Tiểu thuyết Cần Gì Quá Đa Tình-full
Lượt xem : |
g quản được, lần này cô nói trước là muốn diễn khổ nhục kế nếu không cậu bé sẽ không xin tha.
“Mẹ Chín, đây là Lâm Lâm bạn học cuả cháu, thành tích không kém cháu, quan trọng nhất là kiên nhẫn hơn cháu, chàu năn nỉ mãi cô ấy mới chịu giúp Thiện Hằng.”
Mẹ Chín vừa nghe như vậy thì mặt mày hớn hở, vội vàng lôi kéo Lâm Lâm hỏi lung tung, càng nhìn càng hài lòng, để Đinh Dật quản Thiên Hằng bà cũng không nhẫn tâm, cô bé Lâm Lâm này có khuôn mặt hiền hòa, vừa nhìn là biết học sinh nghiêm túc học giỏi.
“Mẹ Chín , bạn học của cháu học mầm non Thanh Hoa Bắc Đại, bài tập nhiều nhưng vẫn bớt thời gian đến giúp, Thiên Hằng lại nghịch ngợm như vậy, phí làm gia sư cũng không thể ngược đãi người ta.” Chú CHín cùng mẹ Chín mở bệnh viện thẩm mỹ, mỗi ngày đều rất lời, thứ không thiếu nhất chính là tiền.
“Đó là điều đương nhiên, giá gấp ba giá thị trường, tương lai Thiên Hằng có thành tích tiến bộ sẽ có thưởng thêm.” Hai vợ chồng bọn họ khổ cực không phải vì con trai bảo bối sao, chút tiền lẻ này không đáng là gì.
Vốn dĩ Lâm Lâm nghe vậy muốn từ chối, gấp ba giá tiền, hơi cao, lại bị Đinh Dật lén nháy mắt ngăn cản, đành phải tạm thời im lặng, giống như đồng ý.
Trước khi Đinh Dật còn lợi dụng lúc cô Cửu không nhìn thấy quắc mắt trừng trừng uy hiếp Kỷ Thiên Hằng một chút, nội dung to lớn chính là nếu cậu không nghe lời hậu quả như thế nào cậu tự biết, trước sự uy hiếp của Đinh Dật Kỷ Thiên Hằng chỉ biết in hơi lặng tiếng. Trong nhà tất cả mọi người đều lo cho cậu bé, chỉ có chị gái này vừa thông minh vừa xinh đẹp cũng được cưng chiều như cậu bé, từ trước đến giờ là khắc tinh của cậu bé làm cho cậu bé vừa sợ lại vừa ghen tỵ.
Không biết là do tác uy hiếp của Đinh Dật hay do Lâm Lâm dạy đúng phương pháp, tóm lại là hai thầy trò bọn họ bình an vô sự. Một ngày ít nhất Kỷ Thiên Hằng phải học kèm hai tiếng, không chỉ có bài tập nghỉ hè mà còn bài tập trước kia, sự tiến bộ này làm cho chú Cửu cùng cô Cửu rất vui.
Lần nữa gặp Đinh Dật là Lâm Lâm được đến nhà họ Đinh chơi, Lâm Lâm nói với Đinh Dật đang nằm trên ghế salon ăn trái cây: “Mình cảm thấy mặc dù Kỷ Thiên Hằng nghịch ngợm nhưng rất thông minh, không khó để dạy, giá gấp ba mình thấy hơi nhiều, bạn giúp mình trả bớt một phần đi, lần trước mình đưa mẹ Chín nhưng mẹ không chịu lấy.”
Đinh Dật đưa cho cô một chùm vải, khoát tay: “Đối với bạn mà nói không tính là nghịch ngợm, đối với bọn họ lại là đại ân, tin tưởng mình, hiệu quả như vậy, để bọn họ tốn gấp mười số tiền đó bọn họ cũng chịu, bạn không cần phải khách khí.”
Trong thời gian này đến nhà họ Kỷ, Lâm Lâm cũng biết bọn họ không quan tân tới số tiền lẻ này, chỉ biết cười nói với Đinh Dật: “Cám ơn bạn, chẳng những giúp mình tìm việc còn giúp mình loại bỏ chướng ngại vật, không có sự uy hiếp của bạn, Kỷ Thiên Hằng sẽ không nghe lời, có thể thấy cậu bé rất sợ cậu.”
