Tiểu thuyết Bẫy Văn Phòng-full
Lượt xem : |
st”, nhưng giọng nói mang đậm nữ tính thì vĩnh viễn là điểm bất lợi.
Cho dù trong tình cảnh khó xử thế nào đi nữa, cùng lắm chỉ là có thể bị đánh gãy răng, chảy máu, chứ không thể dễ dàng để lộ ra sự yếu đuối, nhu nhược của phụ nữ, hoa lê đọng nước càng là thứ đại kỵ ở chốn văn phòng. Cũng không thể suốt ngày lải nhải tìm người kêu sầu than khổ, cũng chẳng có ai vì cô là phụ nữ mà khoan dung.
©STE.NT
Hương thơm của rượu Thiệu Hưng Hoa Điêu đang tràn ngập bốn phía bỗng chốc biến thành một thứ khó nuốt vô cùng, Đàm Bân nhìn xuống, chăm chú ngắm chén rượu thanh hoa[2"> trong tay mình.
[2"> Một loại chén nhỏ chuyên dùng để uống rượu nổi tiếng Trung Quốc.
“May mà anh ta vẫn có thể kiếm chút tiền nên những tính cách khó chịu của một tay nghệ sĩ mới không thành vấn đề.” Văn Hiểu Tuệ vẫn không chịu bỏ qua cho cô.
“Thẩm Bồi còn có vẻ điển trai nổi bật hơn người nữa.”
“Đàm nữ sĩ, năm nay cô bao nhiêu tuổi rồi? Không cảm thấy buồn nôn sao? Đẹp trai chỉ là một yếu tố nhỏ của đàn ông thôi!”
Thế là Đàm Bân liền gật đầu. “Hoàn toàn chính xác.”
“Chỉ biết kiếm tiền không cũng vô dụng, vấn đề là anh ta không tiếc khi tiêu những món tiền đó vì bạn.”
“Yêu cầu nhiều như thế, thảo nào chẳng có ai thèm rước.” Đàm Bân lẩm bẩm.
Văn Hiểu Tuệ bỏ đũa xuống, ôm ngực nói: “Đàm Bân, tớ chân thành, nghiêm túc nói để cậu biết, lòng tự tôn của tớ đã bị tổn thương nghiêm trọng, bữa ăn hôm nay cậu trả tiền đấy!”
Đàm Bân cười khúc khích, giơ tay đầu hàng. “Tớ trả, tớ trả.”
Ăn cơm xong, hai người để ô tô lại, đi bộ dọc theo bờ biển để thư giãn. Cuối cùng, Đàm Bân cũng lên tiếng hỏi về chuyện thầm kín trong lòng cô bạn: “Hiểu Tuệ, thần tượng trong lòng bị sụp đổ, cảm giác thế nào?”
Lúc còn học đại học, có một thời gian Văn Hiểu Tuệ là fan ruột của Lưu Đức Hoa[3">, cô ấy đã bị bạn bè trêu chọc đến tận bây giờ. Còn Đàm Bân, thời tuổi trẻ việc đời chưa từng trải nên thường nói những lời ngông cuồng: “Tôi không có thần tượng, thần tượng của tôi là chính tôi.” Cô đã từng trải qua những năm tháng lông bông của thời niên thiếu, với hai bàn tay trắng nhưng lại có dũng khí bách chiến bách thắng.
[3"> Lưu Đức Hoa (sinh năm 1961): diễn viên, ca sĩ, nhà sản xuất chương trình, người dẫn chương trình người Hồng Kông.
Đàm Bân cúi đầu, trong lòng thổn thức.
Văn Hiểu Tuệ nghiêng đầu, ghé sát mặt cô. “Dáng vẻ của cậu sao mà rầu rĩ, chán nản vậy? Nói nhanh, là ai? Lại còn sụp đổ, tiêu tan gì nữa.” Nói rồi, cô ấy còn liệt kê một loạt những diễn viên nổi tiếng: “Brad Pitt? Hugh Grant? Leonardo? Orlando Bloom? Ồ, hay là Wentworth Miler phải không? Gần đây trên mạng đang có rất nhiều lời đồn đại về anh ta…[4">”
[4"> Brad Pitt (sinh năm 1963): diễn viên hàng đầu Hollywood, nổi tiếng với các phim như Se7en, Twelve Monkeys, Friends, Mr & Mrs Smith,… Hugh Grant (sinh năm 1960): ông hoàng của phim lãng mạn, các bộ phim nổi tiếng như Noting Hill, Bốn đám cưới một đám ma, Nhật ký tiểu thư Jones,… Leonardo (sinh năm 1974): chàng diễn viên đào hoa, nổi tiếng với những bộ phim như Titanic, Romeo and Juliet, Catch Me If You Can, The Great Gatsby,… Orlando Bloom (sinh năm 1977): nổi tiếng với các phim như Chúa tể của những chiếc nhẫn, Cướp biển vùng Caribbean,… Wentworth Miler (sinh năm 1972): nổi tiếng với bộ phim Vượt ngục.
