watch sexy videos at nza-vids!
XEMMIENPHI.WAP.SH
Kho game online mới nhất
Tiểu thuyết ngôn tình cảm động
Tải những game đánh bài hay nhất 2015
Tải những game chiến thuật mới nhất

Tiểu thuyết Bà Xã Là Họa Thủy-full

Lượt xem :

Tác giả: Thần Hi
Tình trạng: Hoàn Thành
Tên truyện: Bà Xã Là Họa Thủy
Thể loại: Tiểu thuyết tình yêu,truyện ngôn tình

Đọc truyện ngôn tình hiện đại, wap đọc truyện trên điện thoại, tiểu thuyết ngôn tình, tiểu thuyết tình yêu, truyện tiểu thuyết hay, chuyện tình cảm mới


MỞ ĐẦU

"Nhanh một chút, ngày mai là ngày bán hàng từ thiện. Mọi người hợp sức đem nơi này sửa sang lại cho sạch sẽ." Lão viện trưởng chỉ huy tất cả bọn trẻ.

Trong cô nhi viện với diện tích nột trăm bốn mươi bốn mét vuông, có tất cả ba mươi đứa trẻ lớn nhỏ.

Mỗi người cầm lấy một cái khăn lau, lau lau bên này, chùi chùi bên nọ, đem trong ngoài sửa sang sạch sẽ. Thần sắc trên mặt tràn đầy mong đợi.

"Nơi này còn có thể tiếp tục tồn tại được hay không, liền phải xem số kinh phí kiếm được từ hoạt động bán hàng từ thiện vào ngày mai rồi." Lão viện trưởng lo lắng thở dài, trên mặt tràn ngập thần sắc không đành lòng, tiết lộ rõ tâm tình của bà lúc này.

"Đúng vậy! Nếu như ngày mai vẫn không có biện pháp kiếm đủ hai trăm vạn, mảnh đất này chỉ sợ sẽ bị lấy lại. Những đứa bé kia. . . . . . Nên làm cái gì?" Một người là nhân viên xã công* tới đây phụ giúp một tay, cũng lo lắng nhìn về phía những đứa nhỏ ngây thơ, hoạt bát nhưng cũng là những cô nhi đáng thương kia.

[Xã công: chỉ những người làm việc ở những đoàn xã, đặc biệt là cơ quan từ thiện, tình nguyện v.v...">

Đứa nhỏ là vô tội, từ nhỏ đã không có người thân, thật vất vả mới có một nơi che mưa che gió. Nhưng bởi vì cô nhi viện kinh phí không đủ, không có tiền trả tiền thuê phòng mà gặp phải khốn cảnh bị thu hồi.

"Chỉ hy vọng ngày mai những người tới đây có thể quyên chút tiền, giúp chúng ta vượt qua cửa ải khó khăn này." Lão viện trưởng than thở.

Bởi vì kinh tế bị đình trệ, khó khăn chồng chất, những nhà hảo tâm vốn định kỳ giúp đỡ cô nhi viện, cũng vô lực giúp đỡ bọn họ.

"Đừng lo lắng được không? Những món đồ do chính tay bọn nhỏ làm ra, mọi người nhất định cũng sẽ thích mà." Cô gái xã công động viên lão viện trưởng. Cô cầm một con búp bê vải để lên trên bàn. Những con búp bê này là do bọn nhỏ cố gắng làm thành, sẽ được bán trong hoạt động bán hàng từ thiện ngày mai.

Hình thức mặc dù không phải rất đẹp, chất liệu sử dụng cũng không phải là đặc biệt tốt. Nhưng mỗi một đường kim mũi chỉ đều được may rất chỉnh tề. Thông qua đó có thể cảm nhận được sự tỉ mỉ của những đứa nhỏ này. Quan trong nhất là bọn nhỏ đã dùng tất cả tấm lòng của mình để làm ra những sản phẩm đáng yêu như vậy.

"Đúng vậy a. . . . . ." Lão viện trưởng nhẹ nhàng vuốt ve một con búp bê ở trên bàn. Nụ cười từ ái hiện lên trên khuôn mặt tràn đầy những nếp nhăn.

"Viện trưởng bà bà.”

[Nguyên văn là nãi nãi: bà nội. Nàng nào có từ hay hơn thì góp ý giúp ta nha ^^">

Từ cửa truyền đến một giọng nói non nớt, ngọt ngào. Một bé gái vẻ mặt xán lạn với nụ cười rực rỡ chạy nhanh về phía bà. Trên người bé mặc một chiếc váy quá khổ, vốn là màu hồng xinh đẹp nhưng bởi vì cũ rách mà trở nên xỉn màu, phía trên còn có những mảng chắp vá.

