Tiểu thuyết - Cớ Sao Mãi Yêu Em - full
Lượt xem : |
ếntrước mặt Dương Tịch.
Đặtba lô vào hộc bàn, cô cúi gằm mặt, lặng lẽ xem sách. Cô bạn ngồi cùng bàn vớicô tên Miêu Khả Ngôn, một nữ sinh cá tính hướng ngoại, tuy thành tích học tập rấttồi nhưng tính cách vui vẻ, thích nói thích cười.
Dùrằng Miêu Khả Ngôn chẳng phàn nàn về khuôn mặt trầm mặc chất phác của DiệpPhiên Nhiên nhưng cô cũng không ưa Miêu Khả Ngôn, cảm thấy cô ta cả ngày ríurít, ồn ào náo nhiệt. Mỗi lần đến giờ tự học, cô ta đều quay xuống chuyện trò vớibạn ngồi bàn phía sau. Dương Tịch và Trần Thần vẫn thường chòng ghẹo, coi cô tanhư trò hề.
Mộtlần vào giờ nghỉ giải lao, Dương Tịch và Trần Thần bước đến trước bàn Miêu KhảNgôn, thình lình mở tấm bìa đầu lâu đẫm máu của cuốn tiểu thuyết kinh dị rangay trước mặt cô ta, Miêu Khả Ngôn nhảy dựng lên, miệng mồm hét toáng, tiếp đóthì bám rịt mãi không thôi, vả vào miệng tát vào mặt hai gã nam sinh đó.
Đằngnày thì la hét, ồn ào náo nhiệt. Đằng kia lại yên tĩnh quá mức. Dương Tịchkhông khỏi liếc nhìn Diệp Phiên Nhiên, cô quả thực trông thấy bức hình đó nhưngchỉ cụp mắt vờ như không hề xảy ra chuyện gì.
TrầnThần tự xưng thuộc loại nam sinh phong lưu, ỷ mình đẹp trai, tướng mạo cao ráo,chơi bóng rổ cừ khôi. Trong lóp hễ có bạn nữ sinh nào xinh xắn hắn cũng vô tìnhhữu ý mà chòng ghẹo hòng giở trò tiếp cận người ta. Dương Tịch không giống hắn,tuy thi thoảng giở trò đùa dai nhưng dù sao cậu cũng là lớp trưởng, tố chấtthanh cao đã ăn sâu tận xương tủy. Cậu chẳng bao giờ chủ động trò chuyện cùngcác bạn nữ sinh. Trong lớp có hơn phân nửa nữ sinh mến mộ cậu, trong đó Miêu KhảNgôn là người có biểu hiện lộ liễu nhất.
Bấtluận là giờ lên lớp hay tan trường thì Miêu Khả Ngôn đều thích quấn lấy Dương Tịch,vốn dĩ cô và Dương Tịch không thân thiết nhưng cô và Trần Thần là bạn bè từ thuởđể chỏm, đều là con của nhân viên trong bệnh viện.
Ngàyđầu tiên tựu trường, Miêu Khả Ngôn đặc biệt đến rất sớm, thầy cô giáo và bạn họcvẫn chưa đến. Cô đứng chờ ở hành lang lớp học, thấy một bạn nam sinh đang đứngxa xa đầu kia hành lang, dáng hình cao ráo, áo sơ mi kẻ ca rô đơn giản phốicùng chiếc quần bò xanh đậm, toát lên hơi thở trong sáng sảng khoái. Phần tócmái hơi dài phủ rạp trước trán, cậu giơ tay khẽ gạt ra. Dưới ánh nắng mặt trờicuối hạ đầu thu, cô trông thấy đôi mắt sáng của cậu, hàng lông mày rậm đen, dướisống mũi thẳng cao là làn môi thanh mảnh góc cạnh.
Sauđó, các bạn học ùn ùn kéo đến, hai người họ lẫn trong đám bạn xếp hàng, báodanh, nhận sách mới. Buổi học đầu tiên thầy giáo Cao bình bầu cậu làm lớp trưởng.Đứng trên bục giảng, cậu tự giới thiệu về mình, giọng trầm dễ nghe: “Chào các bạn,mình tên là Dương Tịch…”
Kểtừ lúc đó, giọng nói cùng gương mặt tuấn tú tràn đầy sức sống của cậu luôn quẩnquanh trong tâm trí Miêu Khả Ngôn. Cô đã phải lòng Dương Tịch, đem lòng yêu mếncậu ngay từ cái nhìn đầu tiên.
