Tiểu thuyết Bẫy Văn Phòng-full
Lượt xem : |
t tiếng, chiếc máy sấy trong tay Đàm Bân cuối cùng vẫn rơi xuống đất. Cô cúi người nhặt lên, dây điện quấn quấn quanh cánh tay.
“Em luôn chờ đợi một người, bây giờ đã đợi được người ấy, bản thân em có lẽ không biết, ánh mắt em nhìn anh ta giống như đứa trẻ nhìn thấy kẹo vậy.”
Đàm Bân nhìn anh, mím chặt môi.
Cô đã từng nghĩ đến cảnh tượng này, nhưng không ngờ khi phải thực sự đối mặt lại đau đớn, tàn nhẫn thế này. Có lẽ chỉ vì người nói chia tay không phải là cô.
Trong giọng nói của Thẩm Bồi chất chứa sự tuyệt vọng, nhưng không hề nghe thấy bất kỳ ý trách cứ nào, anh luôn là người rất ôn hòa.
“Tối qua mẹ anh nói em gọi điện, chưa nói gì đã cúp máy. Anh có dự cảm chẳng lành, nhưng không thể nào liên lạc được cho em, anh đến tìm em cũng không thấy. Anh đợi em ở ngoài cửa, nhưng mãi không thấy em về. Chẳng phải em hỏi anh đã đi đâu sao? Sau đó anh đến bảo tàng Thiên niên kỷ, nơi lần đầu tiên chúng ta gặp nhau. Anh nằm ở đó, cứ nghĩ mãi. Đàm Bân, những chuyện mà trước đây anh nghĩ mãi không ra, đột nhiên lúc đó lại hiểu hết.
Đàm Bân im lặng lắng nghe.
“Lúc ở Cam Nam, dân du mục đưa anh về phía nam, không có thuốc, cũng không có thức ăn, để giúp anh sống sót, họ cắt thịt đùi dê, luộc chín cho anh ăn…”
Đàm Bân rùng mình một cái, đây là lần đầu tiên Thẩm Bồi kể cho cô nghe chuyện anh ở Cam Nam.
Tính anh vốn rất sạch sẽ, đặc biệt không chịu được mùi hôi của thịt dê, bình thường anh không ăn thịt dê, thỉnh thoảng khi đi qua hàng bán thịt dê nướng, ngửi thấy mùi vị đó là anh lập tức có phản ứng.
“Phản ứng của anh, em cũng có thể đoán ra, ăn xong liền nôn, nôn rồi lại bị bắt ăn, khoảng thời gian đó thật khó sống, anh không muốn kiên trì thêm chút nào, muốn từ bỏ, nhưng anh luôn nhớ rằng, anh đã từng hứa với em một việc, anh không thể cứ đi cho xong một cách ích kỷ như thế, anh phải trở về gặp em, anh luôn nhớ đến em, nhớ đến từng sự việc sau khi anh quen em, nghĩ đến những điều đó, anh mới có thể sống tiếp.”
Đàm Bân cúi đầu, nước mắt bất giác chảy giàn giụa.
“Nhưng tối qua anh bỗng nhận ra, từ trước tới nay em chưa từng khóc trước mặt anh, một lần cũng chưa. Em biết như vậy thể hiện điều gì không?” Thẩm Bồi cười, nụ cười có chút chua xót. “Ngay từ đầu anh đã không bước vào được trong trái tim em, đến tận bây giờ em cũng chưa từng cho anh cơ hội làm điều đó.”
“Thẩm Bồi, anh nói như thế không công bằng chút nào.” Đàm Bân phản đối.
Những kỷ niệm đẹp đẽ, ấm áp trước đây đều lắng đọng trong trái tim cô.
“Đúng, có lẽ là như vậy. Có lẽ trước đây em từng yêu anh, nhưng bây giờ không còn yêu nữa. Em có ước vọng sống của em, nhưng anh không giúp gì được cho em,” Anh nói liền một mạch. “Vì vậy, chúng ta nên chia tay thôi.”
“Thẩm Bồi!” Đàm Bân ngẩng lên, môi run run. “Anh đã từng hỏi, từ sau khi anh mất tích, em đã nghĩ những gì, đúng không?”
