Tiểu thuyết Báo Thù Tình Lang-full
Lượt xem : |
ức như vậy? Từ sâu trong đáy lòng, hắn tự chế giễu chính mình.
Thật đúng là phong thuỷ thay phiên chuyển a! Chưa từng nghĩ bản thân mình cũng có ngày hôm nay, đi làm chuyện lấy lòng người khác, chỉ vì muốn được một người phụ nữ tha thứ.
Ai bảo hắn lại yêu cô làm gì! Sau khi rửa sạch cốc, hắn quay đầu lại, nhìn người phụ nữ không ngừng làm rối bời tâm trí hắn, cô cư nhiên đã ngủ gục ở trên bàn.
Khi ngủ, cô đã bỏ đi mặt nạ lạnh lùng băng lãnh để phòng bị của mình, bây giờ trông cô thật xinh đẹp.
“Di Thiến?” Hắn thử gọi cô.
Không phản ứng, hình như cô đã ngủ say.
“Di Thiến.” Lần này hắn lay lay cô, nhưng mà cô chỉ lẩm bẩm một tiếng, thay đổi tư thế, lại tiếp tục ngủ, không hề có dấu hiệu tỉnh lại.
Cô như vậy, thực mê người.
Hắn kìm nén xúc động muốn hôn cô, nhẹ nhàng ôm lấy cô, muốn đưa cô vào giường hảo hảo nghỉ ngơi.
Đi qua phòng khách, trở về phòng ngủ nơi hai người vẫn thường ở chung, hắn đặt cô xuống giường lớn mềm mại, kéo chăn đắp lên người cô.
Cô vẫn đang ở đây.
Nhìn cô đang ngủ say, hắn bỗng nhiên cảm thấy hoang mang khó hiểu.
Tại sao cô không hề thương hắn, nhưng vẫn đồng ý để hắn đến giúp đỡ, chăm sóc cô?
Hắn thực sự muốn dùng sức đem cô ôm chặt vào trong ngực mình, hung hăng yêu cô, nhưng hắn cũng hiểu được nếu mình thật sự làm như vậy, đời này chỉ sợ đừng mong gặp được cô nữa.
Đúng lúc này, hắn lơ đãng nhìn đến đầu giường thấy có một quyển sách nhỏ, hắn chưa bao giờ thấy quyển sách này.
Hắn tò mò lấy ra xem, lại bị dọa đến ngây ngốc khi nhìn thấy tên sách.
“Chỉ nam cho phụ nữ có thai?” Nhà hắn tại sao lại có loại sách như thế này? Hắn kinh ngạc trừng mắt nhìn quyển sách, đây hiển nhiên không phải hắn mua.
Nếu không phải hắn, thì phải là…… Hắn lại lần nữa đưa mắt nhìn người phụ nữ đang ngủ trên giường, nhớ tới việc cô bỗng dưng nhờ hắn mua ô mai và nước chanh…… Nước chanh và ô mai…… Đều rất chua đi.
Cô…… Mang thai…
———————————–
“Leng keng!” Chuông cửa lại vang lên lần nữa.
Phương Di Thiến nhíu mày, đứng lên, đi đến trước cửa.
“Tại sao anh lại đến nữa?”
Cô bất đắc dĩ nhìn người đàn ông ở trước cửa.
Từ sau hôm cô gọi điện nhờ hắn mua chút đồ đến nay, mỗi ngày hắn đều đến ít nhất hai lần, hơn nữa mỗi lần đều lấy lý do rất kỳ quặc cổ quái, hắn nói cái gì mà sợ cô cảm thấy nhàm chán, liền mang đến một đống sách, hơn nữa còn mang thức ăn đến cho cô.
Kỳ quái là, hắn cũng không lấy cớ này để ở lại bên cạnh cô, bởi vậy cô cũng đỡ cảm giác lúng túng xấu hổ không biết nói gì với hắn.
Mới đầu cô còn muốn cự tuyệt hắn , nhưng mà hắn dường như rất hiểu biết sở thích của cô, mỗi lần thức ăn hắn mang đến đều rất hợp khẩu vị của cô.
Nước ô mai ướp lạnh, các loại quả chua chua ngọt ngọt, làm cho cô muốn từ chối cũng không được.
