Tiểu thuyết - Cô Gái Chúng Ta Cùng Theo Đuổi Năm Nào
Lượt xem : |
ua bữa tối về.
Thẩm Giai Nghi có lúc ngồi học một mình trong lớp, có lúc lại cùng chị gái ngồi học trong một phòng.
Nhưng tôi cũng là một đứa khá là kiên nhẫn, hầu như không bao giờ tôi đi tìm Thẩm Giai Nghi nói chuyện, chỉ một mình ngoan ngoãn ngồi nghiền ngẫm sách. Ngoài lúc cùng Thẩm Giai Nghi trao đổi môn toán ra, tôi thường ở trong một phòng học trống đọc to mấy bài khóa tiếng Anh, sau đó lấy sách giáo khoa hóa học xem đi xem lại. Thời gian thì nhiều vô kể đến nỗi tôi đem cả mấy phát minh vật lý của người ngoài hành tinh đem giải được kha khá là bài tập.
Sau đó, khi chiếc đồng hồ treo tường điểm 8 giờ, Thẩm Giai Nghi xuất hiện, tay cầm một hộp bánh quy, bây giờ cô ấy không dùng bút bi chọc vào lưng tôi nữa mà trực tiếp đến thẳng trước mặt tôi, cười cười rồi ngồi xuống.
“Cậu đã từng nghĩ xem về sau lên Đại học học khoa nào chưa?”
“Chưa nghĩ gì cả, bọn mình bây giờ mới có học lớp 10 thôi, Thẩm Giai Nghi, cậu đừng có mà lo xa thế làm gì.”
“Đề ra cho mình một mục tiêu, học tập có phải là sẽ có ý nghĩa hơn không. Thế nhưng bản thân mình cũng còn mơ hồ lắm, có thể là học khoa Ngoại ngữ Đại học Quốc gia Đài Loan, thế nhưng mà đây cũng chỉ là quyết định tạm thời trong lúc không biết chọn như thế nào của mình thôi. Thế còn cậu? Cứ coi như tạm chọn một mục tiêu xem nào.”
“…Cậu có góp ý gì không?”
“Cậu có biết học viện y học Từ Tế của sư Chứng Nghiêm chuẩn bị thành lập không?”
“A? Cái gì chứ?”
“Cậu có thể đi học ở học viện y học Từ Tế, Liên Hoa có rất nhiều người cần được giúp đỡ, mình thấy cậu rất là lương thiện, không lừa nổi mình này. Mình cảm thấy nếu mà cậu học y, nhất định sẽ trở thành một bác sĩ tốt.”
Nhìn thấy ánh mắt lấp lánh của Thẩm Giai Nghi, nắm đấm tay tôi chực vung lên.
Học viện y học…lại còn có kiểu tình yêu thúc đẩy con người tiến lên phía trước thế này ư? Các bậc phụ huynh nghiêm khắc nên tỉnh táo một chút mới phải, đừng có giữ cái tư duy cũ rich là yêu đương làm cản trở việc học hành, mà phải nhanh nhanh đốc thúc con cái nhiệt tình yêu đương mà phấn đấu học tập.
Về sau, tôi còn rỗi hơi đến mức mỗi bài toán trong sách tham khảo lôi ra tính đi tính lại đến 11 lần ( con số này cho đến nay tôi vẫn còn nhớ mãi trong lòng, không thể nào quên), bài luận tiếng Anh đọc làu làu đến nỗi vẫn còn hằn trên từng nếp nhăn vỏ não. Thật không ngoài ý muốn, lần đầu tiên trong kỳ thi tháng, thành tích của tôi đứng thứ 9 trong khối tự nhiên, điểm tiếng Anh và Ngữ văn đều đứng đầu toàn trường, làm lũ bạn của tôi một phen khiếp vía, cả thầy Lại, người tiếp tục làm chủ nhiệm lớp Trung cũng phải ngạc nhiên.
Nhưng Thẩm Giai Nghi còn đáng kinh ngạc hơn, thi đứng đầu khối xã hội, lên hẳn trước toàn trường nhận phần thưởng từ tay thầy hiệu trưởng.
“Được rồi, thế nào cũng có ngày mình cũng lên trước toàn trường cùng Thẩm Giai Nghi nhận giải.” Tôi thở dài, nhìn lên trên khán đài.
Vậy có nghĩa là, tôi phải lọt vào top 3 toàn trường cơ…nếu mà ngày đó thật sự đến, chắc tôi phải gia tăng cường độ làm việc của não lên gấp nhiều lần, chắc là não sẽ phát nổ, biến thành dở dở hâm hâm mất thôi.
