watch sexy videos at nza-vids!
XEMMIENPHI.WAP.SH
Kho game online mới nhất
Tiểu thuyết ngôn tình cảm động
Tải những game đánh bài hay nhất 2015
Tải những game chiến thuật mới nhất

Tiểu thuyết Cục Cưng Bé Nhỏ Yêu Bạo Quân-full

Lượt xem :
lên nhàn nhạt nụ cười, giờ phút này cái đẹp của cô làm cho người khác phải nín thở.

Cô không kìm hãm được hướng hắn vươn tay.

Thấy thế, Quân Ngạo sải bước nghênh hướng cô.

Hắn không nói gì nữa cầm tay của cô, phảng phất nắm đến hạnh phúc vĩnh hằng.

Hắn tin tưởng cả đời có thể nhìn cô như vậy, bảo vệ cô, vĩnh viễn không ngại.

Lẳng lặng một lát, hắn mở miệng nói: “Anh biết em sẽ yêu anh.”

Điền Mật mở to mắt nhìn chằm chằm hắn, cái miệng nhỏ giương thật to, một câu cũng không nói ra được.

Quân Ngạo cầm chặt tay cô tăng thêm lực đạo, trên khuôn mặt anh tuấn có biểu lộ kiên quyết.

“Một ngày nào đó, anh sẽ nghe được chính miệng em nói yêu anh.”

Điền Mật cũng không cho rằng cô đẹp làm cho đàn ông điên cuồng muốn đoạt lấy.

Cô mệt mỏi suy nghĩ, Quân Ngạo dám đem cô nhốt ở trong căn phòng sang trọng lớn như vậy, hơn nữa bốn phía còn phái thủ hạ trông chừng cô, không để cho cô cơ hội chạy trốn.

Đối xử với cô giống như phi tử của quân vương cổ đại.

Đã một tháng!

Cô khát vọng tự do biết bao, hắn cũng không cho phép cô tự do hành động, sợ cô vừa đi ra ngoài dường như không trở lại.

Nhưng cô thật muốn đi bệnh viện chiếu cố bà nội.

Mặc dù ban đầu Diệp tiên sinh vè muốn lấy lòng cô mà phái người trông chừng chiếu cô bà nội, nhưng nếu không tự mình chiếu cố, cô an tâm thế nào đây?

Thay Diệp tiên sinh đàm phán không thành công, cho nên không thể kiếm được một trăm vạn tiền thưởng ban đầu Diệp tiên sinh nói cho cô, thì cô như thế nào có tiền để chữa cho bà nội đây?

Chuyện chẳng những không có hoàn thành, cô còn trở thành phụ nữ của đại ca hắc đạo.

Ghê tởm! Quân Ngạo căn bản không có ý tứ muốn thả cô đi.

Chương 8
Cảm giác tan nát cõi lòng lần nữa phá hủy Điền Mật.

Mười năm trước, cô đối mặt với cha đẻ vô tình vứt bỏ, mười năm sau, cô cô lực thừa nhận đối với cô có ân tình thật lớn, cũng là người thân duy nhất thật sự rời đi.

Cô hỏng mất!

Điền Mật hồn bay phách lạc nằm ở trên giường, con ngươi xinh đẹp không còn sáng rực rỡ như trước nữa, trên mặt tái nhợt trừ bỏ một mảnh đau thương, cũng không tìm thấy những biểu cảm khác.

Quân Ngạo lặng lẽ đi tới bên cạnh cô, đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve gò má cô, con ngươi đen nhánh tràn đầy không nỡ cùng đau lòng.

“Nói cho anh biết, phải làm sao em mới bằng lòng nói chuyện với anh?” Hắn nhẹ giọng nói.

Cô vẫn trầm mặc không nói.

Cô gầy, tiều tụy.

Từ ngày hôm qua lúc hắn ôm cô ở bệnh viện trở về, cô cũng chưa từng nói qua một câu, không ăn không uống, chỉ là trầm mặc mà chết lặng trên giường.

Hắn hiểu cô bị đả kích thật lớn, nhưng cô cố ý phong bế trái tim, không cho hắn đi vào, điều này càng khiến hắn càng thêm thống khổ cùng khó chịu.

Hai người rõ ràng sát lại nhau như thế, rồi lại có vẻ hết sức xa xôi.

Không, hắn không cho phép cô vứt bỏ hắn ở ngoài phòng.