Là hành động của cô đã cho hắn hy vọng sao? Sớm biết thế này cô đã không gọi điện cho hắn.
“Thật có lỗi, anh có chuyện quan trọng muốn tìm em, cho nên mới trực tiếp đến đây.” Hình như tâm trạng hắn đang rất tốt.
“Hình như dạo này anh không phải làm việc, tại sao luôn chạy đến đây tìm tôi?” Tuy rằng cô rất thích hắn mang thức ăn đến, bất quá cũng không nên quá kiên trì không cần làm việc của mình như vậy.
“Em có thể từ bỏ tiền đồ sáng lạn của mình, vì sao anh lại không được?”
Cô trợn trắng mắt “Tôi đã nói với anh rất nhiều lần , đó là trước kia tôi rất ngốc……”
“Nhưng hiện tại anh rất thích làm vậy vì em.”
Được rồi! Cô không muốn tranh cãi nữa, hắn thắng.
Bất quá cô phát hiện hai tay hắn trống trơn, không mang theo cái gì.
“Anh đến đưa em ra ngoài .” Hắn lập tức giải thích nghi hoặc của cô.
“Ra ngoài?” Nhớ tới bìa cuốn tạp chí ngày đó, cô đề phòng lùi từng bước “Tôi không muốn ra ngoài.”
“Hai ngày nay em không xem ti vi hay đọc báo đúng không?”
“Tôi đã lâu không xem.”
Cô không muốn biết người khác hình dung hoặc phê bình như thế nào về cô…
“Chuyện đó anh đã giải quyết rồi, yên tâm.” Hắn tươi cười với cô “Bây giờ nhất định em đang rất buồn chán! Chúng ta đi ra ngoài đi”
Giải quyết? Giải quyết như thế nào? Cô ngây ngốc để hắn kéo ra ngoài, ngồi vào xe của hắn, phải qua một lúc lâu sau, cô mới lấy lại được tinh thần.
“Chúng ta sẽ đi đâu?” Con đường này…… là muốn đến quán “Hồng” của cô sao?
Quả nhiên.
“Đi vào trong đó làm gì?”
Cô bắt đầu cảm thấy đau đầu.
Sau khi chuyện đó xảy ra, có rất nhiều nhà báo phóng viên đứng trước quán “Hồng”, vì vậy đã lâu lắm rồi cô không đến đây.
Triệu Quân Á không trả lời, vẫn chăm chú lái xe đưa cô trở lại quán “Hồng”.
“Chúng ta cùng nhau đi vào sẽ tốt hơn.”
Hắn không để cô xuống xe, ngược lại sau khi tìm vị trí đỗ xe, mới cùng cô đi vào.
“Anh còn chưa nói cho tôi biết vì sao muốn dẫn tôi đến đây.”
“Gần hai tuần không có tới, em không muốn đến xem một chút sao?”
“Tôi không hi vọng sẽ gặp phóng viên.” Không cần nghĩ cũng biết trong quán tuyệt đối có rất nhiều phóng viên.
Hắn cười cười,“Dù sao có bọn họ, “Hồng” sẽ buôn bán tốt hơn.”
“Tôi không cần bọn họ quảng cáo giúp cho quán.” Cô có chút tức giận .
“Yên tâm, không có việc gì.” Hắn ôn nhu nói.
“Tôi……” Cô đang muốn từ chối đã bị hắn lôi kéo, đẩy cửa đi vào “Hồng”.
Chương 9
Đúng như lời hắn, trong quán buôn bán rất tốt, khiến cô khá bất ngờ.
“Chủ quán! Chào cô, đã lâu không đến!” Bồi bàn nhìn thấy cô đến, vui vẻ thét chói tai “Chúng tôi nghe nói cô bị bệnh nên rất lo lắng a! Hiện tại đã khỏe hơn chưa?”
Bị bệnh? Cô? Vẻ mặt cô ngây ngốc “Tôi không …”
“Đương nhiên là khỏe rồi tôi mới đưa cô ấy đến. Buôn bán tốt như vậy, còn chỗ ngồi không?” Triệu Quân Á cười, ngắt lời cô.
Bồi bàn suy nghĩ một lát “A! Có có có, bàn số 7 khách vừa đi, hai người có thể ngồi ở đó.”
“Cám ơn cậu.” Triệu Quân Á kéo Phương Di Thiến đi đến phía bàn trống duy nhất.
“Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?” Cô thấy khách quen và những người làm trong quán nhìn cô với ánh mắt không hề thay đổi, vẫn thân thiết như cũ, lời nói lại có chút quan tâm hơn trước.
Lẽ ra, sau khi tạp chí đó xuất bản, bọn họ phải thay đổi thái độ khi tiếp xúc với cô mới đúng. “Anh nói rồi, mọi chuyện đã được giải quyết.” Hắn nói nhỏ vào tai cô.
Đúng lúc này, vài phóng viên đã đi đến phía cô ngồi.
Nhìn thấy bọn họ, sắc mặt Phương Di Thiến trầm xuống, lập tức muốn rời đi, nhưng mà Triệu Quân Á lại âm thầm giữ chặt tay cô, không cho cô đi.
“Phương tiểu thư, cô rốt cuộc cũng xuất hiện!” Một phóng viên lên tiếng, trong mắt không giấu nổi niềm vui “Xin hỏi cô có ý kiến gì không đối với việc có kẻ cố ý giả mạo cô, cùng tạp chí X tung những bức ảnh xấu nhằm phá hoại danh dự của cô?”
Cô đang tức giận vì bị hắn ngăn cản không cho đi, thế nhưng khi nghe thấy câu hỏi kì quái của phóng viên, cũng bớt tức giận hơn. Cô hoang mang nhìn về phía Triệu Quân Á.
Triệu Quân Á nhìn các phóng viên mỉm cười, mở miệng “Thật ngại quá, đã mấy tuần nay, Di Thiến bị ốm phải ở nhà nghỉ ngơi, đến tận hôm nay mới khỏe lại, chuyện những bức ảnh chụp đó, tôi sợ ảnh hưởng đến tâm trạng của cô ấy, cho nên vẫn chưa cho cô ấy biết.”
Các phóng viên không nghĩ rằng sẽ nhận được đáp án như vậy, đều sửng sốt hỏi: “Ý của anh là, mấy ngày qua Phương tiểu thư không đọc tạp chí, cũng không xem ti vi, hoàn toàn không biết chuyện này sao?”
“Đúng vậy.” Triệu Quân Á nói dối một cách lưu loát “Mấy ngày qua cô không xuất hiện trước công chúng cũng bởi vì bị bệnh, không hề liên quan đến chuyện những bức ảnh kia” “Chuyện ảnh chụp gì vậy?” Cô giả vờ ngu ngốc, cũng hiểu được bây giờ nên giả ngu hùa theo Quân Á.
“Như vậy Phương tiểu thư thật đúng là may mắn, cuối tuần trước tạp chí X đưa ra những bức ảnh mờ mờ ảo ảo nói rằng ảnh ái ân của cô cùng đàn ông, còn nói rằng cô mở quán ăn đêm, trong lúc đó có quan hệ mờ ám với nhiều khách hàng, sau này theo như tạp chí X, không biết ở đâu có một cô gái rất giống Phương tiểu thư tìm đến, xác nhận những bức ảnh đó là của cô ấy.” Phóng viên nhiệt tình đưa những bức ảnh cho cô xem “Tạ tiểu thư này sau khi tạp chí X đăng ảnh lên không bao lâu, liền thừa nhận với truyền thông rằng đó là cô ấy.”
Phương Di Thiến nghi hoặc chấp nhận, người phụ nữ trong những bức ảnh này rất giống cô, lại không phải là cô, điều này khiến cô giật mình.
“Thật sự là buồn cười, chỉ cần hỏi một vài khách quen trong quán “Hồng” là sẽ biết, tất cả mọi người đều biết Di Thiến vẫn chỉ có một mình tôi mà thôi.” Triệu Quân Á thâm tình nắm chặt tay cô.
“Điểm ấy chúng tôi cũng đã hỏi qua một vài vị khách trong quán, bọn họ đều xác định tình cảm của hai người thật sự rất tốt.” Một vị phóng viên cười nói.
“Hiện tại truyền thông cũng thật là, trước khi viết bài cũng không điều tra rõ tin tức, lại viết bài sai sự thật như vậy, mọi người viết như vậy tuy rằng không ảnh hưởng đến mọi người, nhưng đối với chúng tôi lại rất ảnh hưởng và gây nhiều phiền phức.”
