watch sexy videos at nza-vids!
XEMMIENPHI.WAP.SH
Kho game online mới nhất
Tiểu thuyết ngôn tình cảm động
Tải những game đánh bài hay nhất 2015
Tải những game chiến thuật mới nhất

Tiểu thuyết - Cô Bé Lọ Lem Của Lão Đại

Lượt xem :
được anh Nhẫn bắt gặp cứu con bé, con bé từ đó liền mê mẫn anh Nhẫn, anh Nhẫn dĩ nhiên chỉ coi nó như em gái, lại khuyên nó tiếp tục đi học. Sau đó, con bé thấy anh Nhẫn quan hệ với người phụ nữ khác, dưới cơn nóng giận lại tự sát, tôi cực kỳ tức giận đi tìm anh Nhẫn, lúc ấy tôi chỉ là một sinh viên Đại Học, là một cậu thư sinh bốn mắt trói gà không chặt, dáng vẻ yếu ớt, dĩ nhiên không phải đối thủ của anh Nhẫn, đúng là không đánh nhau thì không quen biết. Sau đó, nhà tôi gặp phải một chút khó khăn, đều là anh Nhẫn giúp đỡ, tôi sau khi tốt nghiệp đã lâu vẫn không tìm được công việc, sự nghiệp anh Nhẫn đang chuyển đổi, hi vọng tôi tới giúp một tay, tôi liền tới. Càng làm việc cùng anh, tôi càng thấy được anh là một người rất tài giỏi, lúc đó tôi mới hiểu được tại sao con bé lại mê mẫn anh ấy đến vậy." Nói xong lời cuối cùng, Tiểu Cầu có chút ngượng ngùng cười cười, "Chị dâu, chị biết không? Tôi ở trường học còn là một thành viên của hội văn học, ban đầu tôi muốn làm một nhà thơ lớn kìa."
"Vậy sao? Nhìn không ra." Mạc Tiểu Mễ kinh ngạc nhìn anh.
"Nhưng so với làm thơ, bây giờ tôi lại thấy làm việc cùng anh hai rất vui vẻ." Tiểu Cầu lần nữa ngượng ngùng cười cười, lúc này anh tỏ rõ có chút phong độ của người trí thức.
Như có điều suy nghĩ Mạc Tiểu Mễ gật đầu một cái, mặc dù Giản Nhẫn rất ít khi thể hiện bản thân, nhưng tuyệt đối vẫn có mị lực thu phục lòng người.
Mạc Tiểu Mễ mua rất nhiều trái cây dinh dưỡng, rau dưa, chút thuốc bổ, sau đó lại mua rất nhiều xương heo, để hầm cách thủy cà rốt canh bắp xương heo cho Giản Nhẫn uống..., lại vừa nghĩ mua nhiều thứ khác về mỗi ngày đều có thể hầm cách thủy uống một chút..., thay đổi cách nấu, tránh cho uống nhiều lại ngán chán.
Người xưa nói thiếu đâu bổ đó, chắc là không sai, uống canh xương, xương sẽ sớm bình phục hơn.
Giản Nhẫn đang ngồi ở trên ghế sa lon xem ti vi, thấy cô xách một đống lớn đồ vào cửa, lập tức vui vẻ kêu to: "Anh chờ em lâu lắm rồi, không phải đã sớm tan sở, sao lại chậm như vậy?"
"Đã cố gắng nhanh hết mức rồi có được hay không?" Mạc Tiểu Mễ trừng mắt nhìn anh, nhấc túi trong tay lên, "Mua chút xương, hầm canh xương cho anh có được hay không?"
"Hả? Em sẽ nấu canh?" Giản Nhẫn vừa mừng vừa sợ kêu lên, nếu như không phải chân không đi được, anh đã giống như con chó nhào tới rồi.
