Tiểu thuyết Chủ Tịch Hiểu Lầm Lớn-full
Lượt xem : |
p theo của mẹ mà nhanh chóng nuốt trở về.
~~~
*nhân tình : ân huệ, ơn nghĩa
*nghé mới sinh không sợ cọp : ví lớp trẻ mạnh dạn
*thất chủy bát thiệt : cái này hông mình hông hiểu lắm chắc là nôm na như nói chuyện linh tinh >"
*hậu sinh khả úy : ví lớp trẻ thế hệ sau hơn hẳn thế hệ trước
"Phí Gia Lạc có phải rất đẹp trai hay không?" Trong mắt của mẹ Ôn Nhu lóe lên một đốm mơ mộng nhỏ, vẻ mặt mong đợi nhìn cô."Sao không nói với mẹ là con được đi phỏng vấn Phí Gia Lạc, nhân cơ hội tốt giúp mẹ lấy mấy tấm vé có kí tên phân chia cho bà Lý và bà Vương ở bên cạnh, các bà ấy vừa nghe con làm phóng viên, đúng là vô cùng hâm mộ, cho mẹ thể diện rất lớn!"
"Phỏng vấn là công việc được phân công tạm thời . . . . . ." Bên ngoài lo buồn cộng thêm bên trong lo sợ, hiện tại Ôn Nhu thầm muốn chạy về Thiên Đường Bình Yên của cô —— phòng ngủ.
Ôn Hòa có ý định tham gia náo nhiệt, không thức thời đã chạy tới hét lên.
"Chị, chị có biết truyền hình trực tiếp vừa rồi chiếu đến chị bị rớt một chiếc giày hay không?"
Trên mặt Ôn Nhu lập tức hiện lên ba vạch đen. Cô đương nhiên biết, đây là đau thương trong lòng cô.
"Xin chị chú ý đến hình tượng một chút, đầu vớ đều bị thủng rồi nên vứt bỏ, còn vá lại mấy chỗ,chiếu lên màn ảnh vô cùng rõ ràng, nhìn rất buồn cười." Ôn Hòa không biết sống chết tiếp tục nói năng bừa bãi.
"Ai cần em lo!" Ôn Nhu thẹn quá hóa giận, thuận tay nhặt lên điều khiển TV trên bàn ném Ôn Hòa.
"Ôn Hòa, con bớt tranh cãi trêu chọc chị con tức giận đi !" Lời nói của mẹ mau lẹ, nghiêm nghị cảnh cáo, vừa quay đầu lại lập tức thay đổi sắc mặt cười to.
"Tiểu Nhu a, đừng nghe em của con, con rất ăn ảnh, không có một người nào, không có một thần tượng ngôi sao nào té xỉu đẹp hơn con, nhớ rõ, có cơ hội nhất định phải nghĩ cách giúp mẹ lấy chữ ký của Phí Gia Lạc, biết không?"
Bị ném bom liên tục đến mức kiệt sức, làm cho Ôn Nhu đau đầu gần như muốn nổ tung.
"Tốt lắm, con gái đã mệt mỏi một ngày, đừng lấy những việc nhỏ như lông gà vỏ tỏi này phiền con." Hiếm thấy cha đưa ra vẻ mặt uy nghiêm của chủ gia đình.
Nhìn cha đầy biết ơn, Ôn Nhu ngạc nhiên với sự hiểu biết nghĩa lớn hiếm có của cha.
"Ôn Nhu à, đến, nghe cha nói." Cha sáp gần bên người cô nịnh nọt, vui mừng chăm chỉ tính toán nói."Cha và Lý tổng nói , thứ bảy này tìm chỗ nào ăn cơm cho con và họ hàng của ông ấy gặp mặt một lần."
"Cha, con không muốn đi xem mắt." Cô hoảng sợ nhảy dựng lên.
"Đây không phải là xem mắt, là gặp mặt quen biết, quen biết thôi." khuôn mặt cha tươi cười và niềm nở."Ngẫm lại con cũng đã hai mươi lăm rồi, cũng nên nghiêm túc suy xét một chút hạnh phúc cả đời, nếu như thuận lợi, tháng sau chúng ta sẽ bàn chuyện cưới hỏi."
"Cha, cha điên sao? Ngay cả người kia là tròn hay dẹp con cũng không biết, cha liền gả con cho hắn, con xem cha dứt khoác đem bán con có vẻ mau hơn!" Ôn Nhu nghĩ rằng, không chừng ngay cả giá cả lấy chồng cha cũng đều cùng người ta bàn bạc tốt rồi.
