Tiểu thuyết Cô Nàng Mạnh Mẽ-full
Lượt xem : |
hông vui, tôi nghĩ chị ấy cũng không không biết Dương Tử sẽ đến.
Tôi yên lặng, xoay người đi về hướng nhà vệ sinh. Chỉ cần động não một chút cũng biết, công ty Thẩm Hi Nhiên đang trong quá trình tìm đối tác, nếu đã mời Tần thị thì mời thêm công ty Dương Tử cũng đâu có gì là lạ.
Tôi ngơ ngác đứng trước gương trong nhà vệ sinh một hồi lâu, không biết bao nhiêu lần tự lên dây cót cho mình lấy dũng khí bước ra nhưng bàn chân lại như nặng ngàn cân, nâng thế nào cũng không nâng nổi một bước. Tôi lại sờ gương mặt được trang điểm tỉ mỉ của mình rồi nhìn đến bộ lễ phục xinh đẹp trên người.
Trang điểm có thể che dấu nét tiều tụy, tôi biết hiện giờ tuy tôi không thể gọi là giai nhân tuyệt sắc nhưng cũng có thể xem như là một người đẹp
Tôi không sợ đối mặt Dương Tử, nhưng tôi…
Có lẽ thật sự là tôi không dám đối mặt cô gái đã hạ bệ mình.
“Hu hu…” Một tiếng khóc nỉ non không biết từ nơi nào phát ra trong nhà vệ sinh không một bóng người này làm lông mẹ lông cha trên người tôi dựng cả lên.
Tấm gương lớn phản chiếu toàn bộ nhà vệ sinh, hoàn toàn trống không nhưng tiếng khóc của cô gái kia vẫn chưa ngừng một giây, một phút.
Tình cảnh này rất giống cảnh trong mấy bộ phim kinh dị tôi đã xem qua, bất giác tôi ớn lạnh, chuyện gì cũng không nghĩ, không dám quay đầu, co giò chạy một mạch ra ngoài. Bên ngoài nhà vệ sinh là một hành lang dài mười mấy mét, một bên có cánh cửa khép hờ, bên trong đèn mờ mịt không biết trong đó có gì.
Tôi đi chậm lại, nhìn cái cửa kia, trong lòng thầm nghĩ không biết trong đó có cái gì đột nhiên nhảy xổ ra không. Trong lúc tôi phát huy trí tưởng tượng thì cửa đột nhiên bị đẩy ra, có cái gì từ trong đó…
“A!” Tôi không khỏi thét một tiếng chói tai, nhưng khi thấy người từ trong cánh cửa bước ra là ai thì tôi lập tức bụm chặt miệng mình lại.
Tần Mạch, rõ ràng là âm hồn không tiêu tan a!
Anh ta thấy tôi cũng ngẩn ra, tôi nghĩ trong lòng anh ta chắc cũng bật ra ý nghĩ giống tôi.
Tôi nhìn thoáng phía sau anh ta, một cô gái trẻ vận lễ phục màu trắng đang không ngừng gạt lệ.
Tôi vội lấy tay che mắt cái bụp: “Tôi không thấy cái gì hết, không thấy gì hết.’
Chân tôi lại hướng về phía đại sảnh chuẩn bị chạy thì thấy bả vai đột nhiên bị ôm lấy, Tần Mạch kéo tôi lại, dễ dàng ôm vào lòng. Tôi đang ngẩn ngơ thì nghe tiếng nóilạnh nhạt ngay trên đỉnh đầu: “Thật đúng lúc, An tiểu thư, bạn gái tôi đến rồi.”
Tô khiếp sợ, ngước mắt nhìn, anh ta thản nhiên đón ánh mắt tôi, nhìn lại một cái, tôi lập tức hiểu ngay: muốn sống thì ngậm miệng lại!
Cô gái kia vẫn tiếp tục nức nở, không thèm liếc nhìn tôi một cái, nước mắt càng tuôn ào ào: “Nhưng lúc bác gái nói chuyện với mẹ em thì đã nói là anh chưa có bạn gái mà.”
Tôi không đành lòng nhìn cảnh tượng này, bắt đầu rục rịch tránh ra, Tần Mạch ôm tôi càng chặt. Lúc này đây trí nhớ tôi lại quay về một tối của mấy tháng trước, tôi cũng ở trong một lồng ngực như thế này…
Tôi lại tiếp tục giãy dụa, không ngoài dự đoán anh ta khóa chặt luôn hai cánh tay của tôi lại. Khóa tay thì tôi còn cái đầu tự do…vì thế đầu tôi bắt đầu lúc lắc…
Chắc là anh ta đã bị tôi làm mất kiên nhẫn, một tay ôm chặt thắt lưng tôi, một tay nhấn đầu tôi vào trong ngực. Một động tác rất khí phách! Bình thường ai dám ép tôi như thế này thì cứ yên tâm, chắc chắn “tiểu kê kê” của hắn trong một tuần không dùng được.
