Tiểu thuyết Bảo Bối Tình Nhân Của Kiến Trúc Sư-full
Lượt xem : |
ng khi cô cẩn thận từng li từng tí nhắc tới đề tài này, còn chưa nói hết đã bị anh quả quyết cự tuyệt, hoàn toàn không thể thương lượng.
Anh lãnh đạm nói: "Em muốn bất cứ thứ gì cũng được, chỉ có chuyện này, anh sẽ không đáp ứng."
Cô biết anh sợ xa cô một lần nữa, trong mắt anh thỉnh thoảng có sự khẩn trương lo lắng, cùng với thâm tình đau đớn hòa lẫn vào, làm Lạc Tiểu Hòa cũng khó có thể mở miệng lần nữa. . . . .
Tiếp tục như vậy, cũng không phải là biện pháp. Lạc Tiểu Hòa rầu rĩ khuôn mặt nhỏ nhắn quay qua nhìn ngựa xe như nước bên ngoài cửa sổ, lặng lẽ thở ra một hơi.
Cổ Hách Tuyền đang gọi điện thoại, kể từ khi tới Luân Đôn, điện thoại của Phó Hành vừa thông suốt thì anh ta bắt đầu gọi ào ạt đến, thật là khiến anh phiền chết đi được, thậm chí nổi lên ý niệm muốn cùng Tiểu Hòa trở về khu biệt thự để ẩn cư. Lý trí lại nói cho anh biết như vậy không được, Tiểu Hòa nhất định phải đi học, cô cần tiếp xúc thế giới bên ngoài, đối với chứng mất ngôn ngữ của cô mới có lợi.
Điện thoại mới vừa gọi được một nửa, đưa mắt nhìn đã thấy cô bé con vẻ mặt mệt mỏi nhìn ngoài cửa sổ ngẩn người, khuôn mặt tuấn tú của anh cau nhẹ, đơn giản giao phó vài câu liền vội vã cúp điện thoại, đưa tay cầm bàn tay nhỏ bé của cô đặt trên mặt bàn, ân cần hỏi: "Thế nào? Có chỗ nào không khỏe sao?"
Lạc Tiểu Hòa quay đầu, theo thói quen lắc đầu một cái, không nói.
Anh nhíu lại chân mày, "Đừng lắc đầu, nói chuyện với anh đi."
"Không có. . . . . ."
"Cơm nước xong chúng ta đến Harods, mua chút y phục cùng vật dụng." Ở Luân Đôn anh thuê người giúp việc quản lý, chỉ có người làm thêm giờ tới quét dọn, rất nhiều việc đều cần tự thân vận động, nhưng mà anh vô cùng thích cảm giác này. Ngẫm lại trong gian nhà chỉ có anh và cô, thực sự vô cùng hạnh phúc.
Bữa ăn đầy đủ sắc hương vị rất nhanh đã được bưng lên toàn bộ, Lạc Tiểu Hòa yên tĩnh vùi đầu dùng cơm.
"Nói cho anh biết đi, sao thế?" Anh để dao nĩa bằng bạc xuống, nhìn chăm chú vào cô.
Anh thật sự là hiểu rất rõ cô, bởi vì gút mắc ẩn sâu nhiều năm nay trong lòng cô đã được tháo mở, hơn nữa dưới sự giúp đỡ của chuyên gia tâm lý học cùng bác sĩ chuyên nghiệp, chứng mất ngôn ngữ của cô trong một thời gian ngắn đã chuyển biến rõ rệt.
Hơn nữa lúc cô vui vẻ, sẽ cố gắng vừa nói chuyện vừa cùng anh trao đổi, còn lúc không vui thì cô sẽ không mở miệng, hiện tại đã gần một tiếng đồng hồ cô không hề mở miệng nói một tiếng.
Mặt trời nhỏ của anh, rõ ràng có tâm sự rồi.
"Em. . . . . . Không biết." Cô cũng không biết mình thế nào, kể từ khi thấy cô gái người Anh đó, trong lòng liền vừa chua chát, tràn đầy bất an.
"Đến đây anh ôm nào." Anh hướng cô mở rộng vòng tay.
Lạc Tiểu Hòa đứng lên, ngoan ngoãn đi về phía anh, rất tự nhiên chui vào vòng tay ấm áp của anh
"Không vui sao?" Anh yêu thương vuốt ve mái tóc dài chấm vai của cô.
"Không thích nơi này?"
"Không có. . . . . ."
"Không thích trường học?"
"Không có."
"Không muốn cùng anh ở chung một chỗ sao?" Thanh âm của người con trai đột nhiên trở nên trầm thấp, nghe thật cô đơn.