MiêuKhả Ngôn qua sự giới thiệu của Trần Thần, nhanh chóng trở nên thân thiết vớiDương Tịch. Hằng ngày, cô cùng hai người họ đạp xe đến trường. Sáu giờ tan học,cô vẫn chưa chịu về nhà, lại cùng hai người chơi bóng rổ, chơi điện tử. Trần Thầnlúc đầu còn lầm tưởng Miêu Khả Ngôn có tình ý với mình, sau phát hiện ra cô gáinày “ý không ở trong lời, nói ở đây chết cây trên rừng” liền có chút đố kỵ, nóivới Dương Tịch: “Tiểu tử như cậu, mệnh phạm đào hoa, chính là mầm mống rắc rốivà tai họa!”
DươngTịch thản nhiên cười trừ cho qua chuyện.
Chương2
Kỳthi giữa kỳ năm thứ nhất bậc trung học, với Diệp Phiên Nhiên mà nói, chính là mộtnhánh của lưu vực sông.
Từhạng tám cô tụt xuống hạng thứ năm mươi hai, từ học sinh xuất sắc trong lòng thầycô và bạn bè nay trở thành học sinh yếu kém. Khoảng cách sa sút cùng cảm giácthất bại quá lớn gần như khiến cô hoàn toàn suy sụp.
DiệpPhiên Nhiên biết vấn đề nằm ở đâu, đó là học lệch! Cô học lệch trầm trọng, điểmbài kiểm tra ngữ văn lần nào cũng xếp thứ ba trong lớp, còn môn lý và hóa đềuluẩn quẩn quanh mức dưới trung bình. Môn toán, miễn cưỡng đạt điểm trung bình,Anh văn thành tích làng nhàng. Kết quả tổng hợp của cô vẫn tụt lùi phía sau.
Đờihọc trò, dường như chẳng có điều gì khiến người ta sầu não và tuyệt vọng hơnthành tích học tập. Sự tự ti mặc cảm chôn sâu tận đáy lòng đã trói buộc đôi taybàn chân cùng chiếc miệng của cô lại, khiến cô hoàn toàn không còn tinh thầncùng sự nhanh nhẹn như trước kia nữa.
DươngTịch ngồi đằng sau Diệp Phiên Nhiên, phát hiện cô thường xuyên cô độc một mình.Trong lớp, cô vẫn thường im lặng trầm mặc, hệt như cái bóng tăm tối. Mỗi lần cậungẩng đầu lên đều trông thấy dáng hình cô gầy guộc, mong manh, rõ ràng rất gầnrất gần cậu, đưa tay ra là có thể chạm vào. Thế nhưng, cậu lại cảm thấy cô đangở rất xa rất xa cậu, hệt như cách biệt nhau hàng vạn dặm.
TrầnThần là kẻ bộc trực, tâm tư không sâu sắc, xưa nay chưa bao giờ hiểu được tâmtình của Dương Tịch, bởi lẽ hắn còn việc quan trọng hơn để làm chính là giúp ĐồngHinh Nguyệt được chọn làm ủy viên ban văn thể mỹ.
Trônghắn phong lưu ăn chơi, lúc nào cũng trêu hoa ghẹo nguyệt nhưng người con gái hắnthực lòng yêu mến chỉ có một người chính là hoa khôi của lớp - Đồng Hinh Nguyệt.
Hệtnhư Miêu Khả Ngôn xuất hiện cảm giác yêu từ cái nhìn đầu tiên với Dương Tịch,Trần Thần cũng đã đem lòng yêu mến Đồng Hinh Nguyệt ngay từ ngày đầu tiên nhậphọc.
Đúngngày báo danh, chiếc xe hơi đen tuyền lái vào khuôn viên trường, Đồng Hinh Nguyệtbước xuống xe. Cô cột tóc đuôi ngựa, diện chiếc áo sơ mi trắng chiết eo điểmxuyết hoa bông cùng chiếc váy đỏ xếp ly để lộ cặp đùi nõn nà mảnh khảnh, khiếncả người cô như một nàng tiên đứng dưới ánh mặt trời.
Gươngmặt Đồng Hinh Nguyệt hoạt bát tươi sáng, không ồn ào xô bồ như Miêu Khả Ngôn,do xuất thân khá giã nên phong cách ăn mặc của cô thời trang hơn những nữ sinhbình thường khác.
Lẽđương nhiên, điều quan trọng nhất chính là, trông cô rất xinh xắn, vóc dángthanh thoát cân đối, làn da trắng trẻo như tuyết, khuôn mặt hài hòa tựa bứctranh, vẻ đẹp pha trộn nét hồn nhiên ngọt ngào của thiếu nữ.
