xuống nước.
“Uy, chớ lộn xộn!”
“Thiếu gia, em không thể ở trong nước nữa, nhanh cho em lên bờ.”
Thang ở ngay sau lưng cô, khoảng cách chỉ chừng hai thước, cô không biết bơi, chỉ có thể vô cùng đáng thương nhìn Phó Kỳ Tu, mong chờ anh sẽ mang cô đi qua.
“Tại sao?”
Anh nghi ngờ.
“Thiếu gia, anh có thể… Không hỏi không?”
Cô thẹn thùng, thanh âm càng nói càng nhỏ, chuyện như vật rất mất mặt, có chết cô cũng không muốn anh biết.
“Được thôi, một mình em bơi qua đó đi.”
Anh bất động như núi, đứng nguyên tại chỗ.
Cô chần chừ một lúc lâu, dưới tình thế bức bách, đành phải thỏa hiệp.
“Thiếu gia, anh nghe… sẽ hối hận…”
“Anh không tin có lý do gì có thể làm cho anh hối hận.”
Anh hừ nhẹ một tiếng, anh cũng không phải là kẻ hay sợ hãi.
“Em… “cái kia” tới”
(>_
Nếu anh không tin, cô cũng không biết phải làm thế nào hơn là nói ra.
Anh không hiểu, nhướng mi:
“Ai?”
“… Dì Nguyệt tới”
Cô không được tự nhiên bổ sung.
“Làm sao em biết dì em tới, vừa không có ai báo cho.”
Thần kỳ như thế?
“Ai hừm…”
Cô bất đắc dĩ cảm thán một tiếng rõ to, không thể làm gì khác là đành nói trắng ra.
“Dì Nguyệt chính là cách gọi khác của kinh nguyệt”.
“Tháng…”
Anh rốt cục đã nghe rõ, sắc mặt trong nháy mắt khó xử hồng lên, ôm chặt cô hướng phía cầu thang đi tới.
“Em tại sao không nói sớm?”
“Em đã tận lực nói sớm…”
Cô cúi đầu, từ lúc anh ôm nàng lội tqua hồ bơi căn bản không dám nhìn anh bây giờ là nét mặt gì. Rốt cục bắt được lan can cầu thang, Tuyết Vũ Đồng vội vàng lên bờ. Sau khi lên bờ, cô cũng không ngẩng đầu, lập tức trở về phòng, đem một thân quần áo ướt sũng thay ra, sấy khô mái tóc dài. Cảm giác đau đớn ở bụng tăng lên, nàng không thể làm gì khác hơn là nằm trên giường nghỉ ngơi, chờ đau đớn qua đi.
Lúc này, Tuyên Lý Hòa đột nhiên ở bên ngoài gõ cửa.
“Chị có trong này không, em vào được không?”
Phó gia cho bọn họ hai căn phòng, một gian để bà Tuyên cùng Tuyên Vũ Đồng ở, Tuyên Lý Hòa một mình một gian. Ở trong phòng làm bài tập, cậu nghe được tiếng mở khóa ở phong bên cạnh, không biết là ai trở về nên đi qua xem.
“Vào đi.”
Tuyên Lý Hòa đẩy cửa đi vào bên trong, trên sàn nhà có tí nước, một bên giỏ quần áo đựng y phục ướt đẫm, nghi ngờ hỏi:
“Chị, chị không phải đi học bổ túc sao, thế nào chưa hết giờ đã trở về, lại còn ướt thế này? Ngoài trời có mưa sao?”
“Ách… Cái này…”
Em trai cô rất hay hạch hỏi, nhất định sẽ hỏi cho đến cùng mới thôi, thay vì giấu, cứ đem những chuyện vừa xảy ra đơn giản nói cho cậu biết thì hơn.
Lúc này Phó Kỳ Tu đã thay xong y phục, vừa lúc đến xem tình hình của Tuyên Vũ Đồng. Kết quả, mới đi đến trước cửa phòng của cô, đã thấy cửa đang mở ngỏ, bên trong truyền ra thanh âm của Tuyên Lý hòa nhắc đi nhắc lại, tỷ đệ thân phận hoàn toàn đảo ngược.
