Tiểu thuyết Bảo Bối Thông Minh Định Hôn Phu-full
Lượt xem : |
c, lạnh lùng học được từ anh từng chút lấy ra đối phó anh khiến anh thiếu chút nữa quên mất cô không phải người như thế. Cổ họng co rút nhanh, anh lại nhắm mắt lại, hi vọng tình cảm cô dành cho anh nửa năm trước là thật, hi vọng anh chưa từng bắt cô bỏ đi. Nhưng, bây giờ… Ngoại trừ thân thể tàn phế này, anh còn có thể cho cô cái gì? Cô tựa như một giấc mơ. Ngọt ngào mà tàn khốc. Là thứ anh trăm lần, vạn lần mong muốn có được, có được…
- Bác sĩ, xin lỗi đã khiến ông phải đến đây!
- Không sao! Tôi rất mừng khi thấy công tước chịu làm vật lí trị liệu.
Khi nhận được điện thoại của cô từ New York, ông cũng không hi vọng nhiều cái tên công tước bệnh hoạn này sẽ chịu làm vật lí trị liệu. Nhưng ông vẫn theo yêu cầu của cô cung cấp bệnh án, trả lời hết những gì cô muốn biết. Không nghĩ tới, cô mới đến Anh quốc ngày đầu tiên, đã khiến vị công tước táo bạo kia chấp nhận bắt đầu làm vật lí trị liệu. Thật sự khiến ông không khỏi khen ngợi cô gái này. Ông biết rõ đối mặt với vị kia công tước kia cần phải có nhiều dũng khí cùng kiên nhẫn. Cô thật sự rất dũng cảm, hơn nữa còn rất quyết tâm. Bác sĩ mỉm cười.
- Tôi tin dưới sự trợ giúp của cô, tình trạng hiện giờ của anh ấy nhất định sẽ từ từ chuyển biến tốt hơn. Lúc bắt đầu, anh ấy sẽ rất đau cho nên không cần quá mức miễn cưỡng. Nhưng nhất định mỗi ngày đều phải bắt anh vận động. Sau đó từ từ gia tăng vật lí trị liệu. Nếu có vấn đề gì, cô có thể gọi cho tôi.
- Rất cám ơn ông!
- Đừng khách khí, tôi xin phép về trước.
- Cám ơn.
Mạc Liên cùng Bạch Vân tiễn bác sĩ phụ trách Lam Tư, mới về trên lầu khi, Bạch Vân đã gọi lại cô.
- Liên, đợi chút. Adam nói, cô muốn chuyển đến phòng ngủ ở cùng Lam Tư.
Mạc Liên nhìn cô, xác định nói.
- Ừm!
- Anh có khả năng còn làm thế?
Bạch Vân nhìn vết thương trên thái dương cô mở miệng cảnh cáo.
- Cô nên cẩn thận một chút.
- Tôi sẽ đánh anh ấy trước nếu muốn làm thế.
Cô tự giễu cười cười, chân thành nói.
- Tôi cũng đã rất lo lắng mình có quá đáng đối với anh ấy không nhưng suy nghĩ một chút, như vậy cũng không phải không tốt. Ít nhất anh phải đối mặt tôi, không thể tiếp tục co đầu rút cổ ở ở trong phòng trốn tránh sự thật. Huống hồ, tôi với anh ấy ở chung, buổi tối anh ấy có gì không thoải mái tôi cũng có thể giúp được.
Nhìn Mạc Liên kiên quyết như thế, Bạch Vân liền không hề nhiều lời, chỉ dịu dàng nói.
- Nếu có gì cần tôi giúp cứ nói, không được khách sáo biết không?
- Cám ơn.
Cô gật đầu, mỉm cười.
- Nếu cần gì tôi sẽ nói cô biết.