"Nấu canh thôi có gì mà phải kinh ngạc?" Từ rất sớm Mạc Tiểu Mễ đã bị mẹ huấn luyện tài nấu nướng, Mạc mẹ một lòng muốn đem nữ nhi gả vào gia đình Thượng Lưu, với mục tiêu bôi dưỡng từ nhỏ đã đem cô dạy dỗ mọi chuyện "Từ phòng khách đến tận nhà bếp".
"Anh thật hạnh phúc." Giản Nhẫn làm một tư thế hết sức khoa trương, "Có một người vợ giỏi giang như vậy."
"Ai là vợ của anh hả?" Mạc Tiểu Mễ mặt đỏ lên, tức giận trừng mắt nhìn anh, xách đồ đi vào phòng bếp.
Nhưng bữa tối đã được làm xong hết rồi.
Mạc Tiểu Mễ ngẩn ra, sau đó cười khổ, cũng đúng, Giản Nhẫn có một tập đoàn lớn mạnh như vậy, chuyện đương nhiên là phải thuê một nữ đầu bếp chuyên nghiệp rồi.
"Đem món ăn Lưu mẹ làm đổ hết đi, anh muốn uống canh em nấu." Chống gậy, một thân hình cao lớn vụng về đi tới cửa phòng bếp nói.
"Sao lại lãng phí vậy? Hôm nay ăn cái này cũng được mà, ngày mai em lại nấu." Mạc Tiểu Mễ đem toàn bộ nguyên liệu nhét vào trong tủ lạnh cực lớn.
"Không cần! Anh muốn uống canh em nấu." Giản Nhẫn chu miệng lên.
"Không cần thể hiện loại biểu tình kia có được hay không? Rất kinh khủng." Mạc Tiểu Mễ không chịu được nổi hết cả da gà.
"Tốt như vậy thì đem những thức ăn này tất cả đều cho Lưu mẹ với Tiểu Cầu bọn họ ăn là được, anh muốn ăn canh do vợ thân yêu tự mình nầu, có được hay không?" giống như một chú cún con nịnh hót nhìn cô, chỉ thiếu phía sau không có cái đuôi thật dài lắc tới lắc lui.
Mặc dù giận nhưng vẫn rất buồn cười, Mạc Tiểu Mễ cuối cùng vẫn là nấu canh xương cho anh.
Nói thật, cô cảm thấy mùi vị của canh cũng không quá ngon, nhưng là Giản Nhẫn lại uống hết một cách rất vui vẻ, vừa uống vừa dùng ánh mắt thâm thúy kia nhìn chòng chọc cô, chăm chú nhìn cô.
"Làm gì nhìn em như vậy?"
"Anh rất vui."
"Uống một chén canh tâm tình liền biến đổi thành ra như vậy?" Mạc Tiểu Mễ thật không biết trong đầu anh chứa cái gì.
"Lần đầu tiên có một người phụ nữ đặc biệt nấu canh vì anh."
Mạc Tiểu Mễ vốn muốn châm chọc anh một câu, phụ nữ bên cạnh anh không phải rất nhiều sao? Nhưng khi nhìn ánh mắt của anh, thì lại chột dạ cúi đầu, gương mặt còn có chút nóng lên.
Thiệt là, rõ ràng là một người đàn ông thô lỗ, sao lại nói những lời nói buồn nôn như vậy chứ, hại cô có cảm giác mình sinh ra chính là “người phụ nữ định mệnh “ của anh.
"Tiểu Mễ, em không thấy giữa hai chúng ta có cảm giác quen thuộc sao? Giống như đã quen biết từ trước."
"Vậy là, lúc gặp mặt lần đầu tiên, anh nên cầm lấy tay của em nói: ‘ a, cô bé này anh đã gặp lúc trước. ’" Mạc Tiểu Mễ lườm anh một cái, bộ anh tính diễn Hồng Lâu Mộng chắc!
Giản Nhẫn khẽ mỉm cười, lắc đầu một cái.
Buổi tối, Mạc Tiểu Mễ kiên trì muốn ngủ ở căn phòng bên cạnh phòng Giản Nhẫn, tuyệt đối không nếu cùng giường chung gối với loại sói xám háo sắc này.