Vì thấy tôi thường xuyên ở lại trường buổi tối, Hứa Bác Thuần, thằng bạn thân hay cùng tôi đạp xe về nhà, đã sớm phát hiện biểu hiện kỳ quặc của tôi, về sau thấy tôi thành tích học tập của tôi tăng tiến, Hứa Bác Thuần cũng bắt đầu buổi tối ở lại trường học bài.
Tôi cũng nên nói một chút là, việc này không chỉ liên quan đến chuyện tình yêu, lại còn làm cho tình bạn thêm tròn đầy.
Hứa Bác Thuần là người bạn học thân thiết nhất của tôi, hai đứa tôi, hai thằng con trai với nhau có những điểm tương đồng đáng ngạc nhiên. Đó là khi Hứa Bác Thuần vừa quyết định cùng tôi ở lại trường học bài, cậu ta cũng phát hiện ra cô gái mà cậu ta mới thích, hóa ra cũng cùng chị gái cô ta ở lại trường buổi tối học bài.
“Ở lại trường học bài đúng là… một việc vô cùng hay mày nhỉ!” Hứa Bác Thuần ngây người nhìn về phía lớp học có cô gái ấy.
“Không sai, kiểu dùng lời ngon ngọt tán tỉnh con gái giờ trở nên quê rồi, bây giờ ấy học hành chăm chỉ mới là cách tốt nhất để theo đuổi con gái! Cố gắng! Cố gắng nào!” Tôi vỗ vai Hứa Bác Thuần, cả hai thằng đều rất phấn chấn.
Sự trùng hợp không chỉ dừng lại ở đấy. Mỗi buổi tối, trên đường từ trường về nhà, Hứa Bác Thuần đột nhiên muốn ăn chút quà vặt, thế là hai đứa tôi liền dừng xe đạp ở một quán ăn gia đình bên lề đường yên là “Cửa ba góc”, gọi chút đồ ăn mong muốn.
Vừa bước vào, cả hai đứa mắt sáng lên.
Ở góc cửa hàng có bày một cỗ máy trò chơi cũng khá là cũ rồi, của một võ sinh “Quyền Anh dũng mãnh” học 6 năm rồi, máy tuy không có nhiều chức năng nhưng cũng đủ làm tôi và Hứa Bác Thuần chết mê chết mệt rồi. Quyền Anh, nhìn từ bề ngoài, là một trò chơi đối kháng, nếu dùng tay phải gồm ngón cái, ngón trỏ và ngón giữa chụm lại sẽ hợp lại thành hình mỏ chim, trong khoảng nửa giây nhanh chóng tấn công xuống vị trí trọng yếu, rồi chủ yếu tung “đòn sao chổi” trong Nirvana, đây là một đòn cực kỳ khó. Chúng tôi mấy tên nhóc nghịch ngợm còn mang cả máy tính để tính điểm, đặt 1 1 xong, xem ai có thể trong vòng mười giây liên tục tấn công được nhiều nhất.(Con số cuối cùng chính là kết quả).
“Loại máy trò chơi này không phải là thất truyền rồi sao?”
“Biết làm sao được, tốt nhất là chơi vài trận đã!” Tôi nhanh chóng lôi ra 5 đồng nhét vào máy.
Kể từ đó, tôi cùng Hứa Bác Thuần buổi tối học xong ở trường là lại vội vã chạy đến “Cửa ba góc”, cả hai quýnh quáng ăn vài thứ rồi ngồi ngay xuống cái máy trò chơi, đánh cho đến khi trong túi không còn một đồng nào mới chịu về.
Vào mỗi tối, trong túi chúng tôi lúc nào cũng có rất nhiều xu 5 đồng, đánh cho tới lúc mẹ vác gậy đến rượt đánh, chúng tôi phải vác cặp về nhà, trong lòng còn thấy chơi chưa thỏa.
“Không được, bọn mình cứ chơi điện tử thế này thì thật là ấu trĩ, lại còn lãng phí tiền nữa.” Hứa Bác Thuần tặc lưỡi.
“Nhưng mà mình mới cấp 3 thôi, ấu trĩ một chút là rất bình thường à!” Tôi trái lại tỏ vẻ khoái chí.
“Thế nhưng cũng không được quá đáng. Này nhé, tao với mày quy định thế này đi, chỉ khi nào có cả hai đứa cùng đi với nhau thì mới chơi trò này, một thằng đi thì không được, tránh khỏi bị mê muội đầu óc.” Hứa Bác Thuần đề nghị.
