watch sexy videos at nza-vids!
XEMMIENPHI.WAP.SH
Kho game online mới nhất
Tiểu thuyết ngôn tình cảm động
Tải những game đánh bài hay nhất 2015
Tải những game chiến thuật mới nhất

Tiểu thuyết Em Chờ Anh Ở Nơi Sâu Thẳm

Lượt xem :
hông bi gì khiến Lôi Vận Trình không khỏi cảm thấy căng thẳng. Cô cố ý tìm một chủ đề an toàn: “Lâu lắm không gặp anh nhỉ, em thay đổi rất nhiều phải không?”

Phong Ấn vốn không định đếm xỉa đến cô, nhưng cuối cùng lại không kìm chế được tò mò, vắt khăn mặt ngang cổ rồi vẫy tay: “Qua đây!”

Lôi Vận Trình nhảy tưng tưng qua chỗ anh, Phong Ấn nhả khói rồi kéo cằm cô xuống, hết nhìn trái lại nhìn phải: “Há miệng ra!”

- A…-Lôi Vận Trình há miệng to như thể đang bị bác sĩ kiểm tra họng.

- Anh có bảo em “a” như thế không? – Phong Ấn trừng mắt: “Cười một cái xem nào!”

Lôi Vận Trình ngoan ngoãn nhoẻn miệng cười, nào ngờ lại bị anh quát:

- Cười hở lợi ấy, có biết không hả?

- Nhưng mà cười hở lợi làm sao được? – cô vừa nói dứt lời thì một cơn đau ập đến, Phong Ấn bóp mạnh khiến cho cô phải há miệng ra.

Hả? Hàm răng nhỏ nhắn, trắng sáng này thật bắt mắt.

Phong Ấn thả cô ra, lại chăm chú nhìn cô, đôi mắt như rada liếc cô từ đầu đến chân, từ trước ra sau.

Lôi Vận Trình ngoan ngoãn phối hợp, xoay tròn cho anh ngắm: “Thưa ngài, ngài hài lòng chứ ạ?”

- Không hài lòng, em đi thẩm mỹ đấy à?

- XÍ! – Lôi Vận Trình xí một tiếng dài, thấy Phong Ấn giơ tay lên định đánh, cô liền né ngay: “Anh nói thế thật khiến người ta bị tổn thương đấy!”

- Thế sao em lại thành ra thế này? Cái niềng răng đâu? Mắt một mí đâu rồi? Cái mặt bánh bao đâu rồi? Làm da “bánh mật” của em nữa chứ? – trong ấn tượng của anh, Lôi Vận Trình là một con nhóc không đến nổi xấu nhưng tuyệt đối không phải là gái xinh. Điều khiến anh nhớ rõ nhất là cái niềng răng sáng loáng của con bé. Giờ cái niềng răng không còn, thứ anh nhìn thấy là hai hàm răng trắng đều như ngọc trai, đôi mắt một mí biến thành đôi mắt to đẹp đẽ, chẳng trách mới nhìn Phong Ấn đã không nhận ra cô ngay. Kể từ khi anh vào trường hàng không đến giờ, anh không gặp lại cô, cũng đã sáu năm rồi đấy. Thời gian chẳng khác gì một con dao mổ lợn…

Lôi Vận Trình nhe răng làm mặt quỷ với anh: “Niềng răng đâu thể đeo cả đời, ai bảo hồi bé da bánh mật thì lớn lên nhất định phải đen sì? Chỉ có điều…”, cô tỏ vẻ bí ẩn sáp lại gần anh, nhướn mày vẻ khiêu khích: “Bỏ niềng răng rồi, cảm giác hôn cũng không đến nỗi tồi nhỉ!”

Cô ở rất gần anh, đôi con ngươi đen láy như hai viên ngọc trai đen, đôi hàng mi dài chớp như cánh bướm trước mắt anh, mùi hương của con gái lẫn với mùi hương nhè nhẹ của sữa tắm thoảng qua mũi anh. Phong Ấn bỗng nhớ lại từng cười nhạo đầy ác ý với cô: “Này cô em răng thép, em nói xem, sau đó lớn rồi có anh nào dám hôn em không? Còn chẳng dám đánh lưỡi lung tung ấy chứ!”

Cô bé này lúc ấy mắt ngân ngấn nước rồi òa khóc, thế là Phong Ấn ngoác miệng cười thích thú.

- Thực ra anh rất thích em, đáng tiếc là lưỡi anh không dám làm liều, thôi thì nụ hôn đầu giữ lại cho anh nhé, đợi anh đi luyện gan về rồi sẽ thu hoạch nha!

