Tiểu thuyết Bởi Vì Đùa Em Rất Vui-full
Lượt xem : |
ệc của anh sám hối--------Dĩ nhiên, anh không cho rằng cô thật sự đang sám hối.
''Thì Đông! Em còn có chuyện gì sao?''. Anh để bút xuống, khoanh tay trước ngực, vừa lòng nhìn vẻ mặt không biết làm sao của cô.
''Chuyện là……….''. Cô cúi đầu, ánh mắt hết nhìn phải lại nhìn trái nhưng mà không dám nhìn anh ''Chuyện là……….''
''Rốt cuộc là chuyện gì? Thì Đông!''. Anh tức giận nói, ý bảo cô mở miệng.
''Em……Em muốn thương lượng với anh một chuyện, có được không?''. Cô nuốt ngụm nước miếng, lấy dũng khí nói.
''Nói nghe một chút''. Đường Ẩn Khiêm xoa bóp trán, thả lỏng tinh thần.
Cô rốt cuộc chuyển động, sợ hãi mà đi đến trước mặt anh, đem một tờ giấy nhanh chóng đặt trên bàn anh, sau đó lại trở về vị trí cũ để đảm bảo an toàn.
Đường Ẩn Khiêm tức giận nhìn hành động của cô, cầm lấy tờ giấy lên xem, lông mày nhíu lại.
''Xin nghỉ? Tại sao?''. Xin anh nghỉ tám ngày! Cô nàng này lá gan thật lớn. Có lẽ anh gần đây lay hoay không có thời gian ''Chăm sóc'' cô nên cô mới to gan như vậy?
''Phải……..Là nghỉ đông đó!''. Cô hèn nhát cường điệu.
''Lý do?''. Anh liếc mắt yêu cầu một lí do, trong đó cũng chỉ viết hai chữ ''Chuyện riêng''. Cô càng ngày càng to gan!
''Em………..Em có chuyện riêng!''. Cô ấp úng nói.
''Không nói rõ ràng thì em không được nghỉ''. Tay anh duỗi thẳng, làm bộ muốn trả lại đơn, khuôn mặt không cho phép thương lượng.
''Được rồi! Em nói…………..''. Nhưng cô còn chưa nói hết thì đã bị anh cắt đứt lời nói.
''Tốt nhất là em nói thật''. Cô còn chưa nói mà anh đã biết cô định nói dối.
Nếu anh đã nói như vậy, cô cũng không thể làm gì khác hơn mà thành thật trả lời, bằng không bị anh phát hiện cô nói dối thì lúc đó người chịu khổ là cô.
Người ta muốn đi Hy Lạp mà……..''. Diêu Thì Đông nhìn anh, trong mắt có một tia lo lắng.
Thì ra là như vậy. Cô gái không có lương tâm, anh khổ cực làm việc như vậy lại chỉ muốn một mình đi chơi sao? Hừ! Không có cửa đâu.
''Không cho phép!''. Anh cúi đầu tiếp tục làm việc, trực tiếp xử tử hình với cô.
''Tại sao?''. Diêu Thì Đông không phục chu cái miệng nhỏ nhắn, gấp đến độ dậm chân.
''Bây giờ là lúc nào? Em lại dám bỏ lại cấp trên, một mình chạy đi nghỉ lễ trong thời gian dài như vậy?''. Anh cao giọng nói.
''Nhưng………..Anh nói em chỉ cần làm việc trong một năm thì cho em tám ngày nghỉ……..''. Cô ném cho anh một ánh mắt mà bất luận là ai nhìn thấy cũng sẽ đau lòng, nhưng mà hình như không có tác dụng gì với anh.
Có sao? Đường Ẩn Khiêm không nhớ ra, anh khi nào rộng lượng như vậy?
''Anh gạt em đấy!''. Anh phất tay một cái, không trách nhiệm nói.
Thấy thái độ không chịu trách nhiệm của anh, Diêu Thì Đông uất ức, đôi mắt nhanh chóng tụ nước, cái miệng nhỏ nhắn run rẩy muốn tranh thủ một chút xíu Không gian Sinh Tồn. Nhưng mà, cô vẫn sợ đắc tội với người đàn ông thù dai trước mặt, chỉ có thể run run………Than vãn số phận ''Xấu số'' của mình.
Không nên thành thật như vậy, anh chưa bao giờ đối xử tốt với cô thì làm sao có thể để cho cô đi du lịch?