“Ha ha căn bản là nó cần bị ăn đòn, bạn không cần cảm ơn mình, mình thấy khổ cho bạn, cả một kỳ nghỉ hè phải tốn thời gian với tên nhóc này. Lần trước mẹ Chín nói với mình, hy vọng sau khi khai giảng bạn vẫn có thể kèm nó học, không cần nhiều, một tuần kèm hai giờ, giá tiền có thể tăng thêm, bạn xem có tiện hay không, nếu không tiện mình có thể giúp bạn nói.”
Lâm Lâm vội vàng nói: “Không có việc gì, mình có thể kém cậu nhóc học, không cần phải thêm tiền, nếu thêm nữa mình lại không dám làm.”
Đinh Dật lắc đầu một cái: “Làm khó bạn phải quản tên nhóc kia, hi vọng không làm ảnh hưởng đến việc học của bạn, chuyện thi toàn Bắc Kinh thế nào? Hy vọng về sau có thể học cùng trường đại học với bạn, mình phát hiện càng ngày càng thích bạn.”
“Chuyện đó sau này hãy nói, bạn nói thế không biết bao nhiêu bạn nam sẽ đau lòng, có thể có được sự ưu ái của tiểu thư Đinh mình thật may mắn!” Lâm Lâm vừa nói vừa gật đầu hả hê.
Đinh Dật nhào qua ôm cô: “Nếu bạn cảm thấy cũng không tệ, vậy bạn gả cho mình đi, làm vợ ba của mình” Nói rồi làm ra vẻ muốn hôn cô ấy.
Lâm Lâm bị dọa sợ vội vàng né tránh, không hiểu nói: “Bạn có người yêu rồi nha, bạn nam đẹp trai lần trước cứu mình đó không phải sao? vợ hai là ai?”
“Bạn nói Thẩm Trường Đông hả, ha ha, cậu ấy là người hầu nhỏ, vợ cả của mình là La Bình, vợ hai là Nguyễn Thúy, bạn đành chịu uất ức vậy, bạn chấp nhận làm vợ ba mình chứ.” Vừa nói vừa muốn ôm, tóc thắt bím bị kéo lại nghiêng đầu nhìn là Thẩm Trường Đông, cậu bạn này học cô, sang nhà cô chưa bao giờ đi cửa chính, đều leo tường, bây giờ càng ngày càng nghiêm trọng, vào nhà ngay cả cửa cũng không gõ.
“Đinh Dật cậu dám nói xấu mình? Còn đùa giỡn con gái nhà lành?” Thẩm Trường Đông vừa chỉ trích Đinh Dật vừa ăn quả vải cô vừa bóc, Đinh Dật tức giận kéo mặt cậu: “Trả lại cho mình.”
Thẩm Trường Đông nghe lời phun ra, ói vào tay Đinh Dật.......một hạt vải.
Đinh Dật vứt hạt vải nhào qua đánh nhau với Thẩm Trường Đông, Lâm Lâm ngồi yên bên cạnh, vì sự thân mật của hai người mà gò má nóng ran, đang muốn nói tạm biệt Đinh Dật, Thẩm Trường Đông đã mở miệng trước: “Hôm nay mình tới để tạm biệt.”
Một câu nói nhẹ nhàng có thể ngăn tất cả động tác của Đinh Dật, gặp được người bạn thân này quá vui nên quên rằng cậu ấy cũng phải đi.
Chương mười bảy
Sau khi khai giảng có thể dùng tác phẩm Triệu Lệ Dung để hình dung, đó chính là: “Tinh anh tập trung, lữ bố đi họp.” Tám lớp của năm hai, học sinh đa số là những học sinh cũ, bây giờ bọn họ hi vọng sau hai năm bọn họ có thể đứng đầu, vì vậy tất cả các giáo viên đều rất phối hợp.
Thật ra thì chia lớp chuyên không không phải là trọng điểm, vẫn luôn là vấn đề được tranh cãi. Chọn lớp chuyên là đưa tất cả các học sinh xuất sắc tụ lại một chỗ, tập trung tất cả lực lượng giáo viên tạo môi trường học tốt nhất cho bọn họ, cũng tránh mang lại áp lực cho các học sinh lớp bình thường.
Nhưng cũng có mặt trái của nó: Học sinh xuất sắc bị chuyển đi sẽ khiến học sinh bình thường sẽ có cảm giác giống như bị ruồng bỏ, kỷ luật cùng với không khí học tập sẽ trở nên kém. Mặt khác, đối với học sinh lớp chuyên mà nói, trong lớp đều là học sinh giỏi, luôn có thói cạnh tranh để dẫn đầu, nhưng năm mươi học sinh giỏi tụ tập một chỗ, vẫn có thể phân ra ưu liệt, vốn dĩ học sinh khá giỏi có thể thay đổi thành tích, thậm chí học sinh kém khi nhận tin tức đả kích này cũng thay đổi, thứ quan trọng nhất chính là sức chịu đựng. Thường thì không có học sinh nào có chấp nhận sự thực như vậy, thậm chí tự trách bản thân mình, có người còn uất ức.