“Cũng phải, trò này đúng là khủng bố người ta thật, chắc phải có lời nguyền trong đấy.” Tôi đồng ý, tay giơ nắm đấm.
Kể từ đó, chúng tôi lại lững thững đạp xe về nhà trong cơn gió mát lành buổi tối, quen đường, Hứa Bác Thuần toàn đi cùng tôi về đến gần khu nhà Lý Tiểu Hoa rồi mới đạp xe một mình về nhà. Tôi bỗng nảy ra một ý tưởng gian xảo trong đầu.
Trong nguyên tắc tác chiến kỳ quặc “kẻ nào để Thẩm Giai Nghi phát hiện ra hắn thích Thẩm Giai Nghi trước, kẻ đó sẽ sớm bị loại khỏi cuộc chơi”, tôi quyết định cùng thằng bạn sinh tử có nhau chia sẻ bí mật của mình.
“Hứa Bác Thuần, mày với A Hòa chơi với nhau cũng tốt đúng không?” Tôi hỏi thăm dò.
“Ừ.” Hứa Bác Thuần đáp.
“Kể cả vậy, tao vẫn quyết định nói với mày một sự việc hết sức tàn khốc này, mong mày niệm tình anh em của chúng ta, ngàn vạn lần không được tiết lộ cho A Hòa biết. Được không?” Tôi đưa tay ra.
“Không vấn đề gì. Mày thích chị gái nó rồi à?” Hứa Bác Thuần nói bừa, tay đưa ra.
Hai người cùng giơ tay ra.
“Không phải, là Thẩm Giai Nghi.” Tôi cười nói một cách sảng khoái.
“…..”Hứa Bác Thuần tỏ vẻ kinh ngạc tột độ.
“Mày không cần phải nói với tao, tao biết mười mươi là A Hòa cũng rất thích Thẩm Giai Nghi.” Tôi cười ha ha.
“Cứ cho là mày đúng đi. Trời đất ơi, bọn mày làm gì mà cả đống người đều thích Thẩm Giai Nghi vậy?” Hứa Bác Thuần không hiểu.
“Tuyệt đối ngàn vạn lần không được kể cho A Hòa đấy.” Tôi mỉm cười, đưa tay vẫy vẫy.
Chúng tôi giã biệt nhau, mặt tôi cười nhiều đến nỗi méo xẹo.
Hứa Bác Thuần chơi với A Hòa cũng rất tốt, chuyện tình yêu đại sự như này thể nào cũng cho A Hòa biết. Tôi cố ý tiết lộ nỗi lòng của mình với Hứa Bác Thuần chính là muốn Hứa Bác Thuần gởi lời.
Cẩn thận mà nói tôi đang đóng vai phản diện. A Hòa cũng có thể đã phát hiện ra mối quan hệ trên mức bình thường giữa tôi và Thẩm Giai Nghi, nếu như A Hòa biết chắc là tôi thích Thẩm Giai Nghi, nhất định nó sẽ tăng tốc “theo đuổi” Thẩm Giai Nghi. Và như vậy, tên cường địch này sẽ từng bước tiến vào “khu vực cấm tuyệt đối” của Thẩm Giai Nghi!
“Gay go rồi, mình như vậy có phải xảo quyệt không nhỉ” Tôi ngước nhìn ánh trăng trên cao.
“Phải đấy, mi vô cùng vô cùng xảo quyệt.” Ánh trăng đáp lại.
“Không có gì.” Tôi bật ngón tay cái lên.
Những ngày tháng chăm chỉ học tập cứ thế trôi qua, thành tích học tập ở ban Tự nhiên của tôi luôn luôn tốt, có lần nếu không vì môn Lịch sử và Địa lý tôi chả học hành gì cả thì có lẽ tôi đã giành được vị trí thứ 5 toàn trường rồi. Thế nhưng như vậy vẫn chưa đủ để cùng Thẩm Giai Nghi, người trước sau vẫn duy trì vị trí đầu bảng ban Xã hội, lên trước toàn trường nhận phần thưởng.
Nhưng mà kẻ gian xảo, thế nào cũng gặp phải báo ứng.
Kì nghỉ đông đã đến, năm học lớp 10 đã trôi qua một nửa.
Cả kỳ nghỉ đông vô công rồi nghề, tôi bận rộn với việc chuẩn bị 10 món quà sinh nhật cho Thẩm Giai Nghi vào ngày 23 tháng 2, bên trong là những tấm thiệp sinh nhật tự làm to nhỏ khác nhau, một bài văn dài 5000 chữ, thậm chí phía dưới còn đóng cả con dấu bằng cục tẩy mà tôi tự khắc. Kiểu cẩn thận tỉ mỉ như thế này trái ngược hoàn toàn với tính cách thường ngày của tôi, làm tôi bận rộn đến chết đi được.
