Tiểu thuyết Bà Xã Gây Phiền Toái-full
Lượt xem : |
đến cách vách mà thôi." Chung Di an ủi chồng, cũng chính là an ủi chính mình.
"Anh biết, chính là chỉ gả đến cách vách mà thôi.................".
******************************
Vừa ra khỏi nhà, Phán Phán ngay lập tức chạy đến nhà của Tập Phi, cô đã không kịp đợi để nói cho anh biết quyết định của ba mẹ hai nhà.
Tuy rằng mẹ nuôi luôn cam đoan, nhất định sau khi Tập Phi nghe được điều này sẽ vô cùng cao hứng, nhưng trong lòng cô vẫn không khỏi có chút lo lắng.
Đối với cô mà nói, cùng Tập Phi ở cùng một chỗ là chuyện vô cùng tự nhiên.
Nhưng mà, kết hôn?
Chuyện kết hôn, nếu không phải hai bên đều yêu đối phương thì mới đúng sao?
Tập Phi yêu cô sao?
Cô cũng yêu Tập phi sao?
Nói thực ra, cô không biết, nhưng chuyện muốn cô kết hôn với Tập Phi, cô cảm thấy không bài xích.
Cô đã có thói quen muốn có anh chiếu cố, thói quen có anh bảo hộ, thói quen có anh làm bạn,.....Chẵng lẽ, đây là yêu sao?
Cô ngây ngốc nở nụ cười, tưởng tượng cuộc sống sau khi kết hôn với Tập Phi, cảm thấy cuộc sống mình sẽ có nhiều biến đổi.
Thấy chìa khóa mẹ nuôi đưa cho, Phán Phán trực tiếp mở cửa đi vào, chạy lên lầu hai.
"Anh trai, anh xem------------"
Mang theo nụ cười ngọt ngào, cô chạy vào phòng Tập Phi.
Nhưng giây tiếp theo, khi nhìn thấy hình ảnh ái muội trong phòng, cả mặt cô đều cứng ngắt lại.
Cô gái này, cô chưa từng thấy qua, lúc này toàn thân trần trụi nằm sấp trên giường của Tập Phi, thấy cô tiến vào, lập tức kinh ngạc, với thay lấy cái chăn bên cạnh đắp lên người.
Mà Tập Phi lại nửa trên trần trụi ngồi bên giường, nhìn thấy cô, trên mặt cũng có chút kinh ngạc.
Vì muốn dời đi tình cảm của mình, anh liền nhận lời tỏ tình của một cô gái, cùng cô ấy bắt đầu kết giao, hi vọng có thể quên đi phần tình cảm kia của mình dành cho Phán Phán.
Không nghĩ tới, nhanh như vậy đã bị Phán Phán bắt gặp, anh chưa chuẩn bị tâm lý tốt để cùng cô nói chuyện.
Lát nữa anh giải thích với cô như thế nào đây?
Đợi chút---------------
Đang hết sức buồn rầu, trong đầu anh liền hiện lên một ý nghĩ.
Anh nhìn cô gái đang nằm trên giường anh, lại nhìn Phán Phán khiếp sợ đứng bên cạnh.
Anh nhắm mặt lại, cắn chặc răng-----------
Anh quyết định lấy cơ hội lần này, làm cho Phán Phán xa lánh mình, để anh và cô phải giữ khoảng cách với nhau.
"Phán Phán, em đi ra ngoài, lát nữa hãy đi vào." Tập Phi lạnh nhạt nói.
Vừa nói xong, anh xoay người ôm cô gái kia vào lòng, nhỏ giọng an ủi.
Phán Phán đứng tại chỗ, trừng mắt nhìn cô gái mà Tập Phi ôm lấy.
Ghen tuông mãnh liệt trong lòng, hai chân cô run run, trong đầu cảm thấy đau nhức.
"Anh trai........." Cô tiến lên, kéo Tập Phi, không biết vì sao bây giờ lòng cô cảm thấy đau đớn, giống như bị ai cắn vào.
Giống như không nghe thấy giọng cô, Tập Phi không quay đầu nhìn, vẫn chăm chú nhìn cô gái trong ngực.
"Anh, anh thật sự không để ý tới Phán Phán sao?" Phán Phán cắn môi, trong mắt nổi lên một tầng sương mù.