Tronglớp, mọi người đồn Đồng Hinh Nguyệt mến Dương Tịch. Trần Thần cũng vì việc nàymà tìm cách xác thực với thằng bạn chiến hữu. Dương Tịch một mực phủ nhận:“Không có chuyện đó đâu. Mình và cô ấy chỉ là bạn học thời trung học cơ sởthôi.”
DươngTịch và Đồng Hinh Nguyệt đều là học sinh trung học cơ sở của trường Tam Trungchuyển tiếp thẳng lên trung học phổ thông. Mối quan hệ giữa hai người không đượccoi là đặc biệt thân thiết nhưng cũng khá tốt so với những bạn học bình thườngkhác. Lần này trong lớp tổ chức đợt bình bầu lại ban cán sự lớp, Trần Thần cứngỡ Dương Tịch nhất định sẽ tiến cử Đồng Hinh Nguyệt làm ủy viên ban văn thể mỹ,nào ngờ cậu ta tỏ vẻ kinh ngạc nhìn hắn: “Sao phải bình bầu lại chứ?”
“Chuyệnnày chẳng phải đã rõ rồi sao! Cái con bé Diệp Phiên Nhiên đó trầm lặng thiếu sứcsống, tính tình lập dị, từ lúc tựu trường đến giờ cô ta chưa từng tổ chức mộthoạt động văn nghệ nào. Tháng sau, trường tổ chức chương trình hội diễn văn nghệ,cô ta sẽ chuẩn bị tiết mục gì đây? Tớ thấy Đồng Hinh Nguyệt hoạt bát xinh xắn,ca hay múa giỏi, đảm nhiệm ủy viên ban văn thể mỹ hợp hơn cô ta nhiều!”
DươngTịch hiểu những lời Trần Thần nói đều là sự thật nhưng nghĩ đến việc đích thâncậu nói với giáo viên chủ nhiệm về việc tiến cử Đồng Hinh Nguyệt thay thế DiệpPhiên Nhiên, cậu lại cảm thấy không thỏa đáng: “Những việc làm đắc tội ngườikhác, mình không làm được!”
“Vậythì lạ thật đấy! Dương Tịch, cậu chẳng phải là loại người mềm, sao lần này lạitrở nên thương hoa tiếc ngọc vậy? Trần Thần khó chịu mỉm cười, nói tiếp: “Mà DiệpPhiên Nhiên chẳng phải hoa, cũng chẳng phải ngọc ngà, cô ta chỉ là hòn đá cứngnhắc lạnh lẽo!”
Dùcó là hòn đá thì vẫn có lòng tự trọng chứ!
DiệpPhiên Nhiên tuy trầm mặc ít nói, tính tình điềm đạm nho nhã nhưng trực giácDương Tịch mách bảo cô quả thực là nữ sinh cô độc nhạy cảm, rất dễ bị tổnthương. Nếu cậu làm cô tổn thương, cậu sẽ cảm thấy lương tâm cắn rứt không yên.
Sứchấp dẫn của những nữ sinh xinh đẹp chẳng còn gì nghi ngờ nữa. Đồng Hinh Nguyệtcó mối quan hệ tốt với mọi người, thuộc dạng lọt vào mắt xanh của thầy giáo, đượcbạn học nể nang. Thế nên, dù rằng Dương Tịch không tiến cử cô với giáo viên thìtrong lớp cũng sẽ có người đề cử cô thay thế Diệp Phiên Nhiên đảm nhiệm ủy viênban văn thể mỹ.
ThầyCao đã có hai mươi năm kinh nghiệm giảng dạy, tuy nguyên tắc đối nhân xử thếnghiêm túc cứng nhắc nhưng với việc bình bầu ban cán sự lớp, thầy vẫn phát huytinh thần dân chủ, để mọi người bỏ phiếu kín, xem thử Diệp Phiên Nhiên và ĐồngHinh Nguyệt ai nhiều phiếu hơn.
Trongsuốt quá trình kiểm phiếu, Diệp Phiên Nhiên cúi gằm mặt, không hé miệng lờinào. Hình thức bỏ phiếu này, thật chính là so bì tình cảm của các bạn học tronglớp. Đồng Hinh Nguyệt là hoa khôi của lớp, thuộc nhân vật tâm điểm sáng ngời,còn cô chỉ là hạng vô danh tiểu tốt chẳng ai biết đến. Liệu ai sẽ bỏ phiếu chocô chứ? Kết quả bình bầu nhanh chóng hoàn tất. Cả lớp sáu mươi ba học sinh thìsáu mươi mốt phiếu bình cho Đồng Hinh Nguyệt. Còn cô chỉ có được hai phiếu đángthương. Nhưng Diệp Phiên Nhiên cảm thấy hơi lạ, rốt cuộc ai là chủ nhân của hailá phiếu đó?