Dĩ nhiên, kết quả tranh chấp là Giản Nhẫn thua cuộc.
Trước khi cô vào phòng ngủ của mình, Giản Nhẫn nắm bên cạnh cô, ngón tay anh hữu tình vô ý từ nhẹ nhàng lướt qua cổ cô, nhẹ như lông vũ, giống nhau ảo giác, cũng muốn chỉ là ảo giác, chỉ là khi vừa nhẹ nhàng chạm vào, lại mang theo nhiệt độ nóng bỏng, cảm giác từ làn da như châm ngòi thuốc nổ làm thân thể Mạc Tiểu Mễ nhanh chóng nóng lên.
Nóng bỏng , khát vọng dục vọng, đã bị anh và cô đè nén thật chặt từ lâu.
Hai người tầm mắt giao nhau trên không trung lần lượt thay đổi, không tiếng động lóe lên tia lửa.
Đột nhiên Mạc Tiểu Mễ đẩy anh ra, nhanh chóng trốn vào trong phòng, đóng cửa lại, dựa vào cửa, thân thể từ từ ngồi bệt xuống sàn nhà.
"Tiểu Mễ, vì anh nấu canh cả đời đi." Một lát sau, thanh âm trầm thấp của Giản Nhẫn từ ngoài cửa vang lên.
"Anh xem em là người hầu miễn phí à?" Mạc Tiểu Mễ đặt tay trên ngực, liều chết đè nén tim mình đang đập như đánh trống, cô sợ mình không đến một giây đồng hồ sẽ ôm ấp yêu thương người đàn ông bên ngoài cửa kia.
"Không phải, có trả lương ."
"Hả? Tính trả lương tôi bao nhiêu?"
"Một ‘Giản Nhẫn’ hoàn hoàn chỉnh chỉnh có đủ không?"
"Ai muốn anh, ngu ngốc!"
"Tiểu Mễ. . . . . ."
"Ừ?"
"Anh thật là rất muốn em."
Lòng Mạc Tiểu Mễ cứng lại, không cách nào nói bất luận cái gì.
"Đừng làm cho anh chờ quá lâu, nếu không anh sợ lý trí của mình không kiềm được thân thể." Cái đuôi sói rốt cuộc cũng lộ ra.
"Anh dám!"
Giản Nhẫn không trả lời, chỉ là nở nụ cười âm trầm, thanh âm rất thấp, rất êm tai, "Ngủ ngon."
Nghe được tiếng bước chân anh nặng nề rời đi, Mạc Tiểu Mễ mới thở phào nhẹ nhỏm, gương mặt như cũ nóng bừng, cô dùng tay ôm mặt, ngã vào giường lớn mềm mại, len lén cười.
Giản Nhẫn ngốc, Giản Nhẫn ngu xuẩn, Giản Nhẫn khốn kiếp, hại nhịp tim mình đập nhanh như vậy, càng muốn để cho anh chờ lâu mấy ngày.
Hừ!
"Tiểu Mễ, nha đầu chết tiệt kia, dọn nhà sao lại không nói cho mẹ một tiếng?" Giờ làm việc, mẹ Mạc không tìm được con gái lại gọi điện thoại tới đây.
"Mẹ, mẹ nói nhỏ một chút." Mạc Tiểu Mễ lặng lẽ đem ống nghe che lại, "Chờ con sau khi tan sở sẽ giải thích cho mẹ có được không?"
"Không được! Ngày hôm qua mẹ qua tìm con, kết quả không thấy, hại mẹ lo lắng con đã xảy ra chuyện gì, thật may là ông chủ cho thuê nói cho mẹ biết con dọn nhà, nhưng lại nói là chuyển vào trong nhà của một người đàn ông, là tên lưu manh lần trước sao? Con có phải bị tên đó bắt cóc phải không hả ? Nếu thực như thế vậy, mẹ lập tức báo cảnh sát giúp con!"
