Tiểu thuyết Cặp Đôi Trời Định-full
Lượt xem : |
chiếc áo khoác vừa vặn rơi trên vai nàng.
“… Em trở về sớm một chút đi. Không lại bị cảm lạnh.”
Chiếc áo khoác vừa rộng lại vừa dài, mang theo sự ấm áp và mùi hương trên người hắn, Tân Mi vội cuốn lấy nó theo bản năng, vừa mơ hồ vừa ngỡ ngàng hỏi: “Chàng phải đi sao? Đi đâu vậy?”
“Ta phải trở về bộ tộc.” Hắn nhìn tấm lệnh bài bằng đồng trong tay nàng, hơi do dự, nói: “Đây là chìa khóa cổng lớn … Có nó, khi em tới bộ tộc ta sẽ không bị người khác chặn , cũng không ai dám làm em bị thương. Nhưng … Tốt nhất là em đừng tới.”
Chìa khóa cổng lớn gì cơ, nàng không thèm quan tâm.
“Vì sao … Vì sao đột nhiên phải trở về?”
Vậy từ nay về sau không thể gặp nhau bên vách đá nữa sao? Hôm nay nàng đặc biệt làm đậu hủ Tân Mi … Còn mặc váy mới… Cho đến bây giờ nàng còn chưa được sờ vào bàn tay gầy guộc và vuốt ve khuôn mặt hốc hác của chồng nữa …
“Trong bộ tộc có chút chuyện.”
Hắn lẳng lặng chăm chú nhìn nàng, ánh mắt rất quen thuộc, ánh mắt đó khiến nàng nhìn thấy mà không thể hiểu được, nhưng lại khiến người ta không thở nổi buộc phải chăm chú nhìn lại.
Tân Mi nghĩ nghĩ rồi hỏi: “Vậy lúc nào chàng có thể trở về?”
Một sự trầm mặc bao trùm, rốt cục hắn cũng mở miệng: “Có lẽ … Sẽ rất lâu.”
“Rất lâu là bao lâu? Một tháng? Nửa năm? Hay là một năm?”
“… Ta cũng không biết rõ.”
“Vậy chàng có thể về một tháng một lần không? Em sẽ chờ chàng ở hoàng lăng.”
Hắn nhìn nàng rất lâu rất lâu, thời gian trầm mặc so với tất cả những lần trước đây còn dài hơn, dài đến mức nàng cho rằng hắn sẽ không trả lời thì hắn đột nhiên nói: “… Được, ta sẽ tranh thủ.”
Tân Mi dần dần mỉm cười, bỗng nhiên nghĩ đến điều gì đó, vội rút bức thư nhăn nhúm Triệu quan nhân đưa cho từ trong tay áo ra, giơ ra trước mặt hắn: “Nhất định phải trở về! Tất cả mọi người đang chờ chàng! Đây là thư của bọn họ nhờ em đưa cho chàng!”
Sắc mặt hắn chợt trở nên dịu dàng: “Giữ giùm cho ta, lần sau … Về nhà xem.”
“Được! Vậy chàng nhất định, nhất định phải trở về nha!”
“Nhất định.”
Liệt Vân Hoa giơ hai chân trước lên, nhảy một cái phóng trên vách đá, ngự gió bay lên.
Lệ Triều Ương còn chờ hắn ở phía trước, kéo dài càng lâu thì càng không từ bỏ được, chia tay luôn luôn là như vậy, phải ép buộc bản thân mình nhanh chóng kết thúc, nếu không sẽ do dự thiếu quyết đoán.
Nhưng hắn không muốn Liệt Vân Hoa bay nhanh đến thế, bay được một đoạn, hắn quay đầu lại nhìn, thấy nàng còn cầm hộp đựng thức ăn, chạy trong đống tuyết đuổi theo, ra sức vẫy vẫy tay về phía hắn. Chiếc áo khoác quá rộng rũ ra trên vai nàng, giống như có thể rơi xuống bất cứ lúc nào. Những dấu chân mơ hồ kéo dài rất dài trên nền tuyết trắng xóa.
“Lục Thiên Kiều –! Chàng nhất định phải trở về đó –!”
Nàng khản cổ gọi hắn.
Nàng luôn gọi cả họ cả tên của hắn như vậy đó, dù không triền miên, e ấp, nhưng lại thâm tình khắc cốt ghi tâm.
Đôi môi trắng nhợt mơ hồ trong mắt hắn, cả người tưởng chừng như sắt đá lại dâng trào một sự xúc động không thể nào kiềm chế được.
