watch sexy videos at nza-vids!
XEMMIENPHI.WAP.SH
Kho game online mới nhất
Tiểu thuyết ngôn tình cảm động
Tải những game đánh bài hay nhất 2015
Tải những game chiến thuật mới nhất

Tiểu thuyết Duyên Đến Là Em-full

Lượt xem :
Tuyền day trán bất đắc dĩ nói: “Gia cảnh anh chàng kia không tốt nên người lớn muốn chia rẽ hai người này, họ xin tôi trở về nói với người giới thiệu là tôi không coi trọng cô ta.”

“Ha ha, Lương Chúc phiên bản hiện đại!!” Lâm Lung vui vẻ cười nói: “Vậy thiếu chút nữa anh đã trở thành Mã Văn Tài rồi!!”

“Mã Văn Tài cũng là người vô tội bị hại, trên đường đón dâu thật không may mắn cô dâu chết.” Long Tuyền cảm thán: “Nam nữ quen nhau luôn nói điều kiện trước, thật không tốt.”

“Việc xem mắt không nhìn điều kiện thì nhìn cái gì??” Lâm Lung hỏi ngược lại: “Chẳng lẽ anh tin việc vừa thấy đã yêu?”

Long Tuyền lắc đầu, cái việc vừa thấy đã yêu này quá hư ảo, không thể tin.

Có lúc anh cũng không quá tin vào hai chữ “tình yêu” này, anh không hiểu vì sao phải có người mình thích đến chết đi sống lại; tại sao phải có người mình thích đến mức không nhận người thân; tại sao lại có người yêu đến hèn mọn mất chính bản thân… Vì “yêu” mà bị thương hoặc chết cái nào cũng có. Anh vẫn cảm thấy tình cảm này là không có ý nghĩa, cuộc sống có rất nhiều chuyện quan trọng hơn nhiều, không nên vì một người và một tình cảm hư ảo mà buông thả chính mình.

Anh cảm thấy nếu thật sự yêu nhau thì phải là đôi bên cùng vun đắp, ủng hộ nhau, sưởi ấm tâm hồn của đối phương… Long Tuyền dừng suy nghĩ lại, được rồi, thật ra thì căn bản anh không biết tình yêu là cái gì, bởi vì anh chưa bao giờ có một mối tình thật sự.

Vì vậy Long Tuyền không đề cập đến vấn đề tình yêu, anh nói với Lâm Lung: “Việc xem mắt nếu quá coi trọng điều kiện cũng là điều không tốt.”

“Thật ra thì chính là xem xét tình trạng!! Nếu nói điều kiện thì không chỉ có nghĩa hẹp là tài sản riêng, nghĩa rộng thì phải là…” Lâm Lung giơ ngón tay ra bắt đầu đếm: “Ví như nhân phẩm, tính tình, trình độ học vấn, năng lực, EQ, hình thức, sở trường, có thể làm việc nhà hay không… Những cái này cũng được coi là điều kiện. Nếu chỉ nói đến tiền thì quá là tầm thường rồi, tuy nói cơ sở vật chất quyết định kiến trúc thượng tầng, tiền là cơ sở. Thế nhưng thứ để duy trì một cuộc hôn nhân khẳng định không thể chỉ có tiền.”

“Cũng đúng.” Long Tuyền gật đầu, sau đó lại gọi nhân viên phục vụ: “Chọn món ăn đi, tôi mời cô.”

“Vậy không tốt, cũng không phải là chúng ta xem mắt. AA* đi.” Lâm Lung lắc đầu.

*AA: chia đôi.

“Đừng khách sáo, vừa rồi cô đã chọn quần áo giúp tôi, chẳng lẽ muốn tôi chọn giúp cô một lần??” Long Tuyền cười nói: “Việc này có độ khó quá cao, khách quan mà nói thì tôi am hiểu việc ăn uống hơn.”

Lâm Lung vui vẻ, hớn hở đồng ý lời mời của Long Tuyền.

Hai người ngồi đối diện nhau trong một nhà hàng Tây với hoàn cảnh trang nhã, nam cao lớn nữ ngọt ngào, cả hai đều ăn mặc không tầm thường, trai tài gái sắc vô tình hấp dẫn rất nhiều ánh mắt của mọi người. Những vị khách đi ngang qua vô thức nhìn bọn họ nhiều hơn một lần, tần suất của nữ nhân viên phục vụ rót nước chanh đến bàn bọn họ cũng nhiều hơn.

