watch sexy videos at nza-vids!
XEMMIENPHI.WAP.SH
Kho game online mới nhất
Tiểu thuyết ngôn tình cảm động
Tải những game đánh bài hay nhất 2015
Tải những game chiến thuật mới nhất

Truyện ngắn - Cà phê sữa

Lượt xem :
p theo sẽ là màn bắt trộm kinh điển. Nó rất muốn lôi cổ con em ra dằn một trận, thật phê phán lối sống khép kín của cái Trang, hàng xóm về từ đời nào cũng không hay biết.

Khai ra sẽ được khoan hồng. Nghĩ vậy nó thành khẩn nhìn ai kia chưa rõ nam nữ ríu rít:

- Á, bác hãy nghe cháu, lâu nay nhìn nhà đóng cửa cứ tưởng không người nên không xin phép, cháu thật xin lỗi, không phải có ý xấu ăn trộm hay gì đâu, bác tin cháu đi...

Đức đứng trong hiên không thể nhịn được nữa, gập người ôm bụng cười haha, làm một tràng không sao ngừng nổi

Dương "..." Nó sốc. Không phải chứ, người kia đèn không bật, chỉ đứng đó cười điên dại. Nó đang xác định hay mình xui xẻo gặp...ma, hic? Chẳng phải bối cảnh mấy phim kinh dị toàn là nhà hoang sao, nó rùng mình sởn gai ốc, vội quơ tay tìm đèn.

- Cậu còn tính ngồi đó?

Ái, giọng này sao có vẻ quen...

Đức với tay bật công tắc điện. Nhất thời không kịp thích nghi làm Dương nheo mắt. Sau đó là màn "bốn mắt nhìn nhau", mắt to nhìn mắt nhỏ...

- Sao lại... nhà cậu???

Nó không thể tin nổi. Kinh ngạc chỉ tay sau lưng Đức.

- Tớ đang thắc mắc năm nay cây khế này có vẻ ra ít quả hơn mọi năm. Hóa ra là có người hái giúp...

Gì chứ, nghe cậu ta nói cứ như nó thường xuyên vặt khế nhà cậu ta mang ra chợ không bằng. Hôm nay mới là lần thứ ba nha.

- Còn đứng đó, rửa tay chân đi rồi vào nhà, thật là...

Nói xong Đức quay mặt bước đi, không quên khuyến mại một tràng cười khiến Dương lần nữa đỏ mặt.

Gì đây, rõ ràng cậu ta đang châm chọc nó nhưng nó lại không tức giận, ngược lại còn phản ứng xấu hổ, không giống nó chút nào. Cảm giác như lần đầu ở hành lang đó... nó đã mất hai ngày mới có thể gạt đi hình ảnh cậu ta.

Khoảnh khắc này, nó dám nghĩ một điều. Hình như nó... thích Đức. Thật ngây thơ nhưng nó thích cậu ta, chẳng hiểu vì sao thích, chỉ biết nó chưa thích ai bao giờ và cũng không thể tin mình bị "cảm nắng" nhanh đến vậy...

Nó thấy bối rối và mất tự tin khi nhận ra điều này. Nó sợ mình sẽ đánh mất cái tôi cá tính trước mặt Đức...


***

Sau lần đó, nó ý thức cần tạo cho mình một vỏ bọc để có thể thoải mái đối diện với Đức. Nó và Đức trở nên thân thiết hơn. Nó bắt đầu ghi nhớ những thứ liên quan đến cậu: sở thích chơi bóng rổ, rất nhiệt thành và biết pha trò cùng chúng bạn, hoàn toàn không kiêu căng chút nào. Cậu cũng rất hay cười, ở bên Dương, nó cảm giác như cậu cười nhiều hơn, điều đó làm nó rất vui. Cậu thích chơi pikachu, một trò đơn giản cũ rích nhưng lại khiến cậu nghiện. Khi tập trung suy nghĩ luôn có thói quen nhấm nháp một ly cà phê đen, dù cậu cho thêm đường nhưng Dương vẫn thấy cậu thật giống mấy ông cụ non. Nó từng mở lời châm chọc:

- Cậu trông không khác mấy ông cụ non. Còn nhỏ mà bày đặt nghiện cà phê, xì. Thứ đó chẳng tốt chút nào. Tại sao cậu không uống sữa, sữa rất tốt, nhất là ở tuổi chúng ta...

