Tiểu thuyết - Áp Trại Tiểu Vương Phi
Lượt xem : |
đi qua . . . . . .” Nàng không dám tưởng tượng hậu quả đó!
“Nàng có thể kêu! Ta thích nhất nghe nữ nhân kêu!” Hắn nghĩ, nàng kêu nhất định rất êm tai, khiến người khác mất hồn. . . . . .
Đáng giận! Hắn đoán chừng nàng chỉ sợ bị người phát hiện điều xấu!
“Nhìn nàng là muốn nhẹ giọng ngâm gọi, hay là vong tình kêuto, ta cũng không để ý.” Giọng hắn tà ác, bắp đùi còn cố ý quấy rầy chân ngọc của nàng.
“Nếu như ngươi muốn phát tiết thú tính của ngươi, ta giúpngươi đi tìm kỹ nữ!” Nàng thở phì phò nói, thân thể nhạy cảm cảm nhậnđược thân thể phái nam của hắn bền chắc, ấm áp . . . . . .
“Không cần!” Hắn cự tuyệt rất kiên quyết.
Hắn không ngừng hôn lên mặt nàng, ngón tay trêu chọc, đùagiỡn nhũ hoa nàng, làm toàn thân nàng không ngừng run rẩy, hô hấp cũngcàng ngày càng dồn dập.
“Không. . . . . .”
Hắn tha thiết hôn nàng, chặn lại tất cả lời nói của nàng.
Người nào hắn cũng không muốn, bởi vì hắn chỉ muốn duy nhât nữ nhân đang nằm dưới hắn.
Với nàng hắn có thể muốn làm gì thì làm, bởi vì hắn biết, nàng cuối cùng sẽ khuất phục dưới mị lực của hắn. . . . . .
“Nàng chỉ cần ngoan ngoãn, còn lại giao cho ta.” Hắn kéo y phục nàng lên, lộ ra cái yếm màu trắng. “Nàng thật đẹp. . . . . .”
Hắn không nói sai, cái yếm màu trắng bao bọc lấy bộ ngựctuyết trắng đầy đặn của nàng, loáng thoáng có thể thấy tiểu hoa màu hồng cao vút trên tuyết phong kia.
Sự ẩn hiện kia càng làm người ta muốn thưởng thức. . . . . .
“Van cầu ngươi, đừng như vậy. . . . . .” Nàng cắn môi dưới,đôi mắt to trong veo nhìn hắn không rời, dáng vẻ đáng yêu kia cho dù aithấy cũng sẽ không đành lòng.
Nhưng nàng lại cầu xin sai địa điểm, cũng nhầm đối tượng rồi.
Nàng càng cầu xin hắn, càng khơi ra thú tính tiềm thức trong hắn ──
“Muốn dùng khổ nhục kế mềm hoá lòng ta?” Trên mặt hắn cười xấu xa.
Nàng lắc đầu một cái, “Không phải vậy, ta thật hi vọng ngươi không nên . . . . .”
“Thật xin lỗi!”
“Thật xin lỗi?”
Nàng kinh ngạc nhìn con ngươi đen kia lóe ra tia sáng cực nóng, nhịp tim không tự chủ được tăng nhanh.
“Ta sẽ không bị khổ nhục kế làm lung lay. Bất quá nếu là mỹ nhân kế…, ta rất vui lòng tiếp nhận.”
Hắn giễu cợt cùng nụ cười tự đại làm lửa giận của nàng bùng lên, “Buông ta ra! Ngươi, đồ vô lại này!”
Tay của hắn vỗ nhẹ lên khuôn mặt non mịn của nàng, say mê chạm vào da thịt tinh tế của nàng.
“Ta nhất định sẽ vô cùng nhẹ nhàng đối đãi nàng. . . . . .”
Nhìn nàng gần như vậy, hắn phát hiện da thịt của nàng thật sự là tuyết trắng nhẵn mịn.
Hắn khát vọng nhìn thấy bộ dạng không mảnh vải che thân củanàng ── da thịt trên người nàng có phải cũng mỹ lệ như vậy, không cóchút tỳ vết nào?
“Không muốn. . . . . .” Thân thể của nàng khẽ run.
“Nàng không muốn cũng không được, ta phải trừng phạt nàng!”
Trừng phạt? Hắn. . . . . . Muốn cường bạo nàng sao? Mộng Tiểu Trúc kinh hoảng muốn chạy trốn.
Hắn không có thô bạo đối đãi nàng, mà là nhẹ nhàng kéo cái yếm của nàng lên, lộ ra cặp nhũ phong tròn trịa.
“Thật đáng yêu. . . . . .” Hắn nhìn thẳng vào ngọc nữ phong của nàng lẩm bẩm.