Nhưng lúc này, không hiểu tại sao tôi lại chôn đầu vào ngực anh ta, lén nhếch miệng cười cười.
“An tiểu thư, tôi chưa nói chuyện này cho mẹ tôi biết khiến cô hiểu lầm, tuy không phải là lỗi của tôi nhưng tôi cũng xin nhận lỗi.”
Cô gái trẻ kia khóc đã đời mới ngừng lại nói: “Tần Mạch, em biết tại sao anh không nói chuyện này với bác gái. Anh đừng tưởng em, em không hiểu, tầng lớp danh giá như chúng ta, không phải ai cũng có thể hòa hợp được. Gia thế cô ta chắc chắn không xứng với anh.”
Tôi trợn mắt, lời cô ta nói nghe không lọt tai chút nào.
Tần Mạch hừ lạnh một tiếng, đang định đáp trả thì tôi đã lấy tay che bờ môi ấm áp của anh ta lại, nhìn ‘An tiểu thư’ cười nói: “Tôi không biết người danh giá có gì khác biệt nhưng nếu An tiểu thư có gì đó gọi là danh giá, thì tôi cũng không thèm.”
“Cô…Tương lai các người sẽ không có kết quả gì tốt đẹp đâu!”
“Tôi không biết tôi và anh ấy có kết quả như thế nào nhưng tôi có thể khẳng định cô và anh ấy ngay cả bắt đầu cũng chẳng có đâu” Tôi xoay người sang chỗ khác, liếc mắt đầy ẩn tình với Tần Mạch, lại duỗi tay chỉnh lại y phục của anh ta: “A Mạch, anh nói phải không?”
Gọi xong hai tiếng ‘A Mạch”, da gà da vịt toàn thân tôi nổi lên từng cục, từng cục, phải cố gắng đè nén một lúc, cảm giác kia mới lắng xuống.
Tôi nhìn thẳng vào ánh mắt sâu thẳm của Tần Mạch, thấy rõ ràng hình bóng của mình bên trong đôi mắt ấy. Có lẽ do hiệu ứng của ánh đèn, tôi dường như nhìn thấy cái gọi là chân tình khi anh ta nhìn tôi.
Trong lòng ngứa ngáy, xúc động, tôi kiễng chân hôn nhẹ dưới tai anh ta nói nhỏ: “Anh đang bận, em đi trước nhé.”
Không dám nhìn lại, tôi quay đầu xoay người, thong thả giả vờ tao nhã, chậm rãi bước đi.
Đến được nơi đông người, hai chân tôi gần như mềm nhũn, trong lòng nghĩ, chết tiệt! Chỗ này không thể ở lâu thêm được, chết người như chơi! Thật sự chết người như chơi!
Chương 13: Làm người thì phải tích đức
Qua lần này, tôi hoàn toàn đánh trống lui binh, mấy việc hiểu lầm này giải thích cũng như mây bay, Tần Mạch, anh muốn nghĩ như thế nào thì kệ thây anh! Dù gì quan hệ hai chúng ta đã như vậy, có quậy thêm mấy trận thì cũng chẳng thể xấu hơn được.
Tôi gọi Trần Thượng Ngôn không cần đến đây, nhưng gọi mãi chẳng có ai bắt máy, chắc anh còn trong phòng mổ, tôi nghĩ: Đợi khi xong việc, thấy cuộc gọi nhỡ anh sẽ gọi lại thôi.
Tôi xuyên qua đám đông định đến chỗ Trình Thần và Thẩm Hi Nhiên chào tạm biệt cho phải phép, nhưng khi gần đến nơi thấy Dương Tử đứng cạnh Thẩm Hi Nhiên thì tôi mới thấy thì ra lễ nghĩa chỉ là thứ vô dụng, bỏ của chạy lấy người mới là thượng sách.
Vừa định tránh đi thì cặp mắt tinh tường như mắt chó kia đã bắt gặp tôi, anh ta dường như hơi giật mình nhưng sau đó rất tự nhiên nở nụ cười, gọi tôi: “Tịch Tịch, em đến rồi, sao nãy giờ anh không thấy em?”
Lúc này vẫn tiếp tục trốn nữa thì chẳng phải tôi vô dụng thật sao?
