Tiểu thuyết Cưng Chiều Tình Nhân Trẻ Con-full
Lượt xem : |
a mặt ngoài phú quý, hòa thuận, che giấu những dòng nước xiết ở bên trong, hoàn toàn là một người ngoài, cho nên không có ai cảm thấy có hứng thú với cô.
So với mọi người thì Quan Thiên Lệ thật sự không thích Niên Nhược Nhược, bà cảm thấy nha đầu kia vừa ngốc vừa quê lại nghèo, mỗi lần nhìn thấy đều muốn dạy bảo một chút, thậm chí từng có lần hoài nghi cô là con gái riêng của Nhị ca Quan Thiên Dưỡng.
Nghi ngờ của bà cũng không phải không có căn cứ, ba đứa con của Quan Thiên Dưỡng không phải bị xưng là “Ngu xuẩn”, “Yếu đuối” và “Vô năng” sao? Thêm một đứa “Ngu ngốc”, nếu là không phải người một nhà thì không vào sống cùng! Lời vừa nói ra, liền thấy buồn cười.
Từ ngày ở Quan gia, thời gian đối Niên Nhược Nhược thật sự trôi quá quá chậm. Lúc ở dưới quê, nàng thường làm nhiều việc, ít nói. Nhưng đến Quan gia, người cậu qua đời ở Quan gia chính là đầy tớ, mà cô lại là cháu gái của đầy tớ, không phải người thân hay bạn bè quả thật có sự khác biệt.
Là người hầu, lại cùng các thiếu gia, tiểu thư bằng tuổi cùng học trường quý tộc mà không cần làm việc. Không phải người hầu, nhưng lại không có một chút địa vị, loại tình cảnh này thật sự là gian nan.
Các thiếu gia, tiểu thư Quan gia đều sớm trưởng thành, khi nhậm chức trong xí nghiệp của gia tộc, xấp xỉ tuổi cô, ngoài em gái của Quan Chi Nghiên là Quan Chi Quất, tam trong phòng tiểu thái tử Quan Dạ Kì, cũng chỉ có ba bốn người bà con.
Quan Chi Quất cùng cô cô Quan Thiên Lệ rất giống nhau, đều không vừa mắt Niên Nhược Nhược, không chỉ bởi vì nàng là một nha đầu nông thôn không liên quan đến Quan gia. Còn bởi vì ngày đầu tiên nàng đến “Văn đức học viện”, các đàn anh đều chú ý đến nha đầu có dáng vẻ quê mùa này, sau đó không lâu lại chạy tới hỏi cô về lý lịch của con bé ấy.
Chuyện này làm cho Quan Chi Quất giận đến nghiến răng nghiến lợi, xác định Nhược Nhược là đứa có mưu đồ, năm nay vô luận là ở nhà hay ở trường, Quan Chi Quất luôn tìm các soi mói, làm khó Nhược Nhược.
Cũng may lúc nhỏ Niên Nhược Nhược khi sống cùng người thân ở nông thôn đã quen giả câm vờ điếc, vùi đầu ăn cơm. Nên khi tiểu thư kia hoạnh họe vô lý, cô cũng chỉ mắt điếc tai ngơ tùy người ta mắng, mắng xong thì cô đi, tiếp tục an phận qua từng ngày. Quan Chi Quất tức giận không chỗ phát hỏa, chỉ có thể đụng tới một lần mắng một lần!
“Niên Nhược Nhược là đại ngu ngốc!”
“Niên Nhược Nhược là thiên hạ đệ nhất đại ngu ngốc!”
“Niên Nhược Nhược là vũ trụ vô địch siêu cấp đại ngu ngốc!”
Theo thời gian Quan Chi Quất tìm từ chửi mắng cũng dần dần thăng cấp……
“Hả? Nó lại làm sao vậy?”
Thư phòng ở lầu 4, ánh sáng thật ấm áp, màu vàng của ánh mặt trời chiếu vào, ngoài cửa sổ, có đám mây bồng bềnh trên không trung, đầu thu thật sự là mùa thoải mái, hợp với lòng người.
Quan Chi Nghiên thoải mái tựa vào sofa xem tạp chí kinh tế, nghe thấy em gái tức giận la mắng, không ngẩng đầu, chỉ thuận miệng hỏi, tầm mắt vẫn nhìn trang tạp chí.