"Không phải thế." Cô lắc đầu, cô thích cùng anh ở chung một chỗ.
"Nếu như em thích. . . . . ." Anh nhìn cô một hồi lâu, đột nhiên nói, "Có thể gọi cho người nhà báo bình an."
Có thật không? Lạc Tiểu Hòa ngạc nhiên đột ngột ngẩng đầu lên, sao anh tự dưng lại chịu nhượng bộ?
"Nhưng em không được rời khỏi anh.” Gương mặt tuấn tú bất chợt đỏ ửng, không được tự nhiên dời đi chỗ khác, đồng thời quẳng xuống cảnh cáo: "Em nên biết, nếu như anh không gặp được em, chuyện gì anh cũng làm ra được."
Uy hiếp của anh căn bản không để ý đến, Lạc Tiểu Hòa lòng tràn đầy vui mừng, hô nhỏ một tiếng, ôm cổ của anh, chủ động hôn lên gương mặt tuấn tú kia.
Mặc dù chỉ là như hôn như chim mổ, nhưng đây cũng là lần đầu tiên cô chủ động hôn anh! Cổ Hách Tuyền dao động tinh thần, hô hấp trở nên thô ráp, bàn tay thu hẹp, kiềm chế thân thể mềm mại, cô hôn xong đang định rời đi, anh cúi đầu, đôi môi nóng bỏng như lửa lập tức che lên đôi môi mềm của cô.
Dịu dàng ngậm, đôi môi mỏng của anh không ngừng nhấm nháp đôi môi hồng mịn của cô, trằn trọc mút vào, chậm rãi ma sát, nhẹ nhàng yêu thương.
Lạc Tiểu Hòa cử động cũng không dám, thậm chí ngay cả hô hấp cũng không dám, cô chỉ cảm thấy trên môi một hồi tê dại một hồi mềm nhũn, máu huyết toàn thân gần như dồn hết lên đỉnh đầu.
"Ngoan, há miệng ra." Thanh âm của người con trai khàn khàn trầm ấm, tiếng nói như lời hát ru, Lạc Tiểu Hòa chậm rãi nhắm nghiền hai mắt.
Chiếc lưỡi tựa như có điện tách hàm răng trắng như tuyết ra, quấn quýt lấy chiếc lưỡi nhỏ thơm tho, mút liếm, dùng lực đạo mạnh hơn một chút so với vừa rồi, từng tấc liếm qua mỗi một chỗ trong cái miệng nhỏ nhắn, tham lam hút hết mật ngọt trong miệng cô.
Nụ hôn vừa kết thúc, Lạc Tiểu Hòa mê man mở mắt ra, cùng con mắt nóng rực của anh gặp nhau, trong nháy mắt mặt đỏ tới mang tai.
"Chúng ta trở về sẽ tiếp tục." Anh cười ở bên tai cô nói nhỏ, khóe miệng cong lên thật sự vui vẻ, muốn ám chỉ sự thân mật tiếp theo sẽ diễn ra vô cùng kì thú.
Cho đến khi thấy ánh mắt tò mò của bàn bên cạnh, Lạc Tiểu Hòa mới nhớ tới bọn họ đang ở trong phòng ăn, cô che khuôn mặt nhỏ nhắn sắp bốc hơi, cả đầu vùi vào trước ngực người con trai đang có tâm tình thật tốt, không chịu ngẩng đầu.
Quảng trường khu dân cư Eaton cao quý nhất Luân Đôn ngay khu nhà cao cấp vô cùng rộng lớn là chỗ ở của bọn họ. Cũng giống như khu biệt thự ở Luân Đôn có vườn hoa bao quanh, Cổ Hách Tuyền còn có rất nhiều biệt thự tư nhân, bên trong có hồ bơi dài ba mươi mét, bãi đậu xe có thể chứa 20 chiếc. Trước khi anh mang Lạc Tiểu Hòa đến Luân Đôn, từng hỏi thăm cô có muốn đến đó ở không, cô cảm thấy biệt thự kia lớn đến dọa người, rất nhanh lựa chọn chỗ ở nhỏ hơn.
Cô đối với tiền bạc không có khái niệm gì, mặc cho Cổ Hách Tuyền tự mình chọn lựa trường học, bên trong mặc dù cũng không thiếu các tiểu thư thiếu gia nhà giàu đến từ khắp nơi trên thế giới, nhưng cô cùng bạn học giao tiếp rất ít, cũng không ganh đua so sánh khoe khoang, thỉnh thoảng cũng có bạn học hỏi cô ở nơi nào, cô chỉ là đơn giản đáp một đôi lời, tuyệt không phô trương.