Còn chưa nói hết đã thấy Đức "phì" cười một cái rồi gõ bút lên trán nó:

- Cái đó chỉ tốt với cậu thôi, những người chậm lớn như cậu mới cần

Cậu ta luôn chê Dương chân ngắn. Nó không quan tâm vì bây giờ mới là giai đoạn phát triển, nó còn cao nữa. Cậu ta rốt cục chỉ hơn nó một cái đầu, cao gì lắm, hừ

Điều nó vui nhất là cậu và nó cùng có niềm đam mê với môn toán. Những hôm dạy kèm cái Trang, nó và cậu sẽ tranh thủ học cùng. Trên chiếc bàn tròn, cậu ngồi đối diện nó, bên tay trái cậu là ly cà phê quen thuộc, đen sánh quện khói... đối lập với ly sữa bò trắng mịn trong tay Dương...

Nó bất giác tự hỏi mình sẽ tiếp tục lừa dối bản thân đến khi nào

Nó thích cậu. Nhưng tình cảm của cậu với nó dường như chỉ là bạn bè, bạn bè thân hơn bình thường một chút...

Nó bỗng tham lam muốn cậu không chỉ là bạn... Nó muốn một lần can đảm hỏi cậu, nói cậu nghe về tình cảm của nó. Nhưng nó sợ câu trả lời của cậu...

Nếu cậu chỉ xem nó là bạn thì chẳng phải sẽ thật khó xử cho cả hai

Lúc đó biết đâu cả tình bạn này cũng không thể giữ...

Cà phê đen rất đắng

Còn sữa thì trắng ngọt...

Chúng như hai thái cực đối lập nhau. Chợt Dương nghĩ nó không thể uống cà phê, còn Đức thì không hề thích sữa. Vậy còn...

Cà phê sữa?

Đây hẳn là sự kết hợp hoàn hảo. Hôm đó nó rất vui hưởng thụ khoảnh khắc này. Giữa cậu và nó đã không còn điểm trái ngược...

***

Thấm thoát thời gian trôi, sắp tới sẽ là kì nghỉ Tết Nguyên Đán dài ngày. Năm cuối cấp nên khối 9 luôn tỏ ra tất bật nhất. A4 và A1 có buổi dã ngoại cùng ngày cùng địa điểm, vậy là hai lớp quyết định góp chung tiền đi lại để đỡ tốn kém.

Dương đang tính gọi cho Đức dặn cậu mai đến sớm dành ghế ba, nó hơi bị say xe thì bất ngờ Đức lại gọi đến:

- Hi, tớ đang định gọi cậu. Mai xuống trường sớm chút nha, rồi giữ ghế ba cho tớ, ngồi đó đỡ xóc nảy...

- Dương này... - Đức bỗng cắt lời nó

- Ừ?!

- Đi trà sữa không?

Dương nhìn đồng hồ, 8h37′, hơi muộn rồi thì phải:

- Giờ này?

- Không muốn sao, vậy thôi...

- Á, ai nói, một lúc thôi nha

Bên kia có tiếng cậu cười:

- Vậy nhanh lên tớ đón.

Dương nhìn dãy số di động hiện trên màn hình. Hóa ra cậu đang ở bên ngoài. Gác máy rồi vào phòng mặc thêm áo khoác, nó có cảm giác hôm nay Đức hơi lạ...

Mùng 5 tết, nhiều cửa hàng đã chọn ngày bắt đầu kinh doanh lại. Đức mặc chiếc áo gió xanh tím, cổ quàng khăn len mỏng, đứng đợi Dương dưới cột đèn trước cổng. Hôm nay không lạnh lắm.

- Sao không vào nhà, tới từ lúc nào kia.

Đức cười hì:

- Vừa tới, sau đó mới gọi cậu. Nhanh, quán đóng cửa mất.

Vậy là Đức đèo Dương tới quán trà sữa gần trường. Trên đường đi không ai nói gì. Dương cũng im lặng lạ. Gió hơi buốt. Thoang thoảng mùi hương bạc hà trên người cậu khiến nó có cảm giác an tâm hơn chút.

Quán không quá đông khách. Hai người chọn một chỗ gần lối vào sau đó gọi đồ.

- Hôm nay tớ đãi, cậu cứ chén được bao nhiêu tùy thích - Đức cười tươi hào phóng.

- Hí, lì xì rủng rẻng chứ gì. Thế mà không gọi sớm, cậu cũng thật biết tính toán, 9h tối còn ăn được bao nhiêu - Nó trề môi tỏ vẻ tiếc rẻ.

- Vậy mua thêm mang về bỏ tủ lạnh mai ăn

- Là cậu nói nha!

Dương cười sáng lạn. Tâm trạng lo lắng lúc đầu như biến mất. Nó lại vui vẻ cùng cậu nói chuyện phiếm. Ăn hết hai cốc, Đức còn mua thêm ba cốc hoa quả dầm đưa nó xách về. Nó không ngại ngần đón cái túi.