“Có thể không? Trong lòng cha cũng dự tính làm như thế, nhưng sợ con tức giận , không nghĩ tới con dứt khoát như vậy."
"Dứt khoát cái đầu !"
Ôn Nhu tức giận nhảy dựng lên, quay đầu nhìn bên cạnh cha, xoay quanh là mẹ cùng em trai, nước mắt chảy ra vừa tức giận vừa ủy khuất, liền cầm túi sách đứng dậy chạy về phòng.
Những người này là người nhà sao? Chịu dày vò cả một ngày, chẳng những không có nửa điểm an ủi và ủng hộ, ngược lại từng người một đều tính toán suy nghĩ vơ vét lợi ích trên người cô, quả thực là làm cho trái tim cô nguội lạnh tới cực điểm.
Hôm nay cô thật sự —— chịu đủ rồi!
Là người mới có tư chất kém nhất công ty, mỗi ngày Ôn Nhu đều có rất nhiều công việc phải làm.
Chẳng những mỗi ngày phải ra ngoài phỏng vấn, thật vất vả đem thân thể mệt mỏi quay về phòng làm việc, còn phải gấp gáp viết bản thảo tin tức để phát hành, giống như một ngày cần phải đến bốn mươi tám giờ mới đủ dùng, thậm chí phải nhận chế tác những chuyên đề mà cấp trên giao xuống, gần như là đem cô biến thành siêu nhân để dùng.
------
"Ôn Nhu, điện thoại đường số 3!"
Đang bề bộn đến sứt đầu mẻ trán, phòng làm việc bên kia truyền đến tiếng hô lớn, cô nhấc điện thoại kẹp trên bả vai, nhanh nhẹn trả lời tên.
"Xin chào, tôi là Ôn Nhu." Tay cô vẫn tiếp tục chuyển động nhanh trên bàn phím.
"Ôn Nhu, đã lâu không gặp!"
"Ai vậy?" bên kia đường dây là đàn ông, có giọng nói êm dịu dễ nghe, mí mắt của cô không hiểu sao nhảy nhảy liên tục.
"Phí Gia Lạc."
‘Đông’
Một tiếng trống vang lên, Ôn Nhu đem ống nghe trong tay ném lên bàn làm việc.
‘Phanh' Tiếng động lớn làm cho đồng nghiệp trong phòng làm việc đều chú ý quay đầu lại, nhưng thua kém Ôn Nhu đang há to mồm,vẻ mặt hoảng sợ giống như là mới vừa nuốt vào một con cá sấu.
"Làm sao anh biết số điện thoại của tôi?"Cô ra sức nuốt cá sấu vào —— không, là nước miếng, hổn hển chất vấn.
Thoáng chốc, toàn bộ phòng làm việc lại quay đầu ném ánh mắt về hướng cô .
Giả vờ nặn ra nụ cười tươi như không có việc gì xảy ra, cô cẩn thận hạ thấp giọng."Anh điều tra tôi?"
Bên kia điện thoại truyền đến tiếng cười trầm thấp, làm cho lòng cô một hồi kích động không sao hiểu được.
"Tôi không cần điều tra, em rất nổi tiếng, tất cả mọi người đều biết em."
Còn không phải là do anh ban cho —— ở trong lòng Ôn Nhu hậm hực nói thầm.
Nhớ tới việc bất ngờ té xĩu hơn một tháng trước, cơn giận của cô vẫn là còn sót lại không tan, nhưng trong lòng có một tiếng nói nhắc nhở cô, Phí Gia Lạc là Hoàng Thử Lang (con chồn) đưa gà chúc tết cũng không để mắt, cô phải trả lời cẩn thận mới được, hắn là phần tử nguy hiểm không đánh không trói được!
"Có chuyện gì sao?" cô tận lực bày ra thái độ bình thường.
"À, là như vậy, cuối tuần sau tôi sẽ tổ chức tiệc sinh nhật tại biệt thự riêng, hoan nghênh em tới."
Cô mới không muốn đi ăn mừng sinh nhật của hắn, cô ước gì có một ngày hắn già đi mười tuổi, có thể nhanh chóng cùng hắn nói vĩnh biệt.
Đặc biệt là ở những nơi này, nhất định không thể thiếu những phụ nữ xinh đẹp gợi cảm để tô điểm thêm vẻ bề ngoài. . . . . . Ôn Nhu cô trời sinh liền có phẩm chất tốt tính tình vừa giản dị vừa tiết kiệm, cùng với nơi dâm loạn xa hoa lãng phí hoàn toàn xa lạ.
