watch sexy videos at nza-vids!
XEMMIENPHI.WAP.SH
Kho game online mới nhất
Tiểu thuyết ngôn tình cảm động
Tải những game đánh bài hay nhất 2015
Tải những game chiến thuật mới nhất

Tiểu thuyết - Cô Gái Chúng Ta Cùng Theo Đuổi Năm Nào

Lượt xem :
hông giống trách móc, cũng không giống như đang cổ vũ, mà giống như đang quan sát thôi.

Sau cùng, chúng tôi nói đến tử huyệt có ở các vị trí khác nhau thì sẽ dẫn đến các kiểu chết khách nhau, còn tôi điểm vào thằng bé kia sẽ làm cho nó xương cốt từ từ đứt đoạn, da thịt dần dần thối, toàn thân lảo đảo cho đến chết.”

“Oa…” Cuối cùng thằng nhãi không chịu nổi, gào khóc thảm thiết.

Bingo.

Tôi và Hứa Bác Thuần khom người trước thầy giáo, lúc này đang ngạc nhiên, nhanh chóng lôi thằng nhóc đang la khóc ra ngoài đại điện, ba người bước ra ngoài sân thương lượng.

“Em không muốn chết!” Thằng bé khóc lớn, nhưng lại không nói rõ ra là cầu cứu được giải huyệt.

Tôi nhìn khổ chủ Hứa Bác Thuần, Hứa Bác Thuần gật đầu, ra ý thế là đủ rồi.

“Được thôi, không muốn chết cũng được, anh sẽ giải huyệt. Nhưng mà từ nay về sau chú mày phải nghe lời, nếu không thì anh lại điểm vào tử huyệt đó. Mày có thể đi mách sư phụ, thế nhưng sư phụ cũng chả ai tin vào tử huyệt đâu, ha ha ha!” Tôi lạnh lùng nhìn thằng bé.

Hứa Bác Thuần rút ra tờ giấy vệ sinh, lau nước mắt nước mũi cho thằng bé.

“Được.” Thằng bé gào khóc thảm thiết.

“Sẽ ngoan ngoãn chứ?” Tôi nghếch chân lên.

“Có.” Thằng bé lại khóc.

“Chổng mông lên, không được tránh, cũng không được co người lại!” Tôi nói giọng nghiêm túc.

Kể từ đó, thằng bé không dám chút khinh nhờn. Nếu như hồi bé chỉ cần nhận lỗi thì có thể giải quyết mọi vấn đề, nhận bài học mà không phải trả giá, thằng bé này về sau lớn lên sẽ lại tiếp tục chọc mông người khác.

“?”Hứa Bác Thuần có chút do dự.

“Đâm.” Tôi giơ thẳng ngón tay cái.

Thằng bé nắm chặt nắm đấm, chổng mông lên, hai mắt nhắm nghiền.

“Nhớ đời nhé.” Hứa Bác Thuần ngồi xuống, hai tay chắp lại thành mũi nhọn, hướng vào phần mông không che đậy của thằng nhóc đâm một nhát chí mạng.

Thủ kình lợi hại chọc thẳng vào mông thằng bé, thằng bé hét thảm lên một tiếng, lăn ra đất, người co gập lại giả chết.

Mấy ngày sau thằng bé trở nên ngoan ngoãn, không dám gây sự, thậm chí còn loan truyền tuyệt kỹ điểm tử huyệt của tôi, khiến cho lũ trẻ đứa nào cũng phải kinh sợ.

Tin hay không tin thì cũng chả có đứa nhóc nào dám bén mảng đến để thử ngón điểm tử huyệt của tôi.

*******

Tại trại hè Phật học, thời điểm lúc 9 giờ tối, trước khi đi ngủ chính là khoảng thời gian chúng tôi yêu thích nhất.

Lúc đó, lũ trẻ sau một ngày chạy nhảy nô đùa bị chúng tôi lùa đi ngủ hết, cả nhóm tắm rửa sạch sẽ xong, lôi những cái ghế dài ngắn khác nhau xếp thành một hàng dưới bầu trời đầy sao, ngả ngốn nằm dài ra.

Trong cơn gió man mát dịu nhẹ, tiếng ve kêu râm ran, cả bọn một cách tự nhiên tán gẫu về ước mơ tương lai của mình.

Nói là tán gẫu về ước mơ, nhưng thực ra đây cùng là một hình thức tranh đấu.