Ngực của nàng mặc dù không lớn, nhưng lại vô cùng co giãn,nhũ hoa màu hồng trên bộ ngực tuyết non, khả ái lại mê người nằm chínhgiữa.
Tay của hắn vỗ về chơi đùa, cảm giác được nhũ hoa nhạy cảm lập tức đứng thẳng.
“Đáng ghét, không được nhìn. . . . . .” Mộng Tiểu Trúc đỏmặt, muốn bịt ánh mắt của hắn. Cho tới bây giờ nàng chưa từng bị namnhân nhìn qua như vậy. . . . . .
Hơn nữa hắn như muốn đánh gãy ánh mắt nàng, làm toàn thân nàng càng thêm không tự chủ được nóng lên mà run rẩy.
“Không nhìn? Vậy thì hút.”
“Không được. . . . . .”
Không kịp rồi, đầu hắn đã chôn trước ngực tuyết của nàng, đầu lưỡi dùng sức mà lại chậm rãi liếm trên nhũ hoa màu hồng.
“A!” Toàn thân nàng chạy qua một trận run rẩy.
“Nàng thật nhạy cảm.” Ánh mắt của hắn có chút dâm tà nhìn gương mặt đỏ ửng của Mộng Tiểu Trúc một cái.
“Không. . . . . .” Nàng lắc đầu muốn quăng đi cơn ác mộngnày, nhưng nàng lại phát hiện thân thể của mình càng ngày càng khôngtheo kiểm soát của nàng.
“Nếm thử nàng đúng là thật ngọt. . . . . .” Hắn không ngừngliếm lên điểm nhỏ nhạy cảm, khi thì dùng sức mút bộ ngực trơn nhẵn củanàng, nàng không nhịn được mở miệng rên rỉ.
“A. . . . . .” Nàng bởi vì hắn liếm láp cùng trêu đùa mà không tự chủ uốn éo người.
Trong cơ thể nàng có loại khó chịu kỳ dị, khiến nàng càngngày càng nóng, dường như nhất định phải kêu thành tiếng mới có thể phát tiết sơ sơ. . . . . .
Đôi môi nóng rực của hắn ở trên ngực nàng thay nhau hút liếm. Dần dần, ham muốn trong cơ thể nàng được đánh thức.
“A a. . . . . .” Từng trận khoái cảm kích thích làm nàng cũng nhịn không được nữa mà kêu lên. Nàng chưa từng cảm thấy vui sướng nhưvậy, rất nhanh, nàng liền bị hắn mang tới thế giới cảm quan thuần khiếtcủa nam nữ . . . . . .
Tiếng kêu của nàng chứng tỏ xuân tâm nàng đã đại động, cũng làm hắn càng cảm thấy hưng phấn.
Môi của hắn từ trên ngực tuyết của nàng chậm rãi trượt xuốngvùng bụng bằng phẳng, lập tức khiến thân thể nàng hướng về phía hắn,không ngừng run rẩy.
“Không được. . . . . .” Nàng không kìm hãm được thân thể layđộng, hoảng hốt cảm thấy giữa hai chân mình tựa hồ có chút cảm giác ẩmướt.
Hắn vuốt ve để nàng thật thoải mái, nàng không bao giờ còn muốn phản kháng hắn nữa. . . . . .
Vào lúc toàn thân nàng xụi lơ, tay của hắn cũng kéo quần nàng lên, lộ ra như hai chân bạch ngọc.
Đức Chiêu không khỏi nhìn ngây dại.
Chân nàng thon dài cân xứng với năm ngón chân trắng noãnkhông tỳ vết, vườn hoa thần bí nhất của thiếu nữ ẩn trong tiết khố nhonhỏ, đoạn vải giữa hai chân còn lộ ra chút nước bám vào, chắc hẳn là áidịch từ trong tiểu huyệt của nàng chảy ra.
“Tiểu bại hoại, nàng đã động tình.” Ngón tay của hắn cách lớp vải mỏng kia ma sát hoa huyệt tinh tế của nàng.
Sự đụng chạm kỳ lạ của hắn khiến Mộng Tiểu Trúc trầm mê trong tình dục nhất thời phục hồi lại tinh thần.
“Đừng như vậy. . . . . .” Tay của hắn như một dòng điện, vừachạm đến địa phương nơi mà chưa có người nào trùng chạm qua, thì nàng có cảm giác điện giật.
Nàng kinh hoảng muốn kẹp hai chân lại, nhưng bắp đùi của hắnđè lại nàng, nàng chỉ có thể bị hắn mạnh mẽ kéo chân ngọc ra, bàn taythăm dò vào trong tiết khố nàng mà vuốt ve.