“Chị, chị nếu không thoải mái tại sao không cự tuyệt hắn? Nếu như chị không cố gắng chịu đựng, cũng sẽ không rớt xuống hồ bơi.”
Cậu giận đến mức chỉ thiếu giơ chân lên đá một phát, thế nào chị hai ngay cả cự tuyệt cũng không biết?
Cô thân thể không thoải mái? Đứng ngoài cửa Phó Kỳ Tu khẽ nhướng lông mày, có chút băn khoăn. Anh không biết cô không khỏe, càng không biết cô tới kỳ sinh lý, nếu như biết trước, anh sẽ để cho cô nghỉ ngơi.
Anh thật ra chỉ muốn có cô ở bên cạnh, bởi vì… Bởi vì sao?
Thật là buồn cười, không ngờ chính anh cũng không thể nói ra vế sau. Anh chỉ biết, bản thân vừa thấy cô, sẽ có một loại ước muốn kỳ dị, muốn dùng các loại lý do đem cô giữ ở bên người.
“Chị nghĩ là mình chịu đựng được, không ngờ lại chóng mặt mà ngã vào trong hồ.”
Cô bất đắc dĩ chỉ cãi lại .
“Tại sao chị không cự tuyệt đi?”
“Bởi vì thiếu gia trả công cho chị a”.
Cô nói thẳng, đây là một trong những nguyên nhân quan trọng nhất.
“…”
Tuyên Lý Hòa thật là khí đến không biết nói gì .
“Em không biết thì ra chị là người yêu tiền như vậy.”
“Nhưng thật ra… Vẫn còn một nguyên nhân…”
Tuyên Vũ Đồng do dự một chút, đối với em trai thẳng thắn.
“Bởi vì chị vẫn cảm thấy, anh ấy rất cô độc, mới có thể tìm lý do muốn chị làm bạn. Anh ấy là thiếu gia, khó tránh khỏi có chút kiêu ngạo, nhưng kỳ thực bản chất cũng không xấu.”
Cô không biết mình cảm giác được có đúng hay không, nếu như có thể giúp anh thoát khỏi cô đơn, cô nguyện ý ở bên cạnh anh.
Ngoài cửa Phó Kỳ Tu kinh ngạc sửng sốt, nội tâm vô cùng rung động, cảm xúc vốn mơ hồ không rõ, sau khi nghe đến lời của cô, đột nhiên tất cả đều sáng tỏ, rốt cục hiểu được là chuyện gì xảy ra.
Bởi vì có song sắc đồng, cho nên anh bài xích những người khác tới gần, mà cô sau khi ngoài ý muốn bắt gặp song sắc đồng của anh, không chỉ không đối với anh bằng ánh mắt khác thường, vẫn phi thường hâm mộ, thậm chí nói thích, điều này làm cho anh vốn chủ tâm phòng bị đối với cô từ từ rộng mở, mong đợi có thể cùng cô giao tiếp nhiều hơn nữa.
Thì ra anh vẫn luôn khát khao có người nguyện ý thật lòng tiếp nhận bản thân.
Đây là cô đơn sao? Anh bất đắc dĩ cười, nhưng không cách nào phủ nhận. Đúng là anh đã cô đơn rất lâu, cho đến khi cô xuất hiện, sự cô đơn của anh mới tìm được lối ra, tâm tình bắt đầu từ từ thay đổi.
Nguyên lai là như vậy, là bởi cô khiến cho anh tin tưởng cô thật tâm đối đãi với anh, không cóa bất kỳ thành kiến hoặc khinh miệt nào, cho nên, anh mới thích có cô làm bạn, mới có thể tín nhiệm cô, để cho cô đi vào thế giới của anh. Hơn nữa, còn không muốn để cô rời đi…
Bên trong phòng Tuyên Lý Hòa tiếp tục đối với chị mình liên tục nhắc nhở, Phó Kỳ Tu quyết định xoay người rời đi, không muốn làm cho cô cảm thấy khó xử.