“Đó đã là những chuyện của quá khứ rồi, không còn chút ý nghĩa nào nữa. Đàm Bân, anh hiểu em, thế giới của em không dung nạp những người yếu đuối, đơn giản như thế.”
Cuối cùng anh đã nghĩ thông suốt, sau khi bước ra khỏi mới có thể nhìn thấu cô như thế.
Nhưng mấy ngày nay cô đã phải trải qua biết bao đau đớn, hoảng sợ, âu lo, thất vọng, giày vò, biết bao đêm dài mất ngủ, những điều này anh mãi mãi không thể biết.
Điều cô cần không hề nhiều, chỉ là khi mệt mỏi thì có một bờ vai chắc chắn cho cô tựa vào.
Đàm Bân ngoảnh mặt đi, rõ ràng cô định cười, nhưng nước mắt lại chảy đầm đìa hai bên má, rơi xuống áo.
“Em xin lỗi!” Cô nói. “Thẩm Bồi, là em đã phụ lòng anh, xin lỗi anh!”
Thẩm Bồi mỉm cười. “Bây giờ em nói những lời này thì còn ý nghĩa gì? Em đã lựa chọn rồi thì nên kiên trì theo đuổi, con người ích kỷ một chút cũng không phải là tội lỗi.”
Lời nói của anh vẫn chứa đựng sự oán hận, dù sao anh cũng không phải là thánh nhân. Đàm Bân có thể nhận ra điều đó.
Thẩm Bồi nói rất dúng, sự day dứt, áy náy lúc này, hôm nay, ngày mai, ngày kia có lẽ sẽ còn tồn tại, khiến cô thấy xấu hổ, nhưng cuối cùng nó cũng sẽ tiêu tan theo thời gian.
Anh đã nghĩ thông suốt rồi.
Thẩm Bồi chậm rãi đưa tay ra, nhẹ nhàng vuốt tóc mai của cô. “Em gọi điện cho anh ta đi, sau này đừng làm chuyện ngốc nghếch nữa, gặp khó khăn thì cũng đừng một mình gánh chịu. Anh nói cho em điều này, giá trị tồn tại của một người đàn ông chính là được cần đến.”
Đàm Bân nhìn anh, biết rằng không thể cứu vãn được nữa, cô đã mất anh thật rồi.
Toàn thân cô không cử động được, chỉ có nước mắt cứ thế tuôn rơi.
Thẩm Bồi chăm chú nhìn cô, ánh mắt không nỡ rời xa, nhưng cuối cùng anh cũng buông tay, nhẹ nhàng đóng cửa, ra về. Bóng dáng anh cứ nhòa dần trong mắt cô.
Cô không thể ý thức được rằng, Thẩm Bồi chỉ để lại cho cô một hình ảnh kiêu ngạo, từ phút giây đó, anh mờ dần đi trong cuộc đời cô.
Hôm đó, Đàm Bân ngồi tựa vào giường thẫn thờ rất lâu, khi nhìn thấy trời dần tối mới nhớ ra phải sạc pin điện thoại. Vừa mở máy, cô thấy hiện lên vô số cuộc gọi nhỡ, từ tối qua cho đến chiều nay, đều là số của Thẩm Bồi.
Cô chậm rãi xem từng cuộc gọi, từng giọt nước mắt nóng hổi cứ thế chảy xuống, rơi vào cả màn hình điện thoại.
Sau đó cô không tìm được anh nữa.
Điện thoại của anh cũng tắt máy, điện thoại bàn cũng không gọi được. Cô thử gọi điện cho cha mẹ anh, tên cô vừa hiện lên, đầu dây bên kia liền cúp máy.
Trình Duệ Mẫn cũng không liên lạc với cô nữa, chỉ nhắn cho cô một tin vào tối hôm đó, nhắc cô đi truyền nước.
Đàm Bân cảm ơn sự im lặng của anh.
Cả tuần đó, tâm trạng cô trầm mặc khác thường, cô không nói một lời thừa thãi nào, tất cả sức lực đều dồn vào cả công việc.
