Tiểu thuyết - Cô Dâu Thất Lạc
Lượt xem : |
này là 169/200!
Một ông đầu hói thốt lên nhìn mẹ Dương một cách ngưỡng mộ, 2 đứa bọn tôi cũng há hốc mồm ra luôn. Thấp hơn thằng Dương có 1 đơn vị mà sao tôi chẳng thấy mình thông minh gì cả, kết quả học tập cũng bình thường thôi mà. Tôi hỏi:
-Bác...bác ơi! Bác có nhầm ko? Con có thấy mình thông mình gì đâu? Sao màk 169/200 được?
-Con chưa phát triển hết thôi, cứ từ từ!
-Vậy xin cảm ơn! Chào ông chúng tôi về! – Mẹ Dương chào ông đầu hói đó 1 cách nhã nhặn rồi quay sang bọn tôi – Khoanh tay chào bác về đi mấy con!
Tôi với Dương cùng khoanh tay lại gật đầu nói to:
-Dạ thưa bác tụi con về!
-Ngoan quá! Ba mẹ con về cẩn thận nhé! - Ông đó cười hiền từ xoa đầu tôi và Dương.
Trên đường về, lòng tôi nôn nao vui lắm cơ! 169/200 cơ đấy, hehe. Cầm giấy chứng nhận về khoe cho bọn nhóc ghen tị chơi.
Về đến nhà, tôi chào mẹ Dương rồi tung tăng nhảy chân sáo đi vào nhà, tay phe phẩy tờ giấy. Tôi cuống quýt la to hết cỡ để khắp nơi trong cô nhi viện có thể nghe được:
-TỤI BÂY ĐÂU RỒI? RA ĐÓN ĐẠI CA SIÊU THÔNG MINH VÀO NHÀ NÀO!!!!!!
Bọn nhóc trong nhà nhìn tôi trân trối, cô Thu đang vỗ về bé Ly ngủ cũng ngừng lại.
-Con có chuyện gì vui hả Nguyên? – Cô Thu hỏi.
-Hihi, cô ơi, con mới đi test IQ về, 169/200 nhé! – Tôi cười toe toét đưa tờ giấy cho cô Thu.
Đám nhóc trong cô nhi viện nhốn nháo lên, chụm đầu lại nhìn vào tờ giấy. Tôi chép miệng, chắc chúng nó hâm mộ tôi lắm đây, vuốt ngực 1 cái, tôi đã sẵn sàng cho những lời khen rồi, hahaha!!!!!!!
-Ủa? IQ là cái gì vậy tụi bây?
-Biết chết liền!
-Chữ xấu quá vậy nè, đọc ko ra gì cả!
....Bla....Bla....
Grr.....nóng mặt rồi nha! Cái việc “đại sự” như thế mà chúng nó mỗi đứa phán cho một câu nghe “vui tai” nhỉ?
-Các con àk, IQ là chỉ số thông minh của mỗi người! Nguyên được 169 là cao lắm rồi đấy!
Cô Thu lên tiếng giải thích. Ôi sao tôi thương cô quá vầy nè? Bọn trẻ gật gật cái đầu tỏ ý đã hiểu.
-Cô ơi, thế IQ của con là bao nhiêu?
-Con nữa....con cũng muốn biết!
-Con nữa cô Thu ơi!!!!!
Cô Thu bị bao vây tứ phía bởi rừng người trẻ con. Tôi mỉm cười nhẹ rồi đi vào trong cất cặp, ngân nga hát ko ngừng :P
~oOo~
Thời gian trôi qua một cách nhanh chóng. Trí thông minh của tôi phát triển gần như hoàn toàn rồi. Tôi và Dương luôn đứng đầu trường đa số mọi mặt tốt như: học tập, thể thao..... Nhưng dù thế nào thì tôi cũng vẫn thua Dương một ít về cái gì đó, chắc là do sự chênh lệch 1 đơn vị giữa 2 chỉ số IQ 169 và 170.
Với số điểm thi cao tuyệt đối, 2 đứa được tuyển thẳng vào ngôi trường Romin – trường trung học cấp 2 và cấp 3 danh tiếng của thành phố. Cô nhi viện vẫn vậy, ko muốn cô Thu vất vả nhiều thêm nên vào năm lớp 8 tôi chủ động đi kiếm việc làm thêm và qua tạm trú nhà Dương. Ba mẹ nó rất tốt, họ ko hề màng đến việc tôi xuất thân như thế nào mà coi tôi như là con đẻ luôn ấy. Sự chăm sóc tận tình của bác gái làm cho nỗi đau mất mát lâu nay của tôi như được giảm tải. Thật sự bác có nhiều nét rất giống mẹ tôi: vẻ đẹp thánh thiện, tính cách vui tính, dịu dàng và đặc biệt chăm sóc cho gia đình rất chu đáo dù công việc có bận đến đâu. (Ba mẹ Dương đều là bác sĩ) Bác trai thì cũng khá vui tính, tôi thấy Dương thật hạnh phúc khi có một gia đình tuyệt vời như thế này.