Không có cách nào đi về phía trước được nữa, ta không thể tiếp tục bước lên phía trước dù chỉ một bước. Một giọng nói nhẹ nhàng mà kiên quyết vang lên tự đáy lòng.
Liệt Vân Hoa hí mạnh một tiếng thật dài, xoay người quay trở về, nhìn khắp xung quanh rồi đứng bên mép rừng.
Tân Mi đột nhiên dừng bước chân, mở to hai mắt, nhìn thấy hắn nhảy xuống lưng ngựa, chậm rãi rồi từ từ tăng tốc, cuối cùng biến thành chạy thật nhanh, thật nhanh.
Hơi lạnh mang theo mùi hương bấy lâu nay nàng không ngửi thấy trên người hắn, theo hơi gió phả vào mặt nàng.
Hắn giang rộng hai cánh tay ra, ôm lấy nàng thật chặt.
Một vòng tay ôm ấp chặt thật chặt như cách biệt đã ba thu.
“… Đi theo ta!”
Giọng hắn khàn đặc, hai cánh tay nhấc bổng nàng lên, sải bước vội vàng chạy về phía vách đá.
Chương 44: Mục đích của đại sư
Lệ Triều Ương cũng không đuổi theo.
Sự thật là cho dù có ai truy đuổi cũng vậy, ai cản trở cũng thế, vì hắn đã hoàn toàn không bận tâm nữa.
Đối diện vách núi cheo leo là quan ải Trường Canh, với khoảng cách vài chục trượng như vậy mà hắn chỉ nhẹ nhàng vọt lên một cái đã vượt qua. Lúc hắn nhảy lên, có lẽ quá đột ngột, cũng có thể là do Tân Mi không phản ứng kịp, chỉ kịp kêu lên một tiếng “Chao ôi”, thì hộp đựng thức ăn trong tay đã rơi xuống, nàng vội la lên: “A! Đậu hủ của em…”
Cây roi dài chợt vung ra không một tiếng động, quấn chặt lấy hộp đựng thức ăn, kéo một cái, nó đã nằm im vững vàng trong tay hắn, sau đó hắn lặng yên trả lại cho nàng.
Tân Mi sửng sốt một lúc mới ngẩng đầu nhìn Lục Thiên Kiều, hắn khẽ chau mày, trên khuôn mặt vừa mang theo sự mong đợi vừa có chút do dự, nhưng lại không hề nói gì, chỉ lẳng lặng chăm chú nhìn nàng.
Nàng có nên khóc không? Hay là lại tiếp tục nhào lên ôm chặt lấy hắn?
Tân Mi bình tĩnh đánh giá thái độ của hắn, cuối cùng nàng từ từ mỉm cười, nhẹ nhàng kéo tay hắn, khẽ nói: “Đi thôi, đi ăn cơm.”
Bên trong lều tướng quân chỉ đốt một đống lửa chứ không đốt đèn, nhưng lại rất ấm áp, ánh sáng chập chờn có vẻ hơi tối. Nàng mở hộp đựng thức ăn ra, dùng tay thò vào bên trong xem thử, may quá, vẫn còn ấm ấm, đậu hủ và thức ăn chay ăn như vậy cũng được, nhưng canh cá và thịt thà cần phải hâm nóng một chút.
Quay đầu lại nhìn đống lửa, phía trên có treo một cái nồi sắt đơn sơ, nước bên trong nồi đang sủi tăm, hơi nước ướt đẫm mang theo sự ấm áp khiến cho không khí khô ráo trong lều trại có vẻ thoải mái hơn một chút.
Nàng đổ nước trong nồi ra, đổ canh cá vào hâm nóng lại. Sau đó, nàng lại lấy hai khúc củi trong đống lửa đặt lên lớp than hồng rực bên dưới rồi để hộp đựng thức ăn lên trên, chỉ một lát sau, mùi thức ăn thơm lừng đã lan khắp căn lều.
Nàng đi tới đâu, Lục Thiên Kiều cũng lặng yên đi theo đến đó, lẳng lặng hệt như một cái đuôi.
Có lẽ là vừa rồi, đứng bên bờ đá bị gió lạnh thổi quá lâu, mà lúc này trong căn lều lại đốt trầm hương làm ấm nên Tân Mi vừa mới hâm nóng xong thức ăn thì chịu không nổi nữa, hắt xì mấy cái thật lớn.