Tim của anh tràn đầy một cổ ấm áp, bỗng nhiên đã hiểu. Anh đối với cô, không chỉ có ý muốn đùa cợt, trong lúc trêu chọc cô, cũng đồng thời đại biểu anh đối với cô không giống những người khác, rất có hảo cảm.
Đối với một mình cô có hảo cảm…
Bởi vì chu kỳ sinh lý chỉ gây khó chịu có một ngày, cho nên buổi tối hôm sau Tuyên Vũ Đồng vẫn đến thư phòng trình diện Phó Kỳ Tu.
Kết quả Phó Kỳ Tu vừa nhìn thấy cô xuất hiện, lông mày nheo lại, giọng nói phi thường không vui .
“Em không phải là tới chu kỳ sinh lý? Mau về nghỉ ngơi đi.”
“Ách?”
Gương mặt cô nhất thời đỏ lên, nhớ tới chuyện xảy ra tại hồ bơi ngày hôm, cảm thấy có chút mất thể diện.
“Em không sao.”
“Thật sự không có chuyện gì? Nhưng anh cảm thấy sắc mặt em không tốt, em vẫn nên mau trở về nghỉ ngơi đi.”
“Cho dù sắc mặt của em có chút không tốt, cũng chỉ là vì… Thiếu một chút máu mà thôi, kia thật sự không có gì lớn…”
Cô càng nói thanh âm càng nhỏ, thật vô cùng xấu hổ nha.
“Chẳng lẽ em không biết cảm thấy mệt mỏi mái sao?”
Cô không biết anh nghe được cuộc trò chuyện của hai chị em cô, anh không thể làm gì khác hơn là lại phải nhắc nhở cô, không hi vọng cô cơ thể không thoải mái vẫn cứng rắn cậy mạnh.
Nếu đã hiểu tự mình đối với cô có hảo cảm, anh vừa sao lại nhẫn tâm tiếp tục khi dễ cô? Chỉ bất quá anh vẫn là không từ bỏ được tư thái của một thiếu gia, tiếp tục lấy khẩu khí của một cậu chủ che giấu sự quan tâm đối với cô.
“Cho dù thật sự không thoải mái, cũng chỉ là chuyện một, hai ngày đầu, không cần cả chu kỳ sinh lý đều nằm ở trên giường nghỉ ngơi.”
Cô tại sao phải cùng anh thảo luận vấn đề khó xử như vậy?
“Được rồi, em ít nhất cũng phải nghỉ ngơi ba ngày, anh mới có thể yên tâm.”
“A?”
Lúc này, Phó Kỳ Tu trực tiếp từ trên ghế đứng dậy, hai tay đặt lên bả vai của cô, đem cô chuyển một trăm tám mươi độ, hướng ngoài thư phòng đẩy.
“Ách? Thiếu gia…”
Cô kinh ngạc quay đầu lại nhìn, cô thật không có suy yếu đến phải nghỉ ngơi ba ngày mới được.
Phó Kỳ Tu bất kể ánh mắt khẩn cầu của cô, sau khi cô đã đứng ở ngoài cửa thư phòng, liền đối với cô khẽ mỉm cười, hoàn toàn không mềm lòng.
“Ngủ ngon.”
“Thiếu…”
Cô xem thấy anh không chút do dự đóng cửa lại, nhịn không được thở dài.
Cô thật sự không có chuyện gì, có cần thiết phải như vậy sao?
Biết quyết định của anh sẽ không thay đổi, cô có lại đi vào cũng chỉ sẽ bị anh lại một lần nữa đuổi ra, không thể làm gì khác hơn là rất bất đắc dĩ xoay người rời đi, trở về phòng biết điều một chút nghỉ ngơi.