Hắn không thể mặc cho cô tan nát cõi lòng, hận ý xâm nhập trong cô, càng không thể khiến cho tịch mịch, cô đơn thiêu đốt ý chí hắn.

“Điền Mật, nhìn anh!” Quân Ngạo dùng sức kéo cô, đột nhiên lắc lắc hai vai cô, giống như muốn ép cô tỉnh táo lại. “Em muốn hận anh thì đánh anh, mắng anh, anh sẽ không đánh trả, nhưng anh không cho phép em xem nhẹ anh, cự tuyệt anh!”

Điền Mật không có nhìn hắn, vẫn là bộ dáng thất hồn lạc phách.

Hắn gầm nhẹ một tiếng, đem cô ôm vào ngực, cũng vươn tay đè ót cô, ép cô nghênh đón nụ hôn của hắn.

Cuối cùng, cô cũng có phản kháng.

“Buông tôi ra! Không nên chạm vào tôi!”

Quân Ngạo nhưng không nghĩ dừng lại, hắn ép buộc cô xóa bro khoảng cách giữa hai người, dũng cảm đối mặt với hắn, đối mặt với tất cả.

Nụ hôn của hắn không ngừng sâu hơn, máu của hắn vì cô mà sôi trào, linh hồn của hắn khẩn cầu sự ngọt ngào mềm mại của cô, không cách nào cho phép cô lùi bước hoặc làm như không thấy.

Điền Mật vẫn như cũ cố ý phong bế trái tim, trầm mặc chết lặng.

Nhìn bộ dạng thất hồn lạc phách của cô, Quân Ngạo chán nản buông cô ra, bước chân nặng nề rời khỏi phòng.

Nghe được một tiếng cửa đóng, Điền Mật đứng dậy đi tới bên cửa sổ nhìn bóng lưng của hắn.

Giống như cảm nhận được cô chăm chú nhìn, Quân Ngạo xoay người nhìn về phía cửa sổ, cô không còn kịp tránh né nữa, chỉ có thể đứng tại chỗ đón ánh mắt nóng rực của hắn.

Hai người bốn mắt chạm nhau, trong ánh mắt trao đổi tình cảm lẫn nhau.

Nhìn trong mắt hắn quan tâm cùng đau thương, Điền Mật cảm thấy cổ họng nghẹn lại.

Cô hiểu hắn mong đợi cùng hy vọng.

Hắn muốn cô nói chuyện với hắn.

Muốn cô lần nữa tiếp nhận hắn.

Nhưng mà nỗi đau mất người thân nhất định phải cho cô thời gian thích ứng.

Cô quay đầu đi chỗ khác, vội vàng lau đi nước mắt nơi khóe mắt.

Nếu như cô quay đầu nhìn lại, cô sẽ thấy trên mặt hắn làm người ta cảm động, không đành lòng vẻ mặt thất vọng, có lẽ sẽ không đối với hắn lạnh nhạt vô tình.

Bên tai truyền đến tiếng cổng khép lại, cô cảm thấy linh hồn mình cũng theo hắn rời đi mà thoát khỏi.

Trời ạ! Cô nên đối mặt với hắn như thế nào?

Cô nên đối mặt với chính mình như thế nào, tha thứ mình?

Cô núp trong góc, ôm lấy mình thật chặt, khát vọng run rẩy không ngừng cho thân thể thật nhiều ấm áp.

Nhưng cô hiểu đây hết thảy không thể nào đơn giản như vậy mà có thể quên lãng.

Bởi vì lòng cô sau khi cởi bỏ phòng bị kiên cường, chỉ còn lại sợ hãi, tan nát cõi lòng, khó coi.

Không biết qua bao lâu, “Phanh” một tiếng, tiếng nổ đầy trời làm Điền Mật giật mình tỉnh giấc.

Cô nhìn một chút bốn phía, còn không rõ bây giờ là mấy giờ.

Chỉ cảm thấy trời tối.

Trong phòng tối tăm đột nhiên có ánh sáng rực rỡ, cô đưa tay che ánh mắt chói sáng.

Ngay khi cô chưa kịp phản ứng, một đôi bàn tay đã đem cô chặn lại.

“Tới đây, không cần trốn ở góc phòng.”

“Buông tôi ra!” Cô vô lực muốn phản kháng.