Triệu Quân Á lắc đầu thở dài.
“Bất quá Phương tiểu thư may mắn vẫn không biết chuyện này, xem ra hai người cũng không vì việc này mà gây hiểu lầm.”
“Tôi rất tin tưởng Di Thiến không phải người phụ nữ như vậy……”
Phương Di Thiến nhìn Triệu Quân Á đang thoải mái nói chuyện với các phóng viên, làm trò khôi hài hoang đường như vậy cũng giải quyết được việc, cô không khỏi cảm thấy buồn cười, thật không còn gì để nói mà.
“Như vậy Phương tiểu thư vì sao lại muốn mở quán rượu? Với bằng cấp của Phương tiểu thư, chắc hẳn có thể tìm được công việc khác tốt hơn nhiều!”
“Mọi người không thấy không khí ở đây rất tốt sao? Quán rượu này vừa có thể giúp người ta thả lỏng tâm tình, khoái trá nói chuyện với nhau, tôi không nghĩ có công việc khác có giá trị hơn? Tôi cũng thấy cô ấy phù hợp với công việc này……”
Phương Di Thiến cảm thấy rối loạn, tiếng Triệu Quân Á và các phóng viên nói chuyện không ngừng truyền vào tai, thế nhưng cô chẳng nghe thấy gì, chỉ trừng mắt nhìn những bức ảnh trong tay mình, cô gái trong ảnh thật sự rất giống mình, cô không khỏi cảm thấy vớ vẩn không thôi.
“Anh rốt cuộc đã tìm ở đâu được cô gái có hình dáng giống tôi như vậy?” Sau khi các phóng viên đã hỏi xong, rốt cục cam tâm tình nguyện rời đi, Phương Di Thiến nhịn không được hỏi.
Triệu Quân Á nhún vai “Bất quá cần chút thời gian và tiền thôi.”
Hắn nói được nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng Phương Di Thiến biết không dễ dàng như vậy.
Đầu tiên hắn phải tìm được cô gái có bộ dáng cực kỳ giống cô, lại phải thuyết phục đối phương thừa nhận người trong những bức ảnh đó là cô, dù như thế nào, cô cũng cảm thấy việc đó rất khó khăn.
“Tôi thực sự không hiểu anh đang nghĩ gì?” Có lẽ lúc trước miệng vết thương rất đau, vậy nên bây giờ hắn vì cô làm nhiều chuyện như thế nào, cô vẫn không thể tin tưởng hắn như cũ nữa.
“Việc này là do anh tạo ra, cũng nên do anh kết thúc. Mấy ngày nay để em phải chịu ủy khuất, anh thật sự thật sự có lỗi.”
“Anh đã cho rằng Phương gia chúng tôi thiếu nợ anh, vì thế anh đối xử với tôi có không công bằng, cũng coi như huề nhau đi!” Cô đạm mạc nói.
“Đối với chuyện này, cho dù anh rất hận cha em, nhưng anh cũng không thể cho bản thân mình đã làm tổn thương em. Không, anh căn bản không muốn nhìn thấy em phải chịu bất cứ thương tổn nào.” Bởi vì hắn quá yêu cô, cho nên biết rõ với tình huống như vậy, cơ hội bọn họ trở về bên nhau cực kỳ thấp, thế nhưng hắn vẫn không hề buông tay.
Phương Di Thiến trầm mặc một chút “Anh cảm thấy rất có lỗi với tôi, nhưng vẫn hận cha tôi như trước?”
Cô không biết phải phân chia yêu ghét như thế nào cho phải, chẳng lẽ hắn chịu mâu thuẫn như vậy, không đau khổ sao “Anh không thể quên mối thù của cha mẹ, nhưng thật sự anh không có cách nào khống chế bản thân mình đừng yêu em.” Nếu hắn có thể bạc tình hơn một chút, như thế có thể dứt bỏ gánh nặng báo thù cho cha mẹ, hoặc là đừng yêu cô nhiều như bây giờ, vậy thì hôm nay hắn sẽ không phải chịu nhiều dày vò.