Thật ra thì Long Tuyền không quen việc bị người khác nhìn trộm, vì những chuyện mà bọn họ thường làm cần bí mật để người khác không phát hiện. Nhưng Lâm Lung dường như hoàn toàn không để ý đến ánh mắt của người khác, còn mặt dày vui vẻ giải thích: “Khi còn học Trung học và Đại học tôi đã từng diễn kịch trên sân khấu, thỉnh thoảng cũng tham gia cuộc thi đàn tranh nên đã quen bị người khác nhìn, vì vậy không bị lúng túng nữa. Khi bị những người khác nhìn, chỉ cần xác nhận cúc áo hoặc khoá váy không có vấn đề gì tôi đều cho rằng bọn họ đang khen ngợi dáng vẻ của tôi.”

Không lâu sau một phần bò bít tết chín sáu phần của Lâm Lung đã được đưa lên. Lâm Lung tiếc nuối phát hiện miếng thịt bò này mới chín được một nửa mà thôi, khi cắt còn có máu rỉ ra ngoài.

“Thật là, yêu cầu của khách hàng cũng không thể đáp ứng cho tốt, chất lượng phục vụ càng ngày càng kém.” Lâm Lung bĩu môi nói thầm.

Long Tuyền nhìn chiếc đĩa màu trắng của cô từ từ có những vết máu đỏ nhạt, khuyên: “Đừng ăn, nếu không gọi nhân viên phục vụ mang đi nấu chín thêm.”

Lâm Lung cười lắc đầu: “Nấu lại ăn sẽ không ngon. Không sao, tôi là Thao Thiết*, việc am hiểu nhất là ăn, cái gì cũng có thể ăn. Đừng nói là chín một nửa, ngay cả chỉ chín 2, 3 phần tôi cũng ăn quen rồi. Khi đó muốn thử xem bít tết chín 2, 3 phần mà người nước ngoài thích ăn rốt cuộc có mùi vị gì.”

*Thao Thiết: Trong truyền thuyết dân gian phương Đông, 10 quả trứng rồng khi nở ra chỉ có 1 con là rồng, con chín con khác thì hình dáng và sở thích hoàn toàn khác nhau. Những con vật này được dân gian sử dụng làm linh vật trang trí ở những vị trí, những vật dụng với những ngụ ý đặc biệt khác nhau. Thao Thiết là con thứ năm của rồng, là linh vật có đôi mắt to, miệng rộng, dáng vẻ kỳ lạ. Thao thiết tham ăn vô độ, được đúc trên các đồ dùng trong ăn uống như ngụ ý nhắc nhở người ăn đừng háo ăn mà trở nên bất lịch sự.

“Vậy cô đã ăn thử rắn và kiến chưa?” Long Tuyền há to miệng ăn cơm, vừa ăn vừa hỏi.

“Có mấy loại cũng ăn rồi. Đừng so sánh tôi với anh, những thứ tôi ăn nhất định là do con người nuôi và đã được xử lý an toàn đảm bảo vệ sinh, hơn nữa được nấu nướng đầy đủ gia vị. Nhưng có chuột là chưa từng ăn.” Lâm Lung nhún vai run một cái: “Nghe nói người Quảng Đông thích, ăn loại động vật đó mà không thấy ghê tởm ư?? Nghĩ thôi đã thấy thật bẩn.”

“Chuột cũng được con người nuôi dưỡng trong môi trường vô khuẩn.” Long Tuyền giải thích, lại bổ sung: “Con người khi đói bụng, đặc biệt là khi đói đến gần chết thì ai còn quan tâm đến vấn đề vệ sinh nữa. Quãng thời gian chúng tôi huấn luyện sẽ đặc biệt để cho tân binh vượt qua chướng ngại tâm lý, ăn tất cả những thứ có thể bổ sung thể lực, nếu không ăn thì đào thải.”

Nghe anh nói đến chuyện huấn luyện, hai mắt Lâm Lung loé lên ánh sáng tò mò.

Thấy nét mặt này của cô Long Tuyền lập tức tỉnh táo, nhắc nhở: “Vì quy định nên tôi không thể nói.”