Tôi bèn thẳng lưng, cười lạnh lùng bước tới. Trình Thần thấy tôi, đánh mắt ra hiệu cho Thẩm Hi Nhiên mau dẫn Sầm Dương đi chỗ khác nhưng Thẩm Hi Nhiên chưa kịp mở miệng, thì Sầm Dương đã đưa mắt đánh giá tôi từ trên xuống dưới rồi phán: “Ăn mặc xinh đẹp như vậy chắc là biết anh tới phải không?”
Tôi nhìn bạn gái “đương nhiệm” Anna của anh ta đang trò chuyện rôm rả với đám tiểu thư thế gia phía xa kia, cô ta không mảy may nhìn về bên này.
Trình Thần vừa nghe Dương Tử nói xong bèn hừ lạnh một tiếng: “Ai hơi đâu mà đi nhớ hoài thứ “vong ân bội nghĩa” chứ, đoá hoa nhài như Tịch Tịch nhà chúng ta chẳng lẽ phải cắm lên bãi cứt trâu. Bình hoa đầy ra đó, chỉ việc chọn bình nào tốt thôi.”
Sắc mặt Sầm Dương như bị ai đâm vào một cái, Thẩm Hi Nhiênkhông hề có ý muốn ngăn lại thậm chí còn yêu thương vuốt tóc Trình Thần hùa theo: “Sầm tiên sinh đừng để ý, bà xã tôi trước giờ đã quen nói chuyện như vậy.”
Tôi lạnh nhạt nói tiếp lời của Thẩm Hi Nhiên: “Đúng vậy, Dương Tử, anh cũng đâu lạ gì việc Trình Thần nói chuyện hơi thẳng thắn.”
Một câu “hơi thẳng thắn” khiến cho sắc mặt Dương Tử càng sa sầm, lát sau anh ta mới bật ra được vài chữ: “A, bình hoa?”
Sự khinh miệt trong giọng nói của anh ta làm tôi khó chịu đến cực điểm, tôi thật sự muốn gọi điện triệu tập Trần Thượng Ngôn lăn nhanh đến đây cho tôi. Đồ khỉ gió, tôi đã tạo điều kiện cho anh lên sàn mà lâu như vậy ngay cả cái bóng cũng chưa thấy. Bạn trai? Tôi trông giống người có bạn trai đây sao?
“Cô!”
Đúng lúc này bỗng có một bóng người nhào tới xô tôi thật mạnh. Tôi lảo đảo, sém nữa là té sấp mặt xuống đất, sau khi đứng vững mới nhìn lại, thật tốt, ngay cả An tiểu thư danh giá cũng đến góp vui!
Cô ta đỏ mắt giận dữ, chỉ thẳng vào tôi: “Cô định muốn một bước từ chim sẻ bay lên thành phượng hoàng sao!”
Tôi bị mắng bất ngờ, khóe miệng bắt đầu run rẩy.
Đám đông xung quanh bị khí thế của cô nàng làm cho kinh hãi, tất cả đều nín thở, ngơ ngác nhìn cô ta.
“Tôi tuyệt đối không để cho cô cùng một chỗ với Tần Mạch đâu!” Nói xong mắt lại đỏ hoe, đứng tại chỗ khóc nức nở, ai thấy cũng không khỏi động lòng
Trong đầu tôi xẹt qua một ý nghĩ chết người, đợi lúc tôi có thể phản ứng lại thì đột nhiên trong đám đông xung quanh bỗng vang lên mấy tiếng xuýt xoa.
“Tần Mạch?” Trình Thần không thể tin thất thanh hỏi lại.
“Tần Mạch?” ngữ khí của Dương Tử trầm thấp mà phức tạp.
“Tần Mạch?” Thẩm Hi Nhiên vừa kinh ngạc vừa buồn cười nhìn tôi.
Được rồi, tôi ra vẻ bất đắc dĩ, nếu ngay lúc này có giải thích đây là hiểu lầm cũng chẳng ai tin. Tôi cười hề hề nói: “Không còn sớm nữa, tôi đi trước đây.”
“Hà Tịch!” Trình Thần phản ứng nhanh nhất, mau chóng giữ chặt tôi lại. Tôi cũng không buồn giãy dụa vì tôi vừa nhìn thấy bóng dáng của kẻ đầu sỏ vụ này đang lén lút định chuồn êm. Trong lòng tôi cười âm trầm, đồ khốn, anh định chạy sao? Chị đây là đang giúp ai thu dọn cái hiện trường rối rắm này ấy nhỉ!