Thểtheo nguyện vọng của mọi người, Đồng Hinh Nguyệt được bình bầu là ủy viên banvăn thể mỹ với số phiếu cao hơn. Khi thầy Cao định tuyên bố kết thúc cuộc họp lớpthì lớp phó Thẩm Vỹ giơ tay lên. “Thẩm Vỹ, em có việc gì vậy?” Thầy Cao chau màynhìn cậu nam sinh nho nhã lễ phép đó.
ThẩmVỹ có vóc dáng cao ráo mảnh khảnh, trắng trẻo, thường ngày rất ít khi trò chuyện,không hoạt bát như Dương Tịch, nhưng tính tình tỉ mỉ điềm đạm, làm việc gì cũngcẩn thận chăm chỉ nên thầy Cao bầu cậu làm lớp phó kiêm ủy viên môn văn. “Em đềnghị, chức ủy viên môn văn sẽ do Diệp Phiên Nhiên đảm nhiệm!” Thẩm Vỹ đứng dậynói.
DiệpPhiên Nhiên mặt cúi gằm xuống hộc bàn, nghe thấy tên mình, chợt ngẩng đầu lên,sắc mặt càng trắng tái hơn bình thường do căng thẳng và lo lắng.
Khôngriêng gì cô cảm thấy kinh ngạc, ánh mắt mọi người đều đổ dồn về Thẩm Vỹ, cậu thảnnhiên nói: “Em cảm thấy Diệp Phiên Nhiên làm ủy viên môn văn thích hợp hơn em.Trong kỳ kiểm tra giữa kỳ thành tích môn văn của bạn ấy cao nhất. Vả lại, khicòn học trung học cơ sở bạn ấy còn đoạt giải nhì sáng tác văn học toàn quốc!”
Làgiáo viên chủ nhiệm, thầy Cao đương nhiên biết thành tích môn văn của DiệpPhiên Nhiên rất xuất sắc, đặc biệt sáng tác văn học của cô cực kỳ hay nhưng kếtquả tổng hợp các môn lại thụt lùi. Với những học sinh xếp hạng từ dưới đếm lên,trong suy nghĩ của thầy, người đó không đủ tư cách đảm nhiệm vị trí ban cán sựlớp.
Dườngnhư nhận ra sự ngần ngừ của thầy Cao, Thẩm Vĩ nói tiếp: “Một lần thắng bại chẳngthể luận bàn ai là anh hùng, một kỳ kiểm tra giữa kỳ cũng không thể phân loạiđược đâu là học sinh giỏi đâu là học sinh yếu. Em tin rằng, chỉ cần Diệp PhiênNhiên cố gắng thì thành tích của bạn ấy nhất định có thể theo kịp các bạn.”
Lờilẽ chân thành, ngôn từ hợp lý, thầy Cao quả nhiên đã bị cậu thuyết phục, gật gùnói: “Việc này thầy còn phải hỏi thêm ý kiến của thầy giáo môn văn nữa. Được rồi,buổi họp lớp hôm nay kết thúc tại đây!”
Hếtgiờ học, những học sinh ở phòng bên cạnh đều đã về hết. Khi thầy Cao rời đi, cảlớp cũng giải tán.
DiệpPhiên Nhiên trực nhật hôm đó, là người cuối cùng rời khỏi lớp học. Cô khóa cửa,đến bãi đỗ xe lấy xe. Trên con đường rợp bóng râm, cô bắt gặp Thẩm Vỹ đang đẩyxe đi ra.
Côhá hốc miệng vài lần, không nhịn được, hỏi: “Cậu… vì sao cậu muốn tôi làm ủyviên môn văn?”
ThẩmVỹ mỉm cười: “Lý do tôi đã nói trong cuộc họp lớp rồi!”
Cômím chặt môi, khẽ chau mày, bộ dạng đau khổ: “Sao cậu biết hồi trung học cơ sởtôi đoạt giải sáng tác?”