Thấy mắt cô đỏ lên, anh ngoắc cô ''Đến đây''
Những năm qua, Diêu Thì Đông đã thông minh hơn một chút, cô đã học được bài học không nên liều chết giãy giụa. Cho nên, mặc dù không tình nguyện nhưng cô vẫn chậm chạp đi vòng qua bàn làm việc.
Anh kéo cô ngồi xuống, để cho cô ngồi trên đùi của mình, vừa lau nước mắt giúp cô vừa an ủi ''Được rồi! Cũng không phải là không cho em đi chơi. Thật là, em cũng không phải trẻ con, vì không thể đi chơi mà khóc, người khác mà biết được rất mất mặt đó?''
''Nhưng em đã lên kế hoạch từ lâu rồi………''. Cô uất ức kháng nghị. Cô đã nghĩ xong rồi, tám ngày nghỉ đông, hơn nữa được nghỉ vào cuối tuần, tổng cộng có thể có mười hai ngày nghỉ, mà mười hai ngày này không cần nhìn thấy anh cô nhịn không được mà hoan hô-------Mặc dù ngày ngày nhìn thấy anh rất tốt, nhưng tần số xuất hiện của anh quá thường xuyên làm cho cô có chút ngán.
''Em đã có kế hoạch rồi tại sao lại không thương lượng trước với anh?''. Anh có chút không vui, cô gái ngốc này cuối cùng đem anh để ở đâu? Địa vị của anh thấp như vậy? ''Không thể tưởng tượng được em ngốc như vậy………''. Anh nhất thời giận quá mà nói ra.
Mắt cô trợn tròn. Anh dám nói cô ngốc! Qúa đả thương người rồi!
''À…..Anh nói là ngây thơ''. Nhìn thấy trong đáy mắt cô có chút bi thương anh lập tức đổi lời nói ''Chẳng may em ở nước ngoài mà bị lừa thì sao?''
''Không đâu. Em bảo đảm!'', Cô giơ tay phải lên, rất nghiêm túc mà thề.
Anh kéo tay cô xuống, buồn cười nói ''Em bảo đảm không có sức thuyết phục chút nào’’
''Tại sao lại như vậy……''. Diêu Thì Đông cắn chặt đôi môi đỏ mọng. Anh thật biết cách đả kích cô!
''Hơn nữa, một mình em ở xa như vậy lỡ như có chuyện gì xảy ra mà em không giải quyết được thì sao?''. Cô nàng này chắc chắn là không nghĩ đến vấn đề này.
''Em đi cùng đoàn du lịch mà, cũng sẽ không chạy đi lung tung''. Cô lớn tiếng nói.
Haiz! Cái đồ ngốc không nghe lời! Nhất định phải để anh từ chối trực tiếp mới được sao?
''Không cho phép là không cho phép!''. Anh trừng cô một cái, không cho phép cô chống đối.
''Anh thật quá đáng, em muốn từ chức………..Em không làm. Anh là người xấu, anh nói mà không giữ lời!''. Cô tức giận nên trở nên to gan, đánh anh mấy cái.
Cô thật sự tức giận rồi, không tệ lắm! Cô thế nhưng có lá gan đánh anh. Nhưng mà nhìn cô thất vọng như vậy anh cũng đau lòng.
''Nếu không như vậy đi! Em đợi đến tháng sau, tháng sau anh có chuyến công tác đến lúc đó dẫn em đi dạo ở biển Aegean''. Anh nói tiếp ''Có muốn đi hay không thì tùy em''. Anh đã rất rộng lượng rồi đó! Nếu như cô còn không thỏa mãn thì anh sẽ đánh đòn.
(Biển Aegea là một vùng vịnh nối dài của Địa Trung Hải nằm giữa nam Balkan và bán đảo Anatolia, giữa Hy Lạp và Thổ Nhĩ Kỳ)
Diêu Thì Đông kinh ngạc nhìn anh, suýt nữa là xem anh là người Ngoài Hành Tinh, người này muốn mang cô đi nghỉ phép. Cô có nghe lầm không?
''Không muốn thì thôi vậy''. Thấy cô không có trả lời, anh thờ ơ thu hồi cam kết.
''Muốn muốn muốn muốn. Em muốn!''. Cô quýnh lên, không cho anh cơ hội đổi ý, nói trước rồi tính sau.