“Đừng như vậy! Không thể. . . . . .” Nàng thở gấp liều chếtlắc đầu, nhưng tay của hắn lại làm nàng cảm nhận được thoải mái khó nóilên lời, để cho nàng hoàn toàn hòa tan trong ngực hắn.
“Nàng thật đáng yêu! Làm người ta khó có thể kháng cự. . . . . .” Ngón tay của hắn chậm rãi lục lọi chơi đùa trong cánh hoa bé nhỏ đãướt của nàng, khiến nàng cơ hồ sắp thở không nổi.
“Dừng tay! Ta không chịu nổi. . . . . . A. . . . . .” Nàng khổ sở cầu xin.
Rõ ràng, nàng cầu xin vẫn vô ích.
Hắn giống như hài tử tham lam mút lấy nhũ hoa của nàng, mộttay kia khẽ vuốt tiểu hoa hạch nhạy cảm, trêu đùa đồng thời như vậy làmcho nàng không kìm hãm được mà chảy ra nhiều ái dịch hơn.
“Tiểu bại hoại, nàng đã ướt. . . . . .” Ngón tay của hắn đãbị ái dịch nàng thấm ướt rồi, chứng tỏ nàng đã chuẩn bị xong để cho hắntiến vào trong cơ thể nàng.
Hắn một tay kéo quần lót của nàng xuống, để cho vườn hoa mêngười kia của nàng hoàn toàn hiện ra trước mặt hắn. Ngón tay hắn mơntrớn cánh hoa màu hồng, nhẹ đùa bỡn hoa hạch nàng, tựa như chạm vào lạinhẹ nhàng lay động.
“A. . . . . . Ta muốn chết. . . . . .” TIếng kêu gay gắt của nàng chứng tỏ nàng đã hoàn toàn bị tình dục khống chế.
“Nàng còn chưa hưởng thụ đến cảm giác tuyệt vời nhất, ta sẽkhông để cho nàng mau chết như vậy.” Hắn ở trước ngực nàng nói, hơi thởnóng rực phun trên da thịt nàng, lập tức làm nhũ hoa nàng trở nên cứnghơn.
Mộng Tiểu Trúc vẫn cảm thấy trong cơ thể mình có dòng tình ái không ngừng chảy ra, thấm ướt cả bắp đùi nàng, làm nàng có chút sợ.
“Dường như có cái gì từ thân thể ta chảy xuống. . . . . . Thật là nóng. . . . . .”
“Đồ ngốc, vậy chứng tỏ thân thể nàng cũng muốn.” Hắn nhìnthấy bộ dạng nàng vậy mà xấu hổ không biết làm sao, giọng nói không tựchủ được tràn đầy sủng ái.
“Nhưng . . . . . .”
“Đừng lo lắng, hiện tại nàng chỉ cần theo phản ứng thân thểmình là được.” Hắn lần nữa hôn môi của nàng, đồng thời ngón tay cũngchậm rãi đưa vào trong khe huyệt chặt chẽ mà ướt át của nàng.
Mộng Tiểu Trúc cảm thấy hạ thể mình bị vật cứng xâm nhập,theo bản năng muốn giãy giụa, nhưng nụ hôn của hắn càng sâu hơn, hônnàng quên phản kháng.
“A. . . . . .”
Đức Chiêu vừa hôn nàng, ngón tay bắt đầu ở trong huyệt nhỏtràn đầy ái dịch của nàng bắt đầu di chuyển, mà Mộng Tiểu Trúc cũngkhông tự chủ giơ cao hạ thân phối hợp hắn.
“A. . . . . .” Cái miệng nhỏ của nàng ngâm ra tiếng kêu tuyệt vời lại mất hồn.
“Thích ta chạm nàng như vậy sao?” Đức Chiêu ở bên tai nàng nhẹ hỏi.
Nàng vô lực gật đầu, tinh mâu khép hờ, gương mạt đỏ ửng, cả người tản mát ra hấp dẫn.
Hắn nghe vậy yên bụng tăng nhanh tốc độ, mỗi một lần kéo rađều làm thân thể nàng không tự chủ được mà đong đưa theo hắn,cả người bị lạc trong khoái cảm cực điểm.
“A. . . . . . Ta cũng không biết. . . . . . Là cảm giác nhưthế. . . . . .” Nàng thở gấp liên tiếp, hai tay vô ý thức ở trên ngườihắn vuốt ve.
Môi của hắn hôn khắp thân thể nàng, đầu lưỡi nóng rực đi quamỗi tấc da thịt nàng, tốc độ ngón tay càng nhanh hơn, làm nàng chảy ranhiều ái dịch hơn.