Nguyễn Thúy là người thứ bốn mươi lăm nên rất lo lắng, Đinh Dật an ủi cô, một mặt còn phiền lòng chuyện của mình.
Lớp học mới còn một chuyện tương đối kỳ quái, đó là ban cán bộ rất nhiều người. Hiện tại lớp có sáu lớp trưởng, năm bí thư cho đoàn, ủy viên lớn nhỏ đếm không hết, chọn học sin htrong lớp làm ban cán bộ cũng khiến cho người ta một phen khổ sở.
Vì vậy thầy giáo chủ nhiệm nghĩ ra cách kỳ quặc hơn, chính là lớp trưởng cùng bí thư chi đoàn cũng tranh nhau chức vị, người được đề cử lên bục giảng, cà lớptiến hành bỏ phiếu, ai có số phiếu nhiều hơn người đó sẽ nhậm chức. Chức vụ bí thư chi đoàn của Đinh Dật là do thầy Trương Nhạc Thiên ép làm, lúc này chủ động xin rút lui, không ngờ Tiêu Khắc Kiệm nghiêm mặt nói cô không có trách nhiệm không có chí tiến thủ, trực tiếp bác bỏ, cho cô về đóng cửa suy nghĩ cho kỹ lưỡng.
Ban cán bộ trung học thật ra là cái loa của giáo viên, lao tâm lao lực không được gì mà còn không được tự chủ, Đinh Dật cảm thấy mình không thích hợp, thì ra lớp trưởng Ngô Khiêm mới là cán bộ giương mẫu. Vì vậy dù bị bác bỏ, Đinh Dật cũng không để trong lòng, nhân duyên của cô không phải là quá kém, tự biết người ghét cô cũng không ít, công khai bỏ phiếu chưa chắc cô đã thắng.
Vừa bắt đầu tranh cử, Đinh Dật xông lên, nói cảm ơn thầy giáo cùng bạn học.......Nói nhảm, sau đó đi xuống xem phần thể hiện của các bạn khác.
Các bạn có tài ăn nói quả thật không ít, nhất là các bạn nam, trầm bổng du dương giống như từng tập thuyết trình, chỉ có người được hưởng ứng nhiệt liệt nhất chính là Nghê Ái Lan, thì ra cô là bí thư đoàn.
Cô ăn mặc đẹp đẽ, nụ cười ngọt ngào, thái độ càng thêm thân thiết. Cô tự nói về lý lịch của mình, cũng đưa ra ý kiến mình không để ý kết quả tranh cử, nếu như có may mắn trúng tuyển cũng chỉ muốn giúp đỡ mọi người thôi.
Đinh Dật nhìn bóng hình xinh đẹp trên bục giảng, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang, nghĩ rằng nhất định Chu Văn Bân rất thích, mười giờ tối cô về cậu ấy không đưa cô về, hôm đó khi cậu ấy đưa Nghê Ái Lan về cũng chỉ mới hơn tám giờ mà thôi.
Thì ra cậu ấy thích loại người như thế này, Đinh Dật nghĩ thầm, Nghê Ái Lan dịu dàng không cách nào làm cho cô có ấn tượng tốt, cô nhớ lại cuộc gặp tên côn đồ hôm trước, Nghê Ái Lan làm như không liên quan đến mình lôi Chu Văn Bân kéo đi, cứ xem như Lâm Lâm không phải là bạn học, đó cũng không phải là một cô gái hiền lành.
Nghiêng đầu liếc nhìn Chu Văn Bân, phát hiện cậu ấy tỉnh táo nhìn người đang phát biểu trên bục giảng, Đinh Dật đau xót trong lòng, dù sao cô cũng vô ý, sao không giúp người ta hoàn thành ước vọng. Vì vậy viết phiếu bầu của mình: “Lớp trưởng Dương Thụ Tiềm, bí thư chi đoàn Nghê Ái Lan.
Sự thật lại một lần nữa chứng minh Đinh đại tiểu thư anh minh vĩ đại, hai người chấm dứt với số phiếu tương đương, sau khi tan học Đinh Dật bị Tiêu Khắc Kiệm gọi vào phòng làm việc.