Miệng Đường Ẩn Khiêm dịu dàng cong lên hình cung, cúi đầu hôn xuống môi hồng của cô, ý vị sâu xa nói ''Rất tốt, vậy tháng này em phải chăm chỉ tạo quan hệ, nhớ chưa?''
Mà cô nghe không hiểu, nhìn anh bằng vẻ mặt ngốc nghếch. Anh muốn cô tạo quan hệ là sao?
Chương 8
Tháng tiếp theo, Diêu Thì Đông rốt cuộc biết anh nói ''Tạo quan hệ'' có nghĩa là gì------Chính là trừ ban ngày làm trợ lý ra, buổi tối còn phải đi theo anh tham gia tất cả các bữa tiệc, hại cô mỗi ngày mệt mỏi giống con trâu, ngày nào cũng phải 11, 12 giờ mới về đến nhà.
Thật ra, sau khi cô ra khỏi phòng làm việc của anh cô liền hối hận. Cô nghĩ như thế nào cũng cảm thấy cô chắc bị điên rồi. Cho nên cô mới muốn xin nghỉ vì muốn tránh xa anh ra một chút, hơn nữa cũng để thả lỏng tinh thần! Tại sao cô có thể đi cùng một kẻ biến thái đã hại mình thần kinh khẩn trương, đau dạ dày ra khỏi nước mà nghỉ lễ chứ?
Nhưng cô cũng rất rõ ràng, không thể cự tuyệt bởi vì sẽ làm cô trở nên thảm hại hơn.
Nghĩ được như vậy, đột nhiên cô phát hiện hình như thời gian này cô không bị đau bụng nữa…….Kì lạ! Mỗi ngày cô đều nhìn thấy anh sẽ vẫn cảm thấy khẩn trương nha! Vì sao lại không bị đau bụng? Đã miễn dịch rồi sao?
''Em còn đứng đó làm gì?''. Đường Ẩn Khiêm bưng một ly rượu cocktail mà cô thích nhất cho cô. Cô rất giống đứa trẻ lớn xác, uống rượu cũng phải uống loại có vị ngọt.
Thời gian này anh tích cực sắp xếp, anh mang cô đi tham gia tất cả các bữa tiệc lớn nhỏ khiến cho mọi người đều biết cô, cũng làm cho cô bắt đầu có thói quen xã giao. Anh cũng sắp ba mươi tuổi rồi, thân là con trai độc nhất trong nhà, cha mẹ anh đã bắt đầu thúc giục anh nhanh chóng kết hôn. Anh thì không sao! Dù thế nào đi nữa thì anh đã sớm chọn cô, chỉ là băn khoăn cô tuổi còn nhỏ, hơn nữa có vết xe đổ là chị gái lấy chồng sớm, cô ấy lại là con gái yêu của cha cô nên rất khó thuyết phục.
Vì đối phó cha vợ tương lai anh còn đặc biệt đi hỏi thăm Ôn Định Viễn người đã làm con rễ nhà họ Diêu suốt tám năm cách đem mỹ nhân cưới về nhà.
''Theo tôi được biết, ba hình như tính toán khi Đông Đông ba mươi lăm tuổi mới cho em ấy lập gia đình. Nếu như cậu muốn lấy vợ sớm, có lúc sử dụng thủ đoạn đạo đức là vô ích. Cuộc sống là như vậy không phải sao? Có lúc phương pháp hiệu quả nhất cũng không cần người khác tôn trọng, nếu kết quả cuối cùng là cậu sẽ đạt được, hơn nữa là rất nhanh đạt được………..''. Ôn Định Viễn vốn có hơi thở ưu nhã. Nên cho dù anh nói ra những lời ngụy biện như vậy nhưng nghe thế nào cũng rất đạo lý ''Ba và mẹ đều có quan niệm rất truyền thống………..''
Lời của anh nói đến đây dừng lại nhưng lại làm cho Đường Ẩn Khiêm hiểu ra rất nhiều điều .
Anh biết Ôn Định Viễn là một người trí thức, nói chuyện thẳng thắn mà ấm áp, anh ta sẽ không chọc ghẹo người khác, không có thói xấu, xem ra là hoàn mỹ vô cùng. Nhất là mỗi khi nhìn anh ta ở cùng với vợ còn thì sẽ cho người khác có cảm giác như anh đang có toàn thế giới----- Ôn Định Viễn không giống anh, nếu như một người đàn ông chững chạc như anh ta mà còn phá lệ dùng thủ đoạn ''đúng đắn'' thì anh còn băn khoăn làm gì? Đúng vậy, cứ nấu gạo thành cơm rồi nói sau!
