Tiểu thuyết Bảo Bối Tình Nhân Của Kiến Trúc Sư-full
Lượt xem : |
ười, nhấc chân đi đến bên cạnh cô, “Là muốn chạy trốn sao?”
Đừng tới đây! Lạc Tiểu Hòa thấy anh tới gần, đôi mắt long lanh càng trợn to, bởi vì quá sợ hãi mà run rẩy không ngừng, vội vàng bắt tay vào nói theo ngôn ngữ của người câm, vọng tưởng ngăn cản anh tiếp cận.
Bất đắc dĩ anh đối với sự cự tuyệt của cô làm như hoàn toàn không thấy, huống hồ vóc người anh lại cao lớn, bỗng chốc đã đưa cô gái bé bỏng vào trong phạm vi khống chế của mình, hai cánh tay rắn chắc chống trên cánh cửa, không cần tốn nhiều sức đã vây khốn con mồi của anh.
“Anh nhớ em không phải câm điếc, em chỉ quên cách nói thôi, cho nên......” Anh nhìn xuống cô gái chỉ mới đứng đến đầu vai mình, tà tứ dựa sát vào cô, cái mũi cao thẳng thiếu chút nữa là chạm vào mũi cô, “Em tốt nhất nên nhớ kỹ, về sau đừng nói chuyện bằng ngôn ngữ tay với anh.”
Lạc Tiểu Hòa không dám nhìn thẳng vào đôi mắt thâm thúy như đáy vực sâu của anh, rũ hàng mi run rẩy dài như cánh bướm xuống, cả người đều đang run run.
Anh cách cô gần như vậy, gần đến mức dường như có thể cảm nhận được hơi thở nam tính đặc thù của anh, hơi thở của anh nóng bỏng phả vào bên vành tai trắng mịn của cô, má cô nháy mắt nổi lên phấn hồng.
“Biết không?” Gần như muốn vùi chóp mũi vào mái tóc mây của cô, thanh âm trầm thấp của người con trai như đang mê hoặc.
“Chỉ dựa vào việc em đã quên anh thế này, anh đã không nhịn được muốn hung hăng hôn em..... Tiểu Hòa của anh.”
Anh gọi tên của cô, rất quen đến mức dường như đã kêu không dưới cả ngàn lần, vạn lần, nhưng bởi vì quá mức sợ hãi, Lạc Tiểu Hòa cũng không thể hiểu được ý tứ trong lời nói của anh, cô nín thở nghe từ trong miệng anh thốt ra mỗi một từ, khi nghe đến anh nói muốn hôn cô theo bản năng dùng hết toàn lực muốn đẩy anh ra!
Tuy rằng khí lực của cô đối với anh giống như kiến càng muốn rung cây không đáng nhắc tới, nhưng kháng cự của cô càng chọc anh phát giận.
Thật sự rất không ngoan, người đã ở trong lòng anh, lại còn suy nghĩ như thế nào đẩy anh ra!
Đôi mắt của ngưới con trai khẽ lấp lánh, mày nhăn, bàn tay to ôm choàng qua thắt lưng của cô, mạnh mẽ bế bổng cô lên, giống như khiêng bao cát vác trên đầu vai. Xoay người, lên lầu, đi thẳng về hướng phòng ngủ!
“A!” Cả người nhẹ nhàng bị bắt vác lên vai, cô gái hét lên một tiếng, đầu óc choáng váng một trận, máu không thể lưu thông, chạy thẳng xuống ót.
Tiếng kêu của cô làm bước chân người con trai ngừng lại, “Anh nói không sai chứ, em không phải tiểu câm điếc, em có từng nghe câm điếc lại biết kêu sao?”
Tâm tình anh bỗng nhiên trở nên tốt hẳn lên, khoái trá cười rộ lên, không thèm nhìn đôi tay nhỏ bé nắm thành nắm đấm ở phía sau, đang không ngừng đánh vào tấm lưng dày rộng của anh.
Vào phòng ngủ, anh quăng cô lên trên chiếc giường lớn mềm mại, sức lực vừa phải, sẽ không làm cô đau, chỉ làm cô choáng váng hoa mắt vài giây thôi.
“A!” Lạc Tiểu Hòa vốn choáng váng có chút thiếu dưỡng khí, vừa mở ra cái miệng nhỏ nhắn hồng nhuận muốn há miệng hô hấp, liền bị người con trai vừa vặn đang cúi người xuống hôn!