Hôm nay là giỗ mẹ tôi, mặc dù bác gái một mực bắt tôi cho bác làm vài mâm cỗ nhưng tôi vẫn xin từ chối. Như thế sẽ phiền bác lắm. Tôi đi vào phòng mình để thay đồ, định mua một vài cành hoa ly mẹ tôi thích rồi đi thăm mộ bà, sau đó sẽ về cô nhi viện.
Ông chủ tiệm cơm hôm nay cho phép tôi nghỉ một ngày, ông biết hoàn cảnh của tôi. Ở đây việc làm của tôi là rửa bát, vì chỉ mới 13 tuổi nên ông chủ ko cho tôi làm những việc nặng nhọc này nọ, ấy thế mà lương tháng 800 nghìn, cũng tạm chứ nhỉ? Cúi đầu chào ông, tôi và Dương đi tà tà ra shop hoa Mai Chi, vẫn còn sớm mà.
-Bọn em chào chị!
-Ô, Dương và Nguyên! Hôm nay ngọn gió nào đưa tôm đến nhà rồng thế?
Chị Chi là chủ của shop hoa Mai Chi, chỉ mới 19 tuổi thôi. Tôi cười:
-Sai rồi chị ơi, phải là rồng đến nhà tôm chứ!
-Ko thích, mấy đứa nhỏ hơn chị thì phải là tôm!
-Thôi nào, được rồi! – Dương lên tiếng.
Ngồi chơi một lúc, tôi quay sang nhìn những cành hoa ly trắng muốt tỏa hương ngào ngạt. Tôi cứ ngắm chúng mãi cho đến khi nghe thấy tiếng chị Chi vang lên:
-Nguyên này, cho em!
-Dạ?
Chị Chi đưa cho tôi một bó hoa ly được gói rất đẹp bằng giấy bọc trong suốt. Ừ nhỉ? Chị cũng biết về chuyện của tôi, mà sao chị biết? Tại thằng khỉ nhiều chuyện TRỊNH VĂN DƯƠNG chứ ai! Cái tật nhiều chuyện ko bỏ.
-Hôm nay là giỗ mẹ em đúng ko? Cầm đi!
-Em...cảm ơn....nhiêu vậy chị?
-Tiền bạc gì, coi như quà chị viếng mẹ em luôn. Với lại em cũng chỉ mới lớp 8, tiền đâu ra nhiều! Gửi lời thăm của chị nữa nhé! ^^
Tôi nhìn chị Chi một cách biết ơn nhất. Chị tốt quá! Lúc này Dương mới thò đầu vào:
-Nguyên, xong chưa?
-Rồi, tao xong ngay đây! – Tôi nói với Dương rồi quay qua chị Chi – Em cảm ơn chị nhiều lắm!
-Gì mà khách sáo vậy? 2 đứa như em trai chị thôi, với lại, em cũng thường giúp chị bán hoa mà.
-Hìhì. Thôi em đi nhé, tạm biệt!
-Đi cẩn thận nha!
Tôi khoác vai Dương đi khỏi shop hoa Mai Chi, vẫy tay chào chị Chi. Băng qua con phố đông đúc người qua lại, tôi ôm bó hoa ly trong tay mà sao thấy vui quá. Chẳng mấy chốc, tôi và Dương đã đứng trước ngôi mộ của mẹ tôi được làm một cách vô cùng giản dị. Tôi thắp nén nhang cho bà, khẽ mỉm cười:
-Mẹ ơi, con đến rồi đây! Mẹ có nhớ con ko? Dương cũng đến này.
Dương quỳ xuống cạnh tôi đặt bó hoa ly xuống:
-Con chào bác!
Bọn tôi ngồi nhổ cỏ dại xung quanh ngôi mộ, dọn lại tất cả một cách sạch sẽ. Lau đi những giọt mồ hôi do những nàng nắng phá phách nghịch ngợm, Dương ngồi bệt xuống đất nghỉ mệt, tôi cũng làm theo. Bỗng Dương lên tiếng:
-Lâu quá ha mày!? Mới đó mà đã gần 6 năm tao làm bạn mày.
-Hì.
Tôi ko đáp mà chỉ cười. Tâm trí tôi lúc này đang lơ lửng giữa những kỉ niệm ngày xưa.
Trân im lặng lắng nghe câu chuyện của Nguyên. Đằng sau cái điệu bộ luôn vui tươi trẻ con kia là một nỗi buồn khó phai.
-Sau đó 2 anh về cô nhi viện như thế nào?
Nguyên im lặng, mắt nhìn thẳng ra biển một cách xót xa....
-Cô nhi viện bị cháy!
-Hả? – Trân kinh ngạc nhìn Nguyên.