Anh tỉnh. Anh không hề nghe một tiếng nói của cô. Cô chỉ là bi thương nhìn qua khung cửa sổ. Cô đứng ở cạnh cửa, không có trực tiếp đi vào, chính là đứng ở tại chỗ, nhìn người đàn ông ngoan cố kia. Mái tóc anh vẫn còn màu đỏ, mặc trên người áo ngắn tay, cằm dài đầy râu, hai mắt có tơ máu, cả người gầy yếu tái nhợt không ít. Tuy rằng đối vết thương của anh cô sớm có chuẩn bị tâm lý nhưng buổi sáng lúc cô vào phòng nhìn thấy anh vẫn không tránh được hoảng sợ. Anh giống như là người thú, đối với Adam rống to kêu to, vô luận là hành vi cùng bề ngoài, anh thoạt nhìn đều khiến cô không còn nhận ra người đàn ông luôn cao ngạo, luôn giữ bề ngoài duy trì chỉnh tề. Khi đó, phòng quá mờ, cô không thể nhìn rõ, đợi cho đến khi anh rốt cuộc cũng chịu ngồi xe lăn qua phòng bên mới có thể thấy vết bỏng của anh khiến lòng cô đau như thắt lại. Cô phải cố sức mới ngăn mình không chạm vào anh, cố sức mới nhịn được mà không bật khóc, bắt buộc chính mình giả bộ hờ hững. Giúp anh làm vật lí trị liệu còn là một tra tấn khủng khiếp hơn. Anh đau như thế, sự run rẩy truyền từ người anh theo lòng bàn tay truyền đến tim cô khiến cô suýt nữa thì không thể tiếp tục. Cô một chút cũng không trách anh nguyền rủa cô, ngay cả chính cô đều cảm thấy như thế rất nhẫn tâm với anh. Nhưng nếu anh không làm vật lí trị liệu, có thể cả đời không còn đi lại được nữa. Vì thế cô cắn răng tiếp tục.
Anh quay đầu, thấy cô. Có một giây, cô thấy trong mắt anh sự thống khổ cùng khát vọng nhưng lập tức bị giọng nói mỉa mai dấu đi.
- Như thế nào, Mạc tiến sĩ, chuẩn bị tiếp tục đến chơi vật thí nghiệm của cô?
- Đúng vậy.
Cô khóe miệng giơ lên, che dấu đau lòng, cầm lấy kéo cùng dao cạo râu Adam đem đến.
- Những vật lí nghiệm của tôi đều phải duy trì dáng vẻ sạch sẽ.
- Nếu tôi nói không?
Anh nhìn thẳng cô hỏi.
- Tôi tin Adam sẽ đồng ý đến đây giúp tôi.
Cô nói.
- Giúp cô trói tôi lại sao?
- Nếu anh muốn!
Anh bình tĩnh nhìn cô.
- Quên đi, muốn làm gì tùy cô.
Cô có chút kinh ngạc, nhưng không thể từ bỏ cơ hội trời cho này, cầm khăn mặt cùng khí cụ đi đến bên giường.
- Anh xích lại đây!
Cô nói. Anh gật đầu, sau đó dưới sự trợ giúp của cô, phối hợp di động thân thể, đem chân thả xuống dưới giường. Cô đem khăn mặt choàng qua người anh, sau đó lên giường, quỳ phía sau anh, bắt đầu thay anh chỉnh sửa bộ tóc rối bù. Khi cô cắt tóc, anh vẫn chỉ im lặng nhìn ra cửa sổ. Cô không biết được anh đang nhìn cái gì, bên ngoài trời còn đang mưa, từ hướng cô nhìn ra, ngoại trừ thảm cỏ cùng rừng rậm xa xa cũng chỉ có bầu trời u ám. Nhưng anh vẫn nhìn chằm chằm bên ngoài, trầm mặc không nói một câu. Cô bắt mình đừng suy nghĩ nhiều, cúi đầu chuyên cắt đi mái tóc mái của anh.
Mái tóc màu đỏ của anh vô cùng mềm mại, hơn nữa lại xoăn nhẹ. Trước kia anh vuốt keo khiến chúng nó biến mất, nay chúng nó tự nhiên cuốn nhếch lên đến, thường thường ngủ dậy lại rối tung lên nhưng cô lại rất thích dáng vẻ đó của anh. Anh lúc tỉnh dậy sẽ luôn đem chúng nó vuốt thẳng, cô lại thừa dịp anh không để ý làm nó rối tung lên.