“Quỷ tha ma bắt cậu đi!” Đàm Bân bị chọc tức thì bật cười, cố gắng đẩy cô ấy ra.
Văn Hiểu Tuệ đi giày cao gót nên đứng rất chông chênh, vừa bị Đàm Bân đẩy một cái đã ngã bịch xuống đất, kêu toáng lên. Đàm Bân cứ ngỡ cô ấy bị đau thật, sắc mặt trắng bệch, vội vàng đưa tay dìu cô ấy lên, nhưng vừa đưa tay ra đã bị Văn Hiểu Tuệ thuận tay túm lấy, có lẽ là do chén rượu trong bữa cơm vừa nãy giờ mới phát tác, tay chân cô mềm nhũn, không trụ được, cô ngã nhào xuống người Văn Hiểu Tuệ.
Cả hai ôm lấy nhau, cười ngất.
Sắc trời dần tối, từng ngọn đèn lồng dọc bên bờ biển được thắp lên, khắc họa hình ảnh non sông gấm vóc xuống dòng nước lấp lánh, cả vầng trăng tròn cũng đang soi bóng dưới nước, khiến lòng người có chút xốn xang. Hòa vào dòng du khách đang trò truyện, cười đùa vui vẻ, cô cảm thấy mình giống như đang được sống trong khung cảnh vàng son của thời hoàng kim xa xưa.
“Thật tốt phải không?” Văn Hiểu Tuệ xúc động nói. “Muốn ăn thì ăn, muốn chơi thì chơi, vượt khỏi tầm kiểm soát của cha mẹ, lại chẳng bị ông chồng nào soi đầu soi chân, kẻ độc thân cũng có những điểm thú vị của kẻ độc thân, đây đích thực là những tháng ngày tươi đẹp của chúng ta, phải sống thêm vài năm như thế này nữa mới thỏa.”
Đàm Bân giấu suy nghĩ trong lòng, đúng hơn là cô cũng không có đủ dũng khí để nói ra.
Người phụ nữ ở tuổi này phải cần người có người, cần tiền có tiền rồi, nhưng người nào cũng ôm hận không chịu lấy chồng.
Cô không kể gì về việc công ty với Văn Hiểu Tuệ, cô không muốn phá vỡ bầu không khí vô cùng dễ chịu này, chỉ cần một mình cô lặng lẽ buồn là đủ.
Hai người tạm biệt nhau rồi ai về nhà nấy. Đàm Bân rẽ qua cửa hàng tiện lợi 24h, mua thật nhiều thực phẩm đông lạnh, cô muốn nhét đầy cái tủ lạnh đang trống rỗng của Thẩm Bồi. Từ hai ngày trước, đồ ăn trong tủ lạnh đã hết sạch, chỉ còn sót lại mấy chai bia và vài viên đá.
Thẩm Bồi để ý thấy sắc mặt của cô có chút lo lắng, trên tay vẫn còn cầm bảng màu, chạy lại hỏi: “Lại làm sao vậy? Sao mà sắc mặt ủ rũ, đau khổ thế?”
Đàm Bân đá mạnh lên cánh cửa nhà vệ sinh, lớn tiếng nói: “Em đã chết rồi, không cần phải để ý đến em!”
Thẩm Bồi ở bên ngoài cố gắng dùng sức đạp cửa. “Đàm Bân, đây là tài sản cá nhân của anh, em mà làm hỏng thì coi chừng anh báo cảnh sát đấy!” Anh ra sức đạp mà cứ ngỡ đây không phải là cửa nhà mình vậy.
Đàm Bân bị Thẩm Bồi trêu đùa liền bật cười thành tiếng, nhưng thực ra cô vẫn rất buồn.
Đối với hai từ “thần tượng”, Thẩm Bồi có những cách nghĩ riêng, độc đáo của mình. Anh nói, người được xem là thần tượng thực ra là người đại diện cho những mục tiêu mà chính mình chưa đạt được, hoặc là một thế giới mà mình không có khả năng chen chân vào. Tóm lại, thần tượng của Đàm Bân có thể là Tony Blair, Vladimir Vladimirovich Putin, thậm chí là George Bush[5">, nhưng tuyệt đối không thể là Trình Duệ Mẫn.