Mà ở bên trong cửa Phó Kỳ Tu cũng không gấp về lại trên ghế, anh dựa lưng vào cửa phòng, yên lặng lắng nghe động tĩnh ngoài cửa, đến khi nghe tiếng bước chân, anh mới yên tâm, trên mặt lộ ra nụ cười thản nhiên.
Anh khó lắm mới đối với cô tốt, nhưng cô lại ngốc đến không hiểu được nên cảm kích, vẫn bày ra nét mặt ủy khuất cho anh nhìn, để anh dở khóc dở cười.
“Thật là tiểu bạch thỏ ngốc nghếch.”
Ngoài miệng tuy là nói như vậy, nhưng anh vẫn cảm thấy, cô tuy ngu (“ngu” là từ của tác giả, không phải của ta)… nhưng thật ra vẫn rất khả ái, đáng yêu…
Chương 3
“Kỳ quái… Tối hôm qua tại sao đột nhiên lại mơ tới chuyện rơi xuống hồ bơi?”
Một ngày đông ấm áp, Tuyên Vũ Đồng một mình ngồi trong phòng ăn của một nhà hàng tên là “Phương Chi Đình”. Chỗ ngồi của nhà hàng này được chia làm bên trong cùng bên ngoài, bên trong nha trang hoàng đậm phong cách Châu Âu phong tình, thỉnh thoảng phát ra giai điệu nhẹ nhàng, ưu nhã. Bên ngoài sân là phong cách Âu Mỹ, bàn ăn đặt giữa các loại hoa cỏ, còn có một cái thác nhỏ đổ xuống một con sông nhỏ len lỏi xuyên qua khuôn viên.
Tuy nói là mùa đông, mấy ngày gần đây nhiệt độ thật ấm áp, giống như tiết trời đầu thu, cho nên Tuyên Vũ Đồng chọn ngồi ở ngoài sân , bên trên có tán che nắng giúp che ánh mặt trời, gió nhẹ nhàng thổi qua, rất là thoải mái.
Thực đơn chính của nhà hàng này là các món ăn Tây Âu, xế chiều, sau hai giờ có trà chiều cùng điểm tâm nhẹ, cô chọn một phần Chocolate (Cảm ơn Thanh_Thủy đã góp ý cho ta chỗ này ^^) cùng một bình trà hoa quả, mở ra sổ tay, tiện ghi lại những linh cảm bất chợt.
Tải game mobile miễn phí
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
787/1169
“Em khóc cái gì?”
Anh trong nháy mắt luống cuống tay chân, bị tiếng khóc của cô hù dọa. Anh chưa bao giờ biết thế nào là an ủi người khác, lại đừng nói đến cần phải an ủi một tiểu nữ sinh, chỉ có thể phi thường ngốc vỗ nhẹ lưng của cô.
“Đừng khóc, đã không có chuyện gì , không có chuyện gì …”
Luôn luôn vừa vui vẻ vừa nhận mệnh giống như chuyện gì cũng không thể khiến cho cô khóc, điều này làm anh rung động không nhỏ, rốt cục ý thức được, cô chẳng qua cũng chỉ là một cô bé con bình thường, tinh tế mảnh mai, nên được hảo hảo mà che chở.
Anh nhẹ nhàng ôm lấy cô, cảm giác được cơ thể cô xinh xắn, mềm mại, trong tim dường như xuất hiện một loại cảm thụ kỳ quái, có chút ấm áp, có chút mềm mại, giống như… có vật gì đó đã được hòa tan.
Rốt cuộc là “Cái gì” hòa tan? Anh nói không nên lời, chỉ biết không nên làm cho cô tiếp tục khóc, anh phải nhanh dụ dỗ cô ngừng khóc mới được.
“Ô… Khụ khụ… Em nghĩ là mình sẽ phải chết đuối…”
“Không có việc gì, có anh ở đây, em sao có thể dễ dàng như vậy chết đuối?”