Nhưng mà chỉ có quà thôi thì vẫn chưa đủ, tôi còn cần tạo ra một bất ngờ.
Ngày đi học đầu tiên của học kỳ 2 thì nửa ngày đến là để dọn dẹp vệ sinh. Sáng sớm tinh mơ đến lớp, mông ngồi còn chưa ấm chỗ, tôi liền viết ngay một bức “thư tuyệt giao” không đầu không đuôi, nhờ Hứa Chí Chương giúp tôi chuyển tới lớp Hòa cho Thẩm Giai Nghi, làm cho cô ấy cả ngày thấp thỏm không yên.
Hứa Chí Chương về lớp, nghi ngờ hỏi tôi: “Mày viết cho Thẩm Giai Nghi cái gì mà làm cho mặt mũi cậu ấy căng thẳng tột độ thế, cứ hỏi tao là mày đang giận dữ việc gì?”
Lúc đó Liêu Anh Hoằng, Tạ Mạnh Học, Hứa Bác Thuần, Lý Phong Danh, Đỗ Tín Hiền, v.v… đều bị tôi vẫy tay ra hiệu, gọi đến để xem màn náo nhiệt.
“Trước tiên đừng hỏi điều này vội.” Tôi đường đường chính chính lôi ra một đống gạch vụn xấu xí, nói: “Nào, mọi người lấy bút xóa ra ký tên lên trên, cùng nhau tặng quà sinh nhật Thẩm Giai Nghi nào!”
“Gạch vụn” Liêu Anh Hoằng tỏ vẻ nghi ngờ.
“Đúng thế, là gạch vụn. Ha ha, để Thẩm Giai Nghi mang một đống gạch nặng trình trịch về nhà, không phải là rất vui sao?” Ha ha! Thể nào cậu ấy cũng không bao giờ quên được.” Tôi lấy một miếng gạch vụn phẳng đặt lên bàn, lôi bút xóa ra.
“May có mày nghĩ ra!” Cả lũ cười to, lần lượt dùng bút xóa vẽ lên các miếng gạch.
Tao nhìn về phía chỗ ngồi của A Hòa, thấy không ai ngồi. Xin nghỉ học à? Haiz, gạch vụn thiếu mất chữ ký của mày, thật đáng tiếc. Bởi vì dự định của tôi là, làm cho Thẩm Giai Nghi cảm thấy mấy người này bị làm sao mà lấy mấy viên gạch vừa xấu vừa nặng làm quà sinh nhật, có như vậy thì mới làm cho món quà sinh nhật của tôi có giá trị nổi bật lên hẳn chứ.
Ấu trĩ, nhưng mà có tác dụng!
Nhìn thấy mấy tên mải mê vui sướng vẽ lên mấy mảnh gạch, tôi không thể không cảm thán, kiểu tình yêu như thế này thật là không có tính cạnh tranh lành mạnh à.
Mặt khác, để cho Thẩm Giai Nghi thấp thỏm bất an thật là lâu, tôi một mực đợi đến buổi trưa lúc tan học mới đứng lên. Cả buổi sáng, Thẩm Giai Nghi phái Dương Trạch Vu chạy đến mấy lượt, hỏi tôi xem rốt cục đang giận cô ấy điều gì, thậm chí còn gửi tôi mấy lời xin lỗi thống thiết, chỉ có điều là không dám tự mình qua chỗ tôi.
Tất cả đều đã nằm trong lòng bàn tay của tôi, cuộc đời con người không có chuyện gì ngoài ý muốn cả.
“Con Át chủ bài vẫn chưa được lật đâu.”
Tôi hứng chí tột độ mang đống quà “hữu nghị” to vật vã đến khu lớp Xã hội tìm Thẩm Giai Nghi, vô cùng háo hức được nhìn thấy vẻ mặt Thẩm Giai Nghi lúc nhận quà.
“Này.” Tôi lạnh lùng nhìn Thẩm Giai Nghi.
Thẩm Giai Nghi vừa nhìn thấy tôi, mặt trắng bệch ra, không dám nói câu gì.
“Ha ha! Trêu cậu một chút thôi mà, mình thực ra có giận gì đâu, sinh nhật vui vẻ nhé!” Tôi vui vẻ mở 10 món quà sinh nhật mà tôi đã bỏ bao công sức chuẩn bị.