Cái đuôi phía sau rốt cục bước tới trước mặt nàng, một bàn tay khẽ đặt lên trán nàng.
“… Bị cảm lạnh rồi, lại đây đi.”
Lục Thiên Kiều bưng tới một thau nước ấm, nhẹ nhàng cởi giày của nàng ra, ngâm bàn chân lạnh buốt của nàng vào nước. Trong quân doanh, mỗi khi có binh lính bị cảm lạnh, phần lớn đều dùng phương thức khử lạnh thô sơ này, nếu bệnh tình nghiêm trọng hơn thì có thể thả thêm mấy lát gừng vào nước.
“… Lạnh buốt lại tím ngắt thế này.” Hắn cầm bàn chân mềm mại trắng như tuyết của nàng khẽ nhíu mày.
Đầu ngón chân đã biến thành màu xanh tím, chạm vào lạnh như tảng băng. Ngẩng đầu lên, nhìn thấy chiếc váy màu vàng nhạt mỏng manh trên người nàng, hắn lại nhíu mày.
“Mặc đồ mỏng manh quá.”
… Thực là không có chút lãng mạn nào cả mà.
Tân Mi cúi mặt nhìn hắn, hỏi: “Đây là y phục mới, chàng thấy thế nào?”
Lục Thiên Kiều lại ngẩng đầu nhìn nàng, kéo kéo chiếc váy, tiếp tục nhíu mày: “Vải này mỏng quá, mùa đông không nên mặc y phục như thế này.”
“Ngoại trừ chuyện này ra, chàng không còn gì để nói nữa sao?”
Cuối cùng hắn đành phải nghiêm túc ngước nhìn nàng, lúc này mới phát hiện ra bộ váy mới này vô cùng xinh đẹp, dải thắt lưng thon dài rũ xuống giường, phía trên móc hai cái chuông bạc nhỏ nhắn, bên góc áo còn thêu hình hoa mẫu đơn tuyệt đẹp. Tuy rằng nàng không trang điểm, nhưng nàng trời sinh vốn đã xinh đẹp tự nhiên, nước da lại trắng trẻo, nên bộ y phục này khiến nàng càng trở nên xinh đẹp và thật sự nổi bật.
Hắn khẽ hé miệng, dường như muốn nói gì đó nhưng lại bối rối không nói nên lời, hai tai dần dần đỏ ửng lên, tiếp tục cúi đầu múc nước ấm nhẹ nhàng tưới lên chân nàng.
Một bàn tay lạnh như băng chạm vào vành tai nóng bừng của hắn, sau đó hình như có mấy giọt nước rơi xuống.
Lục Thiên Kiều ngạc nhiên giương mắt nhìn, lại phát hiện nàng vừa ôm hai bên tai hắn vừa rơi nước mắt.
“… Sao vậy?” Hắn hơi hoảng hốt, chân tay luống cuống, vội vàng đặt chân nàng vào trong chậu nước, đưa tay lau những giọt nước mắt trên mặt nàng, rồi ôm lấy bờ vai nàng, nghĩ ngợi đến nửa ngày mới ngượng ngùng nói: “Y phục … Y phục rất đẹp, rất đẹp…”
Có lẽ là vì không được khen nên nàng mới khóc, hắn thầm nghĩ trong lòng.
Kết quả là nàng lại khóc lớn hơn, càng khóc càng lớn, nàng rúc đầu vào trong lòng hắn, ra sức ôm chặt lấy người hắn, không nói bất cứ lời nào mà chỉ khóc không thôi.
Hắn đặt bàn tay phía sau ót nàng, ngón tay lồng vào trong tóc, nhẹ nhàng vuốt ve, một lúc sau mới nghe nàng nghẹn ngào nói: “Tai chàng … Tai chàng còn đỏ được này … Thì ra, thì ra… Cũng không thay đổi quá nhiều…”
Cuối cùng nàng cũng có thể khóc một cách thoải mái rồi.
Từng ngón tay của hắn nhẹ nhàng lau những giọt nước mắt ướt đẫm trên khuôn mặt nàng, hắn cúi đầu khẽ hôn lên trán nàng.
Nhớ lại hương thơm thoang thoảng trên người nàng, dường như xa cách mấy ngàn thu có lẽ, hắn kìm lòng không được, lại cúi người hôn lên sống mũi cao cao, lên mí mắt ướt đẫm nước mắt của nàng.
Cảm giác xa lạ mà lại quen thuộc, giống như lần đầu tiên trong đời được chạm vào, cảm xúc lúc ẩn lúc hiện mang theo sự xúc động khiến bản thân hắn không thể đè nén nỗi.