Lưỡi của anh bá đạo mang theo ôn nhu, như đang chậm rãi hưởng dụng mỹ thực anh tha thiết ước mơ, khẽ liếm cánh môi mềm mại, hàm răng đều đặn của cô, cuối cùng bò lên đầu lưỡi thơm mềm kia......
Đây đã là lần thứ hai xâm phạm cô! Sao anh có thể làm như vậy?
Mười tám tuổi tinh khiết như giấy trắng, ngay cả cùng người khác phái nắm tay cũng chưa từng có, cô gái vừa tức vừa vội, vừa sợ lại quẫn trí, hơi thở thơm mùi đàn hương từ trong miệng phát ra tiếng nức nở phẫn nộ đến cực điểm, hai tay cực lực đẩy anh ra, chân dài mảnh khảnh vừa đá vừa giãy dụa kịch liệt, dùng mọi cách không chịu phục tùng.
Cô không biết rằng khi cô giãy dụa tựa như gãi không đúng chỗ ngứa, cọ xát trên thân hình nam tính, càng tăng thêm khoái cảm mất hồn.
Quả nhiên, toàn thân ngưới con trai chợt cứng nhắc, phát ra tiếng rên rỉ thô kệch, nụ hôn càng lúc càng sâu, bàn tay to tham lam ở trên lưng cô chậm rãi dao động, dùng sức càng kéo thân mình mảnh khảnh của cô vào lòng mình, gắt gao va chạm.
Thân dài thon hình ham muốn chiếm hữu mười phần, nửa nằm trên người cô, dưới đũng quần vật gì đó đã sớm bừng bừng phấn chấn, cách lớp quần áo mỏng manh, cứng rắn nóng bỏng đặt ngay bụng mềm mại của thiếu nữ.
Tuy rằng chưa từng biết tình yêu là gì, nhưng cô sẽ không ngốc đến mức không biết đó là cái gì! Lạc Tiểu Hòa cứng đờ cả người, sắc mặt trắng bệch, cũng không dám động đậy nữa.
Chàng trai vừa lòng buông đôi môi sưng đỏ vì bị hôn của cô ra, khẽ thả lỏng cánh tay, đôi mắt chim ưng tà tà nhìn chằm chằm cảnh đẹp tuyệt diệu trước mắt.
Một phen ép buộc, khiến cho đai lưng bằng vải quấn quanh bên hông khẽ bung ra, chiếc áo ngủ hỗn độn vốn dĩ nằm lỏng lẻo trên đôi vai trần trụi của thiếu nữ tuột xuống, lộ ra lớp da trắng nõn mịn màng, da thịt trơn mịn như tơ, bầu ngực trắng như tuyết no đủ khéo léo như ẩn như hiện, gần như đốt cháy mắt người con trai.
Nhận thấy được tầm mắt kia không thèm giấu diếm nửa phần, rõ ràng đang tuần tra trên thân thể mình, cô gái xấu hổ, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ hồng, vừa che lấp vừa đưa tay kéo chiếc chăn bên cạnh, vẫn chưa kịp đụng vào, đã bị nắm chặt!
“Mắc cỡ sao?” Người con trai điềm đạm cười, nắm tay cô lên, cúi đầu nhìn bàn tay mềm mại khéo léo kia, thật nhỏ, trắng trắng non mềm, giống tay trẻ con, ở trong tay anh càng có vẻ đáng yêu làm người khác thương tiếc.
Anh nắm tay cô đưa lên bên môi, khẽ hôn lòng bàn tay mềm mại, râu lún phún mới mọc đêm qua, khẽ đâm vào lớp da thịt non mềm vừa ngứa vừa đau, Lạc Tiểu Hòa khó chịu muốn rút tay về, anh không chỉ không cho cô nhúc nhích, hơn nữa há mồm khẽ cắn một chút, ra vẻ trừng phạt.
Nếu đổi thành người con gái khác, 99% sẽ nghĩ hành động này của anh là tán tỉnh, duy chỉ có cô bé này của anh, non nớt hồn nhiên, không hiểu phong tình, ngược lại trong mắt lại tràn đầy sương mù vì ủy khuất.
Trong lòng không khỏi mềm mại, ngưới con trai nửa quỳ ở trên giường, bàn tay to nâng dung nhan thanh lệ lên, nữa khe khẽ dỗ dành, nửa lại như ra lệnh nói: “Anh không cắn em, cũng sẽ không chạm vào em, nhưng em phải nói chuyện với anh, biết không?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn hiện ra vẻ bị thương, bị bắt nhìn thẳng anh, hai mắt Lạc Tiểu Hòa đẫm lệ, nước mắt ở trong hốc mắt cứ chực chờ rơi xuống.