[5"> Ba cựu tổng thống của ba nước Anh, Nga, Mỹ.
Tuy lập luận của anh có hơi trúc trắc nhưng Đàm Bân cho rằng không phải không có lý, chỉ là trong lòng cô lúc nào cũng khó chịu như có một cái gai nhọn đâm vào. Thật khó để giải thích vì sao khi nhìn thấy Trình Duệ Mẫn thất thế ra đi như vậy, trái tim cô lại như bị dao cứa, có một sự đồng cảm sâu sắc.
Thẩm Bồi nói: “Em đang cảm thấy thất vọng, đau khổ, không rơi vào vòng lửa đạn của kẻ địch, mà lại chết dưới mũi tên bắn lén của người nhà. Khó mà lý giải, thật đúng là khó mà lý giải được…”
Anh vừa đi vừa lắc đầu, quay lại bên giá vẽ, tiếp tục công việc của mình.
Thẩm Bồi cứ cầm đến cọ vẽ là tập trung cao độ, giống như bên cạnh chẳng có ai, hoàn toàn đắm chìm vào thế giới riêng của anh. Đàm Bân lặng lẽ đứng trước cửa phòng vẽ một lúc rồi trở ra phòng khách, cầm chìa khóa xe, nhẹ nhàng khóa cửa lại, đi ra ngoài.
Lâu dần cũng có tin tức truyền đi.
Công ty phát hiện Trình Duệ Mẫn đã dùng những thủ đoạn bất chính để giành các hợp đồng từ khách hàng, từ trụ sở chính của công ty đã có lệnh lập tức khai trừ.
Đàm Bân hiểu thực tế đây chỉ là những lý do cấp trên đưa ra để nghe cho có vẻ thuận tình hợp lý, cũng giống như những báo cáo tài chính mà công ty niêm yết trên thị trường. Tất cả nhân viên của MPL, lúc được nhận vào công ty đều phải ký một bản quy tắc đạo đức nghề nghiệp, trong đó nói rõ trong thời gian làm việc, cam kết không vi phạm luật pháp, không đưa hối lộ và không nhận hối lộ. Thế nhưng đã là nhân viên kinh doanh, mọi người đều hiểu rõ quy tắc ngầm kia, nếu tính một cách nghiêm túc thì chẳng có người nào được xem là trong sạch. Trong đó, điều khác biệt lớn nhất là, dù mưu cầu lợi ích cá nhân thì vẫn phải giữ gìn và bảo vệ lợi ích của công ty.
Làm việc trên máy tính quá nhiều khiến mắt Đàm Bân bị khô, nhức vô cùng. Cô đứng dậy, đi vào phòng vệ sinh, nhỏ một ít thuốc nhỏ mắt.
Ở ô vệ sinh bên cạnh có người đang nói chuyện điện thoại, giọng rất to.
“Ray Cheng cũng đã đủ xui xẻo rồi, trở thành bia đỡ đạn rồi… Chẳng lẽ anh còn không hiểu thế nào là vu oan giá họa sao?”
Đàm Bân nhận ra đây chính là giọng nói của Jessica, trợ lý của tổng thanh tra bộ phận tài vụ. Ở chỗ công cộng mà nói chuyện điện thoại to như thế, có lẽ cô nàng này không muốn bưng bít mọi chuyện nữa đây.
Cô cảm thấy sợ hãi, rón rén đẩy cửa phòng vệ sinh, ra ngoài, đi thang máy xuống lầu, trốn trong vườn hoa nhỏ bên cạnh tòa cao ốc, lo lắng, bồn chồn châm một điếu thuốc.
Cô không thể nghe và cũng không muốn nghe những cuộc tranh đấu giữa các lãnh đạo cấp cao. Biết quá nhiều thì không chừng đến một lúc nào đó lại rước họa vào thân. Cô chỉ quan tâm nếu như chuyện trước mắt có chút liên quan đến lợi ích cá nhân của mình.
Dư Vĩnh Lân âm thầm thu dọn đồ đạc, lén mang về nhà, xem ra việc lớn đã định, xu hướng suy tàn khó có thể vãn hồi được nữa.
Dư Vĩnh Lân ra đi, mình không biết phải làm thế nào đây?
Một con chim khách đuôi dài đáp xuống ngay đám cỏ bên cạnh, nghiêng đầu nhìn cô vẻ thăm dò, bộ lông bóng mượt có hai màu đen trắng rõ ràng. Đàm Bân chăm chú nhìn chú chim hoang dã vô cùng dũng cảm này, cuối cùng dần dần rơi vào trạng thái mông lung bất định.
