watch sexy videos at nza-vids!
XEMMIENPHI.WAP.SH
Kho game online mới nhất
Tiểu thuyết ngôn tình cảm động
Tải những game đánh bài hay nhất 2015
Tải những game chiến thuật mới nhất

Tiểu thuyết - Cô Dâu Thất Lạc

Lượt xem :
lời, 1 cơn gió lạnh lẽo vô cùng thổi qua chạy dọc sống lưng Nguyên. Lá cỏ rung rinh xào xạc. Nguyên hoảng hồn chạy núp đằng sau lưng của Trân, ngó nghiêng ngó dọc. Trân hừ mũi rồi nói mỉa:
-Ừ, vớ vẩn quá nhỉ?
-Mệt quá…..đỡ lên….nè…..trèo nhanh đi….- Giọng Nguyên run run.
-Hứ!
-Woa! Nguyên, xem nè! Cái cục này sáng lấp lánh đẹp quá à! Đây là cái gì vậy?
-Tôi bảo cô nói nhỏ thôi, có hiểu ko vậy? Mà cô có ngu thì cũng ngu vừa thôi chứ, đó là kim cương đấy!
-Thích quá à, đẹp cực kì luôn! – Trân mân mê viên đá quý thuộc loại có giá trị cao nhất thế giới quay qua nhìn Nguyên – Nè, lấy nó về được ko?
Nguyên nhìn Trân chằm chằm rồi nhún vai. Mất trí nhớ thế đấy, cũng tham lam kém gì ai.
-Cô thích thì cứ lấy, ai cấm đâu.
Trân bỏ viên đá nhẹ nhàng vào cái túi của Nguyên rồi quay lên nhìn viên đá trên nóc tủ.
-Nguyên! Nguyên! Nguyên! Nguyên! – Cô giật giật áo Nguyên khi cậu đang bận bỏ đá quý và vài món nữ trang vào túi.
-Cái gì? Gọi 1 lần là nghe rồi, tôi ko có điếc!!!!!
-Viên đá kia cũng đẹp lắm kìa, đó là gì thế?
Nguyên nhìn theo hướng tay Trân chỉ. 1 tên trộm tài giỏi như cậu tất nhiên rất am hiểu về các vật có giá trị cao, đá quý cũng ko phải là ngoại lệ.
-Đó là đá Ruby!
-Tôi lấy nhé! – Mắt Trân sáng lên như đèn pha ôtô.
-Cứ tự nhiên! – Nói xong Nguyên quay xuống tiếp tục công việc lục tủ kiếm trang sức.
Trân rướn người lên cái nóc tủ để lấy viên Ruby. Chiều cao 1m63 của cô có vẻ chưa được lí tưởng cho lắm. Cái kệ từ từ nghiêng xuống, rồi…………..
“RẦM! LENG KENG! XOẢNG! CỘP!”…………
Cái tủ đá quý ngã xuống làm vang lên 1 tiếng động lớn, đã thế những âm thanh mà đá quý tạo ra do lăn lóc, vỡ tan còn góp phần vào thêm. Nguyên giật thót người, từ từ quay lại đằng sau, 1 cảnh tượng vô cùng…….lộn xộn. Trân ngồi bệt xuống cạnh cái tủ, tay cầm viên Ruby run lên, đá quý trên sàn vung *** tùm lum.
-Trời ơi, cô làm gì thế hả????????? – Nguyên hốt hoảng chạy lại đỡ Trân.
-Tôi lấy cái này nè! – Trân đáp tỉnh bơ, chìa viên Ruby ra.
-Sao ko kêu tôi lấy cho? Cô làm cái nhà này dậy hết đấy! Lùn mà cứ…..
-Cứ gì? Lùn kệ tôi chứ liên quan gì đến anh hả cái đồ cây sào di động? – Trân cãi.
-Cô kêu ai là cây sào di động, tôi cao có 1m8 thôi nhé. – Nguyên ko vừa, đốp lại ngay.
-1m8 mà còn ko chịu là cây sào nữa. Vậy tôi đâu có lùn, tôi cao 1m63 là vừa rồi.
-ĐỒ LÙN! ĐÃ LÙN MÀ CON NGU NỮA, VIÊN RUBY ĐÓ THÌ LÀM GÌ CÓ GIÁ TRỊ CAO BẰNG MẤY VIÊN KIM CƯƠNG KIA CHỨ!?