Cô không rõ vì sao anh cứ ép cô nói chuyện? Cô khi còn bé tâm hồn bị thương tổn, nên bị khó khăn trong giao tiếp, không bao giờ có thể mở miệng nói chuyện nữa. Mọi người trong nhà vì chứng mất ngôn ngữ của cô không biết đã mời biết bao nhiêu bác sĩ chuyên gia nổi tiếng trong và ngoài nước, cùng với chuyên gia tâm lý học, đáng tiếc toàn bộ đều thất vọng mà bỏ qua.
Cô nghĩ rằng, cuộc đời này của mình có lẽ sẽ không bao giờ có thể mở miệng nói chuyện nữa. Bởi vì cô không trọn vẹn khiến cô chiếm được tình yêu và sự quan tâm của người nhà càng nhiều, chưa từng có ai bắt buộc cô, khi dễ cô, trừ bỏ người con trai xa lạ trước mắt này!
Cô hoàn toàn không biết anh, nhưng sao anh vẫn thích bới móc miệng vết thương của người khác, làm cô khó xử chứ?
“Ngoan, nói với anh đi, nhé?” Người con trai dụ dỗ, đùa giỡn khẽ thổi khí ở bên tai cô.
“......” Lạc Tiểu Hòa rụt lui cổ, mím chặt cánh môi, hiển nhiên hoàn toàn không muốn phối hợp với anh.
“Nói một chữ, chỉ nói một chữ thôi, được không?” Người con trai chưa từ bỏ ý định cò kè mặc cả.
“......” Cô gái ý chí thập phần kiên định.
“Nếu không thì...... Quên đi.” Nam nhân nhếch khóe môi, bàn tay to lần xuống, xoa đùi ngọc lộ ra bên ngoài áo ngủ, âm thầm cảm nhận mềm mại mịn màng dưới tay mình lại thở dài.
Lạc Tiểu Hòa khẩn trương dò xét anh, da đầu run lên một trận.
Người này không chỉ có hung dữ, hơn nữa thật bá đạo, dường như còn có chút âm tình bất định, khó có thể nắm bắt, mỗi tiếng nói, cử động, mỗi một động tác, mỗi một biểu cảm của anh, thật sự làm cho cô không ứng phó không nổi, tâm hoảng ý loạn.
“Uy, vậy em có từng nghe câu này chưa?” Giọng ngưới con trai hòa hoãn thân thiết hỏi.
Trong đôi mắt to đầy phòng bị thoáng hiện lên dấu chấm hỏi.
“Nói không bằng làm. Cho nên, nếu em đã không nói lời nào, không bằng chúng ta đây......” Anh cố ý tạm dừng một chút, không có hảo ý cười cười, mới chậm rãi phun ra bốn chữ, ‘Làm’ thì tốt hơn.” Dứt lời, đôi môi nóng bỏng của người con trai đã phủ lên trên bờ môi mềm của cô
Ô, Lạc Tiểu Hòa nháy mắt mấy cái, cả kinh hoảng sợ, nước mắt rốt cục vì người con trai đáng giận trước mắt tuôn ra.
☆☆☆
Trứng thối! Khốn kiếp! Cô gái nghiến răng nghiến lợi há miệng cắn thật mạnh quả táo trong tay, không tiếng động mắng.
Gã khốn kiếp thích khi dễ cô, không chỉ có hôn cô, sờ cô, hung dữ với cô, uy hiếp cô, ngay cả quần áo cũng không cho cô mặc...... Còn, còn đối với cô làm ra chuyện ghê tởm như vậy!
Trên người vẫn cứ mặc bộ áo ngủ của anh, ngồi ở trước bàn ăn, cô gái thở phì phì hồi nhớ lại màn mới phát sinh vừa rồi, không nhịn được một trận buồn nôn.
Lúc đó ở trong phòng ngủ, cô không ngờ rằng nước mắt lại ngăn được hành động đáng ghét của người đó, anh phá lệ không tiếp tục làm chuyện quá mức với cô, ngược lại trên mặt tràn ngập bất đắc dĩ và thương tiếc.
Thương tiếc? Nhất định là cô nhìn sai lầm rồi, một tên cướp làm sao có thể đau lòng vì con tin?
Anh giả mù sa mưa dỗ cô một lát, lại gọi một cú điện thoại, chỉ chốc lát sau, dưới lầu còn có người mang bữa sáng phong phú đến...... Ừm, chẳng lẽ là cơm Trung Hoa?