Cô một kéo cắt ngang nó, sửa chữa chỉnh tề, phần cổ anh chậm rãi lộ ra, cô có thể thấy sau gáy bên trái anh bởi vì bỏng lưu lại vết sẹo. Vết thương sau gáy không nghiêm trọng lắm, thời gian sẽ từ từ làm chúng nó nhạt đi nhưng gương mặt trái anh thì không được như thế. Thở sâu, cô cầm lấy lược, xuống giường, tiếp tục chỉnh sửa mái tóc phía trước. Anh trầm mặc nhìn động tác cô, cô không biết anh vì sao lại nhìn cô như vậy, cũng không hiểu được anh rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì. Cô chỉ có thể trấn định tâm thần, bắt mình chuyên tâm làm việc. Trong phòng, chỉ có tiếng kéo lần lượt thay đổi. Cắt tóc xong đến phần cạo râu. Xịt kem lên mặt anh, thật cẩn thận, xoa lên. Theo dao cạo râu lướt qua, mặt trái bị bỏng bắt đầu hoàn toàn hiện ra. Khuôn mặt bên trái của anh, có hơn phân nửa làn da bởi vì bỏng mà nhăn nheo lại. Cô biết vết sẹo bỏng của anh một đường lan tràn tới ngực trái, cô buổi sáng thừa dịp anh ngủ đã kiểm tra qua. Nhìn vết thương trên mặt anh, cô rất hôn lên nó, trấn an lấy nó nhưng chỉ sợ anh sẽ vì hành động này mà bóp chết cô. Cho nên cô chỉ còn biết là cầm lấy khăn mặt nóng, thay anh lau mặt.
- Cô không biết sợ sao?
Nghe câu hỏi khàn khàn, cô đột nhiên mở to mắt, lại nhìn thấy trong mắt anh xuất hiện loại cảm xúc chưa từng thấy qua. Bất an cùng tự ti.
- Không!
Cô áp chế cổ họng nghẹn ngào, nhìn anh, vẻ mặt tự nhiên nói.
- Tuy rằng anh không hoàn hảo như hoàng tử cầm kiếm cưỡi bạch mã nhưng so với gác chuông của nhà thờ vẫn hơn nhiều.
Anh trừng mắt nhìn cô. Cô mắt cũng không chớp tiếp tục nói.
- Nói đúng ra thì, anh cũng không phải bạch mã hoàng tử cho nên anh đừng nên lo quá.
Anh vẫn như cũ trừng mắt nhìn cô. Cô thở dài, nâng mặt anh lên, xoay trái xoay phải đánh giá.
- Được rồi, tôi thấy anh vẫn còn có thể làm bạch mã hoàng tử, chỉ cần nhuộm tóc màu vàng, đội kính sát tròng màu lam. Sau đó, nha, đúng rồi, còn phải đi phẩu thuật thẩm mĩ tạo mũi ưng câu như thế nhìn sẽ lạnh lùng hơn một chút. Cứ làm như thế, tôi tin anh vẫn có tư cách lên làm cái loại bạch mã hoàng tử luôn tươi cười xung quanh sáng chói. Đương nhiên đầu tiên, anh phải học cách cười.
Cô vỗ vỗ anh mặt, mỉm cười.
- Nhưng phải chờ sau khi chúng ta li hôn rồi hãy thay đổi. Tôi không thể chịu đựng được việc ở cùng với một tên bạch mã hoàng từ chỉ biết ngây ngô cười. Tôi thích cái mũi xấu tính, đáng ghét của anh hơn.
Nói xong, cô liền cầm lấy dụng cụ, bình thản ung dung đi ra ngoài. Lam Tư ngồi ở trên giường, vẫn không thể hoàn hồn. Sau một lúc lâu, anh mới đưa tay sờ sờ cái mũi, khóe miệng không tự giác nhếc lên. Cho đến khi nghe thấy tiếng cười, anh mới nhận biết mình đang cười. Tiếng cười bởi vì tri giác mà im bặt, anh nhắm mắt lại, sợ hãi mình lại lần nữa bắt đầu thói quen tồn tại của cô, thậm chí tin tưởng cô thật sự không ngại. Nhưng, trời ạ, anh thật sự hi vọng.
Đứng ở trong phòng ngủ, cô vừa lòng nhìn quanh bốn phía. Cửa sổ bị phá hư đã được thay mới. Hành lí của cô cũng đã được chuyển vào. Nơi này so với buổi sáng đã tốt hơn rất nhiều. Người hầu của Ace quả đúng là chuyên nghiệp, mới vài giờ, đã đem tất cả thảm, rèm cửa, gra giường thay mới. Cái bàn mới đã được xếp ở cửa sổ phòng làm việc. Sàn nhà thu thập sạch sẽ, đống củi trong lò sưởi cũng được thay mới khiến căn phòng ngập tràn ấm áp. Xác định hết thảy đều đã khôi phục bình thường, cô mới xoay người trở lại phòng bên,
- Cô vừa mới đi đâu?
Vừa nhìn thấy cô, anh liền hung ác trừng mắt nhìn cô hỏi.