Anh kiên nhẫn tiếp tục dụ dỗ , ngược lại cảm giác bản thân sắp bị tay cô siết chết
“Ô ô… Thật là đáng sợ… Khụ khụ khụ…”
“Tốt, chớ sợ chớ sợ…”
Anh bất đắc dĩ trợn trắng mắt, chỉ có thể tiếp tục vỗ nhẹ lưng của cô, hy vọng cô có thể nhanh tỉnh táo lại.
Cô nấc nghẹn khóc nức nở, anh khó khăn lại ôn tồn dụ dỗ lần nữa, đột nhiên cảm thấy tình cảnh này thật buồn cười.
Anh đường đường là một Đại thiếu gia, lại phải ăn nói khép nép, dỗ dành một tiểu người hầu, chỉ sợ cô khóc không dứt. May là tạm thời không có người hầu nào đi qua, bằng không anh thật không mặt mũi nào tiếp tục dụ dỗ cô.
Tuyên Vũ Đồng gục trên vai anh khóc một lúc, tâm tình rốt cục bình tĩnh trở lại, trong lúc bất chợt bụng lại mơ hồ đau, cô mới bất chợt nhớ tới bản thân đang trong chu kỳ sinh lý, không thể ngâm mình trông hồ bơi.
“A! Em… Em muốn ra khỏi hồ bơi!”
Cô bắt đầu giãy dụa, trong nước chân loạn đã một phen, làm hại Phó Kỳ Tu thiếu chút đứng không vững, lại muốn ôm cô cùng ngã xuống nước.
“Uy, chớ lộn xộn!”
“Thiếu gia, em không thể ở trong nước nữa, nhanh cho em lên bờ.”
Thang ở ngay sau lưng cô, khoảng cách chỉ chừng hai thước, cô không biết bơi, chỉ có thể vô cùng đáng thương nhìn Phó Kỳ Tu, mong chờ anh sẽ mang cô đi qua.
“Tại sao?”
Anh nghi ngờ.
“Thiếu gia, anh có thể… Không hỏi không?”
Cô thẹn thùng, thanh âm càng nói càng nhỏ, chuyện như vật rất mất mặt, có chết cô cũng không muốn anh biết.
“Được thôi, một mình em bơi qua đó đi.”
Anh bất động như núi, đứng nguyên tại chỗ.
Cô chần chừ một lúc lâu, dưới tình thế bức bách, đành phải thỏa hiệp.
“Thiếu gia, anh nghe… sẽ hối hận…”
“Anh không tin có lý do gì có thể làm cho anh hối hận.”
Anh hừ nhẹ một tiếng, anh cũng không phải là kẻ hay sợ hãi.
“Em… “cái kia” tới”
(>_
Nếu anh không tin, cô cũng không biết phải làm thế nào hơn là nói ra.
Anh không hiểu, nhướng mi:
“Ai?”
“… Dì Nguyệt tới”
Cô không được tự nhiên bổ sung.
“Làm sao em biết dì em tới, vừa không có ai báo cho.”
Thần kỳ như thế?
“Ai hừm…”
Cô bất đắc dĩ cảm thán một tiếng rõ to, không thể làm gì khác là đành nói trắng ra.
“Dì Nguyệt chính là cách gọi khác của kinh nguyệt”.
“Tháng…”
Anh rốt cục đã nghe rõ, sắc mặt trong nháy mắt khó xử hồng lên, ôm chặt cô hướng phía cầu thang đi tới.
“Em tại sao không nói sớm?”
“Em đã tận lực nói sớm…”
Cô cúi đầu, từ lúc anh ôm nàng lội tqua hồ bơi căn bản không dám nhìn anh bây giờ là nét mặt gì. Rốt cục bắt được lan can cầu thang, Tuyết Vũ Đồng vội vàng lên bờ. Sau khi lên bờ, cô cũng không ngẩng đầu, lập tức trở về phòng, đem một thân quần áo ướt sũng thay ra, sấy khô mái tóc dài. Cảm giác đau đớn ở bụng tăng lên, nàng không thể làm gì khác hơn là nằm trên giường nghỉ ngơi, chờ đau đớn qua đi.