Bên cạnh màn “con trai phải yêu mến trẻ em”, “mộng ước ngông cuồng” cũng là một chiêu số quan trọng để thu phục con gái. Nếu thằng con trai nào bất ngờ bị hỏi “Mơ ước tương lai của cậu là là gì” mà không trả lời nổi, chắc chắn sẽ bị mất điểm nghiêm trọng trong lòng con gái, thậm chí còn bị đánh bật khỏi cuộc chơi.

Không có ước mơ, so với việc không có sức hấp dẫn thì nào có khác gì.

Thế nhưng ước mơ lớn hay ước mơ nhỏ không quan trọng. Tùy tiện nghĩ rằng ước mơ càng lớn thì càng có khả năng chinh phục trái tim con gái, như vậy không khỏi xem nhẹ khả năng phán đoán trong tình yêu của con gái.

“Ước mơ của mình, chính là trở thành một bác sĩ giỏi để cứu người.”

“Mình muốn học kinh tế, về sau theo nghiệp chính trị, thi tuyển ủy viên lập pháp.”

“Mình muốn sau đại học, đi du học học MBA, làm việc hai năm rồi về.”

“Học khoa học thì mình muốn du học tại Đức, mình muốn học thẳng lên tiến sĩ ở Đức luôn.”

“Mình muốn thi đậu học bổng nhà nước để du học, sau đó làm trong bộ ngoại giao, có thể đi khắp nơi trên thế giới.”

Tất cả mọi người đều trình bày rõ ràng mơ ước của mình, càng nói càng hăng, tán một tấc đến giời luôn.

Thế nhưng việc dốc hết sức mình hoạch định đời người, quả thực tôi chế giễu không nổi.

Không ai có tư cách chế giễu mơ ước của kẻ khác, dù cho mục đích của đối phương khi nói ra ước mơ là gì đi chăng nữa.

Huống hồ, trước mặt người con gái mà mình thích, việc tự tô vẽ cho bản thân chút ít thực ra cũng rất là bình thường – nhưng thứ còn lại vẫn là tấm lòng, giống như con gái trước buổi hẹn hò với con trai, đều cẩn thận trang điểm một chút. “Tầm nhìn” chẳng phải là vật trang trí trước khi lên đài dễ dàng nhất của con trai sao.

Thẩm Giai Nghi nhìn tôi đang nằm dài trên ghế băng, “ơ” một tiếng đánh thức tôi dậy.

Cô ấy biết tôi luôn luôn thích chơi trội, luôn là kẻ muốn mình nổi bật nhất trong đám đông. Cũng vì lẽ đó, đợi tất cả mọi người lần lượt nói hết, tôi mới bắt đầu cất tiếng.

“Mình muốn trở thành một người thật giỏi giang.” Tôi nói rất ngắn gọn.

Đúng vậy, trở thành một người thật giỏi giang.

“Chả rõ ràng gì cả, mày nói hay không nói thì cũng chẳng khác gì nhau.” A Hòa khẽ cười nhạo.

“Nhưng mà thế nào thì mới được coi là giỏi giang hay không?” Hứa Chí Chương từ tốn hỏi.

Tôi không nghĩ gì nhiều, bởi lẽ tôi sớm đã có câu trả lời trong tim mình rồi.

Giỏi giang chính là…

“Làm cho thế giới này, bởi vì có mình, mà trở nên khác biệt một chút.”Tôi không ngước nhìn lên bầu trời đầy sao.

Tôi không cần.

Tôi nhìn thẳng vào mắt Thẩm Giai Nghi, chầm chậm nói câu nói đó.

…Nhưng thế giới của mình, lại chính là trái tim của cậu đó.

*****

Tháng 6 năm 2005.

Sân tập bóng chày Đại Lỗ Các tại Đài Trung. Chúng tôi, những cậu bé ngông cuồng kể chuyện ước mơ ngày nào, lại vì Thẩm Giai Nghi mà cùng nhau tụ họp. Nhưng lần này, chúng tôi tay liên tục phát bóng, vừa hét thật to để nói chuyện qua lại với nhau.

Tôi xắn tay áo, thở thật sâu, cầm chắc cây gậy bóng chày màu bạc.

Lại nhét thêm tiền vào máy.

“Năm ngoái có một lần mình nghe Thẩm Giai Nghi nói, mặc dù cô ấy rất thích trẻ con, thế nhưng cũng thường xuyên cảm thấy trẻ con thật là phiền phức, không có cách nào trị nổi. Vì vậy lúc ban đầu ở Tín Nguyện Hành, những người khác đều cố gắng hết sức chơi cùng lũ trẻ, đều nói là chơi với trẻ con thật thích, cô ấy lại cảm thấy có chút áp lực.” Liêu Anh Hoằng mặc bộ quần áo Tây màu đen, đứng đằng sau tấm lưới, nhìn lưng tôi nói.