“Trời ơi! Mình biết
Thẩm Giai Nghi có lúc ngồi học một mình trong lớp, có lúc lại cùng chị gái ngồi học trong một phòng.
Nhưng tôi cũng là một đứa khá là kiên nhẫn, hầu như không bao giờ tôi đi tìm Thẩm Giai Nghi nói chuyện, chỉ một mình ngoan ngoãn ngồi nghiền ngẫm sách. Ngoài lúc cùng Thẩm Giai Nghi trao đổi môn toán ra, tôi thường ở trong một phòng học trống đọc to mấy bài khóa tiếng Anh, sau đó lấy sách giáo khoa hóa học xem đi xem lại. Thời gian thì nhiều vô kể đến nỗi tôi đem cả mấy phát minh vật lý của người ngoài hành tinh đem giải được kha khá là bài tập.
Sau đó, khi chiếc đồng hồ treo tường điểm 8 giờ, Thẩm Giai Nghi xuất hiện, tay cầm một hộp bánh quy, bây giờ cô ấy không dùng bút bi chọc vào lưng tôi nữa mà trực tiếp đến thẳng trước mặt tôi, cười cười rồi ngồi xuống.
“Cậu đã từng nghĩ xem về sau lên Đại học học khoa nào chưa?”
“Chưa nghĩ gì cả, bọn mình bây giờ mới có học lớp 10 thôi, Thẩm Giai Nghi, cậu đừng có mà lo xa thế làm gì.”
“Đề ra cho mình một mục tiêu, học tập có phải là sẽ có ý nghĩa hơn không. Thế nhưng bản thân mình cũng còn mơ hồ lắm, có thể là học khoa Ngoại ngữ Đại học Quốc gia Đài Loan, thế nhưng mà đây cũng chỉ là quyết định tạm thời trong lúc không biết chọn như thế nào của mình thôi. Thế còn cậu? Cứ coi như tạm chọn một mục tiêu xem nào.”
“…Cậu có góp ý gì không?”
“Cậu có biết học viện y học Từ Tế của sư Chứng Nghiêm chuẩn bị thành lập không?”
“A? Cái gì chứ?”
“Cậu có thể đi học ở học viện y học Từ Tế, Liên Hoa có rất nhiều người cần được giúp đỡ, mình thấy cậu rất là lương thiện, không lừa nổi mình này. Mình cảm thấy nếu mà cậu học y, nhất định sẽ trở thành một bác sĩ tốt.”
Nhìn thấy ánh mắt lấp lánh của Thẩm Giai Nghi, nắm đấm tay tôi chực vung lên.
Học viện y học…lại còn có kiểu tình yêu thúc đẩy con người tiến lên phía trước thế này ư? Các bậc phụ huynh nghiêm khắc nên tỉnh táo một chút mới phải, đừng có giữ cái tư duy cũ rich là yêu đương làm cản trở việc học hành, mà phải nhanh nhanh đốc thúc con cái nhiệt tình yêu đương mà phấn đấu học tập.
Về sau, tôi còn rỗi hơi đến mức mỗi bài toán trong sách tham khảo lôi ra tính đi tính lại đến 11 lần ( con số này cho đến nay tôi vẫn còn nhớ mãi trong lòng, không thể nào quên), bài luận tiếng Anh đọc làu làu đến nỗi vẫn còn hằn trên từng nếp nhăn vỏ não. Thật không ngoài ý muốn, lần đầu tiên trong kỳ thi tháng, thành tích của tôi đứng thứ 9 trong khối tự nhiên, điểm tiếng Anh và Ngữ văn đều đứng đầu toàn trường, làm lũ bạn của tôi một phen khiếp vía, cả thầy Lại, người tiếp tục làm chủ nhiệm lớp Trung cũng phải ngạc nhiên.
Nhưng Thẩm Giai Nghi còn đáng kinh ngạc hơn, thi đứng đầu khối xã hội, lên hẳn trước toàn trường nhận phần thưởng từ tay thầy hiệu trưởng.
“Được rồi, thế nào cũng có ngày mình cũng lên trước toàn trường cùng Thẩm Giai Nghi nhận giải.” Tôi thở dài, nhìn lên trên khán đài.
Vậy có nghĩa là, tôi phải lọt vào top 3 toàn trường cơ…nếu mà ngày đó thật sự đến, chắc tôi phải gia tăng cường độ làm việc của não lên gấp nhiều lần, chắc là não sẽ phát nổ, biến thành dở dở hâm hâm mất thôi.