- Phòng bên, tôi đang sắp xếp quần áo của tôi.
- Hành lí tự khắc có người sẽ sắp xếp.
- Tôi thích tự mình sắp xếp. Có như vậy tôi mới biết mọi thứ nằm ở đâu.
Cô đi đến bên giường, nhìn khay cơm trưa của anh tất cả đều chưa đụng tới, duy chỉ có li rượu là sạch sẽ. Cô nổi giận, định dạy dỗ anh thêm một bài thì đã thấy trên bàn còn có phần cơm khác. Là của cô. Lane hiển nhiên đem cơm trưa của cô cùng nhau đưa tới. Cô bỗng nhiên hiểu ra một chuyện. Anh bữa sáng còn chưa ăn sao lại có thể nhịn đói như thế. Anh là đang đợi cô, chờ cô cùng nhau dùng cơm, anh biết cô nhất định sẽ làm việc mà quên ăn. Một làn hơi nóng dâng lên hốc mắt, cô cố gắng áp chế, giả vờ lấy mặt nạ kiên cường ngồi xuống bên giường.
- Oh my God, thiệt là đói quá! Anh không ăn sao? Vậy đưa tôi!
Cô đưa tay giật bánh mì của anh, phết chút pate đưa vào miệng.
- Đó là của tôi!
Anh căm giận bất bình nói.
- Đừng nhỏ mọn thế chứ?
Cô lại phết thêm một miếng pate, nhân lúc anh đang há miệng nói, trực tiếp nhét vào miệng anh.
- Ăn cơm đi đại hoàng đế, anh muốn cãi lộn thì chờ ăn no rồi cãi. Đến lúc đó dù anh muốn cãi nhau với người sao Hỏa tôi cũng không cản.
Anh kinh ngạc trừng mắt nhìn cô gái trước mặt, cô lại cầm lấy dao nĩa bắt đầu tấn công đùi gà hầm của anh.
- Đồ ăn rất ngon. Tôi nghe nói thức ăn nước Anh rất đáng sợ còn mua vài hộp bánh quy để trong hành lí. Anh nên tăng lương cho đầu bếp đi. Đồ ăn quả thật rất ngon.
Cô vừa nói, vừa cắt thịt gà đưa đến miệng anh. Anh nhìn cô, một lúc lâu, mới mở ra miệng ăn lấy miếng gà. Cô khóe môi nở ra nụ cười, tiếp tục đút anh ăn bánh mì cùng thịt gà.
- Phòng bên sửa xong rồi, chờ một chút ăn xong anh có thể về đó nghỉ ngơi. Buổi chiều anh chỉ cần làm một chuyện.
- Chuyện gì?
- Đi vào phòng tắm, tắm rửa sạch sẽ.
Ít nhất không phải lại lặp tra tấn buổi sáng, anh nghĩ anh có thể chịu được. Trên thực tế, tắm rửa so với cái vật lí trị liệu kia tốt hơn rất nhiều.
Cô không biết vì sao mình có thể chống đỡ hết một ngày. Anh chanh chua lại khó chìu, khiến cô muốn tức điên lên.
Anh không biết mình vì sao lại có thề chống đỡ hết một ngày. Cô ác độc lại ngoan cố, có vài lần anh thật muốn bóp chết cô.
Nhưng ngày trôi qua. Anh chuyển về phòng mình, cô cũng chuyển vào cùng. Sau đó, đêm đã khuya. Anh nguyên tưởng rằng cô sẽ tìm lấy cớ ngủ ở nơi khác, nhưng cô vẫn tự nhiên thay áo ngủ, thần sắc tự nhiên lên giường, giống như đây là phòng của cô, giường của cô, giống như cô mỗi ngày đều làm như vậy, giống như anh không có nằm ở trên giường. Lam Tư trừng mắt nhìn cô, muốn há miệng, lại không biết nên nói cái gì. Cô vỗ vỗ gối đầu, ở bên người anh nằm xuống. Chưa tới hai giây liền bật dậy, tắt đèn ngủ mới nằm xuống vừa lòng nhắm mắt lại, nhẹ nhàng thở một hơi. Nói thực ra, giường rất lớn, lớn đến anh không thể nói cô chiếm chỗ nhưng chết tiệt ngủ với cô chẳng khác nào tra tấn anh.
- Đây là giường của tôi.
Anh trong bóng đêm mở miệng.
- Cũng là của tôi.
Cô mắt cũng không mở, bình tĩnh nhắc nhở anh.