“À, đột nhiên tôi cảm thấy có một bài hát rất thích hợp với anh.” Không có chuyện bát quái để nghe nên Lâm Lung cảm thấy vô cùng tiếc nuối, l.q.đ cô cố ý lạc giọng hát mấy câu trong phim thiếu nhi cho Long Tuyền nghe: “Trên đầu tôi có sừng, sau lưng có cái đuôi, không ai biết tôi có bao nhiêu bí mật. Tôi là một con khủng long nhỏ, khủng long nhỏ, tôi có rất nhiều bí mật nhỏ, bí mật nhỏ cũng không nói cho cậu biết, cũng không nói cho cậu biết, không~ nói cho cậu biết…”

Sau khi nghe xong Long Tuyền dở khóc dở cười, vừa khen ngợi cô hát thật hay, vừa thoả hiệp nói: l-q/đ “Cũng không phải là không thể nói, cô hỏi những gì cô muốn biết đi, tôi sẽ xem xét nếu trả lời được thì sẽ thoả mãn một chút tò mò của cô.”

“Được được, yên tâm tôi sẽ không hỏi đến vấn đề nhạy cảm!!” Lâm Lung vui vẻ cười một tiếng, hỏi: “Các anh và ‘lính xung kích’ tuyển huấn giống nhau sao?? Cũng gọi là người bí đỏ?”

Long Tuyền trả lời ba từ đơn giản: “Không nhất định.”

“Cái gì không nhất định?” Lâm Lung nghi ngờ.

“Tuỳ lúc chúng tôi sẽ thay đổi tên gọi để tránh bị lộ. Ví dụ về ‘lính xung kích’, người quản lý tân binh trong nhóm sẽ gọi là Thái Đầu, Khoai Tây, sau đó gọi là “lão A” và Bí Đỏ trong hai năm, năm nay lấy tên gì thì vẫn chưa xác định.” Anh giải thích.

Cô gái nhỏ nghe xong vui vẻ đề nghị: “Vậy có thể gọi là Quả Táo không?”

Tại sao muốn gọi là Quả Táo?? Long Tuyền vô cùng khó hiểu. Dường như Quả Táo quá ngọt ngào đẹp đẽ, không thích hợp với tình hình.

“Tốt quá, l=q.đ quả táo rất ngọt ăn thật ngon.” Lâm Lung bắt đầu hào hứng bừng bừng tuyên truyền quan điểm của mình.

Cô nói trong một bộ truyện thanh tên “Thợ săn” có một người đàn ông vô cùng mạnh mẽ thích gọi đối thủ của mình là Quả Táo lớn, còn những thiếu niên nhiệt huyết chưa trưởng thành thì được đặt tên bằng các loại trái cây, việc mà ông ta thích nhất là chờ đợi trái cây non từ từ lớn lên.

Trong quá trình này ông ta giống như một người nông dân trồng cây, khi thân thể và tinh thần của những thiếu niên đạt được đến mức độ nhất định thì họ sẽ nhận được kích thích và mài luyện nhất định để có thể khoẻ mạnh phát triển. Nếu không thể phát triển thì ông ta sẽ đào thải họ, những quả táo phát triển tốt mới có thể trở thành đối thủ hoặc bạn bè của ông ta.

“Việc làm như vậy có giống việc chọn huấn của bọn anh không?” Lâm Lung suy đoán, lại tiếp tục kể chuyện: “Ông ta rất yêu thích những quả táo có ánh mắt sắc bén và có ý chí chiến đấu, cùng với những người có tinh thần dũng cảm tiến về phía trước. Cá nhân tôi cảm thấy đây thật sự là những điều có giá trị nhất để đánh giá phẩm chất của một người. l.q.đ Một người nếu không có ý chí và nghị lực thì cho dù tài năng có mạnh hơn nữa cũng không thể ưỡn thẳng sống lưng chân chính thành tài!!”

“Những điều cô nói cũng có giá trị để tham khảo.” Long Tuyền hơi tán dương gật đầu một cái.

Anh đồng ý với quan điểm của Lâm Lung, hơn nữa cô vừa nhắc tới “thợ săn” anh liền nghĩ đến những gì mình đã từng thể nghiệm. Venezuela – thợ săn huấn luyện tại trường học lính đặc chủng.

Hơn 500 ngày huấn luyện tàn khốc ấy anh phải dựa vào ý chí kiên định và tinh thần không bao giờ từ bỏ để tiếp tục cố gắng. Chỉ có thể chịu đựng những huấn luyện biến thái ma quỷ tại trường học mới có thể trở thành một chiến sĩ có sức chiến đấu mạnh nhất, l-q3đ hung mãnh nhất và thông minh nhất. Mà bây giờ đại đội đặc chủng “Ám Dạ Kiếm” của bọn họ sử dụng phương thức chọn huấn* như của thợ săn trong trường học để tham khảo và làm tiêu chuẩn.