Bởi vì nếu là bữa sáng, nó hiển nhiên rất phong phú, không chỉ có những món điểm tâm nổi tiếng của Châu u, lại còn có mỹ thực truyền thống của Anh quốc.
Cháo Yến mạch, rau dưa, hoa quả, pho mát, hải sản, cá viên, thịt bò nướng sốt caramen, thậm chí thức ăn vặt đến từ Đài Bắc cũng có mặt, xíu mại thơm ngào ngạt nóng hầm hập, súp tôm, sữa đậu nành cùng bánh quẩy, bày đầy toàn bộ bàn ăn thật dài.
Nhưng nếu nói là cơm Trung Hoa, lúc này, có phải là ăn quá sớm một chút hay không?
Lạc Tiểu Hòa lặng lẽ liếc mắt nhìn chiếc đồng hồ cổ đại màu vàng đặt ở trong phòng khách, kim đồng hồ vừa vặn chỉ hướng mười giờ bốn mươi, như vậy, cô bị mang đến địa phương không biết là địa phương gì, đã hơn mười bốn giờ rồi sao?
Nghĩ đến người nhà hiện tại không biết có bao nhiêu lo lắng đang tìm cô, Lạc Tiểu Hòa ảm đạm đau lòng.
“Ăn cơm.” Ngồi ở bàn ăn đối diện, người con trai đưa đôi mắt chim ưng xem xét cô, phát ra mệnh lệnh lạnh lùng.
Không thèm! Lạc Tiểu Hòa hạ quyết tâm, cho dù đói chết, cũng tuyệt không ăn thức ăn của bọn cướp.
Cô vẫn ngồi không nhúc nhích, khuôn mặt nhỏ nhắn gục xuống ngay cả nhìn cũng không thèm liếc mắt nhìn đối phương một cái, lấy hành động tỏ vẻ kháng nghị, không biết hành vi phản kháng của mình đã triệt để chọc giận người đó.
Anh tự mình bước đến nắm lấy cô, đặt cô lên đùi mình, một cánh tay giống như sắt vòng quanh vòng eo nhỏ nhắn của cô, một tay kia cầm lấy mảnh bánh mì đưa đến bên môi cô.
“Ăn đi.” Lạc Tiểu Hòa gắt gao mím chặt môi, liều mạng cúi đầu.
“Thực không ngoan.” Anh nói thầm một tiếng, thế nhưng không miễn cưỡng cô, ngược lại cắn một miếng, từng ngụm từng ngụm nhấm nuốt.
Di? Như vậy đã bỏ qua cho cô sao? Lạc Tiểu Hòa hồ nghi ngẩng đầu, ai biết anh mạnh mẽ nắm cằm cô, phủ lên miệng của cô, bắt buộc cô ăn thức ăn trong miệng anh!
Đáng ghét! Lạc Tiểu Hòa liều mạng đánh anh, cắn chặt răng chết cũng không chịu hé ra, nhưng, dù cho không ăn thức ăn bị nhấm nuốt qua, cái loại hương vị làm người ta khó có thể chịu được vẫn từ trong miệng anh truyền tới, khiến cô buồn nôn một trận.
Cô nắm bàn tay nhỏ bé, ở đầu vai anh vừa đấm vừa đánh, cuối cùng vươn tay, hổn hển nắm lấy tóc anh, dùng sức kéo thật mạnh.
Hắc, mặt trời nhỏ của anh cũng có móng vuốt của chú mèo con đấy chứ! Người con trai cúi đầu cười rộ lên, giống như cũng không thấy đau, anh buông môi của cô ra, chậm rãi nuốt thức ăn trong miệng xuống, liếm liếm môi, sau đó mới gằn từng tiếng phát ra cảnh cáo: "Nếu em không ăn, anh sẽ đút em như thế.”
Ác bá! Trứng thối! Sắc lang! Lạc Tiểu Hòa căm tức anh, oán thầm trong bụng.
Anh tạm dừng một chút, nhướng mày nhìn cô dò xét,
“Hay là em thích anh hôn em như vậy? Cho nên mới cố ý không ăn?”
Quả thực là nói hươu nói vượn! Lạc Tiểu Hòa giận không thể phản bác, cả người đều phát run, lúc trước là bởi vì sợ hãi, giờ phút này là bởi vì phẫn nộ cực độ.