Quân Ngạo cũng không để ý tới cô, đem cô dùng sức đẩy tới trên giường.

Đột nhiên, Điền Mật cảm thấy trời đất quay cuồng.

Tiếp theo một cái chớp mắt, chỉ thấy Quân Ngạo lạnh lùng đem chai rượu mạnh nhét vào trong tay cô.

“Uông! Toàn bộ uống sạch!”

Điền Mật lẳng lặng nhìn hắn nhưng không có động đậy.

“Uống!”

Hắn mạnh mẽ rót rượu cho cô, rượu mạnh đắng chát cùng chua cay làm cho cô ho khan không ngừng, nước mắt cũng không rơi xuống.

“Không cần...” Cô thật khó chịu, cô không cần uống.

Quân Ngạo lại giống như người vô tình, không để ý đến phản kháng của cô, buộc cô phải uống hết rượu trong tay.

Điền Mật không ngừng kháng cự, hai người ở trên giường uốn éo kéo chung một chỗ, cô như thế nào cũng không tránh được hắn cứng rắn rót khổ sáp vào miệng cô, cuối cùng cô giống như con mèo hoang nổi điên cào mặt hắn.

Tiếp theo một cái chớp mắt, chỉ thấy trên khuôn mặt tuấn mỹ của Quân Ngạo bị cô cào chảy máu, tia máu đỏ tươi chậm rãi rỉ ra, hắn cũng không để ý.

“Em đừng cho là anh sẽ buông tha, hôm nay em không uống hết chai rượu này, anh tuyệt đối không dừng tay!” Hắn ngang ngược chế trụ cằm của cô, ép cô uống hết rượu mạnh khó có thể vào cổ.

“Không cần... Bỏ tôi ra...”

Rượu từ khóe miệng Điền Mật chảy dọc xuống y phục của cô, làm ướt hai người, nhưng cô vẫn không tránh thoát được lực kẹp của hắn.

Cô hung ác nhìn chằm chằm hắn, đáy mắt bùng cháy ngọn lửa tức giận, lại bởi vì nhục nhã mà chảy nước mắt, khuôn mặt tuyết trắng trướng hồng.

Quân Ngạo giống như biến thành một người khác, lạnh lùng, tàn nhẫn, đối với cô không có nửa điểm thương tiếc.

Điền Mật đột nhiên dùng hết sức đem chai rượu trong tay hắn đoạt tới, liều lĩnh hướng trong góc đập.

“Anh rốt cuộc muốn làm cái gì?” Cô thở hôn rhển hỏi, phần bụng truyền đến cảm giác nóng rực như lửa đốt.

“Nếu như em muốn mặc cho bi thương định đoạt, sống như cái xác không hồn, kia lấy rượu giải sầu không phải tốt hơn, thống thống khoái khoái mà uống say mèm, đến lúc đó chẳng phải là cách phát tiết oán hận trong lòng?” Hắn đưa hai tay bưng mặt của cô, lạnh lùng nhấn mạnh từng câu chữ, “Ngày mai tỉnh dậy, em muốn tiếp tục hận anh cũng được, muốn tiếp nhận áy náy của anh cũng được, như thế nào cũng đều được, chính là không cần không để ý tới anh.”

“Em để ý hay không để ý tới anh rất trọng yếu hay sao?”

“Trọng yếu.”

Quân Ngạo không cách nào chịu đựng được trong mắt cô tràn đầy cười lạnh, tầm mắt cố ý trốn tránh hắn, giống như không thể nào chịu đựng được sự xuất hiện của hắn.

Hắn có loại cảm giác bị vứt bỏ.

Cảm giác bị cô vô tình vứt bỏ bên ngoài phòng.

“Anh yêu em.” Hắn giống như con dã thú bị thương đối với cô rống to lên.

Giờ phút này trong mắt cô chỉ cso sự bá đạo của hắn, chăm chsu cùng khuôn mặt thâm tình, cũng không nhìn ra bất cứ cái gì nữa.

“Anh...làm sao có thể yêu em? Hai người chúng ta biết nhau không lâu, hiểu rõ không sâu, hơn nữa em còn rất hận anh...” Cô muốn trốn khỏi hắn, chạy trốn khỏi lời yêu trong miệng hắn, muốn chạy trốn thật xa tất cả tình cảm của hắn.