Cô bé tức giận thở hổn hển xông về phía lão viện trưởng, vươn cánh tay nhỏ bé, ngắn ngủn ôm lấy bà. Đôi mắt to trong trẻo liên tục chớp nháy. Trên mặt, má lúm đồng tiền cũng theo đó hiện ra.

"Tiểu Oanh, cẩn thận một chút, coi chừng ngã."

Lão viện trưởng ngồi xổm người xuống, lấy khăn tay trong túi áo lau mồ hôi trên mặt cô bé.

"Viện trưởng bà bà*, người xem."

Bộ dạng cô bé giống như đang hiến trân bảo, cẩn thận từng li từng tí lấy ra đồ vật đang giấu ở trong áo.

"Là cháu làm a!"

Xuất hiện trước mắt lão viện trưởng là một con rối hình thù kỳ quái, phía trên còn lưu lại một vết máu, xem ra là lúc bị kim đâm vào tay tạo thành.

"Đây là Tiểu Oanh làm sao? Thật đáng yêu."

"Dạ, mọi người nhất định sẽ rất ưa thích búp bê do Tiểu Oanh làm." Cô bé hưng phấn lớn tiếng nói.

"Đúng vậy! Bọn họ nhất định sẽ rất ưa thích búp bê của Tiểu Oanh. Đây là do Tiểu Oanh thật vất vả mới hoàn thành." Lão viện trưởng hòa ái gật đầu.

Vừa nghe đến lão viện trưởng ca ngợi, cô bé vui mừng huơ tay múa chân.

Ở trong cô nhi viện, bé nhỏ tuổi nhất, cá tính đơn thuần nhất, ngây thơ nhất. Gương mặt hồng hào của bé càng thêm đáng yêu làm cho người ta vừa nhìn liền yêu thích.

"Vậy cháu còn phải làm thêm."

Cô bé khẽ hôn lên mặt lão viện trưởng, nhanh chóng muốn xông ra bên ngoài.

"Tiểu Oanh, chờ một chút." Cô bé vừa chạy tới cửa liền nghe thấy tiếng cô gái xã công gọi lại.

"Chị Tuệ Tuệ, có chuyện gì không?"

Cô bé dừng bước, quay đầu lại.

"Tay của em cũng bị thương, không cần làm nữa có được không? Như vậy chị Tuệ Tuệ sẽ rất đau lòng."

Tuệ Tuệ đi đến, kéo lấy bàn tay cô bé, nhìn những lỗ kim trên ngón tay cô bé.

"Nhưng. . . . . ."

Cô bé chu miệng lên nhìn lão viện trưởng ở phía sau. Bé muốn làm nhiều một chút thì bà nội có thể có quần áo mới mặc rồi.

"Tiểu Oanh, theo chị Tuệ Tuệ đi bôi thuốc. Nếu không để các anh chị lớn đang ở bên ngoài nhìn thấy tay cháu bị thương, bọn họ sẽ tức giận a!" Lão viện trưởng gọi vài người ở bên ngoài vào để chăm sóc cho Tiểu Oanh và mấy đứa nhỏ.

"Dạ. . . . . ."

Nghĩ đến lần trước không cẩn thận té ngã, hai chân chảy máu. Sau đó bị các anh chị lớn mắng cho một trận, cả người Tiểu Oanh bất giác co rúm lại.

Bé len lén nhìn người bên ngoài, tâm không cam tình không nguyện gật đầu.

"Tốt, ngoan."

Lão viện trưởng hài lòng xoa đầu cô bé, bảo xã công bên cạnh dẫn cô bé đi bôi thuốc.

Lão viện trưởng nhìn cô bé, trong lòng tràn đầy cảm khái.

Những đứa nhỏ nơi này luôn thành thục, lễ độ, biết giúp đỡ lẫn nhau, chăm sóc người nhỏ yếu. Nếu như có thể, bà hi vọng ông trời có thể giúp họ, đừng làm cho bọn họ rơi vào khốn cảnh không nhà để về, buộc phải chia rẽ.

"Tiên sinh, đã đến."

Một chiếc xe hơi màu đen cao cấp dừng sát ở cửa cô nhi viện, tài xế lập tức đem cửa xe mở ra.