Lần trước vì cuộc thi thành tích, Niên Nhược Nhược đứng thứ hai từ dưới lên; Trước đó vì lao xuống hồ nước cứu chú chó nhỏ lên trong trời mưa to nên bị ướt sũng; Trước đó nữa là vì ở cổng trường bị kẻ lừa đảo lừa lấy đi toàn bộ tiền tiêu vặt nhưng lại không biết rằng mình bị lừa……
Nghe qua đều rất giống là việc con bé ngốc kia làm, bây giờ con bé ngốc đó lại làm gì? Hắn chăm chú lắng nghe.
“Cô ngốc chết đi được! Anh Vũ Phong thổ lộ với cô, nói một chuỗi thiệt dài làm cho mọi người đều cảm động, nha đầu chết tiệt kia nghe xong cả buổi, cuối cùng ngơ ngác hỏi anh Vũ Phong:” xin hỏi anh là ai?” thật là buồn cười!” Quan Chi Quất oán hận lấy tay đánh vào tạp chí thời trang đang cầm trên tay, tưởng tượng đó là Niên Nhược Nhược đáng ghét, đang bị mình đánh đập.
“Mặt anh Vũ Phong lúc ấy đỏ bừng, thật sự là xấu hổ mà! Nhị ca, anh không biết anh Vũ Phong vĩ đại như nào đâu, em càng nghĩ càng không thông, anh ấy làm sao có thể thích con nhỏ Niên Nhược Nhược như vậy a!”
Quan Chi Nghiên không tiếp lời, khóe môi nhếch lên, tay lật một trang tạp chí.
“Còn nữa, cuộc thi lần này nó lại rất kém, là người đứng thứ hai từ dưới lên, nó với A Kì thường xuyên đội sổ đúng là một đôi trời sinh. Hai người xếp hạng gần nhau càng ngày càng thân thiết nha, ngày hôm qua A Kì còn lái xe máy chở nó về!” Quan Chi Quất liếc mắt thấy có người lắng nghe cô nói, lông mày liền dựng thẳng, càng nói càng hăng, “Nha đầu quê mùa kia thật sự là một con hồ ly tinh, chuyên môn câu dẫn đàn ông, ở trường một câu cũng không nói, lại còn ở trong nhà mình……”
Nghe vậy, ngón tay thon dài chợt dừng lại, trang sách cũng chầm chậm dừng lại, chưa lật qua.
Chương 3
Thời gian thấm thoát trôi qua, nhanh như thoi đưa.
Cô gái mồ côi bé nhỏ Niên Nhược Nhược tiếp tục yên ổn trưởng thành ở Quan gia, dáng người cô cao lớn hơn, bím tóc nhỏ cũng bị cắt đi thay vào đó là mái tóc ngắn ôm lấy khuôn mặt. Việc học mặc dù không có tiến bộ hay thay đổi gì đặc biệc, nhưng cuối cùng cũng có thể miễn cưỡng mà thi đậu vào trường Trung học “Học viện Văn Đức”.
Ở tiệc cưới xa hoa của Quan Chi Hà, Niên Nhược Nhược mặt mày hớn hở đi cùng người bạn mới, đứng ở bên ngoài, đứng trong một góc bên cạnh giàn hoa ở hành lang đại sảnh mà thưởng thức thức ăn.
Lúc này, bên trong đại sảnh, âm nhạc du dương, khách khứa đang tiến vào, mấy vạn đóa hoa hồng thơm ngát cùng hòa vào màu trắng thuần khiết của mấy đóa hoa bách hợp càng làm cho không gian trở nên tráng lệ, xa hoa. Ở trong đại sảnh, đèn thủy tinh treo trên trần đang tỏa ra những ánh sáng lấp lánh, mọi người đang ăn uống linh đình.
“A Kì, cậu không qua đó sao? Có lẽ lão thái gia sẽ tìm cậu đó.” Niên Nhược Nhược cắn một miếng bánh ngọt, lại uống một chút nước mật đào, miệng hỏi không rõ tiếng.
“Cũng không phải ta đính hôn, tôi không thích thú.” Tiểu thái tử được Quan gia cực kỳ sủng ái Quan Dạ Kì cũng một tay cầm bánh ngọt, một tay cầm ly nước mật đào, đang ăn một cách thỏa thích. Vẻ mặt rất xem thường, còn phán một câu đầy tự hào : “Kết hôn có gì tốt, muốn tôi từ nay trở đi chỉ có đúng một người phụ nữ, đêm cũng không thể đi chơi bên ngoài, không phải tự mình chuốc lấy phiền toái sao? Như vậy thà chết còn hơn.”