Nhìn cô bởi vì tức giận mà trợn trừng mắt, ki
Đừng tới đây! Lạc Tiểu Hòa thấy anh tới gần, đôi mắt long lanh càng trợn to, bởi vì quá sợ hãi mà run rẩy không ngừng, vội vàng bắt tay vào nói theo ngôn ngữ của người câm, vọng tưởng ngăn cản anh tiếp cận.
Bất đắc dĩ anh đối với sự cự tuyệt của cô làm như hoàn toàn không thấy, huống hồ vóc người anh lại cao lớn, bỗng chốc đã đưa cô gái bé bỏng vào trong phạm vi khống chế của mình, hai cánh tay rắn chắc chống trên cánh cửa, không cần tốn nhiều sức đã vây khốn con mồi của anh.
“Anh nhớ em không phải câm điếc, em chỉ quên cách nói thôi, cho nên......” Anh nhìn xuống cô gái chỉ mới đứng đến đầu vai mình, tà tứ dựa sát vào cô, cái mũi cao thẳng thiếu chút nữa là chạm vào mũi cô, “Em tốt nhất nên nhớ kỹ, về sau đừng nói chuyện bằng ngôn ngữ tay với anh.”
Lạc Tiểu Hòa không dám nhìn thẳng vào đôi mắt thâm thúy như đáy vực sâu của anh, rũ hàng mi run rẩy dài như cánh bướm xuống, cả người đều đang run run.
Anh cách cô gần như vậy, gần đến mức dường như có thể cảm nhận được hơi thở nam tính đặc thù của anh, hơi thở của anh nóng bỏng phả vào bên vành tai trắng mịn của cô, má cô nháy mắt nổi lên phấn hồng.
“Biết không?” Gần như muốn vùi chóp mũi vào mái tóc mây của cô, thanh âm trầm thấp của người con trai như đang mê hoặc.
“Chỉ dựa vào việc em đã quên anh thế này, anh đã không nhịn được muốn hung hăng hôn em..... Tiểu Hòa của anh.”
Anh gọi tên của cô, rất quen đến mức dường như đã kêu không dưới cả ngàn lần, vạn lần, nhưng bởi vì quá mức sợ hãi, Lạc Tiểu Hòa cũng không thể hiểu được ý tứ trong lời nói của anh, cô nín thở nghe từ trong miệng anh thốt ra mỗi một từ, khi nghe đến anh nói muốn hôn cô theo bản năng dùng hết toàn lực muốn đẩy anh ra!
Tuy rằng khí lực của cô đối với anh giống như kiến càng muốn rung cây không đáng nhắc tới, nhưng kháng cự của cô càng chọc anh phát giận.
Thật sự rất không ngoan, người đã ở trong lòng anh, lại còn suy nghĩ như thế nào đẩy anh ra!
Đôi mắt của ngưới con trai khẽ lấp lánh, mày nhăn, bàn tay to ôm choàng qua thắt lưng của cô, mạnh mẽ bế bổng cô lên, giống như khiêng bao cát vác trên đầu vai. Xoay người, lên lầu, đi thẳng về hướng phòng ngủ!
“A!” Cả người nhẹ nhàng bị bắt vác lên vai, cô gái hét lên một tiếng, đầu óc choáng váng một trận, máu không thể lưu thông, chạy thẳng xuống ót.
Tiếng kêu của cô làm bước chân người con trai ngừng lại, “Anh nói không sai chứ, em không phải tiểu câm điếc, em có từng nghe câm điếc lại biết kêu sao?”
Tâm tình anh bỗng nhiên trở nên tốt hẳn lên, khoái trá cười rộ lên, không thèm nhìn đôi tay nhỏ bé nắm thành nắm đấm ở phía sau, đang không ngừng đánh vào tấm lưng dày rộng của anh.
Vào phòng ngủ, anh quăng cô lên trên chiếc giường lớn mềm mại, sức lực vừa phải, sẽ không làm cô đau, chỉ làm cô choáng váng hoa mắt vài giây thôi.
“A!” Lạc Tiểu Hòa vốn choáng váng có chút thiếu dưỡng khí, vừa mở ra cái miệng nhỏ nhắn hồng nhuận muốn há miệng hô hấp, liền bị người con trai vừa vặn đang cúi người xuống hôn!
Lưỡi của anh bá đạo mang theo ôn nhu, như đang chậm rãi hưởng dụng mỹ thực anh tha thiết ước mơ, khẽ liếm cánh môi mềm mại, hàm răng đều đặn của cô, cuối cùng bò lên đầu lưỡi thơm mềm kia......