Nàng ngước hàng mi ướt đẫm lên rồi khẽ chớp xuống hệt như một cánh bướm xinh đẹp, cánh tay Lục Thiên Kiều đột nhiên siết thật chặt, đôi môi nóng bỏng chợt dừng lại rồi áp chặt lên làn môi ướt lạnh của nàng.
Vừa dây dưa lại nhẹ nhàng ve vuốt… Làm thế nào cũng không thể giống với cảm giác dịu dàng mà vụng về trước đây hắn đã từng hôn nàng, lúc này vừa khẽ cắn vừa mút chặt lấy đôi môi nàng, đầu lưỡi mạnh mẽ quấn lấy nàng như hòa quyện làm một.
Dường như Tân Mi bị hắn làm cho hơi sợ hãi, nàng khẽ giật mình co người lui về phía sau một chút, hắn lại thuận thế nhoài người lên, những ngón tay thon dài luồn thật sâu vào trong quần áo nàng, vạt áo nàng bị động tác hơi thô bạo của hắn kéo bung ra.
Nàng mơ hồ kêu lên: “Đừng xé! Em … chỉ mặc… Có mỗi một bộ này thôi!”
Nếu xé rách thì nàng sẽ không có quần áo mặc mất!
Thanh âm khàn khàn trầm thấp phát ra từ cổ họng hắn, xin lỗi … Hắn không làm được. Những nụ hôn nóng bỏng trải rộng từ cổ áo mở bung kia lan xuống dưới, bàn tay hắn cũng trượt theo xuống, tháo bung dải thắt lưng xinh đẹp vô cùng gọn gàng, hai cái chuông bạc gắn trên dải thắt lưng kêu leng keng mấy tiếng rồi rơi trên mặt đất, bàn tay kia cũng chuyển từ bên hông xuống thăm dò bên dưới, vừa mang theo chút vội vã lại vụng về.
“Chờ một chút…” Tân Mi cứng ngắc cả người mở mắt ra, đột nhiên nắm chặt bờ vai hắn, hơi thở gấp gáp kịch liệt, “… Chân của em … Vẫn còn ngâm trong nước…”
Hắn khẽ móc chân một cái, hai bàn chân ướt đẫm của nàng lập tức đặt trên giường, làn váy bên dưới được cởi ra nhanh chóng lại vô cùng lưu loát.
Lần này dường như nàng hoàn toàn không có khả năng áp đảo hắn, nàng, nàng vẫn chưa luyện tập tư thế Quan Âm tọa sen thành thạo, hơn nữa … Nàng thật sự rất đói, vốn không còn sức lực… Thức ăn đã được hâm nóng rồi … Kiểu này lát nữa phải hâm lại lần nữa …
Tân Mi còn đang nghĩ ngợi lung tung, bỗng nhiên không biết bị hắn chạm vào nơi nào, toàn bộ thân thể run lên, tất cả mọi chuyện đang suy nghĩ loạn xạ trong đầu bay sạch sẽ trong nháy mắt.
Ngón tay trêu trọc trúc trắc lúc đầu, dần dần trở nên thuần thục, hắn để trán mình trên trán nàng, hơi thở ướt át mà nóng rực đan xen vào nhau, có lẽ nàng đã chuẩn bị tốt rồi … Đủ rồi, hắn cũng không thể chờ đợi thêm được nữa, nếu không hắn sẽ chết mất.
Có lẽ do vừa lạnh vừa đói lại mệt mỏi, cũng có thể là do hắn không đủ dịu dàng, nên lúc tiến vào nàng hơi khó chịu, khẽ hừ nhẹ một tiếng, ngón tay nàng vội siết chặt cánh tay hắn, giọng nói thì thào gần như mê loạn: “Chậm … Chậm một chút…”
Không thể chậm lại được … Hắn đã sắp sa vào, không nói nên lời mà cũng chẳng thể nói được gì… Bất luận là lời thề non hẹn biển hay lời tỏ tình yêu thương, hắn cũng chưa từng nói với nàng, chỉ có thân thể hắn là chân thật nhất, mới có thể khiến cho nàng hiểu được những điều hắn che giấu tận đáy lòng.
Hắn luôn vụng về và cố chấp như vậy đó, lại chưa từng mang đến điều gì ngọt ngào cho nàng, thậm chí còn bỏ nàng ra đi rất nhiề
“… Em trở về sớm một chút đi. Không lại bị cảm lạnh.”