"Phán Phán, em về trước, đợi lát nữa anh đi tìm em." Cuối cùng Tập Phi cũng quay đầu lại, nhìn cô cười nhạt, lấy tay xoa đầu cô.
"Không cần-------em không về, cô ta là ai?" Nhìn cô gái trốn trong ngực anh, lửa nóng trong lòng liền nổi lên.
Đó là lồng ngực của cô, là vị trí của riêng cô, không cần bất luận người nào chiếm lấy, cô lại không nguyện ý cho đi.
"Cô là ai? Vì sao lại ở đây? Đi ra ngoài! không cần ở trong này!" Cô dùng sức kéo cô gái kia ra ngoài.
Không thể nào giải thích việc cô mất khống chế lúc này, giờ phút này, cô chỉ biết người của mình bị đoạt đi liền phẫn nộ.
"Không cần, không cần kéo tôi!" Cô gại sợ hãi nhìn về phía Tập Phi.
Tập Phi nhíu mày, đi tới kéo Phán Phán ra.
"Phán Phán, đủ!" Anh bức mình nổi giận với Phán Phán, trời mới biết anh không muốn làm như vậy đối với cô, lại càng không muốn làm cô thương tâm.
"Cô ấy là bạn gái của anh, em không được không lễ phép với cô ấy." Tập Phi ôm cô gái kia vào ngực, vì thuyết phục Phán Phán, cũng là thuyết phục chính mình.
"Bạn gái?" Phán Phán trợn to hai mắt, cả người lập tức cứng ngắc, không thể tin lắc đầu.
Tập Phi.............Có bạn gái?
"Đúng vậy, cô ấy là bạn gái của anh!" Không đành lòng nhìn vẻ mặt đáng thương của cô, anh liền quay mặt đi.
Anh có bạn gái........
Vậy-------Cô thì sao? Hôn sự của bọn họ? Cô muốn tới nói cho Tập Phi biết việc kết hôn của bọn họ. nhưng giờ thì sao?
Đã không có................Đều không có.........
Lấy tay đè mạnh lên ngực, Phán Phán cố gắng đè nén cảm giác đau đớn.
Trong đầu trống rỗng, chỉ có một âm thanh không ngừng xuất hiện trong đầu cô--------không ai có thể cướp đi anh trai của cô!
Cô đi tới, đem cô gái đang trốn trong lòng Tập Phi kéo ra ngoài, không chút do dự tát cô ta một cái.
"Cô gái hư hỏng, không cho phép cô cướp anh trai của tôi!".
Cô tức giận, thương tâm hét lớn lên.
"A.......". Bị Phán Phán đánh cho suýt nữa té xuống đất, cũng may Tập Phi kịp thời kéo cô ta lại.
"Phán Phán----------". Tập Phi nhìn Phán Phán có chút tức giận, không nghĩ tới Phán Phán lại ra tay đánh người.
Sau khi để cô gái kia ngồi yên ổn, anh lập tức bước vài bước đến trước mặt Phán Phán.
Ba! Anh vươn tay, tát Phán Phán một cái.
Trên má phấn nộn lập tức cảm thấy một trận đau rát, đầu nghiêng qua, Phán Phán té xuống dưới đất.
Cô nhìn Tập Phi, trong mắt vô cùng kinh ngạc, không thể tin được.......Tiếp theo, nước mắt liền chảy xuống.
Tập Phi nhất thời đứng ngây người, hai tay bất động để trên không trung, anh cũng không thể tin được anh lại ra tay đánh Phán Phán......
Đây là anh trai Tập Phi luôn bảo vệ cô, không cho cô chịu ủy khuất, không cho cô bị tổn thương sao.........
Mà nay-------- Anh không còn là người mà luôn che chở cô từ nhỏ đến lớn.
"Phán Phán.....".
Giọng nói của anh có chút khàn khàn, nước mắt của Phán Phán khắc sâu trong đầu anh, làm cho tim anh đau đớn.
"Anh đánh em.........". Cô cười tuyệt vọng, dùng hết sức lực mà đứng lên.
Nếu như lúc nãy cô không biết tình cảm của cô đối với anh có phải là tình yêu hay không, trong lòng vẫn luôn nghi ngờ, hiện tại cô đã có đáp án xác định.
Cô yêu Tập Phi, thật sự thương anh, nhưng mà------- quá muộn.