“Hả?” Tôi nín thở, cầm chắc gậy.

“Hồi đó, Thẩm Giai Nghi nghe mày than vãn với cô ấy, nói là lũ trẻ con thật là phiền phức, cô ấy lại cảm thấy mày rất chân thực, hoàn toàn không giả tạo, không biến mình thành kẻ khác trước mặt cô ấy.” Liêu Anh Hoằng trầm tư suy nghĩ.

“Bây giờ mới nói chả phải là quá muộn sao?” Tôi đánh bóng.

Trống rỗng
Mấy thằng bạn thân chúng tôi luôn rất thích nói chuyện về Thẩm Giai Nghi.

Chỉ cần đám bọn tôi rảnh rỗi tụ tập với nhau thì từ tình hình dạo gần đây của Thẩm Giai Nghi cho đến những hồi ức trước kia cả đám theo đuổi đều sẽ lần lượt được nhắc đến, rồi dựa theo trí nhớ để xác nhận, chắp vá lại với nhau. Bởi vì, Thẩm Giai Nghi chính là tuổi thanh xuân của chúng tôi.

Cuối mùa hè năm 2004.

Tôi cùng với đám A Hòa, Hứa Bác Thuần, Liêu Anh Hoành và Lại Ngạn Tường lên kế hoạch cùng nhau đi Hoa Liên chèo thuyền du ngoạn trong kỳ nghỉ, không ngờ lại đụng phải trận mưa rào sau khi đuôi bão đi qua, tàu hỏa vừa mới đến ga Thất Đổ thì đường ray bị ngập nước, không có cách nào đi tiếp được nữa. Chúng tôi đành xuống tàu và thay đổi hành trình, đón xe buýt đến Bắc Đầu ngâm suối nước nóng và đánh mạt chược, ở lì trong khách sạn suốt ba ngày liền.

Trong lúc đánh mạt chược, bọn tôi bất giác lại đề cập tới Thẩm Giai Nghi.

“Trời ạ, bọn mình lại nói về Thẩm Giai Nghi rồi!” Liêu Anh Hoành lắc lắc đầu, tự mình cảm thấy buồn cười.

“Nói thật lòng nhé, hồi đó sao mày có đủ tự tin để theo đuổi Thẩm Giai Nghi như vậy?” Hứa Bác Thuần nhìn tôi, do dự không biết đánh quân nào.

“Kha Đằng chính là vậy mà, tự tin một cách vô lý.” A Hòa nằm ở trên giường xem ti vi.

“Thật ra hồi đó tao cả ngày đều nghiên cứu bức ảnh chụp chung với Thẩm Giai Nghi, xem thử bọn tao có tướng phu thê hay không. Hi vọng cực kỳ luôn đó, nếu như có, vậy chẳng phải là vô địch rồi sao? Ngay cả vận mệnh cũng đứng về phía tao.” Tôi cười.

“Rồi kết luận thế nào? Có hay không?” Liêu Anh Hoành vứt ra một quân bài.

“Không.” Tôi ngoáy mũi.

“Ha ha ha” A Hòa cười lạnh.

“Nhưng tình yêu có thể miễn cưỡng mà, phải không?” Tôi thuận miệng lẩm bẩm.

Vừa dứt lời thì cả đám cười lớn, bò lăn cả ra mà cười.

Không phải sao, có một trăm cách khác nhau để đánh mất tình yêu, thì tự nhiên cũng có một trăm cách để tiếp cận tình yêu.

Trong một tác phẩm của tôi tên là “Tình yêu, hai tốt ba xấu” có lời mở đầu như sau: “Tình yêu, có thể là biến số khó kiểm soát nhất trong cuộc đời, nhưng đó cũng chính là chỗ làm say đắm lòng người của nó.”

Nhưng tình yêu là gì? Nếu như có người nào đó nói cho bạn đáp án của câu hỏi ngàn đời này, thực chất đó chỉ là một cảm nhận đã qua của chính anh ta, hoặc là đang cố tình ra vẻ đau thương để dụ dỗ bạn mà thôi.