Mộng Tiểu Trúc không nhịn được ôm đầu của hắn thét chói tai,“Ta không chịu nổi! Dừng lại. . . . . .” Nàng cảm thấy toàn thân mìnhtựa như ngọn lửa, da thịt trắng như tuyết hiện lên màu đào mê người, bộdạng tiêu hồn đủ cho mỗi nam nhân đều kích động sắc dục.
Đức Chiêu quyết định không thể nhẫn nại dục hỏa đã lên cao nữa, kéo mở thêm chân ngọc của nàng ──
Lúc này, một trận huyên náo từ bên trên truyền xuống, hơn nữa càng ngày càng đến gần.
“Đáng ghét!” Đức Chiêu thấp giọng nguyền rủa, Mộng Tiểu Trúc cũng từ trong tình dục tỉnh táo lại.
“Có người tới cứu chúng ta rồi!” Nàng vui vẻ muốn đứng lên gọi lớn, lại bị hắn kéo lại.
“Đồ ngốc, nàng muốn như vậy gặp người sao?”
Mộng Tiểu Trúc theo ánh mắt của hắn nhìn lên, đột nhiên phát hiện y phục của mình xốc xếch.
“A!” Nàng quýnh lên, hai tay run không ngừng, y phục cũng càng loạn lên.
Đức Chiêu cũng không mất tinh thần lắm, đưa tay nhanh chóngchuẩn xác thay nàng mặc y phục lại cho chỉnh tề, còn thay nàng búi lạitóc dài cho gọn gàng.
Như vậy người ngoài cùng lắm là cho nàng bởi vì té xuống hốmà trở nên nhếch nhác, sẽ không nghĩ đén bởi vì bọn họ mới vừa. . . . . .
“Tiểu thư, làm sao nàng cũng ở dưới hố?” Cửa động xuất hiện mặt Hương Nhi, mặt nghi hoặc nhìn hai người trong động.
Đức Chiêu lên tiếng trước nàng, “Mau đưa bổn công tử lên, Ít nói nhảm!”
Nghe giọng nói hắn lại khôi phục băng lạnh vô tình như trước, Mộng Tiểu Trúc cảm thấy có chút sợ, cũng không có mở miệng nữa.
Nàng biết hắn đã không còn là nam nhân vừa mới ôm nàng kia,mà là một công tử cao cao tại thượng, hơn nữa không vui tới cực điểm.
Hai người im lặng để người ta cứu lên, rồi lại tách ra nhà ai người nấy về, không có cơ hội nói chuyện với nhau nữa.
Bất quá Đức Chiêu cũng không lo lắng, bởi vì hắn đã biết nàng là nữ nhi nhà nào.
Cho nên, hắn quyết định trước tiên chữa khỏi vết thương ở chân hắn, hôm nào sẽ trở lại tìm nàng tính sổ. . . . . .
“Chuyện đã xảy ra chính là như vậy.”
Đức Chiêu nói xong, xoay người một cái, lại ngây ngẩn cả người.
Vốn là trong đại sảnh chỉ có vợ chồng Lôi Diệt Thiên, chẳng biết lúc nào, lại thêm bốn người.
Thì ra là hai đôi vợ chồng Nhị đương gia và Tam đương gia mới từ bên ngoài bận rộn trở về. Bọn họ bị chuyện xưa của hắn hấp dẫn,quyết định ngồi xuống thưởng trà, ăn điểm tâm.
“Cho nên?” Lôi Diệt Thiên thay mặt mở miệng hỏi thăm.
“Cho nên ta muốn làm Sơn đại vương, trừng phạt nữ nhân ngốcnghếch không biết trời cao đất dày đó!” Hắn vừa nói vừa nắm chặt tay,phảng phất Mộng Tiểu Trúc đang đứng ở trước mặt hắn.
Mọi người nhìn sang hắn, lại xúm lại thảo luận một chút. Cuối cùng vẫn là Lôi Diệt Thiên đại biểu lên tiếng.
“Chuyện này không phải là không được, nhưng ngươi phải giấy trắng mực đen viết rõ ràng trước.”
“Cái gì? Ngươi không tin ta?”
Tiểu Mễ bổ sung: “Không có biện pháp, ngươi đối với vị cônương kia tựa hồ không chỉ là muốn trừng phạt nàng nho nhỏ mà thôi. . . . . . Chúng ta sợ đến lúc đó xảy ra vấn đề.”
“Hơn nữa Cuồng Phong trại đã đi lên chính đồ, không muốn bởivì ân oán cá nhân của ngươi lại gặp phải phong ba.” Hỏa Vô Tình cũng mởmiệng.
“Hơn nữa, đối phương cũng sẽ là Tiểu vương phi, chúng ta cũng không chọc nổi.” Thủy Tàn Tâm cũng phụ họa.