Nhưng là vừa nghĩ tới cảnh tượng hắn bị một đám người đẹp xoay quanh, thì trong lòng cô giống như bị một tảng đá nặng đè lên, làm sao cũng không thoải mái.
"Thật xin lỗi, tôi có việc." Cô từ chối gọn gàng sạch sẽ.
Ôn Nhu tức tối thầm nghĩ, nhưng miệng vẫn theo lệ nói dối.
Bên kia điện thoại lại cúi đầu cười rộ lên."Tôi không phải mời em tham gia, mà là muốn em tới phỏng vấn."
Người này có lầm hay không? Sinh nhật có cái gì quan trọng, sao lại cẩn thận như vậy, còn muốn cô đi phỏng vấn hắn, hắn nghĩ Ôn Nhu cô ăn no rãnh rỗi, chuyên chạy tin tức cho hắn thì được rồi sao?
"Buổi tiệc là mọi người gặp gỡ nhau, từ chối bất kỳ cuộc phỏng vấn nào của truyền thông, bất quá vì người hâm mộ dốc lòng liều chết, tôi có thể rộng rãi phối hợp, cho em lấy tin tức độc quyền."
"Không cần !" Muốn cô bán khí phách đổi tin tức, cô mới không làm!
Lời còn chưa nói hết, Ôn Nhu không chút khách khí ngắt máy điện thoại, ở trong lòng cũng ác độc cầu chúc hắn thêm nhiều tuổi già.
Phí Gia Lạc ngạc nhiên xoa xoa lỗ tai đau đớn âm ĩ, bên môi cũng không tự chủ nổi lên ý cười.
Khá lắm Ôn Nhu, trải qua nhiều năm như vậy, cô vẫn ngượng ngùng và ngoan cố như vậy, thật là làm cho người lấy cô không có biện pháp —— hắn kiêu ngạo than nhẹ một tiếng.
Bực bội nhìn chằm chằm điện thoại, Ôn Nhu thật muốn đem điện thoại quăng xuống nước, lại để vào lửa nướng cháy, giống như là hóa thân của Phí Gia Lạc.
Ôn Nhu, bình tĩnh, bình tĩnh —— cô há to miệng hít sâu, một mặt để tâm tình của mình hồi phục.
Bình tĩnh là trách nhiệm của phóng viên, cô không nên bị một người đàn ông làm cho tức giận, lại càng không bởi vì hắn cho cô một ích ân huệ nhỏ mà mắc câu.
Cô tuyệt không để ý có lấy được tin độc quyền hay không, dù sao một ngày nào đó cô sẽ rời tin tức điện ảnh, rời đi giới giải trí dâm loạn làm người ta khinh bỉ này!
Hơn nữa, cô tin tưởng Phí Gia Lạc cẩn thận mời cô đi như vậy, nhất định có âm mưu gì!
Tâm trạng nghi ngờ và tức giận, một lần nữa cô tập trung tinh thần, chuẩn bị đem phần bản thảo tin tức nhanh chóng đánh cho xong, nhưng thanh âm của Lôi công bên kia lại cố tình vang lên.
"Ôn Nhu, vào đây!"
Công việc làm đến lửa thiêu mông còn bị gọi đến, Ôn Nhu cảm thấy Phí Gia Lạc quả thực giống như ôn thần, mỗi khi xuất hiện sẽ mang đến số phận đen đủi cho cô
“Dạ, đến đây."
Chấp nhận số phận bỏ công việc xuống đi vào phòng làm việc của Lôi công, chỉ thấy vẻ mặt vui vẻ chăm chỉ của Lôi công .
"Ôn Nhu, tôi muốn cô tối thứ bảy tuần sau đến biệt thự riêng của Phí Gia Lạc để phỏng vấn."
Vẻ mặt trắng bệch nhìn chằm chằm tổ trưởng đang hết sức phấn khởi bắn pháo, Ôn Nhu không thể tin được Phí Gia Lạc lại gọi điện thoại cho Lôi công.
"Tổ trưởng, ngày đó tôi có việc, phiền anh phái người khác đi." Ở trong lòng cô đem Phí Gia Lạc ra mắng chữi triệt để một lần.
"Không được, anh ta chỉ định là cô."Tổ trưởng một bộ dạng hợp lý nói, vẻ mặt vui vẻ như gà chó lên trời*.