“Cherie…”
Một tiếng gọi lớn vang lên phía sau lưng cô, khiến cô giật nảy mình như vừa chạm phải điện.
Thì ra đó là Kiều Lợi Duy, giám đốc kinh doanh đồng cấp với cô, thấy mục đích hù dọa người khác đã đạt được, anh ta vỗ tay, cười ha hả.
Kiều Lợi Duy từ lâu đã là người phụ trách khối bán hàng ba tỉnh Đông Bắc, tự gọi mình là “Trương Tác Lâm[6">”, vị vua của vùng Đông Bắc trước đây.
[6"> Trương Tác Lâm -53: tự Vũ Đình, nhũ danh là Trương Lão Ngật Đáp, ông thích người khác gọi mình là “Trương đại soái”. Ông là người cầm quyền cuối cùng của chính phủ Bắc Dương, xuất thân từ một gia đình nông dân nghèo.
Cô và anh ta được phân làm giám đốc kinh doanh của hai khu vực khác nhau, ngày thường thì việc ai nấy làm, chẳng bao giờ cùng xuất hiện và cũng không có mâu thuẫn rõ ràng về một việc gì cả. Nhưng anh ta có chiêu thức riêng để ứng phó với khách hàng, sau khi uống xong ba cốc rượu thì khách hàng dù lớn đến đâu anh ta cũng chẳng e dè mà vỗ vai xưng huynh gọi đệ, có không ít người hết lần này đến lần khác vướng phải chiêu thức này của anh ta, trong lúc chuyện trò anh ta cứ luôn miệng gọi “đại ca”, “lão đệ” cực kỳ thân thiết. Phong thái đó khiến Đàm Bân có chút ngưỡng mộ và biết mình không thể bì kịp anh ta.
“Ngồi đi.” Cô nhường một bên ghế.
Kiều Lợi Duy móc bao thuốc ra. “Hút thêm một điếu?”
“Cảm ơn, tôi có rồi.”
Kiều Lợi Duy nhìn nhãn hiệu Sobranie trên bao thuốc, khẽ nhếch miệng tỏ vẻ khinh thường: “Cái này cũng gọi là thuốc lá ư?”
Đàm Bân lườm anh. “Đây không phải là thuốc thì là cái gì?”
Kiều Lợi Duy nhả ra một làn khói, khẽ cười. “Một dạo hết thuốc, tôi xin người khác một điếu, tốt thôi, tôi hút, răng hút, quai hàm cũng hút đến vàng cả ra mà chẳng rít được hơi nào. Đến khi cúi xuống nhìn thì, ôi thôi, đó chẳng phải là một cái ruột bút bi hay sao?”
Đàm Bân ngẩng đầu cười, những hậm hực trong lòng đã được giải tỏa ít nhiều.
“Cherie, cô có nghe nói không? Tony cũng sẽ ra đi.” Cuối cùng, Kiều Lợi Duy cũng nói vào chủ đề chính.
“Thật không?” Đàm Bân nheo mắt. “Anh nghe ai nói vậy? Sao tôi chẳng biết chút gì?”
Kiều Lợi Duy ngậm điếu thuốc, rít vài hơi, rầu rĩ nói: “Tony đi, vị trí giám đốc kinh doanh khu vực phía bắc lại bỏ trống rồi.”
Đàm Bân nín thinh, cô biết anh ta nói như vậy là có dụng ý.
Quả nhiên, thấy cô không nói gì, Kiều Lợi Duy hỏi: “Cô cảm thấy ai có khả năng ngồi vào chiếc ghế trống ấy?”
Đàm Bân điềm đạm trả lời: “Lão Kiều, Tony còn chưa đi nên những chuyện anh nói từ nãy đến giờ coi như chưa có. Còn việc ai sẽ ngồi vào vị trí đó là do tôi phụ trách sao?”
Kiều Lợi Duy cũng là người thông minh, lập tức hiểu rõ ngụ ý của Đàm Bân, cô không muốn cùng anh bàn luận chuyện này.
Anh ta vứt đầu mẩu điếu thuốc, định kết thúc câu chuyện ở đây nhưng ngón tay chẳng biết vô tình hay hữu ý lại bất ngờ sượt qua đùi cô.
Đàm Bân rất nhạy cảm, lập tức nhích ra xa một chút.