Ha ha------Thì ra anh rễ tương lai làm như vậy mới cưới được vợ! Đúng là không thể chỉ xem bề ngoài!
''Học trưởng! Em thấy rất nhàm chán, bây giờ có thể về nhà được chưa?''. Diêu Thì Đông dụi mắt, gần đây cô thiếu ngủ trầm trọng, thật sự là rất buồn ngủ!
''Đợi một chút, anh muốn giới thiệu với em một số người''. Anh kéo tay cô xuống, nhìn cô bộ dạng nửa sống nửa chết anh nhịn không được quở trách một chút ''Em là trợ lý đặc biệt đó! Cấp trên còn chưa đi, nhân viên nhỏ như em đã muốn chạy trước, em có đạo đức nghề nghiệp không vậy?''
''Anh gần đây giới thiệu cho em thật nhiều người, em đều không biết, cũng không nhớ được. Tại sao em lại phải biết bọn họ?''. Cô không chịu nổi oán trách, cô cảm thấy thật phiền, hơn nữa tất cả mọi người đều dùng ánh mắt kỳ quái nhìn cô. Cô rất không thích.
Nói thật ra, anh cũng không muốn cô nhớ, chỉ cần người khác nhớ là tốt rồi.
''Đồ ngốc! Em là trợ lý của anh, sao lại có thể không nhớ các khách hàng quan trọng chứ? Nếu như ngày nào đó em đắc tội với bọn họ thì sao? Cho nên em phải cẩn thận một chút''. Đường Ẩn Khiêm sắc mặt nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn, trầm giọng hù dọa cô, trong lòng lại cười nghiêng ngả.
''Có chuyện như vậy sao? Trước kia anh cũng không nói, hại em không nhớ gì hết! Em quên sạch rồi!''. Cô bị dọa đến thật khẩn trương.
''Vậy thì bắt đầu từ bây giờ em phải nhớ thật kỹ đó biết chưa!''. Một tay anh ôm eo nhỏ của cô, dẫn cô đi về phía của những người trung niên.
''Học trưởng, vậy em có thể bỏ qua quyền lợi không? Em không muốn tạo dựng quan hệ, anh cũng không cần mang em đi nghỉ phép nữa''. Diêu Thì Đông nghĩ đến thật đẹp, vừa có thể không cần biết những người đó, cũng không cần đi nghỉ phép với anh, thật là một công hai việc.
''Em cho là bây giờ em có quyền từ chối sao?''. Ánh mắt anh lạnh lùng nhìn cô, mang đến từng cơn gió lạnh.
Diêu Thì Đông sợ run cả người, trong lòng âm thầm oán trách, cô làm việc lỗ vốn rồi! Không chỉ đi xã giao với anh gần một tháng, anh không trả lương làm thêm giờ cho cô, anh vẫn không có lương tâm như vậy. Cô nghi ngờ trái tim của anh là màu đen.
''Em mà trộm mắng anh lần nữa thì cẩn thận cái mông của em đấy!''. Anh khom người nói nhỏ bên tai cô, cố ý tạo ta hình ảnh thân mật.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô suy sụp. Tại sao lại bị anh bắt được? Anh nhất định có nuôi con quỷ nhỏ, nếu không sao anh giống như thần luôn nói đúng suy nghĩ của cô.
''Kìa! Bà xem, hai đứa chúng nó đứng ở một chỗ rất xứng đôi nha!''
Bên cạnh đột nhiên vang lên một tiếng thét kinh hãi, trong nháy mắt, Diêu Thì Đông phát hiện cô đã bị một đám người vây quanh.
''Xem một chút, da thịt trắng nõn thật là xinh đẹp''. Có người đưa tay sờ sờ mặt cô, có người lại bóp mông của cô khiến cô hoảng sợ, không hiểu những bà cô háo sắc này muốn làm gì với mình.
''Học…….Học trưởng!''. Cô ngẩng đầu gọi người đã dẫn cô vào đây, nhưng anh vẫn không để ý đến cô, trơ mắt nhìn cô bị ăn đậu hũ.
Đợi cho các bác các dì trong gia tộc ''Giám định và thưởng thức'' xong anh mới đi vào trong đám người dẫn cô ra, mà cô đã bị dọa sợ đến choáng váng, tóc dài đã búi lên thậm chí có chút xốc xếch. Mắt cô mở thật to, chưa h
''Thì Đông! Em còn có chuyện gì sao?''. Anh để bút xuống, khoanh tay trước ngực, vừa lòng nhìn vẻ mặt không biết làm sao của cô.