"Mẹ, mẹ nói nhăng nói cụi gì vậy. Con bị bắt cóc, sao còn có thể đi làm bình thường vầy sao? Lại nói Giản Nhẫn tuyệt đối không phải là lưu manh." Mạc Tiểu Mễ không nhịn được lớn tiếng bác bỏ.
Ánh mắt Trần Tư Quân dò xét nhìn Mạc Tiểu Mễ.
"Con. . . . . . Con muốn làm mẹ tức chết à?" mẹ Mạc tức giận, "Hôm nay sau khi tan tầm lập tức về nhà cho mẹ, nói với mẹ rõ ràng." Mạc mẹ tự mình cúp điện thoại.
Mạc Tiểu Mễ cúp điện thoại, vô lực ngồi phịch ở chỗ ngồi.
Nội tâm của cô thật ra thì đã đón nhận Giản Nhẫn, do dự cuối cùng cũng là bởi vì gia đình cô, cô sợ ba mẹ không thể tiếp nhận Giản Nhẫn.
Nhưng phải đối mặt thì cuối cùng vẫn phải đối mặt.
"Trợ lý Mạc ? Trợ lý Mạc?"
"Hả?" Đàng mất hồn Mạc Tiểu Mễ hức tỉnh, không ngờ thấy đứng trước mặt cô là Ngô Minh Thành, "Phó tổng? Có chuyện gì?"
"Đến phòng làm việc của tôi." Sắc mặt nghiêm túc Ngô Minh Thành nói.
"Đó." Không để ý tới ánh mắt Trần Tư Quân nhìn có chút hả hê, Mạc Tiểu Mễ thở dài đi vào theo.
"Mời ngồi." Ngô Minh Thành chỉ cái ghế đối diện.
"Cám ơn." Mạc Tiểu Mễ ngồi xuống, chờ bị mắng.
"Trợ lý Mạc, lúc trước xuống chức thật là uất ức cho cô, cô không có vì vậy mà không vui chứ?" Vừa rời khởi giám thị của Trần Tư Quân, Ngô Minh Thành lập tức lộ ra nụ cười.
"Hả? Cái đó, có một chút." Mạc Tiểu Mễ thẳng thắn.
"Nhưng cô vấn làm việc vô cùng tốt, không có nổi giận, không có sa sút tinh thần, ngược lại phụ trách công việc càng thêm nghiêm túc." Ngô Minh Thành ngợi khen nói, "Việc này thường làm người ta mất tinh thần không gượng dậy nổi, bây giờ người trẻ tuổi cũng vô cùng kiêu ngạo, không chịu nổi một chút xíu uất ức, nếu như đổi lại là người khác, khẳng định đã sớm từ chức."
Mạc Tiểu Mễ cười cười.
"Thật ra thì đây là thử nghiệm công ty đặc biệt dành cho cô, hiện tại chi nhành công ty ở Đức cần một vị quản lý cao cấp, hội đồng quản trị họp nhất trí đồng ý phái cô đi, nhiệm kỳ hai năm, cô nguyện ý đi không?" Ngô Minh Thành nhìn cô mong đợi.
"Nước Đức?" Mạc Tiểu Mễ kinh hãi.
"Đây chính là thăng liền hai cấp đó." Ngô Minh Thành mỉm cười nói, "Hơn nữa ra nước ngoài, có thể nâng cao kiến thức, đối với công việc sau này còn rất có ích."
Đi nước Đức? Rời xa Đài Loan, rời xa ba mẹ, rời xa. . . . . . Giản Nhẫn?
Mạc Tiểu Mễ bị chủ ý này giật mình ứng phó không kịp, qua một lúc lâu, cô mới lúng ta lúng túng nói: "Có thể cho tôi suy tính một chút được không?"
"Dĩ nhiên. Chỉ là phải trả lời nhanh một chút."
"Tôi hiểu rồi."