Mặc Kính Viễn xuống xe, nhìn phòng ốc cũ kỹ trước mắt, rồi nhìn bọn nhỏ đứng ở cửa nghênh đón bọn họ đến, trên mặt lộ ra nụ cười.

"Xem ra nơi này thay đổi không ít." Bên cạnh là vợ hắn — Giang Tình, vẻ mặt cảm thán.

Trước khi đi Mỹ, cô cùng chồng cũng đã từng tới thăm qua. Không nghĩ tới lần này trở lại, cảnh tượng không còn như xưa nữa. Căn phòng vốn trắng tinh nay nhiễm đầy bụi bẩn. Những thiết bị trò chơi của bọn nhỏ bởi mưa gió quanh năm mà trở nên sét gỉ không chịu nổi. Chỉ tưởng tượng thôi cũng đủ biết được bọn nhỏ phải sinh hoạt trong hoàn cảnh khó khăn đến cỡ nào.

"Đúng vậy! Chúng ta thật đã trở lại rồi."

Mặc Kính Viễn ôm vai vợ, hai người nhìn nhau cười.

Nơi này chính là nhà hắn, những đứa bé cũng giống như người thân của hắn. Hắn không thể thờ ơ làm ngơ để bọn nhỏ tự sinh tự diệt.

Chẳng ai ngờ được, vị tổng giám đốc nắm trong tay tập đoàn tài chính toàn cầu Mặc thị, lại lớn lên tại cô nhi viện này.

Vừa sinh ra, hắn liền bị vứt bỏ ở đầu đường. Là Lão viện trưởng đã thu dưỡng hắn. Mười sáu tuổi, hắn rời khỏi nơi này bắt đầu lăn lộn ngoài xã hội, xây dựng các mối quan hệ, gầy dựng sự nghiệp của chính mình.

Hai mươi bốn tuổi, dựa vào đầu óc thông minh linh mẫn cùng sức phán đoán tinh nhuệ, hắn mở một công ty. Lúc đầu chỉ là một công ty vô danh nho nhỏ, hiện tại đã trở thành một tập đoàn với tài sản khổng lồ lên đến hàng trăm tỷ. Ngoài ra, còn có hơn 20 công ty chi nhánh tại các nước. Tất cả mọi công lao đều thuộc về Lão viện trưởng đã nuôi dưỡng hắn từ nhỏ cho đến khi hắn trưởng thành.

"Chúng ta vào thôi, viện trưởng nhìn thấy chúng ta nhất định sẽ rất vui mừng."

Hắn vội vã bước về phía trước, nghĩ đến sắp được gặp lại người nhà. Giờ khắc này, hắn giống như một thanh niên xa nhà đã lâu, lòng vừa khẩn trương lại vừa hưng phấn.

"Thiếu Kỳ, chúng ta đi thôi."

Giang Tình gọi con trai đang đứng cạnh cô, vươn tay định dắt cậu.

"Tốt."

Cậu bé mặt không biểu tình đứng bên cạnh mẹ, gật đầu một cái. Sau đó đi về phía trước, không đếm xỉa đến động tác của mẹ mình.

Khuôn mặt tuấn tú thành thục trước tuổi, đôi mắt lạnh như băng không hề có độ ấm, không có sự hồn nhiên ngây thơ của một đứa bé bình thường nên có. Trông cậu nghiêm chỉnh giống như một tiểu đại nhân.

"Đứa nhỏ này, thật không đáng yêu chút nào."

Giang Tình nhìn tay mình trống rỗng, oán trách nói với chồng mình.

Mặc Kính Viễn nhún nhún vai, vẻ mặt tràn đầy bất đắc dĩ. Chính hắn cũng không có biện pháp với đứa con này.

Đứa nhỏ này, từ khi biết nói đã bắt đầu như vậy, đối với cha mẹ cũng lạnh nhạt, xa cách giống như người xa lạ.

Không thân cận với bọn họ, cũng không nói lời ngọt ngào, số lần thăm hỏi chỉ đếm được trên đầu ngón tay.

"Ai. . . . . ."

Giang Tình bất đắc dĩ lắc đầu.

Sớm biết con trai cổ quái như vậy, hồi đó khi nó ra đời cô nên đem nó nhét trở lại, có khi lại biến thành nữ nhi vừa thân thiết vừa đáng yêu.

Vốn cô định sinh thêm một bé gái, ai biết chồng cô lại cảm thấy cô sanh con quá cực khổ, cho nên kiên quyết cự tuyệt.