“Có lẽ anh sẽ cảm thấy tôi thiên vị cho cha mình, nhưng nói thật, tôi không nghĩ ông lại là hung thủ hại chết cha mẹ anh.” Cha cô tính
Thật đúng là phong thuỷ thay phiên chuyển a! Chưa từng nghĩ bản thân mình cũng có ngày hôm nay, đi làm chuyện lấy lòng người khác, chỉ vì muốn được một người phụ nữ tha thứ.
Ai bảo hắn lại yêu cô làm gì! Sau khi rửa sạch cốc, hắn quay đầu lại, nhìn người phụ nữ không ngừng làm rối bời tâm trí hắn, cô cư nhiên đã ngủ gục ở trên bàn.
Khi ngủ, cô đã bỏ đi mặt nạ lạnh lùng băng lãnh để phòng bị của mình, bây giờ trông cô thật xinh đẹp.
“Di Thiến?” Hắn thử gọi cô.
Không phản ứng, hình như cô đã ngủ say.
“Di Thiến.” Lần này hắn lay lay cô, nhưng mà cô chỉ lẩm bẩm một tiếng, thay đổi tư thế, lại tiếp tục ngủ, không hề có dấu hiệu tỉnh lại.
Cô như vậy, thực mê người.
Hắn kìm nén xúc động muốn hôn cô, nhẹ nhàng ôm lấy cô, muốn đưa cô vào giường hảo hảo nghỉ ngơi.
Đi qua phòng khách, trở về phòng ngủ nơi hai người vẫn thường ở chung, hắn đặt cô xuống giường lớn mềm mại, kéo chăn đắp lên người cô.
Cô vẫn đang ở đây.
Nhìn cô đang ngủ say, hắn bỗng nhiên cảm thấy hoang mang khó hiểu.
Tại sao cô không hề thương hắn, nhưng vẫn đồng ý để hắn đến giúp đỡ, chăm sóc cô?
Hắn thực sự muốn dùng sức đem cô ôm chặt vào trong ngực mình, hung hăng yêu cô, nhưng hắn cũng hiểu được nếu mình thật sự làm như vậy, đời này chỉ sợ đừng mong gặp được cô nữa.
Đúng lúc này, hắn lơ đãng nhìn đến đầu giường thấy có một quyển sách nhỏ, hắn chưa bao giờ thấy quyển sách này.
Hắn tò mò lấy ra xem, lại bị dọa đến ngây ngốc khi nhìn thấy tên sách.
“Chỉ nam cho phụ nữ có thai?” Nhà hắn tại sao lại có loại sách như thế này? Hắn kinh ngạc trừng mắt nhìn quyển sách, đây hiển nhiên không phải hắn mua.
Nếu không phải hắn, thì phải là…… Hắn lại lần nữa đưa mắt nhìn người phụ nữ đang ngủ trên giường, nhớ tới việc cô bỗng dưng nhờ hắn mua ô mai và nước chanh…… Nước chanh và ô mai…… Đều rất chua đi.
Cô…… Mang thai…
———————————–
“Leng keng!” Chuông cửa lại vang lên lần nữa.
Phương Di Thiến nhíu mày, đứng lên, đi đến trước cửa.
“Tại sao anh lại đến nữa?”
Cô bất đắc dĩ nhìn người đàn ông ở trước cửa.
Từ sau hôm cô gọi điện nhờ hắn mua chút đồ đến nay, mỗi ngày hắn đều đến ít nhất hai lần, hơn nữa mỗi lần đều lấy lý do rất kỳ quặc cổ quái, hắn nói cái gì mà sợ cô cảm thấy nhàm chán, liền mang đến một đống sách, hơn nữa còn mang thức ăn đến cho cô.
Kỳ quái là, hắn cũng không lấy cớ này để ở lại bên cạnh cô, bởi vậy cô cũng đỡ cảm giác lúng túng xấu hổ không biết nói gì với hắn.
Mới đầu cô còn muốn cự tuyệt hắn , nhưng mà hắn dường như rất hiểu biết sở thích của cô, mỗi lần thức ăn hắn mang đến đều rất hợp khẩu vị của cô.
Nước ô mai ướp lạnh, các loại quả chua chua ngọt ngọt, làm cho cô muốn từ chối cũng không được.
Là hành động của cô đã cho hắn hy vọng sao? Sớm biết thế này cô đã không gọi điện cho hắn.
“Thật có lỗi, anh có chuyện quan trọng muốn tìm em, cho nên mới trực tiếp đến đây.” Hình như tâm trạng hắn đang rất tốt.