''Chuyện là……….''. Cô cúi đầu, ánh mắt hết nhìn phải lại nhìn trái nhưng mà không dám nhìn anh ''Chuyện là……….''
''Rốt cuộc là chuyện gì? Thì Đông!''. Anh tức giận nói, ý bảo cô mở miệng.
''Em……Em muốn thương lượng với anh một chuyện, có được không?''. Cô nuốt ngụm nước miếng, lấy dũng khí nói.
''Nói nghe một chút''. Đường Ẩn Khiêm xoa bóp trán, thả lỏng tinh thần.
Cô rốt cuộc chuyển động, sợ hãi mà đi đến trước mặt anh, đem một tờ giấy nhanh chóng đặt trên bàn anh, sau đó lại trở về vị trí cũ để đảm bảo an toàn.
Đường Ẩn Khiêm tức giận nhìn hành động của cô, cầm lấy tờ giấy lên xem, lông mày nhíu lại.
''Xin nghỉ? Tại sao?''. Xin anh nghỉ tám ngày! Cô nàng này lá gan thật lớn. Có lẽ anh gần đây lay hoay không có thời gian ''Chăm sóc'' cô nên cô mới to gan như vậy?
''Phải……..Là nghỉ đông đó!''. Cô hèn nhát cường điệu.
''Lý do?''. Anh liếc mắt yêu cầu một lí do, trong đó cũng chỉ viết hai chữ ''Chuyện riêng''. Cô càng ngày càng to gan!
''Em………..Em có chuyện riêng!''. Cô ấp úng nói.
''Không nói rõ ràng thì em không được nghỉ''. Tay anh duỗi thẳng, làm bộ muốn trả lại đơn, khuôn mặt không cho phép thương lượng.
''Được rồi! Em nói…………..''. Nhưng cô còn chưa nói hết thì đã bị anh cắt đứt lời nói.
''Tốt nhất là em nói thật''. Cô còn chưa nói mà anh đã biết cô định nói dối.
Nếu anh đã nói như vậy, cô cũng không thể làm gì khác hơn mà thành thật trả lời, bằng không bị anh phát hiện cô nói dối thì lúc đó người chịu khổ là cô.
Người ta muốn đi Hy Lạp mà……..''. Diêu Thì Đông nhìn anh, trong mắt có một tia lo lắng.
Thì ra là như vậy. Cô gái không có lương tâm, anh khổ cực làm việc như vậy lại chỉ muốn một mình đi chơi sao? Hừ! Không có cửa đâu.
''Không cho phép!''. Anh cúi đầu tiếp tục làm việc, trực tiếp xử tử hình với cô.
''Tại sao?''. Diêu Thì Đông không phục chu cái miệng nhỏ nhắn, gấp đến độ dậm chân.
''Bây giờ là lúc nào? Em lại dám bỏ lại cấp trên, một mình chạy đi nghỉ lễ trong thời gian dài như vậy?''. Anh cao giọng nói.
''Nhưng………..Anh nói em chỉ cần làm việc trong một năm thì cho em tám ngày nghỉ……..''. Cô ném cho anh một ánh mắt mà bất luận là ai nhìn thấy cũng sẽ đau lòng, nhưng mà hình như không có tác dụng gì với anh.
Có sao? Đường Ẩn Khiêm không nhớ ra, anh khi nào rộng lượng như vậy?
''Anh gạt em đấy!''. Anh phất tay một cái, không trách nhiệm nói.
Thấy thái độ không chịu trách nhiệm của anh, Diêu Thì Đông uất ức, đôi mắt nhanh chóng tụ nước, cái miệng nhỏ nhắn run rẩy muốn tranh thủ một chút xíu Không gian Sinh Tồn. Nhưng mà, cô vẫn sợ đắc tội với người đàn ông thù dai trước mặt, chỉ có thể run run………Than vãn số phận ''Xấu số'' của mình.
Không nên thành thật như vậy, anh chưa bao giờ đối xử tốt với cô thì làm sao có thể để cho cô đi du lịch?
Thấy mắt cô đỏ lên, anh ngoắc cô ''Đến đây''
Những năm qua, Diêu Thì Đông đã thông minh hơn một chút, cô đã học được bài học không nên liều chết giãy giụa. Cho nên, mặc dù không tình nguyện nhưng cô vẫn chậm chạp đi vòng qua bàn làm việc.