“A Mạch!” Tiếng kêu nhu tình như nước nhẹ nhàng được nhả ra. Mọi người đều nhìn theo ánh mắt của tôi. Bước chân của cái vị định bước ra cửa kia chựng lại, anh ta xoay người, gương mặt tôi càng sáng lạn ôn nhu, “Anh đi đâu vậy, chẳng phải nói cùng về với người ta sao?”
Đến tôi cũng bị chính mấy lời nũng nịu của mình làm nổi da gà, Trình Thần tựa như bị bỏng chụp vội lấy tay tôi.
“A.” Nét mặt không chút biểu cảm, anh ta từ từ bước tới. Tôi chạy nhanh đến bên cạnh anh ta, thừa dịp lấy tay chỉnh lại y phục hộ anh ta nhỏ giọng nói: “Giúp người giúp mình. Làm người cũng phải tích chút đức.”
Anh ta cũng cúi đầu, môi dán bên tai tôi, nhẹ giọng nói: “Đối với cô, tôi đã tận lòng tận sức.”
Tôi đẩy anh ta ra ngượng ngùng che mặt, nhưng bên trong âm thầm nghiến răng nghiến lợi dùng sức đấm mạnh vào ngực anh ta, nũng nịu cười nói: “Thấy ghét! Chúng ta cùng về đi.” Lời này thật khiến người ta suy nghĩ sâu xa.
Anh ta ôm vai tôi, ngẩng đầu chào mọi người: “Chúng tôi đi trước.”
Trình Thần vẫn giữ nguyên dáng vẻ bị chấn động, choáng váng chưa hoàn hồn thì làm sao còn có thể quan tâm chuyện gì. An tiểu thư vẫn khóc thật thương tâm. Dương Tử nhìn tôi với ánh mắt tối tăm, nụ cười treo trên miệng đã mất đi sự ấm áp. Chỉ còn Thẩm Hi Nhiên xử sự còn bình thường, khách khí nói tạm biệt với Tần Mạch, rồi để chúng tôi rời đi.
Lúc tôi đang chuẩn bị thở phào nhẹ nhõm, di động lại đột nhiên vang lên, vừa nhìn thấy thì ra là điện thoại Trần Thượng Ngôn gọi tới! Đừng nói anh ta đã đến rồi nha! Tôi bị ý nghĩ này hù cả người toát mồ hôi hột, nếu thật sự anh ta vào đây thì tôi phải giải thích làm sao?
Tôi vội vàng nghe điện thoại, quả nhiên anh ta đã đến cửa khách sạn rồi.
“Không được vào đây!” Tôi thốt ra, nhưng nói xong tôi mới phát hiện giọng điệu của mình quá mức nghiêm khắc liền dịu giọng: “Em nói, em đang ra đây, anh không cần vào đâu”
Trần Thượng Ngôn bên kia tuy rằng cảm thấy kỳ kỳ, nhưng cũng không nói thêm liền ngoan ngoãn đứng ngoài đợi.
Tần Mạch thản nhiên liếc tôi một cái. Trình Thần phía sau như sực tỉnh:: “Ai vậy?”
Tôi đảo mắt:: “Ba… em.”
Dương Tử cười nhạt: “Tịch Tịch, ba em là người thành phố C, đi xa như vậy đến thành phố A làm gì thế?”
Tôi quay đầu, ngẩng lên nhìn Tần Mạch, tiếp tục cười ha ha: “A Mạch, anh đóa thử xem ba em đến đây làm gì?” Đối với việc tôi “quăng cục lửa phỏng tay” này cho anh ta, Tần Mạch tỏ vẻ bất mãn lạnh lùng nhìn tôi ba giây, may mà da mặt tôi đủ dày nên cũng chịu được ánh mắt sắc bén như gió lạnh của anh ta quét qua quét lại.
Sau một lúc lâu, anh nói: “Dĩ nhiên là đến đón em về ăn Tết rồi.’
Tôi mừng rỡ, ôm lấy cánh tay anh ta cọ cọ: “Anh thông minh quá!” Có lẽ đây là câu nói thật duy nhất của tôi trong suốt đêm nay.
Cuối cùng chúng tôi bình yên vô sự bước ra khỏi đại sảnh vũ hội. Vừa bước vào thang máy, tôi lập tức buông tay Tần Mạch ra.