-Lúc tôi với Dương đến, nó chỉ còn là một đống đổ nát tro tàn. Hỏi thăm những người gần đó thì cô nhi viện bị cháy vào cái đêm trước ngày giỗ mẹ tôi, mấy đứa trẻ con và cô Thu đều đang nằm trong bệnh viện. Tôi tức tốc chạy ngay đến bệnh viện thành phố. Khi đó, cô Thu gắng gượng nói cho tôi biết. Vì thiếu hụt tài chính lo cho bọn trẻ, cô Thu đã liều đi vay nóng một bọn cho vay nặng lãi, đến hạn cô ko chuẩn bị đủ tiền, chúng tức giận đập phá đồ trong nhà rồi phóng hỏa.
-Sau....sau đó....thế nào?.... – Mắt Trân dần nhòa đi bởi 1 thứ nước trong suốt long lanh.
-Vừa nói xong, cũng là lúc cô ấy mất, bé Linh, thằng An, thằng Tâm do vết phỏng quá nặng nên cũng mất vài ngày sau đó! Một vài đứa khác được cứu sống thì sau này cũng được nhiều người đến nhận nuôi........ Sự mất mát quá lớn nên tôi bỏ nhà Dương ra đi, sống vật vờ từng ngày. Tôi gặp được một người đàn ông, ông ta dẫn tôi về nuôi và dạy tôi võ thuật, sau này tôi mới biết ông ấy là một tên trộm lẫy lừng. Tôi yêu cầu ông ấy dạy cách trở thành một tên trộm tài giỏi như ông. Mọi thứ tôi có được ngày hôm nay, một phần do tài sản ông để lại, một phần là năng lực tôi học được. Năm 18 tuổi tôi trở về nhà Dương. Nó và 2 bác đều rất mừng khi thấy tôi, bác gái khóc nhiều lắm. Họ ko trách cứ tôi điều gì cả. Sau đó tôi quyết định ra bãi biển này cư trú và làm cái nghề đạo chích đến bây giờ. Chỉ có thằng Dương là biết nơi tôi ở, nó cũng trở thành một bác sĩ giỏi như ba mẹ mình! Cuộc sống cứ từng ngày trôi qua, ban ngày vui chơi, ăn ngủ, đêm đến thì đến những gia đình giàu có trộm rồi đến những khu ổ chuột phân phát cho người nghèo, mọi thứ vẫn cứ lặp lại như thế cho đến khi tôi gặp cô.
Trân ko nói được lời nào, cô đang cố gắng ko cho nước mắt chảy ra. Thật ko ngờ cái con người suốt ngày trêu chọc ức hiếp cô lại có một quá khứ đau buồn đến thế.
Nguyên kéo Trân lại gần sát mình, đặt đầu Trân lên vai, cậu nhẹ nhàng nói:
-Sao lại khóc? Cô thương hại tôi àk?
-Ko.....tôi có khóc đâu..... – Trân nói cứng, nhưng thật sự....cô đã khóc mất rồi.
-Hì, thôi nào! Tôi vẫn sống tốt đấy thôi!
Nguyên dựa đầu vào đầu Trân, cậu thấy bình yên lắm! Nhắm mắt lại để tận hưởng làn gió đêm mát rượi, một giọt nước từ mắt Nguyên lăn xuống. Cậu tự nhủ chỉ khóc lần này nữa thôi......sẽ cố gắng khóa chặt cái quá khứ kia để có thể tiếp tục thẳng tiến lên phía trước................chỉ khóc một lần này nữa thôi......
Trân và Nguyên cứ ngồi như thế, cho đến khi cảm thấy ko thể chống lại cơn buồn ngủ nữa. Trân ko muốn đi mà bắt Nguyên cõng cho bằng được, cậu miễn cưỡng ngồi xuống cho Trân leo lên lưng mình.
-Này, sao cô nặng thế hả?
-Nặng gì? Tôi mảnh mai thế này cơ mà.
-Nặng như heo ấy!
-Dám nói tôi thế hả? Chết nè!
Trân đưa tay véo 2 má của Nguyên. Cậu la oai oái, Trân thì phá lên cười thích thú. Thả Trân phịch xuống giường, Nguyên giả vờ đấm đấm vào vai mình vì mỏi. Cậu ra ngoài mở 2 món quà ra, Trân thấy thế thì ko thèm ngủ nữa mà đi theo Nguyên. Nguyên mở món quà màu xanh của Dương trước. Là một đôi khuyên tai và một sợi dây chuyền được mạ vàng, mỗi thứ đều có đính thêm viên kim cương sáng lấp lánh. Nhìn là biết đồ đắt tiền rồi, còn kèm theo 1 tờ giấy nhỏ nữa:
“Sinh nhật vui vẻ, dành cho mày và vợ mày sau này”
Nguyên cười khi đọc xong dòng chữ ngắn ngủi ấy. Cậu lấy điện thoại ra nhắn cho Dương tin nhắn cảm ơn. Chưa đầy 5 phút sau đã có hồi âm:
“Nhớ giữ kĩ đấy, ko là tao chém mày!”