Cần phải để đầu óc tập trung vào những chuyện vụn vặt vẫn luôn giày vò người ta kia để tìm hướng giải quyết, đó mới là liều thuốc giảm đau tốt nhất cho cô lúc này.
Phương Phương sắp từ chức, thư ký hỏi ý kiến của Đàm Bân xem có nên tổ chức một bữa tiệc chia tay Phương Phương không.
Đàm Bân nhất quyết không đồng ý, ép một người bị tổn thương nặng nề phải cố tỏ ra vui cười trứơc mặt mọi người là một việc quá tàn nhẫn.
Lần cuối Phương Phương đến văn phòng, Đàm Bân và cô hẹn gặp nhau tại nhà hàng Starbucks, Đàm Bân hỏi cô về dự định sau này.
Cô không cho Phương Phương địa chỉ website của công ty Trình Duệ Mẫn. Liên quan đến mối quan hệ phức tạp xung quanh Trình Duệ Mẫn, cô không thể không cẩn thận, vì anh mà cũng vì bản thân mình. Cô chỉ gợi ý cho Phương Phương có một công ty như thế đang tuyển người.
Phương Phương cúi đầu, cười cười: “Cám ơn chị, không cần đâu. Tôi không muốn làm việc ở ngành này nữa, muốn thử công việc khác, hoặc đi học tiếp, rồi về trường làm giáo viên.”
Đàm Bân thở dài. “Có một câu nói thế này, nơi nào có người, nơi ấy có giang hồ. Môi trường trong trường học có chắc đã lành? Chưa chắc. Có lợi ích là có sự tranh chấp, mâu thuẫn.”
“Tôi hiểu, chỉ là cho bản thân một nơi để mơ mộng mà thôi. Cherie, tôi định đến công ty Hữu Bang.”
“Cô đi làm bảo hiểm?” Đàm Bân hết sức ngạc nhiên.
“Đúng vậy. Tôi vừa tốt nghiệp đã đi làm ngay, ngoài MPL, tôi không biết bên ngoài thế nào. Mấy hôm nay tôi cũng đi phỏng vấn vài nơi, tôi phát hiện bản thân dường như không có một chút năng lực sinh tồn nào. Vì vậy tôi mới định thử xem, đặt mình vào vị trí thấp nhất, xem mình có thể chịu đựng được không, nếu được, có lẽ tương lai chẳng phải sợ điều gì nữa.”
Đàm Bân vỗ nhẹ lên khuôn mặt trẻ trung của cô, nhất thời không biết nói sao.
Trương Ái Linh[3"> đã từng nói, nổi tiếng phải nhân lúc còn sớm. Bây giờ xem ra vấp ngã cũng phải nhân lúc còn sớm, ít nhất ngã rồi phải biết đứng dậy, mới có dũng khí và vốn liếng để làm lại từ đầu.
[3"> Trương Ái Linh -75: nữ nhà văn Trung Quốc với những tác phẩm nổi tiếng như Sắc giới, Tình yêu khuynh thành.
“Tôi đi đây.” Phương Phương đứng dậy. “Có lời gì muốn nói với tôi trước khi từ biệt không?”
“Có.” Đàm Bân nhìn cô. “Phương Phương, hãy nhớ lấy câu này, bất luận là trong công việc hay tình yêu, phải biết nghĩ cho người khác, nhưng lại phải sống cho chính mình. Còn nữa, thất bại nhất thời chỉ có nghĩa là tạm thời không thành công, không được dễ dàng từ bỏ niềm tin.”
Chương 16
Ở công ty lớn, một người ra đi, giống như hòn đá ném xuống mặt nước, chỉ bắn lên mấy giọt, sau đó rất nhanh đã trở lại trạng thái bình thường.
Vị trí trống của Phương Phương lập tức có nhân viên mới thay thế.
Vương Dịch cũng chuyển từ tầng trên xuống, ngồi ngay phía trước Đàm Bân. Có lúc Đàm Bân lỡ miệng gọi cô ấy là Phương Phương.