- Tôi là vợ của anh.
- Vợ sắp li hôn.
- Vợ chưa li hôn.
Cô tức giận mở mắt ra, trong bóng đêm nhìn người đàn ông cứ thích chọc tức cô.
- Anh yên tâm, tôi thề r
- Bác sĩ, xin lỗi đã khiến ông phải đến đây!
- Không sao! Tôi rất mừng khi thấy công tước chịu làm vật lí trị liệu.
Khi nhận được điện thoại của cô từ New York, ông cũng không hi vọng nhiều cái tên công tước bệnh hoạn này sẽ chịu làm vật lí trị liệu. Nhưng ông vẫn theo yêu cầu của cô cung cấp bệnh án, trả lời hết những gì cô muốn biết. Không nghĩ tới, cô mới đến Anh quốc ngày đầu tiên, đã khiến vị công tước táo bạo kia chấp nhận bắt đầu làm vật lí trị liệu. Thật sự khiến ông không khỏi khen ngợi cô gái này. Ông biết rõ đối mặt với vị kia công tước kia cần phải có nhiều dũng khí cùng kiên nhẫn. Cô thật sự rất dũng cảm, hơn nữa còn rất quyết tâm. Bác sĩ mỉm cười.
- Tôi tin dưới sự trợ giúp của cô, tình trạng hiện giờ của anh ấy nhất định sẽ từ từ chuyển biến tốt hơn. Lúc bắt đầu, anh ấy sẽ rất đau cho nên không cần quá mức miễn cưỡng. Nhưng nhất định mỗi ngày đều phải bắt anh vận động. Sau đó từ từ gia tăng vật lí trị liệu. Nếu có vấn đề gì, cô có thể gọi cho tôi.
- Rất cám ơn ông!
- Đừng khách khí, tôi xin phép về trước.
- Cám ơn.
Mạc Liên cùng Bạch Vân tiễn bác sĩ phụ trách Lam Tư, mới về trên lầu khi, Bạch Vân đã gọi lại cô.
- Liên, đợi chút. Adam nói, cô muốn chuyển đến phòng ngủ ở cùng Lam Tư.
Mạc Liên nhìn cô, xác định nói.
- Ừm!
- Anh có khả năng còn làm thế?
Bạch Vân nhìn vết thương trên thái dương cô mở miệng cảnh cáo.
- Cô nên cẩn thận một chút.
- Tôi sẽ đánh anh ấy trước nếu muốn làm thế.
Cô tự giễu cười cười, chân thành nói.
- Tôi cũng đã rất lo lắng mình có quá đáng đối với anh ấy không nhưng suy nghĩ một chút, như vậy cũng không phải không tốt. Ít nhất anh phải đối mặt tôi, không thể tiếp tục co đầu rút cổ ở ở trong phòng trốn tránh sự thật. Huống hồ, tôi với anh ấy ở chung, buổi tối anh ấy có gì không thoải mái tôi cũng có thể giúp được.
Nhìn Mạc Liên kiên quyết như thế, Bạch Vân liền không hề nhiều lời, chỉ dịu dàng nói.
- Nếu có gì cần tôi giúp cứ nói, không được khách sáo biết không?
- Cám ơn.
Cô gật đầu, mỉm cười.
- Nếu cần gì tôi sẽ nói cô biết.
Anh tỉnh. Anh không hề nghe một tiếng nói của cô. Cô chỉ là bi thương nhìn qua khung cửa sổ. Cô đứng ở cạnh cửa, không có trực tiếp đi vào, chính là đứng ở tại chỗ, nhìn người đàn ông ngoan cố kia. Mái tóc anh vẫn còn màu đỏ, mặc trên người áo ngắn tay, cằm dài đầy râu, hai mắt có tơ máu, cả người gầy yếu tái nhợt không ít. Tuy rằng đối vết thương của anh cô sớm có chuẩn bị tâm lý nhưng buổi sáng lúc cô vào phòng nhìn thấy anh vẫn không tránh được hoảng sợ. Anh giống như là người thú, đối với Adam rống to kêu to, vô luận là hành vi cùng bề ngoài, anh thoạt nhìn đều khiến cô không còn nhận ra người đàn ông luôn cao ngạo, luôn giữ bề ngoài duy trì chỉnh tề. Khi đó, phòng quá mờ, cô không thể nhìn rõ, đợi cho đến khi anh rốt cuộc cũng chịu ngồi xe lăn qua phòng bên mới có thể thấy vết bỏng của anh khiến lòng cô đau như thắt lại. Cô phải cố sức mới ngăn mình không chạm vào anh, cố sức mới nhịn được mà không bật khóc, bắt buộc chính mình giả bộ hờ hững. Giúp anh làm vật lí trị liệu còn là một tra tấn khủng khiếp hơn. Anh đau như thế, sự run rẩy truyền từ người anh theo lòng bàn tay truyền đến tim cô khiến cô suýt nữa thì không thể tiếp tục. Cô một chút cũng không trách anh nguyền rủa cô, ngay cả chính cô đều cảm thấy như thế rất nhẫn tâm với anh. Nhưng nếu anh không làm vật lí trị liệu, có thể cả đời không còn đi lại được nữa. Vì thế cô cắn răng tiếp tục.