“Tôicũng tình cờ nghe được thầy Tiêu nói.” Ngừng giây lát cậu nói thêm: “Thầy Tiêuđặc biệt đánh giá cao cậu, thầy nói cậu viết văn r
Đặtba lô vào hộc bàn, cô cúi gằm mặt, lặng lẽ xem sách. Cô bạn ngồi cùng bàn vớicô tên Miêu Khả Ngôn, một nữ sinh cá tính hướng ngoại, tuy thành tích học tập rấttồi nhưng tính cách vui vẻ, thích nói thích cười.
Dùrằng Miêu Khả Ngôn chẳng phàn nàn về khuôn mặt trầm mặc chất phác của DiệpPhiên Nhiên nhưng cô cũng không ưa Miêu Khả Ngôn, cảm thấy cô ta cả ngày ríurít, ồn ào náo nhiệt. Mỗi lần đến giờ tự học, cô ta đều quay xuống chuyện trò vớibạn ngồi bàn phía sau. Dương Tịch và Trần Thần vẫn thường chòng ghẹo, coi cô tanhư trò hề.
Mộtlần vào giờ nghỉ giải lao, Dương Tịch và Trần Thần bước đến trước bàn Miêu KhảNgôn, thình lình mở tấm bìa đầu lâu đẫm máu của cuốn tiểu thuyết kinh dị rangay trước mặt cô ta, Miêu Khả Ngôn nhảy dựng lên, miệng mồm hét toáng, tiếp đóthì bám rịt mãi không thôi, vả vào miệng tát vào mặt hai gã nam sinh đó.
Đằngnày thì la hét, ồn ào náo nhiệt. Đằng kia lại yên tĩnh quá mức. Dương Tịchkhông khỏi liếc nhìn Diệp Phiên Nhiên, cô quả thực trông thấy bức hình đó nhưngchỉ cụp mắt vờ như không hề xảy ra chuyện gì.
TrầnThần tự xưng thuộc loại nam sinh phong lưu, ỷ mình đẹp trai, tướng mạo cao ráo,chơi bóng rổ cừ khôi. Trong lóp hễ có bạn nữ sinh nào xinh xắn hắn cũng vô tìnhhữu ý mà chòng ghẹo hòng giở trò tiếp cận người ta. Dương Tịch không giống hắn,tuy thi thoảng giở trò đùa dai nhưng dù sao cậu cũng là lớp trưởng, tố chấtthanh cao đã ăn sâu tận xương tủy. Cậu chẳng bao giờ chủ động trò chuyện cùngcác bạn nữ sinh. Trong lớp có hơn phân nửa nữ sinh mến mộ cậu, trong đó Miêu KhảNgôn là người có biểu hiện lộ liễu nhất.
Bấtluận là giờ lên lớp hay tan trường thì Miêu Khả Ngôn đều thích quấn lấy Dương Tịch,vốn dĩ cô và Dương Tịch không thân thiết nhưng cô và Trần Thần là bạn bè từ thuởđể chỏm, đều là con của nhân viên trong bệnh viện.
Ngàyđầu tiên tựu trường, Miêu Khả Ngôn đặc biệt đến rất sớm, thầy cô giáo và bạn họcvẫn chưa đến. Cô đứng chờ ở hành lang lớp học, thấy một bạn nam sinh đang đứngxa xa đầu kia hành lang, dáng hình cao ráo, áo sơ mi kẻ ca rô đơn giản phốicùng chiếc quần bò xanh đậm, toát lên hơi thở trong sáng sảng khoái. Phần tócmái hơi dài phủ rạp trước trán, cậu giơ tay khẽ gạt ra. Dưới ánh nắng mặt trờicuối hạ đầu thu, cô trông thấy đôi mắt sáng của cậu, hàng lông mày rậm đen, dướisống mũi thẳng cao là làn môi thanh mảnh góc cạnh.
Sauđó, các bạn học ùn ùn kéo đến, hai người họ lẫn trong đám bạn xếp hàng, báodanh, nhận sách mới. Buổi học đầu tiên thầy giáo Cao bình bầu cậu làm lớp trưởng.Đứng trên bục giảng, cậu tự giới thiệu về mình, giọng trầm dễ nghe: “Chào các bạn,mình tên là Dương Tịch…”
Kểtừ lúc đó, giọng nói cùng gương mặt tuấn tú tràn đầy sức sống của cậu luôn quẩnquanh trong tâm trí Miêu Khả Ngôn. Cô đã phải lòng Dương Tịch, đem lòng yêu mếncậu ngay từ cái nhìn đầu tiên.