Trong miệng tràn ra tiếng cười bất đắc dĩ, Phán Phán nhắm chặt hai mắt, thấp giọng cười nhạo sự ngu ngốc của mình.
Anh em vĩnh viễn không thể trở thành người yêu.........
Mặc dù bọn họ không có quan hệ huyết thống, nhưng cô vẫn là em gái, đúng vậy---chỉ là em gái.
Lắc đầu, cô nhìn mặt anh nở nụ cười chua sót, nước mắt đã sớm che kín cả khuôn mặt......
Anh không thuộc về cô-----------anh--------Đã thuộc về người khác.
Cô đứng thẳng, xoay người bước đi.
*************************************************
Anh thế nhưng đánh cô.................Cô gái từ nhỏ anh đã nâng trong lòng bàn tay.............
Anh rốt cuộc đã làm gì?
Tập Phi nhắm mắt lại, trong đầu liền hiện lên khuôn mặt đầy nước mắt của Phán Phán.
Anh đã từng thề, cả đời này sẽ tuyệt đối không làm cô khóc, không làm cô có nửa điều ủy khuất.
Nhưng..........Làm cô khóc, làm cô ủy khuất lại chính là anh........
Chỉ vì anh yêu cô, là anh sai--------
Cắn chặc môi, ép buộc việc mình muốn lao ra ngoài tìm cô xin lỗi, nhịn muốn an ủi cô. Giờ khắc này, anh thầm nghĩ giết mình.
Nhìn vẻ mặt của Tập Phi, cô gái kia không biết mình nên cao hứng hay nên sợ hãi, anh vì cô đánh cô bé kia làm cô có chút vui vẻ, nhưng hiện tại, vẻ mặt anh hoàn toàn không giống như vừa rồi đối với cô dịu dàng, làm cô có chút sợ hãi.
Cô biết cô bé kia là ai, cô ấy là Sở Phán Phán, ở trường học là một người nổi tiếng. Bởi vì cô ấy rất đẹp, lại luôn đi bên cạnh Tập Phi, ở trong trường học, chỉ cần một người xuất hiện thì sẽ nhất định thấy bóng dáng người kia.
Tất cả mọi người đều nói tình cảm của họ rất tốt, như hình với bóng.
Cho nên khi anh nhận lời tỏ tình của cô, cô cảm thấy rất kinh ngạc.
"Cô đi đi." Tập Phi lạnh lùng nới với cô gái vẻ mặt mù mịt đang đứng bên cạnh.
"Tập Phi?" Cô không hiểu muốn chạm vào anh, nhưng anh lại tránh ra.
"Đi." Thay vẻ mặt dịu dàng lúc nãy bằng thái độ lạnh lùng.
Thì ra..............Cô bị lợi dụng. Cô gái hiểu rõ.
Nhưng cô không hiểu, Diêm Tập Phi chắc chắc yêu Sở Phán Phán vừa rời đi mới đúng, vậy tại sao chấp nhận lời tỏ tình của cô? Vì sao đuổi Sở Phán Phán đi?
Không nhận được đáp án nào, cô liền mặc đồ tử tế, lẳng lặng rời khỏi phòng.
Ngồi trên giường, Tập Phi liền cảm thấy hối hận, một sự đau đớn truyền đến tim anh.
Rốt cuộc Phán Phán cũng chán ghét anh.
Làm cho cô thương tâm, không muốn đến gần mình, đây không phải kết quả anh muốn sao? Vì sao anh lại không thấy cao hứng?
Vì sao trong lòng lại cảm thấy mất mát như vậy?
Phán Phán.................
******************************************************
Một tháng tiếp theo, hai nhà Diêm-Sở đều bị vây bởi một khối không khí ảm đạm bao trùm.
Phán Phán cả ngày không vui, lấy nước mắt rửa mặt, chìm trong đau thương, làm cho ba mẹ Sở nóng lòng như lửa đốt.
Hôm đó, hai nhà đang hưng phấn bàn chuyện kết hôn, lại thấy Phán Phán vốn đang cao hứng chạy đi tìm Tập Phi, đột nhiên trên mặt toàn nước mắt chạy về nhà, sau đó xông lên lầu, chạy vào phòng khóa cửa lại.
Làm bốn vị trưởng bối không biết xảy ra chuyện gì, sốt ruột chạy theo cô.