“Không cần trốn tránh nữa, nhìn anh.” Quân Ngạo dùng sức nhưng không quên ôn nhu đem cô đang muốn chạy trốn kéo lại trong ngực, kiên định giữ lấy hai vai cô, ép cô nhìn hắn. “Nói cho anh biết,” Trong mắt đen của hắn nhìn cô thật sâu, “Nói cho anh biết trong lòng em cũng quan tâm anh.”

“Em không...”

“Nói cho anh biết.” Hắn gầm nhẹ gần như gào khóc, làm cô sửng sốt cả người.

Nước mắt lần nữa không cầm được rơi xuống, Điền Mật run rẩy môi muốn mở miệng, rồi lại không biết mở miệng như thế nào.

Hai người cứ như vậy bốn mắt nhìn nhau, một cỗ bất đắc dĩ cùng bi ai chen giữa hai người.

“Anh yêu em, anh hy vọng, cầu xin em cũng có thể yêu anh.” Hắn chưa từng đối với một người phụ nữ nào nói qua những lời này, cũng chưa từng biểu hiện yếu ớt như thế trước mặt bất kỳ người phụ nữ nào.

Chỉ có cô.

“Anh tại sao có thể xác định anh yêu em như thế? Anh như thế nào có thể khẳng định như thế? Em đều không xác định được tình cảm trong lòng mình, lại như thế nào nói cho anh biết em cũng yêu anh? Đó không phải là lừa gạt anh sao?”

Cô bi ai đầy hắn ra, sau đó bước chân không vững đi tới bên cửa sổ, nhìn ngoài cửa sổ mưa to giàn giụa, tạo thành một mảnh tối tăm.

“Anh tại sao có thể khẳng định tình cảm của anh đối với em là yêu, mà không phải là cảm xúc nhất thời, không phải là hấp dẫn trên thân thể lẫn nhau?” Đầu cô cũng tự lẩm bẩm một hồi.

Nghe vậy, Quân Ngạo thâm tình mà khẳng định nói: “Anh chính là có thể xác định, phần tình cảm này không ngăn cản được cũng không che giấu được, anh muốn em, người của em, lòng của e,. linh hồn của em, anh muốn trong lòng em, trong mắt em cũng không dung nạp một người nào khác nữa, anh muốn em yêu anh.”

Điền Mật chậm rãi xoay người, bị lời nói bá đạo, kiên định, mãnh liệt của hắn rung chuyển không dứt.

“Anh vì sao phải như thế? Em cũng không đặc biệt.”

“Đối với người khác mà nói, có lẽ em cũng không đặc biệt; nhưng với anh mà nói, em là duy nhất.”

Trong lúc nhất thời, không khí bốn phía phảng phất ngưng kết, thời gian như dừng lại vào giờ khắc này.

Cô muốn tìm ra tất cả ngôn ngữ để nói mình không cần tin hắn.

Nhưng cô không tìm được.

Trên thực tế, cô hiểu mình hận hắn cũng không được nữa, có lẽ ban đầu cô đem tất cả sai lầm toàn bộ đổ lỗi trên người hắn, chính là muốn trốn tránh nội tâm áy náy.

Nhưng giờ khắc này cô lại bừng tỉnh đại ngộ.

Cô càng muốn ôm ấp cùng an ủi của hắn. Khi ở trong ngực hắn, cô dễ dàng quên hết tất cả những việc không tốt trước đây, khi hắn vuốt ve hôn cô cô có thể có được toàn bộ bình an cùng yêu thương.

Cô cũng không có cách nào lừa gạt mình nữa, nói cô không thương hắn, nói cô hận hắn.

Cô thương hắn!

Không có bất kỳ lý do nào, nhưng cô chính là biết mình thương hắn.

Quân Ngạo nhìn ra được nội tâm của cô giãy dụa, hắn nín thở mà đợi, hắn muốn kiên nhẫn chờ đợi cô phá bỏ cái gông xiềng trong lòng đi.

“Em...thật là đau khổ...Em không biết nên đối mặt như thế nào...cho nên em...đem tất cả sai lầm đổ lỗi lên đầu anh...” Cô nhỏ giọng, nghẹn ngào nói thầm.

Hắn đè
<<1 ... 91011
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦ
Tải game mobile miễn phí
Từ khóa Google : , ,
© Anhhungpro.info wap giải trí tổng họp
Sitemap.html,Sitemap.xml,Ror.xml,Urllist.txt
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
8/390