Vì thấy tôi thường xuyên ở lại trường buổi tối, Hứa Bác Thuần, thằng bạn thân hay cùng tôi đạp xe về nhà, đã sớm phát hiện biểu hiện kỳ quặc của tôi, về sau thấy tôi thành tích học tập của tôi tăng tiến, Hứa Bác Thuần cũng bắt đầu buổi tối ở lại trường học bài.
Tôi cũng nên nói một chút là, việc này không chỉ liên quan đến chuyện tình yêu, lại còn làm cho tình bạn thêm tròn đầy.
Hứa Bác Thuần là người bạn học thân thiết nhất của tôi, hai đứa tôi, hai thằng con trai với nhau có những điểm tương đồng đáng ngạc nhiên. Đó là khi Hứa Bác Thuần vừa quyết định cùng tôi ở lại trường học bài, cậu ta cũng phát hiện ra cô gái mà cậu ta mới thích, hóa ra cũng cùng chị gái cô ta ở lại trường buổi tối học bài.
“Ở lại trường học bài đúng là… một việc vô cùng hay mày nhỉ!” Hứa Bác Thuần ngây người nhìn về phía lớp học có cô gái ấy.
“Không sai, kiểu dùng lời ngon ngọt tán tỉnh con gái giờ trở nên quê rồi, bây giờ ấy học hành chăm chỉ mới là cách tốt nhất để theo đuổi con gái! Cố gắng! Cố gắng nào!” Tôi vỗ vai Hứa Bác Thuần, cả hai thằng đều rất phấn chấn.
Sự trùng hợp không chỉ dừng lại ở đấy. Mỗi buổi tối, trên đường từ trường về nhà, Hứa Bác Thuần đột nhiên muốn ăn chút quà vặt, thế là hai đứa tôi liền dừng xe đạp ở một quán ăn gia đình bên lề đường yên là “Cửa ba góc”, gọi chút đồ ăn mong muốn.
Vừa bước vào, cả hai đứa mắt sáng lên.
Ở góc cửa hàng có bày một cỗ máy trò chơi cũng khá là cũ rồi, của một võ sinh “Quyền Anh dũng mãnh” học 6 năm rồi, máy tuy không có nhiều chức năng nhưng cũng đủ làm tôi và Hứa Bác Thuần chết mê chết mệt rồi. Quyền Anh, nhìn từ bề ngoài, là một trò chơi đối kháng, nếu dùng tay phải gồm ngón cái, ngón trỏ và ngón giữa chụm lại sẽ hợp lại thành hình mỏ chim, trong khoảng nửa giây nhanh chóng tấn công xuống vị trí trọng yếu, rồi chủ yếu tung “đòn sao chổi” trong Nirvana, đây là một đòn cực kỳ khó. Chúng tôi mấy tên nhóc nghịch ngợm còn mang cả máy tính để tính điểm, đặt 1 1 xong, xem ai có thể trong vòng mười giây liên tục tấn công được nhiều nhất.(Con số cuối cùng chính là kết quả).
“Loại máy trò chơi này không phải là thất truyền rồi sao?”
“Biết làm sao được, tốt nhất là chơi vài trận đã!” Tôi nhanh chóng lôi ra 5 đồng nhét vào máy.
Kể từ đó, tôi cùng Hứa Bác Thuần buổi tối học xong ở trường là lại vội vã chạy đến “Cửa ba góc”, cả hai quýnh quáng ăn vài thứ rồi ngồi ngay xuống cái máy trò chơi, đánh cho đến khi trong túi không còn một đồng nào mới chịu về.
Vào mỗi tối, trong túi chúng tôi lúc nào cũng có rất nhiều xu 5 đồng, đánh cho tới lúc mẹ vác gậy đến rượt đánh, chúng tôi phải vác cặp về nhà, trong lòng còn thấy chơi chưa thỏa.
“Không được, bọn mình cứ chơi điện tử thế này thì thật là ấu trĩ, lại còn lãng phí tiền nữa.” Hứa Bác Thuần tặc lưỡi.
“Nhưng mà mình mới cấp 3 thôi, ấu trĩ một chút là rất bình thường à!” Tôi trái lại tỏ vẻ khoái chí.
“Thế nhưng cũng không được quá đáng. Này nhé, tao với mày quy định thế này đi, chỉ khi nào có cả hai đứa cùng đi với nhau thì mới chơi trò này, một thằng đi thì không được, tránh khỏi bị mê muội đầu óc.” Hứa Bác Thuần đề nghị.
“Cũng phải, trò này đúng là khủng bố người ta thật, chắc phải có lời nguyền trong đấy.” Tôi đồng ý, tay giơ nắm đấm.