Lúc nó quay người chuẩn bị vào nhà, Đức bỗng lên tiếng:

- Dạo gần đây tớ chuyển sang nghiện cà phê sữa mất rồi, cà phê đen thật ra rất khó uống. Nhớ ăn hết chỗ đó. Tớ về đây.

- Ý gì, hừ, tớ là heo sao. Nhanh đi, cẩn thận đó, mai nhớ tới sớm!

Đức không đáp chỉ nở nụ cười quen thuộc, gật đầu rồi lên xe đi mất.

Nó đứng lại một lát, khó hiểu suy nghĩ về những lời vừa nãy...


***

Buổi dã ngoại không như mong muốn. Đức không tới. Cậu chưa lỡ hẹn bao giờ.

Nó gọi điện nhưng đều là "thuê bao...", gọi máy bàn thì không có kết nối. Nó lo sợ đạp xe sang thị trấn.

Cửa khóa ngoài. Điều khiến Dương thật sự kinh hoảng là tờ quảng cáo bán nhà in phẳng trên tường.

Sao lại ...chuyện gì...???

Cậu chuyển nhà sao không nói tiếng nào, tại sao phải cắt liên lạc...Giờ nó đã hiểu sự khác lạ của cậu đêm qua...

Hóa ra nó chưa bao giờ đặc biệt hơn những người bạn của cậu, cứ thế vứt bỏ không chút lưu luyến?

Phải rồi, ngay từ đầu luôn là nó ảo tưởng. Thứ tình cảm rẻ mạt vỏn vẹn bốn tháng làm gì sâu sắc đến thế...

Cậu ra đi chẳng có gì bận tâm

Còn nó thì gục ngã đau đớn ...
nó thíchcậu, thích đến gào thét...cậu còn chưa cho nó cơ hội nào đã lạnh lùng xô nó ra xa

Nó phải làm sao mới được...
nó mất cậu... mất hết...

Tim co thắt. Đầu óc trống rỗng.

Nó ngồi thụp xuống lề đường khóc lớn. Lần đầu tiên nó biết cảm giác thất bại trong tình yêu là như nào...

***

Cuộc sống với Dương trở nên ảm đạm. Mọi thứ cứ như mới hôm qua. Nó đã biết vì sao Đức chuyển nhà. Ba mẹ Đức vốn ly dị, Đức sống với mẹ, mẹ Đức đi bước nữa nên hiển nhiên cậu cũng phải đi theo. Nhưng nó vẫn không hiểu lý do cậu cắt liên lạc với nó. Thi thoảng vô thức nó nhấc điện thoại bấm một dãy số quen thuộc trong đầu, nhưng đầu dây bên kia luônở trạng thái treo máy.

Lúc này nó thấy mình thật ngốc, biết rõ sẽ không có kết nối mà vẫn làm việc dư thừa. Tay còn không đưa ống nghe lên tai, cầm giữ ở lưng chừng một lát, nó lắc đầu tự giễu rồi gác máy trở về phòng. Trong khoảnh khắc không chú ý đầu bên kia đã vọng lại một tiếng "tút" dài...

***

Hôm nay Dương thi tuyển vào trường cấp ba. Nó không chọn học trường huyện mà đăng ký vào lớp chuyên toán của trường chuyên trong tỉnh. Để tới buổi thi này, nó đã phải cùng mẹ đón xe bus xuống thành phố từ hôm qua. Nó khó khăn hỏi thăm lần mò mãi mới tới phòng thi của mình, chen chân vào đám đông rồi cẩn thận đối chiếu thông tin trên phiếu dự thi. Xong xuôi, nó đứng ra chỗ không người thở dài nhẹ nhõm.

Tháng sáu nắng thiêu đốt. Dương mượn một quyển tập của bạn nam bên cạnh xua đỡ cái nóng. Nó hơi chột dạ vì cái tên trên nhãn – Lê Minh Đức. Thì ra tên này cũng thật được ưa chuông. Nó mỉm cười nghĩ thầm.

Lúc giám thị chuẩn bị gọi thí sinh vào phòng, nó trả vở cho bạn nam kia, vô tình nhìn thấy một cái tên khác trong thẻ dự thi. "Không phải Lê Minh Đức...", nó vu vơ nghĩ

- Nguyễn Thị Thùy Dương, SBD 0247

Đã tới tên nó, nó nhanh chân bước vào phòng tìm vị trí của mình. Tuy khá tự tin nhưng nó vẫn có chút hồi hộp. Lúc nhìn ra cửa lớp, nó đã không tin vào mắt mình.