Cô viết xong lá thư, sau đó xếp thành hình dáng con hạc giấy, tràn đầy tín nhiệm giao cho Cổ Hách Tuyền, cô tin tưởng anh sẽ đem phong thư giao tận tay người nhà.
Ở trong thư, cô không hề tiết lộ chỗ ở của mình, cho dù cô có muốn viết, Đại ca ca cũng có biện pháp lập tức mang cô rời đi, khiến người nhà không tìm được.
Tan học như thường ngày cô đi ra cửa, nhìn quanh, cho đến khi nhìn thấy dưới bóng cây thân ảnh cao lớn thon dài quen thuộc dựa vào bên cạnh xe thể thao Maybach.
Áo sơ mi lụa màu đen phù hợp với quần dài màu đen, ống tay áo nhàn nhã xăn một nửa đến khuỷu tay, khí chất ấy hoàn toàn có thể sánh ngang với những người mẫu u Mĩ.
Lạc Tiểu Hòa mím môi mỉm cười, tâm tình tựa như đã mọc cánh, đang muốn tiến lên, bỗng nhiên dừng bước.
Bên cạnh anh có một cô gái.
Cô gái kia vóc dáng khéo léo, so với người Anh không tính là cao gầy, vóc người cũng rất đầy đặn, quần áo xinh đẹp tao nhã, khí chất hết sức cao ngạo, mang theo khí thế quý tộc đặc thù, cách đó không xa dừng chiếc Cadillac quý giá, tựa hồ đang đợi cô.
Nhìn thấy cô gái xinh đẹp nóng bỏng đến như thế, lúc này lại như chim nhỏ, cười ngọt ngào, đang ngẩng khuôn mặt tươi tắn cùng Cổ Hách Tuyền nói chuyện.
Cô ấy là ai? Bước chân của Lạc Tiểu Hòa trở nên nặng nề, khoảng cách giữa cô cùng anh cũng không xa, lại làm cho cô đi từng bước từng bước thật lâu.
"Tan học rồi?" Cổ Hách Tuyền mỉm cười nhìn cô đến gần, rất tự nhiên nhận lấy túi xách trong tay cô, bàn tay cưng chìu xoa xoa tóc của cô.
"Vâng." Lạc Tiểu Hòa nhẹ nhàng gật đầu, đưa mắt nhìn về phía cô gái kia, phát hiện đối phương cũng đang quan sát cô.
"Đây là Hannah tiểu thư" Cổ Hách Tuyền giới thiệu ngắn, "Vừa vặn ở trên đường gặp phải."
"Hello." Lạc Tiểu Hòa dùng Anh ngữ lễ phép hướng cô chào hỏi.
"Xin chào, cô gái nhỏ." Trên khuôn mặt xinh đẹp của Hannah hiện lên vẻ cao ngạo, cô bé trước mắt, đôi mày cong cong, mái tóc đen nhánh buộc thành đuôi ngựa, thân thể nhỏ nhắn được bao bọc bởi bộ y phục bình thường, trẻ trung như thế, là trái cây đầu cành chưa chín tới, lại sẽ là tiểu tình nhân của người đàn ông mà cô ta ái mộ sao?
Lạc Tiểu Hòa nghe đối phương gọi mình cô gái nhỏ, không nhịn được phản bác, câu văn lưu loát khác thường: "Tôi không phải là. . . . . . Cô gái nhỏ, tôi sắp mười chín tuổi rồi."
"A! Nhưng dáng vóc cô chỉ khoảng mười sáu tuổi thôi." Hannah cười khanh khách, "Kevin, anh nói đúng không?"
Cổ Hách Tuyền cúi đầu nhìn Lạc Tiểu Hòa, ngẩng đầu lên, ngữ điệu ưu nhã nói: "Tôi cũng hi vọng cô ấy có thể nhanh chóng lớn lên, thế nhưng quá trình trưởng thành này tôi vô cùng hưởng thụ." Nụ cười trên mặt Hannah lập tức cứng ngắc.
Chương 7
Sau khi chào tạm biệt Hannah, Cổ Hách Tuyền lên xe chở cô về nhà, dọc đường, cô không nói lời nào, vẻ mặt uể oải, anh cho là cô mệt mỏi, bàn tay thỉnh thoảng vuốt ve khuôn mặt trái xoan non mềm của cô, muốn trêu chọc cho cô lên tinh thần.
"Đại ca ca. . . . . ."
"Ừ?"