Nhưng Phán Phán kiên trì không muốn mở cửa, không ngừng nói, hôn lễ của cô và Tập Phi sẽ không có.
Ngụy Cận và Diêm Nghị Kiến ngay lập tức chạy về nhà, muốn tìm tên tiểu tử kia hỏi rõ, lại trùng hợp thấy một cô gái xa lạ từ nhà mình đi ra.
Nhìn thấy tình huống này, Ngụy cận đại khái hiểu rõ đoán được truyện gì đã xảy ra. Bà và chồng vô cùng tức giận, đi tới phòng
Tập Phi, chất vấn anh vì sao làm Phán Phán thương tâm.
Không nghĩ tới lại đổi được vẻ mặt không thèm quan tâm của Tập Phi, nói với bọn họ rằng anh bây giờ không muốn nói chuyện với bọn họ.
Một tháng cứ trôi qua như vậy-----------
Phán Phán vẫn như cũ, cả ngày thẩn thờ, ngày càng gầy yếu.
Từ trong miệng của Ngụy Cận, vợ chồng Sở gia biết hôm đó đã xãy ra chuyện gì, hai người nhà Diêm gia không ngừng nói xin lỗi với họ.
Chung Di và Sở Dụ Sinh liền nói, loại tình cảm này không thể miễn cưỡng, nếu Tập Phi đã có bạn gái, hôn ước dĩ nhiên chỉ có thể hủy bỏ.
Nhưng là......Con gái bọn họ tựa như bị đã kích không nhẹ, muốn làm cho cô bình thường trở lại, đây là chuyện khiến vợ chồng Sở gia buồn phiền.
Một ngày kia, Chung di và Dụ Sinh vẻ mắt lo lắng ngồi trong phòng của Phán Phán.
Hôm nay là kỉ niệm hai mươi năm kết hôn của bọn họ, bọn họ muốn ra ngoài ăn cơm.
"Con gái, con thật sự không muốn đi ăn cùng ba mẹ sao?" Chung Di lo lắng hỏi Phán Phán.
"Đúng vậy a, ba cũng không yên tâm để con ở nhà một mình."
Sở Dụ Sinh đến bên cạnh Phán Phán, vỗ vỗ hai má gầy yếu của cô.
Phán Phán lộ ra nụ cười gượng ép. "Ba, mẹ, hai người yên tâm, con sẽ ngoan ngoãn ở nhà, sẽ không đi ra ngoài."
"Nhưng mà......để con ở nhà một mình, mẹ thật sự lo lắng. Mẹ nuôi và ba nuôi của con đã xuất ngoại, ngay cả Tập Phi cũng đi du lịch tốt nghiệp, nếu có chuyện gì xảy ra................Vậy phải làm sao bây giờ?".
Chung Di càng nghĩ càng thấy không ổn.
"Không được, con tốt nhất vẫn nên đi với ba mẹ."
Nhìn mẹ khẩn trương lo lắng, Phán Phán có chút uất ức cười.
"Mẹ, người cũng ba ba ngọt ngào chúc mừng, con ở bên cạnh làm bóng đèn sao?".
Lấy tay mẹ đặt vào trong tay ba, cô nhìn không được trêu đùa : "Mẹ vừa nói không đi, Baba liền thất vọng muốn khóc.".
"Con có thể ở nhà một mình, hơn nữa trong nhà có hệ thống chống trộm, nếu xảy ra chuyện gì, con lập tức chạy đi gọi người giúp đỡ, cho nên ba mẹ nên yên tâm đi." Cô cười hì hì đẩy ba mẹ ra khỏi phòng.
"Được rồi......Con cẩn thận một chút, nhớ đóng kỹ cửa sổ, mẹ và ba con sẽ nhanh chóng trở về." Chung Di rốt cuộc chấp nhận lời đề nghị của con gái.
"Vâng." Cô dùng sức gật đầu, hi vọng làm cho ba mẹ mình yên tâm.
Ngay khi ba mẹ vừa rời khỏi, cô giống như khinh khí cầu xẹp xuống, vẻ tươi cười lập tức rớt xuống,
Một tháng qua, cô biết cô làm ba mẹ lo lắng, cho dù cô miễn cưỡng cười tươi, ra vẻ kiên cường, nhưng cô biết rõ, cô không h
"Anh biết, chính là chỉ gả đến cách vách mà thôi.................".