“Hình như dạo này anh không phải làm việc, tại sao luôn chạy đến đây tìm tôi?” Tuy rằng cô rất thích hắn mang thức ăn đến, bất quá cũng không nên quá kiên trì không cần làm việc của mình như vậy.
“Em có thể từ bỏ tiền đồ sáng lạn của mình, vì sao anh lại không được?”
Cô trợn trắng mắt “Tôi đã nói với anh rất nhiều lần , đó là trước kia tôi rất ngốc……”
“Nhưng hiện tại anh rất thích làm vậy vì em.”
Được rồi! Cô không muốn tranh cãi nữa, hắn thắng.
Bất quá cô phát hiện hai tay hắn trống trơn, không mang theo cái gì.
“Anh đến đưa em ra ngoài .” Hắn lập tức giải thích nghi hoặc của cô.
“Ra ngoài?” Nhớ tới bìa cuốn tạp chí ngày đó, cô đề phòng lùi từng bước “Tôi không muốn ra ngoài.”
“Hai ngày nay em không xem ti vi hay đọc báo đúng không?”
“Tôi đã lâu không xem.”
Cô không muốn biết người khác hình dung hoặc phê bình như thế nào về cô…
“Chuyện đó anh đã giải quyết rồi, yên tâm.” Hắn tươi cười với cô “Bây giờ nhất định em đang rất buồn chán! Chúng ta đi ra ngoài đi”
Giải quyết? Giải quyết như thế nào? Cô ngây ngốc để hắn kéo ra ngoài, ngồi vào xe của hắn, phải qua một lúc lâu sau, cô mới lấy lại được tinh thần.
“Chúng ta sẽ đi đâu?” Con đường này…… là muốn đến quán “Hồng” của cô sao?
Quả nhiên.
“Đi vào trong đó làm gì?”
Cô bắt đầu cảm thấy đau đầu.
Sau khi chuyện đó xảy ra, có rất nhiều nhà báo phóng viên đứng trước quán “Hồng”, vì vậy đã lâu lắm rồi cô không đến đây.
Triệu Quân Á không trả lời, vẫn chăm chú lái xe đưa cô trở lại quán “Hồng”.
“Chúng ta cùng nhau đi vào sẽ tốt hơn.”
Hắn không để cô xuống xe, ngược lại sau khi tìm vị trí đỗ xe, mới cùng cô đi vào.
“Anh còn chưa nói cho tôi biết vì sao muốn dẫn tôi đến đây.”
“Gần hai tuần không có tới, em không muốn đến xem một chút sao?”
“Tôi không hi vọng sẽ gặp phóng viên.” Không cần nghĩ cũng biết trong quán tuyệt đối có rất nhiều phóng viên.
Hắn cười cười,“Dù sao có bọn họ, “Hồng” sẽ buôn bán tốt hơn.”
“Tôi không cần bọn họ quảng cáo giúp cho quán.” Cô có chút tức giận .
“Yên tâm, không có việc gì.” Hắn ôn nhu nói.
“Tôi……” Cô đang muốn từ chối đã bị hắn lôi kéo, đẩy cửa đi vào “Hồng”.
Chương 9
Đúng như lời hắn, trong quán buôn bán rất tốt, khiến cô khá bất ngờ.
“Chủ quán! Chào cô, đã lâu không đến!” Bồi bàn nhìn thấy cô đến, vui vẻ thét chói tai “Chúng tôi nghe nói cô bị bệnh nên rất lo lắng a! Hiện tại đã khỏe hơn chưa?”
Bị bệnh? Cô? Vẻ mặt cô ngây ngốc “Tôi không …”
“Đương nhiên là khỏe rồi tôi mới đưa cô ấy đến. Buôn bán tốt như vậy, còn chỗ ngồi không?” Triệu Quân Á cười, ngắt lời cô.
Bồi bàn suy nghĩ một lát “A! Có có có, bàn số 7 khách vừa đi, hai người có thể ngồi ở đó.”
“Cám ơn cậu.” Triệu Quân Á kéo Phương Di Thiến đi đến phía bàn trống duy nhất.
“Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?” Cô thấy khách quen và những người làm trong quán nhìn cô với ánh mắt không hề thay đổi, vẫn thân thiết như cũ, lời nói lại có chút quan tâm hơn trước.