“Biết rồi, làm bác sĩ mà thế đấy hả? Thôi G9!”
Gửi xong tin nhắn, Nguyên lại cười, đeo một cái khuyên tai và sợi dây chuyền lên. Đến lượt món quà màu vàng của Trân, Nguyên cảm thấy hồi hộp thế nào ấy. Tay cậu run run tháo cái dây nơ trên món quà ra, Trân ngồi nhìn càng làm cậu rối hơn. Chiếc hộp được mở ra..... Nguyên nhăn mặt liếc Trân:
-Vậy là sao?
-Là vậy đó! – Trân cười nhăn răng.
Món quà của Trân là một con khỉ nhồi bông, mặt nhìn rất chi là.....gian. Trân nhắc Nguyên:
-Mặt như thế là sao? Anh thử ấn vào bụng nó xem!
Nguyên làm theo. Bất giác con khỉ phát ra tiếng nói của Trân:
“Happy birthday cây sào di động”
Nguyên ngẩng mặt nhìn Trân, cô thì ngồi cười tủm tỉm. Cô chỉ là người chọn con khỉ thôi, còn ý tưởng cho thêm cái đoạn kia là do Dương bày ra. Nguyên cúi xuống nhìn con khỉ, mỉm cười dịu dàng. Mái tóc của Nguyên che đi làm Trân tưởng cậu đang xụ mặt ko thích món quà, Trân nhảy xuống khỏi ghế, giật phăng con khỉ lại:
-Ko thích thì trả lại tôi!
-Ai bảo ko thích, quà tặng rồi ko được lấy lại! – Nguyên cũng kéo con khỉ nhồi bông về phía mình rồi đứng dậy gom giấy gói quà bỏ vào thùng rác. Lấy một lon coca ra, Nguyên uống một hơi xong nhìn Trân:
-Khuya rồi, lo đi ngủ đi.
-Chưa buồn ngủ!
-Chưa buồn ngủ cũng vào phòng! Nhanh lên, ko là từ nay tôi ko cho cô mượn điện thoại nghe nhạc nữa. – Nguyên giở giọng nghiêm nghị.
Trân chu môi ra giận dỗi, đứng dậy ngúng nguẩy đi vào phòng. Trước khi đóng cửa phòng, cô quay lại lè lưỡi trêu Nguyên:
-Đồ cây sào khó ưa!
Xong cô đóng sập cửa lại.
Nguyên ngồi xuống chiếc ghế sofa, tay ôm con khỉ vào lòng. Cậu đặt lon nước ngọt lên bàn, lấy tay ấn vào bụng con khỉ. Tiếng nói trong trẻo của Trân vang lên, Nguyên cứ cười mãi khi nghe thấy nó. Trân nằm trong phòng nghe thấy tiếng cười cũng mỉm cười theo. Cô vùi đầu vào cái gối ôm êm ái, hàng mi dài nhẹ nhàng khép lại. Ở ngoài kia, Nguyên đứng bên cửa sổ nhìn bầu trời đêm.
-Chúc mẹ.....cô Thu....và mọi người ngủ ngon!
Bóng người cạnh cửa sổ biến mất, biển gợn sóng nhẹ nhàng như muốn đáp trả lại câu nói kia. Nguyên nằm trên chiếc ghế sofa nhìn con khỉ nhồi bông.
-Đồ lùn đáng yêu!
Màn đêm tĩnh lặng bao trùm lấy căn nhà nhỏ. Ngày mai.........sẽ là một ngày mới!
End Chap 6.
Chap 7:
Nhân dịp kỉ niệm ngày thành lập trường được nghỉ từ thứ 5 đến cuối tuần và theo yêu cầu của toàn bộ sinh viên khoa Kinh tế Tài chính, Khối trưởng của khoa quyết định tổ chức riêng một buổi cắm trại kèo dài 2 ngày 1 đêm. Hải Thanh ko hề muốn tham gia một chút nào, chỉ vì bọn bạn anh “khủng bố” quá thôi, hết đón đường rồi gọi điện nhá máy cả đêm, ở lớp thì vây lấy ép buộc đi cho bằng được. Ba mẹ Hải Thanh cũng khuyến khích con trai mình nên đi để thư giãn đầu óc nên anh miễn cưỡng gật đầu.
*Hội trường thể thao phía Tây:
-Hôm nay chúng ta tập trung ở đây là để thống nhất địa điểm và thời gian cho buổi cắm trại khoa mình. Mọi người hãy đóng góp ý kiến đi nào.
Liễu Phi – Khối trưởng khoa Kinh tế đứng trên bục cầm micro nói.