“Ha, khó trách cậu có thật nhiều bạn gái nha.” Niên Nhược Nhược bỗng nhiên tỉnh ngộ, đã hiểu ý của hắn.
Quan Dạ Kì hơn Nhược Nhược một tuổi, là đứa con duy nhất của tam lão gia Quan Thiên Kiện, mẹ hắn là Âu Dương Uyển Hề con gái giàu có và quyền lực nổi tiếng ở Singapore. Khi tiểu thái tử bộ dáng tuấn mỹ này được sinh ra đã được hưởng hàng vạn điều may mắn. Nghe nói bên kia ông ngoại để lại tài sản cho hắn, cũng đủ để cho hắn tiêu xài thoải mái đến mấy đời.
Niên Nhược Nhược là người bạn duy nhất của hắn ở Quan gia. Bởi vì sức học quá yếu, cuối năm học hắn còn đến trường, chủ động gặp hiệu trưởng để xin lưu ban. Hiệu trưởng vô cùng cảm động, ở trên đại hội công khai khen ngợi con của vị đại gia này, khen hắn không vì thân phận đặc thù mà tiếp tục học lên, có thể thấy rõ việc học mà không đi từng bước một, thì không thể đi ngàn dặm. Không tích trữ những giọt nước nhỏ thì không thể thành sông, thành biển.
Cuối cùng, nếu hắn có cố gắng thì nhất định sẽ thành công, có công mài sắt có ngày nên kim. Hắn có thể “phá phủ trầm chu”, “bách nhị Tần Quan chung chúc Hán”. “Khổ tâm nhân, thiên bất phụ. Ngọa tân thường đảm (nằm gai nếm mật), Tam thiên Việt giáp khả thông Ngô (ba ngàn quân Việt cũng có khả năng nuốt quân Ngô)”
“Ông kễnh con” này có phát ngôn kinh thiên động địa, khí thế ngất trời, nhưng khi lão thái gia nghe thấy, lại không cho rằng đó là sự sỉ nhục, ngược lại vẫn lấy điều đó làm kiêu ngạo, cảm thấy đứa cháu bảo bối của mình thật sự là đứa trung thực và có tinh thần hiếu học.
Bởi vậy Quan Dạ Kì liền trở thành bạn học cùng lớp của Niên Nhược Nhược, trong lớp liên tục đạt hạng nhất từ dưới lên, tiếp tục nằm gai nếm mật.
Khi còn ở dưới quê, Niên Nhược Nhược mỗi ngày tan học về nhà ngoài làm việc nhà, còn phải chăm sóc đứa em họ nhỏ, dường như không có thời gian đọc sách, hiện tại học ở “Văn Đức học viện” đứng top đầu thành phố, thành tích đương nhiên không tốt như những người khác. Mặc dù là như vậy, mỗi lần kiểm tra cô đều không đứng cuối lớp, phía dưới cô luôn là Quan Dạ Kì, không biết có phải hắn cố tình làm như vậy hay không, tình hình đáng ngờ như vậy thật sự là làm cô khó hiểu.
Người ta nói “gần mực thì đen, gần đèn thì sáng” quả không sai, hai người khác nhau không thể thành anh em, bởi vì cùng có sức học yếu mà quen biết nhau, cũng coi như là một loại duyên phận.
“Tôi đi lấy đồ ăn đây, tiểu Niên, cô muốn uống gì?” Quan Dạ Kì giải quyết xong món ăn, kêu tên hiệu của cô.
“Nước lựu.”
“Ok, chờ tôi ở chỗ này.”
Cô nhìn theo Quan Dạ Kì đang tiêu sái chui ra khỏi giàn hoa, ngồi tại chỗ tiếp tục cúi đầu cặm cụi ăn, còn chưa có ăn xong, liền nghe thấy có tiếng bước chân bên ngoài giàn hoa, cô tưởng là khách đi ngang qua nên không để ý. Ai mà biết tiếng bước chân kia đột nhiên dừng lại, tiếng nói chuyện vang lên.
Giàn hoa thật sự thấp, hơn nữa còn có những cây con rủ xuống, rậm rạp bao trùm không gian nhỏ hẹp, vô cùng bí mật, nên người bên ngoài rất khó phát hiện đằng sau còn có người, bởi vậy nói chuyện không cảnh giác chút nào.