Kiều Lợi Duy đứng dậy thản nhiên như không, nhìn lên vách kí
Cho dù trong tình cảnh khó xử thế nào đi nữa, cùng lắm chỉ là có thể bị đánh gãy răng, chảy máu, chứ không thể dễ dàng để lộ ra sự yếu đuối, nhu nhược của phụ nữ, hoa lê đọng nước càng là thứ đại kỵ ở chốn văn phòng. Cũng không thể suốt ngày lải nhải tìm người kêu sầu than khổ, cũng chẳng có ai vì cô là phụ nữ mà khoan dung.
©STE.NT
Hương thơm của rượu Thiệu Hưng Hoa Điêu đang tràn ngập bốn phía bỗng chốc biến thành một thứ khó nuốt vô cùng, Đàm Bân nhìn xuống, chăm chú ngắm chén rượu thanh hoa[2"> trong tay mình.
[2"> Một loại chén nhỏ chuyên dùng để uống rượu nổi tiếng Trung Quốc.
“May mà anh ta vẫn có thể kiếm chút tiền nên những tính cách khó chịu của một tay nghệ sĩ mới không thành vấn đề.” Văn Hiểu Tuệ vẫn không chịu bỏ qua cho cô.
“Thẩm Bồi còn có vẻ điển trai nổi bật hơn người nữa.”
“Đàm nữ sĩ, năm nay cô bao nhiêu tuổi rồi? Không cảm thấy buồn nôn sao? Đẹp trai chỉ là một yếu tố nhỏ của đàn ông thôi!”
Thế là Đàm Bân liền gật đầu. “Hoàn toàn chính xác.”
“Chỉ biết kiếm tiền không cũng vô dụng, vấn đề là anh ta không tiếc khi tiêu những món tiền đó vì bạn.”
“Yêu cầu nhiều như thế, thảo nào chẳng có ai thèm rước.” Đàm Bân lẩm bẩm.
Văn Hiểu Tuệ bỏ đũa xuống, ôm ngực nói: “Đàm Bân, tớ chân thành, nghiêm túc nói để cậu biết, lòng tự tôn của tớ đã bị tổn thương nghiêm trọng, bữa ăn hôm nay cậu trả tiền đấy!”
Đàm Bân cười khúc khích, giơ tay đầu hàng. “Tớ trả, tớ trả.”
Ăn cơm xong, hai người để ô tô lại, đi bộ dọc theo bờ biển để thư giãn. Cuối cùng, Đàm Bân cũng lên tiếng hỏi về chuyện thầm kín trong lòng cô bạn: “Hiểu Tuệ, thần tượng trong lòng bị sụp đổ, cảm giác thế nào?”
Lúc còn học đại học, có một thời gian Văn Hiểu Tuệ là fan ruột của Lưu Đức Hoa[3">, cô ấy đã bị bạn bè trêu chọc đến tận bây giờ. Còn Đàm Bân, thời tuổi trẻ việc đời chưa từng trải nên thường nói những lời ngông cuồng: “Tôi không có thần tượng, thần tượng của tôi là chính tôi.” Cô đã từng trải qua những năm tháng lông bông của thời niên thiếu, với hai bàn tay trắng nhưng lại có dũng khí bách chiến bách thắng.
[3"> Lưu Đức Hoa (sinh năm 1961): diễn viên, ca sĩ, nhà sản xuất chương trình, người dẫn chương trình người Hồng Kông.
Đàm Bân cúi đầu, trong lòng thổn thức.
Văn Hiểu Tuệ nghiêng đầu, ghé sát mặt cô. “Dáng vẻ của cậu sao mà rầu rĩ, chán nản vậy? Nói nhanh, là ai? Lại còn sụp đổ, tiêu tan gì nữa.” Nói rồi, cô ấy còn liệt kê một loạt những diễn viên nổi tiếng: “Brad Pitt? Hugh Grant? Leonardo? Orlando Bloom? Ồ, hay là Wentworth Miler phải không? Gần đây trên mạng đang có rất nhiều lời đồn đại về anh ta…[4">”
[4"> Brad Pitt (sinh năm 1963): diễn viên hàng đầu Hollywood, nổi tiếng với các phim như Se7en, Twelve Monkeys, Friends, Mr & Mrs Smith,… Hugh Grant (sinh năm 1960): ông hoàng của phim lãng mạn, các bộ phim nổi tiếng như Noting Hill, Bốn đám cưới một đám ma, Nhật ký tiểu thư Jones,… Leonardo (sinh năm 1974): chàng diễn viên đào hoa, nổi tiếng với những bộ phim như Titanic, Romeo and Juliet, Catch Me If You Can, The Great Gatsby,… Orlando Bloom (sinh năm 1977): nổi tiếng với các phim như Chúa tể của những chiếc nhẫn, Cướp biển vùng Caribbean,… Wentworth Miler (sinh năm 1972): nổi tiếng với bộ phim Vượt ngục.
