watch sexy videos at nza-vids!
XEMMIENPHI.WAP.SH
Kho game online mới nhất
Tiểu thuyết ngôn tình cảm động
Tải những game đánh bài hay nhất 2015
Tải những game chiến thuật mới nhất

Tiểu thuyết Bẫy Văn Phòng-full

Lượt xem :
liên quan của MPL Trung Quốc.

Đàm Bân và Kiều Lợi Duy được phân công quản lý khu vực phía bắc, chức vụ tương đương nhau, đều là quyền phó tổng giám đốc kinh doanh, trực tiếp báo cáo công việc với Lưu Bỉnh Khang.

Có một điểm bất đồng là Đàm Bân phụ trách khu vực Bắc Kinh, Thiên Tân, Hà Bắc và Hà Nam, gần mười tỉnh phía bắc còn lại đều giao cho Kiều Lợi Duy.

Tình huống này rất khéo léo, địa bàn mà Kiều Lợi Duy quản lý rộng hơn của Đàm Bân rất nhiều, nhưng chất lượng khách hàng tương đương nhau. Còn khu vực Bắc Kinh nằm trong tay Đàm Bân là một trong những khu vực có tiềm năng khách hàng lớn nhất trên phạm vi toàn cầu và cũng là khu vực có khối lượng khách hàng lớn nhất của MPL Trung Quốc, đồng thời là nơi đóng trụ sở chính của tập đoàn Phổ Đạt.

Ngồi ở một vị trí có quyền thế ngang nhau, trách nhiệm công việc lại được phân công khá rạch ròi, tỉ mỉ nên hai bên khó tránh khỏi sẽ có sự hợp tác hoặc va chạm.

Tình thế này rõ ràng là muốn quẳng hai người lên giàn lửa để giày vò.

Cho dù Đàm Bân đã sớm biết được thông tin, nhưng thoạt nhìn thấy email, trong lòng cô vẫn ngổn ngang trăm mối, tâm trạng bất mãn, thất vọng và hưng phấn đều có cả.

Cô bước đến, đứng sau lưng Thẩm Bồi, định nói nhưng lại thôi.

Thẩm Bồi đang đứng bên chậu nước rửa cọ vẽ, những sợi tóc phía sau gáy mượt mà, đen bóng, đẹp đến mức có thể đi đóng quảng cáo được.

Cô ho khan một tiếng.

“Em đến rồi.” Nghe thấy tiếng cô, Thẩm Bồi quay lại thật nhanh, mặc kệ hai tay vẫn đang ướt, cúi xuống, hôn lên mắt và môi cô.

“Thẩm Bồi, em được thăng chức rồi.” Đàm Bân vòng tay ôm chặt lấy eo anh, úp mặt vào ngực anh, thấp giọng nói.

Thẩm Bồi vẫn đang mặc tạp dề và đeo găng tay cao su, vẻ mặt lạnh lùng, anh tỏ vẻ khó chịu.

“Việc tốt mà, em lúc nào cũng tài giỏi.” Thẩm Bồi tháo găng tay, trên mặt không có bất cứ biểu cảm nào, điềm nhiên như vừa nghe nói tối nay ra ngoài ăn cơm giống mọi lần vậy.

“Nhưng em không vui.”

“Vì sao?”

“Vì đó không phải là điều em mong muốn, em bị đối xử không công bằng.”

Thẩm Bồi bật cười, gí gí ngón tay lên trán cô rồi nhìn thẳng vào mắt cô. “Cô bé ạ, lòng tham vô đáy không biết thế nào là đủ.”

“Thẩm Bồi…”

“Hử?”

“Vì sao chưa bao giờ anh than phiền hay oán trách?”

Thẩm Bồi ôm cô chặt thêm chút nữa. “Than phiền cái gì? Anh hiện giờ chẳng phải lo chuyện cơm áo gạo tiền, lại có bạn gái vừa giỏi giang vừa xinh đẹp, sao phải than phiền chứ?”

Đàm Bân ngẩng lên, đưa mắt quan sát anh kĩ hơn.

Thẩm Bồi thường xuyên phải đi thực tế để vẽ nên làn da của anh sạm đi thấy rõ, nhưng màu da nâu lại rất mềm mại, chẳng có chút dấu vết của một người đàn ông phải chịu nhiều phong sương.