Sau đó Phong Ấn bị bên không quân gọi đi mất, cơ hội về nhà rất có hạn, kể từ đó về sau anh không gặp lại Lôi Vận Trình nữa. Thỉnh thoảng lắm mới về nhưng vì đủ lí do nên không thể gặp mặt. Những nhiệm vụ nặng nề của ngành hàng không và những buổi tập luyện mệt mỏi khiến cho anh quên đi một người như cô. Còn cô đã dùng phương thức độc đáo này để đánh thức kí ức của anh.

Lôi Vận Trình bây giờ đã tháo niềng răng, đôi mắt hai mí long lanh mê hồn, khuôn mặt bánh đúc đã không còn, thay vào đó là cái cằm nhỏ xinh xắn, dáng người cũng cao hơn nhiều, làn da cũng trắng bóc như sứ, nhất là cái miệng xinh xinh, khiến cho người ta chỉ muốn cắn một miếng.

Anh định thần nhìn lại, nhìn cô như nhìn quái vật rồi lấy ngón tay cái đẩy trán cô ra xa: “Chưa to đến cỡ B mà đã dám cưỡng hôn đàn ông rồi, em thật vô dụng, may thay kẻ xấu số ấy lại là anh đấy!”

Lôi Vận Trình biết ngay Phong Ấn đang ám chỉ đến ngưc cô. Lôi Vận Trình bối rối nắm chặt lấy vạt áo: “Cái gì mà may chứ?”

- May mắn là… - Phong Ấn ngập ngừng, đúng thế, may mắn cái gì chứ?

Lôi Vận Trình chớp chớp mắt chờ đợi câu trả lời của anh. Phong Ấn đảo mắt một vòng: “Hơ? Cô bé răng thép, anh bảo này! À không, Trình Trình”, thấy cô trợn tròn mắt nhìn mình, Phong Ấn đành phải chuyển sang gọi tên cô: “Không phải em cố tình rơi xuống nước rồi giả bộ không biết bơi, đợi anh nhảy xuống cứu là nhân cơ hội giở trò với anh đấy chứ?”

Bị nhìn thấu tim gan rồi.

Lôi Vận Trình cười ha ha đắc chí: “Hình như anh có nói là nụ hôn đầu để dành cho anh mà!”

Phong Ấn nghe thấy vậy liền nheo nheo mắt nhìn cô. Lôi Vận Trình chột dạ không dám nhìn thẳng vào mắt anh: “Anh làm gì vậy, đây là quà sinh nhật của em đấy nhé!”

Phong Ấn bật cười hai tiếng, Lôi Vận Trình đảo mắt một vòng rồi lay lay cánh tay anh làm nũng: “Anh Ấn này, anh đưa em về nhà trước có được không? Đợi anh trai em dậy chắc anh ấy sẽ mắng em chết mất!”

Trực giác của Phong Ấn mách bảo anh rằng: có ý đồ. Con nhóc này ít khi gọi anh là anh, hầu như đều gọi thẳng tên anh, nhưng anh vẫn nhận lời, anh muốn thử xem rốt cuộc con nhóc này đang định giở trò gì.

Phong Ấn lái xe đưa cô bé về thẳng nhà. Bố mẹ đều không có ở nhà, Lôi Vận Trình rất muốn hỏi xem anh có muốn lên ngồi một lát không nhưng vì trong lòng có ý đồ nên cô ngại không dám mở miệng nói ra lời mời này.

- Anh đợi em một lát, em lên trên lấy ít đồ rồi xuống ngay!

Rồi như sợ anh không đồng ý, cô nói xong là chạy một mạch lên lầu rồi lại chạy xuống, đưa cho anh một cuốn sách.

Phong Ấn mới giở được hai trang đã phát hiện bên trong có kẹp một tờ giấy. Phong Ấn nhíu mày, cầm tờ đăng kí thi đại học hàng không lên, hỏi: “Đây là cái gì?”

- Không quân…

- Anh biết, anh biết đọc chữ mà, anh hỏi em có ý gì? – Phong Ấn cáu kỉnh cắt ngang lời cô: “Dật Thành nói em muốn thi vào học viện cảnh sát cơ mà!”

- Đó là anh ấy muốn, em không muốn, em muốn cùng làm phi công với anh! – Lôi Vận Trình nhân lúc Phong Ấn không để ý mới cướp lại tờ đăng kí, kẹp lại trong sách, cẩn thận như đang cầm một bảo bối trong tay.

- Em đùa à? Em tưởng đấy là chỗ để chơi đồ hàng à? Đó là chuyện em muốn là làm được hay sao?