*chọn huấn: chọn lựa và huấn luyện

Lâm Lung thấy anh gật đầu, vui vẻ nói: “Có thể suy nghĩ đến tên gọi này trong quá trình bồi dưỡng người mới chứ?”

“Ừ.” Đồng chí thiếu tá lại gật đầu một cái nữa. “Thợ săn”… dường như có chút ý nghĩa.

Nghe được câu trả lời rõ ràng của anh, con người nhỏ bé tà ác tận sâu đáy lòng của bạn học Lâm Lung hai tay chống eo, l,q/đ ngửa mặt lên trời cười dài.

Long Tuyền không biết rằng người nông dân trong truyện tranh “thợ săn” là một tên biến thái không hơn không kém. Lời kể của Lâm Lung chỉ là tô đẹp cho phần nửa sau của câu chuyện mà thôi. Anh không thích xem truyện tranh Nhật Bản nên hoàn toàn không hiểu được dạng biến thái này đến tột cùng là có bao nhiêu.

Vừa nghĩ tới Long Tuyền ở trên sân huấn luyện nghiêm túc gọi cái tên ấy lên, bộ dạng như một thằng hề lắc lắc eo nhỏ, yêu thích việc giết người, l0q3đ thỉnh thoảng còn có thể phát ra những tiếng cười gằn quái đản rồi nói lời kịch của mỹ nam BT, Lâm Lung liền không nhịn được muốn cười to thành tiếng. Thật là buồn cười mà!!

Nếu như trong số những người bị anh huấn luyện có người đọc được “thợ săn” thì không biết anh ta sẽ có loại cảm giác vui sướng đau khổ này không, vừa mệt mỏi muốn khóc vừa muốn cười thật lớn?? Nhịn, nhịn, ngàn vạn lần không được cười nếu không anh ta sẽ hoài nghi. Lâm Lung không ngừng âm thầm cảnh báo bản thân mình.

Sau khi cơm no rượu say, hai người ngồi tán gẫu với nhau hồi lâu, rất nhanh đã đến năm giờ. l,q/đ Lâm Lung nói cô phải ăn bữa tối. 6h40 cô còn phải tới phố Thuận Thành để dạy đàn tranh, tiết học này vốn là buổi chiều hôm nay nhưng vì xem mắt nên phải dời xuống buổi tối.

“Cô là giáo viên đàn tranh cổ?” Long Tuyền kinh ngạc hỏi, hôm trước anh nghe nói cô thích đánh đàn cũng chỉ cho rằng đây là sở thích trong lúc rảnh rỗi, không ngờ đây lại là chuyên ngành của cô.

Lâm Lung gật đầu một cái, trả lời: “Đúng vậy!! Mặc dù tôi không tốt nghiệp học viện âm nhạc nhưng cũng là học trò của giáo sư nổi tiếng!! Những ngày cuối tuần và buổi tối thứ 3 thứ 4 tôi đều dạy, kiếm chút phí sinh hoạt.”

“Vậy tiền nhuận bút cô viết bản thảo chỉ để tiêu vặt?” Thấy Lâm Lung gật đầu, Long Tuyền hết ý kiến. l8q5đ Giáo viên dạy âm nhạc là một công việc vô cùng tốt, trên tài liệu chỉ nên viết nghề này mà thôi. Thành ra mỗi lần mẹ vừa nhắc đến cô liền dùng ba từ “không việc làm” để hình dung. Anh suy nghĩ, không nhịn được liền nhắc nhở: “Vậy lần sau đi xem mắt cô đừng nói mình là nhà văn tự do nữa, để giáo viên đàn tranh sẽ dễ nghe hơn.”

“Tại sao không thể nói? Viết sách là việc mà tôi yêu thích và có hứng thú nhất, tôi hy vọng một nửa của mình có thể chia sẻ niềm vui này với tôi. Mặc dù giáo viên đàn tranh cổ cũng là một trong những công việc của tôi, nó có thể đảm bảo sinh hoạt hàng tháng và cuộc sống ăn no mặc ấm, l,q-đ nhưng tính sáng tạo của công việc này không cao nên cũng chỉ là một công việc cho sinh hoạt mà thôi.”

Nghe những lời này của Lâm Lung, Long Tuyền bỗng nghĩ tới mình đã là một trung đội trưởng hơn 30 tuổi rồi, an
<<1 ... 1213141516 ... 62>>
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦ
Tải game mobile miễn phí
Từ khóa Google : , ,
© Anhhungpro.info wap giải trí tổng họp
Sitemap.html,Sitemap.xml,Ror.xml,Urllist.txt
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
109/3077