Tình yêu là hình ảnh cuộc đời được thu nhỏ lại của rất nhiều người. Đáp án có lãng mạn, có cuồng nhiệt, có khắc cốt ghi tâm, có nhẹ nhàng xúc động, có thề nguyền sống chết, có phản phúc bội bạc; có chín muồi, có gần chín muồi.

Đáp án mà mỗi người muốn tìm cũng không giống nhau bởi vì mỗi linh hồn đều có chỗ độc đáo riêng.

Đáp án cuối cùng mà mỗi người nhận được cũng không giống nhau, bởi vì tình yêu còn cần đến sự may mắn nữa.

Trước hai mươi tuổi, tôi một mực tin tưởng rằng chỉ cần cố gắng hết sức là có thể giành được tình yêu. Sao mà ngây thơ quá.

Sau hai mươi tuổi, tôi nhận ra rằng hầu hết các mối tình đã được định sẵn kết quả ngay từ lúc mới bắt đầu rồi. Hầu như tất cả mọi người đều dựa vào ấn tượng đầu tiên trong tiềm thức để chấm điểm cho “cơ hội yêu thương” của người bạn khác giới, rồi từ đó đưa ra quyết định.

Nhưng tình yêu ngoại trừ may mắn ra thì còn đòi hỏi biết bao nỗ lực bù đắp, tràn đầy mồ hôi và nước mắt trong đó. Thế cho nên dáng vẻ của tình yêu mới có thể động lòng người như thế.

Không có ai có thể giúp định nghĩa tình yêu của chính bạn được

Các vị thầy bói đi chết hết cả đi.

Những người tư vấn chuyên mục Gỡ rối tơ lòng cũng đi chết hết cả đi.

Tất cả những người dốc sức khuyên bạn lúc nào nên nói lời yêu thương và lúc nào không nên, cũng đi chết hết cả đi.

Hãy dũng cảm tin vào chính cảm giác của bản thân, hãy lao vào tình yêu khi vẫn còn tuổi thanh xuân!

************

Cuộc sống những năm cấp ba trôi qua rất êm ả, trừ những lúc học thêm, hầu như tối nào tôi cũng ở lại trường học bài.

Ngày nghỉ cuối tuần, Thẩm Giai Nghi thỉnh thoảng sẽ học bài ở Trung tâm Văn hóa để thay đổi hoàn cảnh. Sau khi biết được tôi liền luyện thành một thói quen, cứ sáng sớm lại tới xếp hàng ở cổng chính Trung tâm Văn hóa để giành chỗ ở phòng đọc sách. Chúng tôi trao đổi đề thi cho nhau, chia sẻ vở ghi chép những môn học chung, đánh cược điểm thi cuối tháng hết lần này đến lần khác.

Ngoảnh đi ngoảnh lại, chị của Thẩm Giai Nghi đã thi đậu đại học và chuyển lên học ở Đài Bắc. Kể từ đó, buổi tối học bài ở trường tôi lại càng để ý đến hình bóng cô đơn của Thẩm Giai Nghi.

Một mùa hè nữa lại đến, lần thứ hai chúng tôi đến Tín Nguyệt Hành tham gia trại hè Phật học dành cho thiếu nhi. Lần này tôi không còn phụ trách nhóm nào nữa mà thành chân tạp vụ rửa bát và phân phát đồ ăn. Thằng bạn Lý Phong Danh sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm với tôi cũng phụ trách rửa bát, rửa mãi rửa hoài đến mức nó yêu luôn cô bé Thục Huệ cùng rửa bát với bọn tôi, trở thành tên khốn kiếp đầu tiên trong đám bạn thân có bạn gái.

Sau đó, lại một mùa hè nữa trôi qua.

Chúng tôi lại cười hì hì, tiếp tục đánh cuộc điểm số trong kỳ thi thử, bắt đầu năm lớp mười hai bận bù đầu bù óc.

Dưới ánh sáng rực rỡ của tình yêu, nhờ chăm chỉ học hành nên thành tích học tập của tôi luôn giữ vững trong Top 30 toàn trường. Nhưng bởi vì thiên phú học hành của tôi đã thiêu đốt đến cực hạn, tôi dần dần nhận ra rằng, tôi vĩnh viễn không cách nào có thể lọt vào Top 10 toàn trường được (trừ phi 20 tên
<<1 ... 1516171819 ... 21>>
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦ
Tải game mobile miễn phí
Từ khóa Google : , ,
© Anhhungpro.info wap giải trí tổng họp
Sitemap.html,Sitemap.xml,Ror.xml,Urllist.txt
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
1172/1554