Kể từ đó, chúng tôi lại lững thững đạp xe về nhà trong cơn gió mát lành buổi tối, quen đường, Hứa Bác Thuần toàn đi cùng tôi về đến gần khu nhà Lý Tiểu Hoa rồi mới đạp xe một mình về nhà. Tôi bỗng nảy ra một ý tưởng gian xảo trong đầu.
Trong nguyên tắc tác chiến kỳ quặc “kẻ nào để Thẩm Giai Nghi phát hiện ra hắn thích Thẩm Giai Nghi trước, kẻ đó sẽ sớm bị loại khỏi cuộc chơi”, tôi quyết định cùng thằng bạn sinh tử có nhau chia sẻ bí mật của mình.
“Hứa Bác Thuần, mày với A Hòa chơi với nhau cũng tốt đúng không?” Tôi hỏi thăm dò.
“Ừ.” Hứa Bác Thuần đáp.
“Kể cả vậy, tao vẫn quyết định nói với mày một sự việc hết sức tàn khốc này, mong mày niệm tình anh em của chúng ta, ngàn vạn lần không được tiết lộ cho A Hòa biết. Được không?” Tôi đưa tay ra.
“Không vấn đề gì. Mày thích chị gái nó rồi à?” Hứa Bác Thuần nói bừa, tay đưa ra.
Hai người cùng giơ tay ra.
“Không phải, là Thẩm Giai Nghi.” Tôi cười nói một cách sảng khoái.
“…..”Hứa Bác Thuần tỏ vẻ kinh ngạc tột độ.
“Mày không cần phải nói với tao, tao biết mười mươi là A Hòa cũng rất thích Thẩm Giai Nghi.” Tôi cười ha ha.
“Cứ cho là mày đúng đi. Trời đất ơi, bọn mày làm gì mà cả đống người đều thích Thẩm Giai Nghi vậy?” Hứa Bác Thuần không hiểu.
“Tuyệt đối ngàn vạn lần không được kể cho A Hòa đấy.” Tôi mỉm cười, đưa tay vẫy vẫy.
Chúng tôi giã biệt nhau, mặt tôi cười nhiều đến nỗi méo xẹo.
Hứa Bác Thuần chơi với A Hòa cũng rất tốt, chuyện tình yêu đại sự như này thể nào cũng cho A Hòa biết. Tôi cố ý tiết lộ nỗi lòng của mình với Hứa Bác Thuần chính là muốn Hứa Bác Thuần gởi lời.
Cẩn thận mà nói tôi đang đóng vai phản diện. A Hòa cũng có thể đã phát hiện ra mối quan hệ trên mức bình thường giữa tôi và Thẩm Giai Nghi, nếu như A Hòa biết chắc là tôi thích Thẩm Giai Nghi, nhất định nó sẽ tăng tốc “theo đuổi” Thẩm Giai Nghi. Và như vậy, tên cường địch này sẽ từng bước tiến vào “khu vực cấm tuyệt đối” của Thẩm Giai Nghi!
“Gay go rồi, mình như vậy có phải xảo quyệt không nhỉ” Tôi ngước nhìn ánh trăng trên cao.
“Phải đấy, mi vô cùng vô cùng xảo quyệt.” Ánh trăng đáp lại.
“Không có gì.” Tôi bật ngón tay cái lên.
Những ngày tháng chăm chỉ học tập cứ thế trôi qua, thành tích học tập ở ban Tự nhiên của tôi luôn luôn tốt, có lần nếu không vì môn Lịch sử và Địa lý tôi chả học hành gì cả thì có lẽ tôi đã giành được vị trí thứ 5 toàn trường rồi. Thế nhưng như vậy vẫn chưa đủ để cùng Thẩm Giai Nghi, người trước sau vẫn duy trì vị trí đầu bảng ban Xã hội, lên trước toàn trường nhận phần thưởng.
Nhưng mà kẻ gian xảo, thế nào cũng gặp phải báo ứng.
Kì nghỉ đông đã đến, năm học lớp 10 đã trôi qua một nửa.
Cả kỳ nghỉ đông vô công rồi nghề, tôi bận rộn với việc chuẩn bị 10 món quà sinh nhật cho Thẩm Giai Nghi vào ngày 23 tháng 2, bên trong là những tấm thiệp sinh nhật tự làm to nhỏ khác nhau, một bài văn dài 5000 chữ, thậm chí phía dưới còn đóng cả con dấu bằng cục tẩy mà tôi tự khắc. Kiểu cẩn thận tỉ mỉ như thế này trái ngược hoàn toàn với tính cách thường ngày của tôi, làm tôi bận rộn đến chết đi được.