Đây đã là lần thứ hai xâm phạm cô! Sao anh có thể làm như vậy?
Mười tám tuổi tinh khiết như giấy trắng, ngay cả cùng người khác phái nắm tay cũng chưa từng có, cô gái vừa tức vừa vội, vừa sợ lại quẫn trí, hơi thở thơm mùi đàn hương từ trong miệng phát ra tiếng nức nở phẫn nộ đến cực điểm, hai tay cực lực đẩy anh ra, chân dài mảnh khảnh vừa đá vừa giãy dụa kịch liệt, dùng mọi cách không chịu phục tùng.
Cô không biết rằng khi cô giãy dụa tựa như gãi không đúng chỗ ngứa, cọ xát trên thân hình nam tính, càng tăng thêm khoái cảm mất hồn.
Quả nhiên, toàn thân ngưới con trai chợt cứng nhắc, phát ra tiếng rên rỉ thô kệch, nụ hôn càng lúc càng sâu, bàn tay to tham lam ở trên lưng cô chậm rãi dao động, dùng sức càng kéo thân mình mảnh khảnh của cô vào lòng mình, gắt gao va chạm.
Thân dài thon hình ham muốn chiếm hữu mười phần, nửa nằm trên người cô, dưới đũng quần vật gì đó đã sớm bừng bừng phấn chấn, cách lớp quần áo mỏng manh, cứng rắn nóng bỏng đặt ngay bụng mềm mại của thiếu nữ.
Tuy rằng chưa từng biết tình yêu là gì, nhưng cô sẽ không ngốc đến mức không biết đó là cái gì! Lạc Tiểu Hòa cứng đờ cả người, sắc mặt trắng bệch, cũng không dám động đậy nữa.
Chàng trai vừa lòng buông đôi môi sưng đỏ vì bị hôn của cô ra, khẽ thả lỏng cánh tay, đôi mắt chim ưng tà tà nhìn chằm chằm cảnh đẹp tuyệt diệu trước mắt.
Một phen ép buộc, khiến cho đai lưng bằng vải quấn quanh bên hông khẽ bung ra, chiếc áo ngủ hỗn độn vốn dĩ nằm lỏng lẻo trên đôi vai trần trụi của thiếu nữ tuột xuống, lộ ra lớp da trắng nõn mịn màng, da thịt trơn mịn như tơ, bầu ngực trắng như tuyết no đủ khéo léo như ẩn như hiện, gần như đốt cháy mắt người con trai.
Nhận thấy được tầm mắt kia không thèm giấu diếm nửa phần, rõ ràng đang tuần tra trên thân thể mình, cô gái xấu hổ, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ hồng, vừa che lấp vừa đưa tay kéo chiếc chăn bên cạnh, vẫn chưa kịp đụng vào, đã bị nắm chặt!
“Mắc cỡ sao?” Người con trai điềm đạm cười, nắm tay cô lên, cúi đầu nhìn bàn tay mềm mại khéo léo kia, thật nhỏ, trắng trắng non mềm, giống tay trẻ con, ở trong tay anh càng có vẻ đáng yêu làm người khác thương tiếc.
Anh nắm tay cô đưa lên bên môi, khẽ hôn lòng bàn tay mềm mại, râu lún phún mới mọc đêm qua, khẽ đâm vào lớp da thịt non mềm vừa ngứa vừa đau, Lạc Tiểu Hòa khó chịu muốn rút tay về, anh không chỉ không cho cô nhúc nhích, hơn nữa há mồm khẽ cắn một chút, ra vẻ trừng phạt.
Nếu đổi thành người con gái khác, 99% sẽ nghĩ hành động này của anh là tán tỉnh, duy chỉ có cô bé này của anh, non nớt hồn nhiên, không hiểu phong tình, ngược lại trong mắt lại tràn đầy sương mù vì ủy khuất.
Trong lòng không khỏi mềm mại, ngưới con trai nửa quỳ ở trên giường, bàn tay to nâng dung nhan thanh lệ lên, nữa khe khẽ dỗ dành, nửa lại như ra lệnh nói: “Anh không cắn em, cũng sẽ không chạm vào em, nhưng em phải nói chuyện với anh, biết không?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn hiện ra vẻ bị thương, bị bắt nhìn thẳng anh, hai mắt Lạc Tiểu Hòa đẫm lệ, nước mắt ở trong hốc mắt cứ chực chờ rơi xuống.