"Nhưng mà, tôi muốn đi ——" Hình ảnh tìm chết tìm sống của cha đột nhiên hiện lên trong đầu.
Vì ép cô đi xem mắt, ngay cả thủ đoạn này cha cũng lấy ra.
"Đi nơi nào?" Ánh mắt Lôi công không tốt nhìn chằm chằm cô, bộ dáng nếu không giúp hắn đi lấy tin tức về Phí Gia Lạc, thì sẽ đánh cho cô tan xương nát thịt.
"Đi. . . . . . Đi ăn một bữa cơm." Loại chuyện xem mắt như vậy bảo cô làm thế nào mở miệng?
"Là ăn cơm quan trọng, hay là công việc quan trọng?"
Đương nhiên là của hạnh phúc cả đời cô quan trọng! Nhưng hai mắt Lôi công trừng cô còn lớn hơn chuông đồng, một câu cô cũng không dám nói.
"Tôi mặc kệ cô muốn đi làm cái gì, tóm lại, tối thứ Bảy phải rãnh rỗi, đi phỏng vấn càng nhiều tin tức càng tốt, hiểu không?"
Hà hơi huýt gió, Lôi công không tiếc bán cấp dưới cầu vinh, mặt mày hớn hở tựa vào ghế làm việc mơ mộng, càng làm cho Ôn Nhu dịu khinh phỉ hắn tới cực điểm ——
"Như thế nào? Cô còn có ý kiến?" Lôi công đem pháo khẩu* quét qua cô.
"Không, không có, tôi sẽ đến phỏng vấn đúng giờ."
Ai, cô nhút nhát gật đầu mãnh liệt gật đầu, ai bảo cô lầm người lạc lối, lầm xông vào bóng tối giới tin tức, vì tìm nơi nương tựa thân mình, cho dù bán đứng danh dự ,khí phách, cũng chỉ có thể đánh rớt răng nanh và uống máu.
Ngồi ở trong phòng ăn, Ôn Nhu đang đặt mình vào giữa đại hội tìm bạn đời.
Vốn là cha vì cô sắp xếp tốt tối thứ bảy sẽ xem mắt, nhưng bởi vì tổ trưởng đột nhiên giao nhiệm vụ, đành phải xem mắt trước vào tối thứ ba.
Năm phút trước Ôn Nhu mới vội vội vàng vàng chạy tới, không chút nào quan tâm đầu tóc bay rối loạn của mình, sắc mặt mệt mỏi vô hồn dọa người. Thử nghĩ đầu tóc bôn ba cả ngày bên ngoài, có người phụ nữ nào sẽ vui vẻ xinh đẹp?
Dù sao xem như là nhân vật công chúng, Ôn Nhu rất muốn giữ lại một chút hình tượng cơ bản, huống hồ còn là chuyện liên qua đến hạnh phúc cả đời cô, nhưng mệt mỏi một ngày, đã đói bụng đến mức thể cắn hết nửa bức tường, nhìn thấy đồ ăn cái gì cũng không cố được, lập tức vùng lên ngốn thức ăn thật nhanh, ngay cả đối tượng là tròn là dẹp đều không rảnh liếc mắt nhìn một cái.
May mắn ba mẹ anh minh thần võ thức thời đã sớm tránh đi, đem thức ăn vây quét để lại cho cô — thỏa mãn đem thịt bò bít tết nhiều nước từng miếng từng miếng nhét vào miệng, cô cảm thấy thỏa mãn, đối với cha mẹ yêu quý thật biết ơn.
Ngạc nhiên nhìn tướng ăn đói khát như hổ đói của cô, người đàn ông trước bàn nghe nói là nhà khoa học kỹ thuật mới nổi danh, thật cẩn thận mở miệng.
"Nghe nói, Ôn tiểu thư là phóng viên?"
Trong miệng nhét đầy đồ ăn, Ôn Nhu miễn cưỡng ngẩng đầu nhìn hắn một cái, như là giờ phút này mới phát hiện sự tồn tại của hắn.
"Ừ." Cúi đầu tiếp tục tấn công đến canh hải sản, gấp đến độ ngay cả khóe miệng cũng dính một vòng nước lèo.
"Ôn tiểu thư bình thường có sở thích gì?" Người đàn ông nâng nâng mắt kính viền vàng lên, nhìn chằm chằm cô giống như cảnh sát hỏi cung.
Sở thích? Động tác của cô dừng lại vài giây, rất nghiêm túc suy nghĩ.