“Đinh Dật thật lợi hại, biết cách phản bác, vào học kỳ em dựa vào tài ăn nói thắng giải đặc biệt từ HongKong về sao?”
Nếu như là Trương Nhạc Thiên hỏi, Đinh Dật sẽ nói với thầy: “Thầy giáo, em yêu nước, bây giờ từ HongKong quay về, tổ chức cũng không cần em.”
Nhưng Tiêu Khắc Kiệm thì khác, ông là người vui buồn không bao giờ lộ ra ngoài.......Nghe nói năm đó thầy là sinh viên, mười chín tuổi tốt nghiệp thạc sĩ, từ đó trở thành sinh viên nổi tiếng, tài trí còn hơn cả thầy cô giáo. Giống như vàng đi đến đâu sáng đến đấy, mấy năm trước thầy về trường, nhanh chóng được trường tôn làm con người vĩ đại.
Tin đồn về thầy rất nhiều, có người nói thầy là máy vi tính sống, cả phiếu điểm của năm trăm học sinh thầy chỉ cần nhìn một lần là đọc làu làu. Còn có người nói, thầy vừa về trường dạy học sinh lớp mười hai trẻ tuổi còn độc thân hơn nữa rất đẹp trai, học sinh nữ trong lớp thường gửi thư tình cho thầy, hơn nữa dồn dập không ngớt, trường học bất đắc dĩ gia hạn cho thầy trong vòng một tháng giải quyết vấn đề cá nhân mà thầy vì để không ảnh hưởng tới thành tích học tập của học sinh nữ vội vàng về quê cưới vợ, hai người vô cùng không xứng.
Từ trước đến giờ thầy rất ít nói, vì vậy càng làm cho người đối mặt với thầy cảm thấy hoang mang, bá đạo như Đinh Dật, ở trước mặt thầy cũng không dám càn rỡ hơn nữa nghe những lời này của thầy khiến cho Đinh Dật không thể không hoài nghi có tức giận trong đó.
Đang do dự làm thế nào trả lời, chợt thấy Nghê Ái Lan đi vào phòng làm việc, lập tức nói: “Thầy giáo Tiêu, em cảm thấy công việc chủ yếu của bí thư chi đoàn là phối hợp với lớp trưởng làm các công việc cụ thể, Nghê Ái Lan nghiêm túc, phối hợp với Dương Thụ Tiềm, còn thích hợp hơn em, em tự biết thân mình cho nên cam tâm rút lui.” Nhìn đi, cô rất rộng lòng, còn nghĩ cách giúp tình địch, không biết Tiêu Khắc Kiệm có định phát phiếu bé ngoan cho cô không.
Đang nói thì Nghê Ái Lan đã đi đến gần, nhẹ giọng hỏi Tiêu Khắc Kiệm: “Thầy Tiêu, thầy tìm em?” Sóng mắt lưu chuyển, nhân tiện mỉm cười chào Đinh Dật, Đinh Dật khẽ cười như đáp lại.
Tiêu Khắc Kiệm nhìn hai nữ sinh nói: “Đinh Dật là học sinh ngoại trú, vì vậy trong lớp có rất nhiều bạn, nhất là bạn nữ tương đối ít. Lần này kết quả lựa chọn cũng có một vài vấn đề, số phiếu của em chưa tới một phần ba, điều này đối với học sinh có thành tích đứng nhất là rất hiếm, em nên suy nghĩ, về sau mọi người đều là bạn học cùng lớp, Nghê Ái Lan em hãy giúp đỡ bạn ấy.”
Nghê Ái Lan không dám nói, số phiếu của cô nhiều như vậy cũng rất bết ngờ, đồng thời liên tiếp tán dương Đinh Dật rất ưu tú.
“Khoa tự nhiên năm nay không có nhiều nữ sinh có thành tích tốt, trước mắt hai em là người dẫn đầu, về sau lớp mười một sẽ càng phức tạp hơn, hai người rảnh rỗi thì nên giúp đỡ lẫn nhau.”
Mặc dù lời nói này có sắc thái hơi kỳ dị nhưng là thật tình, trong lớp mười chỉ có Đinh Dật cùng Nghê Ái Lan là con gái.
“Việc học tập của Nghê Ái Lan tương đối yên tâm, Đinh Dật thì thất thường không ổn định. Anh văn kém, Nghê Ái Lan, em rảnh rỗi thì giúp bạn ấy một chút.”