Lẽ ra, sau khi tạp chí đó xuất bản, bọn họ phải thay đổi thái độ khi tiếp xúc với cô mới đúng. “Anh nói rồi, mọi chuyện đã được giải quyết.” Hắn nói nhỏ vào tai cô.
Đúng lúc này, vài phóng viên đã đi đến phía cô ngồi.
Nhìn thấy bọn họ, sắc mặt Phương Di Thiến trầm xuống, lập tức muốn rời đi, nhưng mà Triệu Quân Á lại âm thầm giữ chặt tay cô, không cho cô đi.
“Phương tiểu thư, cô rốt cuộc cũng xuất hiện!” Một phóng viên lên tiếng, trong mắt không giấu nổi niềm vui “Xin hỏi cô có ý kiến gì không đối với việc có kẻ cố ý giả mạo cô, cùng tạp chí X tung những bức ảnh xấu nhằm phá hoại danh dự của cô?”
Cô đang tức giận vì bị hắn ngăn cản không cho đi, thế nhưng khi nghe thấy câu hỏi kì quái của phóng viên, cũng bớt tức giận hơn. Cô hoang mang nhìn về phía Triệu Quân Á.
Triệu Quân Á nhìn các phóng viên mỉm cười, mở miệng “Thật ngại quá, đã mấy tuần nay, Di Thiến bị ốm phải ở nhà nghỉ ngơi, đến tận hôm nay mới khỏe lại, chuyện những bức ảnh chụp đó, tôi sợ ảnh hưởng đến tâm trạng của cô ấy, cho nên vẫn chưa cho cô ấy biết.”
Các phóng viên không nghĩ rằng sẽ nhận được đáp án như vậy, đều sửng sốt hỏi: “Ý của anh là, mấy ngày qua Phương tiểu thư không đọc tạp chí, cũng không xem ti vi, hoàn toàn không biết chuyện này sao?”
“Đúng vậy.” Triệu Quân Á nói dối một cách lưu loát “Mấy ngày qua cô không xuất hiện trước công chúng cũng bởi vì bị bệnh, không hề liên quan đến chuyện những bức ảnh kia” “Chuyện ảnh chụp gì vậy?” Cô giả vờ ngu ngốc, cũng hiểu được bây giờ nên giả ngu hùa theo Quân Á.
“Như vậy Phương tiểu thư thật đúng là may mắn, cuối tuần trước tạp chí X đưa ra những bức ảnh mờ mờ ảo ảo nói rằng ảnh ái ân của cô cùng đàn ông, còn nói rằng cô mở quán ăn đêm, trong lúc đó có quan hệ mờ ám với nhiều khách hàng, sau này theo như tạp chí X, không biết ở đâu có một cô gái rất giống Phương tiểu thư tìm đến, xác nhận những bức ảnh đó là của cô ấy.” Phóng viên nhiệt tình đưa những bức ảnh cho cô xem “Tạ tiểu thư này sau khi tạp chí X đăng ảnh lên không bao lâu, liền thừa nhận với truyền thông rằng đó là cô ấy.”
Phương Di Thiến nghi hoặc chấp nhận, người phụ nữ trong những bức ảnh này rất giống cô, lại không phải là cô, điều này khiến cô giật mình.
“Thật sự là buồn cười, chỉ cần hỏi một vài khách quen trong quán “Hồng” là sẽ biết, tất cả mọi người đều biết Di Thiến vẫn chỉ có một mình tôi mà thôi.” Triệu Quân Á thâm tình nắm chặt tay cô.
“Điểm ấy chúng tôi cũng đã hỏi qua một vài vị khách trong quán, bọn họ đều xác định tình cảm của hai người thật sự rất tốt.” Một vị phóng viên cười nói.
“Hiện tại truyền thông cũng thật là, trước khi viết bài cũng không điều tra rõ tin tức, lại viết bài sai sự thật như vậy, mọi người viết như vậy tuy rằng không ảnh hưởng đến mọi người, nhưng đối với chúng tôi lại rất ảnh hưởng và gây nhiều phiền phức.”
Triệu Quân Á lắc đầu thở dài.
“Bất quá Phương tiểu thư may mắn vẫn không biết chuyện này, xem ra hai người cũng không vì việc này mà gây hiểu lầm.”