Đức Chiêu nhìn ch
“Nàng có thể kêu! Ta thích nhất nghe nữ nhân kêu!” Hắn nghĩ, nàng kêu nhất định rất êm tai, khiến người khác mất hồn. . . . . .
Đáng giận! Hắn đoán chừng nàng chỉ sợ bị người phát hiện điều xấu!
“Nhìn nàng là muốn nhẹ giọng ngâm gọi, hay là vong tình kêuto, ta cũng không để ý.” Giọng hắn tà ác, bắp đùi còn cố ý quấy rầy chân ngọc của nàng.
“Nếu như ngươi muốn phát tiết thú tính của ngươi, ta giúpngươi đi tìm kỹ nữ!” Nàng thở phì phò nói, thân thể nhạy cảm cảm nhậnđược thân thể phái nam của hắn bền chắc, ấm áp . . . . . .
“Không cần!” Hắn cự tuyệt rất kiên quyết.
Hắn không ngừng hôn lên mặt nàng, ngón tay trêu chọc, đùagiỡn nhũ hoa nàng, làm toàn thân nàng không ngừng run rẩy, hô hấp cũngcàng ngày càng dồn dập.
“Không. . . . . .”
Hắn tha thiết hôn nàng, chặn lại tất cả lời nói của nàng.
Người nào hắn cũng không muốn, bởi vì hắn chỉ muốn duy nhât nữ nhân đang nằm dưới hắn.
Với nàng hắn có thể muốn làm gì thì làm, bởi vì hắn biết, nàng cuối cùng sẽ khuất phục dưới mị lực của hắn. . . . . .
“Nàng chỉ cần ngoan ngoãn, còn lại giao cho ta.” Hắn kéo y phục nàng lên, lộ ra cái yếm màu trắng. “Nàng thật đẹp. . . . . .”
Hắn không nói sai, cái yếm màu trắng bao bọc lấy bộ ngựctuyết trắng đầy đặn của nàng, loáng thoáng có thể thấy tiểu hoa màu hồng cao vút trên tuyết phong kia.
Sự ẩn hiện kia càng làm người ta muốn thưởng thức. . . . . .
“Van cầu ngươi, đừng như vậy. . . . . .” Nàng cắn môi dưới,đôi mắt to trong veo nhìn hắn không rời, dáng vẻ đáng yêu kia cho dù aithấy cũng sẽ không đành lòng.
Nhưng nàng lại cầu xin sai địa điểm, cũng nhầm đối tượng rồi.
Nàng càng cầu xin hắn, càng khơi ra thú tính tiềm thức trong hắn ──
“Muốn dùng khổ nhục kế mềm hoá lòng ta?” Trên mặt hắn cười xấu xa.
Nàng lắc đầu một cái, “Không phải vậy, ta thật hi vọng ngươi không nên . . . . .”
“Thật xin lỗi!”
“Thật xin lỗi?”
Nàng kinh ngạc nhìn con ngươi đen kia lóe ra tia sáng cực nóng, nhịp tim không tự chủ được tăng nhanh.
“Ta sẽ không bị khổ nhục kế làm lung lay. Bất quá nếu là mỹ nhân kế…, ta rất vui lòng tiếp nhận.”
Hắn giễu cợt cùng nụ cười tự đại làm lửa giận của nàng bùng lên, “Buông ta ra! Ngươi, đồ vô lại này!”
Tay của hắn vỗ nhẹ lên khuôn mặt non mịn của nàng, say mê chạm vào da thịt tinh tế của nàng.
“Ta nhất định sẽ vô cùng nhẹ nhàng đối đãi nàng. . . . . .”
Nhìn nàng gần như vậy, hắn phát hiện da thịt của nàng thật sự là tuyết trắng nhẵn mịn.
Hắn khát vọng nhìn thấy bộ dạng không mảnh vải che thân củanàng ── da thịt trên người nàng có phải cũng mỹ lệ như vậy, không cóchút tỳ vết nào?
“Không muốn. . . . . .” Thân thể của nàng khẽ run.
“Nàng không muốn cũng không được, ta phải trừng phạt nàng!”
Trừng phạt? Hắn. . . . . . Muốn cường bạo nàng sao? Mộng Tiểu Trúc kinh hoảng muốn chạy trốn.
Hắn không có thô bạo đối đãi nàng, mà là nhẹ nhàng kéo cái yếm của nàng lên, lộ ra cặp nhũ phong tròn trịa.
“Thật đáng yêu. . . . . .” Hắn nhìn thẳng vào ngọc nữ phong của nàng lẩm bẩm.
Ngực của nàng mặc dù không lớn, nhưng lại vô cùng co giãn,nhũ hoa màu hồng trên bộ ngực tuyết non, khả ái lại mê người nằm chínhgiữa.