Sau khi nghe lời này không chỉ Đinh Dật nóng mặt, Nghê Ái Lan c
“Mẹ Chín, đây là Lâm Lâm bạn học cuả cháu, thành tích không kém cháu, quan trọng nhất là kiên nhẫn hơn cháu, chàu năn nỉ mãi cô ấy mới chịu giúp Thiện Hằng.”
Mẹ Chín vừa nghe như vậy thì mặt mày hớn hở, vội vàng lôi kéo Lâm Lâm hỏi lung tung, càng nhìn càng hài lòng, để Đinh Dật quản Thiên Hằng bà cũng không nhẫn tâm, cô bé Lâm Lâm này có khuôn mặt hiền hòa, vừa nhìn là biết học sinh nghiêm túc học giỏi.
“Mẹ Chín , bạn học của cháu học mầm non Thanh Hoa Bắc Đại, bài tập nhiều nhưng vẫn bớt thời gian đến giúp, Thiên Hằng lại nghịch ngợm như vậy, phí làm gia sư cũng không thể ngược đãi người ta.” Chú CHín cùng mẹ Chín mở bệnh viện thẩm mỹ, mỗi ngày đều rất lời, thứ không thiếu nhất chính là tiền.
“Đó là điều đương nhiên, giá gấp ba giá thị trường, tương lai Thiên Hằng có thành tích tiến bộ sẽ có thưởng thêm.” Hai vợ chồng bọn họ khổ cực không phải vì con trai bảo bối sao, chút tiền lẻ này không đáng là gì.
Vốn dĩ Lâm Lâm nghe vậy muốn từ chối, gấp ba giá tiền, hơi cao, lại bị Đinh Dật lén nháy mắt ngăn cản, đành phải tạm thời im lặng, giống như đồng ý.
Trước khi Đinh Dật còn lợi dụng lúc cô Cửu không nhìn thấy quắc mắt trừng trừng uy hiếp Kỷ Thiên Hằng một chút, nội dung to lớn chính là nếu cậu không nghe lời hậu quả như thế nào cậu tự biết, trước sự uy hiếp của Đinh Dật Kỷ Thiên Hằng chỉ biết in hơi lặng tiếng. Trong nhà tất cả mọi người đều lo cho cậu bé, chỉ có chị gái này vừa thông minh vừa xinh đẹp cũng được cưng chiều như cậu bé, từ trước đến giờ là khắc tinh của cậu bé làm cho cậu bé vừa sợ lại vừa ghen tỵ.
Không biết là do tác uy hiếp của Đinh Dật hay do Lâm Lâm dạy đúng phương pháp, tóm lại là hai thầy trò bọn họ bình an vô sự. Một ngày ít nhất Kỷ Thiên Hằng phải học kèm hai tiếng, không chỉ có bài tập nghỉ hè mà còn bài tập trước kia, sự tiến bộ này làm cho chú Cửu cùng cô Cửu rất vui.
Lần nữa gặp Đinh Dật là Lâm Lâm được đến nhà họ Đinh chơi, Lâm Lâm nói với Đinh Dật đang nằm trên ghế salon ăn trái cây: “Mình cảm thấy mặc dù Kỷ Thiên Hằng nghịch ngợm nhưng rất thông minh, không khó để dạy, giá gấp ba mình thấy hơi nhiều, bạn giúp mình trả bớt một phần đi, lần trước mình đưa mẹ Chín nhưng mẹ không chịu lấy.”
Đinh Dật đưa cho cô một chùm vải, khoát tay: “Đối với bạn mà nói không tính là nghịch ngợm, đối với bọn họ lại là đại ân, tin tưởng mình, hiệu quả như vậy, để bọn họ tốn gấp mười số tiền đó bọn họ cũng chịu, bạn không cần phải khách khí.”
Trong thời gian này đến nhà họ Kỷ, Lâm Lâm cũng biết bọn họ không quan tân tới số tiền lẻ này, chỉ biết cười nói với Đinh Dật: “Cám ơn bạn, chẳng những giúp mình tìm việc còn giúp mình loại bỏ chướng ngại vật, không có sự uy hiếp của bạn, Kỷ Thiên Hằng sẽ không nghe lời, có thể thấy cậu bé rất sợ cậu.”
“Ha ha căn bản là nó cần bị ăn đòn, bạn không cần cảm ơn mình, mình thấy khổ cho bạn, cả một kỳ nghỉ hè phải tốn thời gian với tên nhóc này. Lần trước mẹ Chín nói với mình, hy vọng sau khi khai giảng bạn vẫn có thể kèm nó học, không cần nhiều, một tuần kèm hai giờ, giá tiền có thể tăng thêm, bạn xem có tiện hay không, nếu không tiện mình có thể giúp bạn nói.”