Trong đó một âm thanh thật xa lạ của người đàn ông, ngữ điệu có chút xa lạ, có vẻ đã sống ở nước ngoài rất lâu, hắn nói: “Gần đây tình hình không được an toàn, giá cổ phiếu của vài công ty bị giảm, có nhà bị viện tư pháp mời đi hỗ trợ điều tra, có ngôi sao nữ….Tình hình hiện tại như vậy, cậu có dự tính gì không?”
Nghe lén người ta nói chuyện không có gì hay ho, Niên Nhược Nhược đang chuẩn bị đi ra ngoài thì nghe đến một âm thanh khác, đột nhiên đứng lại.
“Không có.” Trả lời cực kỳ ngắn gọn, so với người người đàn ông vừa rồi thì âm thanh hiện tại này lại rất quen thuộc.
Là…… Quan Chi Nghiên? Niên Nhược Nhược ngẩn ra, nghe thấy người đàn ông kia kêu tên tiếng Anh của Quan Chi Nghiên, lại nói: “Tôi phải nhắc nhở cậu, Lorry, anh họ hành động rất nhanh, để loại bỏ mọi trở ngại tuyệt đối sẽ không giữ lại tình cảm, không chừng bước tiếp theo chính là nhắm đến ba anh em các cậu, chẳng lẽ cậu không lo lắng……”
“Không có gì phải lo lắng, hắn muốn như thế nào thì tùy hắn.”
“Sự tình sẽ không đơn giản như vậy, hiện tại không chỉ có 『 cây sồi 』đã bị hắn khống chế, ngay cả trong hội đồng quản trị ở 『 lệ phong 』, cổ phần của hắn so với ba người còn nhiều hơn 15%, quả là cái gai trong mắt.”
Quan Chi Nghiên cười nhạt, “Không ai lại ngại chuyện có nhiều quyền hạn và lợi ích, huống chi là hắn…… Bất quá, cho dù có làm nhiều hơn nữa thì cuối cùng cũng chỉ sẽ là vì hắn nhân làm giá y, bạch bận một hồi thôi.”
“Nói vậy có ý gì?”
“Người mà Lão thái gia nhìn trúng, không phải là hắn.”
“Đó là ai?”
“A Kì.”
“A Kì?”
“Ừ, người thừa kế tương lai của Quan gia, chắc chắn là A Kì.”
“Nếu vậy, Lorry, có biện pháp nào để ngăn chặn chưa?”
“Bây giờ không cần, phe cánh của hắn chưa gây gì bất lợi, hơn nữa, phẫn trư ăn con hổ này là chiêu thứ nhất, chiêu này học được chứ thật ra cũng không khả dụng.”
Nghe vậy, kia cười ra tiếng, “Đúng vậy, nghe nói cuộc thi sát hạch vừa rồi, nó lại đứng cuối.”
“Đừng có coi thường nó. Nó hiểu trong cái nhà này, chỉ có bản thân mới có thể bảo vệ được chính mình .”
“Ngươi không phải cũng giống như vậy?” Quan Chi Nghiên không trả lời, ngầm thừa nhận. Sau đó, người đàn ông kia vừa cười vừa hỏi: “Vậy, vừa rồi ngươi chúc mừng là thật tâm hay là giả ý?”
“Đương nhiên là thật.”
“Why? Em dâu của cậu, chị dâu của tôi, không phải bạn gái trước của cậu sao? Người ta kết hôn, cậu hẳn là phải đau lòng mới đúng.”
“Đã là bạn gái cũ, bây giờ không liên quan nữa.”
“Cậu đối với người yêu cũ đúng là vô tình.”
“Không nói nữa, đi thôi, có thể bác lại đang tìm cậu.” Tạm dừng một chút, lại dặn dò: “Nhớ kỹ lời của tôi, không cần làm gì cả, xem náo nhiệt là tốt rồi.”
“Biết rồi.”
Sau khi người đàn ông nói giọng lạ lùng kia rời đi, Quan Chi Nghiên cũng không đi ngay, ngược lại nhàn nhã ấy ra một điếu thuốc và bật lửa trong túi áo, đứng đó châm lửa, nhả khói thuốc ra.
Niên Nhược Nhược trong lòng chỉ mong Quan Dạ Kì mau trở lại, liền nín thở, mắt xuyên qua khe hở đằng kia để nhìn trộm, căng thẳng nhìn hành động của Quan Chi Nghiên.