“Quỷ tha ma bắt cậu đi!” Đàm Bân bị chọc tức thì bật cười, cố gắng đẩy cô ấy ra.
Văn Hiểu Tuệ đi giày cao gót nên đứng rất chông chênh, vừa bị Đàm Bân đẩy một cái đã ngã bịch xuống đất, kêu toáng lên. Đàm Bân cứ ngỡ cô ấy bị đau thật, sắc mặt trắng bệch, vội vàng đưa tay dìu cô ấy lên, nhưng vừa đưa tay ra đã bị Văn Hiểu Tuệ thuận tay túm lấy, có lẽ là do chén rượu trong bữa cơm vừa nãy giờ mới phát tác, tay chân cô mềm nhũn, không trụ được, cô ngã nhào xuống người Văn Hiểu Tuệ.
Cả hai ôm lấy nhau, cười ngất.
Sắc trời dần tối, từng ngọn đèn lồng dọc bên bờ biển được thắp lên, khắc họa hình ảnh non sông gấm vóc xuống dòng nước lấp lánh, cả vầng trăng tròn cũng đang soi bóng dưới nước, khiến lòng người có chút xốn xang. Hòa vào dòng du khách đang trò truyện, cười đùa vui vẻ, cô cảm thấy mình giống như đang được sống trong khung cảnh vàng son của thời hoàng kim xa xưa.
“Thật tốt phải không?” Văn Hiểu Tuệ xúc động nói. “Muốn ăn thì ăn, muốn chơi thì chơi, vượt khỏi tầm kiểm soát của cha mẹ, lại chẳng bị ông chồng nào soi đầu soi chân, kẻ độc thân cũng có những điểm thú vị của kẻ độc thân, đây đích thực là những tháng ngày tươi đẹp của chúng ta, phải sống thêm vài năm như thế này nữa mới thỏa.”
Đàm Bân giấu suy nghĩ trong lòng, đúng hơn là cô cũng không có đủ dũng khí để nói ra.
Người phụ nữ ở tuổi này phải cần người có người, cần tiền có tiền rồi, nhưng người nào cũng ôm hận không chịu lấy chồng.
Cô không kể gì về việc công ty với Văn Hiểu Tuệ, cô không muốn phá vỡ bầu không khí vô cùng dễ chịu này, chỉ cần một mình cô lặng lẽ buồn là đủ.
Hai người tạm biệt nhau rồi ai về nhà nấy. Đàm Bân rẽ qua cửa hàng tiện lợi 24h, mua thật nhiều thực phẩm đông lạnh, cô muốn nhét đầy cái tủ lạnh đang trống rỗng của Thẩm Bồi. Từ hai ngày trước, đồ ăn trong tủ lạnh đã hết sạch, chỉ còn sót lại mấy chai bia và vài viên đá.
Thẩm Bồi để ý thấy sắc mặt của cô có chút lo lắng, trên tay vẫn còn cầm bảng màu, chạy lại hỏi: “Lại làm sao vậy? Sao mà sắc mặt ủ rũ, đau khổ thế?”
Đàm Bân đá mạnh lên cánh cửa nhà vệ sinh, lớn tiếng nói: “Em đã chết rồi, không cần phải để ý đến em!”
Thẩm Bồi ở bên ngoài cố gắng dùng sức đạp cửa. “Đàm Bân, đây là tài sản cá nhân của anh, em mà làm hỏng thì coi chừng anh báo cảnh sát đấy!” Anh ra sức đạp mà cứ ngỡ đây không phải là cửa nhà mình vậy.
Đàm Bân bị Thẩm Bồi trêu đùa liền bật cười thành tiếng, nhưng thực ra cô vẫn rất buồn.
Đối với hai từ “thần tượng”, Thẩm Bồi có những cách nghĩ riêng, độc đáo của mình. Anh nói, người được xem là thần tượng thực ra là người đại diện cho những mục tiêu mà chính mình chưa đạt được, hoặc là một thế giới mà mình không có khả năng chen chân vào. Tóm lại, thần tượng của Đàm Bân có thể là Tony Blair, Vladimir Vladimirovich Putin, thậm chí là George Bush[5">, nhưng tuyệt đối không thể là Trình Duệ Mẫn.
[5"> Ba cựu tổng thống của ba nước Anh, Nga, Mỹ.