Lâm Lâm vội vàng nói: “Không có việc gì, mình có thể kém cậu nhóc học, không cần phải thêm tiền, nếu thêm nữa mình lại không dám làm.”
Đinh Dật lắc đầu một cái: “Làm khó bạn phải quản tên nhóc kia, hi vọng không làm ảnh hưởng đến việc học của bạn, chuyện thi toàn Bắc Kinh thế nào? Hy vọng về sau có thể học cùng trường đại học với bạn, mình phát hiện càng ngày càng thích bạn.”
“Chuyện đó sau này hãy nói, bạn nói thế không biết bao nhiêu bạn nam sẽ đau lòng, có thể có được sự ưu ái của tiểu thư Đinh mình thật may mắn!” Lâm Lâm vừa nói vừa gật đầu hả hê.
Đinh Dật nhào qua ôm cô: “Nếu bạn cảm thấy cũng không tệ, vậy bạn gả cho mình đi, làm vợ ba của mình” Nói rồi làm ra vẻ muốn hôn cô ấy.
Lâm Lâm bị dọa sợ vội vàng né tránh, không hiểu nói: “Bạn có người yêu rồi nha, bạn nam đẹp trai lần trước cứu mình đó không phải sao? vợ hai là ai?”
“Bạn nói Thẩm Trường Đông hả, ha ha, cậu ấy là người hầu nhỏ, vợ cả của mình là La Bình, vợ hai là Nguyễn Thúy, bạn đành chịu uất ức vậy, bạn chấp nhận làm vợ ba mình chứ.” Vừa nói vừa muốn ôm, tóc thắt bím bị kéo lại nghiêng đầu nhìn là Thẩm Trường Đông, cậu bạn này học cô, sang nhà cô chưa bao giờ đi cửa chính, đều leo tường, bây giờ càng ngày càng nghiêm trọng, vào nhà ngay cả cửa cũng không gõ.
“Đinh Dật cậu dám nói xấu mình? Còn đùa giỡn con gái nhà lành?” Thẩm Trường Đông vừa chỉ trích Đinh Dật vừa ăn quả vải cô vừa bóc, Đinh Dật tức giận kéo mặt cậu: “Trả lại cho mình.”
Thẩm Trường Đông nghe lời phun ra, ói vào tay Đinh Dật.......một hạt vải.
Đinh Dật vứt hạt vải nhào qua đánh nhau với Thẩm Trường Đông, Lâm Lâm ngồi yên bên cạnh, vì sự thân mật của hai người mà gò má nóng ran, đang muốn nói tạm biệt Đinh Dật, Thẩm Trường Đông đã mở miệng trước: “Hôm nay mình tới để tạm biệt.”
Một câu nói nhẹ nhàng có thể ngăn tất cả động tác của Đinh Dật, gặp được người bạn thân này quá vui nên quên rằng cậu ấy cũng phải đi.
Chương mười bảy
Sau khi khai giảng có thể dùng tác phẩm Triệu Lệ Dung để hình dung, đó chính là: “Tinh anh tập trung, lữ bố đi họp.” Tám lớp của năm hai, học sinh đa số là những học sinh cũ, bây giờ bọn họ hi vọng sau hai năm bọn họ có thể đứng đầu, vì vậy tất cả các giáo viên đều rất phối hợp.
Thật ra thì chia lớp chuyên không không phải là trọng điểm, vẫn luôn là vấn đề được tranh cãi. Chọn lớp chuyên là đưa tất cả các học sinh xuất sắc tụ lại một chỗ, tập trung tất cả lực lượng giáo viên tạo môi trường học tốt nhất cho bọn họ, cũng tránh mang lại áp lực cho các học sinh lớp bình thường.
Nhưng cũng có mặt trái của nó: Học sinh xuất sắc bị chuyển đi sẽ khiến học sinh bình thường sẽ có cảm giác giống như bị ruồng bỏ, kỷ luật cùng với không khí học tập sẽ trở nên kém. Mặt khác, đối với học sinh lớp chuyên mà nói, trong lớp đều là học sinh giỏi, luôn có thói cạnh tranh để dẫn đầu, nhưng năm mươi học sinh giỏi tụ tập một chỗ, vẫn có thể phân ra ưu liệt, vốn dĩ học sinh khá giỏi có thể thay đổi thành tích, thậm chí học sinh kém khi nhận tin tức đả kích này cũng thay đổi, thứ quan trọng nhất chính là sức chịu đựng. Thường thì không có học sinh nào có chấp nhận sự thực như vậy, thậm chí tự trách bản thân mình, có người còn uất ức.