Cha anh là một họa sĩ nổi tiếng trong nước nên lúc mới chập chững bước vào nghề, anh đã có người nâng đỡ, điều tuyệt vời nhất là anh lại gặp được thiên thời địa lợi, vì thế mà thành danh khá dễ dàng. Trong từ điển của anh, hoàn toàn không hề có những từ như đấu tranh, phấn đấu… Con người anh vốn dĩ chẳng có dã tâm lớn, cho nên chưa bao giờ nhìn thấy trên gương mặt anh biểu hiện của sự đau khổ đắng chát.

Đàm Bân thẳng thắn bĩu môi nói: “Nếu không thì tại sao lại nói cùng là con người nhưng số mệnh khác nhau? Van Gogh[1"> chẳng phải là thiên tài ư? Nhưng cả cuộc đời ông ấy chịu gian nan, cực khổ, đến lúc chết còn làm lợi cho vô số gian thương.”

[1"> Vincent Van Gogh -37: danh họa nổi tiếng người Hà Lan thuộc trường phái Ấn tượng.

Cô tự cảm thấy giọng điệu của mình chua chát khác hẳn ngày thường.

Thẩm Bồi vỗ vỗ vai cô, không nhịn được cười. “Kỳ thực chúng ta luôn sống như thế, điều chúng ta dễ dàng nghe thấy nhất chính là sự oán thán, kêu ca, chỉ một câu: có tài nhưng không gặp thời, có thể dùng để than vãn cả một đời.”

Đàm Bân nói: “Trong việc tranh giành chức vụ nơi làm việc, không có chuyện có tài nhưng không gặp thời, chúng ta chỉ có thể tìm một góc nào đó, tự kiểm điểm lại tài nghệ không tinh thông của chính mình mà thôi.”

Giọng điệu của cô có chút chế giễu, trêu chọc, khóe miệng còn điểm thêm nụ cười chua chát nhưng lại khiến Thẩm Bồi nhìn mà xót thương.

Thẩm Bồi có chút lúng túng, khó xử, khẽ buông vai cô, cởi tạp dề, vứt qua một bên. Anh đang mặc một chiếc áo lót bằng lụa màu trắng ngà khá mỏng, mơ hồ để lộ bờ vai rộng và vòng eo nhỏ cuốn hút.

Đàm Bân đưa tay luồn vào bên trong áo lót của Thẩm Bồi, ve vuốt tấm lưng trần rắn chắc của anh, không kiềm chế được một ý nghĩ dung tục thoáng qua trong đầu.

Cô cười khúc khích.

Đám bạn nghệ sĩ của Thẩm Bồi đa phần đều ăn mặc lôi thôi, lếch thếch, điều đó dường như đã là một quy tắc bất thành văn. Nghèo khó tạo nên thiên tài, hình như điều đó sớm đã trở thành chân lý, chính cuộc sống khốn quẫn đã dồn ép những tinh hoa thể hiện vào tác phẩm, để nó tỏa ra một sức sống phi thường.

Thẩm Bồi nói: “Điều quan trọng nhất của người làm nghệ thuật là gì? Chính là đừng để tạp âm của người khác ảnh hưởng đến tiếng nói nội tâm của chính mình.”

Đàm Bân cảm thấy vô cùng nể phục. Anh thường có những câu nói khiến người khác phải ngạc nhiên.

Thế nhưng liền sau đó anh lại bổ sung một câu khiến cho sự nể phục đang tràn ngập trong lòng cô lập tức tiêu tan.

Thẩm Bồi nói: “Nhưng cứ hùa theo người ta mà suy nghĩ như thế thì được ích lợi gì? Người mua tranh của mình lại chẳng phải là họ, mà là khán giả kìa!”

Những câu nói này mà lọt vào tai Văn Hiểu Tuệ thì nhất định cô ấy sẽ cười đến sái quai hàm.

Đã có một thời gian dài Đàm Bân cũng vô cùng hoang mang, không biết tại sao hai người lại có thể đến với nhau như vậy? Câu chuyện duyên phận này bình thường sẽ không vì ý chí của con người mà thay đổi. Việc quen biết nhau của hai người, nói cho cùng có rất nhiều kịch tính.

Vào một buổi cuối tuần nào đó Đàm Bân chợt nổi hứng, một mình chạy tới phòng triển lãm tranh Thiên niên kỷ để giết thời gian. Khi đứng trước một bức tranh được trưng bày trong buổi triển lãm, cô đã dừng lại rất lâu. Thẩm Bồi chính là tác giả của bức tranh đó. Đó là tác phẩm đầu tiên của anh khi anh trở thành một họa sĩ trẻ tuổi nổi tiếng, chỉ với cọ vẽ và giấy Tuyên Thành của Trung Quốc, những nét vẽ của anh lại mang đậm phong cách phương Tây, bức tranh này khi đem đi triển lãm ở Paris đã đoạt giải đồng.