MiêuKhả Ngôn qua sự giới thiệu của Trần Thần, nhanh chóng trở nên thân thiết vớiDương Tịch. Hằng ngày, cô cùng hai người họ đạp xe đến trường. Sáu giờ tan học,cô vẫn chưa chịu về nhà, lại cùng hai người chơi bóng rổ, chơi điện tử. Trần Thầnlúc đầu còn lầm tưởng Miêu Khả Ngôn có tình ý với mình, sau phát hiện ra cô gáinày “ý không ở trong lời, nói ở đây chết cây trên rừng” liền có chút đố kỵ, nóivới Dương Tịch: “Tiểu tử như cậu, mệnh phạm đào hoa, chính là mầm mống rắc rốivà tai họa!”
DươngTịch thản nhiên cười trừ cho qua chuyện.
Chương2
Kỳthi giữa kỳ năm thứ nhất bậc trung học, với Diệp Phiên Nhiên mà nói, chính là mộtnhánh của lưu vực sông.
Từhạng tám cô tụt xuống hạng thứ năm mươi hai, từ học sinh xuất sắc trong lòng thầycô và bạn bè nay trở thành học sinh yếu kém. Khoảng cách sa sút cùng cảm giácthất bại quá lớn gần như khiến cô hoàn toàn suy sụp.
DiệpPhiên Nhiên biết vấn đề nằm ở đâu, đó là học lệch! Cô học lệch trầm trọng, điểmbài kiểm tra ngữ văn lần nào cũng xếp thứ ba trong lớp, còn môn lý và hóa đềuluẩn quẩn quanh mức dưới trung bình. Môn toán, miễn cưỡng đạt điểm trung bình,Anh văn thành tích làng nhàng. Kết quả tổng hợp của cô vẫn tụt lùi phía sau.
Đờihọc trò, dường như chẳng có điều gì khiến người ta sầu não và tuyệt vọng hơnthành tích học tập. Sự tự ti mặc cảm chôn sâu tận đáy lòng đã trói buộc đôi taybàn chân cùng chiếc miệng của cô lại, khiến cô hoàn toàn không còn tinh thầncùng sự nhanh nhẹn như trước kia nữa.
DươngTịch ngồi đằng sau Diệp Phiên Nhiên, phát hiện cô thường xuyên cô độc một mình.Trong lớp, cô vẫn thường im lặng trầm mặc, hệt như cái bóng tăm tối. Mỗi lần cậungẩng đầu lên đều trông thấy dáng hình cô gầy guộc, mong manh, rõ ràng rất gầnrất gần cậu, đưa tay ra là có thể chạm vào. Thế nhưng, cậu lại cảm thấy cô đangở rất xa rất xa cậu, hệt như cách biệt nhau hàng vạn dặm.
TrầnThần là kẻ bộc trực, tâm tư không sâu sắc, xưa nay chưa bao giờ hiểu được tâmtình của Dương Tịch, bởi lẽ hắn còn việc quan trọng hơn để làm chính là giúp ĐồngHinh Nguyệt được chọn làm ủy viên ban văn thể mỹ.
Trônghắn phong lưu ăn chơi, lúc nào cũng trêu hoa ghẹo nguyệt nhưng người con gái hắnthực lòng yêu mến chỉ có một người chính là hoa khôi của lớp - Đồng Hinh Nguyệt.
Hệtnhư Miêu Khả Ngôn xuất hiện cảm giác yêu từ cái nhìn đầu tiên với Dương Tịch,Trần Thần cũng đã đem lòng yêu mến Đồng Hinh Nguyệt ngay từ ngày đầu tiên nhậphọc.
Đúngngày báo danh, chiếc xe hơi đen tuyền lái vào khuôn viên trường, Đồng Hinh Nguyệtbước xuống xe. Cô cột tóc đuôi ngựa, diện chiếc áo sơ mi trắng chiết eo điểmxuyết hoa bông cùng chiếc váy đỏ xếp ly để lộ cặp đùi nõn nà mảnh khảnh, khiếncả người cô như một nàng tiên đứng dưới ánh mặt trời.
Gươngmặt Đồng Hinh Nguyệt hoạt bát tươi sáng, không ồn ào xô bồ như Miêu Khả Ngôn,do xuất thân khá giã nên phong cách ăn mặc của cô thời trang hơn những nữ sinhbình thường khác.
Lẽđương nhiên, điều quan trọng nhất chính là, trông cô rất xinh xắn, vóc dángthanh thoát cân đối, làn da trắng trẻo như tuyết, khuôn mặt hài hòa tựa bứctranh, vẻ đẹp pha trộn nét hồn nhiên ngọt ngào của thiếu nữ.