Chiếc áo khoác vừa rộng lại vừa dài, mang theo sự ấm áp và mùi hương trên người hắn, Tân Mi vội cuốn lấy nó theo bản năng, vừa mơ hồ vừa ngỡ ngàng hỏi: “Chàng phải đi sao? Đi đâu vậy?”
“Ta phải trở về bộ tộc.” Hắn nhìn tấm lệnh bài bằng đồng trong tay nàng, hơi do dự, nói: “Đây là chìa khóa cổng lớn … Có nó, khi em tới bộ tộc ta sẽ không bị người khác chặn , cũng không ai dám làm em bị thương. Nhưng … Tốt nhất là em đừng tới.”
Chìa khóa cổng lớn gì cơ, nàng không thèm quan tâm.
“Vì sao … Vì sao đột nhiên phải trở về?”
Vậy từ nay về sau không thể gặp nhau bên vách đá nữa sao? Hôm nay nàng đặc biệt làm đậu hủ Tân Mi … Còn mặc váy mới… Cho đến bây giờ nàng còn chưa được sờ vào bàn tay gầy guộc và vuốt ve khuôn mặt hốc hác của chồng nữa …
“Trong bộ tộc có chút chuyện.”
Hắn lẳng lặng chăm chú nhìn nàng, ánh mắt rất quen thuộc, ánh mắt đó khiến nàng nhìn thấy mà không thể hiểu được, nhưng lại khiến người ta không thở nổi buộc phải chăm chú nhìn lại.
Tân Mi nghĩ nghĩ rồi hỏi: “Vậy lúc nào chàng có thể trở về?”
Một sự trầm mặc bao trùm, rốt cục hắn cũng mở miệng: “Có lẽ … Sẽ rất lâu.”
“Rất lâu là bao lâu? Một tháng? Nửa năm? Hay là một năm?”
“… Ta cũng không biết rõ.”
“Vậy chàng có thể về một tháng một lần không? Em sẽ chờ chàng ở hoàng lăng.”
Hắn nhìn nàng rất lâu rất lâu, thời gian trầm mặc so với tất cả những lần trước đây còn dài hơn, dài đến mức nàng cho rằng hắn sẽ không trả lời thì hắn đột nhiên nói: “… Được, ta sẽ tranh thủ.”
Tân Mi dần dần mỉm cười, bỗng nhiên nghĩ đến điều gì đó, vội rút bức thư nhăn nhúm Triệu quan nhân đưa cho từ trong tay áo ra, giơ ra trước mặt hắn: “Nhất định phải trở về! Tất cả mọi người đang chờ chàng! Đây là thư của bọn họ nhờ em đưa cho chàng!”
Sắc mặt hắn chợt trở nên dịu dàng: “Giữ giùm cho ta, lần sau … Về nhà xem.”
“Được! Vậy chàng nhất định, nhất định phải trở về nha!”
“Nhất định.”
Liệt Vân Hoa giơ hai chân trước lên, nhảy một cái phóng trên vách đá, ngự gió bay lên.
Lệ Triều Ương còn chờ hắn ở phía trước, kéo dài càng lâu thì càng không từ bỏ được, chia tay luôn luôn là như vậy, phải ép buộc bản thân mình nhanh chóng kết thúc, nếu không sẽ do dự thiếu quyết đoán.
Nhưng hắn không muốn Liệt Vân Hoa bay nhanh đến thế, bay được một đoạn, hắn quay đầu lại nhìn, thấy nàng còn cầm hộp đựng thức ăn, chạy trong đống tuyết đuổi theo, ra sức vẫy vẫy tay về phía hắn. Chiếc áo khoác quá rộng rũ ra trên vai nàng, giống như có thể rơi xuống bất cứ lúc nào. Những dấu chân mơ hồ kéo dài rất dài trên nền tuyết trắng xóa.
“Lục Thiên Kiều –! Chàng nhất định phải trở về đó –!”
Nàng khản cổ gọi hắn.
Nàng luôn gọi cả họ cả tên của hắn như vậy đó, dù không triền miên, e ấp, nhưng lại thâm tình khắc cốt ghi tâm.
Đôi môi trắng nhợt mơ hồ trong mắt hắn, cả người tưởng chừng như sắt đá lại dâng trào một sự xúc động không thể nào kiềm chế được.
Không có cách nào đi về phía trước được nữa, ta không thể tiếp tục bước lên phía trước dù chỉ một bước. Một giọng nói nhẹ nhàng mà kiên quyết vang lên tự đáy lòng.