Ai mà biết
So với mọi người thì Quan Thiên Lệ thật sự không thích Niên Nhược Nhược, bà cảm thấy nha đầu kia vừa ngốc vừa quê lại nghèo, mỗi lần nhìn thấy đều muốn dạy bảo một chút, thậm chí từng có lần hoài nghi cô là con gái riêng của Nhị ca Quan Thiên Dưỡng.
Nghi ngờ của bà cũng không phải không có căn cứ, ba đứa con của Quan Thiên Dưỡng không phải bị xưng là “Ngu xuẩn”, “Yếu đuối” và “Vô năng” sao? Thêm một đứa “Ngu ngốc”, nếu là không phải người một nhà thì không vào sống cùng! Lời vừa nói ra, liền thấy buồn cười.
Từ ngày ở Quan gia, thời gian đối Niên Nhược Nhược thật sự trôi quá quá chậm. Lúc ở dưới quê, nàng thường làm nhiều việc, ít nói. Nhưng đến Quan gia, người cậu qua đời ở Quan gia chính là đầy tớ, mà cô lại là cháu gái của đầy tớ, không phải người thân hay bạn bè quả thật có sự khác biệt.
Là người hầu, lại cùng các thiếu gia, tiểu thư bằng tuổi cùng học trường quý tộc mà không cần làm việc. Không phải người hầu, nhưng lại không có một chút địa vị, loại tình cảnh này thật sự là gian nan.
Các thiếu gia, tiểu thư Quan gia đều sớm trưởng thành, khi nhậm chức trong xí nghiệp của gia tộc, xấp xỉ tuổi cô, ngoài em gái của Quan Chi Nghiên là Quan Chi Quất, tam trong phòng tiểu thái tử Quan Dạ Kì, cũng chỉ có ba bốn người bà con.
Quan Chi Quất cùng cô cô Quan Thiên Lệ rất giống nhau, đều không vừa mắt Niên Nhược Nhược, không chỉ bởi vì nàng là một nha đầu nông thôn không liên quan đến Quan gia. Còn bởi vì ngày đầu tiên nàng đến “Văn đức học viện”, các đàn anh đều chú ý đến nha đầu có dáng vẻ quê mùa này, sau đó không lâu lại chạy tới hỏi cô về lý lịch của con bé ấy.
Chuyện này làm cho Quan Chi Quất giận đến nghiến răng nghiến lợi, xác định Nhược Nhược là đứa có mưu đồ, năm nay vô luận là ở nhà hay ở trường, Quan Chi Quất luôn tìm các soi mói, làm khó Nhược Nhược.
Cũng may lúc nhỏ Niên Nhược Nhược khi sống cùng người thân ở nông thôn đã quen giả câm vờ điếc, vùi đầu ăn cơm. Nên khi tiểu thư kia hoạnh họe vô lý, cô cũng chỉ mắt điếc tai ngơ tùy người ta mắng, mắng xong thì cô đi, tiếp tục an phận qua từng ngày. Quan Chi Quất tức giận không chỗ phát hỏa, chỉ có thể đụng tới một lần mắng một lần!
“Niên Nhược Nhược là đại ngu ngốc!”
“Niên Nhược Nhược là thiên hạ đệ nhất đại ngu ngốc!”
“Niên Nhược Nhược là vũ trụ vô địch siêu cấp đại ngu ngốc!”
Theo thời gian Quan Chi Quất tìm từ chửi mắng cũng dần dần thăng cấp……
“Hả? Nó lại làm sao vậy?”
Thư phòng ở lầu 4, ánh sáng thật ấm áp, màu vàng của ánh mặt trời chiếu vào, ngoài cửa sổ, có đám mây bồng bềnh trên không trung, đầu thu thật sự là mùa thoải mái, hợp với lòng người.
Quan Chi Nghiên thoải mái tựa vào sofa xem tạp chí kinh tế, nghe thấy em gái tức giận la mắng, không ngẩng đầu, chỉ thuận miệng hỏi, tầm mắt vẫn nhìn trang tạp chí.
Lần trước vì cuộc thi thành tích, Niên Nhược Nhược đứng thứ hai từ dưới lên; Trước đó vì lao xuống hồ nước cứu chú chó nhỏ lên trong trời mưa to nên bị ướt sũng; Trước đó nữa là vì ở cổng trường bị kẻ lừa đảo lừa lấy đi toàn bộ tiền tiêu vặt nhưng lại không biết rằng mình bị lừa……
Nghe qua đều rất giống là việc con bé ngốc kia làm, bây giờ con bé ngốc đó lại làm gì? Hắn chăm chú lắng nghe.