- Anh làm được tại sao em thì không? – Lôi Vận Trình ương ngạnh cãi lại: “Em nghiêm túc đấy, sao các anh toàn có thái độ này nhỉ, cứ như em làm bậy không bằng ấy!”

- Đúng là em làm bậy đấy!

- Em đâu có, em biết bản thân mình đang làm cái gì! Em không còn là trẻ con nữa, anh mở to mắt mà nhìn đi, Lôi Vận Trình này không còn là trẻ con nữa rồi!

Phong Ấn nheo nheo mắt, cô gái nhỏ đang gào lên trước mặt anh bây giờ đúng là không còn như trước đây, không chỉ ở chiều cao và diện mạo.

- Nếu em thích bay thì có thể đến trường hàng không dân dụng, không cần thiết phải thi vào không quân, hàng không dân dụng tương đối an toàn!

- Em cứ thích vào không quân đấy, em sẽ trở thành phi công lái máy bay chiến đấu như anh. Hơn nữa em tự tin rằng mình có thể làm được, em chỉ nói để anh biết thế thôi chứ không trưng cầu ý kiến của anh!

Sự tự tin của cô khiến cho trong lòng Phong Ấn bỗng dậy lên một ngọn lửa, khoảnh khắc cô quay người đi, Phong Ấn liền kéo mạnh cánh tay cô lại, nậng cằm cô lên, chăm chú quan sát: “Sao anh lại có một ảo giác là em vào không quân không phải là để được bay nhỉ?”

Lôi Vận Trình không hề né tránh mà còn bạo gan nhìn thẳng vào mắt anh: “Thế anh nghĩ em vì cái gì?”

Phong Ấn xác định mình không nhìn nhầm, trong đôi mắt cô ánh lên thứ hào quang quyết tâm.



Tiếng chuông hết giờ tự học kéo dài, Yến Kì làm xong bài tập cuối cùng liền đóng cuốn vở lại, cả phòng học chỉ còn lại cô với Lôi Vận Trình: “Mấy giờ rồi mà còn chưa về nhà, cậu định ngủ lại đây đấy à?”

- Ngày mai phải thi rồi, tớ còn chưa xem xong phần trọng tâm đây này! – Lôi Vận Trình nhăn nhó mặt mày, đột nhiên nghĩ ra chuyện gì đó liền nhanh chóng thu dọn sách vở. Tối nay Phong Ấn có họp lớp, giờ này chắc là sắp tan rồi.

Yến Kì đổi sang ánh mắt khinh thường nhìn cô: “Có lần nào thi cậu không đứng đầu đâu, cậu học hành bán mạng vậy để cho ai xem hả?”

Lôi Vận Trình nháy mắt với cô, nói: “Thế còn cậu, cậu bán mạng như thế để chứng minh cho ai thấy hả?”

Nói đến đây, Yến Kì liền tỏ vẻ ngại ngùng. Hai người vừa nói vừa cười đi ra khỏi cổng trường. Yến Kì là chị em tốt nhất của Lôi Vận Trình, mặc dù hai nhà không ở cùng một hướng, Lôi Dật Thành luôn rất lịch sự đưa cô về tận nhà. Không biết có phải vì mối quan hệ thân thiết của Yến Kì với Lôi Vận Trình mà anh chưa bao giờ chú ý đến thái độ rất không bình thường của Yến Kì dành cho mình. Cũng may Yến Kì là một cô gái thông minh, không nôn nóng nói ra tâm ý của mình, chỉ cần được thường xuyên nhìn thấy anh là cô đã thấy thỏa mãn lắm rồi.

Lôi Vận Trình nhìn đồng hồ: “Chắc anh ấy đang có vụ án cần giải quyết, mấy hôm nay anh ấy làm việc rất vất vả, rất ít khi về nhà!”

Làm sao cô có thể không biết tâm tư của người bạn thân chứ, chỉ có điều cô vẫn chưa tìm được cơ hội để nói với Yến Kì rằng, Lôi Dật Thành không phải không thích những cô gái như Yến Kì chẳng qua là vì anh ấy đã sớm có người bạn gái tâm giao tri kỉ từ bao năm nay rồi. Mỗi lần cô cứ định nói chuyện này là Yến Kì lại tìm mọi cách cắt ngang lời cô, cô loáng thoáng cảm thấy trong lòng Yến Kì hiểu rõ điều này, thế nên không muốn nhắc đến mà thôi.

Lôi Dật Thành không đến, hai người đành chia tay nhau, ai về nhà nấy.