"Hannah tiểu thư. . . . . . Là bạn của anh sao", Mới vừa bước vào cửa, Lạc Tiểu Hòa đột nhiên hỏi.
"Anh với cô ấy chỉ là quan hệ hợp tác, không thể nói là bạn được." Cổ Hách Tuyền đem sách vở của cô cất đi, sau đó xoay người nhìn cô thật sâu, "Sao đột nhiên hỏi chuyện này?"
"Không có gì. . . . . . Cô ấy, rất đẹp. . . . . ." Lạc Tiểu Hòa chậm rãi nói xong, cảm thấy không được tự nhiên, sợ bị anh nhận thấy được cô đang ghen.
"Chỉ là làm ăn quen biết mà thôi, không có gì đáng nói, huống chi cô ta có xinh đẹp hay không cũng không liên quan đến anh, ngược lại Lạc Tiểu Hòa của anh càng ngày càng đẹp, bên ngoài ong bướm quá nhiều, anh bắt đầu có chút lo lắng rồi."
Anh giống như đang nói giỡn, thoải mái tùy ý nói, nói xong dắt cô đi vào nhà. Trong lòng thật ra đang bị ngâm dấm, quá chua!
Có thể cùng thiếu nữ Đông Phương khí chất thanh thuần, mềm mại động lòng người hẹn hò là mơ ước cả đời của biết bao nhiêu thanh niên ngoại quốc a! Bảo bối của anh từ khi vào trường luôn có một đám người theo đuổi, mỗi ngày anh đều phát hiện trong túi xách của cô có một chồng thư tình lớn chưa mở, đủ mọi ngôn ngữ từ Tiếng Anh, tiếng Pháp, tiếng Đức, Italy. Nội dung đều là lời tỏ tình, thậm chí thư nhiều nhất đều là thư tiếng Trung, thật là đặc sắc mà.
Anh dám cam đoan hôm nay trong túi xách lại có thêm một đống thư lớn!
Lạc Tiểu Hòa thẹn thùng cúi đầu, những lá thư tình kia thật làm người ta khó xử, cô không muốn nhận lấy nhưng những cây si đó không phải là kín đáo đưa cho cô thì cũng bỏ chạy đi, cô đối với bọn họ một chút biện pháp cũng không có, càng không nghĩ tới muốn mở ra xem, vừa không thể tùy tiện vứt bỏ mà để đó cũng không tiện, thật là làm cho người ta rất phiền não.
"Không. . . . . . Không đúng." Cô ngập ngừng muốn nói xin lỗi, chỉ sợ anh sẽ tức giận.
Cổ Hách Tuyền nhướng mắt, "Cho dù em thích người con trai khác, cũng không cần nói xin lỗi với anh." Anh nâng khuôn mặt lo lắng của cô lên, nhẹ nhàng nhìn thẳng vào đôi mắt long lanh, cười một tiếng, "Mặc dù anh không muốn điều đó xảy ra, nhưng mọi chuyện khó nói trước. . . . . ."
"Em, em. . . . . . Không thích!" Cô nóng nảy, vội vã cắt đứt giả thiết của anh. "Em không hề thích. . . . . . người khác. Chỉ có. . . . . ." Cô giống như chợt nghẹn, không lên tiếng.
"Chỉ có cái gì?" Thế nhưng anh lại không để yên cho cô, hỏi tới.
"Chỉ có. . . . . . Anh. . . . . ." Cô đỏ mặt, thanh âm nhỏ như muỗi vằn.
Cảm giác mừng như điên giống như có tia chớp xẹt qua đánh trúng vào anh, trái tim của người con trai trong nháy mắt lạc nửa nhịp, "Tiểu Hòa, nói lại lần nữa." Hơi thở nóng bỏng của anh đến gần cô hơn.
"Chỉ. . . . . . Thích anh." Mặc dù thẹn thùng, nhưng cô vẫn lấy dũng khí nói ra.
Anh tiến lên một bước, ôm cô vào trong lòng.
Một ngày không thấy cô, anh nhớ cô trào dâng như nước thủy triều, nhất là bây giờ nghe được cô thổ lộ tiếng lòng thì tình triều càng mãnh liệt, chỉ ngửi hương thơm trên mái tóc cô, mạch máu trong Cổ Hách Tuyền đã căng phồng.
Má phấn của cô gái không tự chủ được đỏ ửng, chân theo bản năng muốn lui về phía sau, lại bị bàn tay bên hông ôm chặt, không thể động đậy.