Liệt Vân Hoa hí mạnh một tiếng thật dài, xoay người quay trở về, nhìn khắp xung quanh rồi đứng bên mép rừng.
Tân Mi đột nhiên dừng bước chân, mở to hai mắt, nhìn thấy hắn nhảy xuống lưng ngựa, chậm rãi rồi từ từ tăng tốc, cuối cùng biến thành chạy thật nhanh, thật nhanh.
Hơi lạnh mang theo mùi hương bấy lâu nay nàng không ngửi thấy trên người hắn, theo hơi gió phả vào mặt nàng.
Hắn giang rộng hai cánh tay ra, ôm lấy nàng thật chặt.
Một vòng tay ôm ấp chặt thật chặt như cách biệt đã ba thu.
“… Đi theo ta!”
Giọng hắn khàn đặc, hai cánh tay nhấc bổng nàng lên, sải bước vội vàng chạy về phía vách đá.
Chương 44: Mục đích của đại sư
Lệ Triều Ương cũng không đuổi theo.
Sự thật là cho dù có ai truy đuổi cũng vậy, ai cản trở cũng thế, vì hắn đã hoàn toàn không bận tâm nữa.
Đối diện vách núi cheo leo là quan ải Trường Canh, với khoảng cách vài chục trượng như vậy mà hắn chỉ nhẹ nhàng vọt lên một cái đã vượt qua. Lúc hắn nhảy lên, có lẽ quá đột ngột, cũng có thể là do Tân Mi không phản ứng kịp, chỉ kịp kêu lên một tiếng “Chao ôi”, thì hộp đựng thức ăn trong tay đã rơi xuống, nàng vội la lên: “A! Đậu hủ của em…”
Cây roi dài chợt vung ra không một tiếng động, quấn chặt lấy hộp đựng thức ăn, kéo một cái, nó đã nằm im vững vàng trong tay hắn, sau đó hắn lặng yên trả lại cho nàng.
Tân Mi sửng sốt một lúc mới ngẩng đầu nhìn Lục Thiên Kiều, hắn khẽ chau mày, trên khuôn mặt vừa mang theo sự mong đợi vừa có chút do dự, nhưng lại không hề nói gì, chỉ lẳng lặng chăm chú nhìn nàng.
Nàng có nên khóc không? Hay là lại tiếp tục nhào lên ôm chặt lấy hắn?
Tân Mi bình tĩnh đánh giá thái độ của hắn, cuối cùng nàng từ từ mỉm cười, nhẹ nhàng kéo tay hắn, khẽ nói: “Đi thôi, đi ăn cơm.”
Bên trong lều tướng quân chỉ đốt một đống lửa chứ không đốt đèn, nhưng lại rất ấm áp, ánh sáng chập chờn có vẻ hơi tối. Nàng mở hộp đựng thức ăn ra, dùng tay thò vào bên trong xem thử, may quá, vẫn còn ấm ấm, đậu hủ và thức ăn chay ăn như vậy cũng được, nhưng canh cá và thịt thà cần phải hâm nóng một chút.
Quay đầu lại nhìn đống lửa, phía trên có treo một cái nồi sắt đơn sơ, nước bên trong nồi đang sủi tăm, hơi nước ướt đẫm mang theo sự ấm áp khiến cho không khí khô ráo trong lều trại có vẻ thoải mái hơn một chút.
Nàng đổ nước trong nồi ra, đổ canh cá vào hâm nóng lại. Sau đó, nàng lại lấy hai khúc củi trong đống lửa đặt lên lớp than hồng rực bên dưới rồi để hộp đựng thức ăn lên trên, chỉ một lát sau, mùi thức ăn thơm lừng đã lan khắp căn lều.
Nàng đi tới đâu, Lục Thiên Kiều cũng lặng yên đi theo đến đó, lẳng lặng hệt như một cái đuôi.
Có lẽ là vừa rồi, đứng bên bờ đá bị gió lạnh thổi quá lâu, mà lúc này trong căn lều lại đốt trầm hương làm ấm nên Tân Mi vừa mới hâm nóng xong thức ăn thì chịu không nổi nữa, hắt xì mấy cái thật lớn.
Cái đuôi phía sau rốt cục bước tới trước mặt nàng, một bàn tay khẽ đặt lên trán nàng.
“… Bị cảm lạnh rồi, lại đây đi.”