Cô không rõ vì sao anh cứ ép cô nói chuyện? Cô khi còn bé tâm hồn bị thương tổn, nên bị khó khăn trong giao tiếp, không bao giờ có thể mở miệng nói chuyện nữa. Mọi người trong nhà vì chứng mất ngôn ngữ của cô không biết đã mời biết bao nhiêu bác sĩ chuyên gia nổi tiếng trong và ngoài nước, cùng với chuyên gia tâm lý học, đáng tiếc toàn bộ đều thất vọng mà bỏ qua.
Cô nghĩ rằng, cuộc đời này của mình có lẽ sẽ không bao giờ có thể mở miệng nói chuyện nữa. Bởi vì cô không trọn vẹn khiến cô chiếm được tình yêu và sự quan tâm của người nhà càng nhiều, chưa từng có ai bắt buộc cô, khi dễ cô, trừ bỏ người con trai xa lạ trước mắt này!
Cô hoàn toàn không biết anh, nhưng sao anh vẫn thích bới móc miệng vết thương của người khác, làm cô khó xử chứ?
“Ngoan, nói với anh đi, nhé?” Người con trai dụ dỗ, đùa giỡn khẽ thổi khí ở bên tai cô.
“......” Lạc Tiểu Hòa rụt lui cổ, mím chặt cánh môi, hiển nhiên hoàn toàn không muốn phối hợp với anh.
“Nói một chữ, chỉ nói một chữ thôi, được không?” Người con trai chưa từ bỏ ý định cò kè mặc cả.
“......” Cô gái ý chí thập phần kiên định.
“Nếu không thì...... Quên đi.” Nam nhân nhếch khóe môi, bàn tay to lần xuống, xoa đùi ngọc lộ ra bên ngoài áo ngủ, âm thầm cảm nhận mềm mại mịn màng dưới tay mình lại thở dài.
Lạc Tiểu Hòa khẩn trương dò xét anh, da đầu run lên một trận.
Người này không chỉ có hung dữ, hơn nữa thật bá đạo, dường như còn có chút âm tình bất định, khó có thể nắm bắt, mỗi tiếng nói, cử động, mỗi một động tác, mỗi một biểu cảm của anh, thật sự làm cho cô không ứng phó không nổi, tâm hoảng ý loạn.
“Uy, vậy em có từng nghe câu này chưa?” Giọng ngưới con trai hòa hoãn thân thiết hỏi.
Trong đôi mắt to đầy phòng bị thoáng hiện lên dấu chấm hỏi.
“Nói không bằng làm. Cho nên, nếu em đã không nói lời nào, không bằng chúng ta đây......” Anh cố ý tạm dừng một chút, không có hảo ý cười cười, mới chậm rãi phun ra bốn chữ, ‘Làm’ thì tốt hơn.” Dứt lời, đôi môi nóng bỏng của người con trai đã phủ lên trên bờ môi mềm của cô
Ô, Lạc Tiểu Hòa nháy mắt mấy cái, cả kinh hoảng sợ, nước mắt rốt cục vì người con trai đáng giận trước mắt tuôn ra.
☆☆☆
Trứng thối! Khốn kiếp! Cô gái nghiến răng nghiến lợi há miệng cắn thật mạnh quả táo trong tay, không tiếng động mắng.
Gã khốn kiếp thích khi dễ cô, không chỉ có hôn cô, sờ cô, hung dữ với cô, uy hiếp cô, ngay cả quần áo cũng không cho cô mặc...... Còn, còn đối với cô làm ra chuyện ghê tởm như vậy!
Trên người vẫn cứ mặc bộ áo ngủ của anh, ngồi ở trước bàn ăn, cô gái thở phì phì hồi nhớ lại màn mới phát sinh vừa rồi, không nhịn được một trận buồn nôn.
Lúc đó ở trong phòng ngủ, cô không ngờ rằng nước mắt lại ngăn được hành động đáng ghét của người đó, anh phá lệ không tiếp tục làm chuyện quá mức với cô, ngược lại trên mặt tràn ngập bất đắc dĩ và thương tiếc.
Thương tiếc? Nhất định là cô nhìn sai lầm rồi, một tên cướp làm sao có thể đau lòng vì con tin?
Anh giả mù sa mưa dỗ cô một lát, lại gọi một cú điện thoại, chỉ chốc lát sau, dưới lầu còn có người mang bữa sáng phong phú đến...... Ừm, chẳng lẽ là cơm Trung Hoa?