Hơi thở đặc trưng của phái nam vây quanh cô, cô trốn không thoát, chỉ có thể mặc cho anh nâng cao khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ tươi, đôi môi mỏng của anh lập tức liền che lại c
Anh lãnh đạm nói: "Em muốn bất cứ thứ gì cũng được, chỉ có chuyện này, anh sẽ không đáp ứng."
Cô biết anh sợ xa cô một lần nữa, trong mắt anh thỉnh thoảng có sự khẩn trương lo lắng, cùng với thâm tình đau đớn hòa lẫn vào, làm Lạc Tiểu Hòa cũng khó có thể mở miệng lần nữa. . . . .
Tiếp tục như vậy, cũng không phải là biện pháp. Lạc Tiểu Hòa rầu rĩ khuôn mặt nhỏ nhắn quay qua nhìn ngựa xe như nước bên ngoài cửa sổ, lặng lẽ thở ra một hơi.
Cổ Hách Tuyền đang gọi điện thoại, kể từ khi tới Luân Đôn, điện thoại của Phó Hành vừa thông suốt thì anh ta bắt đầu gọi ào ạt đến, thật là khiến anh phiền chết đi được, thậm chí nổi lên ý niệm muốn cùng Tiểu Hòa trở về khu biệt thự để ẩn cư. Lý trí lại nói cho anh biết như vậy không được, Tiểu Hòa nhất định phải đi học, cô cần tiếp xúc thế giới bên ngoài, đối với chứng mất ngôn ngữ của cô mới có lợi.
Điện thoại mới vừa gọi được một nửa, đưa mắt nhìn đã thấy cô bé con vẻ mặt mệt mỏi nhìn ngoài cửa sổ ngẩn người, khuôn mặt tuấn tú của anh cau nhẹ, đơn giản giao phó vài câu liền vội vã cúp điện thoại, đưa tay cầm bàn tay nhỏ bé của cô đặt trên mặt bàn, ân cần hỏi: "Thế nào? Có chỗ nào không khỏe sao?"
Lạc Tiểu Hòa quay đầu, theo thói quen lắc đầu một cái, không nói.
Anh nhíu lại chân mày, "Đừng lắc đầu, nói chuyện với anh đi."
"Không có. . . . . ."
"Cơm nước xong chúng ta đến Harods, mua chút y phục cùng vật dụng." Ở Luân Đôn anh thuê người giúp việc quản lý, chỉ có người làm thêm giờ tới quét dọn, rất nhiều việc đều cần tự thân vận động, nhưng mà anh vô cùng thích cảm giác này. Ngẫm lại trong gian nhà chỉ có anh và cô, thực sự vô cùng hạnh phúc.
Bữa ăn đầy đủ sắc hương vị rất nhanh đã được bưng lên toàn bộ, Lạc Tiểu Hòa yên tĩnh vùi đầu dùng cơm.
"Nói cho anh biết đi, sao thế?" Anh để dao nĩa bằng bạc xuống, nhìn chăm chú vào cô.
Anh thật sự là hiểu rất rõ cô, bởi vì gút mắc ẩn sâu nhiều năm nay trong lòng cô đã được tháo mở, hơn nữa dưới sự giúp đỡ của chuyên gia tâm lý học cùng bác sĩ chuyên nghiệp, chứng mất ngôn ngữ của cô trong một thời gian ngắn đã chuyển biến rõ rệt.
Hơn nữa lúc cô vui vẻ, sẽ cố gắng vừa nói chuyện vừa cùng anh trao đổi, còn lúc không vui thì cô sẽ không mở miệng, hiện tại đã gần một tiếng đồng hồ cô không hề mở miệng nói một tiếng.
Mặt trời nhỏ của anh, rõ ràng có tâm sự rồi.
"Em. . . . . . Không biết." Cô cũng không biết mình thế nào, kể từ khi thấy cô gái người Anh đó, trong lòng liền vừa chua chát, tràn đầy bất an.
"Đến đây anh ôm nào." Anh hướng cô mở rộng vòng tay.
Lạc Tiểu Hòa đứng lên, ngoan ngoãn đi về phía anh, rất tự nhiên chui vào vòng tay ấm áp của anh
"Không vui sao?" Anh yêu thương vuốt ve mái tóc dài chấm vai của cô.
"Không thích nơi này?"
"Không có. . . . . ."
"Không thích trường học?"
"Không có."
"Không muốn cùng anh ở chung một chỗ sao?" Thanh âm của người con trai đột nhiên trở nên trầm thấp, nghe thật cô đơn.
"Không phải thế." Cô lắc đầu, cô thích cùng anh ở chung một chỗ.
"Nếu như em thích. . . . . ." Anh nhìn cô một hồi lâu, đột nhiên nói, "Có thể gọi cho người nhà báo bình an."