Nhưng mà chỉ có quà thôi thì vẫn chưa đủ, tôi còn cần tạo ra một bất ngờ.
Ngày đi học đầu tiên của học kỳ 2 thì nửa ngày đến là để dọn dẹp vệ sinh. Sáng sớm tinh mơ đến lớp, mông ngồi còn chưa ấm chỗ, tôi liền viết ngay một bức “thư tuyệt giao” không đầu không đuôi, nhờ Hứa Chí Chương giúp tôi chuyển tới lớp Hòa cho Thẩm Giai Nghi, làm cho cô ấy cả ngày thấp thỏm không yên.
Hứa Chí Chương về lớp, nghi ngờ hỏi tôi: “Mày viết cho Thẩm Giai Nghi cái gì mà làm cho mặt mũi cậu ấy căng thẳng tột độ thế, cứ hỏi tao là mày đang giận dữ việc gì?”
Lúc đó Liêu Anh Hoằng, Tạ Mạnh Học, Hứa Bác Thuần, Lý Phong Danh, Đỗ Tín Hiền, v.v… đều bị tôi vẫy tay ra hiệu, gọi đến để xem màn náo nhiệt.
“Trước tiên đừng hỏi điều này vội.” Tôi đường đường chính chính lôi ra một đống gạch vụn xấu xí, nói: “Nào, mọi người lấy bút xóa ra ký tên lên trên, cùng nhau tặng quà sinh nhật Thẩm Giai Nghi nào!”
“Gạch vụn” Liêu Anh Hoằng tỏ vẻ nghi ngờ.
“Đúng thế, là gạch vụn. Ha ha, để Thẩm Giai Nghi mang một đống gạch nặng trình trịch về nhà, không phải là rất vui sao?” Ha ha! Thể nào cậu ấy cũng không bao giờ quên được.” Tôi lấy một miếng gạch vụn phẳng đặt lên bàn, lôi bút xóa ra.
“May có mày nghĩ ra!” Cả lũ cười to, lần lượt dùng bút xóa vẽ lên các miếng gạch.
Tao nhìn về phía chỗ ngồi của A Hòa, thấy không ai ngồi. Xin nghỉ học à? Haiz, gạch vụn thiếu mất chữ ký của mày, thật đáng tiếc. Bởi vì dự định của tôi là, làm cho Thẩm Giai Nghi cảm thấy mấy người này bị làm sao mà lấy mấy viên gạch vừa xấu vừa nặng làm quà sinh nhật, có như vậy thì mới làm cho món quà sinh nhật của tôi có giá trị nổi bật lên hẳn chứ.
Ấu trĩ, nhưng mà có tác dụng!
Nhìn thấy mấy tên mải mê vui sướng vẽ lên mấy mảnh gạch, tôi không thể không cảm thán, kiểu tình yêu như thế này thật là không có tính cạnh tranh lành mạnh à.
Mặt khác, để cho Thẩm Giai Nghi thấp thỏm bất an thật là lâu, tôi một mực đợi đến buổi trưa lúc tan học mới đứng lên. Cả buổi sáng, Thẩm Giai Nghi phái Dương Trạch Vu chạy đến mấy lượt, hỏi tôi xem rốt cục đang giận cô ấy điều gì, thậm chí còn gửi tôi mấy lời xin lỗi thống thiết, chỉ có điều là không dám tự mình qua chỗ tôi.
Tất cả đều đã nằm trong lòng bàn tay của tôi, cuộc đời con người không có chuyện gì ngoài ý muốn cả.
“Con Át chủ bài vẫn chưa được lật đâu.”
Tôi hứng chí tột độ mang đống quà “hữu nghị” to vật vã đến khu lớp Xã hội tìm Thẩm Giai Nghi, vô cùng háo hức được nhìn thấy vẻ mặt Thẩm Giai Nghi lúc nhận quà.
“Này.” Tôi lạnh lùng nhìn Thẩm Giai Nghi.
Thẩm Giai Nghi vừa nhìn thấy tôi, mặt trắng bệch ra, không dám nói câu gì.
“Ha ha! Trêu cậu một chút thôi mà, mình thực ra có giận gì đâu, sinh nhật vui vẻ nhé!” Tôi vui vẻ mở 10 món quà sinh nhật mà tôi đã bỏ bao công sức chuẩn bị.
“Trời ơi! Mình biết
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦTải game mobile miễn phí
© Anhhungpro.info wap giải trí tổng họp
Sitemap.html,Sitemap.xml,Ror.xml,Urllist.txtTải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
115/2110