Việc thu mua của tập đoàn Phổ Đạt vẫn đang được tiến hành đúng kế hoạch. Giám đốc kinh doanh ở các tỉnh của MPL liên tục báo lên trên những tin tức đã khai thác được từ các công ty tỉnh của Phổ Đạt. Qua tổng hợp, phân tích, toàn bộ quy mô hệ thống và tổng số hợp đồng của việc thu mua lần này đã bước đầu được hình thành.
©STENT
Nghe nói tuần này sẽ có thư mời thầu của Phổ Đạt, nhưng mãi không thấy đâu, các công ty đã bày binh bố trận sẵn sàng, bây giờ nhuệ khí sụt giảm xuống mức thấp nhất.
Thời gian nghỉ trưa, Đàm Bân không cùng đồng nghiệp đi ăn, nhân lúc công ty không có người, cô ngồi trên ghế, gác hai chân lên nghỉ ngơi.
Bên cạnh là văn phòng tổng giám đốc kinh doanh đã trống gần năm tháng nay.
Cửa vẫn đóng, bên trong tối đen, ánh sáng bên ngoài xuyên qua tấm vách kính, hắt vào phòng làm nổi lên từng đường nét mờ ảo của nột thất bên trong căn phòng.
Không có cửa sổ, chỉ có một chiếc bàn làm việc lớn, bốn chiếc ghế, hai tủ sách, đó là tất cả những gì có trong căn phòng mười lăm mét vuông.
Đàm Bân ngẩn ngơ nhìn trong lòng tính toán giá trị của vị trí đó xem có đáng với cái giá phải bỏ ra không.
Vì quá bận nên cô đã quên hết những buồn đau lúc trước, chẳng mấy chốc là đến cuối tuần, cô nhận được điện thoại của Hoàng Cẩn, chị ta rủ cô đến chỗ của Thẩm Bồi.
Cuộc điện thoại này rất không đúng lúc, nhưng Đàm Bân không hỏi nhiều, ngắt máy, đi tới đó.
Trong phòng khách trống không, mẹ Thẩm Bồi và Hoàng Cẩn đang đợi cô. Đại đa số những vật dụng đều đã được chuyển đi, chỉ còn trơ lại vài đồ nội thất đơn giản.
“Đàm tiểu thư!” Mẹ Thẩm Bồi nói với cô như thể trong miệng ngậm một cục đá lạnh. “Thẩm Bồi chuyển về nhà rồi, căn phòng này sẽ cho người khác mượn, mời cô kiểm tra lại đồ của mình.”
Đàm Bân “dạ” một tiếng không nói một lời nào, con tim như đóng băng.
Gần cửa ra vào có đặt hai hộp carton.
“Đồ đạc của cô đều do Thẩm Bồi tự tay thu dọn, không có ai động vào đâu. Tốt nhất cô hãy xem kĩ đi, đừng để lại cái gì, sau này khó nói lắm.”
Sống mũi Đàm Bân cay cay, cô quay người đi, nhân lúc cúi đầu mở hộp giấy, cô cắn chặt môi.
Các vật dụng trong hộp được xếp rất gọn gàng. Tất cả quần áo đều được bọc trong giấy mềm, mỹ phẩm để gọn trong một chiếc giỏ mây.
Thẩm Bồi luôn có thói quen gọn gàng, ngăn nắp như thế.
Hoàng Cẩn đi đến chỗ cô, nói: “Đàm Bân, chị gọi điện cho công ty chuyển đồ, nhờ họ chuyển giúp em nhé!”
Mẹ Thẩm Bồi cười nhạt. “Thôi, không cần đâu Hoàng Cẩn, những người muốn lấy lòng Đàm tiểu thư không ít, đâu đến lượt cháu chứ!”
Hoàng Cẩn đành đứng yên, nhìn Đàm Bân, cười ái ngại.
Đàm Bân phải hít thở sâu mấy cái mới có thể giữ được bình tĩnh. Cô không hề trách mẹ Thẩm Bồi, đây là điều mà cô đáng phải nhận, là sự báo ứng của việc bắt cá hai tay.
Trước khi ra về, cô vẫn lễ phép chào bà: “Cháu xin phép bác, bác giữ gìn sức khỏe ạ!”