Có thật không? Lạc Tiểu Hòa ngạc nhiên đột ngột ngẩng đầu lên, sao anh tự dưng lại chịu nhượng bộ?
"Nhưng em không được rời khỏi anh.” Gương mặt tuấn tú bất chợt đỏ ửng, không được tự nhiên dời đi chỗ khác, đồng thời quẳng xuống cảnh cáo: "Em nên biết, nếu như anh không gặp được em, chuyện gì anh cũng làm ra được."
Uy hiếp của anh căn bản không để ý đến, Lạc Tiểu Hòa lòng tràn đầy vui mừng, hô nhỏ một tiếng, ôm cổ của anh, chủ động hôn lên gương mặt tuấn tú kia.
Mặc dù chỉ là như hôn như chim mổ, nhưng đây cũng là lần đầu tiên cô chủ động hôn anh! Cổ Hách Tuyền dao động tinh thần, hô hấp trở nên thô ráp, bàn tay thu hẹp, kiềm chế thân thể mềm mại, cô hôn xong đang định rời đi, anh cúi đầu, đôi môi nóng bỏng như lửa lập tức che lên đôi môi mềm của cô.
Dịu dàng ngậm, đôi môi mỏng của anh không ngừng nhấm nháp đôi môi hồng mịn của cô, trằn trọc mút vào, chậm rãi ma sát, nhẹ nhàng yêu thương.
Lạc Tiểu Hòa cử động cũng không dám, thậm chí ngay cả hô hấp cũng không dám, cô chỉ cảm thấy trên môi một hồi tê dại một hồi mềm nhũn, máu huyết toàn thân gần như dồn hết lên đỉnh đầu.
"Ngoan, há miệng ra." Thanh âm của người con trai khàn khàn trầm ấm, tiếng nói như lời hát ru, Lạc Tiểu Hòa chậm rãi nhắm nghiền hai mắt.
Chiếc lưỡi tựa như có điện tách hàm răng trắng như tuyết ra, quấn quýt lấy chiếc lưỡi nhỏ thơm tho, mút liếm, dùng lực đạo mạnh hơn một chút so với vừa rồi, từng tấc liếm qua mỗi một chỗ trong cái miệng nhỏ nhắn, tham lam hút hết mật ngọt trong miệng cô.
Nụ hôn vừa kết thúc, Lạc Tiểu Hòa mê man mở mắt ra, cùng con mắt nóng rực của anh gặp nhau, trong nháy mắt mặt đỏ tới mang tai.
"Chúng ta trở về sẽ tiếp tục." Anh cười ở bên tai cô nói nhỏ, khóe miệng cong lên thật sự vui vẻ, muốn ám chỉ sự thân mật tiếp theo sẽ diễn ra vô cùng kì thú.
Cho đến khi thấy ánh mắt tò mò của bàn bên cạnh, Lạc Tiểu Hòa mới nhớ tới bọn họ đang ở trong phòng ăn, cô che khuôn mặt nhỏ nhắn sắp bốc hơi, cả đầu vùi vào trước ngực người con trai đang có tâm tình thật tốt, không chịu ngẩng đầu.
Quảng trường khu dân cư Eaton cao quý nhất Luân Đôn ngay khu nhà cao cấp vô cùng rộng lớn là chỗ ở của bọn họ. Cũng giống như khu biệt thự ở Luân Đôn có vườn hoa bao quanh, Cổ Hách Tuyền còn có rất nhiều biệt thự tư nhân, bên trong có hồ bơi dài ba mươi mét, bãi đậu xe có thể chứa 20 chiếc. Trước khi anh mang Lạc Tiểu Hòa đến Luân Đôn, từng hỏi thăm cô có muốn đến đó ở không, cô cảm thấy biệt thự kia lớn đến dọa người, rất nhanh lựa chọn chỗ ở nhỏ hơn.
Cô đối với tiền bạc không có khái niệm gì, mặc cho Cổ Hách Tuyền tự mình chọn lựa trường học, bên trong mặc dù cũng không thiếu các tiểu thư thiếu gia nhà giàu đến từ khắp nơi trên thế giới, nhưng cô cùng bạn học giao tiếp rất ít, cũng không ganh đua so sánh khoe khoang, thỉnh thoảng cũng có bạn học hỏi cô ở nơi nào, cô chỉ là đơn giản đáp một đôi lời, tuyệt không phô trương.
Cô viết xong lá thư, sau đó xếp thành hình dáng con hạc giấy, tràn đầy tín nhiệm giao cho Cổ Hách Tuyền, cô tin tưởng anh sẽ đem phong thư giao tận tay người nhà.