“Cô ngốc chết đi được! Anh Vũ Phong thổ lộ với cô, nói một chuỗi thiệt dài làm cho mọi người đều cảm động, nha đầu chết tiệt kia nghe xong cả buổi, cuối cùng ngơ ngác hỏi anh Vũ Phong:” xin hỏi anh là ai?” thật là buồn cười!” Quan Chi Quất oán hận lấy tay đánh vào tạp chí thời trang đang cầm trên tay, tưởng tượng đó là Niên Nhược Nhược đáng ghét, đang bị mình đánh đập.
“Mặt anh Vũ Phong lúc ấy đỏ bừng, thật sự là xấu hổ mà! Nhị ca, anh không biết anh Vũ Phong vĩ đại như nào đâu, em càng nghĩ càng không thông, anh ấy làm sao có thể thích con nhỏ Niên Nhược Nhược như vậy a!”
Quan Chi Nghiên không tiếp lời, khóe môi nhếch lên, tay lật một trang tạp chí.
“Còn nữa, cuộc thi lần này nó lại rất kém, là người đứng thứ hai từ dưới lên, nó với A Kì thường xuyên đội sổ đúng là một đôi trời sinh. Hai người xếp hạng gần nhau càng ngày càng thân thiết nha, ngày hôm qua A Kì còn lái xe máy chở nó về!” Quan Chi Quất liếc mắt thấy có người lắng nghe cô nói, lông mày liền dựng thẳng, càng nói càng hăng, “Nha đầu quê mùa kia thật sự là một con hồ ly tinh, chuyên môn câu dẫn đàn ông, ở trường một câu cũng không nói, lại còn ở trong nhà mình……”
Nghe vậy, ngón tay thon dài chợt dừng lại, trang sách cũng chầm chậm dừng lại, chưa lật qua.
Chương 3
Thời gian thấm thoát trôi qua, nhanh như thoi đưa.
Cô gái mồ côi bé nhỏ Niên Nhược Nhược tiếp tục yên ổn trưởng thành ở Quan gia, dáng người cô cao lớn hơn, bím tóc nhỏ cũng bị cắt đi thay vào đó là mái tóc ngắn ôm lấy khuôn mặt. Việc học mặc dù không có tiến bộ hay thay đổi gì đặc biệc, nhưng cuối cùng cũng có thể miễn cưỡng mà thi đậu vào trường Trung học “Học viện Văn Đức”.
Ở tiệc cưới xa hoa của Quan Chi Hà, Niên Nhược Nhược mặt mày hớn hở đi cùng người bạn mới, đứng ở bên ngoài, đứng trong một góc bên cạnh giàn hoa ở hành lang đại sảnh mà thưởng thức thức ăn.
Lúc này, bên trong đại sảnh, âm nhạc du dương, khách khứa đang tiến vào, mấy vạn đóa hoa hồng thơm ngát cùng hòa vào màu trắng thuần khiết của mấy đóa hoa bách hợp càng làm cho không gian trở nên tráng lệ, xa hoa. Ở trong đại sảnh, đèn thủy tinh treo trên trần đang tỏa ra những ánh sáng lấp lánh, mọi người đang ăn uống linh đình.
“A Kì, cậu không qua đó sao? Có lẽ lão thái gia sẽ tìm cậu đó.” Niên Nhược Nhược cắn một miếng bánh ngọt, lại uống một chút nước mật đào, miệng hỏi không rõ tiếng.
“Cũng không phải ta đính hôn, tôi không thích thú.” Tiểu thái tử được Quan gia cực kỳ sủng ái Quan Dạ Kì cũng một tay cầm bánh ngọt, một tay cầm ly nước mật đào, đang ăn một cách thỏa thích. Vẻ mặt rất xem thường, còn phán một câu đầy tự hào : “Kết hôn có gì tốt, muốn tôi từ nay trở đi chỉ có đúng một người phụ nữ, đêm cũng không thể đi chơi bên ngoài, không phải tự mình chuốc lấy phiền toái sao? Như vậy thà chết còn hơn.”
“Ha, khó trách cậu có thật nhiều bạn gái nha.” Niên Nhược Nhược bỗng nhiên tỉnh ngộ, đã hiểu ý của hắn.