Lục Thiên Kiều bưng tới một thau nước ấm, nhẹ nhàng cởi giày của nàng ra, ngâm bàn chân lạnh buốt của nàng vào nước. Trong quân doanh, mỗi khi có binh lính bị cảm lạnh, phần lớn đều dùng phương thức khử lạnh thô sơ này, nếu bệnh tình nghiêm trọng hơn thì có thể thả thêm mấy lát gừng vào nước.
“… Lạnh buốt lại tím ngắt thế này.” Hắn cầm bàn chân mềm mại trắng như tuyết của nàng khẽ nhíu mày.
Đầu ngón chân đã biến thành màu xanh tím, chạm vào lạnh như tảng băng. Ngẩng đầu lên, nhìn thấy chiếc váy màu vàng nhạt mỏng manh trên người nàng, hắn lại nhíu mày.
“Mặc đồ mỏng manh quá.”
… Thực là không có chút lãng mạn nào cả mà.
Tân Mi cúi mặt nhìn hắn, hỏi: “Đây là y phục mới, chàng thấy thế nào?”
Lục Thiên Kiều lại ngẩng đầu nhìn nàng, kéo kéo chiếc váy, tiếp tục nhíu mày: “Vải này mỏng quá, mùa đông không nên mặc y phục như thế này.”
“Ngoại trừ chuyện này ra, chàng không còn gì để nói nữa sao?”
Cuối cùng hắn đành phải nghiêm túc ngước nhìn nàng, lúc này mới phát hiện ra bộ váy mới này vô cùng xinh đẹp, dải thắt lưng thon dài rũ xuống giường, phía trên móc hai cái chuông bạc nhỏ nhắn, bên góc áo còn thêu hình hoa mẫu đơn tuyệt đẹp. Tuy rằng nàng không trang điểm, nhưng nàng trời sinh vốn đã xinh đẹp tự nhiên, nước da lại trắng trẻo, nên bộ y phục này khiến nàng càng trở nên xinh đẹp và thật sự nổi bật.
Hắn khẽ hé miệng, dường như muốn nói gì đó nhưng lại bối rối không nói nên lời, hai tai dần dần đỏ ửng lên, tiếp tục cúi đầu múc nước ấm nhẹ nhàng tưới lên chân nàng.
Một bàn tay lạnh như băng chạm vào vành tai nóng bừng của hắn, sau đó hình như có mấy giọt nước rơi xuống.
Lục Thiên Kiều ngạc nhiên giương mắt nhìn, lại phát hiện nàng vừa ôm hai bên tai hắn vừa rơi nước mắt.
“… Sao vậy?” Hắn hơi hoảng hốt, chân tay luống cuống, vội vàng đặt chân nàng vào trong chậu nước, đưa tay lau những giọt nước mắt trên mặt nàng, rồi ôm lấy bờ vai nàng, nghĩ ngợi đến nửa ngày mới ngượng ngùng nói: “Y phục … Y phục rất đẹp, rất đẹp…”
Có lẽ là vì không được khen nên nàng mới khóc, hắn thầm nghĩ trong lòng.
Kết quả là nàng lại khóc lớn hơn, càng khóc càng lớn, nàng rúc đầu vào trong lòng hắn, ra sức ôm chặt lấy người hắn, không nói bất cứ lời nào mà chỉ khóc không thôi.
Hắn đặt bàn tay phía sau ót nàng, ngón tay lồng vào trong tóc, nhẹ nhàng vuốt ve, một lúc sau mới nghe nàng nghẹn ngào nói: “Tai chàng … Tai chàng còn đỏ được này … Thì ra, thì ra… Cũng không thay đổi quá nhiều…”
Cuối cùng nàng cũng có thể khóc một cách thoải mái rồi.
Từng ngón tay của hắn nhẹ nhàng lau những giọt nước mắt ướt đẫm trên khuôn mặt nàng, hắn cúi đầu khẽ hôn lên trán nàng.
Nhớ lại hương thơm thoang thoảng trên người nàng, dường như xa cách mấy ngàn thu có lẽ, hắn kìm lòng không được, lại cúi người hôn lên sống mũi cao cao, lên mí mắt ướt đẫm nước mắt của nàng.
Cảm giác xa lạ mà lại quen thuộc, giống như lần đầu tiên trong đời được chạm vào, cảm xúc lúc ẩn lúc hiện mang theo sự xúc động khiến bản thân hắn không thể đè nén nỗi.