Ở trong thư, cô không hề tiết lộ chỗ ở của mình, cho dù cô có muốn viết, Đại ca ca cũng có biện pháp lập tức mang cô rời đi, khiến người nhà không tìm được.
Tan học như thường ngày cô đi ra cửa, nhìn quanh, cho đến khi nhìn thấy dưới bóng cây thân ảnh cao lớn thon dài quen thuộc dựa vào bên cạnh xe thể thao Maybach.
Áo sơ mi lụa màu đen phù hợp với quần dài màu đen, ống tay áo nhàn nhã xăn một nửa đến khuỷu tay, khí chất ấy hoàn toàn có thể sánh ngang với những người mẫu u Mĩ.
Lạc Tiểu Hòa mím môi mỉm cười, tâm tình tựa như đã mọc cánh, đang muốn tiến lên, bỗng nhiên dừng bước.
Bên cạnh anh có một cô gái.
Cô gái kia vóc dáng khéo léo, so với người Anh không tính là cao gầy, vóc người cũng rất đầy đặn, quần áo xinh đẹp tao nhã, khí chất hết sức cao ngạo, mang theo khí thế quý tộc đặc thù, cách đó không xa dừng chiếc Cadillac quý giá, tựa hồ đang đợi cô.
Nhìn thấy cô gái xinh đẹp nóng bỏng đến như thế, lúc này lại như chim nhỏ, cười ngọt ngào, đang ngẩng khuôn mặt tươi tắn cùng Cổ Hách Tuyền nói chuyện.
Cô ấy là ai? Bước chân của Lạc Tiểu Hòa trở nên nặng nề, khoảng cách giữa cô cùng anh cũng không xa, lại làm cho cô đi từng bước từng bước thật lâu.
"Tan học rồi?" Cổ Hách Tuyền mỉm cười nhìn cô đến gần, rất tự nhiên nhận lấy túi xách trong tay cô, bàn tay cưng chìu xoa xoa tóc của cô.
"Vâng." Lạc Tiểu Hòa nhẹ nhàng gật đầu, đưa mắt nhìn về phía cô gái kia, phát hiện đối phương cũng đang quan sát cô.
"Đây là Hannah tiểu thư" Cổ Hách Tuyền giới thiệu ngắn, "Vừa vặn ở trên đường gặp phải."
"Hello." Lạc Tiểu Hòa dùng Anh ngữ lễ phép hướng cô chào hỏi.
"Xin chào, cô gái nhỏ." Trên khuôn mặt xinh đẹp của Hannah hiện lên vẻ cao ngạo, cô bé trước mắt, đôi mày cong cong, mái tóc đen nhánh buộc thành đuôi ngựa, thân thể nhỏ nhắn được bao bọc bởi bộ y phục bình thường, trẻ trung như thế, là trái cây đầu cành chưa chín tới, lại sẽ là tiểu tình nhân của người đàn ông mà cô ta ái mộ sao?
Lạc Tiểu Hòa nghe đối phương gọi mình cô gái nhỏ, không nhịn được phản bác, câu văn lưu loát khác thường: "Tôi không phải là. . . . . . Cô gái nhỏ, tôi sắp mười chín tuổi rồi."
"A! Nhưng dáng vóc cô chỉ khoảng mười sáu tuổi thôi." Hannah cười khanh khách, "Kevin, anh nói đúng không?"
Cổ Hách Tuyền cúi đầu nhìn Lạc Tiểu Hòa, ngẩng đầu lên, ngữ điệu ưu nhã nói: "Tôi cũng hi vọng cô ấy có thể nhanh chóng lớn lên, thế nhưng quá trình trưởng thành này tôi vô cùng hưởng thụ." Nụ cười trên mặt Hannah lập tức cứng ngắc.
Chương 7
Sau khi chào tạm biệt Hannah, Cổ Hách Tuyền lên xe chở cô về nhà, dọc đường, cô không nói lời nào, vẻ mặt uể oải, anh cho là cô mệt mỏi, bàn tay thỉnh thoảng vuốt ve khuôn mặt trái xoan non mềm của cô, muốn trêu chọc cho cô lên tinh thần.
"Đại ca ca. . . . . ."
"Ừ?"
"Hannah tiểu thư. . . . . . Là bạn của anh sao", Mới vừa bước vào cửa, Lạc Tiểu Hòa đột nhiên hỏi.
"Anh với cô ấy chỉ là quan hệ hợp tác, không thể nói là bạn được." Cổ Hách Tuyền đem sách vở của cô cất đi, sau đó xoay người nhìn cô thật sâu, "Sao đột nhiên hỏi chuyện này?"