Tuy lập luận của anh có hơi trúc trắc nhưng Đàm Bân cho rằng không phải không có lý, chỉ là trong lòng cô lúc nào cũng khó chịu như có một cái gai nhọn đâm vào. Thật khó để giải thích vì sao khi nhìn thấy Trình Duệ Mẫn thất thế ra đi như vậy, trái tim cô lại như bị dao cứa, có một sự đồng cảm sâu sắc.
Thẩm Bồi nói: “Em đang cảm thấy thất vọng, đau khổ, không rơi vào vòng lửa đạn của kẻ địch, mà lại chết dưới mũi tên bắn lén của người nhà. Khó mà lý giải, thật đúng là khó mà lý giải được…”
Anh vừa đi vừa lắc đầu, quay lại bên giá vẽ, tiếp tục công việc của mình.
Thẩm Bồi cứ cầm đến cọ vẽ là tập trung cao độ, giống như bên cạnh chẳng có ai, hoàn toàn đắm chìm vào thế giới riêng của anh. Đàm Bân lặng lẽ đứng trước cửa phòng vẽ một lúc rồi trở ra phòng khách, cầm chìa khóa xe, nhẹ nhàng khóa cửa lại, đi ra ngoài.
Lâu dần cũng có tin tức truyền đi.
Công ty phát hiện Trình Duệ Mẫn đã dùng những thủ đoạn bất chính để giành các hợp đồng từ khách hàng, từ trụ sở chính của công ty đã có lệnh lập tức khai trừ.
Đàm Bân hiểu thực tế đây chỉ là những lý do cấp trên đưa ra để nghe cho có vẻ thuận tình hợp lý, cũng giống như những báo cáo tài chính mà công ty niêm yết trên thị trường. Tất cả nhân viên của MPL, lúc được nhận vào công ty đều phải ký một bản quy tắc đạo đức nghề nghiệp, trong đó nói rõ trong thời gian làm việc, cam kết không vi phạm luật pháp, không đưa hối lộ và không nhận hối lộ. Thế nhưng đã là nhân viên kinh doanh, mọi người đều hiểu rõ quy tắc ngầm kia, nếu tính một cách nghiêm túc thì chẳng có người nào được xem là trong sạch. Trong đó, điều khác biệt lớn nhất là, dù mưu cầu lợi ích cá nhân thì vẫn phải giữ gìn và bảo vệ lợi ích của công ty.
Làm việc trên máy tính quá nhiều khiến mắt Đàm Bân bị khô, nhức vô cùng. Cô đứng dậy, đi vào phòng vệ sinh, nhỏ một ít thuốc nhỏ mắt.
Ở ô vệ sinh bên cạnh có người đang nói chuyện điện thoại, giọng rất to.
“Ray Cheng cũng đã đủ xui xẻo rồi, trở thành bia đỡ đạn rồi… Chẳng lẽ anh còn không hiểu thế nào là vu oan giá họa sao?”
Đàm Bân nhận ra đây chính là giọng nói của Jessica, trợ lý của tổng thanh tra bộ phận tài vụ. Ở chỗ công cộng mà nói chuyện điện thoại to như thế, có lẽ cô nàng này không muốn bưng bít mọi chuyện nữa đây.
Cô cảm thấy sợ hãi, rón rén đẩy cửa phòng vệ sinh, ra ngoài, đi thang máy xuống lầu, trốn trong vườn hoa nhỏ bên cạnh tòa cao ốc, lo lắng, bồn chồn châm một điếu thuốc.
Cô không thể nghe và cũng không muốn nghe những cuộc tranh đấu giữa các lãnh đạo cấp cao. Biết quá nhiều thì không chừng đến một lúc nào đó lại rước họa vào thân. Cô chỉ quan tâm nếu như chuyện trước mắt có chút liên quan đến lợi ích cá nhân của mình.
Dư Vĩnh Lân âm thầm thu dọn đồ đạc, lén mang về nhà, xem ra việc lớn đã định, xu hướng suy tàn khó có thể vãn hồi được nữa.
Dư Vĩnh Lân ra đi, mình không biết phải làm thế nào đây?
Một con chim khách đuôi dài đáp xuống ngay đám cỏ bên cạnh, nghiêng đầu nhìn cô vẻ thăm dò, bộ lông bóng mượt có hai màu đen trắng rõ ràng. Đàm Bân chăm chú nhìn chú chim hoang dã vô cùng dũng cảm này, cuối cùng dần dần rơi vào trạng thái mông lung bất định.