Ở bên dưới xôn xao hắn lên, một c
Một ông đầu hói thốt lên nhìn mẹ Dương một cách ngưỡng mộ, 2 đứa bọn tôi cũng há hốc mồm ra luôn. Thấp hơn thằng Dương có 1 đơn vị mà sao tôi chẳng thấy mình thông minh gì cả, kết quả học tập cũng bình thường thôi mà. Tôi hỏi:
-Bác...bác ơi! Bác có nhầm ko? Con có thấy mình thông mình gì đâu? Sao màk 169/200 được?
-Con chưa phát triển hết thôi, cứ từ từ!
-Vậy xin cảm ơn! Chào ông chúng tôi về! – Mẹ Dương chào ông đầu hói đó 1 cách nhã nhặn rồi quay sang bọn tôi – Khoanh tay chào bác về đi mấy con!
Tôi với Dương cùng khoanh tay lại gật đầu nói to:
-Dạ thưa bác tụi con về!
-Ngoan quá! Ba mẹ con về cẩn thận nhé! - Ông đó cười hiền từ xoa đầu tôi và Dương.
Trên đường về, lòng tôi nôn nao vui lắm cơ! 169/200 cơ đấy, hehe. Cầm giấy chứng nhận về khoe cho bọn nhóc ghen tị chơi.
Về đến nhà, tôi chào mẹ Dương rồi tung tăng nhảy chân sáo đi vào nhà, tay phe phẩy tờ giấy. Tôi cuống quýt la to hết cỡ để khắp nơi trong cô nhi viện có thể nghe được:
-TỤI BÂY ĐÂU RỒI? RA ĐÓN ĐẠI CA SIÊU THÔNG MINH VÀO NHÀ NÀO!!!!!!
Bọn nhóc trong nhà nhìn tôi trân trối, cô Thu đang vỗ về bé Ly ngủ cũng ngừng lại.
-Con có chuyện gì vui hả Nguyên? – Cô Thu hỏi.
-Hihi, cô ơi, con mới đi test IQ về, 169/200 nhé! – Tôi cười toe toét đưa tờ giấy cho cô Thu.
Đám nhóc trong cô nhi viện nhốn nháo lên, chụm đầu lại nhìn vào tờ giấy. Tôi chép miệng, chắc chúng nó hâm mộ tôi lắm đây, vuốt ngực 1 cái, tôi đã sẵn sàng cho những lời khen rồi, hahaha!!!!!!!
-Ủa? IQ là cái gì vậy tụi bây?
-Biết chết liền!
-Chữ xấu quá vậy nè, đọc ko ra gì cả!
....Bla....Bla....
Grr.....nóng mặt rồi nha! Cái việc “đại sự” như thế mà chúng nó mỗi đứa phán cho một câu nghe “vui tai” nhỉ?
-Các con àk, IQ là chỉ số thông minh của mỗi người! Nguyên được 169 là cao lắm rồi đấy!
Cô Thu lên tiếng giải thích. Ôi sao tôi thương cô quá vầy nè? Bọn trẻ gật gật cái đầu tỏ ý đã hiểu.
-Cô ơi, thế IQ của con là bao nhiêu?
-Con nữa....con cũng muốn biết!
-Con nữa cô Thu ơi!!!!!
Cô Thu bị bao vây tứ phía bởi rừng người trẻ con. Tôi mỉm cười nhẹ rồi đi vào trong cất cặp, ngân nga hát ko ngừng :P
~oOo~
Thời gian trôi qua một cách nhanh chóng. Trí thông minh của tôi phát triển gần như hoàn toàn rồi. Tôi và Dương luôn đứng đầu trường đa số mọi mặt tốt như: học tập, thể thao..... Nhưng dù thế nào thì tôi cũng vẫn thua Dương một ít về cái gì đó, chắc là do sự chênh lệch 1 đơn vị giữa 2 chỉ số IQ 169 và 170.
Với số điểm thi cao tuyệt đối, 2 đứa được tuyển thẳng vào ngôi trường Romin – trường trung học cấp 2 và cấp 3 danh tiếng của thành phố. Cô nhi viện vẫn vậy, ko muốn cô Thu vất vả nhiều thêm nên vào năm lớp 8 tôi chủ động đi kiếm việc làm thêm và qua tạm trú nhà Dương. Ba mẹ nó rất tốt, họ ko hề màng đến việc tôi xuất thân như thế nào mà coi tôi như là con đẻ luôn ấy. Sự chăm sóc tận tình của bác gái làm cho nỗi đau mất mát lâu nay của tôi như được giảm tải. Thật sự bác có nhiều nét rất giống mẹ tôi: vẻ đẹp thánh thiện, tính cách vui tính, dịu dàng và đặc biệt chăm sóc cho gia đình rất chu đáo dù công việc có bận đến đâu. (Ba mẹ Dương đều là bác sĩ) Bác trai thì cũng khá vui tính, tôi thấy Dương thật hạnh phúc khi có một gia đình tuyệt vời như thế này.