Mẹ Thẩm Bồi nhếch môi cười. “Đàm tiểu thư, kh
“Em luôn chờ đợi một người, bây giờ đã đợi được người ấy, bản thân em có lẽ không biết, ánh mắt em nhìn anh ta giống như đứa trẻ nhìn thấy kẹo vậy.”
Đàm Bân nhìn anh, mím chặt môi.
Cô đã từng nghĩ đến cảnh tượng này, nhưng không ngờ khi phải thực sự đối mặt lại đau đớn, tàn nhẫn thế này. Có lẽ chỉ vì người nói chia tay không phải là cô.
Trong giọng nói của Thẩm Bồi chất chứa sự tuyệt vọng, nhưng không hề nghe thấy bất kỳ ý trách cứ nào, anh luôn là người rất ôn hòa.
“Tối qua mẹ anh nói em gọi điện, chưa nói gì đã cúp máy. Anh có dự cảm chẳng lành, nhưng không thể nào liên lạc được cho em, anh đến tìm em cũng không thấy. Anh đợi em ở ngoài cửa, nhưng mãi không thấy em về. Chẳng phải em hỏi anh đã đi đâu sao? Sau đó anh đến bảo tàng Thiên niên kỷ, nơi lần đầu tiên chúng ta gặp nhau. Anh nằm ở đó, cứ nghĩ mãi. Đàm Bân, những chuyện mà trước đây anh nghĩ mãi không ra, đột nhiên lúc đó lại hiểu hết.
Đàm Bân im lặng lắng nghe.
“Lúc ở Cam Nam, dân du mục đưa anh về phía nam, không có thuốc, cũng không có thức ăn, để giúp anh sống sót, họ cắt thịt đùi dê, luộc chín cho anh ăn…”
Đàm Bân rùng mình một cái, đây là lần đầu tiên Thẩm Bồi kể cho cô nghe chuyện anh ở Cam Nam.
Tính anh vốn rất sạch sẽ, đặc biệt không chịu được mùi hôi của thịt dê, bình thường anh không ăn thịt dê, thỉnh thoảng khi đi qua hàng bán thịt dê nướng, ngửi thấy mùi vị đó là anh lập tức có phản ứng.
“Phản ứng của anh, em cũng có thể đoán ra, ăn xong liền nôn, nôn rồi lại bị bắt ăn, khoảng thời gian đó thật khó sống, anh không muốn kiên trì thêm chút nào, muốn từ bỏ, nhưng anh luôn nhớ rằng, anh đã từng hứa với em một việc, anh không thể cứ đi cho xong một cách ích kỷ như thế, anh phải trở về gặp em, anh luôn nhớ đến em, nhớ đến từng sự việc sau khi anh quen em, nghĩ đến những điều đó, anh mới có thể sống tiếp.”
Đàm Bân cúi đầu, nước mắt bất giác chảy giàn giụa.
“Nhưng tối qua anh bỗng nhận ra, từ trước tới nay em chưa từng khóc trước mặt anh, một lần cũng chưa. Em biết như vậy thể hiện điều gì không?” Thẩm Bồi cười, nụ cười có chút chua xót. “Ngay từ đầu anh đã không bước vào được trong trái tim em, đến tận bây giờ em cũng chưa từng cho anh cơ hội làm điều đó.”
“Thẩm Bồi, anh nói như thế không công bằng chút nào.” Đàm Bân phản đối.
Những kỷ niệm đẹp đẽ, ấm áp trước đây đều lắng đọng trong trái tim cô.
“Đúng, có lẽ là như vậy. Có lẽ trước đây em từng yêu anh, nhưng bây giờ không còn yêu nữa. Em có ước vọng sống của em, nhưng anh không giúp gì được cho em,” Anh nói liền một mạch. “Vì vậy, chúng ta nên chia tay thôi.”
“Thẩm Bồi!” Đàm Bân ngẩng lên, môi run run. “Anh đã từng hỏi, từ sau khi anh mất tích, em đã nghĩ những gì, đúng không?”
“Đó đã là những chuyện của quá khứ rồi, không còn chút ý nghĩa nào nữa. Đàm Bân, anh hiểu em, thế giới của em không dung nạp những người yếu đuối, đơn giản như thế.”