-THÌ ANH BẢO TÔI THÍCH GÌ CỨ LẤY, GIỜ QUAY SANG MẮNG TÔI LÀ SAO HẢ CÁI ĐỒ CÂY SÀO DI ĐỘNG MẤT NẾT KIA?????
-KO CÓ ĐƯỢC GỌI TÔI NHƯ THẾ!!!!!!!!!!
Thế đấy! 2 người cứ đứng cãi nhau ỏm tỏi cả lên mà quên mất rằng họ đang đi….ăn trộm. Tiếng cãi nhau chỉ im bặt khi ở ngoài cánh cửa phòng có người đứng chết trân, nét mặt người đó ngạc nhiên => sững sờ:
-BỚ NGƯỜI TA! ĂN TRỘM! CÓ ĂN TRỘM BÀ CON ƠI!!!!!!!!! – Người phụ nữ cỡ U40 đó hét lên với công suất vô cùng to lớn.
-Ặc….chết! Lộ rồi….chạy lẹ thôi! – Nguyên co giò lên chạy, Trân thấy vậy cũng chạy theo dù chẳng hiểu cái mô tê gì, vì từ khi vào đây cô chỉ có 1 ý nghĩ rất hay: Vào chơi.
Chuẩn bị nhảy xuống khỏi cái cửa sổ thì Nguyên mới sực nhớ ra 1 điều – Oé….quên cái túi rồi!!!!!
Cậu quay phắt lại, cái túi đang ở trong tay của người phụ nữ kia. Nguyên chạy cái vèo lại chỗ bà ấy, giựt phăng cái túi lại. Ko dừng lại ở đó, cậu còn khuyến mãi thêm 1 nụ cười thật tươi (nhưng hem thấy mặt nha, Nguyên đội nón che nửa mặt :D), nháy mắt “đưa tình” với bà chủ nhà:
-Em xinh tươi! Phòng này rất tối nhưng sao nhìn em vẫn đẹp như ánh trăng sáng trên kia thế nhỉ? Em cho anh xin lại cái túi nhé! Anh có việc dông trước đây. Pipi cưng nghen! Mốt có gì anh quay lại!
Trân đứng nhìn Nguyên chằm chằm như sinh vật lạ, rợn cả da gà. Nguyên chạy lại quăng cho Trân cái túi, bế cô lên rồi nhảy khỏi cái cửa sổ 1 cách nhanh nhẹn và an toàn. “Người bị hại” thì đứng ngẩn tò te, sau 5 phút nhập hồn lại thì õng ẹo qua 1 bên, tay đưa lên che khuôn mặt ửng đỏ tỏ ra ngượng ngùng: “Ôi, anh ý bảo mình xinh!” =.=
-Miệng nói hay dữ! “Phòng này rất tối nhưng sao nhìn em vẫn đẹp như ánh trăng sáng trên kia thế nhỉ?” Nghe thấy gớm! – Trân lườm Nguyên, rồi ngúc ngắc cái đầu giả giọng nói lại câu nói lúc nãy Nguyên nói với bà chủ nhà kia.
-Mặc kệ tôi nha, liên quan đến cô hả!? Ko nhờ tôi làm thế thì làm gì cô đứng đây được! Hừm. Đúng là làm ơn mắc oán mà! – Nguyên cũng ko vừa.
Họ lại tiếp tục cãi nhau, cho tới khi về đến nhà. Sau khi đóng cửa lại cẩn thận, Nguyên cởi sợi dây buộc cái túi ra rồi đổ xuống sàn, bắt đầu công việc “cao cả”:
-2 kim cương, 1…2…5 ngọc lục bảo, 1 ruby, 3 sapphire, 7 pha lê, 4 cẩm thạch…v..v…
-Nè, được bao nhiêu vậy? – Trân hớn hở nhìn xuống đống đá quý, mắt sáng rực lên.
-Tổng cộng 37 viên đá quý, 1 dây chuyền kim cương, 1 vòng ngọc trai, 3 vòng vàng, 2 nhẫn hột xoàn….nếu đem bán đi thì tính sơ sơ cũng được khoảng trên 40 triệu.