~~~
*nhân tình : ân huệ, ơn nghĩa
*nghé mới sinh không sợ cọp : ví lớp trẻ mạnh dạn
*thất chủy bát thiệt : cái này hông mình hông hiểu lắm chắc là nôm na như nói chuyện linh tinh >"
*hậu sinh khả úy : ví lớp trẻ thế hệ sau hơn hẳn thế hệ trước
"Phí Gia Lạc có phải rất đẹp trai hay không?" Trong mắt của mẹ Ôn Nhu lóe lên một đốm mơ mộng nhỏ, vẻ mặt mong đợi nhìn cô."Sao không nói với mẹ là con được đi phỏng vấn Phí Gia Lạc, nhân cơ hội tốt giúp mẹ lấy mấy tấm vé có kí tên phân chia cho bà Lý và bà Vương ở bên cạnh, các bà ấy vừa nghe con làm phóng viên, đúng là vô cùng hâm mộ, cho mẹ thể diện rất lớn!"
"Phỏng vấn là công việc được phân công tạm thời . . . . . ." Bên ngoài lo buồn cộng thêm bên trong lo sợ, hiện tại Ôn Nhu thầm muốn chạy về Thiên Đường Bình Yên của cô —— phòng ngủ.
Ôn Hòa có ý định tham gia náo nhiệt, không thức thời đã chạy tới hét lên.
"Chị, chị có biết truyền hình trực tiếp vừa rồi chiếu đến chị bị rớt một chiếc giày hay không?"
Trên mặt Ôn Nhu lập tức hiện lên ba vạch đen. Cô đương nhiên biết, đây là đau thương trong lòng cô.
"Xin chị chú ý đến hình tượng một chút, đầu vớ đều bị thủng rồi nên vứt bỏ, còn vá lại mấy chỗ,chiếu lên màn ảnh vô cùng rõ ràng, nhìn rất buồn cười." Ôn Hòa không biết sống chết tiếp tục nói năng bừa bãi.
"Ai cần em lo!" Ôn Nhu thẹn quá hóa giận, thuận tay nhặt lên điều khiển TV trên bàn ném Ôn Hòa.
"Ôn Hòa, con bớt tranh cãi trêu chọc chị con tức giận đi !" Lời nói của mẹ mau lẹ, nghiêm nghị cảnh cáo, vừa quay đầu lại lập tức thay đổi sắc mặt cười to.
"Tiểu Nhu a, đừng nghe em của con, con rất ăn ảnh, không có một người nào, không có một thần tượng ngôi sao nào té xỉu đẹp hơn con, nhớ rõ, có cơ hội nhất định phải nghĩ cách giúp mẹ lấy chữ ký của Phí Gia Lạc, biết không?"
Bị ném bom liên tục đến mức kiệt sức, làm cho Ôn Nhu đau đầu gần như muốn nổ tung.
"Tốt lắm, con gái đã mệt mỏi một ngày, đừng lấy những việc nhỏ như lông gà vỏ tỏi này phiền con." Hiếm thấy cha đưa ra vẻ mặt uy nghiêm của chủ gia đình.
Nhìn cha đầy biết ơn, Ôn Nhu ngạc nhiên với sự hiểu biết nghĩa lớn hiếm có của cha.
"Ôn Nhu à, đến, nghe cha nói." Cha sáp gần bên người cô nịnh nọt, vui mừng chăm chỉ tính toán nói."Cha và Lý tổng nói , thứ bảy này tìm chỗ nào ăn cơm cho con và họ hàng của ông ấy gặp mặt một lần."
"Cha, con không muốn đi xem mắt." Cô hoảng sợ nhảy dựng lên.
"Đây không phải là xem mắt, là gặp mặt quen biết, quen biết thôi." khuôn mặt cha tươi cười và niềm nở."Ngẫm lại con cũng đã hai mươi lăm rồi, cũng nên nghiêm túc suy xét một chút hạnh phúc cả đời, nếu như thuận lợi, tháng sau chúng ta sẽ bàn chuyện cưới hỏi."
"Cha, cha điên sao? Ngay cả người kia là tròn hay dẹp con cũng không biết, cha liền gả con cho hắn, con xem cha dứt khoác đem bán con có vẻ mau hơn!" Ôn Nhu nghĩ rằng, không chừng ngay cả giá cả lấy chồng cha cũng đều cùng người ta bàn bạc tốt rồi.
“Có thể không? Trong lòng cha cũng dự tính làm như thế, nhưng sợ con tức giận , không nghĩ tới con dứt khoát như vậy."