Nhìn thấy một cô gái trẻ rất xinh đẹp, ăn mặc thời thượng đứng giữa phòng triển lãm rộng lớn, ánh mắt si mê chăm chú ngắm nhìn tác phẩm của mình thật lâu, Thẩm Bồi dường như ngay lập tức rung động sâu sắc.

Một người con gái xinh đẹp có thể tĩnh tâm thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật, trong xã hội xô bồ, ai cũng luôn vội vã, gấp gáp vì những lợi ích trước mắt như hiện nay thì những người như cô thật không nhiều.

Anh tiến lên phía trước để bắt chuyện, sau đó hai người trao đổi cách liên lạc, hẹn hò. Sự việc tiếp diễn là những cái hôn và cuối cùng là lên giường, tất cả đều hợp logic.

Anh không bao giờ nghĩ mình sẽ tìm được một cô bạn gái làm việc trong một doanh nghiệp nước ngoài. Trong mắt anh, kiểu phụ nữ này thường thuộc típ những con buôn trục lợi, xu nịnh, vô cùng đáng ghét, anh luôn cho rằng mình sẽ tìm được một người bạn đồng hành là mẫu người phụ nữ khác.

Nhưng bên cạnh anh thật sự không có nhiều những cô gái như Đàm Bân, ngoại hình nho nhã, tính cách kiên định như đàn ông, có mục tiêu phấn đấu rõ ràng, không bao giờ biết đến thất bại và cũng chẳng bao giờ vì những chuyện không đâu mà khóc lóc ỉ ôi.

Anh từ từ bị mê hoặc, sau đó say đến mức u mê.

Còn Đàm Bân thì đến tận bây giờ vẫn không dám nói với anh, lúc đó cô dừng bước trước bức tranh của anh là bởi hôm ấy cô đi một đôi giày mới, bị bó chân, rất đau.

Trong lúc quay người lại, cô đã nhìn rõ hơn khuôn mặt rạng ngời của người đàn ông đối diện, khí chất của anh có vẻ giống Phùng Đức Luân[2"> khi còn trẻ. Vào thời khắc đó, cô đã hạ quyết tâm vĩnh viễn giữ kín bí mật này.

[2"> Diễn viên nổi tiếng người Hồng Kông.

Mỗi người đều có những thứ là của riêng mình, Đàm Bân thừa nhận khuyết điểm lớn nhất của cô là rất khó cưỡng lại sự mê hoặc của cái đẹp.

“Lại đây! Cho em xem thứ này.”

Thẩm Bồi kéo tay cô, lật tấm vải trắng phủ trên giá tranh. Một bức sơn dầu khổ ba mươi vuông vắn, nền là một mảng màu xanh lục mông lung, tươi mới, những nóc nhà cũ hiện ra lờ mờ, sau thân cây lấp ló khuôn mặt thiếu nữ với nụ cười thẹn thùng, hai bím tóc đen thả xuống ngang vai.

“Đoán xem, bức tranh này tên là gì?”

Đàm Bân chăm chú ngắm nhìn, trong tranh như có làn gió nhẹ thoảng qua, cành liễu bay la đà, vờn tung mái tóc, làm lộ ra vầng trán sáng sủa.

Cô do dự rồi nói như thăm dò: “Nhị nguyệt xuân phong tựa gươm đao[3">?”

[3"> Dịch nghĩa: Tháng Hai gió xuân như gươm đao.

“Đúng!” Thẩm Bồi vỗ tay, tỏ ra vô cùng cao hứng. “Gió xuân, chính là Gió xuân.”

Nụ cười của thiếu nữ trong tranh thánh thiện, vẻ mặt đó rõ ràng là của Đàm Bân, chỉ có điều trông trẻ hơn nhiều.

Đàm Bân đưa tay chạm vào bức tranh, hồ nghi hỏi: “Đây là em?”

Thẩm Bồi nói, không sai, giống hệt như hình ảnh trong giấc mơ của anh.

Đàm Bân lùi lại hai bước, quan sát kĩ hơn.

Phong cách của bức họa này không giống các tác phẩm trước đây của Thẩm Bồi, màu sắc hơi lạnh, toàn bộ bức tranh như phủ một màn sương mờ sầu muộn.

Cô thích giai điệu buồn bã như tuổi xuân một đi không trở lại này, nhưng những việc liên quan đến mình thì không thể khen được, vì hễ khen là lại tự cao tự đại, vì thế cô vẫn giữ một nụ cười bí hiểm, giống như nàng Mona Lisa của da Vinci[4">.