Cho nên…Bọn họ là một đôi cha mẹ đáng thương. Cho tới bây giờ, còn chưa có hưởng qua cái gì gọi là lạc thú khi có đứa nhỏ.

"Đi nhanh đi!"

Mặc Kính Viễn vừa nhìn mặt vợ, liền biết cô đang nghĩ gì. Thật ra thì hắn cũng tò mò, rõ ràng hắn và cô đều là những người thân thiện, dễ gần. Tại sao lại sinh ra một tiểu tử* khó chung đụng như vậy?

[Tiểu tử: thằng nhóc">

"Tiểu tử này, nếu lại tiếp tục không đếm xỉa đến sự tồn tại của em, lần sau em nhất định đem nó treo ngược lên." Giang Tình cắn răng uy hiếp, kích động như muốn hành động ngay lập tức.

"Tốt, tốt, tốt, Anh sẽ giúp em." Mặc Kính Viễn buồn cười nói.

Chín năm nay, cô nói không dưới 300 lần, nhưng chưa lần nào trở thành sự thật.

Vào trong cô nhi viện, chút tức giận trên mặt Giang Tình liền biến mất, thay vào đó là nụ cười hưng phấn. Cô vui mừng lớn tiếng hò hét, ra sức vẫy vẫy tay.

"Viện trưởng mụ mụ."

[Mụ mụ: mẹ">

Lão Viện Trưởng vừa nghe đến có người gọi bà như vậy, lập tức ngẩng đầu lên.

"Giang Tình? Kính Viễn?"

"Viện trưởng mụ mụ." Mặc Kính Viễn kích động hai tay run run ôm lấy Lão Viện Trưởng.

Năm tháng vô tình, mười một năm không trở lại, viện trưởng mụ mụ thay đổi thật nhiều, trông thật tiều tụy.

"Hai đứa không phải đi Mỹ sao? Tại sao trở lại?"

Lão Viện Trưởng kéo tay Mặc Kính Viễn, cẩn thận nhìn người mà bà xem như con ruột mà nuôi dưỡng, vành mắt hồng hồng.

"Cũng nên trở lại. Mặc kệ là đi đến đâu, Đài Loan vẫn là nhà của con, nhất là Người cũng ở đây. Nếu còn không trở lại, làm Người quá nhớ con, người ta lại nói con bất hiếu. Tội danh này con gánh không nổi a."

Giờ phút này Mặc Kính Viễn không còn là tổng giám đốc hô phong hoán vũ trên thương trường nữa, mà giống như một đứa nhỏ không giấu được sự nhớ nhung, tưởng niệm khi nhìn thấy người thân của mình

"Thiệt là, đã lớn như vậy rồi, còn đùa giỡn với ta như vậy."

Lão Viện Trưởng lau nước mắt, vươn tay đánh xuống đầu của hắn.

Cậu bé làm bà lo lắng nhất trước kia, nay đã trở nên thành thục, chững chạc khiến bà hết sức vui mừng.

"Giang Tình! Tiểu tử này không gây phiền toái cho con chứ?"

"Viện trưởng mụ mụ, Kính Viễn rất hư, luôn khi dễ con."

Giang Tình mặc dù hướng bà oán trách, nhưng hạnh phúc cùng ngọt ngào trên mặt cô đã nói lên tất cả.

"Đây là. . . . . ." Lão Viện Trưởng phát hiện sau lưng Mặc Kính Viễn là một cậu bé giống hắn như tạc. Hai người như cùng một khuôn mẫu khắc ra.

"Viện trưởng bà bà, xin chào, rất vui khi được gặp Người. Cháu là Mặc Thiếu Kỳ, là con trai của cha và mẹ." Mặc Thiếu Kỳ không đợi cha mẹ giới thiệu, trực tiếp hướng phía trước bước đến.

"Cháu là con trai của Kính Viễn! Dáng dấp thật là đẹp trai, cùng hắn khi còn bé giống nhau như đúc. Xem ra sau khi lớn lên nhất định sẽ làm điên đảo vô số cô gái." Lão viện trưởng hiền lành sờ đầu Mặc Thiếu Kỳ.

"Viện trưởng mụ mụ, Người đừng đứng nữa, ngồi rồi hãy nói." Mặc Kính Viễn đưa tay đỡ lấy Lão viện trưởng.

"Tốt,
123 ... 12>>
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦ
Tải game mobile miễn phí
Từ khóa Google : , ,
© Anhhungpro.info wap giải trí tổng họp
Sitemap.html,Sitemap.xml,Ror.xml,Urllist.txt
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
200/298