******************************
Vừa ra khỏi nhà, Phán Phán ngay lập tức chạy đến nhà của Tập Phi, cô đã không kịp đợi để nói cho anh biết quyết định của ba mẹ hai nhà.
Tuy rằng mẹ nuôi luôn cam đoan, nhất định sau khi Tập Phi nghe được điều này sẽ vô cùng cao hứng, nhưng trong lòng cô vẫn không khỏi có chút lo lắng.
Đối với cô mà nói, cùng Tập Phi ở cùng một chỗ là chuyện vô cùng tự nhiên.
Nhưng mà, kết hôn?
Chuyện kết hôn, nếu không phải hai bên đều yêu đối phương thì mới đúng sao?
Tập Phi yêu cô sao?
Cô cũng yêu Tập phi sao?
Nói thực ra, cô không biết, nhưng chuyện muốn cô kết hôn với Tập Phi, cô cảm thấy không bài xích.
Cô đã có thói quen muốn có anh chiếu cố, thói quen có anh bảo hộ, thói quen có anh làm bạn,.....Chẵng lẽ, đây là yêu sao?
Cô ngây ngốc nở nụ cười, tưởng tượng cuộc sống sau khi kết hôn với Tập Phi, cảm thấy cuộc sống mình sẽ có nhiều biến đổi.
Thấy chìa khóa mẹ nuôi đưa cho, Phán Phán trực tiếp mở cửa đi vào, chạy lên lầu hai.
"Anh trai, anh xem------------"
Mang theo nụ cười ngọt ngào, cô chạy vào phòng Tập Phi.
Nhưng giây tiếp theo, khi nhìn thấy hình ảnh ái muội trong phòng, cả mặt cô đều cứng ngắt lại.
Cô gái này, cô chưa từng thấy qua, lúc này toàn thân trần trụi nằm sấp trên giường của Tập Phi, thấy cô tiến vào, lập tức kinh ngạc, với thay lấy cái chăn bên cạnh đắp lên người.
Mà Tập Phi lại nửa trên trần trụi ngồi bên giường, nhìn thấy cô, trên mặt cũng có chút kinh ngạc.
Vì muốn dời đi tình cảm của mình, anh liền nhận lời tỏ tình của một cô gái, cùng cô ấy bắt đầu kết giao, hi vọng có thể quên đi phần tình cảm kia của mình dành cho Phán Phán.
Không nghĩ tới, nhanh như vậy đã bị Phán Phán bắt gặp, anh chưa chuẩn bị tâm lý tốt để cùng cô nói chuyện.
Lát nữa anh giải thích với cô như thế nào đây?
Đợi chút---------------
Đang hết sức buồn rầu, trong đầu anh liền hiện lên một ý nghĩ.
Anh nhìn cô gái đang nằm trên giường anh, lại nhìn Phán Phán khiếp sợ đứng bên cạnh.
Anh nhắm mặt lại, cắn chặc răng-----------
Anh quyết định lấy cơ hội lần này, làm cho Phán Phán xa lánh mình, để anh và cô phải giữ khoảng cách với nhau.
"Phán Phán, em đi ra ngoài, lát nữa hãy đi vào." Tập Phi lạnh nhạt nói.
Vừa nói xong, anh xoay người ôm cô gái kia vào lòng, nhỏ giọng an ủi.
Phán Phán đứng tại chỗ, trừng mắt nhìn cô gái mà Tập Phi ôm lấy.
Ghen tuông mãnh liệt trong lòng, hai chân cô run run, trong đầu cảm thấy đau nhức.
"Anh trai........." Cô tiến lên, kéo Tập Phi, không biết vì sao bây giờ lòng cô cảm thấy đau đớn, giống như bị ai cắn vào.
Giống như không nghe thấy giọng cô, Tập Phi không quay đầu nhìn, vẫn chăm chú nhìn cô gái trong ngực.
"Anh, anh thật sự không để ý tới Phán Phán sao?" Phán Phán cắn môi, trong mắt nổi lên một tầng sương mù.
"Phán Phán, em về trước, đợi lát nữa anh đi tìm em." Cuối cùng Tập Phi cũng quay đầu lại, nhìn cô cười nhạt, lấy tay xoa đầu cô.