- Lê Minh Đức, SBD 0249

Cậu bước về phía nó, mỉm cười thật tươi. Vẫn là cậu, vẫn nụ cười khiến tim nó nhộn nhạo, nhưng trông cậu có vẻ chín chắn và cao hơn. Cậu đứng ngay trước mắt, nó chỉ ngơ ngác nhìn... sau đó quay mặt cụp mí tránh ánh mắt của cậu.

Sao chứ, đúng là cậu. Khoảnh khắc đó nó như vỡ òa... niềm vui rất lớn nhưng ấm ức bất chợt ùa về. Nó không sao kìm nén đã vô thức rơi lệ...

Ánh mắt cậu là sao?

Nụ cười cậu dành cho nó là sao?

Chẳng phải cậu đã rũ bỏ tất cả cuộc sống trong bốn tháng ngắn ngủi... Lãng quên cả nó...?

Đáng lẽ cậu nên lạnh lùng, xem như không thấy nó mới phải.

Mặc dù nó không hề muốn vậy. Nó thừa nhận có một niềm hạnh phúc trào dâng trong tim nó lúc này...


***

Đề thi không quá khó. Dù bị phân tâm vì sự xuất hiện của người ngồi bàn sau nhưng nó vẫn chắc chắn đến 95%.

- Cậu làm tốt chứ?

- Ừ, cũng tương đối. Lâu lắm không gặp.

Không biết Đức tiến lại lúc nào. Nó mỉm cười cố gắng tỏ ra bình tĩnh đối diện cậu. Nhưng rồi cảm xúc nghèn nghẹn khiến nó không thể tiếp tục, vội cự tuyệt:

- A, mẹ tớ chắc đang chờ, tớ xuống trước đây. Gặp cậu sau.

- Vậy thì cùng đi

Dương "..."

Đức không quen Dương im lặng như vậy. Cậu nghĩ Dương sẽ ríu rít nếu gặp lại mình. Cậu biết chắc kiểu gì Dương cũng thi chuyên toán. Cái ngày phải theo mẹ chuyển xuống thành phố sống cùng dượng, cậu đã rất rối trí. Cậu không muốn ra đi, cuộc sống ở đó vốn rất tốt, hơn hết... là vì Dương

Cậu thích Dương. Không rõ từ lúc nào, hình ảnh cô bạn luôn lấp đầy trong cuộc sống của cậu. Dương linh hoạt đáng yêu, rất tự nhiên thể hiện mình khi bên cạnh cậu. Dương thích uống sữa, còn cậu không thích hương vị ngọt béo của sữa bò, đúng hơn là ghét. Cậu thích cà phê. Đó là sở thích theo bố...nhưng không thể uống cà phê đen giống bố, cà phê của cậu luôn phải thêm đường. Dương lại phê phán điều này. Một lần Dương đã đem cà phê của cậu đổ vào ly sữa của mình, sau đó tinh nghịch rót lại cốc cho Đức. Hành động này khiến cậu hơi kinh ngạc nhưng rồi vẫn vui vẻ thưởng thức.Hóa ra cà phê sữa có hương vị rất tuyệt. Sự hòa quyện giữa mùi thơm nồng đặc trưng của cà phê, giữa cái đắng the lưỡi với béo ngọt của sữa bò khiến cậu nhận ra mình không quá ghét sữa, và cũng chưa từng nghiện cà phê đen...

- Cậu...

- Sao cậu...

Cả hai đều ngạc nhiên về sự đồng thanh này.Dương quay đầu nhìn đối phương, cậu cũng đang nhìn nó. Nó có cảm giác không khí trở nên ngượng ngập. Đức bỗng phì cười:

- Xem ra cậu và tớ vẫn rất ăn ý. Cậu nói trước vậy

- Ờm, không có gì, chỉ định hỏi thăm lâu nay chắc cậu sống rất tốt

- Ừm, tốt lắm, cha dượng rất tốt. A, tớ còn có thêm một cô em gái nữa, khi nào sẽ giới thiệu với cậu, nó và cậu khá hợp tính đó, nó học lớp bảy

- Vậy sao, tớ cũng thấy tò mò

Nó cười gượng, trong lòng hơi hụt hẫng. Vì cậu sống rất vui, vui vẻ hơn khi có nó?<
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦ
Tải game mobile miễn phí
Từ khóa Google : , ,
© Anhhungpro.info wap giải trí tổng họp
Sitemap.html,Sitemap.xml,Ror.xml,Urllist.txt
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
133/515