Anh kéo cô ngồi xuống, để cho cô ngồi trên đùi của mình, vừa lau nước mắt giúp cô vừa an ủi ''Được rồi! Cũng không phải là không cho em đi chơi. Thật là, em cũng không phải trẻ con, vì không thể đi chơi mà khóc, người khác mà biết được rất mất mặt đó?''
''Nhưng em đã lên kế hoạch từ lâu rồi………''. Cô uất ức kháng nghị. Cô đã nghĩ xong rồi, tám ngày nghỉ đông, hơn nữa được nghỉ vào cuối tuần, tổng cộng có thể có mười hai ngày nghỉ, mà mười hai ngày này không cần nhìn thấy anh cô nhịn không được mà hoan hô-------Mặc dù ngày ngày nhìn thấy anh rất tốt, nhưng tần số xuất hiện của anh quá thường xuyên làm cho cô có chút ngán.
''Em đã có kế hoạch rồi tại sao lại không thương lượng trước với anh?''. Anh có chút không vui, cô gái ngốc này cuối cùng đem anh để ở đâu? Địa vị của anh thấp như vậy? ''Không thể tưởng tượng được em ngốc như vậy………''. Anh nhất thời giận quá mà nói ra.
Mắt cô trợn tròn. Anh dám nói cô ngốc! Qúa đả thương người rồi!
''À…..Anh nói là ngây thơ''. Nhìn thấy trong đáy mắt cô có chút bi thương anh lập tức đổi lời nói ''Chẳng may em ở nước ngoài mà bị lừa thì sao?''
''Không đâu. Em bảo đảm!'', Cô giơ tay phải lên, rất nghiêm túc mà thề.
Anh kéo tay cô xuống, buồn cười nói ''Em bảo đảm không có sức thuyết phục chút nào’’
''Tại sao lại như vậy……''. Diêu Thì Đông cắn chặt đôi môi đỏ mọng. Anh thật biết cách đả kích cô!
''Hơn nữa, một mình em ở xa như vậy lỡ như có chuyện gì xảy ra mà em không giải quyết được thì sao?''. Cô nàng này chắc chắn là không nghĩ đến vấn đề này.
''Em đi cùng đoàn du lịch mà, cũng sẽ không chạy đi lung tung''. Cô lớn tiếng nói.
Haiz! Cái đồ ngốc không nghe lời! Nhất định phải để anh từ chối trực tiếp mới được sao?
''Không cho phép là không cho phép!''. Anh trừng cô một cái, không cho phép cô chống đối.
''Anh thật quá đáng, em muốn từ chức………..Em không làm. Anh là người xấu, anh nói mà không giữ lời!''. Cô tức giận nên trở nên to gan, đánh anh mấy cái.
Cô thật sự tức giận rồi, không tệ lắm! Cô thế nhưng có lá gan đánh anh. Nhưng mà nhìn cô thất vọng như vậy anh cũng đau lòng.
''Nếu không như vậy đi! Em đợi đến tháng sau, tháng sau anh có chuyến công tác đến lúc đó dẫn em đi dạo ở biển Aegean''. Anh nói tiếp ''Có muốn đi hay không thì tùy em''. Anh đã rất rộng lượng rồi đó! Nếu như cô còn không thỏa mãn thì anh sẽ đánh đòn.
(Biển Aegea là một vùng vịnh nối dài của Địa Trung Hải nằm giữa nam Balkan và bán đảo Anatolia, giữa Hy Lạp và Thổ Nhĩ Kỳ)
Diêu Thì Đông kinh ngạc nhìn anh, suýt nữa là xem anh là người Ngoài Hành Tinh, người này muốn mang cô đi nghỉ phép. Cô có nghe lầm không?
''Không muốn thì thôi vậy''. Thấy cô không có trả lời, anh thờ ơ thu hồi cam kết.
''Muốn muốn muốn muốn. Em muốn!''. Cô quýnh lên, không cho anh cơ hội đổi ý, nói trước rồi tính sau.
Miệng Đường Ẩn Khiêm dịu dàng cong lên hình cung, cúi đầu hôn xuống môi hồng của cô, ý vị sâu xa nói ''Rất tốt, vậy tháng này em phải chăm chỉ tạo quan hệ, nhớ chưa?''