Lúc này, Tuyên Lý Hòa đột nhiên ở bên ngoài gõ cửa.
“Chị có trong này không, em vào được không?”
Phó gia cho bọn họ hai căn phòng, một gian để bà Tuyên cùng Tuyên Vũ Đồng ở, Tuyên Lý Hòa một mình một gian. Ở trong phòng làm bài tập, cậu nghe được tiếng mở khóa ở phong bên cạnh, không biết là ai trở về nên đi qua xem.
“Vào đi.”
Tuyên Lý Hòa đẩy cửa đi vào bên trong, trên sàn nhà có tí nước, một bên giỏ quần áo đựng y phục ướt đẫm, nghi ngờ hỏi:
“Chị, chị không phải đi học bổ túc sao, thế nào chưa hết giờ đã trở về, lại còn ướt thế này? Ngoài trời có mưa sao?”
“Ách… Cái này…”
Em trai cô rất hay hạch hỏi, nhất định sẽ hỏi cho đến cùng mới thôi, thay vì giấu, cứ đem những chuyện vừa xảy ra đơn giản nói cho cậu biết thì hơn.
Lúc này Phó Kỳ Tu đã thay xong y phục, vừa lúc đến xem tình hình của Tuyên Vũ Đồng. Kết quả, mới đi đến trước cửa phòng của cô, đã thấy cửa đang mở ngỏ, bên trong truyền ra thanh âm của Tuyên Lý hòa nhắc đi nhắc lại, tỷ đệ thân phận hoàn toàn đảo ngược.
“Chị, chị nếu không thoải mái tại sao không cự tuyệt hắn? Nếu như chị không cố gắng chịu đựng, cũng sẽ không rớt xuống hồ bơi.”
Cậu giận đến mức chỉ thiếu giơ chân lên đá một phát, thế nào chị hai ngay cả cự tuyệt cũng không biết?
Cô thân thể không thoải mái? Đứng ngoài cửa Phó Kỳ Tu khẽ nhướng lông mày, có chút băn khoăn. Anh không biết cô không khỏe, càng không biết cô tới kỳ sinh lý, nếu như biết trước, anh sẽ để cho cô nghỉ ngơi.
Anh thật ra chỉ muốn có cô ở bên cạnh, bởi vì… Bởi vì sao?
Thật là buồn cười, không ngờ chính anh cũng không thể nói ra vế sau. Anh chỉ biết, bản thân vừa thấy cô, sẽ có một loại ước muốn kỳ dị, muốn dùng các loại lý do đem cô giữ ở bên người.
“Chị nghĩ là mình chịu đựng được, không ngờ lại chóng mặt mà ngã vào trong hồ.”
Cô bất đắc dĩ chỉ cãi lại .
“Tại sao chị không cự tuyệt đi?”
“Bởi vì thiếu gia trả công cho chị a”.
Cô nói thẳng, đây là một trong những nguyên nhân quan trọng nhất.
“…”
Tuyên Lý Hòa thật là khí đến không biết nói gì .
“Em không biết thì ra chị là người yêu tiền như vậy.”
“Nhưng thật ra… Vẫn còn một nguyên nhân…”
Tuyên Vũ Đồng do dự một chút, đối với em trai thẳng thắn.
“Bởi vì chị vẫn cảm thấy, anh ấy rất cô độc, mới có thể tìm lý do muốn chị làm bạn. Anh ấy là thiếu gia, khó tránh khỏi có chút kiêu ngạo, nhưng kỳ thực bản chất cũng không xấu.”
Cô không biết mình cảm giác được có đúng hay không, nếu như có thể giúp anh thoát khỏi cô đơn, cô nguyện ý ở bên cạnh anh.
Ngoài cửa Phó Kỳ Tu kinh ngạc sửng sốt, nội tâm vô cùng rung động, cảm xúc vốn mơ hồ không rõ, sau khi nghe đến lời của cô, đột nhiên tất cả đều sáng tỏ, rốt cục hiểu được là chuyện gì xảy ra.