Hôm nay là giỗ mẹ tôi, mặc dù bác gái một mực bắt tôi cho bác làm vài mâm cỗ nhưng tôi vẫn xin từ chối. Như thế sẽ phiền bác lắm. Tôi đi vào phòng mình để thay đồ, định mua một vài cành hoa ly mẹ tôi thích rồi đi thăm mộ bà, sau đó sẽ về cô nhi viện.
Ông chủ tiệm cơm hôm nay cho phép tôi nghỉ một ngày, ông biết hoàn cảnh của tôi. Ở đây việc làm của tôi là rửa bát, vì chỉ mới 13 tuổi nên ông chủ ko cho tôi làm những việc nặng nhọc này nọ, ấy thế mà lương tháng 800 nghìn, cũng tạm chứ nhỉ? Cúi đầu chào ông, tôi và Dương đi tà tà ra shop hoa Mai Chi, vẫn còn sớm mà.
-Bọn em chào chị!
-Ô, Dương và Nguyên! Hôm nay ngọn gió nào đưa tôm đến nhà rồng thế?
Chị Chi là chủ của shop hoa Mai Chi, chỉ mới 19 tuổi thôi. Tôi cười:
-Sai rồi chị ơi, phải là rồng đến nhà tôm chứ!
-Ko thích, mấy đứa nhỏ hơn chị thì phải là tôm!
-Thôi nào, được rồi! – Dương lên tiếng.
Ngồi chơi một lúc, tôi quay sang nhìn những cành hoa ly trắng muốt tỏa hương ngào ngạt. Tôi cứ ngắm chúng mãi cho đến khi nghe thấy tiếng chị Chi vang lên:
-Nguyên này, cho em!
-Dạ?
Chị Chi đưa cho tôi một bó hoa ly được gói rất đẹp bằng giấy bọc trong suốt. Ừ nhỉ? Chị cũng biết về chuyện của tôi, mà sao chị biết? Tại thằng khỉ nhiều chuyện TRỊNH VĂN DƯƠNG chứ ai! Cái tật nhiều chuyện ko bỏ.
-Hôm nay là giỗ mẹ em đúng ko? Cầm đi!
-Em...cảm ơn....nhiêu vậy chị?
-Tiền bạc gì, coi như quà chị viếng mẹ em luôn. Với lại em cũng chỉ mới lớp 8, tiền đâu ra nhiều! Gửi lời thăm của chị nữa nhé! ^^
Tôi nhìn chị Chi một cách biết ơn nhất. Chị tốt quá! Lúc này Dương mới thò đầu vào:
-Nguyên, xong chưa?
-Rồi, tao xong ngay đây! – Tôi nói với Dương rồi quay qua chị Chi – Em cảm ơn chị nhiều lắm!
-Gì mà khách sáo vậy? 2 đứa như em trai chị thôi, với lại, em cũng thường giúp chị bán hoa mà.
-Hìhì. Thôi em đi nhé, tạm biệt!
-Đi cẩn thận nha!
Tôi khoác vai Dương đi khỏi shop hoa Mai Chi, vẫy tay chào chị Chi. Băng qua con phố đông đúc người qua lại, tôi ôm bó hoa ly trong tay mà sao thấy vui quá. Chẳng mấy chốc, tôi và Dương đã đứng trước ngôi mộ của mẹ tôi được làm một cách vô cùng giản dị. Tôi thắp nén nhang cho bà, khẽ mỉm cười:
-Mẹ ơi, con đến rồi đây! Mẹ có nhớ con ko? Dương cũng đến này.
Dương quỳ xuống cạnh tôi đặt bó hoa ly xuống:
-Con chào bác!
Bọn tôi ngồi nhổ cỏ dại xung quanh ngôi mộ, dọn lại tất cả một cách sạch sẽ. Lau đi những giọt mồ hôi do những nàng nắng phá phách nghịch ngợm, Dương ngồi bệt xuống đất nghỉ mệt, tôi cũng làm theo. Bỗng Dương lên tiếng:
-Lâu quá ha mày!? Mới đó mà đã gần 6 năm tao làm bạn mày.
-Hì.
Tôi ko đáp mà chỉ cười. Tâm trí tôi lúc này đang lơ lửng giữa những kỉ niệm ngày xưa.
Trân im lặng lắng nghe câu chuyện của Nguyên. Đằng sau cái điệu bộ luôn vui tươi trẻ con kia là một nỗi buồn khó phai.
-Sau đó 2 anh về cô nhi viện như thế nào?
Nguyên im lặng, mắt nhìn thẳng ra biển một cách xót xa....
-Cô nhi viện bị cháy!
-Hả? – Trân kinh ngạc nhìn Nguyên.