"Dứt khoát cái đầu !"
Ôn Nhu tức giận nhảy dựng lên, quay đầu nhìn bên cạnh cha, xoay quanh là mẹ cùng em trai, nước mắt chảy ra vừa tức giận vừa ủy khuất, liền cầm túi sách đứng dậy chạy về phòng.
Những người này là người nhà sao? Chịu dày vò cả một ngày, chẳng những không có nửa điểm an ủi và ủng hộ, ngược lại từng người một đều tính toán suy nghĩ vơ vét lợi ích trên người cô, quả thực là làm cho trái tim cô nguội lạnh tới cực điểm.
Hôm nay cô thật sự —— chịu đủ rồi!
Là người mới có tư chất kém nhất công ty, mỗi ngày Ôn Nhu đều có rất nhiều công việc phải làm.
Chẳng những mỗi ngày phải ra ngoài phỏng vấn, thật vất vả đem thân thể mệt mỏi quay về phòng làm việc, còn phải gấp gáp viết bản thảo tin tức để phát hành, giống như một ngày cần phải đến bốn mươi tám giờ mới đủ dùng, thậm chí phải nhận chế tác những chuyên đề mà cấp trên giao xuống, gần như là đem cô biến thành siêu nhân để dùng.
------
"Ôn Nhu, điện thoại đường số 3!"
Đang bề bộn đến sứt đầu mẻ trán, phòng làm việc bên kia truyền đến tiếng hô lớn, cô nhấc điện thoại kẹp trên bả vai, nhanh nhẹn trả lời tên.
"Xin chào, tôi là Ôn Nhu." Tay cô vẫn tiếp tục chuyển động nhanh trên bàn phím.
"Ôn Nhu, đã lâu không gặp!"
"Ai vậy?" bên kia đường dây là đàn ông, có giọng nói êm dịu dễ nghe, mí mắt của cô không hiểu sao nhảy nhảy liên tục.
"Phí Gia Lạc."
‘Đông’
Một tiếng trống vang lên, Ôn Nhu đem ống nghe trong tay ném lên bàn làm việc.
‘Phanh' Tiếng động lớn làm cho đồng nghiệp trong phòng làm việc đều chú ý quay đầu lại, nhưng thua kém Ôn Nhu đang há to mồm,vẻ mặt hoảng sợ giống như là mới vừa nuốt vào một con cá sấu.
"Làm sao anh biết số điện thoại của tôi?"Cô ra sức nuốt cá sấu vào —— không, là nước miếng, hổn hển chất vấn.
Thoáng chốc, toàn bộ phòng làm việc lại quay đầu ném ánh mắt về hướng cô .
Giả vờ nặn ra nụ cười tươi như không có việc gì xảy ra, cô cẩn thận hạ thấp giọng."Anh điều tra tôi?"
Bên kia điện thoại truyền đến tiếng cười trầm thấp, làm cho lòng cô một hồi kích động không sao hiểu được.
"Tôi không cần điều tra, em rất nổi tiếng, tất cả mọi người đều biết em."
Còn không phải là do anh ban cho —— ở trong lòng Ôn Nhu hậm hực nói thầm.
Nhớ tới việc bất ngờ té xĩu hơn một tháng trước, cơn giận của cô vẫn là còn sót lại không tan, nhưng trong lòng có một tiếng nói nhắc nhở cô, Phí Gia Lạc là Hoàng Thử Lang (con chồn) đưa gà chúc tết cũng không để mắt, cô phải trả lời cẩn thận mới được, hắn là phần tử nguy hiểm không đánh không trói được!
"Có chuyện gì sao?" cô tận lực bày ra thái độ bình thường.
"À, là như vậy, cuối tuần sau tôi sẽ tổ chức tiệc sinh nhật tại biệt thự riêng, hoan nghênh em tới."
Cô mới không muốn đi ăn mừng sinh nhật của hắn, cô ước gì có một ngày hắn già đi mười tuổi, có thể nhanh chóng cùng hắn nói vĩnh biệt.
Đặc biệt là ở những nơi này, nhất định không thể thiếu những phụ nữ xinh đẹp gợi cảm để tô điểm thêm vẻ bề ngoài. . . . . . Ôn Nhu cô trời sinh liền có phẩm chất tốt tính tình vừa giản dị vừa tiết kiệm, cùng với nơi dâm loạn xa hoa lãng phí hoàn toàn xa lạ.