Cuối cùng anh đã nghĩ thông suốt, sau khi bước ra khỏi mới có thể nhìn thấu cô như thế.
Nhưng mấy ngày nay cô đã phải trải qua biết bao đau đớn, hoảng sợ, âu lo, thất vọng, giày vò, biết bao đêm dài mất ngủ, những điều này anh mãi mãi không thể biết.
Điều cô cần không hề nhiều, chỉ là khi mệt mỏi thì có một bờ vai chắc chắn cho cô tựa vào.
Đàm Bân ngoảnh mặt đi, rõ ràng cô định cười, nhưng nước mắt lại chảy đầm đìa hai bên má, rơi xuống áo.
“Em xin lỗi!” Cô nói. “Thẩm Bồi, là em đã phụ lòng anh, xin lỗi anh!”
Thẩm Bồi mỉm cười. “Bây giờ em nói những lời này thì còn ý nghĩa gì? Em đã lựa chọn rồi thì nên kiên trì theo đuổi, con người ích kỷ một chút cũng không phải là tội lỗi.”
Lời nói của anh vẫn chứa đựng sự oán hận, dù sao anh cũng không phải là thánh nhân. Đàm Bân có thể nhận ra điều đó.
Thẩm Bồi nói rất dúng, sự day dứt, áy náy lúc này, hôm nay, ngày mai, ngày kia có lẽ sẽ còn tồn tại, khiến cô thấy xấu hổ, nhưng cuối cùng nó cũng sẽ tiêu tan theo thời gian.
Anh đã nghĩ thông suốt rồi.
Thẩm Bồi chậm rãi đưa tay ra, nhẹ nhàng vuốt tóc mai của cô. “Em gọi điện cho anh ta đi, sau này đừng làm chuyện ngốc nghếch nữa, gặp khó khăn thì cũng đừng một mình gánh chịu. Anh nói cho em điều này, giá trị tồn tại của một người đàn ông chính là được cần đến.”
Đàm Bân nhìn anh, biết rằng không thể cứu vãn được nữa, cô đã mất anh thật rồi.
Toàn thân cô không cử động được, chỉ có nước mắt cứ thế tuôn rơi.
Thẩm Bồi chăm chú nhìn cô, ánh mắt không nỡ rời xa, nhưng cuối cùng anh cũng buông tay, nhẹ nhàng đóng cửa, ra về. Bóng dáng anh cứ nhòa dần trong mắt cô.
Cô không thể ý thức được rằng, Thẩm Bồi chỉ để lại cho cô một hình ảnh kiêu ngạo, từ phút giây đó, anh mờ dần đi trong cuộc đời cô.
Hôm đó, Đàm Bân ngồi tựa vào giường thẫn thờ rất lâu, khi nhìn thấy trời dần tối mới nhớ ra phải sạc pin điện thoại. Vừa mở máy, cô thấy hiện lên vô số cuộc gọi nhỡ, từ tối qua cho đến chiều nay, đều là số của Thẩm Bồi.
Cô chậm rãi xem từng cuộc gọi, từng giọt nước mắt nóng hổi cứ thế chảy xuống, rơi vào cả màn hình điện thoại.
Sau đó cô không tìm được anh nữa.
Điện thoại của anh cũng tắt máy, điện thoại bàn cũng không gọi được. Cô thử gọi điện cho cha mẹ anh, tên cô vừa hiện lên, đầu dây bên kia liền cúp máy.
Trình Duệ Mẫn cũng không liên lạc với cô nữa, chỉ nhắn cho cô một tin vào tối hôm đó, nhắc cô đi truyền nước.
Đàm Bân cảm ơn sự im lặng của anh.
Cả tuần đó, tâm trạng cô trầm mặc khác thường, cô không nói một lời thừa thãi nào, tất cả sức lực đều dồn vào cả công việc.
Cần phải để đầu óc tập trung vào những chuyện vụn vặt vẫn luôn giày vò người ta kia để tìm hướng giải quyết, đó mới là liều thuốc giảm đau tốt nhất cho cô lúc này.