-Lúc tôi với Dương đến, nó chỉ còn là một đống đổ nát tro tàn. Hỏi thăm những người gần đó thì cô nhi viện bị cháy vào cái đêm trước ngày giỗ mẹ tôi, mấy đứa trẻ con và cô Thu đều đang nằm trong bệnh viện. Tôi tức tốc chạy ngay đến bệnh viện thành phố. Khi đó, cô Thu gắng gượng nói cho tôi biết. Vì thiếu hụt tài chính lo cho bọn trẻ, cô Thu đã liều đi vay nóng một bọn cho vay nặng lãi, đến hạn cô ko chuẩn bị đủ tiền, chúng tức giận đập phá đồ trong nhà rồi phóng hỏa.
-Sau....sau đó....thế nào?.... – Mắt Trân dần nhòa đi bởi 1 thứ nước trong suốt long lanh.
-Vừa nói xong, cũng là lúc cô ấy mất, bé Linh, thằng An, thằng Tâm do vết phỏng quá nặng nên cũng mất vài ngày sau đó! Một vài đứa khác được cứu sống thì sau này cũng được nhiều người đến nhận nuôi........ Sự mất mát quá lớn nên tôi bỏ nhà Dương ra đi, sống vật vờ từng ngày. Tôi gặp được một người đàn ông, ông ta dẫn tôi về nuôi và dạy tôi võ thuật, sau này tôi mới biết ông ấy là một tên trộm lẫy lừng. Tôi yêu cầu ông ấy dạy cách trở thành một tên trộm tài giỏi như ông. Mọi thứ tôi có được ngày hôm nay, một phần do tài sản ông để lại, một phần là năng lực tôi học được. Năm 18 tuổi tôi trở về nhà Dương. Nó và 2 bác đều rất mừng khi thấy tôi, bác gái khóc nhiều lắm. Họ ko trách cứ tôi điều gì cả. Sau đó tôi quyết định ra bãi biển này cư trú và làm cái nghề đạo chích đến bây giờ. Chỉ có thằng Dương là biết nơi tôi ở, nó cũng trở thành một bác sĩ giỏi như ba mẹ mình! Cuộc sống cứ từng ngày trôi qua, ban ngày vui chơi, ăn ngủ, đêm đến thì đến những gia đình giàu có trộm rồi đến những khu ổ chuột phân phát cho người nghèo, mọi thứ vẫn cứ lặp lại như thế cho đến khi tôi gặp cô.
Trân ko nói được lời nào, cô đang cố gắng ko cho nước mắt chảy ra. Thật ko ngờ cái con người suốt ngày trêu chọc ức hiếp cô lại có một quá khứ đau buồn đến thế.
Nguyên kéo Trân lại gần sát mình, đặt đầu Trân lên vai, cậu nhẹ nhàng nói:
-Sao lại khóc? Cô thương hại tôi àk?
-Ko.....tôi có khóc đâu..... – Trân nói cứng, nhưng thật sự....cô đã khóc mất rồi.
-Hì, thôi nào! Tôi vẫn sống tốt đấy thôi!
Nguyên dựa đầu vào đầu Trân, cậu thấy bình yên lắm! Nhắm mắt lại để tận hưởng làn gió đêm mát rượi, một giọt nước từ mắt Nguyên lăn xuống. Cậu tự nhủ chỉ khóc lần này nữa thôi......sẽ cố gắng khóa chặt cái quá khứ kia để có thể tiếp tục thẳng tiến lên phía trước................chỉ khóc một lần này nữa thôi......
Trân và Nguyên cứ ngồi như thế, cho đến khi cảm thấy ko thể chống lại cơn buồn ngủ nữa. Trân ko muốn đi mà bắt Nguyên cõng cho bằng được, cậu miễn cưỡng ngồi xuống cho Trân leo lên lưng mình.
-Này, sao cô nặng thế hả?
-Nặng gì? Tôi mảnh mai thế này cơ mà.
-Nặng như heo ấy!
-Dám nói tôi thế hả? Chết nè!
Trân đưa tay véo 2 má của Nguyên. Cậu la oai oái, Trân thì phá lên cười thích thú. Thả Trân phịch xuống giường, Nguyên giả vờ đấm đấm vào vai mình vì mỏi. Cậu ra ngoài mở 2 món quà ra, Trân thấy thế thì ko thèm ngủ nữa mà đi theo Nguyên. Nguyên mở món quà màu xanh của Dương trước. Là một đôi khuyên tai và một sợi dây chuyền được mạ vàng, mỗi thứ đều có đính thêm viên kim cương sáng lấp lánh. Nhìn là biết đồ đắt tiền rồi, còn kèm theo 1 tờ giấy nhỏ nữa:
“Sinh nhật vui vẻ, dành cho mày và vợ mày sau này”
Nguyên cười khi đọc xong dòng chữ ngắn ngủi ấy. Cậu lấy điện thoại ra nhắn cho Dương tin nhắn cảm ơn. Chưa đầy 5 phút sau đã có hồi âm:
“Nhớ giữ kĩ đấy, ko là tao chém mày!”