Trong không gian kín mít chỉ có hai người chúng tôi này, tôi hơi mất tự nhiên. Khuôn mặt lạnh lùng của anh ta phản chiếu trên mặt vách kính bóng loáng của thang máy làm tôi kiềm lòng không được, lặng l
Tôi yên lặng, xoay người đi về hướng nhà vệ sinh. Chỉ cần động não một chút cũng biết, công ty Thẩm Hi Nhiên đang trong quá trình tìm đối tác, nếu đã mời Tần thị thì mời thêm công ty Dương Tử cũng đâu có gì là lạ.
Tôi ngơ ngác đứng trước gương trong nhà vệ sinh một hồi lâu, không biết bao nhiêu lần tự lên dây cót cho mình lấy dũng khí bước ra nhưng bàn chân lại như nặng ngàn cân, nâng thế nào cũng không nâng nổi một bước. Tôi lại sờ gương mặt được trang điểm tỉ mỉ của mình rồi nhìn đến bộ lễ phục xinh đẹp trên người.
Trang điểm có thể che dấu nét tiều tụy, tôi biết hiện giờ tuy tôi không thể gọi là giai nhân tuyệt sắc nhưng cũng có thể xem như là một người đẹp
Tôi không sợ đối mặt Dương Tử, nhưng tôi…
Có lẽ thật sự là tôi không dám đối mặt cô gái đã hạ bệ mình.
“Hu hu…” Một tiếng khóc nỉ non không biết từ nơi nào phát ra trong nhà vệ sinh không một bóng người này làm lông mẹ lông cha trên người tôi dựng cả lên.
Tấm gương lớn phản chiếu toàn bộ nhà vệ sinh, hoàn toàn trống không nhưng tiếng khóc của cô gái kia vẫn chưa ngừng một giây, một phút.
Tình cảnh này rất giống cảnh trong mấy bộ phim kinh dị tôi đã xem qua, bất giác tôi ớn lạnh, chuyện gì cũng không nghĩ, không dám quay đầu, co giò chạy một mạch ra ngoài. Bên ngoài nhà vệ sinh là một hành lang dài mười mấy mét, một bên có cánh cửa khép hờ, bên trong đèn mờ mịt không biết trong đó có gì.
Tôi đi chậm lại, nhìn cái cửa kia, trong lòng thầm nghĩ không biết trong đó có cái gì đột nhiên nhảy xổ ra không. Trong lúc tôi phát huy trí tưởng tượng thì cửa đột nhiên bị đẩy ra, có cái gì từ trong đó…
“A!” Tôi không khỏi thét một tiếng chói tai, nhưng khi thấy người từ trong cánh cửa bước ra là ai thì tôi lập tức bụm chặt miệng mình lại.
Tần Mạch, rõ ràng là âm hồn không tiêu tan a!
Anh ta thấy tôi cũng ngẩn ra, tôi nghĩ trong lòng anh ta chắc cũng bật ra ý nghĩ giống tôi.
Tôi nhìn thoáng phía sau anh ta, một cô gái trẻ vận lễ phục màu trắng đang không ngừng gạt lệ.
Tôi vội lấy tay che mắt cái bụp: “Tôi không thấy cái gì hết, không thấy gì hết.’
Chân tôi lại hướng về phía đại sảnh chuẩn bị chạy thì thấy bả vai đột nhiên bị ôm lấy, Tần Mạch kéo tôi lại, dễ dàng ôm vào lòng. Tôi đang ngẩn ngơ thì nghe tiếng nóilạnh nhạt ngay trên đỉnh đầu: “Thật đúng lúc, An tiểu thư, bạn gái tôi đến rồi.”
Tô khiếp sợ, ngước mắt nhìn, anh ta thản nhiên đón ánh mắt tôi, nhìn lại một cái, tôi lập tức hiểu ngay: muốn sống thì ngậm miệng lại!
Cô gái kia vẫn tiếp tục nức nở, không thèm liếc nhìn tôi một cái, nước mắt càng tuôn ào ào: “Nhưng lúc bác gái nói chuyện với mẹ em thì đã nói là anh chưa có bạn gái mà.”
Tôi không đành lòng nhìn cảnh tượng này, bắt đầu rục rịch tránh ra, Tần Mạch ôm tôi càng chặt. Lúc này đây trí nhớ tôi lại quay về một tối của mấy tháng trước, tôi cũng ở trong một lồng ngực như thế này…
Tôi lại tiếp tục giãy dụa, không ngoài dự đoán anh ta khóa chặt luôn hai cánh tay của tôi lại. Khóa tay thì tôi còn cái đầu tự do…vì thế đầu tôi bắt đầu lúc lắc…
Chắc là anh ta đã bị tôi làm mất kiên nhẫn, một tay ôm chặt thắt lưng tôi, một tay nhấn đầu tôi vào trong ngực. Một động tác rất khí phách! Bình thường ai dám ép tôi như thế này thì cứ yên tâm, chắc chắn “tiểu kê kê” của hắn trong một tuần không dùng được.