Chương 8


Tất cả các vị Trưởng Lão trong bang phái bị mời đến phòng khách nhà Giản Nhẫn, bọn họ trầm mặc, dùng mắt nhìn lẫn nhau biểu đạt sự nghi ngờ bất an của mình.
Ách. . . . . . Lão đại cùng mời tất cả bọn họ những trưởng lão này tới, chẳng lẽ muốn hủy bỏ quỹ dưỡng lão của bọn họ sao? Hay là muốn một cước đem bọn họ đá văng ra?
Mấy vị trưởng lão 60, 70 tuổi, ai cũng được nuôi béo béo mập mập , kể từ khi bang phái ở trong tay Giản Nhẫn chuyển mình thành công, bọn họ cũng bảo đảm được tiền dưỡng lão, bây giờ đang ở nhà hưởng phúc, dĩ nhiên là tâm tình vui vẻ thì thân thể cũng mập mạp.
Ngày lễ tết hàng năm, Giản Nhẫn cũng sẽ đến thăm nhà bọn họ, bây giờ còn chưa đến mùa xuân thì đã mời bọn họ tới, không biết là chuyện gì?
Cửa mở ra, chống gậy, Giản Nhẫn khoác lên áo ngủ rộng rãi đi vào phòng khách, trên miệng ngậm xì gà.
"Tất cả mọi người đều tới, rất tốt, rất tốt." Giản Nhẫn phất tay ý bảo kính cẩn mời mấy lão nhân ngồi xuống, mình cũng ngồi vào sô pha dài rộng rãi, còn đem chân bị thương chống lên bàn trà, áo ngủ không có cài nút áo, phơi bày lồng ngực xanh đen, quyến rũ không nói nên lời.
"A Nhẫn, chân của cậu bị thương đã lành chưa?" Giáp trưởng lão thân thiết hỏi thăm.
"Cũng tốt lên nhiều rồi, cũng chỉ là gảy xương nho nhỏ mà thôi." Xì gà Giản Nhẫn trên miệng vẫn chưa đốt lên, chỉ là tiện thể ngậm cho vui, chợt anh nghĩ đến cái gì, gở điếu xì gà xuống, nhỏ giọng nói: "Chỉ là các ông cần phải thay tôi giữ bí mật, nói vết thương của tôi rất nghiêm trọng, phải ba tháng mới có thể khỏi!"
Các trưởng lão hai mặt nhìn nhau, không biết lão đại đang nói đùa cái gì, nhưng vẫn rất phối hợp gật gật đầu
"Tôi là giữ người phụ nữ này bên người, nên phải sử dụng khổ nhục kế . Bởi vì cô rất dễ mềm lòng, người có lòng dạ rất tốt." Giản Nhẫn đắc ý cười gian trá, còn dùng khóe mắt liếc một vị trưởng lão trong đó, "Tôn thúc, ông không phải nói ta đối với phụ nữ không có tâm sao? Trước kia tôi không phải là không có tâm, chỉ là bởi vì không tìm được người trong lòng của mình thôi."
"A. . . . . . Cái đó. . . . . . Ách. . . . . . Tiểu Cầu nói là sự thật? A Nhẫn muốn kết hôn?" Tôn thúc ngượng ngùng cười một tiếng, trước kia ông là nghĩ Giản Nhẫn giống như một công tử phong lưu, lo lắng hắn ngộ nhỡ chơi quá mang họa sẽ thêm phiền toái.
"Đúng!" Giản Nhẫn lần nữa nâng xì gà, ánh mắt nhìn thẳng bọn họ, "Tôi hôm nay tìm các người tới chính là vì chuyện này, nhà tôi không có trưởng bối, các người coi như là trưởng bối trong nhà của tôi, các người nói, cầu
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦ
Tải game mobile miễn phí
Từ khóa Google : , ,
© Anhhungpro.info wap giải trí tổng họp
Sitemap.html,Sitemap.xml,Ror.xml,Urllist.txt
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
523/3271