Quan Dạ Kì hơn Nhược Nhược một tuổi, là đứa con duy nhất của tam lão gia Quan Thiên Kiện, mẹ hắn là Âu Dương Uyển Hề con gái giàu có và quyền lực nổi tiếng ở Singapore. Khi tiểu thái tử bộ dáng tuấn mỹ này được sinh ra đã được hưởng hàng vạn điều may mắn. Nghe nói bên kia ông ngoại để lại tài sản cho hắn, cũng đủ để cho hắn tiêu xài thoải mái đến mấy đời.
Niên Nhược Nhược là người bạn duy nhất của hắn ở Quan gia. Bởi vì sức học quá yếu, cuối năm học hắn còn đến trường, chủ động gặp hiệu trưởng để xin lưu ban. Hiệu trưởng vô cùng cảm động, ở trên đại hội công khai khen ngợi con của vị đại gia này, khen hắn không vì thân phận đặc thù mà tiếp tục học lên, có thể thấy rõ việc học mà không đi từng bước một, thì không thể đi ngàn dặm. Không tích trữ những giọt nước nhỏ thì không thể thành sông, thành biển.
Cuối cùng, nếu hắn có cố gắng thì nhất định sẽ thành công, có công mài sắt có ngày nên kim. Hắn có thể “phá phủ trầm chu”, “bách nhị Tần Quan chung chúc Hán”. “Khổ tâm nhân, thiên bất phụ. Ngọa tân thường đảm (nằm gai nếm mật), Tam thiên Việt giáp khả thông Ngô (ba ngàn quân Việt cũng có khả năng nuốt quân Ngô)”
“Ông kễnh con” này có phát ngôn kinh thiên động địa, khí thế ngất trời, nhưng khi lão thái gia nghe thấy, lại không cho rằng đó là sự sỉ nhục, ngược lại vẫn lấy điều đó làm kiêu ngạo, cảm thấy đứa cháu bảo bối của mình thật sự là đứa trung thực và có tinh thần hiếu học.
Bởi vậy Quan Dạ Kì liền trở thành bạn học cùng lớp của Niên Nhược Nhược, trong lớp liên tục đạt hạng nhất từ dưới lên, tiếp tục nằm gai nếm mật.
Khi còn ở dưới quê, Niên Nhược Nhược mỗi ngày tan học về nhà ngoài làm việc nhà, còn phải chăm sóc đứa em họ nhỏ, dường như không có thời gian đọc sách, hiện tại học ở “Văn Đức học viện” đứng top đầu thành phố, thành tích đương nhiên không tốt như những người khác. Mặc dù là như vậy, mỗi lần kiểm tra cô đều không đứng cuối lớp, phía dưới cô luôn là Quan Dạ Kì, không biết có phải hắn cố tình làm như vậy hay không, tình hình đáng ngờ như vậy thật sự là làm cô khó hiểu.
Người ta nói “gần mực thì đen, gần đèn thì sáng” quả không sai, hai người khác nhau không thể thành anh em, bởi vì cùng có sức học yếu mà quen biết nhau, cũng coi như là một loại duyên phận.
“Tôi đi lấy đồ ăn đây, tiểu Niên, cô muốn uống gì?” Quan Dạ Kì giải quyết xong món ăn, kêu tên hiệu của cô.
“Nước lựu.”
“Ok, chờ tôi ở chỗ này.”
Cô nhìn theo Quan Dạ Kì đang tiêu sái chui ra khỏi giàn hoa, ngồi tại chỗ tiếp tục cúi đầu cặm cụi ăn, còn chưa có ăn xong, liền nghe thấy có tiếng bước chân bên ngoài giàn hoa, cô tưởng là khách đi ngang qua nên không để ý. Ai mà biết tiếng bước chân kia đột nhiên dừng lại, tiếng nói chuyện vang lên.
Giàn hoa thật sự thấp, hơn nữa còn có những cây con rủ xuống, rậm rạp bao trùm không gian nhỏ hẹp, vô cùng bí mật, nên người bên ngoài rất khó phát hiện đằng sau còn có người, bởi vậy nói chuyện không cảnh giác chút nào.