Nhưng là vừa nghĩ tới cảnh tượng hắn bị một đám người đẹp xoay quanh, thì trong lòng cô giống như bị một tảng đá nặng đè lên, làm sao cũng không thoải mái.
"Thật xin lỗi, tôi có việc." Cô từ chối gọn gàng sạch sẽ.
Ôn Nhu tức tối thầm nghĩ, nhưng miệng vẫn theo lệ nói dối.
Bên kia điện thoại lại cúi đầu cười rộ lên."Tôi không phải mời em tham gia, mà là muốn em tới phỏng vấn."
Người này có lầm hay không? Sinh nhật có cái gì quan trọng, sao lại cẩn thận như vậy, còn muốn cô đi phỏng vấn hắn, hắn nghĩ Ôn Nhu cô ăn no rãnh rỗi, chuyên chạy tin tức cho hắn thì được rồi sao?
"Buổi tiệc là mọi người gặp gỡ nhau, từ chối bất kỳ cuộc phỏng vấn nào của truyền thông, bất quá vì người hâm mộ dốc lòng liều chết, tôi có thể rộng rãi phối hợp, cho em lấy tin tức độc quyền."
"Không cần !" Muốn cô bán khí phách đổi tin tức, cô mới không làm!
Lời còn chưa nói hết, Ôn Nhu không chút khách khí ngắt máy điện thoại, ở trong lòng cũng ác độc cầu chúc hắn thêm nhiều tuổi già.
Phí Gia Lạc ngạc nhiên xoa xoa lỗ tai đau đớn âm ĩ, bên môi cũng không tự chủ nổi lên ý cười.
Khá lắm Ôn Nhu, trải qua nhiều năm như vậy, cô vẫn ngượng ngùng và ngoan cố như vậy, thật là làm cho người lấy cô không có biện pháp —— hắn kiêu ngạo than nhẹ một tiếng.
Bực bội nhìn chằm chằm điện thoại, Ôn Nhu thật muốn đem điện thoại quăng xuống nước, lại để vào lửa nướng cháy, giống như là hóa thân của Phí Gia Lạc.
Ôn Nhu, bình tĩnh, bình tĩnh —— cô há to miệng hít sâu, một mặt để tâm tình của mình hồi phục.
Bình tĩnh là trách nhiệm của phóng viên, cô không nên bị một người đàn ông làm cho tức giận, lại càng không bởi vì hắn cho cô một ích ân huệ nhỏ mà mắc câu.
Cô tuyệt không để ý có lấy được tin độc quyền hay không, dù sao một ngày nào đó cô sẽ rời tin tức điện ảnh, rời đi giới giải trí dâm loạn làm người ta khinh bỉ này!
Hơn nữa, cô tin tưởng Phí Gia Lạc cẩn thận mời cô đi như vậy, nhất định có âm mưu gì!
Tâm trạng nghi ngờ và tức giận, một lần nữa cô tập trung tinh thần, chuẩn bị đem phần bản thảo tin tức nhanh chóng đánh cho xong, nhưng thanh âm của Lôi công bên kia lại cố tình vang lên.
"Ôn Nhu, vào đây!"
Công việc làm đến lửa thiêu mông còn bị gọi đến, Ôn Nhu cảm thấy Phí Gia Lạc quả thực giống như ôn thần, mỗi khi xuất hiện sẽ mang đến số phận đen đủi cho cô
“Dạ, đến đây."
Chấp nhận số phận bỏ công việc xuống đi vào phòng làm việc của Lôi công, chỉ thấy vẻ mặt vui vẻ chăm chỉ của Lôi công .
"Ôn Nhu, tôi muốn cô tối thứ bảy tuần sau đến biệt thự riêng của Phí Gia Lạc để phỏng vấn."
Vẻ mặt trắng bệch nhìn chằm chằm tổ trưởng đang hết sức phấn khởi bắn pháo, Ôn Nhu không thể tin được Phí Gia Lạc lại gọi điện thoại cho Lôi công.
"Tổ trưởng, ngày đó tôi có việc, phiền anh phái người khác đi." Ở trong lòng cô đem Phí Gia Lạc ra mắng chữi triệt để một lần.
"Không được, anh ta chỉ định là cô."Tổ trưởng một bộ dạng hợp lý nói, vẻ mặt vui vẻ như gà chó lên trời*.
"Nhưng mà, tôi muốn đi ——" Hình ảnh tìm chết tìm sống của cha đột nhiên hiện lên trong đầu.