Nguyễn Thúy là người thứ bốn mươi lăm nên rất lo lắng, Đinh Dật an ủi cô, một mặt còn phiền lòng chuyện của mình.
Lớp học mới còn một chuyện tương đối kỳ quái, đó là ban cán bộ rất nhiều người. Hiện tại lớp có sáu lớp trưởng, năm bí thư cho đoàn, ủy viên lớn nhỏ đếm không hết, chọn học sin htrong lớp làm ban cán bộ cũng khiến cho người ta một phen khổ sở.
Vì vậy thầy giáo chủ nhiệm nghĩ ra cách kỳ quặc hơn, chính là lớp trưởng cùng bí thư chi đoàn cũng tranh nhau chức vị, người được đề cử lên bục giảng, cà lớptiến hành bỏ phiếu, ai có số phiếu nhiều hơn người đó sẽ nhậm chức. Chức vụ bí thư chi đoàn của Đinh Dật là do thầy Trương Nhạc Thiên ép làm, lúc này chủ động xin rút lui, không ngờ Tiêu Khắc Kiệm nghiêm mặt nói cô không có trách nhiệm không có chí tiến thủ, trực tiếp bác bỏ, cho cô về đóng cửa suy nghĩ cho kỹ lưỡng.
Ban cán bộ trung học thật ra là cái loa của giáo viên, lao tâm lao lực không được gì mà còn không được tự chủ, Đinh Dật cảm thấy mình không thích hợp, thì ra lớp trưởng Ngô Khiêm mới là cán bộ giương mẫu. Vì vậy dù bị bác bỏ, Đinh Dật cũng không để trong lòng, nhân duyên của cô không phải là quá kém, tự biết người ghét cô cũng không ít, công khai bỏ phiếu chưa chắc cô đã thắng.
Vừa bắt đầu tranh cử, Đinh Dật xông lên, nói cảm ơn thầy giáo cùng bạn học.......Nói nhảm, sau đó đi xuống xem phần thể hiện của các bạn khác.
Các bạn có tài ăn nói quả thật không ít, nhất là các bạn nam, trầm bổng du dương giống như từng tập thuyết trình, chỉ có người được hưởng ứng nhiệt liệt nhất chính là Nghê Ái Lan, thì ra cô là bí thư đoàn.
Cô ăn mặc đẹp đẽ, nụ cười ngọt ngào, thái độ càng thêm thân thiết. Cô tự nói về lý lịch của mình, cũng đưa ra ý kiến mình không để ý kết quả tranh cử, nếu như có may mắn trúng tuyển cũng chỉ muốn giúp đỡ mọi người thôi.
Đinh Dật nhìn bóng hình xinh đẹp trên bục giảng, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang, nghĩ rằng nhất định Chu Văn Bân rất thích, mười giờ tối cô về cậu ấy không đưa cô về, hôm đó khi cậu ấy đưa Nghê Ái Lan về cũng chỉ mới hơn tám giờ mà thôi.
Thì ra cậu ấy thích loại người như thế này, Đinh Dật nghĩ thầm, Nghê Ái Lan dịu dàng không cách nào làm cho cô có ấn tượng tốt, cô nhớ lại cuộc gặp tên côn đồ hôm trước, Nghê Ái Lan làm như không liên quan đến mình lôi Chu Văn Bân kéo đi, cứ xem như Lâm Lâm không phải là bạn học, đó cũng không phải là một cô gái hiền lành.
Nghiêng đầu liếc nhìn Chu Văn Bân, phát hiện cậu ấy tỉnh táo nhìn người đang phát biểu trên bục giảng, Đinh Dật đau xót trong lòng, dù sao cô cũng vô ý, sao không giúp người ta hoàn thành ước vọng. Vì vậy viết phiếu bầu của mình: “Lớp trưởng Dương Thụ Tiềm, bí thư chi đoàn Nghê Ái Lan.
Sự thật lại một lần nữa chứng minh Đinh đại tiểu thư anh minh vĩ đại, hai người chấm dứt với số phiếu tương đương, sau khi tan học Đinh Dật bị Tiêu Khắc Kiệm gọi vào phòng làm việc.
“Đinh Dật thật lợi hại, biết cách phản bác, vào học kỳ em dựa vào tài ăn nói thắng giải đặc biệt từ HongKong về sao?”