-A, nhiều thế cơ àk?
-Ko biết! Sáng mai đem bán rồi sẽ biết chính xác thôi! – Nguyên gom đá quý với nữ trang bỏ lại vào túi, xong quay qua Trân - Giờ là 1g22 đêm rồi đấy, đi ngủ đi!
-Ưm….tôi chưa muốn ngủ!
Trân mang ra 1 hộp kem vani rồi ngồi lên ghế sofa, bật tivi lên.
-Khuya rồi ko lo đi ngủ….TV cũng có gì đâu mà coi!? – Dấu chấm hỏi to đùng hiện ra trên đầu Nguyên.
-Anh buồn ngủ thì cứ ngủ đi, tôi cần nạp năng lượng. Hồi nãy chạy theo anh mệt muốn chết, hao tổn ko biết mấy trăm calo rồi, giờ phải bồi bổ chứ. – Trân ngoạm 1 muỗng kem thật to.
-Cô nghĩ sao vậy? Cô đang chiếm chỗ ngủ của tôi đấy!
-Ờ ha…..thôi nằm dưới đất đi! – Mắt Trân long lanh nhìn Nguyên, rồi quay đi nhìn vào TV nói.
-ASH!!!! May cho cô là tôi đang buồn ngủ đó, ngồi xích qua kia coi. Cái ghế này dài chứ ko ngắn đâu!
Nguyên vùng vằng, hùng hổ đi đến cái ghế, đẩy Trân qua 1 đầu ghế rồi cậu nằm xuống, lấy 1 cái gối đệm gối đầu. Chưa đầy 5 phút sau Nguyên đã đi du lịch trong mơ rồi. Cậu thức khuya thì thức thôi chứ nếu đã buồn ngủ thì vừa nằm xuống là ngủ ngay.
Trân ngừng việc ăn kem lại. Quay xuống nhìn Nguyên, 1 sức hút vô hình đang cuốn lấy cô. Đôi mắt đen láy với hàng mi dài của Nguyên nhắm lại yên bình làm Trân ko sao rời mắt được.
-Sao hắn ngủ thôi mà cũng đẹp thế nhỉ? – Trân cắn cắn cái muỗng lẩm bẩm.
Đặt hộp kem lên bàn, Trân dùng 2 tay chạm vào má Nguyên. Cô ngạc nhiên, hắn là con trai mà sao da mặt mềm mịn quá vậy? Ko thể nào tin được. Trân lấy 1 ngón tay chọc chọc vào má Nguyên, cứ như da em bé ấy, Trân thấy thích lắm. Nghịch 1 hồi đến chán, cô tắt TV rồi đem cất hộp kem vào tủ lạnh. Cầm lấy remote điều chỉnh quạt mát ở mức độ vừa phải, Trân nhìn Nguyên nhoẻn miệng cười rồi đi vào phòng ngủ.
*Quán bar Raiyi:
Tiếng nhạc xập xình náo nhiệt vang lên. Những cô gái vũ công nhảy múa, uốn ** trên sàn mãi như ko biết mệt. Trong 1 góc tối của quán, có 2 người con trai đang ngồi nhâm nhi 2 ly rượu Sherry và rum vang. 1 người lịch lãm điển trai, đầy sức sống của tuổi đôi mươi, người còn lại cũng đẹp ko kém với 1 vẻ đẹp lạnh lùng băng giá.
-Em về từ khi nào vậy Nhật Anh? – Hải Thanh lên tiếng.
-Tuần trước!
Nhật Anh ngả lưng vào ghế trả lời gọn lỏn. Cậu vốn là người ít nói, nên cũng đừng thắc mắc nhiều.
-Hì, 3 năm ko gặp, em đã lớn hơn nhiều rồi, cũng đẹp trai hơn. Ở bên đó thế nào? Có làm thêm gì ko?
-Đi học, làm người mẫu. Em sống cũng ổn!
-Thế àk? Vậy tốt rồi.
Hải Thanh cười nhẹ, lảng tránh đi đôi mắt của Nhật Anh. Vì khi nhìn vào đó, anh sẽ lại nhớ đến Hạ Quyên mất.