"Không cần-------em không về, cô ta là ai?" Nhìn cô gái trốn trong ngực anh, lửa nóng trong lòng liền nổi lên.
Đó là lồng ngực của cô, là vị trí của riêng cô, không cần bất luận người nào chiếm lấy, cô lại không nguyện ý cho đi.
"Cô là ai? Vì sao lại ở đây? Đi ra ngoài! không cần ở trong này!" Cô dùng sức kéo cô gái kia ra ngoài.
Không thể nào giải thích việc cô mất khống chế lúc này, giờ phút này, cô chỉ biết người của mình bị đoạt đi liền phẫn nộ.
"Không cần, không cần kéo tôi!" Cô gại sợ hãi nhìn về phía Tập Phi.
Tập Phi nhíu mày, đi tới kéo Phán Phán ra.
"Phán Phán, đủ!" Anh bức mình nổi giận với Phán Phán, trời mới biết anh không muốn làm như vậy đối với cô, lại càng không muốn làm cô thương tâm.
"Cô ấy là bạn gái của anh, em không được không lễ phép với cô ấy." Tập Phi ôm cô gái kia vào ngực, vì thuyết phục Phán Phán, cũng là thuyết phục chính mình.
"Bạn gái?" Phán Phán trợn to hai mắt, cả người lập tức cứng ngắc, không thể tin lắc đầu.
Tập Phi.............Có bạn gái?
"Đúng vậy, cô ấy là bạn gái của anh!" Không đành lòng nhìn vẻ mặt đáng thương của cô, anh liền quay mặt đi.
Anh có bạn gái........
Vậy-------Cô thì sao? Hôn sự của bọn họ? Cô muốn tới nói cho Tập Phi biết việc kết hôn của bọn họ. nhưng giờ thì sao?
Đã không có................Đều không có.........
Lấy tay đè mạnh lên ngực, Phán Phán cố gắng đè nén cảm giác đau đớn.
Trong đầu trống rỗng, chỉ có một âm thanh không ngừng xuất hiện trong đầu cô--------không ai có thể cướp đi anh trai của cô!
Cô đi tới, đem cô gái đang trốn trong lòng Tập Phi kéo ra ngoài, không chút do dự tát cô ta một cái.
"Cô gái hư hỏng, không cho phép cô cướp anh trai của tôi!".
Cô tức giận, thương tâm hét lớn lên.
"A.......". Bị Phán Phán đánh cho suýt nữa té xuống đất, cũng may Tập Phi kịp thời kéo cô ta lại.
"Phán Phán----------". Tập Phi nhìn Phán Phán có chút tức giận, không nghĩ tới Phán Phán lại ra tay đánh người.
Sau khi để cô gái kia ngồi yên ổn, anh lập tức bước vài bước đến trước mặt Phán Phán.
Ba! Anh vươn tay, tát Phán Phán một cái.
Trên má phấn nộn lập tức cảm thấy một trận đau rát, đầu nghiêng qua, Phán Phán té xuống dưới đất.
Cô nhìn Tập Phi, trong mắt vô cùng kinh ngạc, không thể tin được.......Tiếp theo, nước mắt liền chảy xuống.
Tập Phi nhất thời đứng ngây người, hai tay bất động để trên không trung, anh cũng không thể tin được anh lại ra tay đánh Phán Phán......
Đây là anh trai Tập Phi luôn bảo vệ cô, không cho cô chịu ủy khuất, không cho cô bị tổn thương sao.........
Mà nay-------- Anh không còn là người mà luôn che chở cô từ nhỏ đến lớn.
"Phán Phán.....".
Giọng nói của anh có chút khàn khàn, nước mắt của Phán Phán khắc sâu trong đầu anh, làm cho tim anh đau đớn.
"Anh đánh em.........". Cô cười tuyệt vọng, dùng hết sức lực mà đứng lên.
Nếu như lúc nãy cô không biết tình cảm của cô đối với anh có phải là tình yêu hay không, trong lòng vẫn luôn nghi ngờ, hiện tại cô đã có đáp án xác định.
Cô yêu Tập Phi, thật sự thương anh, nhưng mà------- quá muộn.
Trong miệng tràn ra tiếng cười bất đắc dĩ, Phán Phán nhắm chặt hai mắt, thấp giọng cười nhạo sự ngu ngốc của mình.