Bởi vì có song sắc đồng, cho nên anh bài xích những người khác tới gần, mà cô sau khi ngoài ý muốn bắt gặp song sắc đồng của anh, không chỉ không đối với anh bằng ánh mắt khác thường, vẫn phi thường hâm mộ, thậm chí nói thích, điều này làm cho anh vốn chủ tâm phòng bị đối với cô từ từ rộng mở, mong đợi có thể cùng cô giao tiếp nhiều hơn nữa.
Thì ra anh vẫn luôn khát khao có người nguyện ý thật lòng tiếp nhận bản thân.
Đây là cô đơn sao? Anh bất đắc dĩ cười, nhưng không cách nào phủ nhận. Đúng là anh đã cô đơn rất lâu, cho đến khi cô xuất hiện, sự cô đơn của anh mới tìm được lối ra, tâm tình bắt đầu từ từ thay đổi.
Nguyên lai là như vậy, là bởi cô khiến cho anh tin tưởng cô thật tâm đối đãi với anh, không cóa bất kỳ thành kiến hoặc khinh miệt nào, cho nên, anh mới thích có cô làm bạn, mới có thể tín nhiệm cô, để cho cô đi vào thế giới của anh. Hơn nữa, còn không muốn để cô rời đi…
Bên trong phòng Tuyên Lý Hòa tiếp tục đối với chị mình liên tục nhắc nhở, Phó Kỳ Tu quyết định xoay người rời đi, không muốn làm cho cô cảm thấy khó xử.
Tim của anh tràn đầy một cổ ấm áp, bỗng nhiên đã hiểu. Anh đối với cô, không chỉ có ý muốn đùa cợt, trong lúc trêu chọc cô, cũng đồng thời đại biểu anh đối với cô không giống những người khác, rất có hảo cảm.
Đối với một mình cô có hảo cảm…
Bởi vì chu kỳ sinh lý chỉ gây khó chịu có một ngày, cho nên buổi tối hôm sau Tuyên Vũ Đồng vẫn đến thư phòng trình diện Phó Kỳ Tu.
Kết quả Phó Kỳ Tu vừa nhìn thấy cô xuất hiện, lông mày nheo lại, giọng nói phi thường không vui .
“Em không phải là tới chu kỳ sinh lý? Mau về nghỉ ngơi đi.”
“Ách?”
Gương mặt cô nhất thời đỏ lên, nhớ tới chuyện xảy ra tại hồ bơi ngày hôm, cảm thấy có chút mất thể diện.
“Em không sao.”
“Thật sự không có chuyện gì? Nhưng anh cảm thấy sắc mặt em không tốt, em vẫn nên mau trở về nghỉ ngơi đi.”
“Cho dù sắc mặt của em có chút không tốt, cũng chỉ là vì… Thiếu một chút máu mà thôi, kia thật sự không có gì lớn…”
Cô càng nói thanh âm càng nhỏ, thật vô cùng xấu hổ nha.
“Chẳng lẽ em không biết cảm thấy mệt mỏi mái sao?”
Cô không biết anh nghe được cuộc trò chuyện của hai chị em cô, anh không thể làm gì khác hơn là lại phải nhắc nhở cô, không hi vọng cô cơ thể không thoải mái vẫn cứng rắn cậy mạnh.
Nếu đã hiểu tự mình đối với cô có hảo cảm, anh vừa sao lại nhẫn tâm tiếp tục khi dễ cô? Chỉ bất quá anh vẫn là không từ bỏ được tư thái của một thiếu gia, tiếp tục lấy khẩu khí của một cậu chủ che giấu sự quan tâm đối với cô.
“Cho dù thật sự không thoải mái, cũng chỉ là chuyện một, hai ngày đầu, không cần cả chu kỳ sinh lý đều nằm ở trên giường nghỉ ngơi.”