Như đọc được suy nghĩ của Hải Thanh, Nhật Anh nhắm mắt lại thả lỏng người. Cậu hiểu cảm giác bây giờ mà người con trai ngồi đối diện cậu đây đang gánh chịu. Mãi 1 lúc sau bầu ko khí ngột ngạt đó mới bị phá vỡ.
-Hải Thanh này….việc chị Quyên….
Nhật Anh lên tiếng định nói gì đó thì bị 1 giọng nói cắt ngang.
-A, anh Hải Thanh, tình cờ nhỉ?
*Tiểu sử Bảo Kim Thư: 1 tiểu thư kênh kiệu, ngạo mạn, đầy nham hiểm, 18 tuổi. Con gái của Chủ tịch tập đoàn Thời Trang Bảo Minh. Yêu Hải Thanh và luôn tìm cách chia rẽ anh và Hạ Quyên.
-Ờ, chào Bảo tiểu thư! – Hải Thanh đáp lại cho có lệ, thật sự anh chẳng ưa Kim Thư 1 chút nào. Quen biết cô ta cũng do xã giao mà thôi, với lại mẹ anh hay mua đồ của tập đoàn Bảo Minh.
-Hi…. sao anh nói chuyện khách sáo thế? Mình quen biết nhau đã lâu rồi mà, anh cứ gọi em là Kim Thư cho tiện! – Kim Thư đưa tay che miệng cười khúc khích.
-Tôi sẽ chú ý đến lời của cô!
Hải Thanh chẳng buồn quay lại nhìn Kim Thư, điều này làm cô ả có phần hơi….ức. Cô khinh khỉnh nhếch mép cười nhẹ:
-À mà…..em xin chia buồn với anh nhé, ai ngờ cô dâu lại mất tích ngay trong ngày cưới!
Hải Thanh thấy hơi nhói trong lòng khi Thư vừa dứt câu, nhưng anh cũng quay qua cười nửa miệng đáp lại:
-Cảm ơn cô. Mà thật tình tôi cũng thấy rất ngại khi phải để cô đứng đây huyên thuyên đủ điều ko liên quan đến mình đấy. Rất tiếc là đã hết chỗ ngồi! Phiền cô về bàn của mình nhé!
-Anh…… - Kim Thư định phản bác lại, nhưng rồi cô im lặng. Một ý nghĩ xẹt qua cái đầu đầy mưu mô của cô. Thư khẽ nhích lại gần Hải Thanh rồi ngồi xuống 1 cách vô cùng tự nhiên. Hải Thanh khó chịu ngồi nép vào trong góc. Thư vẫn lì lợm ngồi vào gần Hải Thanh. Nhật Anh nhíu mày, đưa ly Sherry lên môi, khẽ nhấp 1 ít rồi lạnh lùng hướng đôi mắt lạnh giá nhìn thẳng vào mặt Kim Thư:
-Thật phiền phức! Biến!
Giọng Nhật Anh nhẹ như ko khí nhưng lại cũng đủ để làm cho Kim Thư rùng mình. Cô bặm môi, nhìn Nhật Anh bằng ánh mắt dè chừng:
“Đúng là ko nên dính vào Hoàng Nhật Anh! Hắn là 1 kẻ có bộ não nhạy bén và sắc sảo hơn người, mình nên rút cho an toàn.”
Kết thúc dòng suy nghĩ của mình, Kim Thư đứng phắt dậy, ngúng nguẩy bỏ đi. Nhật Anh nhìn theo bóng Kim Thư khuất vào dòng người trên sàn, cậu nói khẽ:
-Có lẽ….nên để ý đến cô ta!
-Hở?
Tiếng nhạc làm áp đảo đi câu nói ấy, Hải Thanh khó hiểu nhìn Nhật Anh. Nhật Anh cười nhẹ, lắc đầu ý nói ko có gì. Đôi mắt đen huyền của cậu thỉnh thoảng liếc sang bàn của Kim Thư ở bên kia sàn nhảy.
*3:27 a.m:
Một người con gái hối hả chạy trong màn đêm u tối. Khuôn mặt xinh đẹp đầy vẻ sợ hãi lâu lâu lại ngoái ra đằng sau. Cô dừng lại, ngó nghiêng như đang tìm cái gì đó. Bỗng 1 giọng nói chứa đầy sự uất ức vang lên trên không trung:
-Tại sao?......cô lại làm thế với tôi…? Ở dưới đáy biển lạnh lắm…. – Giọng nói im bặt đi rồi bỗng gầm lên - SAO CÔ LẠI LÀM THẾ HẢ??????