[4"> Bức tranh chân dung nửa người của một người phụ nữ với những nét trên khuôn mặt được miêu tả là bí ẩn, được vẽ bằng sơn dầu trên tấm gỗ dương của Leonardo da Vinci trong thời kỳ Phục hưng Italia, thế kỷ XVI.

“Anh vẫn luôn thử tưởng tượng…” Thẩm Bồi nói. “… em đi khỏi thành phố này, cởi bỏ chiếc áo nghề nghiệp này thì rốt cuộc sẽ thế nào?”

“À, ra thế!” Đàm Bân gật đầu một cách dè dặt, thận trọng hơn và không vội vàng đưa ra ý kiến.

Thực ra, một câu đã bật đến cửa miệng nhưng cô lại vội vàng kìm nén. Cô định nói: “Em cởi hết, không mặc gì, không phải là anh chưa nhìn thấy bao giờ.” Nhưng ngôn từ của phụ nữ một khi thoải mái thái quá thì sẽ trở nên vô duyên, cô vẫn biết giữ chừng mực.

Phía chính bắc thành của huyện Xương Bình chính là núi Tiểu Thang nổi tiếng, có suối nước nóng ở ngoại ô Bắc Kinh.

Bạn của Thẩm Bồi sống ở đây. Mấy năm trước, khi còn chưa cấm nông dân bán nhà bán đất, ở đây tự hình thành một nông trang, diện tích khoảng một mẫu vuông, các cây cột trong nhà vẫn giữ được dáng vẻ nguyên sơ, trên chiếc lò sưởi ở chính giữa vẫn còn âm ỉ khói trắng.

Chủ nhân là một cặp vợ chồng tuổi chừng bốn mươi, vẫn quê mùa, chân chất, mặc đồ vải bông sợi thô mà bây giờ có tìm trên thị trường chắc cũng rất hiếm, hoa đỏ, lá xanh, nền xanh, hoa trắng, dù sao cũng là một xu hướng tương phản.

Tên của bà chủ cũng thật đặc biệt, họ Hoàng tên Cẩn, đó là tên một loài hoa.

Thẩm Bồi đưa cho Đàm Bân một cốc to sữa ngô mới ép, cô đỡ lấy, thoáng nhìn xung quanh, ra vẻ thích thú.

Nguồn điện lấy từ làng cách đó khoảng bảy, tám cây số, còn nước thì được dẫn về từ đường ống tự tạo, nước sôi phải tự đun, mùa hè không có điều hòa, mùa đông không có máy sưởi.

Đàm Bân cảm thấy rất lạ. Cô và Thẩm Bồi đều là những “động vật thành thị”, sớm đã bị nhốt trong những cái lồng, ở tiểu khu sửa chữa đường nước nóng trong hai mươi tư giờ, mới bị cắt nước một ngày mà đã kêu inh ỏi, thật không có tính chịu đựng. Còn ở đây thì hoàn toàn khác hẳn.

Bữa trưa mang đậm phong vị nhà nông, một chiếc nồi đất bốc hơi nghi ngút được đặt trên bàn, hóa ra là món sườn hầm ngô và bí đỏ. Bà chủ nói, tất cả thực phẩm ở đây đều do người nông dân trong vùng tự trồng lấy để ăn, tuyệt đối an toàn, không ô nhiễm, trong thịt cũng không hề có hoóc môn.

Đàm Bân ăn rất ít, bà chủ xinh đẹp không ngừng đon đả mời khách: “Ăn nhiều nhé, ăn nhiều nhé!” Đàm Bân đành phải hướng ánh mắt cầu cứu sang Thẩm Bồi.

Thẩm Bồi cười giải vây: “Kệ cô ấy, lớn thế này rồi, đói làm sao được?” Nói xong, anh còn gắp một miếng bí đỏ và một miếng ngô vào bát của Đàm Bân. “Ăn thêm hai miếng nữa, đều là chất xơ, sẽ không làm em béo lên đâu.”

Bà chủ nói: “Ái chà, chú Thẩm thật biết chăm sóc bạn gái.”

Đàm Bân cúi đầu cười, rồi từ từ
<<1 ... 678910 ... 56>>
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦ
Tải game mobile miễn phí
Từ khóa Google : , ,
© Anhhungpro.info wap giải trí tổng họp
Sitemap.html,Sitemap.xml,Ror.xml,Urllist.txt
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
654/2649