“Tôi rất tin tưởng Di Thiến không phải người phụ nữ như vậy……”
Phương Di Thiến nhìn Triệu Quân Á đang thoải mái nói chuyện với các phóng viên, làm trò khôi hài hoang đường như vậy cũng giải quyết được việc, cô không khỏi cảm thấy buồn cười, thật không còn gì để nói mà.
“Như vậy Phương tiểu thư vì sao lại muốn mở quán rượu? Với bằng cấp của Phương tiểu thư, chắc hẳn có thể tìm được công việc khác tốt hơn nhiều!”
“Mọi người không thấy không khí ở đây rất tốt sao? Quán rượu này vừa có thể giúp người ta thả lỏng tâm tình, khoái trá nói chuyện với nhau, tôi không nghĩ có công việc khác có giá trị hơn? Tôi cũng thấy cô ấy phù hợp với công việc này……”
Phương Di Thiến cảm thấy rối loạn, tiếng Triệu Quân Á và các phóng viên nói chuyện không ngừng truyền vào tai, thế nhưng cô chẳng nghe thấy gì, chỉ trừng mắt nhìn những bức ảnh trong tay mình, cô gái trong ảnh thật sự rất giống mình, cô không khỏi cảm thấy vớ vẩn không thôi.
“Anh rốt cuộc đã tìm ở đâu được cô gái có hình dáng giống tôi như vậy?” Sau khi các phóng viên đã hỏi xong, rốt cục cam tâm tình nguyện rời đi, Phương Di Thiến nhịn không được hỏi.
Triệu Quân Á nhún vai “Bất quá cần chút thời gian và tiền thôi.”
Hắn nói được nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng Phương Di Thiến biết không dễ dàng như vậy.
Đầu tiên hắn phải tìm được cô gái có bộ dáng cực kỳ giống cô, lại phải thuyết phục đối phương thừa nhận người trong những bức ảnh đó là cô, dù như thế nào, cô cũng cảm thấy việc đó rất khó khăn.
“Tôi thực sự không hiểu anh đang nghĩ gì?” Có lẽ lúc trước miệng vết thương rất đau, vậy nên bây giờ hắn vì cô làm nhiều chuyện như thế nào, cô vẫn không thể tin tưởng hắn như cũ nữa.
“Việc này là do anh tạo ra, cũng nên do anh kết thúc. Mấy ngày nay để em phải chịu ủy khuất, anh thật sự thật sự có lỗi.”
“Anh đã cho rằng Phương gia chúng tôi thiếu nợ anh, vì thế anh đối xử với tôi có không công bằng, cũng coi như huề nhau đi!” Cô đạm mạc nói.
“Đối với chuyện này, cho dù anh rất hận cha em, nhưng anh cũng không thể cho bản thân mình đã làm tổn thương em. Không, anh căn bản không muốn nhìn thấy em phải chịu bất cứ thương tổn nào.” Bởi vì hắn quá yêu cô, cho nên biết rõ với tình huống như vậy, cơ hội bọn họ trở về bên nhau cực kỳ thấp, thế nhưng hắn vẫn không hề buông tay.
Phương Di Thiến trầm mặc một chút “Anh cảm thấy rất có lỗi với tôi, nhưng vẫn hận cha tôi như trước?”
Cô không biết phải phân chia yêu ghét như thế nào cho phải, chẳng lẽ hắn chịu mâu thuẫn như vậy, không đau khổ sao “Anh không thể quên mối thù của cha mẹ, nhưng thật sự anh không có cách nào khống chế bản thân mình đừng yêu em.” Nếu hắn có thể bạc tình hơn một chút, như thế có thể dứt bỏ gánh nặng báo thù cho cha mẹ, hoặc là đừng yêu cô nhiều như bây giờ, vậy thì hôm nay hắn sẽ không phải chịu nhiều dày vò.
“Có lẽ anh sẽ cảm thấy tôi thiên vị cho cha mình, nhưng nói thật, tôi không nghĩ ông lại là hung thủ hại chết cha mẹ anh.” Cha cô tính
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦTải game mobile miễn phí
© Anhhungpro.info wap giải trí tổng họp
Sitemap.html,Sitemap.xml,Ror.xml,Urllist.txtTải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
235/2983