Anh quay đầu, thấy cô. Có một giây, cô thấy trong mắt anh sự thống khổ cùng khát vọng nhưng lập tức bị giọng nói mỉa mai dấu đi.
- Như thế nào, Mạc tiến sĩ, chuẩn bị tiếp tục đến chơi vật thí nghiệm của cô?
- Đúng vậy.
Cô khóe miệng giơ lên, che dấu đau lòng, cầm lấy kéo cùng dao cạo râu Adam đem đến.
- Những vật lí nghiệm của tôi đều phải duy trì dáng vẻ sạch sẽ.
- Nếu tôi nói không?
Anh nhìn thẳng cô hỏi.
- Tôi tin Adam sẽ đồng ý đến đây giúp tôi.
Cô nói.
- Giúp cô trói tôi lại sao?
- Nếu anh muốn!
Anh bình tĩnh nhìn cô.
- Quên đi, muốn làm gì tùy cô.
Cô có chút kinh ngạc, nhưng không thể từ bỏ cơ hội trời cho này, cầm khăn mặt cùng khí cụ đi đến bên giường.
- Anh xích lại đây!
Cô nói. Anh gật đầu, sau đó dưới sự trợ giúp của cô, phối hợp di động thân thể, đem chân thả xuống dưới giường. Cô đem khăn mặt choàng qua người anh, sau đó lên giường, quỳ phía sau anh, bắt đầu thay anh chỉnh sửa bộ tóc rối bù. Khi cô cắt tóc, anh vẫn chỉ im lặng nhìn ra cửa sổ. Cô không biết được anh đang nhìn cái gì, bên ngoài trời còn đang mưa, từ hướng cô nhìn ra, ngoại trừ thảm cỏ cùng rừng rậm xa xa cũng chỉ có bầu trời u ám. Nhưng anh vẫn nhìn chằm chằm bên ngoài, trầm mặc không nói một câu. Cô bắt mình đừng suy nghĩ nhiều, cúi đầu chuyên cắt đi mái tóc mái của anh.
Mái tóc màu đỏ của anh vô cùng mềm mại, hơn nữa lại xoăn nhẹ. Trước kia anh vuốt keo khiến chúng nó biến mất, nay chúng nó tự nhiên cuốn nhếch lên đến, thường thường ngủ dậy lại rối tung lên nhưng cô lại rất thích dáng vẻ đó của anh. Anh lúc tỉnh dậy sẽ luôn đem chúng nó vuốt thẳng, cô lại thừa dịp anh không để ý làm nó rối tung lên.
Cô một kéo cắt ngang nó, sửa chữa chỉnh tề, phần cổ anh chậm rãi lộ ra, cô có thể thấy sau gáy bên trái anh bởi vì bỏng lưu lại vết sẹo. Vết thương sau gáy không nghiêm trọng lắm, thời gian sẽ từ từ làm chúng nó nhạt đi nhưng gương mặt trái anh thì không được như thế. Thở sâu, cô cầm lấy lược, xuống giường, tiếp tục chỉnh sửa mái tóc phía trước. Anh trầm mặc nhìn động tác cô, cô không biết anh vì sao lại nhìn cô như vậy, cũng không hiểu được anh rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì. Cô chỉ có thể trấn định tâm thần, bắt mình chuyên tâm làm việc. Trong phòng, chỉ có tiếng kéo lần lượt thay đổi. Cắt tóc xong đến phần cạo râu. Xịt kem lên mặt anh, thật cẩn thận, xoa lên. Theo dao cạo râu lướt qua, mặt trái bị bỏng bắt đầu hoàn toàn hiện ra. Khuôn mặt bên trái của anh, có hơn phân nửa làn da bởi vì bỏng mà nhăn nheo lại. Cô biết vết sẹo bỏng của anh một đường lan tràn tới ngực trái, cô buổi sáng thừa dịp anh ngủ đã kiểm tra qua. Nhìn vết thương trên mặt anh, cô rất hôn lên nó, trấn an lấy nó nhưng chỉ sợ anh sẽ vì hành động này mà bóp chết cô. Cho nên cô chỉ còn biết là cầm lấy khăn mặt nóng, thay anh lau mặt.