"Không có gì. . . . . . Cô ấy, rất đẹp. . . . . ." Lạc Tiểu Hòa chậm rãi nói xong, cảm thấy không được tự nhiên, sợ bị anh nhận thấy được cô đang ghen.
"Chỉ là làm ăn quen biết mà thôi, không có gì đáng nói, huống chi cô ta có xinh đẹp hay không cũng không liên quan đến anh, ngược lại Lạc Tiểu Hòa của anh càng ngày càng đẹp, bên ngoài ong bướm quá nhiều, anh bắt đầu có chút lo lắng rồi."
Anh giống như đang nói giỡn, thoải mái tùy ý nói, nói xong dắt cô đi vào nhà. Trong lòng thật ra đang bị ngâm dấm, quá chua!
Có thể cùng thiếu nữ Đông Phương khí chất thanh thuần, mềm mại động lòng người hẹn hò là mơ ước cả đời của biết bao nhiêu thanh niên ngoại quốc a! Bảo bối của anh từ khi vào trường luôn có một đám người theo đuổi, mỗi ngày anh đều phát hiện trong túi xách của cô có một chồng thư tình lớn chưa mở, đủ mọi ngôn ngữ từ Tiếng Anh, tiếng Pháp, tiếng Đức, Italy. Nội dung đều là lời tỏ tình, thậm chí thư nhiều nhất đều là thư tiếng Trung, thật là đặc sắc mà.
Anh dám cam đoan hôm nay trong túi xách lại có thêm một đống thư lớn!
Lạc Tiểu Hòa thẹn thùng cúi đầu, những lá thư tình kia thật làm người ta khó xử, cô không muốn nhận lấy nhưng những cây si đó không phải là kín đáo đưa cho cô thì cũng bỏ chạy đi, cô đối với bọn họ một chút biện pháp cũng không có, càng không nghĩ tới muốn mở ra xem, vừa không thể tùy tiện vứt bỏ mà để đó cũng không tiện, thật là làm cho người ta rất phiền não.
"Không. . . . . . Không đúng." Cô ngập ngừng muốn nói xin lỗi, chỉ sợ anh sẽ tức giận.
Cổ Hách Tuyền nhướng mắt, "Cho dù em thích người con trai khác, cũng không cần nói xin lỗi với anh." Anh nâng khuôn mặt lo lắng của cô lên, nhẹ nhàng nhìn thẳng vào đôi mắt long lanh, cười một tiếng, "Mặc dù anh không muốn điều đó xảy ra, nhưng mọi chuyện khó nói trước. . . . . ."
"Em, em. . . . . . Không thích!" Cô nóng nảy, vội vã cắt đứt giả thiết của anh. "Em không hề thích. . . . . . người khác. Chỉ có. . . . . ." Cô giống như chợt nghẹn, không lên tiếng.
"Chỉ có cái gì?" Thế nhưng anh lại không để yên cho cô, hỏi tới.
"Chỉ có. . . . . . Anh. . . . . ." Cô đỏ mặt, thanh âm nhỏ như muỗi vằn.
Cảm giác mừng như điên giống như có tia chớp xẹt qua đánh trúng vào anh, trái tim của người con trai trong nháy mắt lạc nửa nhịp, "Tiểu Hòa, nói lại lần nữa." Hơi thở nóng bỏng của anh đến gần cô hơn.
"Chỉ. . . . . . Thích anh." Mặc dù thẹn thùng, nhưng cô vẫn lấy dũng khí nói ra.
Anh tiến lên một bước, ôm cô vào trong lòng.
Một ngày không thấy cô, anh nhớ cô trào dâng như nước thủy triều, nhất là bây giờ nghe được cô thổ lộ tiếng lòng thì tình triều càng mãnh liệt, chỉ ngửi hương thơm trên mái tóc cô, mạch máu trong Cổ Hách Tuyền đã căng phồng.
Má phấn của cô gái không tự chủ được đỏ ửng, chân theo bản năng muốn lui về phía sau, lại bị bàn tay bên hông ôm chặt, không thể động đậy.
Hơi thở đặc trưng của phái nam vây quanh cô, cô trốn không thoát, chỉ có thể mặc cho anh nâng cao khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ tươi, đôi môi mỏng của anh lập tức liền che lại c
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦTải game mobile miễn phí
© Anhhungpro.info wap giải trí tổng họp
Sitemap.html,Sitemap.xml,Ror.xml,Urllist.txtTải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
1232/1614