Lần này Phong Ấn được nghỉ về nhà đều đắm chìm trong việc ăn chơi, giải trí, sống cuộc sống giống như một phạm nhân vừa được phóng thích vậy. Cuộc sống của bộ đội rất đơn điệu, nhiệm vụ rèn luyện quanh năm như một ngày, hoạt động vui chơi giải trí ít đến đáng buồn, thời gian nghỉ phép lại có hạn, đành phải nhân cơ hội này để chơi cho giãn bớt những sợi dây thần kinh bị kéo căng ra bấy lâu nay.

Hôm nay anh tụ tập với một đám bạn học cũ, mọi người đều dẫn theo bạn gái đến chơi, có người thuê hẳn cả cái sàn để vui chơi cho thoải mái. Sau khi uống nốt ngụm rượu cuối cùng trong cốc, Phong Ấn cảm thấy rất tẻ nhạt nên chào tạm biệt mọi người rồi đi về thẳng. Những người anh em trước đây ngoài Lôi Dật Thành làm cảnh sát ra, đa số đều nối nghiệp kinh doanh của gia đình. Có lẽ bởi làm lính lâu ngày nên anh nhìn không quen mắt với thái độ và hành vi của những người trong giới này. Hồi đầu nếu không phải anh cố chấp chọn con đường làm phi công, chắc giờ này anh cũng là một trong số bọn họ.

Vừa đến bãi đổ xe, đang định lấy xe thì anh nghe thấy có tiếng gót giày nện xuống sàn lảnh lót ở đằng sau, tiếng gót giày ngày càng tiến lại gần, một cái bóng phụ nữ hắt đến ngược chiều ánh sáng.

Đôi mắt của Hạ Viêm Lương long lanh như làn nước, đôi môi khẽ cong lên: “Hi, lâu lắm rồi không gặp!”

Phong Ấn nhếch mép nở một nụ cười, tỏ vẻ lịch lãm: “Xin chào!”

Vẻ lạnh lùng và câu chào cộc lốc của Phong Ấn khiến cho Hạ Viêm Lương cảm thấy chua xót:

“Phong Ấn, ban nãy anh không nhìn thấy em à?”

- Em thấy rồi đấy, bên trong đông người quá, sợ bất tiện nên không chào hỏi em được, xin lỗi nhé!

Hai người từng là một đôi tình nhân được chú ý nhất. Phong Ấn ở bên ngoài có đào hoa thế nào, có bao nhiêu cô gái ở bên cạnh, người khác thấy chỉ cười chứ không để tâm, còn nhắc đến Hạ Viêm Lương là không ai không biết đến, cô từng là một phần trong trái tim anh. Còn về chuyện vì sao cuối cùng hai người lại chia tay nhau thì chẳng mấy ai biết rõ.

Phong Ấn còn tưởng mình nhìn nhầm, trong đáy mắt cô hiện lên rõ nét buồn bã.

Hạ Viêm Lương đến trước mặt anh, những ngón tay mềm mại lướt nhẹ trên hàng khuy áo của anh, càng lúc cô càng sáp lại gần, đầu cô gần như gục hẳn vào lồng ngực anh.

Hơi thở quen thuộc phảng phất khơi dậy kí ức của hai người, Phong Ấn khẽ nhếch môi, mắt nheo nheo nhìn cô, vẫn giữ nguyên tư thế hai tay đút túi quần, chẳng nói câu gì, cũng không hề từ chối. Hạ Viêm Lương đặt hai tay lên eo anh, chậm rãi ôm siết lấy cái eo gầy gầy của anh.

- Anh vẫn dùng loại sữa tắm ấy à? – cô hơi nhướn mày, dịu dàng nhìn anh, cái nhìn đầy mê hoặc.

Nhận ra ám hiệu của cô, Phong Ấn trầm ngâm giây lát, cố ý cúi xuống ghé sát vào tai cô thì thầm: “Con người của anh ấy mà, rất hoài cổ!”

Lôi Vận Trình ngồi trên gò đá, tay cầm cuốn sách tiếng Anh, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn đôi nam nữ đang ôm nhau ở trước mặt, nói một cách chính xác là cô gái đang ôm chặt lấy chàng trai, còn chàng trai thì trông có vẻ rất hững hờ.

Một phút trước cô còn cảm thấy mừng thầm, chỉ một phút sau cô đã thấy cô gái kia bước lên xe của chàng trai. Cô nheo nheo mắt, nhanh nhẹn nh
<<1234 ... 50>>
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦ
Tải game mobile miễn phí
Từ khóa Google : , ,
© Anhhungpro.info wap giải trí tổng họp
Sitemap.html,Sitemap.xml,Ror.xml,Urllist.txt
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
263/361