Nhưng lúc này, không hiểu tại sao tôi lại chôn đầu vào ngực anh ta, lén nhếch miệng cười cười.
“An tiểu thư, tôi chưa nói chuyện này cho mẹ tôi biết khiến cô hiểu lầm, tuy không phải là lỗi của tôi nhưng tôi cũng xin nhận lỗi.”
Cô gái trẻ kia khóc đã đời mới ngừng lại nói: “Tần Mạch, em biết tại sao anh không nói chuyện này với bác gái. Anh đừng tưởng em, em không hiểu, tầng lớp danh giá như chúng ta, không phải ai cũng có thể hòa hợp được. Gia thế cô ta chắc chắn không xứng với anh.”
Tôi trợn mắt, lời cô ta nói nghe không lọt tai chút nào.
Tần Mạch hừ lạnh một tiếng, đang định đáp trả thì tôi đã lấy tay che bờ môi ấm áp của anh ta lại, nhìn ‘An tiểu thư’ cười nói: “Tôi không biết người danh giá có gì khác biệt nhưng nếu An tiểu thư có gì đó gọi là danh giá, thì tôi cũng không thèm.”
“Cô…Tương lai các người sẽ không có kết quả gì tốt đẹp đâu!”
“Tôi không biết tôi và anh ấy có kết quả như thế nào nhưng tôi có thể khẳng định cô và anh ấy ngay cả bắt đầu cũng chẳng có đâu” Tôi xoay người sang chỗ khác, liếc mắt đầy ẩn tình với Tần Mạch, lại duỗi tay chỉnh lại y phục của anh ta: “A Mạch, anh nói phải không?”
Gọi xong hai tiếng ‘A Mạch”, da gà da vịt toàn thân tôi nổi lên từng cục, từng cục, phải cố gắng đè nén một lúc, cảm giác kia mới lắng xuống.
Tôi nhìn thẳng vào ánh mắt sâu thẳm của Tần Mạch, thấy rõ ràng hình bóng của mình bên trong đôi mắt ấy. Có lẽ do hiệu ứng của ánh đèn, tôi dường như nhìn thấy cái gọi là chân tình khi anh ta nhìn tôi.
Trong lòng ngứa ngáy, xúc động, tôi kiễng chân hôn nhẹ dưới tai anh ta nói nhỏ: “Anh đang bận, em đi trước nhé.”
Không dám nhìn lại, tôi quay đầu xoay người, thong thả giả vờ tao nhã, chậm rãi bước đi.
Đến được nơi đông người, hai chân tôi gần như mềm nhũn, trong lòng nghĩ, chết tiệt! Chỗ này không thể ở lâu thêm được, chết người như chơi! Thật sự chết người như chơi!
Chương 13: Làm người thì phải tích đức
Qua lần này, tôi hoàn toàn đánh trống lui binh, mấy việc hiểu lầm này giải thích cũng như mây bay, Tần Mạch, anh muốn nghĩ như thế nào thì kệ thây anh! Dù gì quan hệ hai chúng ta đã như vậy, có quậy thêm mấy trận thì cũng chẳng thể xấu hơn được.
Tôi gọi Trần Thượng Ngôn không cần đến đây, nhưng gọi mãi chẳng có ai bắt máy, chắc anh còn trong phòng mổ, tôi nghĩ: Đợi khi xong việc, thấy cuộc gọi nhỡ anh sẽ gọi lại thôi.
Tôi xuyên qua đám đông định đến chỗ Trình Thần và Thẩm Hi Nhiên chào tạm biệt cho phải phép, nhưng khi gần đến nơi thấy Dương Tử đứng cạnh Thẩm Hi Nhiên thì tôi mới thấy thì ra lễ nghĩa chỉ là thứ vô dụng, bỏ của chạy lấy người mới là thượng sách.
Vừa định tránh đi thì cặp mắt tinh tường như mắt chó kia đã bắt gặp tôi, anh ta dường như hơi giật mình nhưng sau đó rất tự nhiên nở nụ cười, gọi tôi: “Tịch Tịch, em đến rồi, sao nãy giờ anh không thấy em?”
Lúc này vẫn tiếp tục trốn nữa thì chẳng phải tôi vô dụng thật sao?