Tay của hắn vỗ về chơi đùa, cảm giác được nhũ hoa nhạy cảm lập tức đứng thẳng.
“Đáng ghét, không được nhìn. . . . . .” Mộng Tiểu Trúc đỏmặt, muốn bịt ánh mắt của hắn. Cho tới bây giờ nàng chưa từng bị namnhân nhìn qua như vậy. . . . . .
Hơn nữa hắn như muốn đánh gãy ánh mắt nàng, làm toàn thân nàng càng thêm không tự chủ được nóng lên mà run rẩy.
“Không nhìn? Vậy thì hút.”
“Không được. . . . . .”
Không kịp rồi, đầu hắn đã chôn trước ngực tuyết của nàng, đầu lưỡi dùng sức mà lại chậm rãi liếm trên nhũ hoa màu hồng.
“A!” Toàn thân nàng chạy qua một trận run rẩy.
“Nàng thật nhạy cảm.” Ánh mắt của hắn có chút dâm tà nhìn gương mặt đỏ ửng của Mộng Tiểu Trúc một cái.
“Không. . . . . .” Nàng lắc đầu muốn quăng đi cơn ác mộngnày, nhưng nàng lại phát hiện thân thể của mình càng ngày càng khôngtheo kiểm soát của nàng.
“Nếm thử nàng đúng là thật ngọt. . . . . .” Hắn không ngừngliếm lên điểm nhỏ nhạy cảm, khi thì dùng sức mút bộ ngực trơn nhẵn củanàng, nàng không nhịn được mở miệng rên rỉ.
“A. . . . . .” Nàng bởi vì hắn liếm láp cùng trêu đùa mà không tự chủ uốn éo người.
Trong cơ thể nàng có loại khó chịu kỳ dị, khiến nàng càngngày càng nóng, dường như nhất định phải kêu thành tiếng mới có thể phát tiết sơ sơ. . . . . .
Đôi môi nóng rực của hắn ở trên ngực nàng thay nhau hút liếm. Dần dần, ham muốn trong cơ thể nàng được đánh thức.
“A a. . . . . .” Từng trận khoái cảm kích thích làm nàng cũng nhịn không được nữa mà kêu lên. Nàng chưa từng cảm thấy vui sướng nhưvậy, rất nhanh, nàng liền bị hắn mang tới thế giới cảm quan thuần khiếtcủa nam nữ . . . . . .
Tiếng kêu của nàng chứng tỏ xuân tâm nàng đã đại động, cũng làm hắn càng cảm thấy hưng phấn.
Môi của hắn từ trên ngực tuyết của nàng chậm rãi trượt xuốngvùng bụng bằng phẳng, lập tức khiến thân thể nàng hướng về phía hắn,không ngừng run rẩy.
“Không được. . . . . .” Nàng không kìm hãm được thân thể layđộng, hoảng hốt cảm thấy giữa hai chân mình tựa hồ có chút cảm giác ẩmướt.
Hắn vuốt ve để nàng thật thoải mái, nàng không bao giờ còn muốn phản kháng hắn nữa. . . . . .
Vào lúc toàn thân nàng xụi lơ, tay của hắn cũng kéo quần nàng lên, lộ ra như hai chân bạch ngọc.
Đức Chiêu không khỏi nhìn ngây dại.
Chân nàng thon dài cân xứng với năm ngón chân trắng noãnkhông tỳ vết, vườn hoa thần bí nhất của thiếu nữ ẩn trong tiết khố nhonhỏ, đoạn vải giữa hai chân còn lộ ra chút nước bám vào, chắc hẳn là áidịch từ trong tiểu huyệt của nàng chảy ra.
“Tiểu bại hoại, nàng đã động tình.” Ngón tay của hắn cách lớp vải mỏng kia ma sát hoa huyệt tinh tế của nàng.
Sự đụng chạm kỳ lạ của hắn khiến Mộng Tiểu Trúc trầm mê trong tình dục nhất thời phục hồi lại tinh thần.
“Đừng như vậy. . . . . .” Tay của hắn như một dòng điện, vừachạm đến địa phương nơi mà chưa có người nào trùng chạm qua, thì nàng có cảm giác điện giật.
Nàng kinh hoảng muốn kẹp hai chân lại, nhưng bắp đùi của hắnđè lại nàng, nàng chỉ có thể bị hắn mạnh mẽ kéo chân ngọc ra, bàn taythăm dò vào trong tiết khố nàng mà vuốt ve.
“Đừng như vậy! Không thể. . . . . .” Nàng thở gấp liều chếtlắc đầu, nhưng tay của hắn lại làm nàng cảm nhận được thoải mái khó nóilên lời, để cho nàng hoàn toàn hòa tan trong ngực hắn.