- Cô không biết sợ sao?
Nghe câu hỏi khàn khàn, cô đột nhiên mở to mắt, lại nhìn thấy trong mắt anh xuất hiện loại cảm xúc chưa từng thấy qua. Bất an cùng tự ti.
- Không!
Cô áp chế cổ họng nghẹn ngào, nhìn anh, vẻ mặt tự nhiên nói.
- Tuy rằng anh không hoàn hảo như hoàng tử cầm kiếm cưỡi bạch mã nhưng so với gác chuông của nhà thờ vẫn hơn nhiều.
Anh trừng mắt nhìn cô. Cô mắt cũng không chớp tiếp tục nói.
- Nói đúng ra thì, anh cũng không phải bạch mã hoàng tử cho nên anh đừng nên lo quá.
Anh vẫn như cũ trừng mắt nhìn cô. Cô thở dài, nâng mặt anh lên, xoay trái xoay phải đánh giá.
- Được rồi, tôi thấy anh vẫn còn có thể làm bạch mã hoàng tử, chỉ cần nhuộm tóc màu vàng, đội kính sát tròng màu lam. Sau đó, nha, đúng rồi, còn phải đi phẩu thuật thẩm mĩ tạo mũi ưng câu như thế nhìn sẽ lạnh lùng hơn một chút. Cứ làm như thế, tôi tin anh vẫn có tư cách lên làm cái loại bạch mã hoàng tử luôn tươi cười xung quanh sáng chói. Đương nhiên đầu tiên, anh phải học cách cười.
Cô vỗ vỗ anh mặt, mỉm cười.
- Nhưng phải chờ sau khi chúng ta li hôn rồi hãy thay đổi. Tôi không thể chịu đựng được việc ở cùng với một tên bạch mã hoàng từ chỉ biết ngây ngô cười. Tôi thích cái mũi xấu tính, đáng ghét của anh hơn.
Nói xong, cô liền cầm lấy dụng cụ, bình thản ung dung đi ra ngoài. Lam Tư ngồi ở trên giường, vẫn không thể hoàn hồn. Sau một lúc lâu, anh mới đưa tay sờ sờ cái mũi, khóe miệng không tự giác nhếc lên. Cho đến khi nghe thấy tiếng cười, anh mới nhận biết mình đang cười. Tiếng cười bởi vì tri giác mà im bặt, anh nhắm mắt lại, sợ hãi mình lại lần nữa bắt đầu thói quen tồn tại của cô, thậm chí tin tưởng cô thật sự không ngại. Nhưng, trời ạ, anh thật sự hi vọng.
Đứng ở trong phòng ngủ, cô vừa lòng nhìn quanh bốn phía. Cửa sổ bị phá hư đã được thay mới. Hành lí của cô cũng đã được chuyển vào. Nơi này so với buổi sáng đã tốt hơn rất nhiều. Người hầu của Ace quả đúng là chuyên nghiệp, mới vài giờ, đã đem tất cả thảm, rèm cửa, gra giường thay mới. Cái bàn mới đã được xếp ở cửa sổ phòng làm việc. Sàn nhà thu thập sạch sẽ, đống củi trong lò sưởi cũng được thay mới khiến căn phòng ngập tràn ấm áp. Xác định hết thảy đều đã khôi phục bình thường, cô mới xoay người trở lại phòng bên,
- Cô vừa mới đi đâu?
Vừa nhìn thấy cô, anh liền hung ác trừng mắt nhìn cô hỏi.
- Phòng bên, tôi đang sắp xếp quần áo của tôi.
- Hành lí tự khắc có người sẽ sắp xếp.
- Tôi thích tự mình sắp xếp. Có như vậy tôi mới biết mọi thứ nằm ở đâu.