Tronglớp, mọi người đồn Đồng Hinh Nguyệt mến Dương Tịch. Trần Thần cũng vì việc nàymà tìm cách xác thực với thằng bạn chiến hữu. Dương Tịch một mực phủ nhận:“Không có chuyện đó đâu. Mình và cô ấy chỉ là bạn học thời trung học cơ sởthôi.”
DươngTịch và Đồng Hinh Nguyệt đều là học sinh trung học cơ sở của trường Tam Trungchuyển tiếp thẳng lên trung học phổ thông. Mối quan hệ giữa hai người không đượccoi là đặc biệt thân thiết nhưng cũng khá tốt so với những bạn học bình thườngkhác. Lần này trong lớp tổ chức đợt bình bầu lại ban cán sự lớp, Trần Thần cứngỡ Dương Tịch nhất định sẽ tiến cử Đồng Hinh Nguyệt làm ủy viên ban văn thể mỹ,nào ngờ cậu ta tỏ vẻ kinh ngạc nhìn hắn: “Sao phải bình bầu lại chứ?”
“Chuyệnnày chẳng phải đã rõ rồi sao! Cái con bé Diệp Phiên Nhiên đó trầm lặng thiếu sứcsống, tính tình lập dị, từ lúc tựu trường đến giờ cô ta chưa từng tổ chức mộthoạt động văn nghệ nào. Tháng sau, trường tổ chức chương trình hội diễn văn nghệ,cô ta sẽ chuẩn bị tiết mục gì đây? Tớ thấy Đồng Hinh Nguyệt hoạt bát xinh xắn,ca hay múa giỏi, đảm nhiệm ủy viên ban văn thể mỹ hợp hơn cô ta nhiều!”
DươngTịch hiểu những lời Trần Thần nói đều là sự thật nhưng nghĩ đến việc đích thâncậu nói với giáo viên chủ nhiệm về việc tiến cử Đồng Hinh Nguyệt thay thế DiệpPhiên Nhiên, cậu lại cảm thấy không thỏa đáng: “Những việc làm đắc tội ngườikhác, mình không làm được!”
“Vậythì lạ thật đấy! Dương Tịch, cậu chẳng phải là loại người mềm, sao lần này lạitrở nên thương hoa tiếc ngọc vậy? Trần Thần khó chịu mỉm cười, nói tiếp: “Mà DiệpPhiên Nhiên chẳng phải hoa, cũng chẳng phải ngọc ngà, cô ta chỉ là hòn đá cứngnhắc lạnh lẽo!”
Dùcó là hòn đá thì vẫn có lòng tự trọng chứ!
DiệpPhiên Nhiên tuy trầm mặc ít nói, tính tình điềm đạm nho nhã nhưng trực giácDương Tịch mách bảo cô quả thực là nữ sinh cô độc nhạy cảm, rất dễ bị tổnthương. Nếu cậu làm cô tổn thương, cậu sẽ cảm thấy lương tâm cắn rứt không yên.
Sứchấp dẫn của những nữ sinh xinh đẹp chẳng còn gì nghi ngờ nữa. Đồng Hinh Nguyệtcó mối quan hệ tốt với mọi người, thuộc dạng lọt vào mắt xanh của thầy giáo, đượcbạn học nể nang. Thế nên, dù rằng Dương Tịch không tiến cử cô với giáo viên thìtrong lớp cũng sẽ có người đề cử cô thay thế Diệp Phiên Nhiên đảm nhiệm ủy viênban văn thể mỹ.
ThầyCao đã có hai mươi năm kinh nghiệm giảng dạy, tuy nguyên tắc đối nhân xử thếnghiêm túc cứng nhắc nhưng với việc bình bầu ban cán sự lớp, thầy vẫn phát huytinh thần dân chủ, để mọi người bỏ phiếu kín, xem thử Diệp Phiên Nhiên và ĐồngHinh Nguyệt ai nhiều phiếu hơn.
Trongsuốt quá trình kiểm phiếu, Diệp Phiên Nhiên cúi gằm mặt, không hé miệng lờinào. Hình thức bỏ phiếu này, thật chính là so bì tình cảm của các bạn học tronglớp. Đồng Hinh Nguyệt là hoa khôi của lớp, thuộc nhân vật tâm điểm sáng ngời,còn cô chỉ là hạng vô danh tiểu tốt chẳng ai biết đến. Liệu ai sẽ bỏ phiếu chocô chứ? Kết quả bình bầu nhanh chóng hoàn tất. Cả lớp sáu mươi ba học sinh thìsáu mươi mốt phiếu bình cho Đồng Hinh Nguyệt. Còn cô chỉ có được hai phiếu đángthương. Nhưng Diệp Phiên Nhiên cảm thấy hơi lạ, rốt cuộc ai là chủ nhân của hailá phiếu đó?