Mà cô nghe không hiểu, nhìn anh bằng vẻ mặt ngốc nghếch. Anh muốn cô tạo quan hệ là sao?
Chương 8
Tháng tiếp theo, Diêu Thì Đông rốt cuộc biết anh nói ''Tạo quan hệ'' có nghĩa là gì------Chính là trừ ban ngày làm trợ lý ra, buổi tối còn phải đi theo anh tham gia tất cả các bữa tiệc, hại cô mỗi ngày mệt mỏi giống con trâu, ngày nào cũng phải 11, 12 giờ mới về đến nhà.
Thật ra, sau khi cô ra khỏi phòng làm việc của anh cô liền hối hận. Cô nghĩ như thế nào cũng cảm thấy cô chắc bị điên rồi. Cho nên cô mới muốn xin nghỉ vì muốn tránh xa anh ra một chút, hơn nữa cũng để thả lỏng tinh thần! Tại sao cô có thể đi cùng một kẻ biến thái đã hại mình thần kinh khẩn trương, đau dạ dày ra khỏi nước mà nghỉ lễ chứ?
Nhưng cô cũng rất rõ ràng, không thể cự tuyệt bởi vì sẽ làm cô trở nên thảm hại hơn.
Nghĩ được như vậy, đột nhiên cô phát hiện hình như thời gian này cô không bị đau bụng nữa…….Kì lạ! Mỗi ngày cô đều nhìn thấy anh sẽ vẫn cảm thấy khẩn trương nha! Vì sao lại không bị đau bụng? Đã miễn dịch rồi sao?
''Em còn đứng đó làm gì?''. Đường Ẩn Khiêm bưng một ly rượu cocktail mà cô thích nhất cho cô. Cô rất giống đứa trẻ lớn xác, uống rượu cũng phải uống loại có vị ngọt.
Thời gian này anh tích cực sắp xếp, anh mang cô đi tham gia tất cả các bữa tiệc lớn nhỏ khiến cho mọi người đều biết cô, cũng làm cho cô bắt đầu có thói quen xã giao. Anh cũng sắp ba mươi tuổi rồi, thân là con trai độc nhất trong nhà, cha mẹ anh đã bắt đầu thúc giục anh nhanh chóng kết hôn. Anh thì không sao! Dù thế nào đi nữa thì anh đã sớm chọn cô, chỉ là băn khoăn cô tuổi còn nhỏ, hơn nữa có vết xe đổ là chị gái lấy chồng sớm, cô ấy lại là con gái yêu của cha cô nên rất khó thuyết phục.
Vì đối phó cha vợ tương lai anh còn đặc biệt đi hỏi thăm Ôn Định Viễn người đã làm con rễ nhà họ Diêu suốt tám năm cách đem mỹ nhân cưới về nhà.
''Theo tôi được biết, ba hình như tính toán khi Đông Đông ba mươi lăm tuổi mới cho em ấy lập gia đình. Nếu như cậu muốn lấy vợ sớm, có lúc sử dụng thủ đoạn đạo đức là vô ích. Cuộc sống là như vậy không phải sao? Có lúc phương pháp hiệu quả nhất cũng không cần người khác tôn trọng, nếu kết quả cuối cùng là cậu sẽ đạt được, hơn nữa là rất nhanh đạt được………..''. Ôn Định Viễn vốn có hơi thở ưu nhã. Nên cho dù anh nói ra những lời ngụy biện như vậy nhưng nghe thế nào cũng rất đạo lý ''Ba và mẹ đều có quan niệm rất truyền thống………..''
Lời của anh nói đến đây dừng lại nhưng lại làm cho Đường Ẩn Khiêm hiểu ra rất nhiều điều .
Anh biết Ôn Định Viễn là một người trí thức, nói chuyện thẳng thắn mà ấm áp, anh ta sẽ không chọc ghẹo người khác, không có thói xấu, xem ra là hoàn mỹ vô cùng. Nhất là mỗi khi nhìn anh ta ở cùng với vợ còn thì sẽ cho người khác có cảm giác như anh đang có toàn thế giới----- Ôn Định Viễn không giống anh, nếu như một người đàn ông chững chạc như anh ta mà còn phá lệ dùng thủ đoạn ''đúng đắn'' thì anh còn băn khoăn làm gì? Đúng vậy, cứ nấu gạo thành cơm rồi nói sau!
Ha ha------Thì ra anh rễ tương lai làm như vậy mới cưới được vợ! Đúng là không thể chỉ xem bề ngoài!