Nàng ngước hàng mi ướt đẫm lên rồi khẽ chớp xuống hệt như một cánh bướm xinh đẹp, cánh tay Lục Thiên Kiều đột nhiên siết thật chặt, đôi môi nóng bỏng chợt dừng lại rồi áp chặt lên làn môi ướt lạnh của nàng.
Vừa dây dưa lại nhẹ nhàng ve vuốt… Làm thế nào cũng không thể giống với cảm giác dịu dàng mà vụng về trước đây hắn đã từng hôn nàng, lúc này vừa khẽ cắn vừa mút chặt lấy đôi môi nàng, đầu lưỡi mạnh mẽ quấn lấy nàng như hòa quyện làm một.
Dường như Tân Mi bị hắn làm cho hơi sợ hãi, nàng khẽ giật mình co người lui về phía sau một chút, hắn lại thuận thế nhoài người lên, những ngón tay thon dài luồn thật sâu vào trong quần áo nàng, vạt áo nàng bị động tác hơi thô bạo của hắn kéo bung ra.
Nàng mơ hồ kêu lên: “Đừng xé! Em … chỉ mặc… Có mỗi một bộ này thôi!”
Nếu xé rách thì nàng sẽ không có quần áo mặc mất!
Thanh âm khàn khàn trầm thấp phát ra từ cổ họng hắn, xin lỗi … Hắn không làm được. Những nụ hôn nóng bỏng trải rộng từ cổ áo mở bung kia lan xuống dưới, bàn tay hắn cũng trượt theo xuống, tháo bung dải thắt lưng xinh đẹp vô cùng gọn gàng, hai cái chuông bạc gắn trên dải thắt lưng kêu leng keng mấy tiếng rồi rơi trên mặt đất, bàn tay kia cũng chuyển từ bên hông xuống thăm dò bên dưới, vừa mang theo chút vội vã lại vụng về.
“Chờ một chút…” Tân Mi cứng ngắc cả người mở mắt ra, đột nhiên nắm chặt bờ vai hắn, hơi thở gấp gáp kịch liệt, “… Chân của em … Vẫn còn ngâm trong nước…”
Hắn khẽ móc chân một cái, hai bàn chân ướt đẫm của nàng lập tức đặt trên giường, làn váy bên dưới được cởi ra nhanh chóng lại vô cùng lưu loát.
Lần này dường như nàng hoàn toàn không có khả năng áp đảo hắn, nàng, nàng vẫn chưa luyện tập tư thế Quan Âm tọa sen thành thạo, hơn nữa … Nàng thật sự rất đói, vốn không còn sức lực… Thức ăn đã được hâm nóng rồi … Kiểu này lát nữa phải hâm lại lần nữa …
Tân Mi còn đang nghĩ ngợi lung tung, bỗng nhiên không biết bị hắn chạm vào nơi nào, toàn bộ thân thể run lên, tất cả mọi chuyện đang suy nghĩ loạn xạ trong đầu bay sạch sẽ trong nháy mắt.
Ngón tay trêu trọc trúc trắc lúc đầu, dần dần trở nên thuần thục, hắn để trán mình trên trán nàng, hơi thở ướt át mà nóng rực đan xen vào nhau, có lẽ nàng đã chuẩn bị tốt rồi … Đủ rồi, hắn cũng không thể chờ đợi thêm được nữa, nếu không hắn sẽ chết mất.
Có lẽ do vừa lạnh vừa đói lại mệt mỏi, cũng có thể là do hắn không đủ dịu dàng, nên lúc tiến vào nàng hơi khó chịu, khẽ hừ nhẹ một tiếng, ngón tay nàng vội siết chặt cánh tay hắn, giọng nói thì thào gần như mê loạn: “Chậm … Chậm một chút…”
Không thể chậm lại được … Hắn đã sắp sa vào, không nói nên lời mà cũng chẳng thể nói được gì… Bất luận là lời thề non hẹn biển hay lời tỏ tình yêu thương, hắn cũng chưa từng nói với nàng, chỉ có thân thể hắn là chân thật nhất, mới có thể khiến cho nàng hiểu được những điều hắn che giấu tận đáy lòng.
Hắn luôn vụng về và cố chấp như vậy đó, lại chưa từng mang đến điều gì ngọt ngào cho nàng, thậm chí còn bỏ nàng ra đi rất nhiề
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦTải game mobile miễn phí
© Anhhungpro.info wap giải trí tổng họp
Sitemap.html,Sitemap.xml,Ror.xml,Urllist.txtTải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
81/2829