Tôi bèn thẳng lưng, cười lạnh lùng bước tới. Trình Thần thấy tôi, đánh mắt ra hiệu cho Thẩm Hi Nhiên mau dẫn Sầm Dương đi chỗ khác nhưng Thẩm Hi Nhiên chưa kịp mở miệng, thì Sầm Dương đã đưa mắt đánh giá tôi từ trên xuống dưới rồi phán: “Ăn mặc xinh đẹp như vậy chắc là biết anh tới phải không?”
Tôi nhìn bạn gái “đương nhiệm” Anna của anh ta đang trò chuyện rôm rả với đám tiểu thư thế gia phía xa kia, cô ta không mảy may nhìn về bên này.
Trình Thần vừa nghe Dương Tử nói xong bèn hừ lạnh một tiếng: “Ai hơi đâu mà đi nhớ hoài thứ “vong ân bội nghĩa” chứ, đoá hoa nhài như Tịch Tịch nhà chúng ta chẳng lẽ phải cắm lên bãi cứt trâu. Bình hoa đầy ra đó, chỉ việc chọn bình nào tốt thôi.”
Sắc mặt Sầm Dương như bị ai đâm vào một cái, Thẩm Hi Nhiênkhông hề có ý muốn ngăn lại thậm chí còn yêu thương vuốt tóc Trình Thần hùa theo: “Sầm tiên sinh đừng để ý, bà xã tôi trước giờ đã quen nói chuyện như vậy.”
Tôi lạnh nhạt nói tiếp lời của Thẩm Hi Nhiên: “Đúng vậy, Dương Tử, anh cũng đâu lạ gì việc Trình Thần nói chuyện hơi thẳng thắn.”
Một câu “hơi thẳng thắn” khiến cho sắc mặt Dương Tử càng sa sầm, lát sau anh ta mới bật ra được vài chữ: “A, bình hoa?”
Sự khinh miệt trong giọng nói của anh ta làm tôi khó chịu đến cực điểm, tôi thật sự muốn gọi điện triệu tập Trần Thượng Ngôn lăn nhanh đến đây cho tôi. Đồ khỉ gió, tôi đã tạo điều kiện cho anh lên sàn mà lâu như vậy ngay cả cái bóng cũng chưa thấy. Bạn trai? Tôi trông giống người có bạn trai đây sao?
“Cô!”
Đúng lúc này bỗng có một bóng người nhào tới xô tôi thật mạnh. Tôi lảo đảo, sém nữa là té sấp mặt xuống đất, sau khi đứng vững mới nhìn lại, thật tốt, ngay cả An tiểu thư danh giá cũng đến góp vui!
Cô ta đỏ mắt giận dữ, chỉ thẳng vào tôi: “Cô định muốn một bước từ chim sẻ bay lên thành phượng hoàng sao!”
Tôi bị mắng bất ngờ, khóe miệng bắt đầu run rẩy.
Đám đông xung quanh bị khí thế của cô nàng làm cho kinh hãi, tất cả đều nín thở, ngơ ngác nhìn cô ta.
“Tôi tuyệt đối không để cho cô cùng một chỗ với Tần Mạch đâu!” Nói xong mắt lại đỏ hoe, đứng tại chỗ khóc nức nở, ai thấy cũng không khỏi động lòng
Trong đầu tôi xẹt qua một ý nghĩ chết người, đợi lúc tôi có thể phản ứng lại thì đột nhiên trong đám đông xung quanh bỗng vang lên mấy tiếng xuýt xoa.
“Tần Mạch?” Trình Thần không thể tin thất thanh hỏi lại.
“Tần Mạch?” ngữ khí của Dương Tử trầm thấp mà phức tạp.
“Tần Mạch?” Thẩm Hi Nhiên vừa kinh ngạc vừa buồn cười nhìn tôi.
Được rồi, tôi ra vẻ bất đắc dĩ, nếu ngay lúc này có giải thích đây là hiểu lầm cũng chẳng ai tin. Tôi cười hề hề nói: “Không còn sớm nữa, tôi đi trước đây.”
“Hà Tịch!” Trình Thần phản ứng nhanh nhất, mau chóng giữ chặt tôi lại. Tôi cũng không buồn giãy dụa vì tôi vừa nhìn thấy bóng dáng của kẻ đầu sỏ vụ này đang lén lút định chuồn êm. Trong lòng tôi cười âm trầm, đồ khốn, anh định chạy sao? Chị đây là đang giúp ai thu dọn cái hiện trường rối rắm này ấy nhỉ!
“A Mạch!” Tiếng kêu nhu tình như nước nhẹ nhàng được nhả ra. Mọi người đều nhìn theo ánh mắt của tôi. Bước chân của cái vị định bước ra cửa kia chựng lại, anh ta xoay người, gương mặt tôi càng sáng lạn ôn nhu, “Anh đi đâu vậy, chẳng phải nói cùng về với người ta sao?”