Cô đi đến bên giường, nhìn khay cơm trưa của anh tất cả đều chưa đụng tới, duy chỉ có li rượu là sạch sẽ. Cô nổi giận, định dạy dỗ anh thêm một bài thì đã thấy trên bàn còn có phần cơm khác. Là của cô. Lane hiển nhiên đem cơm trưa của cô cùng nhau đưa tới. Cô bỗng nhiên hiểu ra một chuyện. Anh bữa sáng còn chưa ăn sao lại có thể nhịn đói như thế. Anh là đang đợi cô, chờ cô cùng nhau dùng cơm, anh biết cô nhất định sẽ làm việc mà quên ăn. Một làn hơi nóng dâng lên hốc mắt, cô cố gắng áp chế, giả vờ lấy mặt nạ kiên cường ngồi xuống bên giường.
- Oh my God, thiệt là đói quá! Anh không ăn sao? Vậy đưa tôi!
Cô đưa tay giật bánh mì của anh, phết chút pate đưa vào miệng.
- Đó là của tôi!
Anh căm giận bất bình nói.
- Đừng nhỏ mọn thế chứ?
Cô lại phết thêm một miếng pate, nhân lúc anh đang há miệng nói, trực tiếp nhét vào miệng anh.
- Ăn cơm đi đại hoàng đế, anh muốn cãi lộn thì chờ ăn no rồi cãi. Đến lúc đó dù anh muốn cãi nhau với người sao Hỏa tôi cũng không cản.
Anh kinh ngạc trừng mắt nhìn cô gái trước mặt, cô lại cầm lấy dao nĩa bắt đầu tấn công đùi gà hầm của anh.
- Đồ ăn rất ngon. Tôi nghe nói thức ăn nước Anh rất đáng sợ còn mua vài hộp bánh quy để trong hành lí. Anh nên tăng lương cho đầu bếp đi. Đồ ăn quả thật rất ngon.
Cô vừa nói, vừa cắt thịt gà đưa đến miệng anh. Anh nhìn cô, một lúc lâu, mới mở ra miệng ăn lấy miếng gà. Cô khóe môi nở ra nụ cười, tiếp tục đút anh ăn bánh mì cùng thịt gà.
- Phòng bên sửa xong rồi, chờ một chút ăn xong anh có thể về đó nghỉ ngơi. Buổi chiều anh chỉ cần làm một chuyện.
- Chuyện gì?
- Đi vào phòng tắm, tắm rửa sạch sẽ.
Ít nhất không phải lại lặp tra tấn buổi sáng, anh nghĩ anh có thể chịu được. Trên thực tế, tắm rửa so với cái vật lí trị liệu kia tốt hơn rất nhiều.
Cô không biết vì sao mình có thể chống đỡ hết một ngày. Anh chanh chua lại khó chìu, khiến cô muốn tức điên lên.
Anh không biết mình vì sao lại có thề chống đỡ hết một ngày. Cô ác độc lại ngoan cố, có vài lần anh thật muốn bóp chết cô.
Nhưng ngày trôi qua. Anh chuyển về phòng mình, cô cũng chuyển vào cùng. Sau đó, đêm đã khuya. Anh nguyên tưởng rằng cô sẽ tìm lấy cớ ngủ ở nơi khác, nhưng cô vẫn tự nhiên thay áo ngủ, thần sắc tự nhiên lên giường, giống như đây là phòng của cô, giường của cô, giống như cô mỗi ngày đều làm như vậy, giống như anh không có nằm ở trên giường. Lam Tư trừng mắt nhìn cô, muốn há miệng, lại không biết nên nói cái gì. Cô vỗ vỗ gối đầu, ở bên người anh nằm xuống. Chưa tới hai giây liền bật dậy, tắt đèn ngủ mới nằm xuống vừa lòng nhắm mắt lại, nhẹ nhàng thở một hơi. Nói thực ra, giường rất lớn, lớn đến anh không thể nói cô chiếm chỗ nhưng chết tiệt ngủ với cô chẳng khác nào tra tấn anh.
- Đây là giường của tôi.
Anh trong bóng đêm mở miệng.
- Cũng là của tôi.
Cô mắt cũng không mở, bình tĩnh nhắc nhở anh.
- Tôi là vợ của anh.
- Vợ sắp li hôn.
- Vợ chưa li hôn.
Cô tức giận mở mắt ra, trong bóng đêm nhìn người đàn ông cứ thích chọc tức cô.
- Anh yên tâm, tôi thề r
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦTải game mobile miễn phí
© Anhhungpro.info wap giải trí tổng họp
Sitemap.html,Sitemap.xml,Ror.xml,Urllist.txtTải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
542/3290