“Nàng thật đáng yêu! Làm người ta khó có thể kháng cự. . . . . .” Ngón tay của hắn chậm rãi lục lọi chơi đùa trong cánh hoa bé nhỏ đãướt của nàng, khiến nàng cơ hồ sắp thở không nổi.
“Dừng tay! Ta không chịu nổi. . . . . . A. . . . . .” Nàng khổ sở cầu xin.
Rõ ràng, nàng cầu xin vẫn vô ích.
Hắn giống như hài tử tham lam mút lấy nhũ hoa của nàng, mộttay kia khẽ vuốt tiểu hoa hạch nhạy cảm, trêu đùa đồng thời như vậy làmcho nàng không kìm hãm được mà chảy ra nhiều ái dịch hơn.
“Tiểu bại hoại, nàng đã ướt. . . . . .” Ngón tay của hắn đãbị ái dịch nàng thấm ướt rồi, chứng tỏ nàng đã chuẩn bị xong để cho hắntiến vào trong cơ thể nàng.
Hắn một tay kéo quần lót của nàng xuống, để cho vườn hoa mêngười kia của nàng hoàn toàn hiện ra trước mặt hắn. Ngón tay hắn mơntrớn cánh hoa màu hồng, nhẹ đùa bỡn hoa hạch nàng, tựa như chạm vào lạinhẹ nhàng lay động.
“A. . . . . . Ta muốn chết. . . . . .” TIếng kêu gay gắt của nàng chứng tỏ nàng đã hoàn toàn bị tình dục khống chế.
“Nàng còn chưa hưởng thụ đến cảm giác tuyệt vời nhất, ta sẽkhông để cho nàng mau chết như vậy.” Hắn ở trước ngực nàng nói, hơi thởnóng rực phun trên da thịt nàng, lập tức làm nhũ hoa nàng trở nên cứnghơn.
Mộng Tiểu Trúc vẫn cảm thấy trong cơ thể mình có dòng tình ái không ngừng chảy ra, thấm ướt cả bắp đùi nàng, làm nàng có chút sợ.
“Dường như có cái gì từ thân thể ta chảy xuống. . . . . . Thật là nóng. . . . . .”
“Đồ ngốc, vậy chứng tỏ thân thể nàng cũng muốn.” Hắn nhìnthấy bộ dạng nàng vậy mà xấu hổ không biết làm sao, giọng nói không tựchủ được tràn đầy sủng ái.
“Nhưng . . . . . .”
“Đừng lo lắng, hiện tại nàng chỉ cần theo phản ứng thân thểmình là được.” Hắn lần nữa hôn môi của nàng, đồng thời ngón tay cũngchậm rãi đưa vào trong khe huyệt chặt chẽ mà ướt át của nàng.
Mộng Tiểu Trúc cảm thấy hạ thể mình bị vật cứng xâm nhập,theo bản năng muốn giãy giụa, nhưng nụ hôn của hắn càng sâu hơn, hônnàng quên phản kháng.
“A. . . . . .”
Đức Chiêu vừa hôn nàng, ngón tay bắt đầu ở trong huyệt nhỏtràn đầy ái dịch của nàng bắt đầu di chuyển, mà Mộng Tiểu Trúc cũngkhông tự chủ giơ cao hạ thân phối hợp hắn.
“A. . . . . .” Cái miệng nhỏ của nàng ngâm ra tiếng kêu tuyệt vời lại mất hồn.
“Thích ta chạm nàng như vậy sao?” Đức Chiêu ở bên tai nàng nhẹ hỏi.
Nàng vô lực gật đầu, tinh mâu khép hờ, gương mạt đỏ ửng, cả người tản mát ra hấp dẫn.
Hắn nghe vậy yên bụng tăng nhanh tốc độ, mỗi một lần kéo rađều làm thân thể nàng không tự chủ được mà đong đưa theo hắn,cả người bị lạc trong khoái cảm cực điểm.
“A. . . . . . Ta cũng không biết. . . . . . Là cảm giác nhưthế. . . . . .” Nàng thở gấp liên tiếp, hai tay vô ý thức ở trên ngườihắn vuốt ve.
Môi của hắn hôn khắp thân thể nàng, đầu lưỡi nóng rực đi quamỗi tấc da thịt nàng, tốc độ ngón tay càng nhanh hơn, làm nàng chảy ranhiều ái dịch hơn.
Mộng Tiểu Trúc không nhịn được ôm đầu của hắn thét chói tai,“Ta không chịu nổi! Dừng lại. . . . . .” Nàng cảm thấy toàn thân mìnhtựa như ngọn lửa, da thịt trắng như tuyết hiện lên màu đào mê người, bộdạng tiêu hồn đủ cho mỗi nam nhân đều kích động sắc dục.