Vì ép cô đi xem mắt, ngay cả thủ đoạn này cha cũng lấy ra.
"Đi nơi nào?" Ánh mắt Lôi công không tốt nhìn chằm chằm cô, bộ dáng nếu không giúp hắn đi lấy tin tức về Phí Gia Lạc, thì sẽ đánh cho cô tan xương nát thịt.
"Đi. . . . . . Đi ăn một bữa cơm." Loại chuyện xem mắt như vậy bảo cô làm thế nào mở miệng?
"Là ăn cơm quan trọng, hay là công việc quan trọng?"
Đương nhiên là của hạnh phúc cả đời cô quan trọng! Nhưng hai mắt Lôi công trừng cô còn lớn hơn chuông đồng, một câu cô cũng không dám nói.
"Tôi mặc kệ cô muốn đi làm cái gì, tóm lại, tối thứ Bảy phải rãnh rỗi, đi phỏng vấn càng nhiều tin tức càng tốt, hiểu không?"
Hà hơi huýt gió, Lôi công không tiếc bán cấp dưới cầu vinh, mặt mày hớn hở tựa vào ghế làm việc mơ mộng, càng làm cho Ôn Nhu dịu khinh phỉ hắn tới cực điểm ——
"Như thế nào? Cô còn có ý kiến?" Lôi công đem pháo khẩu* quét qua cô.
"Không, không có, tôi sẽ đến phỏng vấn đúng giờ."
Ai, cô nhút nhát gật đầu mãnh liệt gật đầu, ai bảo cô lầm người lạc lối, lầm xông vào bóng tối giới tin tức, vì tìm nơi nương tựa thân mình, cho dù bán đứng danh dự ,khí phách, cũng chỉ có thể đánh rớt răng nanh và uống máu.
Ngồi ở trong phòng ăn, Ôn Nhu đang đặt mình vào giữa đại hội tìm bạn đời.
Vốn là cha vì cô sắp xếp tốt tối thứ bảy sẽ xem mắt, nhưng bởi vì tổ trưởng đột nhiên giao nhiệm vụ, đành phải xem mắt trước vào tối thứ ba.
Năm phút trước Ôn Nhu mới vội vội vàng vàng chạy tới, không chút nào quan tâm đầu tóc bay rối loạn của mình, sắc mặt mệt mỏi vô hồn dọa người. Thử nghĩ đầu tóc bôn ba cả ngày bên ngoài, có người phụ nữ nào sẽ vui vẻ xinh đẹp?
Dù sao xem như là nhân vật công chúng, Ôn Nhu rất muốn giữ lại một chút hình tượng cơ bản, huống hồ còn là chuyện liên qua đến hạnh phúc cả đời cô, nhưng mệt mỏi một ngày, đã đói bụng đến mức thể cắn hết nửa bức tường, nhìn thấy đồ ăn cái gì cũng không cố được, lập tức vùng lên ngốn thức ăn thật nhanh, ngay cả đối tượng là tròn là dẹp đều không rảnh liếc mắt nhìn một cái.
May mắn ba mẹ anh minh thần võ thức thời đã sớm tránh đi, đem thức ăn vây quét để lại cho cô — thỏa mãn đem thịt bò bít tết nhiều nước từng miếng từng miếng nhét vào miệng, cô cảm thấy thỏa mãn, đối với cha mẹ yêu quý thật biết ơn.
Ngạc nhiên nhìn tướng ăn đói khát như hổ đói của cô, người đàn ông trước bàn nghe nói là nhà khoa học kỹ thuật mới nổi danh, thật cẩn thận mở miệng.
"Nghe nói, Ôn tiểu thư là phóng viên?"
Trong miệng nhét đầy đồ ăn, Ôn Nhu miễn cưỡng ngẩng đầu nhìn hắn một cái, như là giờ phút này mới phát hiện sự tồn tại của hắn.
"Ừ." Cúi đầu tiếp tục tấn công đến canh hải sản, gấp đến độ ngay cả khóe miệng cũng dính một vòng nước lèo.
"Ôn tiểu thư bình thường có sở thích gì?" Người đàn ông nâng nâng mắt kính viền vàng lên, nhìn chằm chằm cô giống như cảnh sát hỏi cung.
Sở thích? Động tác của cô dừng lại vài giây, rất nghiêm túc suy nghĩ.
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦTải game mobile miễn phí
© Anhhungpro.info wap giải trí tổng họp
Sitemap.html,Sitemap.xml,Ror.xml,Urllist.txtTải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
1171/3919