Anh em vĩnh viễn không thể trở thành người yêu.........
Mặc dù bọn họ không có quan hệ huyết thống, nhưng cô vẫn là em gái, đúng vậy---chỉ là em gái.
Lắc đầu, cô nhìn mặt anh nở nụ cười chua sót, nước mắt đã sớm che kín cả khuôn mặt......
Anh không thuộc về cô-----------anh--------Đã thuộc về người khác.
Cô đứng thẳng, xoay người bước đi.
*************************************************
Anh thế nhưng đánh cô.................Cô gái từ nhỏ anh đã nâng trong lòng bàn tay.............
Anh rốt cuộc đã làm gì?
Tập Phi nhắm mắt lại, trong đầu liền hiện lên khuôn mặt đầy nước mắt của Phán Phán.
Anh đã từng thề, cả đời này sẽ tuyệt đối không làm cô khóc, không làm cô có nửa điều ủy khuất.
Nhưng..........Làm cô khóc, làm cô ủy khuất lại chính là anh........
Chỉ vì anh yêu cô, là anh sai--------
Cắn chặc môi, ép buộc việc mình muốn lao ra ngoài tìm cô xin lỗi, nhịn muốn an ủi cô. Giờ khắc này, anh thầm nghĩ giết mình.
Nhìn vẻ mặt của Tập Phi, cô gái kia không biết mình nên cao hứng hay nên sợ hãi, anh vì cô đánh cô bé kia làm cô có chút vui vẻ, nhưng hiện tại, vẻ mặt anh hoàn toàn không giống như vừa rồi đối với cô dịu dàng, làm cô có chút sợ hãi.
Cô biết cô bé kia là ai, cô ấy là Sở Phán Phán, ở trường học là một người nổi tiếng. Bởi vì cô ấy rất đẹp, lại luôn đi bên cạnh Tập Phi, ở trong trường học, chỉ cần một người xuất hiện thì sẽ nhất định thấy bóng dáng người kia.
Tất cả mọi người đều nói tình cảm của họ rất tốt, như hình với bóng.
Cho nên khi anh nhận lời tỏ tình của cô, cô cảm thấy rất kinh ngạc.
"Cô đi đi." Tập Phi lạnh lùng nới với cô gái vẻ mặt mù mịt đang đứng bên cạnh.
"Tập Phi?" Cô không hiểu muốn chạm vào anh, nhưng anh lại tránh ra.
"Đi." Thay vẻ mặt dịu dàng lúc nãy bằng thái độ lạnh lùng.
Thì ra..............Cô bị lợi dụng. Cô gái hiểu rõ.
Nhưng cô không hiểu, Diêm Tập Phi chắc chắc yêu Sở Phán Phán vừa rời đi mới đúng, vậy tại sao chấp nhận lời tỏ tình của cô? Vì sao đuổi Sở Phán Phán đi?
Không nhận được đáp án nào, cô liền mặc đồ tử tế, lẳng lặng rời khỏi phòng.
Ngồi trên giường, Tập Phi liền cảm thấy hối hận, một sự đau đớn truyền đến tim anh.
Rốt cuộc Phán Phán cũng chán ghét anh.
Làm cho cô thương tâm, không muốn đến gần mình, đây không phải kết quả anh muốn sao? Vì sao anh lại không thấy cao hứng?
Vì sao trong lòng lại cảm thấy mất mát như vậy?
Phán Phán.................
******************************************************
Một tháng tiếp theo, hai nhà Diêm-Sở đều bị vây bởi một khối không khí ảm đạm bao trùm.
Phán Phán cả ngày không vui, lấy nước mắt rửa mặt, chìm trong đau thương, làm cho ba mẹ Sở nóng lòng như lửa đốt.
Hôm đó, hai nhà đang hưng phấn bàn chuyện kết hôn, lại thấy Phán Phán vốn đang cao hứng chạy đi tìm Tập Phi, đột nhiên trên mặt toàn nước mắt chạy về nhà, sau đó xông lên lầu, chạy vào phòng khóa cửa lại.
Làm bốn vị trưởng bối không biết xảy ra chuyện gì, sốt ruột chạy theo cô.
Nhưng Phán Phán kiên trì không muốn mở cửa, không ngừng nói, hôn lễ của cô và Tập Phi sẽ không có.