“Biết rồi, làm bác sĩ mà thế đấy hả? Thôi G9!”
Gửi xong tin nhắn, Nguyên lại cười, đeo một cái khuyên tai và sợi dây chuyền lên. Đến lượt món quà màu vàng của Trân, Nguyên cảm thấy hồi hộp thế nào ấy. Tay cậu run run tháo cái dây nơ trên món quà ra, Trân ngồi nhìn càng làm cậu rối hơn. Chiếc hộp được mở ra..... Nguyên nhăn mặt liếc Trân:
-Vậy là sao?
-Là vậy đó! – Trân cười nhăn răng.
Món quà của Trân là một con khỉ nhồi bông, mặt nhìn rất chi là.....gian. Trân nhắc Nguyên:
-Mặt như thế là sao? Anh thử ấn vào bụng nó xem!
Nguyên làm theo. Bất giác con khỉ phát ra tiếng nói của Trân:
“Happy birthday cây sào di động”
Nguyên ngẩng mặt nhìn Trân, cô thì ngồi cười tủm tỉm. Cô chỉ là người chọn con khỉ thôi, còn ý tưởng cho thêm cái đoạn kia là do Dương bày ra. Nguyên cúi xuống nhìn con khỉ, mỉm cười dịu dàng. Mái tóc của Nguyên che đi làm Trân tưởng cậu đang xụ mặt ko thích món quà, Trân nhảy xuống khỏi ghế, giật phăng con khỉ lại:
-Ko thích thì trả lại tôi!
-Ai bảo ko thích, quà tặng rồi ko được lấy lại! – Nguyên cũng kéo con khỉ nhồi bông về phía mình rồi đứng dậy gom giấy gói quà bỏ vào thùng rác. Lấy một lon coca ra, Nguyên uống một hơi xong nhìn Trân:
-Khuya rồi, lo đi ngủ đi.
-Chưa buồn ngủ!
-Chưa buồn ngủ cũng vào phòng! Nhanh lên, ko là từ nay tôi ko cho cô mượn điện thoại nghe nhạc nữa. – Nguyên giở giọng nghiêm nghị.
Trân chu môi ra giận dỗi, đứng dậy ngúng nguẩy đi vào phòng. Trước khi đóng cửa phòng, cô quay lại lè lưỡi trêu Nguyên:
-Đồ cây sào khó ưa!
Xong cô đóng sập cửa lại.
Nguyên ngồi xuống chiếc ghế sofa, tay ôm con khỉ vào lòng. Cậu đặt lon nước ngọt lên bàn, lấy tay ấn vào bụng con khỉ. Tiếng nói trong trẻo của Trân vang lên, Nguyên cứ cười mãi khi nghe thấy nó. Trân nằm trong phòng nghe thấy tiếng cười cũng mỉm cười theo. Cô vùi đầu vào cái gối ôm êm ái, hàng mi dài nhẹ nhàng khép lại. Ở ngoài kia, Nguyên đứng bên cửa sổ nhìn bầu trời đêm.
-Chúc mẹ.....cô Thu....và mọi người ngủ ngon!
Bóng người cạnh cửa sổ biến mất, biển gợn sóng nhẹ nhàng như muốn đáp trả lại câu nói kia. Nguyên nằm trên chiếc ghế sofa nhìn con khỉ nhồi bông.
-Đồ lùn đáng yêu!
Màn đêm tĩnh lặng bao trùm lấy căn nhà nhỏ. Ngày mai.........sẽ là một ngày mới!
End Chap 6.
Chap 7:
Nhân dịp kỉ niệm ngày thành lập trường được nghỉ từ thứ 5 đến cuối tuần và theo yêu cầu của toàn bộ sinh viên khoa Kinh tế Tài chính, Khối trưởng của khoa quyết định tổ chức riêng một buổi cắm trại kèo dài 2 ngày 1 đêm. Hải Thanh ko hề muốn tham gia một chút nào, chỉ vì bọn bạn anh “khủng bố” quá thôi, hết đón đường rồi gọi điện nhá máy cả đêm, ở lớp thì vây lấy ép buộc đi cho bằng được. Ba mẹ Hải Thanh cũng khuyến khích con trai mình nên đi để thư giãn đầu óc nên anh miễn cưỡng gật đầu.
*Hội trường thể thao phía Tây:
-Hôm nay chúng ta tập trung ở đây là để thống nhất địa điểm và thời gian cho buổi cắm trại khoa mình. Mọi người hãy đóng góp ý kiến đi nào.
Liễu Phi – Khối trưởng khoa Kinh tế đứng trên bục cầm micro nói.
Ở bên dưới xôn xao hắn lên, một c
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦTải game mobile miễn phí
© Anhhungpro.info wap giải trí tổng họp
Sitemap.html,Sitemap.xml,Ror.xml,Urllist.txtTải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
1496/4244