Cô gái kia hoảng sợ quay đầu chạy, vừa chạy vừa hét lớn dù rằng…ko có ai:
-KO! TÔI KO BIẾT GÌ CẢ! ĐỪNG LẠI GẦN TÔI!!!!!!!!
-KO!!!!!!!!!!!!!!!!!!
-Tiểu thư? Cô làm sao vậy? Sao tự nhiên lại la toáng lên thế?
Một chàng trai từ dưới lầu hớt hải chạy lên phòng cô gái đó sốt sắng hỏi – Tiểu thư! Mở cửa cho tôi đi!
-Hộc….hộc…..Ai đó!? – Người con gái bật dậy thở gấp, mồ hôi lấm tấm trên mặt.
-Là tôi, Minh Duy đây thưa tiểu thư! – Chàng trai nói vọng vào.
Kim Thư hít sâu 1 hơi dài để lấy lại bình tĩnh. Xong cô bước xuống giường, đi ra mở cửa phòng cho Minh Duy.
- Tiểu thư! Cô ko sao chứ? – Minh Duy lo lắng.
-Chẳng sao cả. Là ác mộng thôi!
*Tiểu sử Minh Duy: năm nay 23 tuổi. Từ nhỏ là 1 đứa trẻ mồ côi, năm 9 tuổi được Bảo Minh - ba của Kim Thư mang về nuôi. Lên 18t được giao trọng trách chăm sóc và bảo vệ cho Kim Thư. 1 kẻ đầy tớ vô cùng trung thành của Thư, luôn âm thầm giúp đỡ cô vì 1 chữ duy nhất: “yêu”.
-Tôi pha cho cô ly sữa mật ong nhé!
-Ừ, 5 phút nữa đem lên phòng cho tôi!
Dứt câu Kim Thư đóng sầm cửa lại. Minh Duy đứng lặng im trước cửa. Thư vẫn thế, luôn lạnh lùng với anh dù anh cố gắng làm tất cả mọi thứ để cô được vui. Yêu một người quả thật rất đau, nhưng sao có thể đau bằng nỗi đau của người mình yêu chứ. Thà rằng 1 mình mình đau chứ Duy ko muốn để Thư phải đau. Duy khẽ thở dài, anh bước xuống từng bậc thang mà sao lòng lại nặng trĩu như bị đá đè……….
Thấm thoát 1 tháng đã trôi qua. Tung tích về việc Hoàng Hạ Quyên mất tích vẫn còn là 1 ẩn số. Hải Thanh và Nhật Anh ngày đêm đi tìm kiếm cô. Có người nói có thể cô đã chết, nhưng Hải Thanh nhất quyết ko tin, dù chỉ có 1% thì anh cũng tin Hạ Quyên vẫn còn sống. Những vụ án của tên trộm Anvil cũng là 1 vấn đề gây nóng cho dư luận. Theo hồ sơ, những ngón đòn chống trả của Anvil ko còn là những đòn nguy hiểm nữa, mà chống trả theo kiểu…..trẻ con. Hắn chống lại đúng cách 1 đứa con nít bị ức hiếp vùng lên phản kháng lại. Có lúc bị cảnh sát phát hiện, hắn nhảy loi nhoi lên và le lưỡi trêu chọc họ, nhảy chân sáo bỏ chạy. 1 nỗi nghi vấn mà cảnh sát đang nghĩ đến là…ko biết hắn có bị điên ko? Mà điên thì sao mà đi ăn trộm được, đã thế lại còn thoắt ẩn thoắt hiện nữa. Họ dẹp ngay ý nghĩ đó đi. 2 vấn đề đó đang gây sức ép cho cảnh sát toàn quốc.
Bảo Trân ngồi bó gối trước hiên nhà. Ngồi mãi cũng cảm thấy chán, cô bước vào
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦ
Tải game mobile miễn phí
Từ khóa Google : , ,
© Anhhungpro.info wap giải trí tổng họp
Sitemap.html,Sitemap.xml,Ror.xml,Urllist.txt
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
664/3412