Phương Phương sắp từ chức, thư ký hỏi ý kiến của Đàm Bân xem có nên tổ chức một bữa tiệc chia tay Phương Phương không.
Đàm Bân nhất quyết không đồng ý, ép một người bị tổn thương nặng nề phải cố tỏ ra vui cười trứơc mặt mọi người là một việc quá tàn nhẫn.
Lần cuối Phương Phương đến văn phòng, Đàm Bân và cô hẹn gặp nhau tại nhà hàng Starbucks, Đàm Bân hỏi cô về dự định sau này.
Cô không cho Phương Phương địa chỉ website của công ty Trình Duệ Mẫn. Liên quan đến mối quan hệ phức tạp xung quanh Trình Duệ Mẫn, cô không thể không cẩn thận, vì anh mà cũng vì bản thân mình. Cô chỉ gợi ý cho Phương Phương có một công ty như thế đang tuyển người.
Phương Phương cúi đầu, cười cười: “Cám ơn chị, không cần đâu. Tôi không muốn làm việc ở ngành này nữa, muốn thử công việc khác, hoặc đi học tiếp, rồi về trường làm giáo viên.”
Đàm Bân thở dài. “Có một câu nói thế này, nơi nào có người, nơi ấy có giang hồ. Môi trường trong trường học có chắc đã lành? Chưa chắc. Có lợi ích là có sự tranh chấp, mâu thuẫn.”
“Tôi hiểu, chỉ là cho bản thân một nơi để mơ mộng mà thôi. Cherie, tôi định đến công ty Hữu Bang.”
“Cô đi làm bảo hiểm?” Đàm Bân hết sức ngạc nhiên.
“Đúng vậy. Tôi vừa tốt nghiệp đã đi làm ngay, ngoài MPL, tôi không biết bên ngoài thế nào. Mấy hôm nay tôi cũng đi phỏng vấn vài nơi, tôi phát hiện bản thân dường như không có một chút năng lực sinh tồn nào. Vì vậy tôi mới định thử xem, đặt mình vào vị trí thấp nhất, xem mình có thể chịu đựng được không, nếu được, có lẽ tương lai chẳng phải sợ điều gì nữa.”
Đàm Bân vỗ nhẹ lên khuôn mặt trẻ trung của cô, nhất thời không biết nói sao.
Trương Ái Linh[3"> đã từng nói, nổi tiếng phải nhân lúc còn sớm. Bây giờ xem ra vấp ngã cũng phải nhân lúc còn sớm, ít nhất ngã rồi phải biết đứng dậy, mới có dũng khí và vốn liếng để làm lại từ đầu.
[3"> Trương Ái Linh -75: nữ nhà văn Trung Quốc với những tác phẩm nổi tiếng như Sắc giới, Tình yêu khuynh thành.
“Tôi đi đây.” Phương Phương đứng dậy. “Có lời gì muốn nói với tôi trước khi từ biệt không?”
“Có.” Đàm Bân nhìn cô. “Phương Phương, hãy nhớ lấy câu này, bất luận là trong công việc hay tình yêu, phải biết nghĩ cho người khác, nhưng lại phải sống cho chính mình. Còn nữa, thất bại nhất thời chỉ có nghĩa là tạm thời không thành công, không được dễ dàng từ bỏ niềm tin.”
Chương 16
Ở công ty lớn, một người ra đi, giống như hòn đá ném xuống mặt nước, chỉ bắn lên mấy giọt, sau đó rất nhanh đã trở lại trạng thái bình thường.
Vị trí trống của Phương Phương lập tức có nhân viên mới thay thế.
Vương Dịch cũng chuyển từ tầng trên xuống, ngồi ngay phía trước Đàm Bân. Có lúc Đàm Bân lỡ miệng gọi cô ấy là Phương Phương.
Việc thu mua của tập đoàn Phổ Đạt vẫn đang được tiến hành đúng kế hoạch. Giám đốc kinh doanh ở các tỉnh của MPL liên tục báo lên trên những tin tức đã khai thác được từ các công ty tỉnh của Phổ Đạt. Qua tổng hợp, phân tích, toàn bộ quy mô hệ thống và tổng số hợp đồng của việc thu mua lần này đã bước đầu được hình thành.