Trong đó một âm thanh thật xa lạ của người đàn ông, ngữ điệu có chút xa lạ, có vẻ đã sống ở nước ngoài rất lâu, hắn nói: “Gần đây tình hình không được an toàn, giá cổ phiếu của vài công ty bị giảm, có nhà bị viện tư pháp mời đi hỗ trợ điều tra, có ngôi sao nữ….Tình hình hiện tại như vậy, cậu có dự tính gì không?”
Nghe lén người ta nói chuyện không có gì hay ho, Niên Nhược Nhược đang chuẩn bị đi ra ngoài thì nghe đến một âm thanh khác, đột nhiên đứng lại.
“Không có.” Trả lời cực kỳ ngắn gọn, so với người người đàn ông vừa rồi thì âm thanh hiện tại này lại rất quen thuộc.
Là…… Quan Chi Nghiên? Niên Nhược Nhược ngẩn ra, nghe thấy người đàn ông kia kêu tên tiếng Anh của Quan Chi Nghiên, lại nói: “Tôi phải nhắc nhở cậu, Lorry, anh họ hành động rất nhanh, để loại bỏ mọi trở ngại tuyệt đối sẽ không giữ lại tình cảm, không chừng bước tiếp theo chính là nhắm đến ba anh em các cậu, chẳng lẽ cậu không lo lắng……”
“Không có gì phải lo lắng, hắn muốn như thế nào thì tùy hắn.”
“Sự tình sẽ không đơn giản như vậy, hiện tại không chỉ có 『 cây sồi 』đã bị hắn khống chế, ngay cả trong hội đồng quản trị ở 『 lệ phong 』, cổ phần của hắn so với ba người còn nhiều hơn 15%, quả là cái gai trong mắt.”
Quan Chi Nghiên cười nhạt, “Không ai lại ngại chuyện có nhiều quyền hạn và lợi ích, huống chi là hắn…… Bất quá, cho dù có làm nhiều hơn nữa thì cuối cùng cũng chỉ sẽ là vì hắn nhân làm giá y, bạch bận một hồi thôi.”
“Nói vậy có ý gì?”
“Người mà Lão thái gia nhìn trúng, không phải là hắn.”
“Đó là ai?”
“A Kì.”
“A Kì?”
“Ừ, người thừa kế tương lai của Quan gia, chắc chắn là A Kì.”
“Nếu vậy, Lorry, có biện pháp nào để ngăn chặn chưa?”
“Bây giờ không cần, phe cánh của hắn chưa gây gì bất lợi, hơn nữa, phẫn trư ăn con hổ này là chiêu thứ nhất, chiêu này học được chứ thật ra cũng không khả dụng.”
Nghe vậy, kia cười ra tiếng, “Đúng vậy, nghe nói cuộc thi sát hạch vừa rồi, nó lại đứng cuối.”
“Đừng có coi thường nó. Nó hiểu trong cái nhà này, chỉ có bản thân mới có thể bảo vệ được chính mình .”
“Ngươi không phải cũng giống như vậy?” Quan Chi Nghiên không trả lời, ngầm thừa nhận. Sau đó, người đàn ông kia vừa cười vừa hỏi: “Vậy, vừa rồi ngươi chúc mừng là thật tâm hay là giả ý?”
“Đương nhiên là thật.”
“Why? Em dâu của cậu, chị dâu của tôi, không phải bạn gái trước của cậu sao? Người ta kết hôn, cậu hẳn là phải đau lòng mới đúng.”
“Đã là bạn gái cũ, bây giờ không liên quan nữa.”
“Cậu đối với người yêu cũ đúng là vô tình.”
“Không nói nữa, đi thôi, có thể bác lại đang tìm cậu.” Tạm dừng một chút, lại dặn dò: “Nhớ kỹ lời của tôi, không cần làm gì cả, xem náo nhiệt là tốt rồi.”
“Biết rồi.”
Sau khi người đàn ông nói giọng lạ lùng kia rời đi, Quan Chi Nghiên cũng không đi ngay, ngược lại nhàn nhã ấy ra một điếu thuốc và bật lửa trong túi áo, đứng đó châm lửa, nhả khói thuốc ra.
Niên Nhược Nhược trong lòng chỉ mong Quan Dạ Kì mau trở lại, liền nín thở, mắt xuyên qua khe hở đằng kia để nhìn trộm, căng thẳng nhìn hành động của Quan Chi Nghiên.
Ai mà biết
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦTải game mobile miễn phí
© Anhhungpro.info wap giải trí tổng họp
Sitemap.html,Sitemap.xml,Ror.xml,Urllist.txtTải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
794/1176