“Cherie…”
Một tiếng gọi lớn vang lên phía sau lưng cô, khiến cô giật nảy mình như vừa chạm phải điện.
Thì ra đó là Kiều Lợi Duy, giám đốc kinh doanh đồng cấp với cô, thấy mục đích hù dọa người khác đã đạt được, anh ta vỗ tay, cười ha hả.
Kiều Lợi Duy từ lâu đã là người phụ trách khối bán hàng ba tỉnh Đông Bắc, tự gọi mình là “Trương Tác Lâm[6">”, vị vua của vùng Đông Bắc trước đây.
[6"> Trương Tác Lâm -53: tự Vũ Đình, nhũ danh là Trương Lão Ngật Đáp, ông thích người khác gọi mình là “Trương đại soái”. Ông là người cầm quyền cuối cùng của chính phủ Bắc Dương, xuất thân từ một gia đình nông dân nghèo.
Cô và anh ta được phân làm giám đốc kinh doanh của hai khu vực khác nhau, ngày thường thì việc ai nấy làm, chẳng bao giờ cùng xuất hiện và cũng không có mâu thuẫn rõ ràng về một việc gì cả. Nhưng anh ta có chiêu thức riêng để ứng phó với khách hàng, sau khi uống xong ba cốc rượu thì khách hàng dù lớn đến đâu anh ta cũng chẳng e dè mà vỗ vai xưng huynh gọi đệ, có không ít người hết lần này đến lần khác vướng phải chiêu thức này của anh ta, trong lúc chuyện trò anh ta cứ luôn miệng gọi “đại ca”, “lão đệ” cực kỳ thân thiết. Phong thái đó khiến Đàm Bân có chút ngưỡng mộ và biết mình không thể bì kịp anh ta.
“Ngồi đi.” Cô nhường một bên ghế.
Kiều Lợi Duy móc bao thuốc ra. “Hút thêm một điếu?”
“Cảm ơn, tôi có rồi.”
Kiều Lợi Duy nhìn nhãn hiệu Sobranie trên bao thuốc, khẽ nhếch miệng tỏ vẻ khinh thường: “Cái này cũng gọi là thuốc lá ư?”
Đàm Bân lườm anh. “Đây không phải là thuốc thì là cái gì?”
Kiều Lợi Duy nhả ra một làn khói, khẽ cười. “Một dạo hết thuốc, tôi xin người khác một điếu, tốt thôi, tôi hút, răng hút, quai hàm cũng hút đến vàng cả ra mà chẳng rít được hơi nào. Đến khi cúi xuống nhìn thì, ôi thôi, đó chẳng phải là một cái ruột bút bi hay sao?”
Đàm Bân ngẩng đầu cười, những hậm hực trong lòng đã được giải tỏa ít nhiều.
“Cherie, cô có nghe nói không? Tony cũng sẽ ra đi.” Cuối cùng, Kiều Lợi Duy cũng nói vào chủ đề chính.
“Thật không?” Đàm Bân nheo mắt. “Anh nghe ai nói vậy? Sao tôi chẳng biết chút gì?”
Kiều Lợi Duy ngậm điếu thuốc, rít vài hơi, rầu rĩ nói: “Tony đi, vị trí giám đốc kinh doanh khu vực phía bắc lại bỏ trống rồi.”
Đàm Bân nín thinh, cô biết anh ta nói như vậy là có dụng ý.
Quả nhiên, thấy cô không nói gì, Kiều Lợi Duy hỏi: “Cô cảm thấy ai có khả năng ngồi vào chiếc ghế trống ấy?”
Đàm Bân điềm đạm trả lời: “Lão Kiều, Tony còn chưa đi nên những chuyện anh nói từ nãy đến giờ coi như chưa có. Còn việc ai sẽ ngồi vào vị trí đó là do tôi phụ trách sao?”
Kiều Lợi Duy cũng là người thông minh, lập tức hiểu rõ ngụ ý của Đàm Bân, cô không muốn cùng anh bàn luận chuyện này.
Anh ta vứt đầu mẩu điếu thuốc, định kết thúc câu chuyện ở đây nhưng ngón tay chẳng biết vô tình hay hữu ý lại bất ngờ sượt qua đùi cô.
Đàm Bân rất nhạy cảm, lập tức nhích ra xa một chút.
Kiều Lợi Duy đứng dậy thản nhiên như không, nhìn lên vách kí
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦTải game mobile miễn phí
© Anhhungpro.info wap giải trí tổng họp
Sitemap.html,Sitemap.xml,Ror.xml,Urllist.txtTải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
496/2491