Đức Chiêu quyết định không thể nhẫn nại dục hỏa đã lên cao nữa, kéo mở thêm chân ngọc của nàng ──
Lúc này, một trận huyên náo từ bên trên truyền xuống, hơn nữa càng ngày càng đến gần.
“Đáng ghét!” Đức Chiêu thấp giọng nguyền rủa, Mộng Tiểu Trúc cũng từ trong tình dục tỉnh táo lại.
“Có người tới cứu chúng ta rồi!” Nàng vui vẻ muốn đứng lên gọi lớn, lại bị hắn kéo lại.
“Đồ ngốc, nàng muốn như vậy gặp người sao?”
Mộng Tiểu Trúc theo ánh mắt của hắn nhìn lên, đột nhiên phát hiện y phục của mình xốc xếch.
“A!” Nàng quýnh lên, hai tay run không ngừng, y phục cũng càng loạn lên.
Đức Chiêu cũng không mất tinh thần lắm, đưa tay nhanh chóngchuẩn xác thay nàng mặc y phục lại cho chỉnh tề, còn thay nàng búi lạitóc dài cho gọn gàng.
Như vậy người ngoài cùng lắm là cho nàng bởi vì té xuống hốmà trở nên nhếch nhác, sẽ không nghĩ đén bởi vì bọn họ mới vừa. . . . . .
“Tiểu thư, làm sao nàng cũng ở dưới hố?” Cửa động xuất hiện mặt Hương Nhi, mặt nghi hoặc nhìn hai người trong động.
Đức Chiêu lên tiếng trước nàng, “Mau đưa bổn công tử lên, Ít nói nhảm!”
Nghe giọng nói hắn lại khôi phục băng lạnh vô tình như trước, Mộng Tiểu Trúc cảm thấy có chút sợ, cũng không có mở miệng nữa.
Nàng biết hắn đã không còn là nam nhân vừa mới ôm nàng kia,mà là một công tử cao cao tại thượng, hơn nữa không vui tới cực điểm.
Hai người im lặng để người ta cứu lên, rồi lại tách ra nhà ai người nấy về, không có cơ hội nói chuyện với nhau nữa.
Bất quá Đức Chiêu cũng không lo lắng, bởi vì hắn đã biết nàng là nữ nhi nhà nào.
Cho nên, hắn quyết định trước tiên chữa khỏi vết thương ở chân hắn, hôm nào sẽ trở lại tìm nàng tính sổ. . . . . .
“Chuyện đã xảy ra chính là như vậy.”
Đức Chiêu nói xong, xoay người một cái, lại ngây ngẩn cả người.
Vốn là trong đại sảnh chỉ có vợ chồng Lôi Diệt Thiên, chẳng biết lúc nào, lại thêm bốn người.
Thì ra là hai đôi vợ chồng Nhị đương gia và Tam đương gia mới từ bên ngoài bận rộn trở về. Bọn họ bị chuyện xưa của hắn hấp dẫn,quyết định ngồi xuống thưởng trà, ăn điểm tâm.
“Cho nên?” Lôi Diệt Thiên thay mặt mở miệng hỏi thăm.
“Cho nên ta muốn làm Sơn đại vương, trừng phạt nữ nhân ngốcnghếch không biết trời cao đất dày đó!” Hắn vừa nói vừa nắm chặt tay,phảng phất Mộng Tiểu Trúc đang đứng ở trước mặt hắn.
Mọi người nhìn sang hắn, lại xúm lại thảo luận một chút. Cuối cùng vẫn là Lôi Diệt Thiên đại biểu lên tiếng.
“Chuyện này không phải là không được, nhưng ngươi phải giấy trắng mực đen viết rõ ràng trước.”
“Cái gì? Ngươi không tin ta?”
Tiểu Mễ bổ sung: “Không có biện pháp, ngươi đối với vị cônương kia tựa hồ không chỉ là muốn trừng phạt nàng nho nhỏ mà thôi. . . . . . Chúng ta sợ đến lúc đó xảy ra vấn đề.”
“Hơn nữa Cuồng Phong trại đã đi lên chính đồ, không muốn bởivì ân oán cá nhân của ngươi lại gặp phải phong ba.” Hỏa Vô Tình cũng mởmiệng.
“Hơn nữa, đối phương cũng sẽ là Tiểu vương phi, chúng ta cũng không chọc nổi.” Thủy Tàn Tâm cũng phụ họa.
Đức Chiêu nhìn ch
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦTải game mobile miễn phí
© Anhhungpro.info wap giải trí tổng họp
Sitemap.html,Sitemap.xml,Ror.xml,Urllist.txtTải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
261/4769