Nếu như là Trương Nhạc Thiên hỏi, Đinh Dật sẽ nói với thầy: “Thầy giáo, em yêu nước, bây giờ từ HongKong quay về, tổ chức cũng không cần em.”
Nhưng Tiêu Khắc Kiệm thì khác, ông là người vui buồn không bao giờ lộ ra ngoài.......Nghe nói năm đó thầy là sinh viên, mười chín tuổi tốt nghiệp thạc sĩ, từ đó trở thành sinh viên nổi tiếng, tài trí còn hơn cả thầy cô giáo. Giống như vàng đi đến đâu sáng đến đấy, mấy năm trước thầy về trường, nhanh chóng được trường tôn làm con người vĩ đại.
Tin đồn về thầy rất nhiều, có người nói thầy là máy vi tính sống, cả phiếu điểm của năm trăm học sinh thầy chỉ cần nhìn một lần là đọc làu làu. Còn có người nói, thầy vừa về trường dạy học sinh lớp mười hai trẻ tuổi còn độc thân hơn nữa rất đẹp trai, học sinh nữ trong lớp thường gửi thư tình cho thầy, hơn nữa dồn dập không ngớt, trường học bất đắc dĩ gia hạn cho thầy trong vòng một tháng giải quyết vấn đề cá nhân mà thầy vì để không ảnh hưởng tới thành tích học tập của học sinh nữ vội vàng về quê cưới vợ, hai người vô cùng không xứng.
Từ trước đến giờ thầy rất ít nói, vì vậy càng làm cho người đối mặt với thầy cảm thấy hoang mang, bá đạo như Đinh Dật, ở trước mặt thầy cũng không dám càn rỡ hơn nữa nghe những lời này của thầy khiến cho Đinh Dật không thể không hoài nghi có tức giận trong đó.
Đang do dự làm thế nào trả lời, chợt thấy Nghê Ái Lan đi vào phòng làm việc, lập tức nói: “Thầy giáo Tiêu, em cảm thấy công việc chủ yếu của bí thư chi đoàn là phối hợp với lớp trưởng làm các công việc cụ thể, Nghê Ái Lan nghiêm túc, phối hợp với Dương Thụ Tiềm, còn thích hợp hơn em, em tự biết thân mình cho nên cam tâm rút lui.” Nhìn đi, cô rất rộng lòng, còn nghĩ cách giúp tình địch, không biết Tiêu Khắc Kiệm có định phát phiếu bé ngoan cho cô không.
Đang nói thì Nghê Ái Lan đã đi đến gần, nhẹ giọng hỏi Tiêu Khắc Kiệm: “Thầy Tiêu, thầy tìm em?” Sóng mắt lưu chuyển, nhân tiện mỉm cười chào Đinh Dật, Đinh Dật khẽ cười như đáp lại.
Tiêu Khắc Kiệm nhìn hai nữ sinh nói: “Đinh Dật là học sinh ngoại trú, vì vậy trong lớp có rất nhiều bạn, nhất là bạn nữ tương đối ít. Lần này kết quả lựa chọn cũng có một vài vấn đề, số phiếu của em chưa tới một phần ba, điều này đối với học sinh có thành tích đứng nhất là rất hiếm, em nên suy nghĩ, về sau mọi người đều là bạn học cùng lớp, Nghê Ái Lan em hãy giúp đỡ bạn ấy.”
Nghê Ái Lan không dám nói, số phiếu của cô nhiều như vậy cũng rất bết ngờ, đồng thời liên tiếp tán dương Đinh Dật rất ưu tú.
“Khoa tự nhiên năm nay không có nhiều nữ sinh có thành tích tốt, trước mắt hai em là người dẫn đầu, về sau lớp mười một sẽ càng phức tạp hơn, hai người rảnh rỗi thì nên giúp đỡ lẫn nhau.”
Mặc dù lời nói này có sắc thái hơi kỳ dị nhưng là thật tình, trong lớp mười chỉ có Đinh Dật cùng Nghê Ái Lan là con gái.
“Việc học tập của Nghê Ái Lan tương đối yên tâm, Đinh Dật thì thất thường không ổn định. Anh văn kém, Nghê Ái Lan, em rảnh rỗi thì giúp bạn ấy một chút.”
Sau khi nghe lời này không chỉ Đinh Dật nóng mặt, Nghê Ái Lan c
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦTải game mobile miễn phí
© Anhhungpro.info wap giải trí tổng họp
Sitemap.html,Sitemap.xml,Ror.xml,Urllist.txtTải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
260/2255