Bởi vì nếu là bữa sáng, nó hiển nhiên rất phong phú, không chỉ có những món điểm tâm nổi tiếng của Châu u, lại còn có mỹ thực truyền thống của Anh quốc.
Cháo Yến mạch, rau dưa, hoa quả, pho mát, hải sản, cá viên, thịt bò nướng sốt caramen, thậm chí thức ăn vặt đến từ Đài Bắc cũng có mặt, xíu mại thơm ngào ngạt nóng hầm hập, súp tôm, sữa đậu nành cùng bánh quẩy, bày đầy toàn bộ bàn ăn thật dài.
Nhưng nếu nói là cơm Trung Hoa, lúc này, có phải là ăn quá sớm một chút hay không?
Lạc Tiểu Hòa lặng lẽ liếc mắt nhìn chiếc đồng hồ cổ đại màu vàng đặt ở trong phòng khách, kim đồng hồ vừa vặn chỉ hướng mười giờ bốn mươi, như vậy, cô bị mang đến địa phương không biết là địa phương gì, đã hơn mười bốn giờ rồi sao?
Nghĩ đến người nhà hiện tại không biết có bao nhiêu lo lắng đang tìm cô, Lạc Tiểu Hòa ảm đạm đau lòng.
“Ăn cơm.” Ngồi ở bàn ăn đối diện, người con trai đưa đôi mắt chim ưng xem xét cô, phát ra mệnh lệnh lạnh lùng.
Không thèm! Lạc Tiểu Hòa hạ quyết tâm, cho dù đói chết, cũng tuyệt không ăn thức ăn của bọn cướp.
Cô vẫn ngồi không nhúc nhích, khuôn mặt nhỏ nhắn gục xuống ngay cả nhìn cũng không thèm liếc mắt nhìn đối phương một cái, lấy hành động tỏ vẻ kháng nghị, không biết hành vi phản kháng của mình đã triệt để chọc giận người đó.
Anh tự mình bước đến nắm lấy cô, đặt cô lên đùi mình, một cánh tay giống như sắt vòng quanh vòng eo nhỏ nhắn của cô, một tay kia cầm lấy mảnh bánh mì đưa đến bên môi cô.
“Ăn đi.” Lạc Tiểu Hòa gắt gao mím chặt môi, liều mạng cúi đầu.
“Thực không ngoan.” Anh nói thầm một tiếng, thế nhưng không miễn cưỡng cô, ngược lại cắn một miếng, từng ngụm từng ngụm nhấm nuốt.
Di? Như vậy đã bỏ qua cho cô sao? Lạc Tiểu Hòa hồ nghi ngẩng đầu, ai biết anh mạnh mẽ nắm cằm cô, phủ lên miệng của cô, bắt buộc cô ăn thức ăn trong miệng anh!
Đáng ghét! Lạc Tiểu Hòa liều mạng đánh anh, cắn chặt răng chết cũng không chịu hé ra, nhưng, dù cho không ăn thức ăn bị nhấm nuốt qua, cái loại hương vị làm người ta khó có thể chịu được vẫn từ trong miệng anh truyền tới, khiến cô buồn nôn một trận.
Cô nắm bàn tay nhỏ bé, ở đầu vai anh vừa đấm vừa đánh, cuối cùng vươn tay, hổn hển nắm lấy tóc anh, dùng sức kéo thật mạnh.
Hắc, mặt trời nhỏ của anh cũng có móng vuốt của chú mèo con đấy chứ! Người con trai cúi đầu cười rộ lên, giống như cũng không thấy đau, anh buông môi của cô ra, chậm rãi nuốt thức ăn trong miệng xuống, liếm liếm môi, sau đó mới gằn từng tiếng phát ra cảnh cáo: "Nếu em không ăn, anh sẽ đút em như thế.”
Ác bá! Trứng thối! Sắc lang! Lạc Tiểu Hòa căm tức anh, oán thầm trong bụng.
Anh tạm dừng một chút, nhướng mày nhìn cô dò xét,
“Hay là em thích anh hôn em như vậy? Cho nên mới cố ý không ăn?”
Quả thực là nói hươu nói vượn! Lạc Tiểu Hòa giận không thể phản bác, cả người đều phát run, lúc trước là bởi vì sợ hãi, giờ phút này là bởi vì phẫn nộ cực độ.
Nhìn cô bởi vì tức giận mà trợn trừng mắt, ki
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦTải game mobile miễn phí
© Anhhungpro.info wap giải trí tổng họp
Sitemap.html,Sitemap.xml,Ror.xml,Urllist.txtTải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
325/707