Ngụy Cận và Diêm Nghị Kiến ngay lập tức chạy về nhà, muốn tìm tên tiểu tử kia hỏi rõ, lại trùng hợp thấy một cô gái xa lạ từ nhà mình đi ra.
Nhìn thấy tình huống này, Ngụy cận đại khái hiểu rõ đoán được truyện gì đã xảy ra. Bà và chồng vô cùng tức giận, đi tới phòng
Tập Phi, chất vấn anh vì sao làm Phán Phán thương tâm.
Không nghĩ tới lại đổi được vẻ mặt không thèm quan tâm của Tập Phi, nói với bọn họ rằng anh bây giờ không muốn nói chuyện với bọn họ.
Một tháng cứ trôi qua như vậy-----------
Phán Phán vẫn như cũ, cả ngày thẩn thờ, ngày càng gầy yếu.
Từ trong miệng của Ngụy Cận, vợ chồng Sở gia biết hôm đó đã xãy ra chuyện gì, hai người nhà Diêm gia không ngừng nói xin lỗi với họ.
Chung Di và Sở Dụ Sinh liền nói, loại tình cảm này không thể miễn cưỡng, nếu Tập Phi đã có bạn gái, hôn ước dĩ nhiên chỉ có thể hủy bỏ.
Nhưng là......Con gái bọn họ tựa như bị đã kích không nhẹ, muốn làm cho cô bình thường trở lại, đây là chuyện khiến vợ chồng Sở gia buồn phiền.
Một ngày kia, Chung di và Dụ Sinh vẻ mắt lo lắng ngồi trong phòng của Phán Phán.
Hôm nay là kỉ niệm hai mươi năm kết hôn của bọn họ, bọn họ muốn ra ngoài ăn cơm.
"Con gái, con thật sự không muốn đi ăn cùng ba mẹ sao?" Chung Di lo lắng hỏi Phán Phán.
"Đúng vậy a, ba cũng không yên tâm để con ở nhà một mình."
Sở Dụ Sinh đến bên cạnh Phán Phán, vỗ vỗ hai má gầy yếu của cô.
Phán Phán lộ ra nụ cười gượng ép. "Ba, mẹ, hai người yên tâm, con sẽ ngoan ngoãn ở nhà, sẽ không đi ra ngoài."
"Nhưng mà......để con ở nhà một mình, mẹ thật sự lo lắng. Mẹ nuôi và ba nuôi của con đã xuất ngoại, ngay cả Tập Phi cũng đi du lịch tốt nghiệp, nếu có chuyện gì xảy ra................Vậy phải làm sao bây giờ?".
Chung Di càng nghĩ càng thấy không ổn.
"Không được, con tốt nhất vẫn nên đi với ba mẹ."
Nhìn mẹ khẩn trương lo lắng, Phán Phán có chút uất ức cười.
"Mẹ, người cũng ba ba ngọt ngào chúc mừng, con ở bên cạnh làm bóng đèn sao?".
Lấy tay mẹ đặt vào trong tay ba, cô nhìn không được trêu đùa : "Mẹ vừa nói không đi, Baba liền thất vọng muốn khóc.".
"Con có thể ở nhà một mình, hơn nữa trong nhà có hệ thống chống trộm, nếu xảy ra chuyện gì, con lập tức chạy đi gọi người giúp đỡ, cho nên ba mẹ nên yên tâm đi." Cô cười hì hì đẩy ba mẹ ra khỏi phòng.
"Được rồi......Con cẩn thận một chút, nhớ đóng kỹ cửa sổ, mẹ và ba con sẽ nhanh chóng trở về." Chung Di rốt cuộc chấp nhận lời đề nghị của con gái.
"Vâng." Cô dùng sức gật đầu, hi vọng làm cho ba mẹ mình yên tâm.
Ngay khi ba mẹ vừa rời khỏi, cô giống như khinh khí cầu xẹp xuống, vẻ tươi cười lập tức rớt xuống,
Một tháng qua, cô biết cô làm ba mẹ lo lắng, cho dù cô miễn cưỡng cười tươi, ra vẻ kiên cường, nhưng cô biết rõ, cô không h
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦTải game mobile miễn phí
© Anhhungpro.info wap giải trí tổng họp
Sitemap.html,Sitemap.xml,Ror.xml,Urllist.txtTải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
77/4585