©STENT
Nghe nói tuần này sẽ có thư mời thầu của Phổ Đạt, nhưng mãi không thấy đâu, các công ty đã bày binh bố trận sẵn sàng, bây giờ nhuệ khí sụt giảm xuống mức thấp nhất.
Thời gian nghỉ trưa, Đàm Bân không cùng đồng nghiệp đi ăn, nhân lúc công ty không có người, cô ngồi trên ghế, gác hai chân lên nghỉ ngơi.
Bên cạnh là văn phòng tổng giám đốc kinh doanh đã trống gần năm tháng nay.
Cửa vẫn đóng, bên trong tối đen, ánh sáng bên ngoài xuyên qua tấm vách kính, hắt vào phòng làm nổi lên từng đường nét mờ ảo của nột thất bên trong căn phòng.
Không có cửa sổ, chỉ có một chiếc bàn làm việc lớn, bốn chiếc ghế, hai tủ sách, đó là tất cả những gì có trong căn phòng mười lăm mét vuông.
Đàm Bân ngẩn ngơ nhìn trong lòng tính toán giá trị của vị trí đó xem có đáng với cái giá phải bỏ ra không.
Vì quá bận nên cô đã quên hết những buồn đau lúc trước, chẳng mấy chốc là đến cuối tuần, cô nhận được điện thoại của Hoàng Cẩn, chị ta rủ cô đến chỗ của Thẩm Bồi.
Cuộc điện thoại này rất không đúng lúc, nhưng Đàm Bân không hỏi nhiều, ngắt máy, đi tới đó.
Trong phòng khách trống không, mẹ Thẩm Bồi và Hoàng Cẩn đang đợi cô. Đại đa số những vật dụng đều đã được chuyển đi, chỉ còn trơ lại vài đồ nội thất đơn giản.
“Đàm tiểu thư!” Mẹ Thẩm Bồi nói với cô như thể trong miệng ngậm một cục đá lạnh. “Thẩm Bồi chuyển về nhà rồi, căn phòng này sẽ cho người khác mượn, mời cô kiểm tra lại đồ của mình.”
Đàm Bân “dạ” một tiếng không nói một lời nào, con tim như đóng băng.
Gần cửa ra vào có đặt hai hộp carton.
“Đồ đạc của cô đều do Thẩm Bồi tự tay thu dọn, không có ai động vào đâu. Tốt nhất cô hãy xem kĩ đi, đừng để lại cái gì, sau này khó nói lắm.”
Sống mũi Đàm Bân cay cay, cô quay người đi, nhân lúc cúi đầu mở hộp giấy, cô cắn chặt môi.
Các vật dụng trong hộp được xếp rất gọn gàng. Tất cả quần áo đều được bọc trong giấy mềm, mỹ phẩm để gọn trong một chiếc giỏ mây.
Thẩm Bồi luôn có thói quen gọn gàng, ngăn nắp như thế.
Hoàng Cẩn đi đến chỗ cô, nói: “Đàm Bân, chị gọi điện cho công ty chuyển đồ, nhờ họ chuyển giúp em nhé!”
Mẹ Thẩm Bồi cười nhạt. “Thôi, không cần đâu Hoàng Cẩn, những người muốn lấy lòng Đàm tiểu thư không ít, đâu đến lượt cháu chứ!”
Hoàng Cẩn đành đứng yên, nhìn Đàm Bân, cười ái ngại.
Đàm Bân phải hít thở sâu mấy cái mới có thể giữ được bình tĩnh. Cô không hề trách mẹ Thẩm Bồi, đây là điều mà cô đáng phải nhận, là sự báo ứng của việc bắt cá hai tay.
Trước khi ra về, cô vẫn lễ phép chào bà: “Cháu xin phép bác, bác giữ gìn sức khỏe ạ!”
Mẹ Thẩm Bồi nhếch môi cười. “Đàm tiểu thư, kh
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦTải game mobile miễn phí
© Anhhungpro.info wap giải trí tổng họp
Sitemap.html,Sitemap.xml,Ror.xml,Urllist.txtTải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
4/5029