Thểtheo nguyện vọng của mọi người, Đồng Hinh Nguyệt được bình bầu là ủy viên banvăn thể mỹ với số phiếu cao hơn. Khi thầy Cao định tuyên bố kết thúc cuộc họp lớpthì lớp phó Thẩm Vỹ giơ tay lên. “Thẩm Vỹ, em có việc gì vậy?” Thầy Cao chau màynhìn cậu nam sinh nho nhã lễ phép đó.
ThẩmVỹ có vóc dáng cao ráo mảnh khảnh, trắng trẻo, thường ngày rất ít khi trò chuyện,không hoạt bát như Dương Tịch, nhưng tính tình tỉ mỉ điềm đạm, làm việc gì cũngcẩn thận chăm chỉ nên thầy Cao bầu cậu làm lớp phó kiêm ủy viên môn văn. “Em đềnghị, chức ủy viên môn văn sẽ do Diệp Phiên Nhiên đảm nhiệm!” Thẩm Vỹ đứng dậynói.
DiệpPhiên Nhiên mặt cúi gằm xuống hộc bàn, nghe thấy tên mình, chợt ngẩng đầu lên,sắc mặt càng trắng tái hơn bình thường do căng thẳng và lo lắng.
Khôngriêng gì cô cảm thấy kinh ngạc, ánh mắt mọi người đều đổ dồn về Thẩm Vỹ, cậu thảnnhiên nói: “Em cảm thấy Diệp Phiên Nhiên làm ủy viên môn văn thích hợp hơn em.Trong kỳ kiểm tra giữa kỳ thành tích môn văn của bạn ấy cao nhất. Vả lại, khicòn học trung học cơ sở bạn ấy còn đoạt giải nhì sáng tác văn học toàn quốc!”
Làgiáo viên chủ nhiệm, thầy Cao đương nhiên biết thành tích môn văn của DiệpPhiên Nhiên rất xuất sắc, đặc biệt sáng tác văn học của cô cực kỳ hay nhưng kếtquả tổng hợp các môn lại thụt lùi. Với những học sinh xếp hạng từ dưới đếm lên,trong suy nghĩ của thầy, người đó không đủ tư cách đảm nhiệm vị trí ban cán sựlớp.
Dườngnhư nhận ra sự ngần ngừ của thầy Cao, Thẩm Vĩ nói tiếp: “Một lần thắng bại chẳngthể luận bàn ai là anh hùng, một kỳ kiểm tra giữa kỳ cũng không thể phân loạiđược đâu là học sinh giỏi đâu là học sinh yếu. Em tin rằng, chỉ cần Diệp PhiênNhiên cố gắng thì thành tích của bạn ấy nhất định có thể theo kịp các bạn.”
Lờilẽ chân thành, ngôn từ hợp lý, thầy Cao quả nhiên đã bị cậu thuyết phục, gật gùnói: “Việc này thầy còn phải hỏi thêm ý kiến của thầy giáo môn văn nữa. Được rồi,buổi họp lớp hôm nay kết thúc tại đây!”
Hếtgiờ học, những học sinh ở phòng bên cạnh đều đã về hết. Khi thầy Cao rời đi, cảlớp cũng giải tán.
DiệpPhiên Nhiên trực nhật hôm đó, là người cuối cùng rời khỏi lớp học. Cô khóa cửa,đến bãi đỗ xe lấy xe. Trên con đường rợp bóng râm, cô bắt gặp Thẩm Vỹ đang đẩyxe đi ra.
Côhá hốc miệng vài lần, không nhịn được, hỏi: “Cậu… vì sao cậu muốn tôi làm ủyviên môn văn?”
ThẩmVỹ mỉm cười: “Lý do tôi đã nói trong cuộc họp lớp rồi!”
Cômím chặt môi, khẽ chau mày, bộ dạng đau khổ: “Sao cậu biết hồi trung học cơ sởtôi đoạt giải sáng tác?”
“Tôicũng tình cờ nghe được thầy Tiêu nói.” Ngừng giây lát cậu nói thêm: “Thầy Tiêuđặc biệt đánh giá cao cậu, thầy nói cậu viết văn r
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦTải game mobile miễn phí
© Anhhungpro.info wap giải trí tổng họp
Sitemap.html,Sitemap.xml,Ror.xml,Urllist.txtTải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
383/3131