''Học trưởng! Em thấy rất nhàm chán, bây giờ có thể về nhà được chưa?''. Diêu Thì Đông dụi mắt, gần đây cô thiếu ngủ trầm trọng, thật sự là rất buồn ngủ!
''Đợi một chút, anh muốn giới thiệu với em một số người''. Anh kéo tay cô xuống, nhìn cô bộ dạng nửa sống nửa chết anh nhịn không được quở trách một chút ''Em là trợ lý đặc biệt đó! Cấp trên còn chưa đi, nhân viên nhỏ như em đã muốn chạy trước, em có đạo đức nghề nghiệp không vậy?''
''Anh gần đây giới thiệu cho em thật nhiều người, em đều không biết, cũng không nhớ được. Tại sao em lại phải biết bọn họ?''. Cô không chịu nổi oán trách, cô cảm thấy thật phiền, hơn nữa tất cả mọi người đều dùng ánh mắt kỳ quái nhìn cô. Cô rất không thích.
Nói thật ra, anh cũng không muốn cô nhớ, chỉ cần người khác nhớ là tốt rồi.
''Đồ ngốc! Em là trợ lý của anh, sao lại có thể không nhớ các khách hàng quan trọng chứ? Nếu như ngày nào đó em đắc tội với bọn họ thì sao? Cho nên em phải cẩn thận một chút''. Đường Ẩn Khiêm sắc mặt nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn, trầm giọng hù dọa cô, trong lòng lại cười nghiêng ngả.
''Có chuyện như vậy sao? Trước kia anh cũng không nói, hại em không nhớ gì hết! Em quên sạch rồi!''. Cô bị dọa đến thật khẩn trương.
''Vậy thì bắt đầu từ bây giờ em phải nhớ thật kỹ đó biết chưa!''. Một tay anh ôm eo nhỏ của cô, dẫn cô đi về phía của những người trung niên.
''Học trưởng, vậy em có thể bỏ qua quyền lợi không? Em không muốn tạo dựng quan hệ, anh cũng không cần mang em đi nghỉ phép nữa''. Diêu Thì Đông nghĩ đến thật đẹp, vừa có thể không cần biết những người đó, cũng không cần đi nghỉ phép với anh, thật là một công hai việc.
''Em cho là bây giờ em có quyền từ chối sao?''. Ánh mắt anh lạnh lùng nhìn cô, mang đến từng cơn gió lạnh.
Diêu Thì Đông sợ run cả người, trong lòng âm thầm oán trách, cô làm việc lỗ vốn rồi! Không chỉ đi xã giao với anh gần một tháng, anh không trả lương làm thêm giờ cho cô, anh vẫn không có lương tâm như vậy. Cô nghi ngờ trái tim của anh là màu đen.
''Em mà trộm mắng anh lần nữa thì cẩn thận cái mông của em đấy!''. Anh khom người nói nhỏ bên tai cô, cố ý tạo ta hình ảnh thân mật.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô suy sụp. Tại sao lại bị anh bắt được? Anh nhất định có nuôi con quỷ nhỏ, nếu không sao anh giống như thần luôn nói đúng suy nghĩ của cô.
''Kìa! Bà xem, hai đứa chúng nó đứng ở một chỗ rất xứng đôi nha!''
Bên cạnh đột nhiên vang lên một tiếng thét kinh hãi, trong nháy mắt, Diêu Thì Đông phát hiện cô đã bị một đám người vây quanh.
''Xem một chút, da thịt trắng nõn thật là xinh đẹp''. Có người đưa tay sờ sờ mặt cô, có người lại bóp mông của cô khiến cô hoảng sợ, không hiểu những bà cô háo sắc này muốn làm gì với mình.
''Học…….Học trưởng!''. Cô ngẩng đầu gọi người đã dẫn cô vào đây, nhưng anh vẫn không để ý đến cô, trơ mắt nhìn cô bị ăn đậu hũ.
Đợi cho các bác các dì trong gia tộc ''Giám định và thưởng thức'' xong anh mới đi vào trong đám người dẫn cô ra, mà cô đã bị dọa sợ đến choáng váng, tóc dài đã búi lên thậm chí có chút xốc xếch. Mắt cô mở thật to, chưa h
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦTải game mobile miễn phí
© Anhhungpro.info wap giải trí tổng họp
Sitemap.html,Sitemap.xml,Ror.xml,Urllist.txtTải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
162/4670