Cô tại sao phải cùng anh thảo luận vấn đề khó xử như vậy?
“Được rồi, em ít nhất cũng phải nghỉ ngơi ba ngày, anh mới có thể yên tâm.”
“A?”
Lúc này, Phó Kỳ Tu trực tiếp từ trên ghế đứng dậy, hai tay đặt lên bả vai của cô, đem cô chuyển một trăm tám mươi độ, hướng ngoài thư phòng đẩy.
“Ách? Thiếu gia…”
Cô kinh ngạc quay đầu lại nhìn, cô thật không có suy yếu đến phải nghỉ ngơi ba ngày mới được.
Phó Kỳ Tu bất kể ánh mắt khẩn cầu của cô, sau khi cô đã đứng ở ngoài cửa thư phòng, liền đối với cô khẽ mỉm cười, hoàn toàn không mềm lòng.
“Ngủ ngon.”
“Thiếu…”
Cô xem thấy anh không chút do dự đóng cửa lại, nhịn không được thở dài.
Cô thật sự không có chuyện gì, có cần thiết phải như vậy sao?
Biết quyết định của anh sẽ không thay đổi, cô có lại đi vào cũng chỉ sẽ bị anh lại một lần nữa đuổi ra, không thể làm gì khác hơn là rất bất đắc dĩ xoay người rời đi, trở về phòng biết điều một chút nghỉ ngơi.
Mà ở bên trong cửa Phó Kỳ Tu cũng không gấp về lại trên ghế, anh dựa lưng vào cửa phòng, yên lặng lắng nghe động tĩnh ngoài cửa, đến khi nghe tiếng bước chân, anh mới yên tâm, trên mặt lộ ra nụ cười thản nhiên.
Anh khó lắm mới đối với cô tốt, nhưng cô lại ngốc đến không hiểu được nên cảm kích, vẫn bày ra nét mặt ủy khuất cho anh nhìn, để anh dở khóc dở cười.
“Thật là tiểu bạch thỏ ngốc nghếch.”
Ngoài miệng tuy là nói như vậy, nhưng anh vẫn cảm thấy, cô tuy ngu (“ngu” là từ của tác giả, không phải của ta)… nhưng thật ra vẫn rất khả ái, đáng yêu…
Chương 3
“Kỳ quái… Tối hôm qua tại sao đột nhiên lại mơ tới chuyện rơi xuống hồ bơi?”
Một ngày đông ấm áp, Tuyên Vũ Đồng một mình ngồi trong phòng ăn của một nhà hàng tên là “Phương Chi Đình”. Chỗ ngồi của nhà hàng này được chia làm bên trong cùng bên ngoài, bên trong nha trang hoàng đậm phong cách Châu Âu phong tình, thỉnh thoảng phát ra giai điệu nhẹ nhàng, ưu nhã. Bên ngoài sân là phong cách Âu Mỹ, bàn ăn đặt giữa các loại hoa cỏ, còn có một cái thác nhỏ đổ xuống một con sông nhỏ len lỏi xuyên qua khuôn viên.
Tuy nói là mùa đông, mấy ngày gần đây nhiệt độ thật ấm áp, giống như tiết trời đầu thu, cho nên Tuyên Vũ Đồng chọn ngồi ở ngoài sân , bên trên có tán che nắng giúp che ánh mặt trời, gió nhẹ nhàng thổi qua, rất là thoải mái.
Thực đơn chính của nhà hàng này là các món ăn Tây Âu, xế chiều, sau hai giờ có trà chiều cùng điểm tâm nhẹ, cô chọn một phần Chocolate (Cảm ơn Thanh_Thủy đã góp ý cho ta chỗ này ^^) cùng một bình trà hoa quả, mở ra sổ tay, tiện ghi lại những linh cảm bất chợt.
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦTải game mobile miễn phí
© Anhhungpro.info wap giải trí tổng họp
Sitemap.html,Sitemap.xml,Ror.xml,Urllist.txtTải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
787/1169