Đến tôi cũng bị chính mấy lời nũng nịu của mình làm nổi da gà, Trình Thần tựa như bị bỏng chụp vội lấy tay tôi.
“A.” Nét mặt không chút biểu cảm, anh ta từ từ bước tới. Tôi chạy nhanh đến bên cạnh anh ta, thừa dịp lấy tay chỉnh lại y phục hộ anh ta nhỏ giọng nói: “Giúp người giúp mình. Làm người cũng phải tích chút đức.”
Anh ta cũng cúi đầu, môi dán bên tai tôi, nhẹ giọng nói: “Đối với cô, tôi đã tận lòng tận sức.”
Tôi đẩy anh ta ra ngượng ngùng che mặt, nhưng bên trong âm thầm nghiến răng nghiến lợi dùng sức đấm mạnh vào ngực anh ta, nũng nịu cười nói: “Thấy ghét! Chúng ta cùng về đi.” Lời này thật khiến người ta suy nghĩ sâu xa.
Anh ta ôm vai tôi, ngẩng đầu chào mọi người: “Chúng tôi đi trước.”
Trình Thần vẫn giữ nguyên dáng vẻ bị chấn động, choáng váng chưa hoàn hồn thì làm sao còn có thể quan tâm chuyện gì. An tiểu thư vẫn khóc thật thương tâm. Dương Tử nhìn tôi với ánh mắt tối tăm, nụ cười treo trên miệng đã mất đi sự ấm áp. Chỉ còn Thẩm Hi Nhiên xử sự còn bình thường, khách khí nói tạm biệt với Tần Mạch, rồi để chúng tôi rời đi.
Lúc tôi đang chuẩn bị thở phào nhẹ nhõm, di động lại đột nhiên vang lên, vừa nhìn thấy thì ra là điện thoại Trần Thượng Ngôn gọi tới! Đừng nói anh ta đã đến rồi nha! Tôi bị ý nghĩ này hù cả người toát mồ hôi hột, nếu thật sự anh ta vào đây thì tôi phải giải thích làm sao?
Tôi vội vàng nghe điện thoại, quả nhiên anh ta đã đến cửa khách sạn rồi.
“Không được vào đây!” Tôi thốt ra, nhưng nói xong tôi mới phát hiện giọng điệu của mình quá mức nghiêm khắc liền dịu giọng: “Em nói, em đang ra đây, anh không cần vào đâu”
Trần Thượng Ngôn bên kia tuy rằng cảm thấy kỳ kỳ, nhưng cũng không nói thêm liền ngoan ngoãn đứng ngoài đợi.
Tần Mạch thản nhiên liếc tôi một cái. Trình Thần phía sau như sực tỉnh:: “Ai vậy?”
Tôi đảo mắt:: “Ba… em.”
Dương Tử cười nhạt: “Tịch Tịch, ba em là người thành phố C, đi xa như vậy đến thành phố A làm gì thế?”
Tôi quay đầu, ngẩng lên nhìn Tần Mạch, tiếp tục cười ha ha: “A Mạch, anh đóa thử xem ba em đến đây làm gì?” Đối với việc tôi “quăng cục lửa phỏng tay” này cho anh ta, Tần Mạch tỏ vẻ bất mãn lạnh lùng nhìn tôi ba giây, may mà da mặt tôi đủ dày nên cũng chịu được ánh mắt sắc bén như gió lạnh của anh ta quét qua quét lại.
Sau một lúc lâu, anh nói: “Dĩ nhiên là đến đón em về ăn Tết rồi.’
Tôi mừng rỡ, ôm lấy cánh tay anh ta cọ cọ: “Anh thông minh quá!” Có lẽ đây là câu nói thật duy nhất của tôi trong suốt đêm nay.
Cuối cùng chúng tôi bình yên vô sự bước ra khỏi đại sảnh vũ hội. Vừa bước vào thang máy, tôi lập tức buông tay Tần Mạch ra.
Trong không gian kín mít chỉ có hai người chúng tôi này, tôi hơi mất tự nhiên. Khuôn mặt lạnh lùng của anh ta phản chiếu trên mặt vách kính bóng loáng của thang máy làm tôi kiềm lòng không được, lặng l
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦTải game mobile miễn phí
© Anhhungpro.info wap giải trí tổng họp
Sitemap.html,Sitemap.xml,Ror.xml,Urllist.txtTải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
1261/4009